CHƯƠNG 509 : CÔ THẬT BUỒN NÔN.
Ánh nắng màu vàng nhạt lọt vào từ phía sau anh ta, chiếu lên thân thể cao ngất của anh ta, ngay cả khi mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh, nhưng vẫn không ngăn cản được khí chất mê người mà toàn thân anh ta toát ra, lúc nhìn thấy Tần Lịch Lịch ở ngoài cửa, đôi mắt hoa đào làm điên đảo chúng sinh nheo lại, cau mày: "Sao cô lại tới đây?"
Giọng điệu đều đều, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Tần Lịch Lịch vừa thấy anh ta, trên mặt không giấu được mấy phần mừng rỡ, cầm giỏ hoa quả trong tay đi vào:"Em đến thă anh."
Lục Ly Dã nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Làm sao cô lại biết tôi ở đây?"
"Ngày hôm qua, anh đến tầng dưới của công ty bọn em…"
"Cho nên?"
Lục Ly Dã nhướn mày.
"Em nhìn thấy anh bị thương nặng…"
Cô ta đứng ở ngoài xe, cho nên đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong xe.
"Làm sao cô biết tôi ở trong bệnh viện này."
Tần Lịch Lịch mấp máy môi, thấp giọng nói rõ: "Trong toàn bộ thành phố A có mấy bệnh viện lớn thôi, chỉ cần đi từng chỗ hỏi sẽ biết được ngay."
Lục Ly Dã nghe vậy, con ngươi khẽ nhíu lại thâm ý dò xét cô ta, lạnh nhạt nói: "Được rồi, tôi không có gì đáng ngại, cô đi đi."
"Em bóc cam cho anh."
Tần Lịch Lịch không để ý tới lệnh đuổi khách của Lục Ly Dã, cầm giỏ trái cây đi vào trong phòng khách nhỏ, lúc trở ra trên tay có thêm quả cam đã được bóc vỏ.
"Cho…"
Cô ta cười đưa cho Lục Ly Dã.
Lục Ly Dã liếc nhìn cô ta một cái, rồi nhận lấy quả cam, nhưng không ăn chỉ đặt sang một bên.
Lười biếng ngồi trên ghế sofa, cúi đầu tiện tay lấy một điếu thuốc.
"Anh bị thương mà còn hút thuốc sao?"
Tần Lịch Lịch ân cần hỏi.
Lục Ly Dã nhíu mày, cũng không ngẩng đầu nhìn cô ta:"Về đi, tôi cần nghỉ ngơi."
Sắc mặt Tần Lịch Lịch trắng bệch.
Tuy nhiên, trước khi đến cô ta đã biết anh chắc chắn sẽ không cho mình sắc mặt tốt gì, nhưng không ngờ tới, anh thật sự không muốn nhìn thấy mình nữa.
Trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút khổ sở.
"Em biết gần đây tâm trạng của anh không tốt, em muốn ở lại đây với anh."
Cô ta tận hết sức làm cho bản thân cười dễ dàng một chút.
Hình như Lục Ly Dã đã không còn kiên nhẫn được nữa: "Làm sao cô biết tâm trạng của tôi không tốt?"
"Chị Hướng Tình và Morri, kết hôn rồi."
Đây là tin tức mà hôm qua cô ta mới biết.
Thực sự, cái tin này là một tin tốt không thể tốt hơn đối với cô ta.
Chị ta kết hôn! Vậy thì từ nay về sau, chị ta sẽ không cướp đoạt Lục Ly Dã với mình nữa rồi.
Không, không phải sẽ không đoạt, mà là không có tư cách đoạt với cô ta.
Nhắc đến Hướng Tình cùng Morris, sắc mặt của Lục Ly Dã lập tức trầm xuống, hờ hững liếc Tần Lịch Lịch: "Cô Tần, nếu không có chuyện gì nữa, về sớm đi."
Trong nháy mắt, anh ta nhả ra khói thuốc, giọng điệu xa cách, rõ ràng cho thấy anh ta không quá bằng lòng nói nhiều với Tần Lịch Lịch.
