CHƯƠNG 87: CÚ ĐIỆN THOẠI DỊU DÀNG
“Đi rồi lại về.”
Giọng nói trầm thấp không có nhịp điệu gì, nhưng lại có sức cuốn hút khiến người ta say lòng.
Sau khi gọi cuộc điện thoại đầu tiên không có ai nghe, anh đoán cô đang ngủ nên không muốn làm phiền cô nữa.
Anh rời khỏi trạm điện thoại công cộng, nhưng đi được vài chục mét, cuối cùng lại quay về. Anh đã đi vài dặm ra khỏi huyện Lâm, bất kể thế nào anh cũng muốn nghe giọng cô một chút.
“Gọi vào điện thoại của anh mãi mà không được.” Hoàng Ngân ngồi trong chăn, nhỏ nhẹ nói chuyện với anh. Vừa nghe được giọng nói của anh, trái tim mới rồi còn trĩu nặng bỗng trở nên nhẹ nhõm, cô như bừng sáng, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ừm, vào trong huyện thành thì mất tín hiệu, có lẽ là còn chưa kịp sửa chữa thiết bị thông tin.”
Cao Dương Thành mặc chiếc áo khoác sẫm màu đứng trong bóng tối, như hòa cùng một thế với cảnh đêm tiêu điều giá rét.
“Không có tín hiệu thì sao anh lại gọi được cho tôi?”
Hoàng Ngân kinh ngạc.
Cao Dương Thành mỉm cười: “Tôi tự có cách riêng.”
Hoàng Ngân cũng không kìm được nụ cười, hỏi anh: “Vậy anh ở bên đó có ổn không?”
up trên app mê tình truyện
“Không ổn.” Anh không cần nghĩ đã trả lời cô.
Hoàng Ngân nhíu mày, lo lắng hỏi anh: “Sao vậy?”
“Bởi vì, nơi này không có em...” Giọng nam đột nhiên trầm xuống.
Nỗi xúc động khiến Hoàng Ngân run lên trong lòng. Nhất thời, người cô như đang bồng bềnh trên đám mây, bay bay theo làn gió thoảng đưa... Bay đến mức tâm trạng hoảng hốt, cảm giác như mọi thứ đều có vẻ không chân thực.
“Sao thế? Tưởng thật à?” Bỗng chốc, một câu hỏi hài hước đã lập tức kéo Hoàng Ngân trở về hiện thực.
Cô đang bồng bềnh trên mây lại ngã mạnh xuống đất, có hơi đau. Cô mỉm cười: “Bác sĩ Cao thích nói đùa từ bao giờ thế.”
Cao Dương Thành cau mày, không trả lời câu hỏi này mà nghiêm túc đáp lại câu hỏi lúc trước của cô: “Tuy ăn uống không quen lắm nhưng vẫn ổn, tôi có thể chịu đựng được.”
“Khi nào có dư chấn xảy ra anh nhất định phải cẩn thận, biết không?” Mỗi câu mỗi từ của Hoàng Ngân đều thể hiện ra sự lo lắng của cô.
Cao Dương Thành mỉm cười: “Tôi bảo đảm sẽ bình an trở về.”
Nghe anh cam đoan, Hoàng Ngân tức thì an lòng hơn nhiều.
“Có phải cuộc gọi của tôi đã đánh thức em không?” Cao Dương Thành hỏi cô rồi lại tiếp tục dặn: “Sau này tôi sẽ cố gắng gọi cho em sớm, chỉ là ngày nào cũng có rất nhiều nạn nhân, lắm lúc ra khỏi bàn phẫu thuật thì đã hửng sáng. Nếu quá muộn thì em cũng đừng chờ điện thoại của tôi nữa.”
Bởi vì phẫu thuật cứu trợ xong lại phải đi mấy dặm đường ra khỏi huyện Lâm, nhanh nhất cũng mất hơn một tiếng. Đến khi đó có lẽ cô đã ngủ rồi, anh không cần thiết phải quấy rầy cô nữa.
Hoàng Ngân nghe anh nói vậy thì trong lòng như có một ngọn lửa ấm áp và ôn hòa lan ra toàn thân: “Không sao, nếu anh bận quá thì cũng không cần gọi điện cho tôi đâu.” Cô chỉ cần ngày nào anh cũng an lành là tốt rồi.
“Muộn rồi, em mau ngủ đi, sáng mai còn phải dậy đi làm.” Cao Dương Thành khẽ khàng dỗ cô.
Hoàng Ngân chui vào trong chăn, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh cũng về nghỉ sớm đi...”
“Cúp điện thoại đi.” Cao Dương Thành giục cô.
“Anh cúp trước đi.” Hoàng Ngân nhường anh.
Ở đầu dây bên kia, Cao Dương Thành cười khẽ: “Ưu tiên phụ nữ, tôi là người đàn ông lịch thiệp, tất nhiên phải nhường em.”
“Được rồi.”
Hoàng Ngân tự biết mình không lay chuyển được anh, bất đắc dĩ cười: “Vậy tôi cúp trước.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cuối cùng Hoàng Ngân cũng cúp điện thoại. Cô ôm chiếc điện thoại vẫn còn sáng màn hình vào lòng, hồi tưởng lại mỗi câu Cao Dương Thành vừa nói với cô.
Bỗng nhiên Hoàng Ngân có một cảm giác, dường như cô đã quay về bốn năm trước, về với khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt ấy.
Câu nói cuối cùng được nghe trước khi ngủ là giọng của anh, người cuối cùng nghĩ đến là anh, lúc sắp cúp điện thoại còn bịn rịn lưu luyến, không muốn kết thúc cuộc đối thoại với anh.
Ở đầu bên kia, mãi đến khi ống nghe truyền ra tiếng “tút tút” Cao Dương Thành mới bật cười, cúp điện thoại.
Anh ra khỏi trạm điện thoại, nhìn thôn xóm chìm trong bóng đêm xung quanh mà hơi nhíu mày. Anh khép chiếc áo khoác dài trên người, đi vài dặm đường trở về huyện Lâm.
Khi Cao Dương Thành về đến lều bạt dựng tạm thì không cẩn thận đánh thức Vũ Phong ngủ bên cạnh anh.
Vũ Phong ngồi dậy, mở đôi mắt nhập nhèm kinh ngạc nhìn Cao Dương Thành phong trần mệt mỏi: “Cậu đi đâu vậy? Sao muộn thế này mới về?”
Anh ta nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã gần hai giờ sáng rồi.
Cao Dương Thành cởi găng tay bằng da và áo khoác gió trên người ra, chỉ hờ hững trả lời: “Đi sang huyện bên một chuyến.”
“Cậu sang đó làm gì? Đi kiểu gì vậy?”
Vũ Phong nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: “Giao thông chỗ chúng ta còn chưa thông đâu!”
“Có việc.”
Cao Dương Thành chỉ đáp ngắn gọn lập lờ, rõ ràng là không muốn tiết lộ thêm hành trình của mình cho Vũ Phong.
“Có việc à?”
Vũ Phong ngồi dậy, mờ ám ghé sát vào Cao Dương Thành, hài hước suy đoán: “Không lẽ cậu cố ý chạy sang huyện bên cạnh để gọi điện cho Hoàng Ngân đấy chứ? Ban ngày tôi nghe nói cậu đã mấy lần hỏi dân làng xem xung quanh đây có thiết bị liên lạc không. Không phải chứ, cậu chung tình vậy à?”
Cao Dương Thành lạnh lùng liếc Vũ Phong một cái, thuận tay vứt chiếc khăn ướt lên mặt tên hóng hớt này: “Nhìn cái vẻ mặt gian xảo thậm thà thậm thụt của cậu kìa, cút!”
Vũ Phong lấy chiếc khăn trên mặt xuống, càng cười to: “Nghiêm túc à?”
Cao Dương Thành suýt chút nữa thì úp cả chậu rửa mặt vào đầu Vũ Phong: “Ngủ đi, nói lắm quá!”
Nghiêm túc sao?
Ha ha! Tình cảm của Cao Dương Thành anh đối với Đỗ Hoàng Ngân đã bao giờ là giả chưa?
...
Rất nhiều ngày sau đó, mỗi hôm trước khi đi ngủ, Hoàng Ngân đều nhận được điện thoại của Cao Dương Thành. Nội dung cuộc điện thoại mỗi ngày đều ấm áp, tích cực.
Anh nói cho cô biết hôm nay anh đã cứu sống bao nhiêu người trên bàn mổ. Hôm nay các chiến sĩ giải phóng quân đã tìm được bao nhiêu sinh mạng từ trong đống đổ nát. Anh còn nói cho cô biết, nhân dân huyện Lâm đã bắt đầu có đầy đủ vật tư hơn.
Khi nhận được những tin tức này, Hoàng Ngân cũng sẽ vui vẻ chung với anh rất lâu rất lâu. Chỉ là, thời gian mỗi cuộc gọi không dài, hoặc có thể nói là rất ngắn, ngắn đến nỗi chỉ vỏn vẹn 15 phút mà thôi.
Hoàng Ngân biết, anh không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian ngủ của cô, mà cô cũng hiểu lượng công việc của anh, cũng không muốn anh mất thời gian nghỉ ngơi. Thế nên hai người khống chế thời gian nói chuyện với nhau.
Có lẽ Hoàng Ngân đã quen với việc nhận điện thoại của anh trước khi đi ngủ, thế nên hôm nay đột nhiên không có tin gì của anh, cô cứ như mất hồn, không ngừng đi qua đi lại ở hành lang bệnh viên, nhưng làm thế nào cũng không thể yên tâm nổi.
Báo tin vắn trong tay đưa tin về vụ dư chấn lúc một giờ sáng tối qua ở huyện Lâm, 43 người mất tích, 4 người tử vong.
Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy hành lang bệnh viện lạnh lẽo thấu xương. Cô khép chiếc áo bông trên người, bước nhanh vào phòng bệnh.
Mãi đến khi cảm giác được cơ thể dần ấm lên, Hoàng Ngân mới chui vào trong chăn của bé Dương Dương, ôm lấy cơ thể nho nhỏ của cậu bé vào lòng.
Cô cố gắng dùng hơi ấm trên cơ thể Tiểu Hướng Dương để sưởi ấm sự lạnh giá và trống rỗng trong lòng, nhưng vừa cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng, nước mắt cô lại vô thức trào ra.
“Bé cưng, mẹ con mình cùng nhau cầu khấn nhé, cầu nguyện cho ba con có thể bình an trở về...” Hoàng Ngân khẽ lẩm bẩm bên tai con trai, giọng đã nghẹn ngào.
Nước mắt càng lúc càng tuôn rơi... Cô nghĩ, ông trời sẽ không đối xử với cô như vậy chứ? Nếu ông trời thật sự muốn cướp đi người cô yêu thương hết lần này đến lần khác, vậy thì quá tàn nhẫn rồi!
Suốt đêm, Hoàng Ngân không ngừng chìm nổi trong cơn ác mộng, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Lần nữa tỉnh lại, cô mới phát hiện gối đầu đã ướt đẫm, vệt nước mắt trên mặt cô còn chưa kịp khô.
Chuyện đầu tiên cô làm là tìm xem chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhưng khi nhìn thấy không có thông báo cuộc gọi bị nhỡ, trái tim chờ mong của Hoàng Ngân lập tức hụt hẫng.
Trong ba ngày sau đó, Hoàng Ngân không còn nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Cao Dương Thành. Dường như anh đã biến mất khỏi cuộc đời cô, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Hoàng Ngân đến bệnh viên Vinmec hỏi thăm tin tức, nhưng phía bệnh viện cũng đưa ra câu trả lời là gặp trở ngại trong vấn đề liên lạc, tình hình cụ thể ở huyện Lâm như thế nào thì tạm thời vẫn không ai biết.
Hoàng Ngân ngồi trước máy tính, vẽ lung tung lên giấy. Mười phút trước cô đã bị lãnh đạo mắng một trận vì phạm sai lầm về dấu thập phân trong việc tính toán số liệu.
Hoàng Ngân trước giờ chưa bao giờ phạm phải lỗi sai dấu thập phân lớn như vậy. Lãnh đạo mắng rất khó nghe, nhưng Hoàng Ngân chẳng có vẻ ấm ức chút nào. Thế nhưng sau khi về phòng làm việc, cô không khống chế được tâm trạng của mình, trốn vào phòng vệ sinh khóc sướt mướt. Trong lòng cô tràn đầy nỗi lo lắng và hoảng sợ, còn cả nỗi nhớ nhung da diết dành cho anh, tất cả đều hóa thành những nước mắt lăn dài trên khóe mi...
Hoàng Ngân lấy điện thoại ra, gọi vào số của Cao Dương Thành hết lần này đến lần khác.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi..”
“Xin lỗi...”
Hoàng Ngân cố chấp ấn vào nút gọi lại hết lần này đến lần khác, mà câu trả lời cô nhận được lúc nào cũng là giọng máy móc lạnh băng kia. Giọng nói ấy như lời tuyên án từ địa ngục, mỗi tiếng như đâm vào lòng Hoàng Ngân đau đớn khôn cùng.
Cô ôm điện thoại di động khóc không thành tiếng, lại gửi lời nhắn cho Cao Dương Thành.
“Cao Dương Thành, anh đang ở đâu?”
“Anh mau xuất hiện đi, có được không? Không có anh, Đỗ Hoàng Ngân làm gì cũng không ổn...”
“Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, rất nhớ anh... hu hu hu...”
Sau cùng, mọi lời nói đều hóa thành tiếng khóc nghẹn ngào của Hoàng Ngân.
...
Hoàng Ngân đang ở trong siêu thị mua đồ sinh hoạt cho Dương Dương thì bỗng điện thoại trong túi vang lên.
Tiếng chuông dễ nghe như âm thanh của hy vọng, dồn dập vẫy gọi Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân giật mình, ném đồ trong tay xuống, vội vàng tìm điện thoại di động trong túi xách. Vừa nhìn thấy số điện thoại gọi đến, cô đã vui mừng khôn xiết, kích động đến mức đỏ cả mắt.
Đây là số từ thành phố C, chính là số điện thoại công cộng lần trước!
Là anh! Cao Dương Thành! Anh thật sự vẫn khỏe...
Hoàng Ngân lòng như lửa đốt ấn nút nghe: “Dương Thành!”
“Hoàng Ngân, là tôi.”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ, làm cho Hoàng Ngân nhất thời ngẩn ra.
“Tôi là Vũ Phong.”
“Vũ Phong?” Hoàng Ngân giật mình.
Giọng Vũ Phong trước giờ đều rất vui vẻ vang dội mà? Sao hôm nay lại trầm buồn như vậy?
“Sao... sao anh lại gọi cho tôi?” Hoàng Ngân cố hết sức thả lỏng tâm trạng, làm cho giọng nói không có gì khác thường, nhưng bàn tay nắm chặt di động đã để lộ sự căng thẳng của cô.