Lâm Vũ Thiên Hạ

chương 87: ngưng thần sơ kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nhìn thiếp như vậy làm gì!

Cơ Nguyệt mỉm cười ôn nhu nói với hắn.

- Ta không biết ta đang có mơ hay không nữa!

Trần Vũ vừa mới nói xong, Cơ Nguyệt liền đưa tay ngang hong hắn nhéo một cái thật mạnh, làm hắn nhảy dựng lên, nữ nhân không có gì tốt, chỉ có chuyện này vô sự tự thông.

- Sao nàng lại nhéo ta mạnh như vậy?

Trần Vũ ủy khuất nói.

- Thì chàng nói không biết là đang mơ hay không, nên thiếp giúp chàng một chút thôi!

Cơ Nguyệt nói xong mỉm cười nhìn hắn, lấy tay xoa xoa chỗ mình mới vừa hành hung, vừa đánh vừa xoa, làm hắn không biết phải nói như thế nào.

Khu linh dược này rộng chừng mười mét nên Trần Vũ mất rất nhiều ngày mới có thể thu thập hoàn hảo hết tất cả được.

Mười ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua, sáng thì Trần Vũ đào linh dược đến tối thì tiếp tục tu luyện, không bỏ một chút thời gian nào vì nơi này linh khí rất tốt cho tu luyện.

- Linh dược nhiều như vậy, về sau cũng nên học luyện đan một chút, nó rất có lợi cho ta!

Trần Vũ nhìn số linh dược được mình trồng trong Khai Thiên Tháp, hiện tại hắn đã có một vườn dược viên riêng của mình, diện tích dược viên của hắn hiện tại đã rộng hơn mười mét vuông, đầy đủ các loại linh dược trong đó.

Bình thường linh dược không dễ để mang đi, nếu không biết cách sẽ làm linh dược chết đi, nhưng mà nhờ kiến thức về linh dược hắn học được cộng với môi trường đặc biệt của Khai Thiên Tháp, linh dược được mang vào không những không chết mà còn có sức sống mạnh hơn.

...

Trong U Minh Trấn, đại bản doanh của Thanh Long dong binh đoàn!

- Báo!!!

Một tên thủ hạ Thanh Long mạo hiểm đoàn vội vã chạy đến, một bên thở phì phò một bên hô lớn.

Phía trên có một người khuôn mặt điềm tĩnh, khuôn mặt góc ngạnh, mắt ưng, người này chính là thủ lĩnh của Thanh Long mạo hiểm đoàn, đại đoàn trưởng Chu Đông.

Hắn mấy ngày trước đã may mắn ra khỏi Âm Phong Vực nhưng cũng không phát hiện gì phía dưới, mà xém nữa mất mạng vì phía dưới yêu thú thực quá kinh khủng.

- Ngươi có gì mà hớt ha hớt hãi như vậy, có chuyện gì cứ nói.

Chu Đông bình tĩnh nói, vẻ mặt có chút nghi ngờ, không biết có chuyện gì mà lại để tên thuộc hạ phải sợ hãi như vậy.

- Nhị đoàn trưởng Dương Kỳ cùng hơn hai mươi người khác đã hoàn toàn bị giết, có một số người chạy về được ah!

Tên thủ hạ không dám ngẩn mặt lên nói, người không ngừng run rẩy.

Chu Đông nghe vậy, sắc mặt hết sức khó coi, vỗ lên mặt bàn nổi giận đùng đùng nói:

- Ngươi có biết ai làm không, ta sẽ rút gân hắn, làm hắn sống không bằng chết, lại dám đụng vào người Thanh Long đoàn chúng ta, thật không biết sống chết.

Thành viên mạo hiểm đoàn quay lại báo tin nuốt thở ra một hơi, hơi sợ hãi nói:

- Dạ phải...giết hết chỉ còn một số người chạy thoát, nhưng hắn đã được phát họa chân dung của người đó, xin đoàn trưởng xem xét.

Tên thành viên mạo hiểm đoàn đưa lên một tờ giấy, trên đó có phát họa lại chân dung của thiếu niên kia, Chu Đông nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu lên tiếng nói:

- Bảo các thành viên hoạt động trong sơn mạch toàn bộ đều phải ít nhất năm người kết thành một đội! Vừa nhìn thấy hắn thì lập tức phát tín hiệu, đoàn viên còn lại trông thấy tín hiệu lập tức tiến đến vây quanh bọn hắn! Ta ngược lại muốn xem thử hắn như thế nào!

...

- Linh khí nơi này vẫn nồng đậm như vậy, nếu không ở đây tu luyện thì thật uổng phí của trời.

Trần Vũ bắt đầu bố trí một số cấm chế ra xung quanh, sau đó dùng huyễn trận cỡ nhỏ. Làm xong tất cả Trần Vũ bắt đầu ngồi xuống vận dụng Hỗn Độn Thiên Kinh đến tận cùng để hấp thu từng đợt linh khí nơi đây.

Một cổ hấp lực cực mạnh xuất phát từ Trần Vũ khếch trương ra bốn phía xung quanh, nhanh chóng hấp thụ linh khí vào trong cơ thể hắn.

Liên tục chao chuốt, linh khí không ngừng được hấp thụ rồi chuyển đồi thành linh lực tích lũy vào đan điền.

Bây giờ hắn dùng Nội Thị Thuật nhìn vào bên trong đã thấy linh khí trong đan điền của mình đậm hơn trước rất nhiều, hơn nữa số lượng cũng rất lớn.

Trần Vũ ngồi như thế không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí vào trong cơ thể mình, vô hình một ngọn lốc xoáy hiện lên trên đầu hắn, ngọc lốc xoáy này lớn hơn lốc xoáy do hắn tạo ra không biết bao nhiêu lần.

Mắt thường có thể nhìn từng tia lính khí màu trắng không ngừng bị ngọn lốc xoáy hút vào trong.

Nữa tháng nhanh chóng trôi qua!

Nữa tháng này hắn không làm gì khác chỉ ngồi tu luyện liên tục không ngừng nghỉ, vô tình linh khí ngày càng loãng do mức độ hấp thu của hắn quá mức tưởng tượng.

Mà lúc này chính là mấu chốt của hắn, hôm nay hắn đang tiến hành đột phá Ngưng Thần Kỳ, khi đến Ngưng Thần Kỳ hắn cũng sẽ biến đổi về lượng lẫn về chất.

Về lượng là lực lượng của hắn đã tăng mạnh, mà thần thức của hắn cũng đã ly khai khỏi thân thể, chất lượng linh khí tụ trong đan điền ngày càng tinh nhuần.

Phù!

Trần Vũ lại nhả ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, ngọn lốc xoáy cũng đã tiêu biến từ lâu, lặng lẽ đứng dậy nhìn lại xung quanh, hắn thấy không khí tiêu điều, linh khí cực loãng.

- Ha ha, cuối cùng cũng xong, bây giờ ta đã đến Ngưng Thần sơ kỳ, cũng nên tìm một số pháp thuật cao cấp hơn để học, thử thần thức một chút xem sao.

Trần Vũ hiện tại rất hưng phấn, bây giờ hắn đối chiến lại với đám Thanh Long dong binh đoàn lúc trước hẳn rất dễ giết đối phương, chứ không cần dựa vào Tiểu Bạch như trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio