CHƯƠNG 575: BỆNH THẤT TÌNH
Bởi vì thỉnh thoảng lúc cậu ta đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền My muốn hôn lên, không biết tại sao trong đầu sẽ xuất hiện khuôn mặt đáng ghét của Cao Hướng Bách kia.
Được rồi! Cậu ta thừa nhận, cậu ta thật sự rất ghét Cao Hướng Bách, từ nhỏ đã định sẵn hai người bọn họ là kẻ thù rồi!
Còn Cao Hướng Bách thì sao? Đương nhiên vẫn luôn canh cánh trong lòng mấy hành động bỉ ổi của Đình Hải khi còn nhỏ.
"Cao Huyền My, anh cảnh cáo em, anh không có ý kiến chuyện em ngủ chung phòng với Đình Hải, nhưng nếu buổi tối em dám bò lên trên giường cậu ta, em xem anh có thay ba đánh gãy chân em hay không!"
". . . . . ."
Cô có nên cho cậu biết, thật ra cô còn lén lút ở trong nhà Đình Hải ngủ chung giường với cậu ấy hai ngày không?
"Em có nghe thấy không? !"
"Vâng! ! Nghe thấy rồi! !"
Huyền My học theo lúc huấn luyện quân sự, đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc cúi chào anh trai: "Lời nói của anh trai, khắc sâu trong lòng! !"
"Bớt không đứng đắn lại cho anh!"
Huyền My cười ha ha, ôm lấy cánh tay của anh trai, lén lút hỏi cậu: "Anh, anh cảm thấy Văn Tịch nhà em thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
Cao Hướng Bách giả vờ không hiểu.
"Chính là anh có điện với người ta hay không, thích hay không thích! Anh cảm thấy con người cậu ấy thế nào đấy!"
Hướng Bách gõ lên gáy cô một cái: "Nói chung là mạnh mẽ hơn em! Đi, kêu cậu ta qua đây giúp anh, anh tìm cậu ta có chút việc."
"Vâng ạ! !"
Huyền My cười mờ ám, xoay người tung ta tung tăng đi tìm Văn Tịch.
"Văn Tịch, anh tớ gọi cậu!"
"Hả?"
Văn Tịch ngẩn người: "Gọi tớ?"
"Mau mau đi qua, đi qua. . . . . ."
Huyền My đẩy Văn Tịch một cái, chỉ thấy Cao Hướng Bách đang kéo hành lý đi đến chỗ bọn họ.
Văn Tịch thấy thế thì vội vàng đi qua đón:"Hướng Bách, cậu tìm tôi hả?"
Bên này, Huyền My giương đầu nhìn, hỏi Đình Hải: "Anh cảm thấy anh em và Văn Tịch có xứng đôi không?"
Đình Hải mím môi, không phát biểu ý kiến gì.
Nửa ngày sau mới đưa ra kết luận: “Anh trai của em hơn phân nửa là nhìn trúng Văn Tịch người ta."
"Hả? Thật sao? ! Sao anh biết vậy?"
Huyền My rất là hưng phấn.
"Cảm giác."
Huyền My vui vẻ nhìn qua bên kia, đúng như dự đoán, chỉ thấy hai người kia đang lặng lẽ trao đổi phương thức liên hệ.
"Ngay cả phương thức liên hệ cũng đưa cho nhau rồi, chắc chắn có triển vọng! !"
Huyền My cũng vội kết luận.
Lại không biết được cuộc trò chuyện của Hướng Bách bên đây thật ra là như thế này . . . . . .
"Hướng Bách, cậu yên tâm đi, tôi và Đình Hải đều sẽ chăm sóc cho Huyền My thật tốt, còn về tình hình của cậu ấy, tôi đồng ý với cậu, mỗi tối sẽ gửi tin nhắn báo cáo chi tiết với cậu."
"Văn Tịch, cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn! Các cậu đều là bạn của tôi, là việc tôi nên làm thôi. Huyền My có người anh trai tốt thương yêu cô ấy như cậu, thật sự rất may mắn!"
"Được rồi, vậy lên tin nhắn trò chuyện sau, đã đến giờ, tôi phải đi rồi! Tạm biệt ….."
"Tạm biệt……"
"Cao Huyền My! ! Anh đi đây …….."
