Giang Vãn Ninh để người dẫn đoàn hỗ trợ liên hệ với người phụ trách của chùa Thanh Nguyên rồi một mình trở về phòng ngủ bù.
Trần Thư Nhiễm vẫn chưa dậy, Giang Vãn Ninh dùng áo khoác bọc lấy mặt và cổ mình lại, sau đó vén chăn nằm vào.
Hai người ngủ một mạch đến trưa mới từ từ thức dậy, Trần Thư Nhiễm rời giường rửa mặt, Giang Vãn Ninh thì ngồi ở đầu giường ngẩn người.
Người dẫn đoàn đưa cơm trưa cho bọn họ, anh ta để ở cửa, còn kẹp một tờ giấy nhỏ, viết là đã hẹn với người phụ trách gặp mặt nói chuyện ở phòng làm việc vào lúc hai giờ chiều.
“Dậy ăn cơm đi.” Trần Thư Nhiễm mở hộp cơm làm bằng nhựa ra, quay đầu liếc mắt nhìn Giang Vãn Ninh đang mơ màng, cảm thán: “Đúng là dậy sớm thì sẽ ngốc cả ngày.”
Cho dù có ngủ bù thì cũng không thể triệt tiêu được những thương tổn do việc thức dậy lúc bốn giờ sáng mang đến cho cô.
Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Cậu thì biết gì, đây là vết thương tình cảm.”
Trần Thư Nhiễm không để ý tới cô, mở điện thoại ra chuẩn bị tìm video để vừa ăn cơm vừa xem, nhìn thấy tin nhắn WeChat chưa xem.
“Buổi sáng cậu gửi tin nhắn cho tớ à?”
Cô ấy nhấn mở tin nhắn ghi âm kia, giọng nói tràn đầy năng lượng của Giang Vãn Ninh truyền tới…
“Không tán được anh ấy về tay, tớ thề không xuống núi.”
Trần Thư Nhiễm phản ứng chậm hai giây, hỏi cô: “Cậu bị cái gì kích thích vậy? Chẳng lẽ sáng sớm cậu đã chạy tới tỏ tình với người ta, sau đó bị từ chối à?”
Quả nhiên là chỉ có bạn thân nhiều năm là hiểu rõ mình, thoáng cái đã đoán được cô bị người ta từ chối sau đó thẹn quá hóa giận.
Giang Vãn Ninh che mặt lại: “Cũng không khoa trương như vậy đâu, anh ấy không chịu cho tớ WeChat.”
“Ồ…” Trần Thư Nhiễm yên lặng cúi đầu ăn cơm.
“Cậu tỏ thái độ gì vậy?” Giang Vãn Ninh xoay người xuống giường, ngồi đối diện với cô ấy.
Cô còn tưởng là Trần Thư Nhiễm sẽ cổ vũ mình, kết quả là cô ấy chỉ “ồ” một tiếng đầy qua loa.
Bỗng nhiên Trần Thư Nhiễm hỏi cô: “Cậu có nhớ cái lần cậu coi trọng lớp trưởng của lớp bên cạnh vào năm lớp mười một không?”
Lớp trưởng lớp bên cạnh…
Giang Vãn Ninh vắt hết óc, chỉ nhớ hình như đó là một cậu chàng đẹp trai học giỏi, nhã nhặn và đeo mắt kính.
“Nhớ, sao vậy?”
“Sao à? Tớ cho cậu nhớ lại một chút… Cậu tự nói là vừa thấy đã yêu người ta, còn chạy đến bày tỏ tâm ý, sau đó lớp trưởng lớp bên cạnh nói cho cậu biết là cậu ấy thích con gái có thành tích tốt, tốt nhất là có thể cùng cậu ấy đi học ở trường đại học trọng điểm.”
Trần Thư Nhiễm càng nói càng kích động: “Cậu nói cậu muốn vì cậu ấy mà cố gắng học tập, khi đó tớ ngày ngày cổ vũ cậu đọc sách vươn lên, kết quả thì sao? Cậu kiên trì được ba ngày thì từ bỏ.”
Giang Vãn Ninh xoa xoa mũi: “Đó là vì độ khó khi theo đuổi cậu ta lớn quá mà thôi…”
“Ừm, vậy thì sau khi cậu từ bỏ thì người ta hối hận, quay sang theo đuổi cậu, tại sao cậu lại không đồng ý vậy hả?”
“Bởi vì khi đó tớ thấy cậu đàn em lớp mười kia đẹp trai hơn cậu ta!” Giang Vãn Ninh nói như thể đây chỉ là chuyện hiển nhiên.
