Làm Vợ Bác Sĩ

chương 45: hoàng ngân quật cường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 45: HOÀNG NGÂN QUẬT CƯỜNG

Trong lòng Cao Dương Thành chưa bao giờ thấy trầm trọng như bây giờ.

Trước đó, anh không phải chưa từng nghĩ tới sự đáng sợ của virus HIV, nhưng một khi thứ này dính phải mình, nói thật, cảm giác khủng hoảng này... tựa như vi khuẩn điên cuồng ăn mòn tất cả lòng can đảm và trấn định của anh.

Anh biết lí do mà chủ nhiệm cho anh nghỉ, việc này đồng nghĩa với việc cách ly anh khỏi tất cả nhân viên và bệnh nhân, quyết định như vậy thực ra cũng không có gì đáng trách.

"Chủ nhiệm, tôi nghe theo sự sắp xếp của mọi người."

Giọng anh nói, còn có chút mất tiếng.

"Được." Chủ nhiệm gật đầu, vỗ vai anh, "Dương Thành à, chúng tôi quyết định như vậy cũng vì suy nghĩ lấy đại cuộc làm trọng, hy vọng cậu đừng để ý."

"Đương nhiên. Chủ nhiệm, nếu như không có việc gì, tôi đi làm việc trước."

"Ừ, đi đi." Chủ nhiệm gật đầu, ý bảo anh rời đi.

... ... ... ...

Cuối tuần, Hoàng Ngân ở trong bệnh viện cùng Dương Dương.

Lúc đến phòng chứa nước sôi lấy nước, đi qua khu vực y tá, liền nghe thấy Mỹ và mấy y tá nữa đang bà tám.

"Mọi người biết không, bác sĩ Cao đã xảy ra chuyện rồi."

"Xảy ra chuyện gì? Làm sao? Làm sao?" Vừa nghe thấy Mỹ nói như vậy, tất cả các y tá đều châu đầu vào, ngay cả Hoàng Ngân cũng không nhịn được dừng bước, lỗ tai dựng lên theo bản năng.

"Chẳng qua là vì cuộc phẫu thuật cho bệnh nhân HIV kia gây ra ư, nghe nói trên bàn phẫu thuật anh ấy bị kim chọc vào tay, kết quả bị chủ nhiệm khoa yêu cầu anh ấy nghỉ một thời gian, nói là muốn chờ kết quả xét nghiệm của anh ấy có rồi, mới tiếp tục sắp xếp công việc cho anh ấy ra sao đó!"

"Trời ạ..." Mấy y tá kêu than thành tiếng, "Bác sĩ Cao chẳng lẽ thực sự bị nhiễm virus HIV rồi sao? Chuyện này thật sự không giỡn được đâu."

"Hừ! Lãnh đạo bệnh viện cũng quá nhẫn tâm rồi, nếu như bác sĩ Cao thật sự bị nhiễm virus HIV thì sao? Bọn họ định làm như thế nào? Lẽ nào trực tiếp cách chức bác sĩ Cao? Cũng đừng quên, người ta là vì bệnh nhân trong bệnh viện mới như vậy chứ!"

"Haiz, chúng ta có cần tìm thời gian đi thăm anh ấy một lát không?" Có y tá bắt đầu đề nghị.

"Thăm thế nào? Chúng ta đâu biết nhà anh ấy, hơn nữa, chúng ta đường đột như vậy chạy tới nhà người ta, ngại biết bao nhiêu, người ta còn chẳng quen biết chúng ta."

Các y tá vẫn tiếp tục trò chuyện rúc rích, Hoàng Ngân đã hoàn toàn không nghe lọt tai nữa rồi.

Cô luống cuống lấy nước, quay người vào phòng bệnh, Đỗ Hướng Dương còn đang ngủ trưa, Hoàng Ngân vội vội vàng vàng cầm túi xách, bèn ra khỏi phòng bệnh đi tới chỗ mấy y tá.

"Mỹ, phiền em buổi chiều giúp chị chăm sóc cho Dương Dương nhé, chị có chút việc gấp, phải ra ngoài một chuyến."

"Được, chị Hoàng Ngân, chị cứ yên tâm đi làm việc đi."

"Cảm ơn." Hoàng Ngân vội vàng bước vào thang máy.

