Đi ra khỏi nhà họ Tôn, Giang Vãn Ninh cầm chiếc vòng tay phỉ thúy trong tay, có chút hoảng hốt.
Tôn Hoàn Nam còn đặc biệt tiễn cô ra ngoài, còn bảo tài xế trong nhà đưa cô về.
Ông cười híp mắt nhìn Giang Vãn Ninh: “Tiểu Ninh, chờ A Châu về thì ông lại sắp xếp cho hai đứa gặp mặt.”
Giang Vãn Ninh cũng cười với ông, độ cong nơi khóe miệng vừa phải, giọng điệu cũng cực kỳ dịu dàng: “Được ạ, tạm biệt ông nội, bên ngoài nắng nóng, ông mau vào nhà đi.”
“À, được, cho ông gửi lời hỏi thăm bố mẹ cháu.”
Hôm qua đích thân Tôn Hoàn Nam gọi điện thoại cho Ninh Lăng, ai ngờ lại bị Ninh Lăng từ chối. Hôm qua ông còn thấy không vui, cảm thấy nhà họ Giang không biết tốt xấu gì cả, dù sao thì nhà họ Tôn của ông cũng sẽ không bạc đãi con gái của bà, vậy mà bà lại từ chối chứ không hề cân nhắc thêm gì.
Hôm nay Tôn Hoàn Nam thấy Giang Vãn Ninh đích thân đến nhà thì đã biết Giang Vãn Ninh là người tự đưa ra quyết định này.
Vừa rồi Giang Vãn Ninh đã nói thẳng là vì cứu công ty nên mới đồng ý yêu cầu kết hôn của ông, cô không có yêu cầu nào khác với nhà họ Tôn, vấn đề duy nhất chính là, khi nào Tôn Hoàn Nam sẽ ra tay trợ giúp nhà họ Giang.
Tôn Hoàn Nam kinh ngạc trước sự thẳng thắn của cô, ông vẫn luôn cảm thấy con gái ở tầm tuổi này không quá chín chắn, hơn nữa, từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, càng chưa trải qua “sóng to gió lớn” gì, không ngờ Giang Vãn Ninh lại có tính cách như thế này. Nói chuyện với cô một lúc, giờ phút này, Tôn Hoàn Nam vô cùng thích cô cháu dâu trưởng tương lai này, ánh mắt ông không sai, cô gái nhỏ này rất giống người mẹ Ninh Lăng của cô – hiểu mọi thứ rõ ràng, cũng rất quyết đoán.
Hôm nay Giang Vãn Ninh đã nhận chiếc vòng tay gia truyền của nhà họ Tôn, Tôn Hoàn Nam bèn hứa hẹn với cô, nhà họ Tôn sẽ giải quyết hoàn cảnh khó khăn của công ty nhà họ Giang với tốc độ nhanh nhất. Ông bảo Giang Vãn Ninh quay về cố gắng thuyết phục bố mẹ, vừa hay một tuần sau có ngày lành, hai nhà tụ họp lại để làm lễ đính hôn trước.
Hôn lễ rườm rà, phải chuẩn bị quá nhiều thứ, không thể làm trong một thời gian ngắn được.
Tôn Hoàn Nam muốn làm lễ đính hôn trong năm nay trước, sau đó để hai đứa nhỏ làm quen để nảy sinh tình cảm, sang năm làm hôn lễ sau, chậm nhất là năm kia thì ông có thể hưởng thụ niềm vui thú của “cháu chắt đầy nhà”.
Giang Vãn Ninh đi ra khỏi nhà họ Tôn, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng, cảm giác không chân thật lại nổi lên trong lòng một lần nữa.
Phá sản, bố bị bệnh, kết hôn, cứu vãn công ty… những việc mà lúc trước chỉ có thể nhìn thấy trong phim tình cảm cẩu huyết, cứ vậy mà lần lượt xảy ra với mình.
Tất cả mọi thứ xảy ra trong một tuần nay quá sức hư ảo.
Mới vào có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã quyết định xong việc lớn của cuộc đời mình, vẫn không biết phải khai báo với bố mẹ thế nào.
Giang Vãn Ninh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trên đó vẫn là tấm hình cô cắt ra vào lần trước lúc gọi video với Văn Thiệu.
Cô nhanh chóng đổi ảnh màn hình điện thoại, nhìn những tấm ảnh trong album ảnh, cuối cùng Giang Vãn Ninh vẫn không nỡ xóa đi, chỉ chia ra làm một album riêng rồi khóa lại.
