“Biết rồi.” Văn Thiệu cúp máy.
Anh nhìn thoáng qua Giang Vãn Ninh trong phòng, hơi đau đầu. Nếu anh nhớ không lầm thì trong xưởng chỉ có một phòng ở trực ca, có giường tầng, hai nam một nữ thì không thể ở được.
Văn Thiệu liên lạc với Trần Đức Phát, nghe ngóng về vị trí khách sạn gần đây rồi lại gọi điện thoại cho khách sạn để đặt phòng.
Cách một cái cửa sổ, Giang Vãn Ninh nhìn thấy anh gọi điện thoại, gọi hết cuộc này đến cuộc khác thì đi ra.
Giang Vãn Ninh trốn phía sau Văn Thiệu, anh duỗi cái lưng mỏi mệt xong rồi cô mới bước qua: “Sao vậy? Công ty xảy ra chuyện gì à?”
“Công ty không xảy ra chuyện gì cả.” Văn Thiệu nhìn cô: “Lưu Tề Vũ xảy ra chuyện rồi.”
“Hả?”
“Người thì không sao, có điều, xe đang chờ cứu viện, có khả năng là hôm nay chúng ta không về được.”
Giang Vãn Ninh sửng sốt mất mấy giây, sao tình hình này lại quen thuộc một cách đáng chết thế nhỉ?
Cô không thể không liên tưởng đến cái lần mình vào ở trong phòng dành cho khách của Văn Thiệu, nói ra suy đoán của mình: “Lần trước, ở trong núi Thanh Nguyên, vốn dĩ anh muốn bảo tài xế tới đón em xuống núi ở, kết quả là xe bị rơi vào trong hố, lần đó cũng là…”
“Ừm, lần đó cũng là Lưu Tề Vũ lái xe.”
Lần đó tài xế mệt mỏi, sợ rằng mình kiệt sức mà lái xe thì sẽ xảy ra vấn đề cho nên đổi sang cho Lưu Tề Vũ lái, ai ngờ đâu, mới lái chưa đầy mười phút thì đã xảy ra chuyện.
Văn Thiệu thở một hơi dài thườn thượt: “Sau này không thể để cậu ta lái xe nữa.”
Giang Vãn Ninh như có điều gì cần suy tư mà nhìn anh chằm chằm, tự nhủ: “Phải gửi bao lì xì cho anh Vũ…”
Lần trước, “nhờ” anh ấy mà mình được vào phòng khách của Văn Thiệu ở, lần này cũng “nhờ” anh ấy mà không thể quay về Giang Thành, có thêm thời gian chung đụng với Văn Thiệu.
Giang Vãn Ninh thầm thề rằng, sau này, đợi đến lúc cô và Văn Thiệu đã “tu thành chính quả”, cô nhất định phải tặng bao lì xì mai mối cho Lưu Tề Vũ và lão Từ bên chỗ quyên góp.
“Cái gì cơ?” Văn Thiệu không nghe rõ lời nói vừa rồi của cô.
“Không có gì, em nói là không về được cũng không sao, em vào trong gửi tin nhắn cho em trai em đã.”
Giang Vãn Ninh cầm điện thoại đi vào trong phòng, soạn một tin nhắn cho Giang Vãn Trừng, nói cho cậu biết là đêm nay mình sẽ không về nhà.
Giang Vãn Trừng: [???]
Giang Vãn Trừng: [Tôi cảm thấy tiến triển của hai ông bà hơi nhanh đó, tạm thời tôi chưa có ý muốn làm cậu đâu.]
Giang Vãn Ninh: [Mày nghĩ gì thế? Trợ lý của anh ấy làm xe lọt vào rãnh rồi, đang chờ xe kéo đấy.]
Phía trên khung trò chuyện xuất hiện dòng chữ đối phương đang soạn tin…
Giang Vãn Ninh đợi một hồi lâu mới thấy tin nhắn được gửi đến.
Giang Vãn Trừng: [Bà mua chuộc trợ lý của anh ấy rồi à?]
Giang Vãn Ninh: [???]
Giang Vãn Trừng: [Với hành động kiểu này, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là trợ lý của anh ấy cố ý lái xe đâm vào rãnh để “tặng đầu người”, tạo cơ hội cho hai người.]