Đứng dưới nhà Cao Dương Thành, Hoàng Ngân do dự rất lâu cũng không biết có nên ấn chuông không.

Cô đi qua đi lại trong hành lang, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám tùy tiện hành động, phải biết rằng mấy ngày trước cô còn cao giọng nói với anh, không có chuyện gì, thì đừng gặp mặt riêng nữa, nhưng bây giờ...

Hoàng Ngân đập một cái vào đầu mình, "Đỗ Hoàng Ngân, mày không có bản lĩnh kia, thì đừng cậy mạnh vớ vẩn!"

Giờ thì hay rồi! Gậy ông đập lưng ông! Lo lắng cho người ta cũng chỉ có thể đứng đây lo lắng suông.

"Cô à, đến tìm bác sĩ Cao sao?"

Chú bảo vệ hỏi Hoàng Ngân.

"Đúng vậy." Hoàng Ngân liếc mắt là nhận ra chú ấy, "Chú ơi, bác sĩ Cao có ở nhà không ạ?"

"Có! Vẫn luôn ở nhà, đã rất nhiều ngày rồi không thấy cậu ấy ra khỏi cửa."

"Vậy ạ."

Hoàng Ngân vừa nghe thấy anh rất nhiều ngày không ra khỏi nhà thì càng thêm gấp gáp, không nghĩ nhiều nữa, bèn nhấn chuông phòng 2003.

Nhưng, đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng.

Không ai để ý tới.

Hoàng Ngân thất bại nện vào vai, "Chú ơi, bác sĩ Cao thực sự ở nhà sao ạ? Trong nhà hình như không có người mà!"

"Có đấy! Tôi thấy xe cậu ấy còn đỗ ở bãi đỗ xe, chắc chắn là ở nhà."

Hoàng Ngân có chút buồn bực, lẽ nào anh nhìn thấy là mình, nên cố ý không mở cửa?

Hoàng Ngân nhấn chuông lần nữa, hơn nữa, rất có ý muốn thi gan với anh, anh không mở cửa, cô liền không ngừng ấn.

Hơn mười phút sau, di động trong túi Hoàng Ngân bỗng nhiên vang lên.

Cô vừa nhìn thì thấy lại là Cao Dương Thành gọi tới.

Hoàng Ngân sửng sốt một lát, cái tay nhấn chuông cửa, cũng ngừng lại.

Giây tiếp theo liền vội vàng nhận điện thoại.

"Cao Dương Thành, anh ở đâu?"

Cô chưa kịp nói gì đã đâm đầu hỏi người ở đầu bên kia điện thoại.

Có lẽ vì trong giọng nói của cô tràn đầy cảm giác lo lắng nồng đậm, nên làm cho Cao Dương Thành ở đầu bên kia điện thoại chợt sửng sốt hơn mười giây.

"Đỗ Hoàng Ngân, cô còn dám ấn chuông thử xem! Ầm ĩ chết mất!"

"..."

Mẹ nó! Thế mà anh còn không thấy ngại mà gào lên với cô trong điện thoại, oán giận cô? Tay cô nhấn chuông cửa cũng mệt chết đi được, có biết không?!

"Anh mở cửa ra cho tôi, tôi sẽ không nhấn nữa." Trong giọng nói bình tĩnh của Hoàng Ngân lại tựa như còn mang theo chút khẩn cầu.

"Vậy cô tiếp tục đi." Cao Dương Thành trầm giọng hơn một chút, nói xong, anh bèn trực tiếp cúp điện thoại.

"Alo! Này này!!!" Hoàng Ngân không cam lòng mà hô lên với điện thoại, nhưng trả lời cô chỉ còn là một hồi tiếng máy bận 'Tút tút tút --'.

Hoàng Ngân có chút thất bại, còn có chút không cam lòng, giơ tay lại đi nhấn chuông cửa, lại phát hiện...

Anh lại dỡ bỏ pin chuông cửa rồi?!

Hoàng Ngân gọi điện thoại lại cho anh, đáp lại cô lại là âm thanh đã tắt máy.

"Cao Dương Thành, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì hả!!"