Cô đâu thể ngờ tới việc người đó sẽ quay sang theo đuổi mình, cô chính là người cuồng nhan sắc, nhưng chỉ thích đứng nhìn từ xa, một khi người ta nhích lại gần mình thì cô sẽ bỏ chạy ngay tắp lự.
Giang Vãn Ninh húp một miếng canh cải xanh: “Cậu có ý gì thế? Cậu thấy bây giờ tớ vẫn giống như lúc trước à? Thấy khó khăn là từ bỏ, thích hai ngày là chuyển đối tượng à?”
Trần Thư Nhiễm nhún vai, bày ra thái độ “không cần nói cũng biết”.
“Lần này khác thật mà, giây phút tớ nhìn thấy anh ấy, ngay cả tên đứa con thứ ba tớ cũng đã nghĩ xong xuôi luôn rồi.” Vẻ mặt Giang Vãn Ninh hết sức nghiêm chỉnh, giọng điệu nghiêm túc nói ra chuyện mình định quyên tiền cho chùa Thanh Nguyên.
Trần Thư Nhiễm nghe thấy cô định dùng tiền thì mới tin lần này Giang Vãn Ninh nghiêm túc.
Dù sao thì Giang Vãn Ninh cũng có một câu thường xuyên treo bên miệng… “Bạn có thể lừa gạt tình cảm của tôi, nhưng không thể lừa tiền của tôi”.
Cô vẫn luôn cảm thấy, nếu mình đơn phương dùng tiền cho đàn ông nghĩa là đang coi tiền như rác.
“Tớ thấy hơi hối hận vì lần trước không cùng cậu đi vào trong.” Bây giờ Trần Thư Nhiễm cực kỳ tò mò, rốt cuộc người đàn ông có thể làm cho cô trở thành người tiêu tiền như nước có dáng vẻ thế nào.
Cô ấy không thể ngờ là cũng có người khiến cho Giang Vãn Ninh phải điên cuồng tới mức này, giống như là đã bị bỏ bùa vậy.
Dù sao thì trong hai mươi tư năm cuộc đời trước đó của Giang Vãn Ninh, cô đã từng gặp vô vàn trai đẹp, nhưng gần như lúc nào cô cũng chỉ nói muốn cua muốn tán ở ngoài miệng, chứ hoàn toàn không chịu bỏ công làm ra hành động thiết thực nào.
Hơn nữa, đối với tất cả đàn ông, sự nhiệt tình của cô chỉ dài vỏn vẹn ba phút, hôm nay thấy người này đẹp, ngày mai cảm thấy người kia chói lọi.
Ngày nào ngoài miệng cũng la hét ầm ầm nói là muốn yêu đương, nhưng trên thực tế, phàm là người biểu lộ ra chút tâm ý với cô, cô sẽ sợ đến mức hận không thể chặn người ta, dù cho người này đã từng được cô thổi phồng đến mức “trên trời thì có chứ dưới đất thì không”.
Giang Vãn Ninh cho cô ấy xem ảnh chụp trong sân nhỏ: “Tớ đã tìm hiểu rồi, hai căn phòng chỉ được ngăn cách bằng hàng rào, dù anh ấy không cho tớ vào cửa, thì tớ cũng có thể lộ mặt mỗi ngày thông qua cái hàng rào.”
Trần Thư Nhiễm giơ ngón cái với cô, sau đó bèn hỏi: “Vậy nếu như cậu không theo đuổi được thì phải làm thế nào đây? Cậu có thể chịu đựng cuộc sống trong ngọn núi này trong bao lâu?”
Chẳng lẽ còn định định cư ở núi Thanh Nguyên à?
Giang Vãn Ninh chớp mắt: “Không theo đuổi được á?”
Cũng có khả năng không theo đuổi được ư?
Trước mắt thì cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Giang Vãn Ninh đưa tay sờ lên mặt mình, cảm thấy việc mình “bắt” được anh hình như chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi mà, nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Vãn Ninh trả lời: “Vậy thì tớ sẽ hỏi xem anh ấy thích bao bố màu gì.”
…
Hai giờ chiều, Giang Vãn Ninh gặp được người phụ trách công việc quyên góp.
Cô còn tưởng là trụ trì hoặc là một đại sư khác trong chùa, không ngờ lại là một người đàn ông trung niên mặc quần áo nhàn nhã.
