_Cô là ai???
Larry từ chổ sofa bước tới gần nó, vừa lúc hắn nghe tiếng vọng ra từ điện thoại ồn ào như nó xuất phát trong nhà ra nên hắn đi vào nhà xác nhận. Hắn bước vào thấy Larry và nó đối mặt nhau.
_Larry, sao em ở đây- hắn ngạc nhiên về sự hiện diện của cô
_Tôi là bạn gái.......................cũ của anh ấy.- cô bước tới bên hắn, choàng tay cô qua tay hắn vẻ rất thân mật. Trả lời câu hỏi của nó.
_Em muốn cho anh bất ngờ.- cô nở nụ cười quyến rũ.
Cứ tưởng điều này làm nó ghen nhưng cô đã lầm, mặt nó tỉnh bơ như lờ họ mà nói _Vậy sao....
_Chắc cô là vợ của Hải Vinh? - cô tiếp lời trước sự ngó lơ của nó.
Nó nhìn hắn, thấy hắn chớp mắt mấy cái như ra dấu gì đó, nó như hiểu lại thấy thái độ khó ưa của Larry nên nó muốn chơi cô, trả lời.
_ Cô choàng tay chồng tôi lâu lắm rồi,....nên buông ra được rồi đó.- nó vừa nói vừa bước tới kéo tay của Larry ra khỏi hắn rồi choàng tay nó vào, mặt hất lên cao vẻ thuộc quyền sở hữu.
Larry bị kéo tay ra ngạc nhiên, trông rất khó chịu, nhưng cũng phải tỏ ra bình thường để không lộ ra cho họ thấy.Tiếng chuông điện thoại tin nhắn của hắn vang lên, hắn đọc tin nhắn xong có vẻ gấp gáp nói.
_Sao hai em không ngồi xuống, anh làm chút việc rồi xuống ngay. - hắn ôm xấp tài liệu đi lên lầu. Hắn cũng không yên tâm để hai người họ ở cùng nhưng công việc với đối tác càng quan trọng nên hắn phải giải quyết.
Nó sau khi hắn đi lên lầu, Larry ngồi xuống sofa, nó cũng bước tới ngồi xuống đối diện với cô. Larry nhìn nó một hồi rồi nói.
_Tôi cứ tưởng đâu vợ Hải Vinh ghê gớm lắm. Nào ngờ cô chỉ là một người tầm thường chẳng xứng với anh ấy tý nào. Tôi đang thắc mắc tại sao bố mẹ anh ấy lại chọn cô.- Larry nhìn nó vẻ xem thường.
Nó tức giận trước lời nói của cô, mặt vẻ khó chịu. _Này cô, ý của cô là gì.
_ Tôi đã nói rất rõ ràng vậy mà cô không hiểu sao.- cô nhìn nó cười đểu
_Cô đừng nhìn người khác rồi tự phán đoán.- nó tiếp lời.
_Oh.....vậy gia thế cô như thế nào hay cô nổi tiếng về lĩnh vực nào, để chứng minh cô không phải tầm thường.- cô nói vẻ thách thức, chờ đời câu trả lời của nó
_Tôi xuất thân từ một gia đình bình thường, và cũng không nổi tiếng gì hết.- nó bực minh trước câu nói của cô.
_Vậy là quá rõ, cô đã chứng minh bản thân mình tầm thường rồi.-cô lại cười đểu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nó.
_Cô nói gì cũng được, cho dù tôi tầm thường, không cao sang bằng cô nhưng điều quan trọng người Hải Vinh..... chọn là Tôi chứ....không phải là........ Cô.- nó phản kháng lại, sự tức giận lên đỉnh đầu,nó nhấn mạnh từng câu.
_Anh ấy cưới cô chỉ để làm bù nhìn thôi, người anh ấy yêu là tôi, nên cô hãy li hôn trả lại tự do cho anh ấy đi.- cô chẳng thua gì nó, nói với vẻ mặt đắc thắng pha lẫn hung dữ. Nó nhìn cô vẻ mặt khó chịu _Cô chỉ là bạn gái cũ của anh ấy thôi mà, làm gì mà phải nói những lời này.
