CHƯƠNG 498: CÁI GIÁ PHẢI TRẢ
Hướng Tình ngơ ngác một lúc.
Sau một khắc bối rối trong lòng, hồi lâu cô mới định thần lại: “Nhưng mà...”
“Gọi món!”
Morri ngắt lời Hướng Tình đang muốn nói: “Ăn bữa cơm với tôi cho xong đã.”
“... Được.”
Hướng Tình không biết mẹ của Morri là người như thế nào, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng có sự bất lực từ đôi mắt của anh.
Đây là ảo giác của cô sao?
Sau bữa ăn, đoàn xe của Morri đưa Hướng Tình về cơ quan.
Vừa mới vào phòng làm việc cô đã thấy Tần Lịch Lịch đang khóc lóc thu dọn đồ đạc, các đồng nghiệp vây xung quanh an ủi cô ấy.
“Lịch Lịch, đừng khóc nữa, sau này sẽ mau tìm được một công việc tốt hơn thôi.”
“Đúng vậy! Em vừa tốt nghiệp mà! Sợ gì sau này không tìm được cơ hội tốt hơn?”
“Phải đó, phải đó...”
Kết quả, nào ngờ Tần Lịch Lịch bỗng dưng càng khóc dữ dội hơn nữa.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Hướng Tình nhíu mày.
Cô suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đi về hướng Tần Lịch Lịch, lạnh lùng hỏi cô ta: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Lịch Lịch nghe thấy giọng của Hướng Tình, chợt ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt rất hung dữ, như thể đang nhìn kẻ thù vậy.
Sự thù địch trong ánh mắt đó quá rõ ràng khiến Hướng Tình rất khó chịu.
Cô lại hỏi lớn hơn một chút lần nữa: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không biết tại sao Lịch Lịch lại bị sếp cho thôi việc...”
Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Hướng Tình cau mày, hỏi Tần Lịch Lịch: “Cô gặp chuyện gì sao?”
Tần Lịch Lịch trừng mắt nhìn Hướng Tình, cười khẩy: “Cao Hướng Tình, cô đừng giả vờ làm người tốt nữa! Sao hả? Sợ các đồng nghiệp biết những hành vi bỉ ổi của cô à?”
Cô ta nói ra một câu này ra, ngay lập tức tất cả đồng nghiệp đều nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Hướng Tình liền có chút tức giận: “Cô nói rõ cho tôi!!”
“Có một đồng nghiệp đã tận mắt nhìn thấy trợ lý của Morri vào phòng làm việc của sếp, sau khi ra ngoài thì Tần Lịch Lịch tôi đã bị sa thải rồi! Cô dám nói chuyện này không liên quan đến cô à?”
Tần Lịch Lịch nói xong, hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng, trông đáng thương vô cùng, thật khiến người ta cảm thấy thương xót: “Cao Hướng Tình, người phụ nữ như cô đê tiện thật đấy! Cảm giác quanh quẩn bên cạnh hai người đàn ông thoải mái lắm phải không?! Tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô một ngày nào đó phải trả giá thê thảm cho hành vi kinh tởm này của cô! Nguyền rủa cô cả đời này đều không có được tình yêu đích thực! Cả đời này cũng không thể ở bên người mình yêu!”
Nghe những lời chửi rủa của Tần Lịch Lịch, trái tim của Hướng Tình như bị một vật nặng gì đó gõ mạnh vào.
Rõ ràng biết rằng tất cả những gì cô ta nói đều không cần quan tâm, nhưng cái đầu không nghe lời của cô cứ suy nghĩ mãi, nếu cả đời này cô thật sự không thể ở bên cạnh Lục Li Dã... Hướng Tình không dám nghĩ xa hơn nữa.
Lồng ngực ngột ngạt khiến cô có chút khó thở, cô hít một hơi nặng nề, phớt lờ đi những lời nguyền rủa trong miệng Tần Lịch Lịch, nói với cô ta: “Chuyện này nếu thực sự là do Morri làm, tôi sẽ trả lại sự công bằng cho cô!”