“Chào cô Giang, tôi họ Từ.” Ông ấy đưa cho Giang Vãn Ninh một hợp đồng quyên tặng: “Cô ngồi đi, điền vào cái này trước đã.”
Giang Vãn Ninh ngồi ở phía đối diện bàn trà, sau khi xem sơ qua hợp đồng thì nâng bút lên ký tên của mình.
“Còn phía trên nữa.” Người phụ trách nhắc nhở cô.
Phía trên?
Ánh mắt Giang Vãn Ninh dừng lại ở mục “số tiền quyên góp”.
Cô thấy hơi lúng túng, điền bao nhiêu mới phải đây?
Diện tích nhà ăn ở lầu một không chênh lệch quá nhiều so với tầng một nhà cô, phải vá lại nóc nhà, phải quét sơn lên tường, phải thay cửa, bàn cũng phải thay…
Giang Vãn Ninh nghĩ đến số tiền sửa chữa trong nhà trước đó, ngôi chùa không cần nhiều đồ trang trí đến vậy, vật liệu xây dựng gì gì đó cũng không cần phải đắt quá, chỉ cần chất lượng tốt thôi là được rồi.
Người phụ trách cũng không cắt ngang việc động não của cô, lẳng lặng rót cho Giang Vãn Ninh một chén trà xanh.
“Tôi muốn dùng số tiền đó tu sửa nhà ăn, ông xem, hai trăm nghìn có đủ không?”
Người phụ trách sặc nước trà, cho rằng tai mình có vấn đề: “Bao, bao nhiêu?”
“Hai trăm nghìn không đủ thì ba trăm nghìn? Nếu không thì ông nói ra một con số đi, tôi cũng không am hiểu phương diện này lắm.”
“A… Đủ, đủ rồi.” Ba trăm nghìn đủ để xây thêm một nhà ăn luôn rồi ấy chứ.
Người phụ trách dùng lòng bàn tay vuốt phẳng ống quần, thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên ông ấy phụ trách về số tiền quyên tặng lớn đến thế.
Ông ấy vội vã lấy đi nước trà chưa được ai động vào đặt trước mặt Giang Vãn Ninh, lấy ra một lon lá trà nho nhỏ từ ngăn tủ thấp nhất: “Cô Giang, tôi đổi cho cô trà Minh Tiền Long Tỉnh của năm nay.”
Giang Vãn Ninh không có thời gian để chậm rãi thưởng trà với ông ấy, cô uống cạn chén trà, không chờ được mà nói: “Chuyển khoản nhé.”
“Ôi, được.” Người phụ trách đưa số thẻ, sau đó giải thích với cô: “Tất cả chi tiết sử dụng số tiền quyên tặng và tất cả công trình đấu thầu trong chùa của chúng tôi đều được công khai trên trang web của chùa Thanh Nguyên, số tiền còn lại sẽ được dùng để sửa chữa những nơi khác trong chùa, sau này cô có thể lên mạng bất cứ lúc nào để kiểm tra đầu ra số tiền của cô…”
Giang Vãn Ninh đáp một tiếng, động tác trong tay không ngừng, ngón tay nhanh chóng nhấn một cái vào màn hình.
Người phụ trách không nhìn thấy cô kiểm tra lại số thẻ mà đã chuẩn bị chuyển khoản rồi.
Ông ấy hơi hồi hộp nên bèn nhắc nhở Giang Vãn Ninh: “Cái, cái đó… Cô Giang, cô đừng chuyển nhầm số thẻ.”
Giang Vãn Ninh nghe vậy thì lại thoát ra rồi kiểm tra lại một lần: “Không sai đâu, ông yên tâm đi.”
“Vâng, vâng, vậy là tốt rồi.” Người phụ trách toét miệng bắt đầu nịnh nọt cô: “Cô không biết đâu, từ năm ngoái là nhà ăn đã bắt đầu bị dột rồi, trời vừa mưa là giống như động Thủy Liêm vậy, chúng tôi đã muốn tu sửa từ lâu rồi, quả thật là cô Giang đã giúp người khi gặp nạn, tuổi trẻ tài cao.”
“Ông khách sáo rồi.” Giang Vãn Ninh bỗng dừng lại ngay trước bước ấn vân tay cuối cùng: “Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.”
“Cô nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được thì nhất định là tôi sẽ không từ chối.”
