- Còn có ai dám đấu với Trần Khiếu Lam ta không?
Trần Khiếu Lam quay xuống dưới ngước cao đầu nhìn những người xung quanh nói lớn.
Nhất thời không một người nào lên tiếng, thấy thế Trần Khiếu Lam quay sang chấp tay nói với trọng tài.
- Nếu đã không có người khiêu chiến vậy xin trọng tài người tiên bố.
Trọng tài chuẩn bị lên tiếng thì có một bóng người nhảy lên trên võ đài, khuôn mặt bình thản nhìn sang Trần Khiếu Lam, nói:
- Ta chưa đánh nữa thì làm sao vội tiên bố thế!
Trần Khiếu Lam ánh mắt sắc lạnh quay sang chấp quyền nói.
- Trần Khiếu Lam xin được chỉ giáo!
Trần Khiếu Lam vừa nói xong liền một quyền đánh tới Trần Lâm.
- Bạo Phong Quyền!
Trần Lâm cười nhạt một cái chân khí bạo phát lập tức một cổ uy áp đè lên người Trần Khiếu Lam, khiến quyền của Trần Khiếu Lam trở nên khó khăn.
Lập tức hai vị trưởng lão đồng dạng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Trần Lâm. Trần Lâm cảm nhận được các vị trưởng lão đang nhìn mình thì nhếch miệng một cái.
- Không ngờ tên tiểu tử này đã đạt đến Ngưng Khí Cảnh tầng sáu, chỉ một chút nữa là đến Ngưng Khí Cảnh tầng bảy rồi, phải trọng lực bồi dưỡng mới được!
Đại trưởng lão nhất thời vui mừng nói.
Một quyền tùy ý đánh ra, đánh văng Trần Khiếu Lam rơi xuống đài.
- Trần Lâm! Trần Lâm! Trần Lâm!
Phía dưới khán đài mọi người liên tục hô hoán tên của Trần Lâm, khiến nhị trưởng lão Trần Hạo càng trở nên vui mừng.
Trần Thiên Hàn thấy vậy đứng dậy, dõng dạc nói lớn:
- Tộc nhân tranh tài lần này Trần Lâm đứng đầu, sẽ được ban thưởng kim tệ cùng viên Tụ Khí Đan.
- Được rồi, cuộc tranh tài cuối năm đến đây kết thúc, mọi người trở về phòng nghỉ dưỡng đi.
Trần Thiên Hàn phất tay nói lớn với những người còn lại, sau đó tự mình rời khỏi võ đài.
- Ta biết mà thế nào thiên tài như Trần Lâm sẽ lấy được vị trí đứng đầu lần này!
- Ta nói rồi mà Trần Lâm ca nhất định sẽ thắng!
- Ta ước gì được một phần của Lâm ca thì tốt quá!
- Ta quyết định rồi, Trần Lâm sẽ là tấm gương để ta phấn đấu!
Tuy cuộc tranh tài tộc nhân đã kết thúc nhưng mọi người vẫn còn đứng lại nghị luận một chút.
Có người buồn bả, có người vui mừng, cũng có người im lặng không có biểu hiện gì, xong rồi mọi người cũng dần giải tán rời khỏi Võ Đường.
...
Trong một đình viện nhỏ, có một người phụ nữ đang ngồi ngắn cảnh qua khung cửa sổ.
- Không biết con trai mình hiện tại như thế nào rồi, ta chỉ cầu cho nó bình an là được!
Hàn Nguyệt ngước đầu nhìn ra khung cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
...
Trong nội phủ Trần gia, thư phòng Trần Thiên Hàn, giờ này mọi người đang ngồi trên ghế, nhưng không khí vô cùng trầm trọng không ai nói với ai câu nào.
- Như ngươi nói lần này Trương gia dần dần chiếm lấy sinh ý của chúng ta ở các của hàng Đan Dược cùng Binh Khí sao!
Trần Thiên Hàn trầm ổn hồi lâu đột nhiên lên tiếng nói.
- Đúng vậy tộc trưởng, cửa hàng đan dược của chúng ta bị Trương gia không ngừng cho người qua phá rối, không những thế còn làm bốn thị vệ chúng ta bị thương nặng.
Tổng quản của cửa hàng đan dược Trần gia, Trần Bình Bình cắn răng, thần sắc có vẻ khó coi nói.
- Thật là quá đáng, chúng thấy ta không làm gì nên cứ chèn ép tới sao!
Đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên đập bàn tức giận nói.
- Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Tam trưởng lão Trần Long Bá bình tĩnh hỏi, ánh mắt phóng sang nhìn tất cả mọi người.
Nhị trưởng lão Trần Hạo không nói lời nào, cứ ngồi ngón tay không ngừng rõ vào bàn theo từng nhịp, thở dài một hơi.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn sang tộc trưởng Trần Thiên Hàn.
Trần Thiên Hàn thấy mọi người đều nhìn về mình nhất thời không biết phải nói gì, thở dài một hơi thật lâu mới lên tiếng.
- Trước mắt gia tộc chúng ta không có khả năng chống lại Trương gia, bên trong Trương gia có một tên cường giả Binh Khí Cảnh đỉnh phong, mà đó không phải là tất cả, bên trong hẳn còn ẩn dấu thực lực, đây tuyệt đối không phải chúng ta có thể động chạm đến được.
Trần Thiên Hàn ngừng một chút, nhìn sang tất cả mọi người, sau đó nói tiếp.
- Nên chúng ta chỉ còn một con đường cuối cùng đó là “nhẫn” mà thôi, bây giờ còn mười ngày nữa sẽ đến lúc Lưu Vân Tông thu nhận đệ tử, chúng ta phải thừa cơ hội lần này phải có người vào được Lưu Vân Tông, vậy mới có thể giúp chúng ta kéo dài hơi tàn, từ từ suy nghĩ cách đối phó sau!
Nghe được Trần Thiên Hàn nói như vậy mọi người đều lắc đầu thở dài, còn Trần Hạo tuy ham muốn vị trí tộc trưởng nhưng cũng không muốn thấy gia tộc xương máu mình gầy dựng bị người khác cướp đoạt.
- Ta thấy tộc trưởng nói rất đúng, bây giờ thực lực nhà chúng ta là thấp nhất, đã nhiều năm chúng ta không có đột phá rồi, mà Trương gia không những mạnh mà còn ẩn giấu thực lực rất nhiều. Nên trước mắt chúng ta phải nhẫn thôi!
Đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên thở dài, nói ra lời này lão như già thêm chục tuổi.