_Cô có nghe câu “ Tình cũ không rũ cũng tới “ không.............Tôi và anh ấy cũng như vậy. Aw mà cũng không thể nói như vậy nữa vì cô là kẻ thứ ba xen ngang vào tình yêu của chúng tôi.- Larry tức giận, nóng nảy đứng lên chống hai tay lên bàn, cặp mắt sắc bén nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó, kết tội là kẻ cướp chồng.
Nó bị kết tội, vẻ mặt trở nên căng thẳng, nó chỉ là người làm việc theo hợp đồng, chỉ là vợ giả nên nó không có tư cách để nói. Lấy lại bình tĩnh nó nhìn Larry vẻ suy nghĩ, nói thầm trong lòng:
_ Cô ta là người yêu của hắn sao, Larry........Larry......La..rry....cái tên quen quen như mình đã nghe tên này ở đâu rồi. - nó cố nhớ, nhớ xem đã từng có ai nhắc tên “Larry“. Bỗng nó nhớ ra, Larry chính là cái tên hắn nhắc tới trong đêm say (
_Quả thật cô ta là người yêu của hắn, chắc hắn đã nói gì nên cô ta mới mạnh miệng đến thế, người đâu khó ưa sao hắn lại ưa đến vậy. -nó nói trong đầu nhưng vẫn nhìn Larry, cô vẫn còn nhìn nó với vẻ mặt hung dữ.
Chỉ khi nghe tiếng bước chân của hắn đi xuống, cô mới trở lại chỗ ngồi. Hắn đi xuống thấy bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt. Lúc này Larry mới đứng dậy đến bên hắn nói:
_Anh làm xong rồi à, vậy chúng ta đi ăn đi.- cô cười ngọt ngào, vẻ mặt trở nên đáng yêu.
_Cũng được, Gia Hy chúng ta đi thôi. - hắn thấy nó ngồi đó không nói tiếng nào, có vẻ có chuyện gì xảy ra.
_Em muốn về nhà, anh đưa em về nha.- nó đứng dậy đi ra cửa như muốn mau về.
_Ở gần nhà anh, cũng có một quán ăn rất ngon hay mình đến đó ăn luôn, sẵn cũng tiện đường về.- Larry ra ý kiến, hắn nghe xong cũng hợp lý nên gật đầu.
_Hai em đứng đây chờ anh, để anh lấy xe.- hắn vừa nói vừa bước ra ngoài.
Trong lúc chờ, Larry lên lầu lấy chiếc áo khoác mặc vào, mang theo chiếc túi nhỏ rồi xuống lầu. Thấy nó đã đứng ở trước cửa chờ, Larry nhìn nó nghĩ thầm
_Chỉ là một con ranh tầm thường sao có thể cản trở được kế hoạch của mình.- nụ cười tà gian hiện lên.
Chiếc xe của hắn đã đậu trước nhà, hắn xuống xe ga lăng mở cửa cho nó lên xe nhưng Larry nhanh chân đi đến và ngồi vào chỗ ghế trước, kế bên hắn. Hắn không biết nói gì còn nó mặt nhăn nhó, tức giận đến mặt đỏ lên, hắn đành mở cửa sau cho nó vì thấy trời nắng lắm rồi, không có thời gian tranh cãi.
Ngồi trên xe, nó quay ra ngoài cửa sổ không nói gì. Hắn chỉ biết quan sát nó qua kính. Nó quay qua thấy Larry lại bực mình trong người ngồi rủa.
_Đúng là, nói mình là kẻ thứ ba, nhìn xem dù sao mình cũng là vợ còn cô ta chỉ là người yêu chưa cưới của hắn mà đã tỏ ra thái độ...........quả thật trời sinh một cặp, hắn cũng đáng ghét, cô ta còn đáng ghét gấp ngàn lần.
Đến trước nhà, nó đi xuống xe đóng cửa xe thật mạnh như dằn mặt rồi đi vào.
