CHƯƠNG 127: BA KEO KIỆT
Thời điểm Hoàng Ngân đang rửa rau, cô chợt cảm thấy cằm mình có chút mát lạnh, ngay sau đó bị ngón tay của ai kia kéo lệch sang bên.
Cô chớp mắt, mơ màng nhìn Cao Dương Thành trước mặt mình.
Bấy giờ bàn tay nâng cằm cô lên của anh đang cầm lọ thuốc, còn tay kia vừa cầm bông băng đã thấm thuốc, vừa cẩn thận bôi lên bên phần má sưng đỏ của cô.
Cặp mày kiếm anh khí lúc này chợt nhíu chặt.
“Không bảo vệ em chu toàn là lỗi của anh! Anh cam đoan sau này sẽ không để ai bắt nạt em nữa! Nhưng với điều kiện, em phải thẳng thắn với anh, được chứ?”
Cao Dương Thành lúc nói lời này, khóe mắt có chút cay cay.
Vành mắt Hoàng Ngân cay nồng, cảm động gật đầu, "Được."
“Sau này chắc anh phải tính xem có nên buộc hai miếng bọt biển trên má em không...”
Anh bất đắc dĩ đáp, cẩn thận giúp Hoàng Ngân sơ cứu vết thương như sợ sẽ làm đau cô.
Hoàng Ngân nghe anh nói vậy, chợt bật cười: "Anh nghĩ em là SpongeBob à?"
"Em mà là SpongeBob, anh lại bớt lo!” Cao Dương Thành nghiêm túc đáp.
Sâu trong ánh mắt thăm thẳm của anh tràn đầy đau lòng, mày kiếm nhíu chặt, trầm giọng nói tiếp, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ mình sẽ trói em ở bên cạnh 24/24 mất thôi! Như thế em sẽ an toàn hơn!”
Hoàng Ngân khẽ cười, khóe mắt vương lệ: “Anh nói xem, trừ anh ra, có phải ai cũng nghĩ em mình đồng da sắt, không biết mệt mỏi, không biết đau đớn hay không?...”
Khi cô cất tiếng, giọng bỗng trở nên khản đặc.
Hoàng Ngân mãi mãi không thể quên được, thời điểm mình đang thương tích khắp người, mẹ đã nhẫn tâm giáng một cú đau điếng!
Cô nào có trách móc, ghi hận gì... Chỉ là đau lòng mà thôi...
Trái tim cô đau quá...
Nếu có thể, cô mong mình trở thành ví tiền bên người, hai mươi tư giờ được anh nâng niu trong túi... Anh đi đâu, cô sẽ theo đó...
Như vậy cô có thể tránh bão tránh giông, chẳng cần gồng mình gánh chịu tất cả nữa...
“Đừng cười, trông còn mếu hơn khóc...”
Cao Dương Thành nhìn khóe mắt đỏ lựng của Hoàng Ngân, sau đó đưa tay đè nhẹ cổ cô xuống để cô có thể vùi đầu vào lồng ngực anh, “Em muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần cố gắng kiên cường trước mặt anh làm gì, anh không thích!”
Cao Dương Thành vừa dứt câu, Hoàng Ngân đã gục vào lòng anh, khóc hết khổ sở trong lòng.
Có lẽ đây là người duy nhất không cần cô phải giả bộ mạnh mẽ!
Cánh tay rắn rỏi của Cao Dương Thành ôm ghì lấy eo cô, vòng ôm gắt gao đến mức chỉ sợ một ngày nào đó cô sẽ biến mất không thể tìm ra...
Anh đau buồn hôn lên mái tóc cô, trong lòng thề rằng, về sau nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ cô chu toàn.
Vì sao một cô gái cam tâm hy sinh bản thân để thành toàn cho tất cả, lại bị người đời đối xử tàn tệ, không chút thông cảm, không lấy tiếc thương?
…
Sau bữa cơm chiều, bé Dương Dương ngồi ngoan trong phòng khách xem SpongeBob.
Trong lúc Cao Dương Thành đang giúp Hoàng Ngân rửa bát đũa, chợt phát hiện hộp tách chén trên bàn.
Anh cau mày, khó hiểu nhìn Hoàng Ngân, "Đây là cái gì thế?"
Hoàng Ngân vừa lau bàn vừa ra vẻ lơ đãng đáp, “Không có gì đâu, chỉ là một bộ tách uống trà thôi! Lúc em đi dạo phố, vô tình nhìn thấy, troog bộ tách này đáng yêu quá nên mua về đó! Hử? Anh không thấy đáng yêu à?”
Nói xong, cô âm thầm quan sát hành động của anh. Cao Dương Thành cầm tách trà lên, gõ tới gõ lui mấy lần như để kiểm tra xem độ cứng cáp thế nào, sau đó đôi mày tuấn tú cau lại thật chặt.