Dứt lời cô giẫm lên đôi giày cao gót đi đến phòng làm việc của sếp.
“Sếp, sa thải Tần Lịch Lịch là ý của ai ạ?”
Hướng Tình vừa vào phòng làm việc, chẳng chào hỏi mở đầu mà chém thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng sếp luôn.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Chắc sếp cô cũng nể mặt Morri nên cư xử hài hòa với Hướng Tình.
“Là ý của Morri sao?”
Hướng Tình hỏi sếp.
“Chuyện này...”
Vẻ mặt sếp có chút khó xử.
Nói như vậy, Hướng Tình đã hiểu rõ.
Lại là ý của Morri.
Lần này, không biết anh chàng đó lại nhét bao nhiêu tiền cho sếp họ.
Hướng Tình không nói lời nào, lập tức ra khỏi phòng làm việc của sếp.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, cô liền gọi điện cho Morri.
“Đuổi việc Tần Lịch Lịch là ý của anh phải không?”
Điện thoại vừa kết nối Hướng Tình đã hỏi anh ngay.
Morri do dự một lúc mới chậm rãi trả lời một câu: “Phải.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?”
Hướng Tình có chút không vui.
“Morri tôi khi làm chuyện gì, nhất định phải có lý do à?”
Đầu dây bên kia, giọng nói trước sau không một chút cảm xúc của Morri lại thêm một tia lạnh lẽo.
“Tôi không hiểu.”
Hướng Tình cau mày: “Nếu anh thực sự là vì tôi thì anh không cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy...”
“Nếu tôi nói là vì bản thân tôi thì sao?”
Morri trực tiếp ngắt lời của Hướng Tình.
“Anh có ý gì?”
Hướng Tình không hiểu.
“Chuyện tấm hình lần trước, tôi không lên tiếng không có nghĩa là tôi không biết! Dám ở sau lưng chơi Morri tôi, vậy thì cô ta nên sớm chuẩn bị phải trả giá!”
Giọng nói của Morri âm u lạnh lẽo khiến người ta phải khiếp sợ.
“Hóa ra anh biết...”
Thật ra Hướng Tình cũng không ngạc nhiên về điều này.
“... Ừm.”
Morri trầm ngâm một tiếng.
Hướng Tình thở dài, sự tức giận trong lòng cô cũng vơi đi không ít, cô tìm một chiếc ghế ngồi xuống, thử bàn bạc với Morri: “Thật ra chuyện đó tôi đã dạy cho cô ta một bài học rồi, chuyện sa thải hôm nay có thể bỏ đi không?”
“Em còn muốn giữ lại cô ta à?”
“... Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu cô ta không phạm lỗi trong công việc thì không đến nỗi bị đuổi việc.”
“Được!”
Morri đồng ý, thậm chí không một chút do dự.
Hướng Tình kinh ngạc đồng thời cũng có chút biết ơn.
“Tôi có thể để cô ta ở lại! Nhưng, tốt nhất em nên tránh xa cô ta ra!”
Morri nhắc nhở cô.
“Hửm?”
“Ánh mắt cô ta nhìn em không hề tốt! Một ngày nào đó, nếu em để cô ta tìm được cơ hội, chắc chắn cô ta sẽ dốc hết sức dồn em vào chỗ chết!”
Lời của Morri khiến sống lưng Hướng Tình lạnh toát.
Bàn tay cầm điện thoại bỗng nắm chặt lại: “Cảm ơn, tôi sẽ lưu ý.”
“... Ừm.”
“Morri!”
Trước khi cúp máy, Hướng Tình gọi anh lại.
“?”
