Làm Vợ Bác Sĩ

chương 593: hai người một đôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 593: HAI NGƯỜI MỘT ĐÔI

"Đúng vậy! Anh nghe Kỳ nói, thật ra cậu ấy vì Huyền My nên mới quay về trường trước thời gian, năm đó cũng vì Huyền My mới đồng ý ra nước ngoài học."

Văn Tịch thốt lên vui vẻ: "Thật tốt! Họ đã ở bên nhau rồi mới khiến em có lòng tin vào tình yêu."

Cao Hướng Bách nghiêng đầu, híp mắt nhìn cô.

Giữa lông mày chứa ý cười nhẹ nhàng.

"Anh làm gì mà nhìn em như vậy?"

Bị Hướng Bách nhìn, Văn Tịch cảm thấy ngượng ngùng.

Ánh đèn neon chiếu lên da thịt trắng nõn của Văn Tịch khiến cô càng trở nên xinh đẹp.

Chùm sáng lấp lánh như xẹt qua trong lòng Hướng Bách, khiến anh bất giác tâm thần hơi hoảng hốt.

"Lòng tin vào tình yêu nên bắt nguồn từ em và người em yêu. Tình yêu của người khác không hề liên quan đến em, nên tuyệt đối đừng dùng tình yêu của người khác suy tính tình yêu của chính bản thân em."

Cao Hướng Bách ý tứ sâu xa, dứt lời, anh hướng hai người đang tình cảm thân thiết dưới ánh đèn hô to: "Được rồi, hai người đừng ân ái nữa, sắp làm người ta đố kị đến phát điên rồi. Nhanh đến quán lẩu thôi, sắp đói đến chóng mặt đấy."

Lúc này Huyền My mới thẹn thùng rời khỏi ngực Đình Hải.

Cô ôm hoa hồng chạy đến trước mặt anh trai mình: "Anh, anh trở về khi nào thế? Tại sao anh trở về mà không nói cho em biết?"

Cao Hướng Bách nhíu mày: "Văn Tịch cứ nói đi nói lại là sẽ có một màn kịch lãng mạn để xem, nên anh mới lập tức quay về."

"Ồ, em hiểu rồi, bây giờ anh là người của Văn Tịch đúng không? Trở về cũng có thể không cần cho em biết. Hừ."

Huyền My tỏ vẻ tức giận.

Thật ra trọng điểm của cô là câu trước.

Văn Tịch hơi xấu hổ, kéo tay Huyền My: "Cậu làm sao thế, còn ghen với tớ nữa à. Không phải bọn tớ bàn bạc muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, không muốn bị lộ nên mới không nói cho cậu sao. Thế nào, ngạc nhiên này đủ khiến cậu hài lòng chưa?"

Huyền My liếc nhìn Đình Hải bên cạnh, ngượng ngùng cười, gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Đình Hải hài lòng nhếch miệng: "Được rồi, có lời gì thì ngồi xuống hãy nói. Đi nào, đi vào trước đã."

"Vâng"

Bốn người lần lượt đi vào một quán lẩu, bao một gian phòng riêng tốt nhất, ngồi xuống.

Đình Hải chăm sóc Huyền My ăn uống.

Hướng Bách chăm sóc Văn Tịch ăn uống.

Theo thói quen Hướng Bách gắp thịt bỏ vào bát của Văn Tịch.

Còn Đình Hải không để Huyền My ăn cay quá, nên mỗi lần đều nhúng vào bên lẩu thanh đạm rồi mới cho Huyền My ăn, cũng liên tục nhắc nhở cô uống nhiều trà hoa cúc.

Thể chất Huyền My rất dễ bị nóng, nên anh không thể không cẩn thận nhắc nhở.

"Đúng rồi..."

Đình Hải liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên hỏi: "Em vừa gửi tin nhắn cho anh, nói muốn gặp anh, thế nào, em có chuyện gì muốn nói với anh à?"