"Thật ra, hai người bọn họ đã sớm lén lút sau lưng anh rồi!!"
Tần Lịch Lịch bỗng nhiên bồi một câu.
Lục Ly Dã lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén như dao, lạnh lùng như băng, giống như một giây sau có thể đông cô ta thành băng.
Tần Lịch Lịch thoáng có rúm một cái, nhưng cô ta vẫn cứng cổ, cứng rắn to gan nói tiếp: "Morris thường xuyên đến công ty của bọn em tìm chị Hướng Tình, hai người thường ăn cơm trưa cùng nhau! Có đôi khi Morris tâm huyết dâng trào, liền vung cho lãnh đạo của bọn em một khoản tiền, mua một ngày của chị Hướng Tình để chị ấy ra ngoài cùng anh ta. Bọn họ còn không kiêng nể gì hôn môi nhau ở tầng dưới, nếu anh không tin, có thể đi hỏi mọi người trong công ty của em bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy."
Trong mắt Lục Ly Dã, mây và gió đã cuồn cuộn, giống như lúc nào cũng có bão tố mạnh mẽ sắp đột kích.
Lông mày đột nhiên nhảy dựng lên, lửa giận ở sâu trong đôi mắt nhanh chóng bùng lên.
Ánh sáng trong mắt càng ngày càng lạnh lẽo...
Con ngươi, đơn độc chỉ là nhìn thôi liền làm cho người ta không lạnh mà run.
Đúng lúc này...
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị gõ...
Trong nháy mắt tiếp theo, cửa bị đẩy ra, Hướng Tình xuất hiện ở cửa ra vào.
Chỉ liếc mắt…
Cô liền nhìn thấy Tần Lịch Lịch ở trong phòng.
Mà Tần Lịch Lịch cũng nhìn thấy cô.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lạnh lùng mà sắc bén.
Thực ra, Hướng Tình không ngờ Tần Lịch Lịch sẽ ở chỗ này.
Ánh mắt vừa rời khỏi mặt cô ta, liền rơi vào ánh mắt lạnh lẽo của Lục Ly Dã đang ở đối diện. Bị anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, Hướng Tình không biết nên nói gì cho phải.
"Tối hôm qua…"
Hướng Tình mở miệng muốn giải thích, bỗng dưng bị Lục Ly Dã cắt đứt.
"Trả lời anh mấy vấn đề…"
Anh ta bình tĩnh mở miệng nói.
Giọng điệu lạnh lùng như băng gần như muốn đóng băng Hướng Tình ở đối diện.
"Anh nói đi."
Hai tay của Hướng Tình cầm lấy túi xách đặt trước người, nắm thật chặt.
"Trong những ngày anh không ở đây, Morris thường đến công ty tìm em sao?"
Hướng Tình liếc mắt nhìn Tần Lịch Lịch ở đối diện.
Tần Lịch Lịch mấp máy môi, tránh ánh mắt của cô.
"…..Đúng vậy."
Hướng Tình thừa nhận.
"Cùng em ăn cơm?"
"Chỉ thỉnh thoảng thôi."
Thỉnh thoảng?
Lục Ly Dã nhíu mày, cúi đầu hút thuốc.
Dù chỉ là thỉnh thoảng cũng đủ khiến anh bực bội trong lòng.
"Thế còn hôn môi?"
Anh ta không ngẩng đầu nhìn Hướng Tình.
Giọng nói lạnh lùng, khoé miệng khẽ nhếch lên mang theo vài phần chế giễu:"Lên giường thì sao? Rốt cuộc là thỉnh thoảng hay là chuyện thường ngày?"
Anh ta lạnh lùng u ám nhả ra một vòng khói.
Nghe giọng điệu giống như tương đối bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen nhánh kia đã sớm trải đầy băng sương.
Khói ẩn trong mi tâm, làm cho người nghe không rét mà run...