“Cũng không phải là chuyện lớn gì…” Giang Vãn Ninh chân thành nhìn ông ấy: “Thật ra lúc nhỏ tôi từng tới chùa Thanh Nguyên, khi đó tôi đã rất thích phong cảnh nơi này, la hét không chịu về nhà, có tình cảm rất sâu đậm với nơi này. Khoảng thời gian gần đây tôi muốn tìm một chỗ ở thanh tịnh, không biết…”
“Ồ ồ! Hoan nghênh, hoan nghênh.” Người phụ trách nói ngay: “Phía sau chùa Thanh Nguyên có mấy sân nhỏ đều để trống, khi nào cô Giang muốn ở thì nói cho tôi biết, tôi cho người đi dọn dẹp.”
Giang Vãn Ninh cong khóe miệng, tiếp tục phông bạt: “Không dối gì ông, lần trước đi ngang qua, tôi nhìn thấy trong một sân nhỏ có một cây hạnh rất lớn…”
Người phụ trách hơi khó xử: “Chỗ đó thì e là không được đâu, mỗi năm anh Văn ở chỗ đó đều tới đây, chưa từng cho người khác ở.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông ấy vẫn đang tính toán xem, liệu khả năng Văn Thiệu chuyển ra ngoài có lớn không.
Cô Giang trước mắt đây giàu nứt đố đổ vách, nếu khiến cho cô tức giận thì nhà ăn trong chùa sẽ tiếp tục tồi tàn…
“À, vậy thì thật là đáng tiếc.” Trên mặt Giang Vãn Ninh chỉ toàn là vẻ tiếc nuối.
Nhưng cô cũng chỉ tiếc nuối tầm hai giây rồi nhanh chóng hỏi: “Vậy căn phòng bên cạnh còn trống không?”
Người phụ trách liên tục gật đầu: “Còn trống còn trống, thế này đi, tôi lập tức tìm người lên núi quét dọn, ngày mai là cô có thể chuyển qua đó.”
Giang Vãn Ninh sảng khoái nhấn vân tay, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn ông ấy: “Không cần đâu, ông cứ đưa chìa khóa cho tôi là được rồi.”
Sáng nay Giang Vãn Ninh đã liên hệ dì giúp việc theo giờ quét dọn cho nhà cô, để dì ấy đến nhà lấy đồ dùng hàng ngày và máy tính bảng của cô, lại dẫn theo hai người chị em của dì ấy tới để vệ sinh phòng.
Khi cầm chìa khóa trở về, dì giúp việc theo giờ cũng đã gọi điện thoại cho cô, nói là xe đã chạy lên núi Thanh Nguyên.
Giang Vãn Ninh trực tiếp bảo tài xế lái xe đến phòng ở hiện tại của cô, thu dọn hết đồ đạc rồi chuyển đến sân nhỏ mới.
Sau khi xuống xe, Giang Vãn Ninh đeo kính râm, cố ý đứng ở nơi giao nhau của hai sân để tạo dáng.
“Được rồi, người ta không có ở trong đâu.” Trần Thư Nhiễm cạn lời nhìn dáng vẻ làm điệu làm bộ của cô.
Giang Vãn Ninh cúi đầu nhìn, đúng thật là cô đã nhìn thấy ổ khóa trên cửa phòng bên cạnh.
“Nơi này không có ai hết mà còn khóa cửa à?” Cô hạ giọng phàn nàn.
Sau đó Giang Vãn Ninh lại phát hiện ra camera lóe lên chấm đỏ ở vị trí phía trên cửa.
Cô vẫy tay với camera, sau đó thấy ống kính chậm rãi di chuyển, xoay đến nơi không nhìn thấy cô.
Phía sau ống kính, Văn Thiệu lặng lẽ điều khiển phương hướng của camera.
Anh vừa thấy trên app nhắc nhở ở cửa sân có người nên mở ra nhìn thử, không ngờ lại nhìn thấy Giang Vãn Ninh vừa vẫy tay vừa làm mặt quỷ với camera.
“Sếp Văn, người vừa rồi là ai thế?” Thế mà trợ lý vừa mới nhìn thấy một cô gái xuất hiện trên điện thoại của sếp Văn, không nhịn được mà nhìn nhiều hơn vài cái.
“Không biết.” Văn Thiệu thoát ra khỏi app, tiếp tục xem bản thiết kế mà công ty đưa qua.
Trợ lý Lưu thấy sắc mặt anh vẫn tốt, thế là bạo lên hẳn, nhiều chuyện hỏi tiếp: “Giống cô Từ đúng không?”
Văn Thiệu thuận miệng đáp: “Giống Từ Nhất Hàm chỗ nào?”
“Con nhà giàu muốn theo đuổi anh chứ sao.” Trợ tá Lưu đã đi theo Văn Thiệu hơn ba năm nay, cậu ta đã thấy nhiều cô gái như vậy rồi, người này xinh đẹp hơn và cũng có tiền hơn người kia, nhưng Văn Thiệu vẫn không hề bị lay động bởi ai.
“Sếp Văn, em cả gan hỏi một câu, cô Từ rất xinh đẹp, ông cụ cũng vừa ý, vì sao anh…”
Trợ lý Lưu chỉ biết Văn Thiệu luôn không thích con nhà giàu dốt nát kém cỏi, giống như cháu trai lớn Tôn Thanh Châu mà xưa nay Văn Thiệu không chào đón vậy. Có điều, trợ lý Lưu nghĩ mãi vẫn không biết, rốt cuộc anh thích hay không thích kiểu con gái thế nào.
Văn Thiệu không trả lời, anh chuyên tâm lật xem bản vẽ trong tay, tốc độ xem càng lúc càng nhanh.
“Tồi tệ.” Anh xem đến tờ cuối cùng, bỗng anh đóng tệp văn kiện lại, tiện tay ném sang cho trợ lý Lưu.
“Anh nói thế này luôn à, từ nhỏ người ta đã được gia đình cưng chiều mà lớn lên, hơn nữa, nhà họ Từ cũng không trông cậy cô ấy kế thừa gia nghiệp, huống chi…”
Trợ lý Lưu còn chưa nói hết lời mà đã bị Văn Thiệu cắt ngang: “Ai cho cậu dị nghị sau lưng người khác?”
“Hả?” Đối diện với khuôn mặt thay đổi nhanh chóng đến đáng sợ của anh, trợ lý Lưu sợ đến mức ngậm miệng lại ngay.
Chẳng phải là anh nói người ta tồi tệ trước à?
Sao lại chuyển sang mắng mình dị nghị sau lưng người khác rồi?
Văn Thiệu chỉ vào tệp văn kiện trong tay cậu ta, lặp lại một lần nữa: “Tồi tệ.”
“Cậu nói cho bọn họ biết, nếu chỉ thiết kế ra được thứ không tối tân, nhái lại hàng hiệu mà còn không đẹp bằng bản gốc thế này, thì tháng sau người của bộ phận thiết kế cuốn gói đi hết cho tôi.”
Anh đã xem không dưới một trăm thiết kế, không một thiết kế nào có thể lọt vào mắt được.
“Cậu cũng nói cho người phụ trách bộ phận thiết kế biết, đừng có mà thứ gì cũng đưa đến chỗ tôi, anh ta không phải là trạm trung chuyển rác.”
Trợ lý Lưu mở tệp văn kiện ra: “Em thấy có mấy kiểu cũng rất đẹp mà?”
Văn Thiệu hừ lạnh: “Tuyển tập điểm nổi bật của các nhãn hiệu.”
Chọn ra những yếu tố nổi bật của hàng hiệu rồi sắp xếp chúng lại một chút, muốn xấu thì cũng khó.
“Vậy cái này thì sao? Có lẽ cái này không sao chép đâu nhỉ?” Trợ lý Lưu chỉ vào một tấm ảnh trong đó.
Văn Thiệu nhìn sang, giọng nhẹ bẫng: “Vậy nên nó mới xấu.”
…
Buổi tối, Văn Thiệu ăn cơm ở nhà họ Tôn cùng ông cụ xong thì vẫn về núi Thanh Nguyên.
Không biết ông cụ bị sao nữa, gần đây rất thích cái cô Từ Nhất Hàm kia, trong thời gian ăn một bữa cơm mà nhắc đến mấy chục lần, khiến anh không muốn ở lâu trong nhà.
Lái xe đến cửa sân, Văn Thiệu nhìn thấy khuôn mặt từng xuất hiện trên màn hình điện thoại anh lúc ban ngày.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy cô đang ngồi trên vali hành lý, nhìn chiếc kính trong tay lẩm bẩm gì mà “Có thể chứa chấp em một buổi tối không?”.
Nghĩ đến lời nói lúc chiều của trợ lý Lưu, Văn Thiệu khẽ xùy một tiếng.
Cô không giống với Từ Nhất Hàm.
Cô còn “kiên trì không ngừng” hơn cả Từ Nhất Hàm.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Ninh: Giữa thể diện và anh thì em đã chọn anh đó, anh có cảm động không:)