Hướng Bách đứng bên này vẫy tay với Huyền My và Đình Hải.
Huyền My vội vàng chạy qua: "Anh, chú ý an toàn nha, trở về sớm một chút. . . . . ."
"Biết rồi!"
. . . . . .
Sau khi một đám người lưu luyến tiễn Hướng Bách đi xong, Văn Tịch không muốn làm bóng đèn cho hai người Huyền My và Đình Hải, nên vờ nói mình muốn đi dạo phố ở trên đường, một mình bắt taxi đi trước.
Văn Tịch đi rồi, Huyền My và Đình Hải cũng không vội vã quay về trường học.
Hai người tay trong tay không có mục đích đi dạo trên đường cái.
Đi dọc theo hướng xe chạy, Đình Hải theo bản năng che chở Huyền My đi bên phải mình: "Đi bên trong đi, bên ngoài có xe."
Huyền My rất hưởng thụ cảm giác được cậu ấy che chở, cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của cậu ấy, cảm thán một tiếng: "Đình Hải, anh đối xử với em tốt thật đó!"
Đình Hải cúi đầu nhìn cô, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Huyền My vội bắt lấy tay cậu ấy, cười hỏi cậu ấy: "Đình Hải, anh cũng sẽ đối xử với bạn gái anh sau này tốt như vậy sao?"
". . . . . ."
Huyền My hỏi ra câu này, bước chân của Đình Hải bỗng dừng lại một chút.
Huyền My cũng dừng chân lại, lôi kéo tay cậu ấy, vẻ mặt chân thành khuyên cậu ấy: "Em cảm thấy anh không nên đối xử với bạn gái sau này tốt như vậy được, anh sẽ chiều hư con gái người ta đấy, em cảm thấy em cũng sắp bị anh chiều hư rồi . . . . . ."
"Những lời này của em là có ý gì?"
Giọng nói của Đình Hải trong nháy mắt lạnh xuống.
Huyền My chú ý tới thay đổi của cậu ấy, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu ấy: "Có ý gì? Có ý gì đâu, em chỉ là sợ tương lai anh chịu thiệt thôi. . . . . ."
"Tương lai? !"
Đình Hải nhíu mày lạnh lùng hỏi cô: "Em cảm thấy tương lai Đình Hải anh còn có thể có người bạn gái nào ngoài Cao Huyền My em sao? !"
". . . . . ."
Huyền My mím môi, vẻ mặt ngây thơ hỏi cậu ấy: "Chẳng lẽ không nên có sao?"
"Vậy còn em? Có phải tương lai em sẽ có rất nhiều bạn trai hay không?"
Rõ ràng Đình Hải có chút nổi giận.
Lạnh lùng rút bàn tay to của mình ra khỏi lòng bàn tay của Huyền My.
Huyền My có thể cảm giác được Đình Hải tức giận, trong lúc nhất thời, cô không biết phải làm thế nào cho phải, ngay cả đến bây giờ cô vẫn cảm thấy cách nghĩ của mình là đúng: "Đình Hải, anh đừng tức giận, em không có nói em muốn qua lại với nhiều bạn trai mà!"
"Trước giờ em chưa từng suy nghĩ sẽ ở bên anh cả đời, có phải không?"
Đình Hải từ trên cao nhìn xuống chất vấn cô bé.
Khí áp cả người cậu ấy thấp đến cực điểm.
"Cả. . . . . . Cả đời? ? !"
Huyền My sững sờ đứng hình, hoàn toàn bị ‘ cả đời ’ trong miệng cậu ấy làm cho lờ mờ rồi.
Cả đời. . . . . .
Một cái khái niệm dài thế nào xa xôi thế nào chứ!
Cô chưa từng nghĩ tới cái gọi là ‘cả đời’ này! !
Bởi vì trước đây, trong đầu cô căn bản không có khái niệm của hai chữ này!
Bọn họ còn nhỏ như vậy, còn cả đời lại dài như vậy, ai có thể khẳng định ai là cả đời của ai đâu? !
Nhìn thấy phản ứng của cô, trong nháy mắt ánh mắt của Đình Hải hoàn toàn trở nên chán nản.