Anh biết rõ còn cố hỏi.

Huyền My nhìn anh một chút: "Vừa nãy tất cả những người đó đều do anh sắp xếp sao?"

Đình Hải cười: "Cái đó phải cảm ơn sự giúp đỡ của Văn Tịch rồi."

"Đừng cám ơn tớ, tớ cũng xin giúp đỡ của chuyên gia hẹn hò trên mạng thôi."

Văn Tịch vội vàng xua tay: "Nhưng xem ra vô cùng hiệu quả, chà, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của anh Đình Hải đâu. Rốt cuộc cậu muốn gặp người ta làm gì?"

"Còn có thể làm gì..."

Huyền My ngượng ngùng cắn cắn đầu đũa, quan sát Đình Hải một chút, khuôn mặt đỏ bừng: "Thì muốn nói với anh những lời anh vừa nói với em thôi."

Cô vậy mà nói năng rất uyển chuyển.

Đình Hải khẽ cười.

"Còn hai người thì sao."

Huyền My chỉ chỉ anh trai và Văn Tịch ngồi đối diện: "Rốt cuộc bây giờ hai người có quan hệ thế nào? Hai người có ở cùng nhau hay không, vẫn không thừa nhận sao?"

"Đâu có."

Khuôn mặt Văn Tịch đỏ bừng.

Nhưng Cao Hướng Bách căn bản không để ý tới Huyền My, anh coi như không nghe thấy gì, tiếp tục gắp miếng thịt bỏ vào bát Văn Tịch.

Đình Hải chậm rãi nuốt miếng thịt ngậm trong miệng xuống, lúc này mới thẳng thắn bình luận: "Bây giờ, hai người họ thuộc về... giai đoạn mập mờ. Có nghĩa là mối quan hệ còn bị ngăn cách bởi một màng mỏng, nhưng màng mỏng này lại vô cùng quan trọng, không ai có đủ can đảm chọc thủng nó, hoặc là căn bản không ai trong bọn họ muốn chọc thủng nó. Tại sao chứ? Vì bây giờ hai người cũng khá hưởng thụ sự mập mờ này, dù sao cũng không cần có trách nhiệm với nhau, đúng không?"

"..."

"Không... không phải đâu."

Văn Tịch vội vàng phủ nhận.

Đình Hải quét mắt về phía Cao Hướng Bách đối diện, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ.

Cao Hướng Bách thực sự quá bình tĩnh, giống như anh không hề quan tâm tới Văn Tịch.

Đình Hải không hiểu lắm: "Chà. Cậu thong dong như thế, thật không sợ cô gái tốt như vậy sẽ bị người đàn ông khác nhanh chân cướp mất sao?"

Rốt cuộc Cao Hướng Bách không nhịn được nói: "Tôi định quay về từ Mỹ."

"..."

Tất cả mọi người đều há to mồm kinh ngạc nhìn anh.

"Bắt đầu từ học kỳ sau, tôi sẽ học khoa khoa học kỹ thuật của trường chúng ta."

Văn Tịch trợn mắt to, kinh ngạc nhìn anh: "Sao... sao trước đó không hề nghe anh nói?"

"Đúng vậy, anh, em chưa từng nghe anh nhắc đến."

Nói xong, Huyền My vẫn không quên nhét hết một miếng lớn rau xà lách cuộn thịt vào miệng mình.

"Tôi vẫn luôn có ý định này, nhưng cứ chưa chắc chắn lắm, đến tận trước khi tôi về, trường học mới xét duyệt thông qua, đúng lúc tôi muốn trực tiếp thông báo tin này cho mọi người.

"Wow."

Huyền My phấn khích vỗ tay: "Vậy thì tốt quá. Sau này bốn người chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi. Anh, học kỳ sau anh sẽ trở về sao?"

"Ừ, đúng vậy."

