CHƯƠNG 586: KHÓ CÓ THỂ ĐI VÀO GIẤC NGỦ
Huyền My không thèm nhắc lại, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn tô bún nóng hôi hổi: "Đã trễ thế này rồi, cậu mua cái này ở đâu vậy?"
"Bên ngoài có rất nhiều quán ăn khuya mà!"
"Cám ơn cậu!"
"Đừng khách sáo với tớ! Bây giờ tớ được rất nhiều người nhờ vả, là phải chăm sóc cho cậu thật tối."
Văn Tịch ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh Huyền My.
Cái gọi là ‘ rất nhiều người ’ thật ra chỉ có Đình Hải và Cao Hướng Bách thôi.
"Rất nhiều người?"
Huyền My ngạc nhiên nhìn cô ta, "Ai?"
Văn Tịch cười: "Còn có là ai? Đương nhiên là Đình Hải và anh của cậu !"
"Anh của tớ!"
Hình như lúc này Huyền My mới nghĩ tới một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, cậu và anh tớ thế nào rồi ?"
Gần đây cô chỉ một lòng đặt vào chuyện Đình Hải sắp đi, hoàn toàn không có lòng dạ xen vào chuyện của anh trai và Văn Tịch, mãi đến hôm nay mới chợt nghĩ tới.
"Cái gì thế nào?"
Văn Tịch giả ngu: "Đừng quan tâm vớ vẩn, tớ và anh cậu chỉ là quan hệ bạn tốt thôi! Trước tiên cậu đừng nói tớ, tớ thấy vẫn nên nói tới chuyện của cậu và Đình Hải đi, tối hôm qua cậu lêu lỏng ở chỗ nào, cả đêm không trở về ký túc xá, muốn khiến tớ lo lắng chết hả?"
Nhắc tới chuyện tối hôm qua, Huyền My vừa xấu hổ lúng túng vừa căng thẳng:"Văn Tịch, chuyện hôm qua tớ một đêm không về, cậu đừng nói cho anh tớ biết? !"
"Sao tớ dám!"
Đương nhiênVăn Tịch không dám nói: “ Nếu anh cậu biết chuyện này, cậu ấy thế nào cũng sẽ bay từ Mỹ trở về trong đêm cho xem!"
Huyền My có chút sợ sệt cắn cắn môi dưới:"Cậu tuyệt đối không được nói cho anh ấy biết nha. . . . . ."
"Này! Làm sao? Vẻ mặt này của cậu. . . . . . Cũng đã chứng tỏ tối hôm qua, hai người các cậu thật sự có gì đó. . . . . ."
Văn Tịch mập mờ đụng đụng eo Huyền My.
"Cái gì mà có gì đó, tớ không hiểu cậu đang nói gì."
Huyền My chột dạ giả ngu.
"Được rồi! Cậu sớm đã viết chuyện xảy ra buổi tối hôm qua lên trên mặt hết rồi, nhìn xem, mặt cũng sắp đỏ như mông khỉ rồi!"
"Hả? Thật sự rõ ràng như vậy sao!"
Huyền My che kín khuôn mặt của mình.
"Rõ ràng! ! Nhanh thành thật khai báo! Tối hôm qua cậu và Đình Hải có phải hay không thật. . . . . ."
". . . . . ."
Huyền My cắn mạnh môi dưới.
Văn Tịch hoảng sợ đến tròng mắt cũng sắp rớt ra: "Cậu thật sự nghe theo lời Chu Kiều, tặng mình cho người ta rồi hả?"
". . . . . ."
Huyền My chột dạ gật gật đầu.
". . . . . ."
Văn Tịch hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ, hỏi cô: "Có hối hận không?"
"Đương nhiên không hối hận!"
Huyền My không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay.
Văn Tịch lại nghĩ rồi nghĩ, suy nghĩ thật lâu thật lâu, Huyền My cũng nghĩ chắc Văn Tịch sẽ không hỏi thêm gì nữa, lại nghe thấy Văn Tịch tò mò hỏi cô: "Có cảm giác gì?"
". . . . . . Cái này. . . . . ." Huyền My cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu, thở dài: "Trừ đau ra, hình như thật sự không có cảm giác gì !"