_Chỉ làm được như vậy thôi sao.-Larry nhìn nó cười đểu.Đợi dì Tuyết ra mở cửa cho nó, hắn mới yên tâm mà lái đi. Nó đi thẳng vào nhà gặp bà Ái Vy
_Vinh không về chung với con sao/ Anh ấy bận công chuyện nên bảo con về trước.- nó gượng cười,cố gắng không lộ sự bực mình.
_Sắc mặt con không được tốt lắm, có chuyện gì sao.- bà hỏi vẻ quan tâm.
_Không mẹ, chỉ là đi nắng nên con hơi mệt/ Aw để mẹ pha con ly nước cam uống cho hạ nhiệt. -bà định đi thì bị nó ngăn lại.
_Không cần đâu mẹ, con chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe/ Ừm...... vậy con nghỉ ngơi đi, lát khỏe thì cùng mẹ đi siêu thị nha - bà trìu mến,nụ cười ấm áp hiện lên gương mặt phúc hậu.
Nó mất mẹ từ nhỏ nay được sự quan tâm của bà nó cảm động vô cùng, nó cảm nhận được tình thương mà bấy lâu nay nó thiếu vắng. _Vâng, con xin phép.- nó trả lời nhỏ nhẹ rồi đi lên lầu.
Đến phòng, đóng cửa lại nó la lên, la cho tức giận nó vơi đi, la để bao nhiêu sự chịu đựng bay khỏi đầu, la còn chưa đủ nó ném gối xuống đất như ném cục tức đi ra rồi lại cầm chiếc gối khác đập vào giường chục lần cho hả dạ, vừa đập vừa la làm cho mẹ chồng nó và bà giúp việc tưởng có chuyện gì, chạy lên xem.
_Con à, có chuyện gì vậy - bà Ái Vy hốt hoảng
Nó hốt hoảng mau chống chỉnh lại cái giường, quăng gối lên giường sắp xếp ngay ngắn, thấy tất cả đều ổn nó chạy ra mở cửa.
_Không có gì đâu mẹ con thấy gián thôi- nó bịa lại chuyện gì đó để nói, thở vẻ gấp gáp.
_Không có gì thì tốt/ Con xin lỗi mẹ, xin lỗi dì đã làm hai người sợ.......Aw con có làm bà giật mình không. - nó ra sức xin lỗi vì đã làm mọi người sợ.
_Bố đã đưa bà đi khám sức khỏe rồi nên không sao đâu/ Nó thở phào nhẹ nhõm.
Không có gì hai người đi xuống, nó đóng cửa lại._May bà không ở nhà.- nó thấy nhẹ cả người, cục tức đã được văng ra hết.
Hắn và Larry đến một quán ăn, hai người gọi thức ăn rồi ngồi đợi. Trông lúc chờ thì hắn nói với cô
_Em không nên làm vậy, dù sao cô ấy cũng là vợ của anh
Larry mặt đang vui khi nghe hắn nói vậy bỗng chốc nụ cười trên mặt vụt tắt.
_Anh dám nói đáng lẽ ra em mới chính là vợ anh chứ không phải cô ta.- cô tức giận.
_Em.........anh.........- hắn suy nghĩ hồi lâu về chuyện kết hôn giả giữa hắn và nó có nên nói cho Larry biết.
_Chuyện gì?/ Không.....chỉ là tại sao em về Việt Nam - hắn từ bỏ ý định trong đầu, lẫn sang chuyện khác.
_Em muốn ở gần anh và em muốn anh gọi em là Thiên Nhu./ Thiên Nhu.....à...em không nhắc anh cũng quên đã năm rồi toàn gọi em là Larry. -Anh và cô cùng cười.
_Ăn đi, em không muốn nhắc tới vợ anh nữa.-cô gắp thức ăn vào chén của hắn.
_Hôm nay tôi mở cuộc họp này là muốn bàn về buổi trình diễn giới thiệu sản phẩm mới của công ty ta. Bộ trang sức “Nữ hoàng ai cập“. Về phần này tôi mong mọi người hãy chuẩn bị thật kĩ càng, vì nó rất quan trọng với công ty ta. - người phụ nữ đó nói với vẻ nghiêm túc đang đứng trước chiếc bàn dài không ai khác chính là chủ tịch tập đoàn trang sức Phonex Huỳnh Hạ Ngân. Xung quanh nhiều người đang hết sức tập trung lắng nghe, trông có vẻ rất sợ. Bỗng cô thư kí bước vào nói gì đó vào tai của cô có vẻ rất gấp. Cô nghe xong mặt điềm tĩnh, thở một hơi dài rồi thông báo cho mọi người trong phòng họp. _Không xong rồi, Tần và Joy bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện, nghe có vẻ rất nặng
Xung quanh mọi người hốt hoảng, người thì lo lắng cho họ người thì lại lo cho show trình diễn.
_Show trình diễn sắp tới nơi mà ta lại hụt người, họ bị như vậy thì trong nhóm thiết kế quảng cáo show bị thiếu đi hai người, họ lại là phần quan trọng.-Sable nhân viên trong công ty lên tiếng.
_Quả thật.....sẽ chậm lại, trong nhóm thiết kế quảng cáo còn bao nhiêu người- chủ tịch lên tiếng.
_Còn lại người - Sable nói vẻ lo lắng
Hạ Ngân mệt mỏi sao mọi chuyện lại xảy ra đúng lúc như vậy.
_ Tôi sẽ lo chuyện này, cuộc họp chấm dứt. - cô nói vẻ mệt mỏi rồi ngồi dựa vào ghế. Mọi người đi ra phòng, lúc này trong phòng chỉ còn lại Cao Thiên em trai cô.
_Chúng ta có thể lùi show lại thêm một tháng- anh ra ý kiến của mình
_Không được, chị đã mời một số vị khách quan trọng, nhất là ông Daniel và ông John, mời hai người họ rất khó khăn và nếu được ông Daniel hay ông John kí hợp đồng thì công ty ta sẽ phát triển.- cô vừa nói vừa xoa đầu của bản thân.
_Chị mệt quá, chị sẽ đi thư giãn một chút, em trông giúp chị, nếu có cái gì thì call cho chị / Ok/ Vẫn là bánh mousse chanh dây.- cô đi ra ngoài lại quay lại hỏi Cao Thiên. Anh gật đầu cười rồi xem bản tài liệu trên bàn.
Hạ Ngân đến quán cà phê cô yêu thích nhất cách công ty vài chục mét. Nơi đó có thể giúp cô thoải mái đầu óc.Ngồi uống một ly matcha nóng ngắm nhìn cảnh vật hay ngồi xem phim là sở thích của cô, nhưng sở thích đó rất ít khi được thực hiện. Là một chủ tịch công ty cô phải lo hết mọi việc để xây dựng công ty phát triển, việc này quá nặng nề và áp lực đối với một cô gái tuổi.
Hôm nay siêu thị đông nghẹt, nó cùng mẹ chồng đến khu này qua khu khác, xem hết dãy này qua dãy khác, mua rất nhiều thứ, nào là đồ ăn, trái cây, và đồ dùng cần thiết sử dụng hàng ngày.Họ đi không bao lâu thì ghé vào một tiệm cafe gần đó. Họ nghỉ ngơi và dùng bữa nhẹ sau khi đi gần cả tiếng trong siêu thị. Dùng bữa xong, cả hai ra ngoài chờ taxi, thì mẹ chồng nó muốn đi vệ sinh nên nó đứng ngoài chờ. Trong tay xách đồ, nó không biết làm gì để giết thời gian chờ, nhìn vào bảng quảng cáo, nó nhớ công việc của nó. Công việc tạp chí mà nó từng bị đuổi vì làm sai, nghệ thuật là công việc yêu thích của nó. Nhìn mải mê một hồi, Hạ Ngân vừa mua được bánh cho cậu em trai thì đi ra thấy nó đang đứng xem quảng cáo thấy rất đăm chiêu nên cô thắc mắc đến gần xem. Thấy cô lại gần xem, nó né sang một bên nhường.... như có bạn tâm giao nó nói chuyện.