Hoàng Ngân nóng nảy, cô biết, anh tuyệt đối không phải vì trốn cô mới như vậy, anh vì lo lắng cho sức khỏe của mình, lo lắng anh thật sự bị virus HIV, thì cách xa cô một chút sẽ an toàn hơn một chút.

Hoàng Ngân gấp đến mức mắt cũng đỏ lên, nóng nảy mà giậm chân không ngừng, "Đồ xấu xa, không biết người khác sẽ lo lắng hay sao?!"

Hoàng Ngân triệt để không liên lạc được với anh, cô dứt khoát thực hiện phương châm không làm thì thôi đã làm thì không ngừng nghỉ, trực tiếp chạy ra bên ngoài, đứng dưới nhà anh hướng lên cửa sổ sát đất tầng hai lớn tiếng gọi anh, "Cao Dương Thành!! Cao Dương Thành -- mở cửa!! Anh không mở cửa, thì mở cửa sổ cũng được! Cao Dương Thành --"

Hoàng Ngân gân giọng gào lên thất thanh, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, lại vẫn không thấy người ở tầng hai có bất kỳ tiếng đáp lại nào, nhưng các tầng khác, lại liên tiếp có người thò đầu ra nhìn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, còn Hoàng Ngân cứ thế cố chấp đứng dưới tầng hô, cho dù giọng nói đã khàn đi, cô vẫn không chịu từ bỏ.

Rốt cục, có người ở tầng khác không nhịn được, bắt đầu ló đầu ra liên tiếp chỉ trích cô.

"Này, ồn ào cái gì thế hả! Cô không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến những cư dân khác sao?"

"Xin lỗi, xin lỗi..." Hoàng Ngân khàn giọng không ngừng cúi người xin lỗi, "Nhưng tôi phải gọi, phải hét đến lúc anh ta nghe thấy mới thôi."

Cô không thể để anh một thân một mình nhốt mình lại, càng không thể để anh cảm thấy lúc anh bị bệnh rồi thì sẽ cô độc đến mức như cả thế giới chỉ còn lại một mình, cô muốn nói cho anh biết, cho dù dính phải HIV cũng không sao cả, cho dù mọi người trên toàn thế giới không chịu để ý đến anh, cũng không sao cả, có cô ở đây, cô sẽ mãi luôn ở đây! Hơn nữa, cô thực sự không sợ thứ virus này! Không, không phải không sợ, mà duy nhất không sợ virus trên người anh!

Cao Dương Thành đứng ở bên cửa sổ, cao ngạo nhìn xuống hình bóng quật cường dưới tầng 1.

Đôi mắt đen nhánh như mực, sâu thẳm mà trầm lắng, mà ánh sáng tối tăm nơi đáy mắt càng thêm sâu, nơi đó tựa như còn có ánh sáng sượt qua, để lộ tâm trạng bất an lo lắng của anh.

Người phụ nữ này dường như là người cố chấp nhất quật cường nhất trong những người anh quen biết, cũng là người thiếu ánh mắt nhất.

Có lúc khi cố chấp rồi sẽ thực sự khiến người ta thấy phiền, cũng khiến người ta... đau lòng!

Bóng dáng hò hét lạc giọng lên trên tầng, dường như đâm vào nơi nhạy cảm trong trái tim của anh, nơi đó còn mơ hồ đau đớn.

Con ngươi đen nhánh co rút lại, đáy mắt nhiễm vẻ dịu dàng mông lung, anh thấp giọng lẩm bẩm, "Đỗ Hoàng Ngân, cô còn dám ngốc hơn nữa sao?"

Nhìn cô gái dưới tầng bắt đầu không ngừng gập người, Cao Dương Thành mới ý thức được có lẽ cô đã bị những cư dân khác chỉ trích rồi.

Như vậy chắc cô cũng nên từ bỏ đi nhỉ?

Nhưng, anh đã quên, cô là Đỗ Hoàng Ngân!

Là Đỗ Hoàng Ngân mà một khi đã xác định điều gì thì sẽ quật cường cố chấp tới cùng, sao có thể từ bỏ như vậy?

Đến tận lúc trên tầng trên có một chậu nước lạnh như băng dội qua cửa sổ sát đất của Cao Dương Thành, mạnh mẽ tạt thẳng vào Hoàng Ngân, tiếng hét của cô mới đột nhiên ngừng lại.

