Lão quản gia sau khi tiễn Liêu đại nhân ra về vội vàng quay lại. Vụ án lần này liên quan đến con trai độc nhất của Lưu Nguyên Soái, người thống lĩnh quân đội ở vùng biên giới với Tuyệt Vọng Sâm Lâm, thật sự rất căng thẳng.
Trong phòng khách, Lý Vân Nhiên cũng không còn tức giận, chỉ nhíu chặt chân mày đọc đi đọc lại lá thư của Thượng Thư. Vụ án này ông đã xử lý xong từ một tháng trước khi nghỉ hưu, nghĩa là năm năm trước. Chuyện tên đó là con trai độc nhất của Lưu nguyên soái ông cũng biết, nhưng vẫn phải mạnh tay, vì tội ác của hắn là không thể tha thứ được. Sau khi kết tội hắn giam vào ngục, ông đã cố ý chờ thêm một tháng để xem có vấn đề gì xảy ra hay không. Kết quả là bên trên vẫn im lìm cho đến bây giờ.
- Lão gia, ngài đã nghỉ được năm năm rồi, chẳng lẽ vẫn còn sự vụ quấn thân? - Lê Minh nhẹ giọng hỏi.
- Lão Minh, vụ án này vốn đã xử xong từ năm năm trước. - Lý Vân Nhiên thở dài bóp trán - Tên khốn nạn đó tên là Lưu Nhất Hoa. Hắn không những cưỡng bức dân nữ, đến khi bị phát hiện còn đốt luôn nhà người ta. Hậu quả làm một nhà năm mạng người từ lớn đến bé không ai qua khỏi. Năm đó ta đã muốn xử tử hắn ngay tại công đường. Tiếc rằng xuất thân của hắn quá lớn, ta không thể dụng hình. Chỉ có thể tống hắn vào Thần Lao.
- Thần Lao!? Nghe đồn trong đó một năm sẽ phát điên, ba năm sẽ sống không bằng chết, năm năm thì chỉ có mất mạng. Chẳng lẽ hắn có thể chịu đựng được tới bây giờ sao? - Lê Minh cả kinh thốt.
Lý Vân Nhiên gật nhẹ đầu, đáp:
- Ta cũng thắc mắc điều đó, làm thế nào hắn có thể sống sót sau năm năm. Theo lý một tên công tử ăn trắng mặc trơn không thể chịu đựng lâu được.
Thần Lao vô cùng nổi tiếng không chỉ ở trong phạm vi Nhân Tộc, mà là toàn bộ Lam Thế Giới. Nhắc đến Phi Thiên Thần Thành, thì phải nhắc đến Thần Lao. nơi đây không những giam giữ trọng phạm của Nhân Tộc, còn đã từng giam giữ rất nhiều Yêu Tộc. Gọi là đã từng vì mọi Yêu Tộc bị giam vào đây, bất kể biến thái ra sao, đều chết sạch không còn một mống.
- Đúng, là Thần Lao. - Liêu đại nhân ngồi chễm chệ trên kiệu, chậm rãi nói.
Liễu Thông đi bên cạnh cũng há hốc miệng. Một nơi đáng sợ như vậy mà công tử nhà họ Lưu có thể sống sót được?
- Đáng tiếc là lão già đó quá ngu dốt. Hừ hừ, đáng lẽ ra vụ án này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Nhưng lão ta lại cố ý làm ầm ĩ lên. Chuyện lan đến tận tai của đương kim Hoàng Thượng. Hoàng Thượng biết chuyện rất tức giận, nhưng vì cân nhắc thế lực quân đội trong tay Lưu Nguyên Soái nên phải nhịn xuống. Nghe nói hôm đó thượng triều, Hoàng Thượng vì chuyện này mà ném vỡ bình trà ngài yêu quý nhất.
- Hoàng Thượng cũng thật là, chẳng lẽ ngài ấy chưa từng làm những chuyện như vậy sao? - Tên lính chép miệng bình phẩm.
Liêu đại nhân đột nhiên im lặng nhìn chằm chằm tên lính, tỏa ra sát khí. Không khí trầm mặc một cách đáng sợ. Một người trong mười hai hộ vệ rút đao ra, áp sát hắn. Tên lính biết mình hỏng rồi, vội vàng quỳ xuống, dập đầu đến chảy máu.
- Tiểu nhân biết tội. Lão gia, ngài rộng lượng tha thứ cho tiểu nhân. Xin ngài tha thứ, lão gia.
Kiệu cũng dừng lại, Liêu đại nhân híp mắt nhìn hắn. Nếu không phải tên này thật là con con chó ngoan khó tìm, lão cũng muốn xử quyết hắn ngay lập tức. Đương kim Hoàng Thượng là một người kiệt xuất, về mọi mặt. Thế lực cũng cực kỳ lớn, đặc biệt là Huyết Dạ.
Huyết Dạ là cánh tay trong bóng tối của riêng Hoàng Thượng, dân thường còn không ai biết Huyết Dạ là gì, chỉ có quan lại trong triều mỗi lần nghe đến cái tên này đều sợ vỡ mật. Huyết Dạ nói chính xác là một đội quân ngầm rất bí ẩn. Những tên trong đó nghe nói chỉ có mười người, đánh số hiệu từ một là Nhất Dạ đến Thập Dạ. Chỉ khi có một người chết, mới có người thay thế.
Quyền hạn của chúng lại quá nhiều, đáng sợ nhất chính là có thể tiền trảm hậu tấu, bất kể cấp bậc. Nghiêm trọng hơn có thể tru di tam tộc mà không cần xử án, đương nhiên là phải có bằng chứng rõ ràng để trình lên Hoàng Thượng. Đối với quan lại trong triều, Huyết Dạ như một con dao sắc bén kề cổ, có thể chém xuống bất cứ lúc nào.
Huyết Dạ ngoài những tên đó ra còn tồn tại một Ngoại Đường, Ngoại Đường nhân thủ vô số, phân bố khắp nơi. Có thể là một người dân thường bán bánh, cũng có thể là một kỹ nữ, còn có thể là một mệnh quan triều đình. Không ai biết, thậm chí kể cả người trong Huyết Dạ cũng không biết thân phận thật sự của nhau.
Điều an ủi duy nhất là có vẻ như chúng lười động vào những tên quan nhỏ. Trong lịch sử, những vụ án cần đến Huyết Dạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, và toàn bộ đều liên quan đến các Thượng Thư trở lên. Có không dưới một Thượng Thư từng táng mạng trong tay Huyết Dạ, còn có một vị Thượng Thư xui xẻo bị giết sạch cả nhà, rất đáng sợ. Mặc dù Huyết Dạ chưa từng động vào những tên vặt vãnh như Liêu đại nhân hắn, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nếu những lời vừa rồi bằng cách nào đó bị người của Huyết Dạ nghe được, vậy không chỉ tên lính, mà ngay cả hắn cũng bị liên lụy.
- Đứng lên đi, giữ mồm giữ miệng. - Liêu đại nhân nhàn nhạt nói, ra hiệu kiệu tiếp tục đi. Hộ vệ cũng bỏ đao vào vỏ, về vị trí cũ. - Thánh thượng anh minh, không bao giờ làm những chuyện đó.
Liễu Thông vội vàng bò dậy. Mặt hắn máu me be bét, rất đáng sợ. Hắn nhịn đau, rối rít tạ ơn:
- Tạ ơn lão gia, tạ ơn lão gia. Thánh thượng anh minh, tiểu nhân cũng luôn nghĩ vậy.
- Lão gia, có thể cho tiểu nhân biết tờ giấy này là gì không?
- Là giấy xá tội. Nếu như ta điểm chỉ vào đây, tức là ta xác nhận trong quá trình bị giam giữ, Lưu Nhất Hoa đã có tiến triển tốt về nhân cách, có thể lập tức thả người. - Lý Vân Nhiên cầm tờ giấy lên, đưa cho Lê Minh xem. - Vừa rồi ta cũng quá tức giận, không để tâm điều này. Lưu Nhất Hoa bị giam giữ trong Thần Lao năm năm. Theo ta nghĩ hắn chắc chắn phải chết rồi, hoặc còn sống cũng không khác chết là bao. Tại sao Thượng Thư lại muốn ta thả hắn ra?
Lão quản gia trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Lão gia, ngài có xác nhận chính xác người trong Thần Lao là hắn không?
Lý Vân Nhiên sửng sốt:
- Là, ta chỉ được phép nhìn thấy bóng lưng hắn, chẳng lẽ…
- Là giả, chắc chắn là giả. Lưu Nguyên Soái bằng cách nào đó đã tráo con hắn ra ngoài. Nhưng có thể do ngài muốn quản giáo Lưu công tử nên vẫn nhốt hắn lại cho hắn đỡ gây chuyện.
Liễu Thông đã buộc một mảnh vải lên trán, mặc dù nhìn hắn vẫn máu me be bét nhưng cũng đỡ hơn là không có. Hắn vội tiếp lời:
- Lão gia, thế chẳng phải là xong rồi sao? Cần gì phải có tờ giấy xá tội đó?
- Đồ ngu, chẳng lẽ Lưu nguyên soái nhốt con mình cả đời. Đã năm năm rồi, đã đến lúc thả người. Chỉ cần lão già đó điểm chỉ, xác nhận Lưu công tử ăn năn hối cải, Lưu công tử hắn sẽ được tự do. Có điều có thể đánh tráo người vào Thần Lao, Lưu Nguyên Soái đúng là thần thông quảng đại. Không ngờ Hạ Thư đại nhân có thể nể mặt hắn như vậy.
- Lão gia, Hạ Thư đại nhân là ai? - Tên lính ngẩn ra hỏi. Nhắc đến người này vẻ mặt Liêu đại nhân hơi tái đi, có vẻ đây là một người rất đáng sợ.
- Hạ Thư đại nhân, là giám ngục duy nhất của Thần Lao!
- Không ngờ Lưu Nguyên Soái có thể qua cửa Hạ Thư đại nhân. Chẳng trách hôm đó Hạ Thư đại nhân chỉ cho phép ta nhìn từ xa. - Lý Vân Nhiên đập bàn tức giận - Hạ Thư đại nhân là người quang minh chính đại, tuy rằng hơi tà ác một chút, nhưng luôn luôn trọng nguyên tắc. Tại sao ngài lại làm như vậy?
- Lão gia, Hạ Thư đại nhân rất lợi hại sao?
Lý Vân Nhiên thở dài bất lực:
- Hạ Thư đại nhân xuất thân rất bí ẩn, chỉ biết rất nhiều năm về trước đã là Bát Lam cường giả, quan trọng hơn ngài là một Bát Lam Thể Tu. Không rõ vì lý do gì mà đại nhân đồng ý nhậm chức, cai quản Thần Lao. Thần Lao là một bộ phận độc lập với hoàng thất, có thể không nghe lệnh từ Hoàng Thượng. Hạ Thư đại nhân chỉ nhận giấy, không nhận người. Nếu người tống Lưu Nhất Hoa vào Thần Lao là ta, vậy thì chỉ có giấy xá tội có điểm chỉ của ta mới có thể thả được người ra.
Lão quản gia trầm ngâm một lát, toàn cảnh vụ việc dần dần thành hình. Lão nói:
- Rất có thể Hạ Thư đại nhân nợ Lưu Nguyên Soái một nhân tình. Nợ tinh thạch dễ trả, nợ nhân tình khó trả. Hơn nữa hậu trường Lưu Nhất Hoa quá lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Thượng Thư đại nhân hẳn là cũng bất đắc dĩ lắm mới phải gửi thư cho lão gia.
Lý Vân Nhiên gật đầu, trầm giọng tiếp:
- Ngày từ khi Lưu Nhất Hoa bị bắt, Lưu nguyên soái đã tính toán xong. Ông ta hẳn là biết ta không thể xử tử hắn, và sẽ tống hắn vào Thần Lao…
- Lưu nguyên soái biết tính của Lý Vân Nhiên nên bỏ qua việc gặp mặt lão, lập tức gặp Hạ Thư đại nhân. Hẳn là Hạ Thư đại nhân nợ ông ta một nhân tình nào đó, nên đồng ý tráo người, thả cho Lưu công tử ra ngoài. Tuy nhiên với tính cách của Hạ Thư đại nhân, có lẽ ngài chỉ đồng ý kéo dài đến năm năm, và phải nhốt Lưu công tử lại. Sau năm năm sẽ lập tức thi hành, bắt người vào Thần Lao. Có thể Lưu nguyên soái cũng muốn sử dụng năm năm để rèn giũa con mình, nên không động vào Lý Vân Nhiên. Nhưng thời hạn đã sắp tới, cần phải có giấy ân xá được Lý Vân Nhiên điểm chỉ mới có thể cứu lấy Lưu công tử ra ngoài. Cao, thật sự cao. - Liêu đại nhân vừa nói vừa cảm thán.
Liễu Thông cười nịnh nọt:
- Có cao cũng không thể bằng lão gia. Lão gia chỉ cần ngồi một chỗ có thể chỉ ra toàn bộ kế hoạch của Lưu Nguyên Soái.
Liêu đại nhân hừ mũi, nhưng lại tỏ vẻ kiêu ngạo, hếch mặt lên trời. Lão bật cười:
- Ha hả, bây giờ thì Lý Vân Nhiên bắt buộc phải điểm chỉ, nếu không…
- Nếu không, lời đe dọa của Liêu Thị Lang hẳn không phải nói chơi. Không chỉ ta, toàn bộ tam tộc hay cửu tộc cũng sẽ rơi đầu hết.
Lý Vân Nhiên đứng dậy, đi ra cửa. Hoàng hôn dần buông xuống, từng ánh nắng cuối cùng tràn vào căn phòng, tạo thành một cái bóng thật dài của vị cựu Thị Lang Hình Bộ. Ánh nắng cuối ngày đầy rực rỡ, nhưng cũng chỉ le lói một chút thời gian, rồi biến mất.
Lão quản gia thở dài, lão biết tính cách của Lý Vân Nhiên, ông sẽ không chịu cúi đầu. Chỉ là không biết lão gia còn cách nào thay đổi kết quả việc này hay không. Lưu Nguyên Soái thế lực quá lớn, nắm trong tay quân đội, lại quan hệ cực tốt với các quan lại trong triều. Có lẽ, phải dùng đến cách đó.