_Cô có thấy vết lõm của bài quảng cáo kia không, đó cho thấy người làm bài quảng cáo này thiếu chuyên nghiệp, tôi lúc nãy cứ ngó qua ngó lại xem có phải không nhưng giờ tôi đoán chắc chắn là phải vậy mà họ cũng dám đăng lên..- nó trỏ vào bài quảng cáo bị lỗi đó cho cô.
Quả thật bài quảng cáo bị lỗi nhưng rất khó nhìn thấy chỉ có người chuyên nghiệp mới phát hiện ra,theo kinh nghiệm già dặn của Hạ Ngân cô nhìn thấy nó là người có tài nên hỏi:_Cô đã từng làm thiết kế quảng cáo rồi ư./ À không tôi đã từng làm ở tạp chí, chỉnh sửa hình ảnh thôi - nó vẫy vẫy tay như không phải.
_Giờ cô đang làm nghề gì? / Tôi không làm gì cả. - nó cười ngượng nói.
_Vậy thì tốt rồi, cô có thể đến công ty tôi làm không, tôi đang cần gấp thiết kế mà tôi thấy cô cũng rất là chuyên nghiệp với lại đã từng làm trong tạp chí thì cô cũng đã có kinh nghiệm, nếu cô có hứng thú thì mai đến công ty này, rồi nói gặp chủ tịch là được.- cô đưa tờ card cho nó, vẻ vui mừng.
_Cô là ch...ủ....chủ tịch sao?/ cô cười.
_Cô tên gì?/ Phan Gia Hy- nó vui mừng cầm tấm card trên tay cô.
_Tôi mong mai cô sẽ tới, giờ tôi phải đi đây, tạm biệt.-cô nói rồi quay đi
_Tạm biệt.- nó vẫy tay tạm biệt, trong lòng rất vui. Vừa đúng mẹ nó đi ra, taxi cũng đến, cả hai cùng đi về nhà.
Hắn đi chơi với Thiên Nhu, về đến nhà không thấy ai nên đi lên phòng nằm nghỉ. Nó và bà Ái Vy về đến nhà mệt mỏi xách đồ vào bếp rồi để các vật khác vào đúng chỗ. Đi lên phòng, thấy hắn nằm trên giường xem TV, nó sua tay ra dấu kêu hắn sịt ra cho nó nằm, hắn nhít qua, nó la lết nằm trên giường thoả mãn cái lưng yêu dấu của nó. Hắn thấy vậy đẩy nó úp xuống giường cái lưng hướng lên, hắn đấm lưng cho nó. Vẻ mặt thoải mái của nó hiện lên mặt nhưng chẳng bao lâu vẻ nghi ngờ hiện lên.
_Sao hắn lại tốt thế.... mà công nhận nhờ hắn cái lưng của mình nhẹ nhõm không còn mỏi gì mấy- nó nói thầm, trong lòng cảm phục. Cái sự thoải mái làm cho cơn buồn ngủ ùa tới khiến nó mắt nhắm mắt mở, tuy là sắp chìm vào cơn ngủ nhưng nó vẫn cảm nhận được có hơi ấm phà vào tai.
_Xem như đây là bù đắp./ Chưa...... đủ- nó lười nói chỉ nói vài từ rất nhỏ. Nó ngủ quên luôn rồi, hắn lắc đầu không hiểu nỗi, vậy mà cũng ngủ được.
Một lúc sau nghe tiếng dì Tuyết gọi xuống ăn tối.Nó ngồi dậy rồi cả hai cùng xuống ăn.
Làm xong tất cả, cả hai nghỉ ngơi trong phòng. Hắn thì thu xếp mai bắt đầu quay trở lại làm việc.
_ Tôi có chuyện muốn nói với anh đây- nó ngồi trên giường đối mặt với hắn.
_Chuyện gì? muốn bù đắp sao/ Điên sao............... mai tôi sẽ đi làm.- nó nói vẻ vui vui, thích thích.
_Đi làm, em tìm được việc làm sao.- hắn ngạc nhiên hỏi nó
_ Tôi không đi tìm mà tự công việc tìm tôi. - nó tự hào bản thân, vênh mặt kiêu ngạo.