Hướng Tình hơi khựng lại, liếm môi rồi nói tiếp: “Thật ra tôi thực sự rất cảm kích tấm lòng của anh đối với tôi, tôi biết, rất nhiều lần nếu không có anh, có lẽ Cao Hướng Tình tôi đã chết rồi, nhưng tình yêu là không phân trước sau, cũng không phân nghèo hèn, càng không liên quan đến lòng biết ơn! Người tôi yêu, là Li Dã! Dù thường ngày anh ấy có xấu xa, có bá đạo đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn yêu anh ấy, hơn nữa, ngoại trừ anh ấy, tôi không thể nào động lòng với bất kỳ đàn ông nào nữa! Morri, một ngày nào đó tôi sẽ kết hôn, nhưng, chú rể của tôi chỉ có thể là anh ấy! Xin lỗi!”
Cô xin lỗi.
Rất chân thành bày tỏ lời xin lỗi của mình.
Đầu dây bên kia, Morri im lặng hồi lâu.
Hướng Tình tưởng anh sẽ không lên tiếng nữa, nhưng đột nhiên lại nghe anh trầm giọng nói: “Cao Hướng Tình, em yêu ai không liên quan đến tôi, giống như tôi yêu ai cũng không liên quan đến em! Đây là chuyện của tôi, tự tôi biết phải làm gì!”
Dứt lời, “Kịch...” một tiếng, anh đã cúp máy.
Nghe tiếng “Tút tút tút” trong điện thoại, Hướng Tình ngơ ngác một hồi lâu.
Khi cô trở lại phòng làm việc, người bu lại bên cạnh Tần Lịch Lịch đã giải tán, cô ta lại ngồi về bàn làm việc của mình, đồ đạc vừa được dọn dẹp lại trở về nơi ban đầu.
Hướng Tình có chút đau đầu.
Cô xoa huyệt thái dương rồi đi về phía cô ta.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Chuyện hôm nay cũng là do tai họa trước kia tự cô để lại.”
Tần Lịch Lịch cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Hướng Tình, không lên tiếng.
“Đừng nhìn tôi như vậy, anh ta sớm đã biết chuyện cô bán hình của tôi và Morri cho các tạp chí khác, chỉ là trước giờ vẫn chưa ra tay mà thôi!”
“Cô nói với anh ta ư?”
Hướng Tình lại xoa mi tâm đau nhức của mình: “Morri anh ta muốn biết chuyện gì thì có cần tôi phí lời không?”
Tần Lịch Lịch cười khẩy: “Vì vậy bây giờ cô muốn nói với tôi rằng, chuyện hôm nay là cô đã giúp tôi, muốn tôi cảm kích cô?”
“Chúng ta trò chuyện một chút đi.”
Hướng Tình nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Xuống dưới đi, tôi đợi cô ở cửa hàng tiện lợi!”
Dứt lời, cô xoay người rời khỏi.
Tần Lịch Lịch suy nghĩ một lúc, răng cắn chặt môi dưới, hồi lâu mới đứng dậy bước xuống lầu.
Khi cô đến cửa hàng tiện lợi thì thấy Hướng Tình đang cầm hai ly cà phê nóng ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở trước cửa đợi.
Tần Lịch Lịch bước đến đó.
Hướng Tình đưa một ly cà phê trong tay cho cô ta: “Cappuccino, không biết cô thích uống gì nên mua loại này.”
“Không sao cả.”
Tần Lịch Lịch nhận lấy, cầm trong tay, cũng không uống.
“Có chuyện gì cô cứ nói đi!”
Thái độ của Tần Lịch Lịch rất lạnh lùng.
Hướng Tình nhíu mày: “Chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện! Nói thật, trong cùng một môi trường làm việc, đi ra đi vào rồi cũng có lúc chạm mặt nhau, nếu ngày nào cũng đều đối đầu như vậy, cô không mệt, tôi cũng khá mệt đấy!”
“Cướp bạn trai của tôi còn mong tôi cư xử hài hòa với cô à?”
Tần Lịch Lịch cười khẩy: “Trên đời này nào có chuyện tốt đẹp đến vậy?”
