- Dạ cậu về.
- Ông chuẩn bị phòng cho cô ấy. phút sau chưa xong thì biết. lại cái jong lên mặt.
Nó quoác mắt nhìn hắn. Cảm thấy nguy hiểm cận kề. Nhưng chưa kịp phản ứng thì nó đã véo vào eo hắn cái, đau điếng. Mặt hắn nhăn hết mức. trong mới thảm làm sao. Giám ra oai cơ đó.
Hắn cũng đâu ngờ. Mới ngày trước thì hắn oai lắm chứ… Nhưng bây jo thì đứng sau nó. Còn k jam làm zi quá đáng. K thì hắn chết với nhỏ. Tội nghiệp.
Đúng là p sau phòng nhỏ đã được dọn sạch. Căn phòng rất rộng. Họa tiết trên tường thì khỏi chê.
Nhắm phòng nó k khỏi nói phòng khách. Với chum đèn to tướng trên trần nhà. Nó toàn sợ rơi xuống đầu k hak. ( ^^! Hết chịu nẩu). Đúng là ngôi biệt thự k chê vào đâu. ( Em gà trong mấy cái tả này lắm. Thông cảm cho em ) Nhưng điều nhỏ chú í nhất là bức tranh. Về người phụ nữ. Trông rất quyền lực… Với ánh mắt…. rất đẹp. Như của Yoshi vậy. Tuy thế, bức tranh người phụ nữ có cái zì đó rất quen. Nó k nhớ được là đã gặp ở đâu nữa. Nhưng quen lắm.
- Mẹ của anh.
- Trong bà đẹp thật, chứ đâu như anh. Xí òm… Nó lè lưỡi…
- Ek. Nói zì chứ. Nta đẹp trai zậy mà kêu xấu. Có người mắt k có tròng… Hắn giả bộ jan….
- Chứ sao. Bây giờ xấu òm kìa…. HEHE… Nó cười… Nụ cười trêu tức….
Ui. Hắn cũng k biết nói zì với nó nữa. Đúng là. Mỡi nãy còn như người hâm. Bây giờ lại cười tươi như chưa có chuện zì sảy ra rồi. Tuy vậy hắn cũng đủ biết nó đang giả bộ… Đang cố lằm cho Hắn thấy iên tâm…
Đúng là vậy. nó đang khó chịu lắm. Buồn lắm. nhưng nó phải àm vậy. Nó k muốn cho hắn phải lo lắng. HẮn quá tốt với nó. Cho nó nhà ở. Cứu nó khỏi tay kẻ ác.( Bố của hắn chứ ai nữa) Còn cho nó bờ vai…
Những ngày nó ở nhà hắn thật rất vui. Nó và hắn đùa nghịch như con nít vậy. Nhiều lúc đang ngồi trên gế xoay. Nó chạy lại đẩy hắn cái. Xoay mồng mồng. Còn đâm vào tường nữa chứ, Hậu quả là hắn jan nó k nói chuyện tới s lận. Vì vừa mới nhăn mặt cái nó giả bộ xỉu. Hắn đâu kịp jan nó. Đành phải chạy lại để xem nó. Thế là hết giận. Nó mở mắt cười khikhi….
Khi ở bên hắn nó thấy rất bình yên và vui nữa. Nhưng cảm giác Khác khi ở bên chồng nó. Cảm giác như ở với người thân vậy.
Bây giờ thì nó đã wen với không khí ở đây. Vậy là cũng tuần ở nhà hắn rồi. REng REng…. Tiếng điện thoại của hắn reo lên.
- A lô…. Nó nghe máy.
- Có cậu chủ ở nhà k? đưa tôi gặp. Giọng nói phụ nữ cất lên.
- Dạ…. Anh ấy đi ra ngoài rồi ạ. Cô chờ lúc nữa.
Người phụ nữ ngạc nhiên. NGười hầu giám nói cậu chủ là anh… Bà thấy rất lạ. Cô gái đang nói chuyệ với và là ai.- Cô là ai… K phải người hầu ở nhà tôi.
Bây giờ thì nó đã biết người đang nói chuyện với mình là mẹ của Yoshi… - Dạ, cháu là bạn của anh Yoshi ạ!
- Bạn… Câu hỏi đã ở trong đầu của bà. Yoshi có khi nào đưa bạn về nhà đâu. Dù là con trai nó cũng rất ít. Bà hiểu con trai của mình. Vậy cháu là zì của nó…?
- DA….. "Là zì của nó". Nó có là zì của yoshi đâu. A đưa nó về ở vậy thôi mà…. DẠ cháu chỉ là bạn của anh ấy thôi cô ạ.