"Lục Ly Dã, em…"
Hướng Tình đang muốn giải thích, bỗng dưng bị Lục Ly Dã cắt ngang lời nói, "Cút….."
Một chữ gọn gàng mà sắc bén, lạnh lùng đến cực điểm.
Hướng Tình kìm nén nước mắt...
Bàn tay nhỏ nhắn đang nắm túi xách, càng thêm lực đạo, cô thở dốc một hơi: "Lục Ly Dã, em có lời muốn nói…"
"Ra ngoài…"
Giọng điệu của Lục Ly Dã càng trở nên băng giá.
Sắc mặt của Hướng Tình bỗng nhiên tái nhợt.
Lưng hơi cứng ngắc, đôi môi hé mở muốn nói gì đó, lại nghe thấy y tá hô: "Các vị, thời gian thăm hỏi đã hết, mời hai vị buổi chiều lại đến. Bệnh nhân cần nghỉ ngơi."
Ánh mắt của Hướng Tình khẽ ảm đạm...
Có chút thất vọng, lại có chút mất mát.
Tần Lịch Lịch đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Hướng Tình nói: "Chị Hướng Tình đi thôi. Hãy để cho Ly Dã nghỉ ngơi."
Hướng Tình chán ghét âm thanh thân thiết "Ly Dã" trong miệng cô ta, thế nhưng còn có thể thế nào?
Mình bây giờ còn có tư cách nói gì sao?
Những phụ nữ khác gọi tên "Ly Dã" có thể làm cho cô tức giận rất lâu, còn cô thì sao? Cô thậm chíkết hôn với người đàn ông khác, anh ấy sẽ không tức giận, sẽ không để ý sao?
"Đi thôi, đi thôi. Bệnh nhân cần nghỉ ngơi."
Y tá lại thúc giục.
Hướng Tình không có cách nào khác, đành dặn dò một câu: "Anh cố gắng chăm sóc bản thân, nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng lại uống rượu hút thuốc, sẽ ảnh hưởng khppng tốt tới việc phục hồi miệng vết thương."
Nói xong, cô thở dài một tiếng, rồi quay nggười rời khỏi phòng bệnh.
Tần Lịch Lịch ở phía sau cô cũng đi ra.
Hướng Tình đứng ở lối đi, vẫn chưa rời đi.
"Cao Hướng Tình!"
Tần Lịch Lịch gọi cô.
Hướng Tình quay đầu lại, liếc nhìn cô ta một cái.
"Tại sao cô lại đối xử với anh ấy như vậy?"
Tần Lịch Lịch thay mặt Lục Ly Dã lên án Hướng Tình: "Cô cho rằng cô là ai? Cô có tư cách gì đùa giỡn tình cảm của Ly Dã? Không phải cô luôn mồm nói thích anh ấy ư? Kết quả thì sao? Cô cùng Morris lại xảy ra chuyện gì? Thật là làm cho người khác buồn nôn."
Tần Lịch Lịch nhục mạ cô không chừa đường lui, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét và xem thường.
Còn Hướng Tình chưa hề nói gì.
Không có giải thích, cũng không biện giải cho chính mình.
Cô luôn tự hỏi, có phải chính mình đã bước nhầm một bước kia, mới khiến bản thân rơi vào cục diện khó xử như vậy… Hướng Tình quay người, đi ra ngoài.
"Vì sao chị không nói chuyện?"
Tần Lịch Lịch ảo não đuổi theo.
Hướng Tình dừng bước lại nhìn cô ta: "Cô hy vọng tôi nói cái gì?"
Tần Lịch Lịch dừng lại một chút, chán ghét nhìn hướng Tình: "Cô thật đáng kinh tởm."
Nói xong, đầu cũng không thèm quay lại liền rời đi.
Bước chân của Hướng Tình đơ lại.
Hô hấp dừng lại vài giây.
Trong nháy mắt, cả người giống như hít thở không thông… Không cần Tần Lịch Lịch nói, ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy bản thân có chút ghê tởm.
Cô đeo một cuộc hôn nhân, nhưng vẫn còn hy vọng xa vời lấy một người đàn ông khác mà mình yêu.