Đôi mắt sâu nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu, mới khàn khàn nói: "Cao Huyền My, nếu em chỉ muốn có một cuộc tình nói chia tay thì chia tay với Đình Hải anh, vậy thì xin lỗi, Đình Hải anh không có thời gian, cũng không có tinh lực chơi với em. . . . . ."
Đình Hải nói xong thì hờ hững xoay người rời đi.
Để lại Huyền My cả người ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng cô đơn càng lúc lại càng xa của cậu ấy, dần dần không khỏi đỏ khóe mắt, mũi chua xót. . . . . . Chơi đùa?
Cô chưa từng chơi đùa với Đình Hải! Mỗi một phút ở cùng với cậu ấy, tất cả những gì cô bỏ ra đều là thật lòng thật dạ ! !
Cả đời. . . . . .
Không phải cô không nghĩ tới, mà là, căn bản cô không dám nghĩ.
. . . . . .
Đình Hải, đã từng một câu một câu ‘cả đời’ này của anh, làm cho người không dám nghĩ tới chữ này như em bắt đầu tin rằng giữa chúng ta sẽ có thiên trường địa cửu, nhưng vì sao đến cuối cùng, cái anh cho em chỉ là một cái xoay người hờ hững, một câu ‘ anh mệt mỏi ’, từ đó về sau quên hết tất cả, từ đó về sau không liên lạc không yêu thương.
Em không sợ chia lìa, nhưng anh lại sợ, vào lúc em bắt đầu tràn đầy mong chờ, không còn nghi ngờ gì với từ ‘cả đời’ nữa, anh lại nói cho em biết, chúng ta nên chia tay . . . . . . Huyền My kể lại tất cả quá trình mình ồn ào với Đình Hải cho Văn Tịch nghe một lần.
Văn Tịch kết luận: "Đình Hải là yêu cậu thật lòng! Còn cậu rõ ràng là chưa đủ yêu, cũng khó trách Đình Hải lại tức giận. . . . . ."
"Vậy bây giờ tớ nên làm gì đây?"
Huyền My có chút nóng nảy.
"Cậu cũng đừng sốt ruột, thật ra tớ cảm thấy suy nghĩ của cậu cũng đúng, dù sao cả đời cũng còn dài như vậy, đầu gỗ như cậu không nghĩ ra mấy chuyện lâu dài như vậy, thật cũng có thể hiểu, hơn nữa, trong chuyện tình cảm, con gái vốn thuộc loại chậm chạp, tình cảm tới chậm, nhưng lại chìm đắm sâu hơn, đương nhiên, muốn dứt ra thì càng khó hơn, còn con trai thì hoàn toàn ngược lại, bọn họ thuộc loại nhanh vội, đối với tình cảm, bọn họ đến nhanh, nhưng đi cũng nhanh! Cho nên con gái cần phải bảo vệ mình thích hợp mới đúng."
Ở trước mặt Huyền My, Văn Tịch giống như một chuyên gia tình cảm.
"Văn Tịch, vậy cậu cảm thấy bây giờ tớ nên làm sao đây?"
"Đình Hải thật sự không để ý tới cậu?"
"Ừ. . . . . ."
Nói tới đây, vành mắt Huyền My không khỏi ẩm ướt, bực bội gãi gãi đầu, cả người uể oải ngồi phịch trên bàn học: "Bây giờ cậu ấy hoàn toàn xem tớ như người vô hình ấy, cũng không chịu nói chuyện với tớ, tớ nói chuyện với cậu ấy cậu ấy cũng phớt lờ tôi. . . . . ."
"Vậy cậu phải kiên nhẫn dỗ dành người ta nhiều một chút! Trong chuyện này, thật ra cũng xem như là cậu không đúng. . . . . ."
"Ai. . . . . ."
Huyền My bực bội thở dài: "Tớ cảm thấy chỉ số EQ của tôi quá thấp, hình như thật sự không thích hợp nói chuyện yêu đương!"
"Đi thôi, đi ăn cơm trước, bỏ mấy chuyện khác qua một bên đi! Lấp đầu bụng mới là chuyện quan trọng nhất."
Văn Tịch lôi kéo Huyền My muốn đi ăn cơm, Huyền My lắc đầu, không nhúc nhích: "Văn Tịch, tớ ăn không vô, cậu đi ăn một mình đi!"