- Vậy à… Con trai tôi về cháu thì bảo nó gọi cho tôi. Cảm ơn cháu!!!
Bà ta rất lịch sự. Nó thầm nghĩ. K như hắn ta. Cộc lốc. còn lên mặt nữa. Nhưng nó đâu biết Yoshi trước kia rất hòa đồng với mọi người… Dễ gần và rất tốt.
.
Chạy k có đường có hướng, Hirosi k biết mình sẽ đi đâu và về đâu nữa. Hắn đau, bây giờ hắn cảm giác như cả thế giới như đã sụp đổ rồi.Hắn muốn quay lại quá khứ. Lúc mà hắn với Kiri sống hạnh phúc. Chỉ có vợ chồng…
NHư k bao giờ cách xa. Còn bây giờ. Cô ấy đã xa hắn…. Bố hắn nói nó nghèo . K xứng đang với hắn. Nhưng chỉ có hắn biết. Nó là con gái của dòng họ Motino. Còn Lozzi. Bà ta là em gái của bố nó. Hắn nghĩ chỉ cần nó trở về đúng với danh phận của nó/ Thì vợ chồng hắn lại là của nhau. Hắn phải lấy lại vợ yêu của hắn….. Rồi hắn gục ngã…
====
Đầu hắn đau như búa bổ. Hắn đang ở đâu thế này… Mở mắt ra… Trên người k mảnh vải…. Còn bên cạnh hắn. Là cô gái… K mảnh vải che thân. Với bầu ngực to trắng…. Đang nằm bên cạnh hắn…
- Cô là ai… Sao lại ở trên giường của tôi… HẮn hốt hoảng…
Cô ta ngáp ngủ…. Mắt mở ra. Nhìn hắn với ánh mắt vô cùng dâm đãng… - Đây là nhà em mà…. Và giường này là giường của em… Giọng nói õng ẹo cất lên.
HẮn chồm dậy kiếm quần áo. Nhưng k có cái zì hết… Trên người k có mảnh vải. HẮn thấy ngại cho mình. THầy có lỗi với vợ hắn…
Hắn đâm hoảng… Kéo cái chăn mà
cô ta đang đắp để quấn lên người… Xong hắn ngồi xuống giường… - Sao tôi lại ở đây… Cô nói đi cô muốn zì .Hắn nói mà k nhìn cô ta… Vì giờ chăn đã lấy ra… Với nguyên vẹn Eva…. Cặp đùi trắng tinh…. LÊn tí nữa…. ( Ui. Ước zì mình được như anh ấy ))
• - Anh này… Cô ta vuốt cổ hắn chồm lại người hắn… Hồi tối anh làm em sướng quá. Bầy giờ còn ngại em nữa sao…
- Tôi làm zì cô chứ… Hắn đẩy cô ta ra. Vì bây giờ cặp ngực đang ấn trên lưng hắn. Khó chịu…. ( Sướng bỏ đi được. giả nai chưa…)
- Anh này…. Giọng õng ẽo lại cất lên… Tối qua anh bị xỉu. Em đi qua thấy anh nên đưa a về nhà em. Cô ta bỗng nhiên khóc toáng lên…
- Cô k làm đc zì tôi đâu nhóc… Hắn đã nhận ra được cô gái này… Là đứa học trò mà hùi trước đanh nhau với nó đó mà.- Sao cô lại trơ trẽn tới vậy chứ… Hắn
đứng dậy đi lấy quần áo…
- Anh…. Anh… Cô ta k khóc nữa mà lại bất ngờ bởi câu nói và thái độ của hắn….
- NHóc con… Đừng làm tôi bực nhé. K thì cô biết hậu quả rồi đó…. Haha. Hăn cười… Nụ cười man rợ… Chỉ có cách này mới làm cho cô ta k bám theo hắn rồi
làm khổ hắn thôi…. Hắn cuxg k muốn như vậy đâu.
- Anh… Hay lắm…. Tôi cứu anh mà anh lại như vậy. Cô ta mếu…. Chứ chưa kkhosc nha..
- Bao nhiêu tiền… quay lại nhìn cô ta với ánh mắt đanh thép, kèm theo kinh bỉ… K có tí zì động long ( m.n thử tưởng tượng cô gái trân truồng với khuôn mặt baby. Sắp khóc thi m.n sẽ làm zì . BOY thôi nha)
- Anh.. được tr… CÔ ta nói..
- Ít vậy thôi sao… Haha…
- HỪ…. Chào cô!!! Hắn nói nhanh và bước đi…
"Anh sẽ phải trả giá cho việc kinh thường tôi". Cô ta nghĩ với sự bực tức.
.
HẮn k vội trở về nha, mà hắn đi lên bãi tha ma. CHỗ mà con hắn iên nghỉ. CHỗ mà vợ hắn bước đi cùng Yoshi…
Đứng trước mộ con trai… Hắn đã khóc…
- Bố xin lỗi con trai của bố nhé. Bố sẽ đưa mẹ về. Để gia đình ta lại được ở bên nhau nhé con…
.
Yoshi đã về hắn k biết mẹ hắn gọi cho hắn làm zì nữa. Sau khi nghe Kiri nói mẹ hắn gọi về là hắn gọi cho mẹ ngay…
Tút… Tút.. Đầu dây bên kia bắt máy…
- ME nghe nè…
- A lô. Mẹ ạ! Con đây. Mẹ gọi về có việc zì thế.
- Ơ lạ ghê. Nhớ con tat a gọi về k được sao.? Giọng bà giả vờ trách móc.
- Dạ được chứ ạ… Con cũng nhớ mẹ lắm… HẮn ngọt ngào…
- Ơ…. Bà đứng họng. Nó thay đổi rồi sao… bà ngạc nhiên vô cùng…. – Phải con trait a k đây…?
- Trời…. K phải con trai mẹ thì ai nữa. HIHi. HẮn cười. hắn biết bà ngạc nhiên về thái độ của hắn.
- Tối nay ta bay về gạp con trai… Và có vài chuyện muốn hỏi con đó…
- Dạ con chờ mẹ… hiHi. Hắn lại cười…
- Vậy thôi nhé. Ta bận việc tí… Pp con tr..
- Chào mẹ…
Anh ta sao buồn cười nhỉ" nó tự nhủ…
- Này zì mà nhìn anh zữ zậy. HĂn dí sát mặt lại mặt nó.
- Ơ có zì đâu… Nó quay mặt đi… Ngại tới đỏ cả mặt… trong đẹp cực… - Này anh tranh xa em ra… No đẩy hắn ra và chu mo?
Cô bé này dễ thương thật… Hắn quay vào trong và cười… Nó lại đỏ mặt… Quê quá… Hư hư/ chạy lại chỗ hăn nó đanh cái ngay đầu, xong rồi bỏ chạy… nhanh như
sóc làm hắn k kịp trở tay… Chỉ đứng mà kêu đau thôi… " CHác E đã dần quên đi rồi nhỉ". Hắn nghĩ. " TỐi nay tôi sẽ để em gặp mẹ tôi…"
.
THẾ là tối đó. Mẹ hắn về.
- Bà chủ… ĐÁm người hầu cúi xuống chào bà ta…
- Bà chủ đã về… Quản gia nói… Cậu chủ đang đợi bà trong phòng.
Lozzi bà mạc chiếc váy màu nâu sẫm….. Rất đẹp… Thấy được sự quý phái khi bước vào… Nó từ trên lầu nhìn xuống hồi hộp vô cùng.
- MẸ về rồi à.
- Nào lại ta ôm con cái nào con trai…
- Thôi từ mẹ. Con muốn mẹ gặp người… Kiri xuống đi…
Nó bước xuống…. Nó mặc bộ đầm màu trắng.. Đẹp đến k tưởng… Yoshi vô cùng bất ngờ trước vẻ đẹp của nó… Mẹ hắn cũng bất ngờ… Nhưng bà bất ngờ vì… Mẹ nó rất giống với người chị dâu quá cố. Đôi mắt thì k thể nào khác đi được…. Nó long lanh như giọt sương… Còn chiếc mũi.. Giống như đúc anh trai của bà… Phải chăng đây là đứa con bj bắt cóc… Tiểu thư duy nhất của gia đình anh trai và duy nhất của dòng họ MOTINO…
Hiện tạI tâm trạng tôi k được vui. Nên khi viết truyện có lẽ sẽ k hay… Mong mọi người thông cảm cho tôi."
Thế là trang mới đã được lất. Cuộc đời nó thay đổi. Chính nó cũng k ngờ nó không phải con rột của mẹ nó. K phải chị của suu. Mà con gái duy nhất của dòng họ Motino. Dòng họ có tiếng về trang sức và vải vóc. Và người ngồi trước mặt nó là cô ruột của nó. Còn cậu ta lại là em họ của nó. Thật là hài. Nó k ngờ nó lại là tiểu thư bị bắt cóc….