Hướng Tình bất lực ngồi xổm trên mặt đất, dồn dập thở hổn hển mấy hơi...
Trái tim buồn bực giống như bị người ta dùng màng mỏng không thông khí che lại, làm cho cô mỗi lần thở gấp một hơi đều khó khăn, gần như dốc hết khí lực trong người… Trong đầu, vang vọng những lời nói trong trẻo mà lạnh lùng của Lục Ly Dã:
……Thế còn hôn môi? Lên giường thì sao? Rốt cuộc là thỉnh thoảng hay là chuyện thường ngày?
Có phải trong lòng Lục Ly Dã, bản thân cô kỳ thực đã sớm không phải là cô gái trong sạch… Cuối cùng, nước mắt không thể kiềm chế được thấm đẫm khóe mắt.
Nhưng cô quật cường không để cho nước mắt chảy xuống, lúc sắp tràn ra ngoài, liền ngửa mặt lên trời ép chính mình nuốt nước mắt ngược vào bên trong.
Rồi sau đó, tìm cái ghế dựa, ngồi xuống nghỉ.
Bàn tay đặt lên bụng của mình, cảm nhận sinh mệnh của thiên thần nhỏ bên trong.
Đôi môi nhịn không được nở nụ cười nhạt nhẽo, rồi thấp giọng nỉ non: "Cho dù còn đường này khó khăn, chỉ cần có con ở đây, mẹ nhất định có thể chống đỡ được… Nhất định có thể…"
……. Hôm sau……
Khi Hướng Tình đến bệnh viện thăm hỏi, lại không ngờ biết được tin Lục Ly Dã đã xuất viện.
Hướng Tình rất thất vọng.
Thậm chí cô còn không biết bây giờ Lục Ly Dã đang ở đâu.
Từ trong bệnh viện đi ra, trong lòng Hướng Tình tràn đầy cảm giác thất bại và cô đơn, bỗng nhiên cô nhớ tới Tống, liền gọi điện thoại cho Tống.
"Tống, cậu có biết bây giờ Ly Dã đang ở đâu không? Tôi đến bệnh viện thăm anh ấy, nhưng anh ấy đã xuất viện rồi."
"Cái này…"
Tống nói trong điện thoại tựa hồ có chút quanh co.
Né tránh, không muốn nói thật với cô.
Hướng Tình đã hiểu: "Làm sao vậy? Anh ấy không cho cậu nói với tôi anh ấy đang ở đâu à?"
Tim, hơi chìm xuống, có chút khó chịu.
Hướng Tình cắn cắn môi dưới.
"Không , không có."
Tống vội vàng lắc đầu: "Thế nhưng mà…"
Tống liếc mắt nhìn cô gái đang bận rộn trong phòng bếp, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
"Chị Hướng Tình, sức khỏe anh Dã đã tốt hơn nhiều rồi, chị không cần quá lo lắng…"
Tống không hy vọng Hướng Tình tới, tránh nhìn thấy cô gái trong phòng bếp sinh ra hiểu lầm.
"Hay là cậu không định nói cho chỗ ở của anh ấy cho tôi biết…."
Nói Hướng Tình không thất vọng chính là giả.
Cô thở dài, ngực rầu rĩ, trong lời nói không che hết sự mất mát: "Nếu đã như vậy, thì bỏ đi. Anh ấy ổn là được rồi, phiền cậu và Liên Vân chăm sóc anh ấy thật tốt…"
"Ôh, được rồi, chị Hướng Tình, hay là chị tự mình sang đây thăm anh ấy đi. Em gửi địa chỉ cho chị."
Cuối cùng Tống vẫn mềm lòng.
Hướng Tình vui vẻ: "Được, cảm ơn cậu."
Hướng Tình cúp điện thoại, nhanh chóng nhận được địa chỉ mà Tống gửi đến, rồi đi thẳng đến đó.
Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự, Hướng Tình không thể chờ được đẩy cửa xuống xe