Hơn nữa là, đau muốn chết! !
"Vậy. . . . . . Sẽ không mang thai chứ?"
"Hả? ! Có. . . . . . Có lẽ sẽ không đâu?
Câu hỏi này, lập tức làm cho Huyền My trở nên căng thẳng.
"Có dùng cái kia hay không. . . . . ."
"Dùng rồi dùng rồi!"
Huyền My vội vàng gật đầu.
Lại nghĩ, buổi sáng lúc trả phòng, còn phải trả nhiều hơn sáu trăm nghìn nữa đó!
Cái đồ chơi đó đúng là đắt tiền mà, một hộp năm cái, vậy mà hơn sáu trăm nghìn.
Năm cái, lãng phí hết hai cái, chỉ có hai cái có tác dụng, cái còn lại cuối cùng, Đình Hải bỏ vào trong túi.
"Mang rồi thì không sao, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Đương nhiên là Văn Tịch rất tò mò về loại chuyện này, chỉ là cô ta ngại hỏi quá nhiều, loại chuyện này, hỏi nhiều thì quá không dè dặt rồi!
"Văn Tịch, cậu tuyệt đối không được nói chuyện này cho anh tớ biết, bằng không tớ thật sự khó mà giữ được cái mạng nhỏ này đó!"
Văn Tịch cười nhạo: "Tớ thấy khó giữ nhất có lẽ là cái mạng nhỏ của Đình Hải ấy chứ!"
"Vậy cũng không khác gì nhau!"
Nếu cậu ấy mất mạng rồi, bản thân mình cũng không muốn sống một mình!
"Được rồi, yên tâm đi! Tớ cam đoan sẽ không nói chuyện này cho anh cậu biết! Còn cậu, cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, chắc chắn tối hôm qua cậu đã vất vả rồi . . . . . ."
"Này! ! Cậu còn trêu chọc tớ! !"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền My đỏ lên.
Văn Tịch cũng nở nụ cười theo cô:"Huyền My, có đôi khi tớ đặc biệt hâm mộ cậu và Đình Hải, tớ rất hy vọng hai cậu có thể ở bên nhau cả đời! Nói cách khác, chính là các cậu để cho tớ tin tưởng rằng trên thế giới này còn tồn tại tình yêu đẹp đẽ nhất! Đợi đến lúc hai cậu kết hôn , tớ nhất định phải làm phù dâu cho hai cậu! !"
"Oa. . . . . . Nói thật là xa!"
Huyền My mím môi cười trộm.
Trong đầu không nhịn được bắt đầu phát họa kế hoạch cho hôn lễ của mình và Đình Hải. . . . . . Hình ảnh đó, hình như thật sự rất đẹp đẽ! !
Văn Tịch an ủi Huyền My xong, lại ngồi trở lại máy tính trước mặt báo cáo một vài tình hình cụ thể của Huyền My cho Hướng Bách.
"Em ấy sao rồi ? Không khóc chứ?
Cao Hướng Bách khẩn trương hỏi Văn Tịch.
"Sao có thể không khóc được! Mắt cũng sưng lên rồi!"
"Đừng thấy nha đầu kia ngày thường vô lo vô nghĩ, thật ra rất cứng đầu, tôi lo em ấy sẽ khó có thể phục hồi tinh thần lại sau khi xa cách và đau lòng như thế này, qua hai ngày nữa đợi tôi có thời gian, có lẽ sẽ trở về thăm em ấy.
"Cậu muốn trở về sao?"
Nhìn thấy hai chữ ‘trở về’ này, trái tim Văn Tịch nhịn không được nhảy lên.
Không hiểu vì sao, cô ta lại cảm thấy có chút hồi hộp và chờ mong.
Trò chuyện với Hướng Bách cũng đã gần một tháng, hai người nói chuyện phiếm như thói quen, mỗi khi đến một khoảng thời gian nhất định, hai người sẽ không hẹn mà cùng ngồi ở hai đầu máy tính, nếu như cậu không lên mạng đúng giờ, trong lòng Văn Tịch sẽ không nhịn được mà xuất hiện chút mất mát, nhưng sau đó mỗi lần khi Cao Hướng Bách lên mạng đều sẽ cẩn thận giải thích cho cô ta lý do vì sao mình lên trễ.