"Chà! Vậy thì tốt quá, học kỳ sau chúng ta phải kiểm tra CET – 4 đấy, đúng lúc, có thêm một giáo viên. Ha."

Huyền My vui vẻ đập tay với Văn Tịch.

Tất nhiên trong lòng Văn Tịch rất vui vẻ, nhưng vừa tỏ ra thẹn thùng, nên cô cố hết sức làm cho mình nhìn bình tĩnh chút. Cô hỏi Hướng Bách: "Sao đột nhiên anh lại quyết định trở về đây?"

"Tất nhiên là vì cậu rồi."

Huyền My vội vàng cướp lời.

Vì vấn đề này thực sự quá đơn giản.

Đình Hải đút rau xà lách cuộn thịt vào trong miệng cô: "Việc cô dâu mới của người ta, em cũng đừng chen miệng vào, tranh thủ thời gian ăn đi. Em xem em sắp đói đến da bọc xương rồi"

"Xì! Anh nói quá rồi! Da bọc xương, dáng vẻ đó rất xấu. Em gầy như vậy sao?"

Huyền My vừa nhai vừa ậm ờ đáp lại Đình Hải.

Mà cô dâu mới bên kia cũng đã tự mình trò chuyện: "Vì cuối cùng ba mẹ anh không yên lòng để nó một mình ở trường học này."

Kiếm cớ.

Nhất định là kiếm cớ.

Năm đó còn định đưa con gái mình ra nước ngoài cơ mà.

Đi nước Pháp còn không có lo lắng, bây giờ cùng lắm chỉ ra khỏi thành phố mà đã lo lắng rồi? Hơn nữa, còn có rể hiền Đình Hải chăm sóc đấy.

"Tất nhiên, lý do... Huyền My vừa nói cũng là một phần trong đó."

Cao Hướng Bách thành thật bẩm báo.

Văn Tịch sững sờ nhìn anh, tâm tình vì anh mà nhộn nhạo... gương mặt hơi phiếm hồng.

Bỗng nhiên, giữa hai người có một tình cảm kỳ lạ lẻn vào. Lúc này, Văn Tịch rõ ràng nghe thấy tiếng đập “thình thịch thình thịch” của trái tim mình.

"Anh, kỳ nghỉ đông bốn người chúng ta đi ra ngoài chơi nhé."

Huyền My đột nhiên đề nghị.

Lúc này Hướng Bách mới dời mắt khỏi gương mặt Văn Tịch, nhìn em gái mình: "Em muốn đi đâu chơi?"

"Đâu cũng được. Chỉ cần bốn người chúng ta ở cùng một chỗ là được. Ví dụ như chúng ta đi đến vùng núi hoặc là đi bờ biển hóng hóng gió!"

"Đi bờ biển cũng không tệ, mùa đông đi bờ biển còn có thể tránh hơi lạnh."

Đình Hải gật đầu tán thành.

"Văn Tịch, em cảm thấy thế nào?"

Hướng Bách dừng ánh mắt trên gương mặt Văn Tịch.

VănTịch hơi khó khăn nhìn anh: "Em và mọi người không cùng một thành phố, đi lại không tiện lắm phải không?"

"Ái chà, hay là như thế này đi, vào ngày nghỉ, trước hết cậu đừng trở về, mà trực tiếp mua vé cùng về nhà tớ với tớ. Sau đó chúng ta sẽ đi nghỉ, nghỉ xong trở về, anh tớ sẽ đưa cậu về nhà, hợp lý không?"

Huyền My vội vàng đề nghị.

Đình Hải tán thành: "Không tệ!"

"Không tốt lắm đâu..."

Văn Tịch tự nhiên hơi ngại ngùng: "Hình như tớ đến nhà mọi người sẽ làm phiền đấy."

"Không đâu, ba mẹ tớ rất dễ tính.”

Huyền My vội khuyên cô.

"Đúng! Điểm ấy tôi có thể làm chứng, ba mẹ chồng tương lai của cậu khá tốt."