“Con người cô cố chấp thật.”
Hướng Tình nhấp một ngụm cà phê trong ly, bất lực thở dài: “Tôi vốn không cố tình giành bạn trai gì với cô! Hơn nữa, trước khi tôi quen anh ấy vốn không biết cô thích anh ấy! Cô tưởng lần trong KTV là lần đầu tiên chúng tôi gặp sao? Nếu lần đó thực sự là lần đầu chúng tôi gặp nhau thì tôi đã không yêu anh ấy rồi!”
“Hai người đã quen biết từ lâu?”
Hướng Tình nghiêng đầu nhìn Tần Lịch Lịch, ánh mắt điềm đạm: “Tôi đã kể với cô là Vũ Quỳnh là chị dâu của tôi chưa nhỉ?”
“Vũ... Vũ Quỳnh??”
“Phải! Bạn học của cô, Vũ Quỳnh! Vợ của anh trai tôi! Chị dâu tôi!!”
Hướng Tình gật đầu.
Sắc mặt Tần Lịch Lịch có chút trắng bệch, cầm ly cà phê trong tay lên uống một ngụm rồi nói: “Vậy... Vậy thì sao?”
“Tôi và Lục Li Dã đã quen biết nhau từ nhiều năm trước rồi! Anh ấy và chị Vũ Quỳnh là bạn bè rất tốt, từng đến nhà tôi chơi, không phải tìm tôi mà là tìm anh tôi!”
Hướng Tình vô cùng bình tĩnh mô tả với Tần Lịch Lịch quá trình quen nhau của cô và Lục Li Dã.
Tần Lịch Lịch cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.
Hướng Tình nhìn cô ta, tiếc nuối thở dài: “Nói thật, tôi vẫn rất nhớ những ngày tháng trước kia cả hai chúng ta cùng thuê nhà! Tôi cũng không ngờ có một ngày quan hệ chúng ta sẽ trở nên như thế này...”
Tần Lịch Lịch cầm ly cà phê trong tay, bỗng siết chặt lại: “Nếu cô vẫn muốn quay về quá khứ thì đó là việc không thể nào!”
Đôi mắt long lanh của Hướng Tình dấy lên từng làn sóng nhàn nhạt: “Đôi khi, nếu giữa chúng ta không đối đầu với nhau, liệu chúng ta có thể sống thoải mái hơn không?”
“Nếu bây giờ đổi lại là tôi cướp bạn trai của cô thì sao? Cô còn nói ra được những lời nhẹ nhàng như vậy không?”
Đối với câu hỏi của Tần Lịch Lịch, Hướng Tình không khỏi cau mày: “Năm xưa có phải cô cũng luôn cảm thấy Tiểu Quỳnh cướp đi Lục Li Dã không?”
“Phải!! Nếu không vì cô ta, Lục Li Dã sẽ không chia tay với tôi!”
Hướng Tình đột nhiên cảm thấy mình nói với cô ta nhiều như vậy, thực chất đều là lời thừa.
Cô đứng dậy muốn bỏ đi: “Tần Lịch Lịch, nếu cô không thử buông tha cho bản thân, cô sẽ không bao giờ được sống vui vẻ!! Còn nữa, đừng coi tôi là kẻ thù tưởng tượng của cô nữa, tôi không thích lục đục với mọi người, càng không muốn đánh mất chính mình! Cô hãy làm việc thật tốt đi! Chúng ta không thành bạn, nhưng ít ra cũng là đồng nghiệp cùng công ty! Nếu đã ở lại thì đừng để nơi làm việc trở thành một xiềng xích, như vậy chỉ sẽ khiến hai chúng ta không thở nổi mà thôi!”
Hướng Tình nói xong ngẩng cao đầu, giẫm giày cao gót bước vào công ty.
Khi đi ngang qua thùng rác cô tiện tay ném ly cà phê vào trong.