Nhưng thật ra, hai người ai cũng không hẹn trước thời gian lên mạng.
"Chờ tôi xử lý xong mọi chuyện, có lẽ sẽ trở về, nhưng có thể sẽ mất hai ngày! Hai ngày này phiền cậu chăm sóc em ấy nhiều một chút giúp tôi!"
"Được! Cậu tính về rồi ở lại bao lâu?"
"Tạm thời vẫn chưa thể xác định, để xem tình hình của em ấy rồi nói sau!"
"Cũng được!"
Hai người lại nói chuyện không có chủ đề một lúc lâu, cuối cùng bởi vì đã quá trễ, Hướng Bách cưỡng chế Văn Tịch tắt máy đi ngủ.
Một đêm này, Văn Tịch và Huyền My cùng lúc đều mất ngủ.
Nguyên nhân khiến Văn Tịch mất ngủ ngay cả cô ta cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô ta lại có thể bởi vì Cao Hướng Bách muốn trở về mà hưng phấn đến mất ngủ.
Cô ta còn vì mong đợi mà trằn trọc ở trên giường, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Còn Huyền My thì sao?
Cô nằm ở trên giường mạnh mẽ ép mình đi vào giấc nhưng, nhưng cho dù làm thế nào cũng không ngủ được, luôn không nhịn được mà đưa tay lấy di động trên đầu giường, nhìn giờ, lại nhìn xem có tin nhắn nào gửi tới hay không.
Một giờ sáng. . . . . .
Hai giờ sáng. . . . . .
Ba giờ sáng. . . . . .
Huyền My mơ mơ màng màng chợp mắt, nhưng bởi vì trong lòng có chuyện, cho nên tới một khoảng thời gian nhất định sẽ bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó theo thói quen nhìn đồng hồ.
Huyền My nghĩ, nếu cứ như vậy, có lẽ cô sẽ mắc cái chứng bệnh suy nhược thần kinh gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác không thể quản lý được trái tim mình.
Cuối cùng, chịu đựng đến sáu giờ sáng.
Mỗi một phút một giây trong lúc này, đối với Huyền My đều là một loại cảm giác giày vò khó chịu, thậm chí còn khó chịu đựng hơn so với mấy giờ trước.
Cô không chịu nổi , trực tiếp lấy điện thoại ra chơi trò chơi, chơi một vài trò chơi thiểu năng không cần quá hại não, luôn luôn đợi điện thoại của mình vang lên.
Nhưng mà, đã qua sáu giờ rưỡi, di động vẫn im lặng như trước, không có một chút âm thanh nào.
Cuối cùng, Huyền My không chịu đựng được nữa, trực tiếp tự mình gọi điện thoại qua, nhưng mà, trả lời lại cô vẫn là âm thanh tắt máy như trước.
Đến bảy giờ. . . . . .
Vẫn tắt máy.
Máy bay trễ hơn nữa tiếng cũng hơi lâu rồi.
Trời bên ngoài đã sáng, Huyền My nghĩ tới mấy chuyện tai nạn máy bay gần đây đặc biệt ồn ào trên mạng, không thể ngây ngốc ở trên giường nữa , trực tiếp xốc chăn xuống giường, rửa mặt xong, mở máy tính, lên mạng.
Hướng đi của chuyến bay mình quan tâm, cũng may, phía trên chỉ cho thấy bị muộn một chút
Đến bảy giờ rưỡi, di động trong tay Huyền My cuối cùng cũng vang lên.
Điện thoại gọi đến hiển thị là Đình Hải!
Huyền My nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc điện thoại vang lên lần thứ hai, lập tức vội vàng nhận điện thoại.
"Đình Hải. . . . . ."
"Chào buổi sáng."
Đình Hải nói chào buổi sáng với Huyền My qua điện thoại.
Trong giọng nói có chút mệt mỏi, rõ ràng là vì ngồi trên máy bay nên mệt mỏi.
Giọng nói khàn khàn quen thuộc, làm cho Huyền My nghe vào cảm thấy mũi có chút chua xót.