Cuối cùng anh nâng mí lên, nghiêm túc nói, "Nếu anh bảo thứ này làm anh không vui, em có giận không?”
“Anh nói thật chứ?” Hoàng Ngân bĩu môi, trừng mắt nhìn anh.
“Không!”
Vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia ẩn ẩn tức giận, Cao Dương Thành lập tức đáp ngay không cần nghĩ ngợi, tuy nhiên gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Vậy còn được!
Hoàng Ngân hài lòng mỉm cười.
Sau đó Cao Dương Thành lẳng lặng cất tách vào hộp, rồi dứt khoát cầm chúng đi vào phòng bếp, đặt trên kệ cao nhất trong tủ đựng bát đĩa.
Tủ bát đó trăm năm chẳng mở lấy một lần.
Nụ cười trên môi Hoàng Ngân nhạt dần, tổn thương nhìn anh cẩn thận cất kỹ hộp tách kia.
“Anh thật sự không thích tách trà em mua sao?”
Cuối cùng Hoàng Ngân không nhịn được, lên tiếng hỏi anh, giọng nói có phần lạnh nhạt.
"Không đâu." Cao Dương Thành thề thốt phủ nhận, "Anh rất thích."
"Vậy tại sao anh lại cất đi?" Hoàng Ngân trong lòng không vui.
"Thích thì không được cất đi sao?”
Cao Dương Thành khoanh tay nhìn Hoàng Ngân.
"Phải!"
Hoàng Ngân gật đầu chắc nịch, sau đó vòng qua Cao Dương Thành và tiến vào phòng bếp, "Em tốn hai trăm ngàn mua về không phải để bày trong tủ kính. Em thích mấy tách trà này đến mức chỉ muốn dùng ngay! Đây là một sự tôn trọng đối với chúng nó!”
Hoàng Ngân nói xong, tức tối lấy ba tách trà kia ra, đặt trong bồn rửa rồi đổ nước sôi và ngâm mấy chiếc tách vào trong. Sau đó còn dùng muối ăn và kem đánh răng để chà rửa thật sạch, tráng qua ba lần nước trà cô mới ngừng.
"Anh uống thì uống, không uống thì đổ đi!”
Hoàng Ngân tức giận bưng tách trà đến trước mặt anh.
Cao Dương Thành nhíu mày nhìn cô tức giận, đôi mắt híp lại, bỗng chốc bật cười.
Bốn năm qua, ngoài kiên cường ra, tính cách cô nhóc này cũng mạnh bạo lên không ít.
...
Hoàng Ngân cùng Cao Dương Thành, mỗi người nằm một bên dỗ Dương Dương đi ngủ.
Bé Hướng Dương hết nghe mẹ kể chuyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng, lại được nghe ba kể kháng chiến Nhật ngày xưa.
Mỗi lần kể đến mấy cuộc kháng chiến, Hoàng Ngân không nhịn được trợn mắt, kháng nghị, “Ba nó, em trịnh trọng nhắc nhở anh, không nên kể cho con trẻ nghe những câu chuyện nặng nề như vậy, okey?”
Cao Dương Thành gật đầu, "Được, vậy anh sẽ đọc một đoạn lời trích dẫn của Mao Trạch Đông!”
Dứt lời, anh bèn nghiêng người lấy cuốn sách “Trích lời Mao Trạch Đông” dày cộp để trên giá sách đầu giường, giả bộ như muốn đọc.
“Ôi trời ơi!”
Cậu nhóc tá hỏa kêu rên, sau đó vùi đầu vào trong chăn, “Hoàng Ngân, mẹ cứ để ngài Cao kể kháng chiến Nhật đi!”
"..."
Hoàng Ngân quýnh quáng, đột nhiên trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Giữa đêm, Cao Dương Thành đang hăng hái đầy mình kể chuyện kháng chiến đầy hào hùng ác liệt, con trai còn chưa ngủ, Hoàng Ngân đã cuộn tròn trong chăn, say sưa tít mù từ bao giờ.
“Ba ơi, ba ơi, Hoàng Ngân ngủ mất rồi...”
Cậu bé nhỏ giọng, đưa ngón áp út đè lên môi mình rồi thủ thỉ trò chuyện với Cao Dương Thành.
Cao Dương Thanh lẳng lặng nhìn Hoàng Ngân nằm bên cạnh con trai, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, “Mẹ con mệt rồi, cứ để yên cho mẹ ngủ một lát!”
"Dạ..."
Cậu nhóc gật đầu, sau đó quay đi, điểm nhẹ lên môi Hoàng Ngân một nụ hôn đong đầy thương yêu, “Mẹ yêu, ngủ ngon...”