Đình Hải vội vàng gật đầu phụ họa.

Cao Hướng Bách bỗng dưng mỉm cười.

Văn Tịch xấu hổ: "Cái gì ba mẹ chồng tương lai, mọi người tuyệt đối đừng nói lung tung, thật xấu hổ."

Rốt cục, Cao Hướng Bách nói: "Em yên tâm, ba mẹ anh đã biết về anh rồi, mỗi lần con bé này về nhà đều khen em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Ba mẹ anh đã sớm muốn gặp em, lúc này đúng là cơ hội tốt, thuận tiện đi nghỉ ngơi, cũng không tệ lắm."

"Đúng đúng đúng, chúng ta cứ quyết định như vậy nhé."

Huyền My quyết định.

Văn Tịch không ngăn được đám người nhiệt tình, cũng đành phải ỡm ờ đồnh ý.

Ăn xong nồi lẩu, hai người một đôi từ quán lẩu đi ra, ai làm việc người đó.

Đình Hải dẫn Huyền My đi công viên Đông Giao ở gần đó.

Còn Hướng Bách và Văn Tịch đi dạo ngay ven đường một chút.

Trong công viên Đông Giao vô cùng náo nhiệt, các bà các cô, thậm chí còn có các ông nhảy múa nhiệt tình trên quảng trường.

Nhưng họ không nhảy múa kiểu trên các chương trình ca hát mà là kiểu khiêu vũ tao nhã, thậm chí thỉnh thoảng còn nhảy điệu clacket.

Từng đôi từng đôi, nương theo âm nhạc, động tác khoan thai.

Từ từ từ xoay người, xoay tròn... rồi sa vào trong cánh tay bạn nhảy.

Huyền My cảm thấy hâm mộ không thôi: "Đình Hải, anh nói xem các đôi có phải là vợ chồng hay không?"

"Một số là vợ chồng, một số không phải."

Đình Hải rất giỏi quan sát người khác, anh thuận tay chỉ một đôi đối diện họ: "Em nhìn đôi đó kìa, họ chắc chắn là vợ chồng"

"Tại sao vậy?"

Huyền My tò mò nhìn theo.

"Nhìn ánh mắt."

Đình Hải tổng kết: "Nếu là tình nhân hoặc vợ chồng thì ánh mắt không giống bạn bè bình thường."

"Như vậy sao..."

Huyền My tỉnh ngộ, nghiêng đầu để ý quan sát họ.

Không kìm được cảm thán: "Thật hâm mộ họ.”

"Hâm mộ cái gì?"

Đình Hải nghiêng đầu nhìn cô.

"Hâm mộ họ có tình yêu bền lâu, làm bạn đến già. Cũng hâm mộ bọn họ dù già vẫn có sống cuộc sống đầy màu sắc như thế. Đình Hải, anh nói xem đến lúc anh già anh sẽ bằng lòng cùng khiêu vũ với em sao?"

"..."

Vấn đề này, thật đúng là khó trả lời.

Người đàn ông như Đình Hải...

"Thôi bỏ đi. Người đàn ông như anh chắc chắn cảm thấy việc khiêu vũ như thế này quá mất mặt, nên đoán chừng không có khả năng cùng em khiêu vũ."

Huyền My hiểu rất rõ Đình Hải.

"Em thích như thế này à?"

Đình Hải hơi buồn cười.

"Thích chứ! Cảm giác này rất thích..."

"Đi thôi. Chúng ta còn lâu mới già. Nên em không cần sốt ruột, chúng ta cứ bình tĩnh, chờ đến khi chúng ta bằng tuổi bọn hắn tuổi tác này thời điểm, nói không chừng khiêu vũ ở quảng trường đã không còn thịnh hành rồi."

"Không thịnh hành thì em cũng thích."

Huyền My kiên trì: "Không phải em thích vũ đạo của họ, mà là cảm giác...đó, cảm giác, anh có hiểu không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio