CHƯƠNG 602: EM SUY NGHĨ THẬT KỸ TRƯỚC ĐÃ
Về chuyện này, Cao Hướng Bách đã nhiều lần dạy dỗ em gái mình, thế nhưng Huyền My lại lọt tai này bay qua tai kia, vừa gật đầu đồng ý, vừa ‘lăn giường’ với Đình Hải như chuyện thường.
Sau đó cô lại bị anh trai của mình dạy dỗ đến phiền, cô ầm ĩ: “Anh, anh đừng nói nữa, nếu anh nói nữa em sẽ thật sự kéo Đình Hải đi lĩnh giấy kết hôn đó!!”
“Nếu hai em thật sự lĩnh giấy kết hôn, vậy thì anh sẽ không nói gì nữa!! Thế nhưng hai em cứ ngủ với nhau như vậy, chẳng may có thai thì làm thế nào?”
“Sẽ không mang thai đâu, anh cứ yên tâm đi!! Hai chúng em đều sử dụng biện pháp an toàn! Hơn nữa, anh có tư cách gì để dạy dỗ em! Không phải anh với Văn Tịch cũng như thế sao…”
“Tốt xấu gì bọn anh cũng không sống chung!”
“Với tần suất của hai người, cũng không hề thua kém bọn em đang sống chung, vậy không bằng sống chung với nhau, chí ít sẽ tiết kiệm tiền! Tiền thuê phòng khách sạn rất đắt đó!”
“…”
Ngày đó, khi Đình Hải tan làm trở về, Huyền My đã không kịp chờ đợi, kể cho Đình Hải nghe toàn bộ sự phiền phức của anh trai mình, cuối cùng cô vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi anh: “Anh nói xem anh em có phiền phức không? Quả thật chính là lấy 50 bước dạy 100 bước mà, có đúng không?”
“Em vừa nói em muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn?”
Đình Hải tiện tay đặt cặp tài liệu để lên ghê sô pha, sau đó cởi áo vest màu nhạt ở trên người, kéo cà vạt trên cổ, híp mắt hỏi Huyền My.
“Đúng vậy! Chỉ có điều đó chỉ vì em muốn trêu chọc anh của em thôi! Bây giờ tình hình của chúng ta như vậy, sao có thể nhận giấy kết hôn chứ?”
“Tại sao không thể?”
Đình Hải dùng vẻ mặt nghiêm túc để hỏi cô.
“Hả?”
Huyền My ăn khoai tây chiên ở trong tay, chớp chớp mắt: “Đương nhiên là không thể rồi, bây giờ em vẫn còn là sinh viên! Mà sinh viên thì sao có thể nhận giấy kết hôn chứ, có đúng không?”
“Ai nói là sinh viên thì không thể nhận giấy kết hôn chứ?”
Đình Hải vươn tay ra vòng qua eo nhỏ của cô: “Không phải em nói nghe anh của em lải nhải rất phiền sao? Vậy thì em cùng anh đi lĩnh giấy kết hôn, ngược lại em cũng sớm qua độ tuổi kết hôn rồi! Vì vậy anh đeo cho em một chiếc nhẫn lên ngón áp út, từ nay về sau, mỗi lần anh đi ra đi vào trong đây cũng được coi là hợp pháp rồi…”
Đình Hải nói xong, cầm lấy ngón áp út trên bàn tay phải của cô, từ từ đeo chiếc nhẫn vào.
Huyền My nghe thấy vậy thì gò má lập tức ửng hồng, vừa giận dữ vừa xấu hổ oán trách anh: “Mẹ ơi!! Nhẫn cưới là một vật lãng mạn như thế, kết quả lại bị anh dùng kiểu này để hình dung, thật đúng là… quá phá hủy phong cảnh rồi!!! Anh chính là đồ lưu manh!!”
“Không cho phép nói sang chuyện khác.”
Đình Hải ôm chặt cô.
“Em không nói sang chuyện khác!”
Huyền My ngửa đầu nhìn anh: “Nói thật, anh không cảm thấy chúng ta kết hôn rất sớm sao?”
“Không cảm thấy.”
Vẻ mặt cả Đình Hải rất nghiêm túc: “Chúng ta có thể lĩnh giấy kết hôn trước, thậm chí có thể bí mật cưới trước. Anh biết em không muốn bị các bạn của em biết, nhưng không sao, anh tôn trọng em! Chúng ta có thể đợi sau khi em tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ làm lễ cưới sau, tiếp theo sẽ nghĩ đến việc sinh con!”
“Anh nói nghiêm túc sao?”
Lúc này, Huyền My mới ý thức được Đình Hải không nói đùa với mình.
“Đương nhiên, anh rất nghiêm túc.”
Đình Hải gật đầu thành thật: “Hai chúng ta kết hôn sớm cũng là kết hôn, kết hôn muộn cũng vậy! Sớm hay muộn đối với chúng ta mà nói không có gì khác biệt, ngược lại sớm muộn gì em cũng trở thành vợ của Đình Hải anh, không phải trở thành vợ của anh sớm một chút sẽ tốt hơn sao?”
“… Nói như vậy cũng đúng.”
Sớm hay muộn cũng đều là người của anh!
Hình như kết hôn sớm một chút cũng không tệ! Chí ít, cô sẽ không phải sợ hãi bảo bối Đình Hải của cô bị người phụ nữ xấu cướp đi mất.
Chỉ có điều…
“Anh vẫn nên để cho em suy nghĩ trước đã, trước tiên em phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, có được không?”
“Được…”
Đình Hải nhếch miệng nở nụ cười xấu xa, trong nháy mắt bế Huyền My đang ngồi trên ghế, sải bước đi tới trước ghế sô pha: “Cho em mấy ngày để em từ từ suy nghĩ, chỉ có điều bây giờ việc cấp bách chính là… em phải cho anh ăn no trước đã, anh đói rồi…”
“Này này này!! Ô ô…”
Huyền My vẫn chưa kịp kháng nghị đã bị Đình Hải đè lên ghế sô pha, trong nháy mắt đã ăn sạch cô, thậm chí không còn dầu để mà ép!!
Lần nghiền ép này, lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng thật vất vả mới có kỳ nghỉ dài hạn, Đình Hải giành thời gian rảnh để ở bên Huyền My, vì vậy bốn người đã giao hẹn với nhau sẽ đi đến hòn đảo Renal, nơi mà hai người phụ nữ của bọn họ đã mơ ước từ lâu.
Đây chính là quốc đảo đẹp nhất trong lòng Huyền My, bốn mùa ở đây đều trái ngược với bốn mùa ở trong nước.
Huyền My đã từng ảo tưởng vô số lần được đứng dưới bầu trời xanh biếc ở nơi này, hưởng thụ bầu không khí bốn mùa đều là mùa xuân ở nơi này… Mà bây giờ, cô đã thật sự được đặt chân đến mảnh đất này, nhìn thấy đường chân trời trời biển chạm nhau kia, Huyền My lập tức cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ xinh đẹp vậy, dường như mọi thứ đều không phải là thật.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân vừa được nước mưa gọt rửa, bầu trời như tắm trong màu xanh biếc, những áng mây đủ màu sắc nối tiếp nhau, sương mù lượn lờ bao phủ toàn bộ hòn đảo, trên biển sương mù mờ mịt nối liền hòn đảo, như mơ như thật, giống như tiên cảnh ở nhân gian, đẹp không thể diễn tả, màn sương trắng xóa tràn ngập khắp mặt biển…
“Đẹp quá!!”
Huyền My không nhịn được cảm thán.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đứng trên bãi cát vàng mềm mại, dang rộng hai tay, thỏa thích ôm ấp từng làn gió biển ẩm ướt này… Hít một hơi thật sâu …
Đó chính là mùi vị tinh khiết của thiên nhiên, cho dù bên trọng có pha lẫn mùi tanh nhàn nhạt của biển, thế nhưng nó vẫn mang tới cảm giác trong lành, làm cho người khác cảm thấy… rất dễ chịu!!
“Đẹp quá…”
Văn Tịch đi đôi chân trần trắng như ngọc, dẫm lên chỗ nước biển nông, chiếc váy màu trắng của cô đặt trong màn sương trắng xóa, giống như một tiên nữ hạ phàm.
Khóe môi không nhịn được nở một nụ cười xinh đẹp, quay đầu nhìn Huyền My ở phía sau: “Đây quả thật là một hòn đảo lãng mạn…”
“Ừ!! Nếu có thể tổ chứ một hôn lễ ở đây, vậy thì quá tốt rồi!!”
Huyền My vừa nới, vừa vui vẻ bắt đầu chạy dọc bờ biển.
Đình Hải lười biếng nằm trên bãi cát mềm mại, híp cặp mắt ma mị của mình, thưởng thức bóng người nhỏ bé xinh đẹp cực kỳ chói mắt đang đứng trong nước biển dưới ánh nắng mặt trời kia.
Ngày hôm nay, cô đã thay đổi trang phục năng động của ngày thường, mặc một chiếc váy dài Bohemia, đầu đội một chiếc mũ đan rất thục nữ, vành mũ còn được gắn một bông hoa rất tinh xảo, rất có cảm giác thiết kế bông hồng đỏ.
Trang phục này đã loại bỏ hình tượng năng động của cô lúc trước, bây giờ lại càng giống một bé gái nhà hàng xóm vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Hoàn toàn không hề giống với cô, thế nhưng mỗi một vẻ của cô đều làm cho Đình Hải say mê, mừng rỡ, yêu sâu đậm.
Sự chú ý của anh vẫn luôn dừng trên người Huyền My, không hề dịch chuyển.
“Quả thật rất đẹp, rất lãng mạn…”
Anh thấp giọng than thở.
Cô rất đẹp…
Đẹp như tiên nữ!!
Mà phong cảnh ở nơi này lại rất lãng mạn…
Quả thật rất thích hợp để tổ chức một hôn lễ đặc biệt!!
Anh mặc ý nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, nằm trên bãi cát mềm mại dịu dàng, nghe tiếng sóng biển rì rào ở bên tai, lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra cảnh sắc của thiên nhiên lại đẹp đến mức khiến cho người khác say mê đến vậy.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên: “Huyền My, tới đây, nằm trong ngực anh này…”
Anh nói xong, cũng không mở mắt ra, đưa tay, vỗ vỗ bãi cát mềm mại ở bên cạnh.
Huyền My đang đứng cạnh bờ biển, nhìn anh từ phía xa, mỉm cười.
Trong chớp mắt tiếp theo, cô đã ngoan ngoãn chạy tới, nằm lên trên khuỷu tay rắn chắc của Đình Hải.
Đình Hải nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Huyền My thì yên tĩnh nằm trong ngực anh, thưởng thức màn sương như tiên cảnh này, lắng nghe tiếng tim đập thuộc về anh, đây là tiếng êm tai nhất cũng là tiếng làm cho cô cảm thấy yên tâm nhất.
Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng thời gian có thể ngừng lại ngay lúc này… Bình thản, xinh đẹp, đơn thuần…
Ở cạnh biển cách đó không xa, bóng người màu trắng của Văn Tịch giống như tiên nữ đang nhảy múa, tiếng cười réo rắt, còn có tiếng chơi đùa của Cao Hướng Bách đang không ngừng vang bên tai.
Dường như trong nháy mắt, trên thế giới này, chỉ còn lại bốn người bọn họ… Có lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy!
Khi Đình Hải tỉnh lại, anh là bị tiếng ầm ĩ của ba người làm cho thức giấc.
Vừa mở mắt ra, không biết từ lúc nào anh đã bị ba người đắp cát lên người, bây giờ chỉ còn lộ ra một khuôn mặt đẹp trai mà thôi.
Huyền My còn ngồi xổm bên cạnh anh, cười xấu xa.
Cao Hướng Bách và Văn Tịch khi nhìn thấy Đình Hải vừa tỉnh lại, sớm đã vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhưng bỗng dưng, nghe thấy tiếng cười trên nỗi đau của người khác của Huyền My.
Một cơn sóng nhỏ không hề báo trước ập đến chỗ của bọn họ.
“Đáng chết…”
Thậm chí Đình Hải không kịp phản ứng lại, tiếng chửi thầm trong miệng sớm đã bi nhấn chìm trong thủy triều mặn mà.
Thủy triều lướt qua thân hình đang bị chôn vùi của anh, sau đó nhanh chóng rút xuống.
Mà anh vẫn còn nằm trong cát, dáng vẻ rất chán nản và chật vật, mấy sợi tóc vốn đã được vuốt keo dựng lên thì bây giờ đã bị ướt sũng, thấm ướt lên trên da đầu, nhìn có vẻ rất lôi thôi, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
“Phụt, ha ha ha…”
Kẻ cầm đầu là Huyền My, nhìn thấy dáng vẻ sa sút của anh như vậy, cuối cùng không nhịn được nữa cười ầm lên.
Đình Hải đang nằm trong đống cát không thể động đậy, cố ý nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Cao Huyền My…”
“Vâng!! Có tôi!!”
Huyền My vội vàng đáp lại.
Tay phải của cô còn nghịch ngợm làm một động tác báo cáo: “Ông chủ Đình, anh có việc gì căn dặn, anh cứ nói.”
Đình Hải dùng ánh mắt liếc nhìn cơ thể vẫn đàn bị vùi lấp trong đống cát, khẽ nhướng mày, đã biết rõ nhưng vẫn hỏi cô: “Không có ý định tha cho anh đúng không?”
“Thông minh!”
Huyền My cười, vẫn không quên chỉ vào chiếc mũi cao thẳng tắp của anh: “Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ăn quả đắng của Đình Hải anh, hơn nữa, còn sa sút, xấu xí, bẩn như vậy… Ừm! Hiếm khi thấy anh không thể nhúc nhích như lúc này, em cảm thấy em nên nhân cơ hội này, trả lại hết những sự bắt nạt mà em đã chịu đựng mấy ngày qua lên người anh!!”
Sau khi Huyền My nói xong, cơ thể không chút do dự nằm sấp lên trên đống cát trên người anh, bàn tay nhỏ không ngừng trêu chọc khuôn mặt đẹp trai của anh, cố ý “dụ dỗ” anh.
Đình Hải nhìn dáng vẻ buồn cười của cô: “Được rồi! Em muốn làm gì thì làm! Ngược lại bây giờ cả người anh ngoại trừ cái miệng này, không còn chỗ nào có thể cử động được, quả thật em đã tìm được một cơ hội rất tốt!!”
Đình Hải nói xong vẫn không hôn lên đôi môi đáng yêu của Huyền My.
Huyền My cười híp mắt: “Nếu như chỉ có một mình đôi môi là cử động được, vậy thì… trả thù từ miệng trước đi!!”
Cô cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm còn mang theo mùi vị tanh nồng của biển.
Khóe miệng của Đình Hải vẫn luôn mang một ý cười cưng chiều, nhắm mắt lại, để mặc cô hôn lên đôi môi của mình, còn anh thì hưởng thụ một nụ hôn sâu ngọt ngào chủ động này… Nụ hôn của cô vừa cẩn thận, vừa triền miên lại vừa dịu dàng.