Văn Tịch cũng hiểu khó chịu của cô: "Hay là tớ mua mang về cho cậu!"
"Không cần không cần, cậu mua về rồi tớ cũng không ăn, tớ thật sự không có khẩu vị. . . . . ."
"Ai. . . . . ."
Văn Tịch thở dài, không có cách nào với cô: "Vậy tớ đi ăn cơm trước, đợi lúc trở về mua cho cậu bình sữa chua vậy!"
Huyền My không chịu ăn cơm, Văn Tịch đành phải một mình mang theo hộp đựng cơm tới căn tin ăn cơm.
"Văn Tịch! !"
Văn Tịch mới ăn lấy cơm xong, đang chuẩn bị về lớp học ăn với Huyền My, bỗng nhiên chợt nghe thấy có người gọi cô ta.
Là Kỳ.
Còn có Đình Hải ngồi bên cạnh cậu ta.
Văn Tịch vội vàng đi về phía bọn họ.
Đúng lúc, có thể thử dò xét ý tứ cho Huyền My.
"Sao chỉ có một mình cậu vậy, Hướng Bách đâu?"
Kỳ hỏi Văn Tịch.
“Hướng Bách hả?" Văn Tịch nói xong, không dấu vết liếc mắt dò xét sườn mặt không chút cảm xúc của Đình Hải: "Cậu ấy nói cậu ấy không thoải mái, cho nên không ăn cơm ."
"Không thoải mái? Làm sao vậy?"
Kỳ lo lắng hỏi: "Sáng nay không phải cậu ấy vẫn rất khỏe sao?"
"Ai biết được! Có thể là bị cảm rồi, làm thế nào cũng không thèm ăn, chết sống không chịu ăn cơm, ngồi một chỗ đói bụng, tôi kêu như thế nào cậu ấy cũng không nghe! Đàn anh Đình Hải, không phải anh có quan hệ tốt với Hướng Bách nhà tôi sao? Anh có biết rốt cuộc là cậu ấy làm sao không?"
Văn Tịch cố ý hỏi Đình Hải.
Đình Hải không lên tiếng.
Hoàn toàn không có ý muốn để ý tới Văn Tịch.
Kỳ đụng đụng Đình Hải: "Này! Văn Tịch người ta đang nói chuyện với cậu đó!"
Đình Hải nháy mắt đứng bật dậy: "Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ ăn đi!"
Nói xong, cũng không chờ Văn Tịch và Kỳ trả lời, Đình Hải đã lập tức rời khỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Kỳ nhìn theo bóng lưng của Đình Hải, nghi hoặc hỏi Văn Tịch: "Cậu ấy cãi nhau với Hướng Bách à? Sao hai đại lão gia này lại giống như tình nhân đang yêu nhau vậy! Tôi nói Văn Tịch, Hướng Bách nhà các cô sẽ không thật sự có một chân với Đình Hải chứ? !"
Văn Tịch lơ đễnh tiếp tục ăn cơm, đối với nghi hoặc của Kỳ, cô ta không thừa nhận, cũng không phủ nhẩn, chỉ là cười cười đáp lại .
Bữa cơm này, thật ra Đình Hải cũng không ăn gì.
Giống với Huyền My, cậu ấy căn bản không có lòng dạ nào mà ăn!
"Cao Huyền My!"
Đình Hải đứng ở ngoài lớp học của Huyền My, gọi cô.
Nhìn từ xa chỉ thấy cô đang nằm sấp trên bàn, dáng vẻ suy yếu nằm sấp trên bàn như vậy, thật sự giống như là bị bệnh
Nhưng bệnh của cô chính là bệnh thất tình!
Huyền My vừa nghe tiếng kêu quen thuộc này liền vội vàng ngẩng đầu lên: "Đình Hải?"
Không thể nghi ngờ, sự xuất hiện của Đình Hải, trông chốc lát dấy lên sóng to gió lớn trong lớp học của Huyền My.
Tất cả các cô gái nhìn chằm chằm Đình Hải như hổ rình mồi hưng phấn bàn luận sôi nổi, nhưng cũng không dám càn rỡ quá đáng, chỉ có thể ngồi tại chỗ tha thiết mong chờ nâng đầu nhìn.
"Ra đây!"
Đình Hải ra lệnh cho cô .