Cô đứng đó, còn không kịp phản ứng, đã bị tạt cho ướt sũng.

Nước lạnh như băng, trút xuống từ trên đỉnh đầu, xối ướt toàn thân cô, lạnh đến mức cả người cô run lên một cái, chật vật như kẻ chết đuối, nhất thời, lại ấm ức đến mức có chút muốn khóc.

"Chết tiệt!"

Trên tầng, Cao Dương Thành rõ ràng không ngờ lại đột nhiên xảy ra một màn như thế, anh không kịp nghĩ quá nhiều, tiện tay cầm áo khoác bên cạnh, bèn vội vã đi xuống tầng.

Hoàng Ngân vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ không chịu di chuyển, nhưng có lẽ do bị tạt nước nên cô trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, chí ít cô đã không lên tiếng gọi anh nữa.

Ngày lập đông, lạnh lẽo buốt giá, Hoàng Ngân lạnh tới mức cả người run rẩy, theo bản năng cô ôm lấy mình thật chặt, nhưng dù là như vậy, vẫn không thấy ấm áp hơn được mấy.

"Đỗ Hoàng Ngân, cô dám quật cường thêm nữa cho tôi xem nào?"

Phút chốc, một tiếng nói lạnh như băng xông thẳng vào tai cô, ngay sau đó, một chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng bao chặt lấy cô, hơi ấm quen thuộc lập tức vấn vít vờn quanh người cô.

Hoàng Ngân vui vẻ trong lòng, quay người lại, lập tức đụng phải ánh mắt âm u đen kịt của Cao Dương Thành.

Tầm mắt của anh, dừng thẳng trên người cô, đáy mắt dường như còn có ánh lửa tức giận đang bập bùng cháy.

Hoàng Ngân nhìn anh, đáy mắt phủ kín sương mù, "Cao Dương Thành..."

Cô vừa lên tiếng, đôi mắt đen như mực của Cao Dương Thành càng tối sầm lại.

Cổ họng của cô, đã khản hết cả.

Anh bước thẳng tới trước, cứ thế tùy ý đưa tay, khều một sợi tóc ướt nhách trên đỉnh đầu cô, sau đó, chỉ nghe thấy anh dùng một giọng nói cực kỳ bình thản nói với Hoàng Ngân, "Nhà tôi lắp toàn bộ kính cách âm."

"..."

Cho nên, ý của lời này là, vừa rồi cô ở dưới này tốn sức lạc giọng hò hét, thực ra, anh căn bản không nghe thấy câu nào ư?!!

Giờ phút này, Hoàng Ngân chỉ cảm thấy muốn chửi thề trong lòng.

Cô hối hận đến mức suýt nữa muốn tát cho mình một cái luôn.

Rách cả cổ họng còn chưa nói, nhưng ướt hết cả người thì nghiêm trọng lắm! Giờ cô đã lạnh đến mức răng trên răng dưới đánh nhau canh cách rồi.

"Vì sao anh không nói sớm?!" Cô lạc giọng oán trách anh.

Cao Dương Thành che kín áo khoác lại cho cô, "Đừng nói chuyện, giọng khó nghe như vịt đực vậy."

"..."

Vì sao, lời nào nói ra từ trong miệng anh, cũng trở nên cực kỳ khó nghe, cực kỳ chói tai như vậy chứ?

Cao Dương Thành cuối cùng cũng cho cô vào nhà, lấy một bộ áo choàng tắm sạch sẽ cho Hoàng Ngân thay, lại lấy máy sấy cho cô, sau cùng, chỉnh điều hòa trong phòng lên mức cao nhất, tiện tay quăng điều khiển đi, rồi tự mình ra ban công ngoài trời hút thuốc.

Cách cửa kính ban công, Hoàng Ngân chỉ thấy anh nghiêng người dựa vào đó, đầu hơi cúi, một mình cô đơn hút điếu thuốc trong tay.

Trong trí nhớ của Hoàng Ngân, dường như đây là lần đầu thấy anh như vậy, cô đơn, bất lực, lại tựa như còn có chút mê mang đến lạnh lòng người...

Anh như vậy, làm cho Hoàng Ngân chỉ đứng nhìn từ xa mà đã đau thắt cả lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio