Gần giờ, tiếng chuông báo thức reo inh ỏi khắp căn phòng nhỏ của cô, phút mơ màng cô huơ tay chộp lấy rồi tắt đi. Hai mắt nặng như chì, cố mãi mới mở được, cô chậm chạp thoát khỏi giường, đi vệ sinh cá nhân rồi diện đồng phục trường. Trên bàn là lá thư viết tay của mẹ, cùng hộp cơm được để sẵn trên bàn học
- "An Hạ, đồ ăn trưa mẹ để trên bàn, con lấy rồi mang đi nhé. Mẹ đi làm đây."
Cô mỉm cười rồi đem hộp cơm đi cùng cặp sách. Hôm nay, cô quyết tâm giữ hình tượng và sẽ không nổi nóng như hôm qua nữa. Cô sẽ nhịn, để mọi việc suôn sẻ. Sau khi khóa cửa cẩn thận, cô đạp xe đến trường học, khuôn mặt cô vui vẻ lạ thường, bất chợt có một cú điện thoại phá tan dòng cảm xúc trong cô. Là hắn, Dương Khải Hoàng!!!
- Alo, em nghe ạ...- Cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
- Mua cho tôi cafe ở quán F, loại I. p nữa tôi đến lớp em lấy.
Cô nghiến răng, cố nén cơn tức giận vào trong. Nhỏ nhẹ đáp:
- Vâng. Em mua ngay!!! ^^
Hắn cúp máy, cô lúc đó dồn sức chửi bới hắn, xuống xe đá mạnh vào cây cột điện ven đường
- Đồ đáng ghét, tôi là bạn gái anh chứ có phải osin. Cà phê cà pháo gì chứ. Quá đáng mà!!!
Bỗng nhiên cô nảy ra ý định, nhếch cười suy nghĩ về hắn. Cô quyết định đi mua theo như lời hắn nói. Nhưng...cà phê như thế nào thì chỉ có cô mới biết.
- Mua rồi đấy à. Tốt!!! - Hắn tựa lưng vào cửa ra vào rồi nói với giọng điệu khiến người nghe sôi máu. Cô dúi vào tay hắn ly cafe rồi cố gắng vui vẻ đáp lại cùng hắn
- Cafe của anh đây!!! Nhân lúc còn nóng uống đi nhé - Cô cố gắng diễn thật đạt khuôn mặt thiên thần của mình.
- Lát uống, giờ tôi về lớp - Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi đáp lại. Rồi mang theo ly cafe quay về lớp.
___________