_Cô đi làm cũng tốt bớt ở nhà....mà cô có bị lừa không vậy- hắn hỏi nó vẻ mặt không chắc chắn.
_ Là chủ tịch công ty đó mời, không có lừa đâu, người ta còn rất xinh đẹp.- nó ra sức bảo vệ.
_ Càng đẹp thì càng nguy hiểm./ Ờ nếu tôi bị lừa thì cô gái ấy còn đỡ hơn cô bạn gái xinh đẹp của anh, người ta chỉ lừa chứ không giống bạn gái của anh giả tạo..., hai mặt....- nó nhấn mạnh chữ cuối cùng như muốn hắn nghe thật rõ thật kĩ.
_Cô ấy không như vậy đâu, chắc cô không ưa nên nói vậy - hắn bảo vệ Thiên Nhu, không chấp nhận cho nó nói vậy.
Nó thì tức lên cãi lại
_Đúng là tôi không ưa cô ta nhưng không bao giờ tôi nói sai sự thật,lúc không có anh, cô ta sỉ nhục tôi còn trợn to mắt dọa, nhìn tôi còn liết liết, khi có anh cô ta như mèo ngoan chạy lại dùng ánh mắt ngọt ngào, dụ tình anh bị chìm vào cái mù quáng trong tình yêu nên anh không thấy cứ nghĩ tôi nói oan cho bạn gái anh.
_Bỏ qua đi, hai người coi như không có duyên. Quả thật như vợ với tình nhân là không ưa nhau.- hắn cười cười nói lời hoà giải
_Còn một số chuyện tôi không nói, để anh nói tôi nhỏ mọn mà lỡ làm chia cắt tình yêu mãnh liệt của anh, tôi lại cảm thấy có lỗi.- nó ra vẻ người tốt, giàu lòng vị tha bỏ qua mọi chuyện.
_Được rồi em là người rất tốt là thiên thần............Mai anh đưa em đến chỗ làm, nếu không được nhận việc thì gọi bác Thông đưa về.- hắn dặn dò nó như cha dặn con đến trường.
_ Cái miệng anh xui quá, tôi không vô dụng đâu mai tôi sẽ được nhận vào làm việc cho anh xem.- nó tự tin tràn đầy năng lượng
_ Nhận được việc rồi thì đừng quên bổn phận người vợ- hẳn chỉ vào tủ quần áo của hắn như ra hiệu cho nó đi chuẩn bị đồ mai hắn đi làm.
_Sao anh không làm / Đó là bổn phận của vợ- hắn cười cười, cái mặt đểu đểu chưa bao giờ thấy
Nó đi đến tủ quần áo miệng cứ lầm bầm không yên, tay không ngừng xào quần áo của hắn qua lại, lựa được bộ ưng ý, nó đem đi ủi, mặt nó bí xị làm hắn nhịn cười không nỗi, thấy nó liết qua thì hắn giả làm việc. Nó tiếp tục làm việc, hắn chống tay lên cằm, mắt chăm chú quan sát nó.
_Trông cũng ra dáng người vợ lắm.......
_Hôm nay trông chị vui vậy- Lucy đi vào phòng cùng một ly nước cam.
_Chị tưởng vợ của Hải Vinh ghê gớm lắm không ngờ chỉ là một con ranh tầm thường.- Thiên Nhu cười đểu vẻ mặt khinh thường.
_Vậy thì chị nắm phần thắng chắc- Lucy cười đắc ý, cô đi theo Thiên Nhu đã lâu, luôn xem cô là chị gái nên thấy ai ăn hiếp Nhu cô liền ra sức bảo vệ và ghét kẻ đó và Gia Hy cũng sẽ nằm trong danh sách ghét của Lucy sắp tới.
_Tất nhiên, chị không để thua con ranh đó đâu..............“.và con ranh đó cũng không cản trở được kế hoạch mà mình đã chuẩn bị bấy lâu nay. Hay chờ đó mà xem Gia Hy, từ từ tôi sẽ cho cô biết đau đớn là như thế nào” ( “....”nói trong lòng). - Nụ cười đểu hiện lên gương mặt xinh đẹp đầy dã tâm của Thiên Nhu.