Giang Vãn Ninh: [Nghĩ nhiều rồi, chỉ đơn giản là vì kỹ thuật lái xe của anh ấy không tốt mà thôi…]
Giang Vãn Trừng: [Nhưng mà tôi vẫn đợi bà về cùng ăn pizza nhé…]
Giang Vãn Ninh: [Bạn đã chuyển khoản 1000 tệ]
Giang Vãn Ninh: [Cầm lấy rồi cút đi.]
Giang Vãn Trừng: [Được, chúc bà và anh rể sớm ngày tu thành chính quả.]
Đuổi được Giang Vãn Trừng, Giang Vãn Ninh lại gửi tin nhắn tạ tội cho biên tập.
Tin nhắn được soạn ra phải gọi là “thành khẩn đến từng con chữ”, chữ nào chữ nấy đều thấm đẫm máu và nước mắt, đồng thời, cô còn hứa hẹn rằng, nhất định sẽ bổ sung hết tất cả nợ nần trước ngày mồng một tháng năm.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Giang Vãn Ninh không đợi hồi âm của đối phương mà thoát khỏi tài khoản công việc ngay tức thì, sợ thoát chậm một giây thôi thì sẽ nhìn thấy lời chửi mắng của chị ấy.
Giang Vãn Ninh lại đi ra ngoài, đứng sóng vai với Văn Thiệu.
Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh nắng chiều treo ở nơi cuối đồng ruộng xa xăm.
Ở đồng ruộng tại vùng ngoại thành của Vân Thành, có khá là nhiều nhà máy, rất hiếm thấy tòa nhà cao tầng, tầm mắt vô cùng rộng lớn.
Không lâu sau, Trần Đức Phát đã lái một chiếc xe máy điện quay về.
“Đi thôi, trong đó vẫn còn một chiếc xe điện nữa, tôi đưa hai người đến khách sạn ở.”
Năm phút sau, ba người đứng bên cạnh hai chiếc xe điện.
Hai chiếc xe điện đều thuộc cỡ xe trung bình – lớn, chỉ có một chiếc có yên xe dài, nếu như chở thêm người thì sẽ phải dính sát vào nhau.
“Tôi lái một chiếc, sếp Văn, cậu chở bạn… gái của cậu?”
“Được.” Giang Vãn Ninh nói xong thì đội mũ bảo hiểm lên.
Sau khi cô điều chỉnh xong độ chặt lỏng của mũ thì thấy Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào xe điện đến mất hồn, trông anh có vẻ hơi mờ mịt.
“Anh không biết lái à?” Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc.
“Không biết.”
Văn Thiệu chỉ biết đi xe đạp, anh học được khi ở nước ngoài.
“Ôi, chuyện này, thế thì phải làm sao đây…” Bấy giờ, Trần Đức Phát như đã gặp phải chuyện khó nhằn, ông ấy cũng không ngờ được rằng, tên nhóc to xác cao hơn một mét tám này không biết lái xe điện, mà bây giờ, ở đây lại không có phương tiện giao thông nào khác.
“Em lái, em chở anh.” Giang Vãn Ninh nói xong thì nhảy lên xe điện.
Cô vừa mới leo lên xe thì đã bị Văn Thiệu kéo lại ngay: “Cô mặc váy.”
“Việc này thì dễ thôi!” Trần Đức Phát chạy qua hiến kế ngay: “Sếp Văn, cậu buộc áo khoác lên eo cô ấy, bà xã tôi mà lái xe vào mùa hè thì thích buộc áo khoác của tôi, vừa chống nắng vừa an toàn.”
Văn Thiệu lập tức cởi áo khoác ra, hướng về phía eo cô rồi khoa khoa tay hai cái.
“Cô tự làm đi.”
Giang Vãn Ninh nhận lấy áo khoác của anh rồi nhìn một cái: “Hở? Là kiểu dáng kinh điển của hãng B à?”
“Chắc là vậy.” Văn Thiệu không rõ lắm: “Mua đại đó.”
“Đừng nghiên cứu quần áo nữa mỹ nhân ơi, nếu cô còn chưa đi thì trời sẽ tối đen mất, đoạn đường phía trước không có đèn đường, còn có ổ gà lớn nữa, rơi vào thôi là xong đời.” Trần Đức Phát thúc giục bọn họ đi nhanh: “Bà xã của tôi còn chờ tôi về nhà ăn cơm đấy.”
“Đi thôi.” Giang Vãn Ninh ngồi lên xe điện, buộc áo khoác ở trên eo.
Cô ra hiệu cho Văn Thiệu ngồi lên, nhưng anh lại rất do dự.
“Anh yên tâm đi, em đã biết lái xe điện từ hồi học cấp hai rồi.” Khi đó vợ chồng Giang Thành Quân bộn bề nhiều việc, Giang Vãn Ninh phải tự lái xe đi học.
“Cẩn thận một chút.” Động tác lên xe của Văn Thiệu rất nhẹ nhàng, anh ngồi ở vị trí cuối xe, cách một đoạn ngắn với Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh quay đầu nhìn anh một cái, ra vẻ nghiêm túc mà nói: “Sợ thì ôm chặt em.”
Văn Thiệu có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Nhanh lái đi.”
Tay của anh bấu chặt vào đệm xe để ổn định cơ thể, đồng thời, anh để cho bản thân mình không chạm vào Giang Vãn Ninh.
Sau khi lái được một đoạn, Giang Vãn Ninh dần thích ứng được với chiếc xe này, tốc độ xe cũng nhanh hơn vừa nãy khá nhiều.
Mái tóc dài xõa vai của cô bị gió thổi lên, bay ra sau gáy, khuyên tai tua rua va chạm và tạo ra tiếng động thanh thúy.
Văn Thiệu không nhịn được mà bị hấp dẫn bởi âm thanh đó, sau khi nhìn khuyên tai của cô một chốc thì tiếp tục nhìn sang gò má của cô…
“Cẩn thận nhé, đằng trước đường xóc nảy.” Trần Đức Phát tốt bụng nhắc nhở Giang Vãn Ninh.
Là một đoạn đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, có một cái ổ gà nối liền với một gò đất nhỏ, Giang Vãn Ninh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị xóc nảy đến nỗi muốn “bỏ nhà ra đi” rồi.
Khi cô lái đến nửa đoạn sau thì cả người đã bị xóc đến tê dại, bắt đầu cảm nhận “sự rung động” trên khuôn mặt mình bằng tâm tình hững hờ.
Đột nhiên, Giang Vãn Ninh cảm thấy sau lưng mình bị người ta va vào một cái, sau đó là cảm giác ấm áp truyền đến thông qua lớp áo mỏng manh.
Cùng lúc đó, bên tai phải của cô có một làn gió nhẹ thổi đến, trong gió còn mang theo hơi nước, kèm theo tiếng hít thở nhàn nhạt.
Tai phải của cô tê rần rần, gương mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
“Anh không ngồi vững à?” Giang Vãn Ninh điều chỉnh kính chiếu hậu, muốn nhìn xem tình hình hiện giờ của Văn Thiệu.
“Xin lỗi…”
Vừa nãy, lúc lắc lư, Văn Thiệu không khống chế được mà trượt về phía trước, dán thẳng vào người Giang Vãn Ninh. Cằm của anh còn đụng vào đầu vai của Giang Vãn Ninh nữa, bây giờ thì anh đang tốn công tốn sức hòng quay lại tư thế ngồi vừa rồi.
Trần Đức Phát ở bên cạnh nhìn hai người họ đến mức say sưa ngon lành, nghĩ thầm, người trẻ tuổi bây giờ thú vị thật, ngồi xe điện mà cũng ngượng nghịu, không cẩn thận đụng phải mà cũng đỏ mặt lên. Về sau, đến lúc nên ôm nên hôn thì lại chẳng thèm “úp úp mở mở” thế này nữa.
Lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đã đến khách sạn tốt nhất trong trấn.
Mỗi người một cái thẻ phòng, Văn Thiệu đặc biệt lấy căn phòng ở đối diện phòng Giang Vãn Ninh.
Bọn họ ăn cơm tối ở nhà hàng dưới lầu, sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sau khi trở về từ núi Thanh Nguyên, thời gian làm việc và nghỉ ngơi vốn dĩ đang lành mạnh cũng bị phá vỡ.
Giang Vãn Ninh nằm trên giường đến mười giờ rưỡi mà chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào.
Thế là cô dứt khoát cầm thẻ phòng lên, vừa rồi, lúc lên đây, hình như cô có nhìn thấy cuối hành lang có sân thượng.
Từ xa, Giang Vãn Ninh đã nhìn thấy trên sân thượng có người, còn là một người đàn ông nữa chứ, thế là cô không còn ý định muốn sang đó nữa, chuẩn bị trở về phòng thì lại bị người ta gọi lại.
“Giang Vãn Ninh?” Văn Thiệu đã nhìn thấy cô.
Giang Vãn Ninh híp mắt đi qua, cô đã tháo kính áp tròng ra rồi, vừa nãy không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Văn Thiệu.
“Sao chưa ngủ?” Trong tay Văn Thiệu cầm một chai Vodka nhỏ bằng thủy tinh, bên cạnh còn đặt ba chai khác.
“Không ngủ được.”
Giang Vãn Ninh học theo dáng vẻ của anh mà ghé người vào trên lan can, nhưng cô không đủ cao, động tác này hơi khó khăn, vậy là cô bèn xoay người lại rồi dựa lưng vào lan can.
“Sao anh lại uống rượu?” Giang Vãn Ninh cầm chai rượu lên xem xét thật kỹ lưỡng: “Cái này có số độ khá cao nhỉ?”
“Cũng được, chỉ mới bốn mươi độ.” Văn Thiệu uống xong ngụm cuối cùng rồi bỏ chai vào trong túi nilon.
Dù anh đã uống rượu nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, không hề say chút nào.
Giang Vãn Ninh nhìn anh, lại cúi đầu xuống: “Khi nào thì anh về núi Thanh Nguyên?”
Văn Thiệu suy nghĩ một chút: “Tạm thời không về.”
“Bởi vì em à?” Giang Vãn Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nếu như là vì em…”
Giọng nói chợt dừng lại, bỗng nhiên cô không biết nên làm thế nào.
“Nếu như là vì cô thì cô sẽ thế nào?” Văn Thiệu khá hứng thú mà nhìn về phía cô, tò mò hỏi như thế.
Giang Vãn Ninh mở miệng, nhưng có thế nào cũng không sao nói ra được bốn chữ “không lên núi nữa”.
Cô không nỡ, dù biết rằng, có thể hành vi của mình sẽ mang đến sự phiền nhiễu cho Văn Thiệu, nhưng cô vẫn không có can đảm nói là mình không lên núi nữa.
Giang Vãn Ninh không hề thích mình như thế, nhưng dường như là cô không còn cách nào khống chế được.
Muốn gặp được anh.
Muốn nói chuyện với anh.
Muốn cố hết sức để được ở cùng anh nhiều hơn.
Thậm chí…
Muốn đụng chạm tay chân với anh.
Hai người chỉ mới quen biết nhau trong nửa tháng ngắn ngủi, theo lý thuyết thì cô không nên lún sâu đến mức này, nhưng…
“Vì công việc.”
“Hả?” Giang Vãn Ninh bỗng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Văn Thiệu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tôi phải đi công tác.”
Vừa rồi chỉ muốn trêu cô mà thôi, ai ngờ hốc mắt của cô gái này bỗng đỏ ửng lên, cũng không biết là cô đang suy diễn điều gì nữa.
Có điều, khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của cô, Văn Thiệu cũng chẳng còn tâm tư muốn trêu đùa cô nữa, chỉ sợ là cô rơi nước mắt.
“Cho nên, vì phải đi công tác nên anh mới tạm thời không về à?” Giang Vãn Ninh nhìn anh, chậm rãi chớp chớp mắt.
Văn Thiệu nhìn ánh mắt của cô từ tủi thân trở nên ranh mãnh, giờ phút này, cô đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, vừa nhìn là biết ngay, trong lòng cô đang chất chứa ý đồ xấu xa.
“Cô muốn nói gì thì nói đi.” Giọng điệu của anh nhàn nhạt: “Không cần giả ngây thơ nữa.”
“Em giả ngây thơ à?” Giang Vãn Ninh mang khuôn mặt vô cùng vô tội mà nhìn anh: “Như vậy cũng tính là giả ngây thơ ư?”
Văn Thiệu vẫn không lên tiếng, Giang Vãn Ninh đột nhiên nhón chân đến gần.
Đôi mắt cô trợn tròn, quai hàm còn hơi gồ lên, cánh môi trông mềm mại, chút bóng loáng cũng được phô bày ra ngoài.
“Khi anh về núi Thanh Nguyên thì nói cho em biết được không?”
Giang Vãn Ninh dùng ngón tay nắm lấy góc áo của anh, lắc qua lắc lại…
“Ừm.” Văn Thiệu mất tự nhiên mà quay đầu đi, giọng nói còn trầm thấp hơn cả thường ngày: “Biết rồi.”
Giang Vãn Ninh cười toe toét và vô cùng vui vẻ, như được voi đòi tiên mà nói tiếp: “Vậy, lúc anh ở nước ngoài thì em có thể nhắn tin cho anh không?”
“Tùy cô.”
“Vậy anh có thể trả lời tin nhắn của em không?”
“Xem tình hình.”
“Vậy anh có thể mang về giúp em một chai nước hoa vừa ra mắt của nhãn T không?”
“Được.”
“Vậy chúng ta có thể gọi video không?”
“Có…”
Lời nói ra nhanh hơn hoạt động của não bộ, Văn Thiệu gắng gượng nuốt chữ phía sau vào bụng, liếc xéo cô: “Giang Vãn Ninh, đừng có mà được voi đòi tiên.”
“Được thôi.” Giang Vãn Ninh nhún vai.
Đáng tiếc quá, thế mà anh lại không bị mắc lừa.
“Vậy ngày nào anh đi?” Giang Vãn Ninh tính toán, trước khi anh đi, có lẽ hai người vẫn có thể gặp mặt một lần.
“Ba ngày sau.”
Ba ngày sau, vừa hay rơi vào ngày mồng hai tháng năm.
“Ồ, vậy có nghĩa là anh phải đi công tác trong thời gian Quốc tế Lao động sao?”
Văn Thiệu đáp một tiếng, anh chưa từng có khái niệm nghỉ lễ hay gì cả, hơn nữa, thời gian công tác lần này là do bên nước ngoài quyết định.
“Trước khi anh đi em mời anh một bữa cơm nhé? Báo đáp việc anh tặng nước hoa cho em?”
Văn Thiệu cười: “Cái này mà cũng phải báo đáp à?”
Quả thật lý do này của cô không hề ổn chút nào, nếu ngay cả một chai nước hoa bản nháp mà cũng đáng để mời ăn cơm để báo đáp thì…
“Hôm nay cô chở tôi tới đây, tôi cũng phải báo đáp.” Băn Thiệu hững hờ nói.
“Được được, vậy chúng ta…”
Giang Vãn Ninh cao hứng bừng bừng, đang chuẩn bị nói vậy chúng ta ăn hai bữa, lại không ngờ là Văn Thiệu cho cô một câu như giáng sét giữa trời quang…
“Chúng ta có qua có lại rồi nhỉ.”
Nhìn dáng vẻ uất ức của Giang Vãn Ninh, ý cười của Văn Thiệu càng sâu.
Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi: “Không, chúng ta vẫn nên chia đều ra đi, có qua có lại thì không có thành ý cho lắm.”
“Ngày nào anh có thời gian rảnh?” Giọng điệu của cô cứng rắn.
Văn Thiệu suy nghĩ một chút: “Buổi tối ngày mốt.”
Giang Vãn Ninh vừa định đồng ý, bỗng nhiên cô lại nhớ đến buổi họp lớp vào ngày mồng một tháng năm.
Cô lấy điện thoại ra, muốn hỏi Từ Vũ Vi xem đã quyết định thời gian họp lớp hay chưa.
Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu thì Từ Vũ Vi đã hồi âm.
Từ Vũ Vi: [Vừa chuẩn bị nhắn tin cho cậu đây, quyết định vào buổi tối ngày mồng một tháng năm, lát nữa gửi thời gian địa điểm cho cậu sau!]
Sắc mặt Giang Vãn Ninh cứng đờ, cô đã đồng ý với Từ Vũ Vi trước rồi, không tiện lật lọng.
“Chờ anh về rồi ăn sau đi, tối ngày mốt em có việc rồi.”
Văn Thiệu gật đầu, không có ý kiến gì.
Rất nhanh sau đó, Từ Vũ Vi lại gửi tin nhắn thoại tới, Giang Vãn Ninh không hề nghĩ ngợi gì mà nhấn mở.
“Cậu đoán xem còn có ai muốn tới nữa? Hứa Tại Xuyên đấy! Không ngờ là Hứa Tại Xuyên vẫn còn nhớ tới cậu! Tớ còn nhớ năm đó cậu khoe khoang khoác lác, bảo là nhất định phải theo đuổi được người ta, kết quả là không lâu sau lại bị một đàn em quyến rũ mất…”