Thật sự cô không dám nghĩ tới khoảng cách xa nhau hơn mười nghìn km giữa bọn họ. . . . . ."Xuống máy bay rồi?"
Huyền My cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thoải mái hơn một chút.
"Ừ, vừa xuống, em thì sao? Thức dậy rồi ?"
"Đúng vậy! Thức dậy lâu rồi, lúc sáu giờ có gọi điện thoại cho anh nhưng không thông, rất mệt phải không?"
"Có phải em cả đêm không ngủ hay không?"
Đình Hải ở trong điện thoại hỏi cô: "Giọng nói mệt mỏi như vậy, Cao Huyền My, không phải em vì chờ anh mà cả đêm không chợp mắt đó chứ?"
". . . . . ."
Cô có thể phủ nhận hay không?
"Em muốn ngủ, nhưng thật sự không ngủ được."
Cho nên, cô thật sự không phải cố ý không nghe lời như vậy đâu.
Đình Hải thở dài: "Em như vậy sao anh có thể yên tâm ngốc ở bên Pháp một mình đây!"
"Anh đừng lo lắng cho em, chỉ vì bây giờ em không quen lắm thôi, đợi vài ngày nữa thì tốt rồi, yên tâm đi!"
Huyền My không muốn để mình trở thành gánh nặng của Đình Hải: "Đúng rồi, anh mới xuống máy bay, còn phải mang hành lý về trường học đúng không, anh đừng nói chuyện với em nữa, sau khi mọi chuyện ở trường học được xử lý ổn thỏa, anh hẳn gọi lại cho em sau!"
Sau khi nhận được tin tức Đình Hải mọi chuyện đều bình an, tâm trạng của Huyền My thoải mái hơn không ít.
"Cũng được! Hôm nay thứ hai, mười giờ rưỡi sáng em có lớp tiếng anh, cho nên bây giờ em có thể ngủ thêm khoảng hai tiếng, em cứ ngủ đi, tới mười giờ anh gọi điện thoại cho em!"
"Được!"
Huyền My trong lòng ngọt ngào: "Em không cài đặt báo thức đâu , anh nhớ mười giờ phải gọi điện thoại cho em đấy."
Cô thích cái cảm giác ỷ lại vào Đình Hải như thế này.
"OK!"
Còn Đình Hải, đương nhiên cũng quen với cảm giác được cô ỷ lại.
Nếu có thể, cậu ấy rất hy vọng bất cứ lúc nào cũng được ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, chắn tất cả mưa gió cho cô!
. . . . . .
Hai người yêu xa cách nhau đến nghìn vạn km, chỉ có thể liên lạc với nhau bằng các phương tiện thông tin.
Từ đó về sau, mọi người trong trường đặt cho Huyền My một cái nhãn hiệu: Thế giới của cô, chỉ có di động trong tay cô.
Mặc kệ cô đi đến đâu, cô cứ luôn cúi đầu nhìn di động của mình.
Hoặc là nhắn tin, hoặc là điện thoại.
Huyền My Văn Tịch và Chu Kiều đang đi đến căn tin ăn cơm, Huyền My vẫn như trước liên tục cắm đầu vào điện thoại.
"Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa! Mỗi ngày đều cầm điện thoại chơi như vậy, coi chừng phá hư mắt!"
Văn Tịch khuyên Huyền My.
Huyền My vui vẻ cất điện thoại.
"Huyền My, nói thật, cậu không sợ Đình Hải tìm cô gái khác ở bên ngoài sao?"
Chu Kiều khoác lên vai Huyền My, trêu đùa hỏi cô.
"Đình Hải? Sẽ không đâu!"
Huyền My rất có lòng tin, "Đình Hải tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với tớ, tớ hiểu anh ấy."
"Phải không? Mặt hàng tốt như Đình Hải, cũng không thể cản được có cô gái tự đưa đến cửa! Hơn nữa, nước ngoài luôn sống rất thoáng, thật không dám đảm bảo Đình Hải có bị văn hóa nước người ta hun đúc hay không đâu!"
"Kiều, cậu có thể đừng hù dọa Huyền My nữa hay không! Đừng nói đùa với cậu ấy loại chuyện này được không?"