Ôi trời, dạng vẻ triền miên say đắm hệt như đôi tình nhân trẻ yêu đương nồng thắm vậy!
Cao Dương Thành thực sự không nhìn nổi nữa, gương mặt anh tuấn chợt trầm xuống, nhắc nhở con trai, “Môi mẹ con thuộc về ba! Con chỉ có thể hôn má thôi!”
“Keo kiệt!”
Cậu nhóc nhếch môi, không thích tẹo nào.
Có ai gặp người ba nào keo kiệt vậy chưa?
“Bác sĩ Cao, con trai bác sĩ muốn đi vệ sinh!”
Bé con ngẩng đầu, vênh váo kêu lên.
Cao Dương Thanh híp mắt, “Cố ý chơi ba, đúng không?"
"Bác sĩ Cao, con trai bác sĩ sắp tè dầm rồi đó..."
“Quỷ con!”
Cao Dương Thành từ trong chăn lồm cồm bò dậy, bế con trai ngồi thẳng lên.
Mặc dù ngoài miệng hay càu nhàu ghét bỏ, nhưng hành động của anh vẫn ân cần từng li từng tí một. Ngay cả đi vệ sinh cũng không quên trùm chăn lông cho con đỡ lạnh, khiến cậu nhóc nhì nhèo không chịu.
“Ba à, ba lo nhiều rồi! Dương Dương không lạnh chút nào nha! Con ấm lắm đó!”
“Không có tư cách nhì nhèo, con mau trùm lên đi!”
Người cha độc tài lập tức lấy chăn lông che kín cơ thể gầy gò của con nhỏ, xong xuôi anh mới yên tâm bế con lên.
Nhưng vừa mới ôm con và quay người lại, anh đã nghe thấy tiếng “xoảng” vang lên...
Một tách trà đựng đầy nước đã bị tấm chăn lông dài quét phải, sau đó rơi xuống đất ngay trước mắt hai cha con... Cuối cùng chiếc tách mới mua giờ chỉ còn đống mảnh sứ dưới đất...
Hoàng Ngân trên giường nghe thấy tiếng động, chợt nhíu mày, nhưng vì ban sáng cô đã mệt mỏi quá độ nên sau khi trở mình, cô lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết thảm kịch tình thâm do hai ba con nhà kia đạo diễn.
"Ôi trời ơi! !"
Cậu nhóc chợt kêu lên, nhìn đống mảnh sành dưới chân ba bằng ánh mắt không đành lòng.
“Ba à, lần này ba tiêu thật rồi!”
Cậu nhóc ôm mặt, đầy đồng tình khi thấy ba mình đang sửng sốt không nói nên lời. Cậu chớp mắt, nhún vai nói, “Thấy chưa, đã nói đừng trùm chăn cho con rồi mà ba không nghe...”
Đến lúc này rồi cậu nhóc còn bỏ đá xuống giếng!
“Chiếc tách này là Hoàng Ngân mua tặng ba đó...”
Cao Dương Thành ngoài cười nhưng trong lòng rướm máu, “Ba sẽ nói cho mẹ con biết, đây là kiệt tác do con trai mình làm ra!”
Cu cậu nhún vai, chẳng hề để tâm: “Không sao đâu! Dù sao người thất vọng cũng chẳng phải vợ con! Nếu con có vợ, chắc chắn con sẽ không làm vỡ bất cứ món quà nào cô ấy tặng!”
Cao Dương Thành bó tay toàn tập!
Con trai anh rõ ràng là con quỷ nhỏ!!
Cậu nhóc tủm tỉm cười, sau đó thơm nhẹ trên má ba, “Ba à, chúc ba may mắn nha! Con đi vệ sinh đây!”
Cậu hớn hở cười trên nỗi đau của người khác, sau đó từ trên người ba trượt xuống rồi gật gù đắc ý đi vào nhà vệ sinh, để lại Cao Dương Thành trân trối nhìn mảnh sành sứ vương vãi dưới nền nhà, bối rối không biết làm sao...
...
Gần hai giờ sáng, Dương Dương trở mình khiến Hoàng Ngân mơ màng tỉnh lại.
Phần giường bên kia chẳng thấy bóng dáng Cao Dương Thành đâu, thay vào đó ở ngoài phòng khách lại le lói ánh đèn yếu ớt. Cô khẽ nhíu mày, muộn thế rồi sao anh vẫn chưa ngủ?
Hoàng Ngân sợ mình đánh thức bé Dương Dương, bèn rón rén xuống giường, sau đó đi ra ngoài tiến về phía phòng khách.
Trong phòng khách, chỉ bật một chiếc đèn vàng nhạt kê sát cửa sổ như sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hai người đang say giấc.