“Cô Giang, lên xe đi.” Xe đã tới, tài xế hạ cửa sổ xe xuống gọi cô.
Giang Vãn Ninh lên xe, nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái hỏi: “Chú Vương, có phải chú đã ở nhà họ Tôn nhiều năm rồi không ạ?”
“Đúng vậy, đã nhìn đám A Châu từ nhỏ đến lớn.” Vừa nãy nhìn thấy Giang Vãn Ninh nói chuyện với ông cụ Tôn, chú Vương cũng chợt hiểu ra vì sao ông cụ Tôn lại coi trọng cô.
Công ty gia đình có ra sao, tuy không quá quan trọng với nhà họ Tôn, nhưng bản thân cô gái này đã rất xuất sắc rồi. Chưa bàn đến việc cô có nhiều tài năng, khuôn mặt xinh đẹp, chú Vương thấy khuôn mặt Giang Vãn Ninh rất kiên định, khi nói chuyện với ông cụ Tôn thì không kiêu ngạo, không tự ti, từ lời nói cho đến hành động đều rất tốt, đối đãi với mọi người đều ôn hòa, lịch sự.
Chú Vương cảm thấy Giang Vãn Ninh tốt hơn nhiều so với Từ Nhất Hàm mà trước kia ông cụ Tôn muốn làm mai để trở thành con dâu của mình, cô Từ kia ỏn à ỏn ẻn, cực kỳ yêu kiều, còn trẻ tuổi nên thường hay làm nũng, chẳng trách Tổng giám đốc Tiểu Văn luôn lạnh lùng không thích kiểu như thế.
“Anh ấy…” Giang Vãn Ninh vẫn có chút tò mò trước người chồng chưa cưới kia, Trần Thư Nhiễm nói danh tiếng của cậu không tốt lắm.
“Chú có thể nói cho cháu biết một chút về anh ấy không?”
“Mặc dù A Châu ngang bướng nhưng tâm địa không xấu, là hạt dẻ cười của gia đình, cũng rất tôn trọng bậc cha chú trong gia đình.”
Chặng đường đi từ nhà họ Tôn về nhà khá xa, chú Vương mở máy hát, nói với Giang Vãn Ninh không ít chuyện của nhà họ Tôn.
“A Châu và em họ của nó là A Viễn, còn có con trai nhỏ của ông cụ cùng nhau lớn lên, mặc dù tuổi ba đứa xấp xỉ nhau nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, nó là người lanh lợi nhất, cũng là đứa bị mắng nhiều nhất.”
“Khi còn nhỏ, thành tích của nó không tốt, kém xa em họ và chú nhỏ của nó, nhưng miệng lại ngọt như mía lùi, đi đến đâu cũng lăn lộn được hết.”
“Bình thường thằng nhóc đó không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông nội và chú nhỏ của nó, lần nào cũng vậy, dù là ai trong số họ nhìn nó thì nó cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn ngay tức thì.”
“Gần đây A Châu và chú nhỏ của nó đã đi ra nước ngoài công tác, tính toán thời gian thì có vẻ cũng sắp về rồi, chắc là trong hai ngày tới đây, vừa hay có thể về kịp lễ đính hôn.”
…
Chú Vương nói một hồi lâu, Giang Vãn Ninh đã tổng kết ra được ba ưu điểm của cậu cả này, tâm địa thiện lương, khéo ăn khéo nói, tôn kính người lớn.
Ưu điểm hạn chế, ngay cả chú tài xế đã nhìn cậu trưởng thành từ nhỏ cho đến lớn cũng không tìm ra được điểm tốt thứ tư.
Vậy thì xem ra cậu là một công tử bột quần áo lụa là, những lo lắng trong lòng Giang Vãn Ninh vơi đi ít nhiều.
Dù sao thì, cho dù có kết hôn thì kiểu con nhà giàu như vậy cũng sẽ không đàng hoàng, cùng lắm thì, sau này hai người ai làm việc của người nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau, có lẽ như thế sẽ khiến cuộc sống này trôi qua dễ dàng hơn.
…
Sau khi Giang Vãn Ninh rời đi, ông cụ Tôn không chờ nổi nữa, thế là ông bèn gọi điện thoại cho con trai út của mình.
“Alo, sao vậy ạ?” Văn Thiệu vừa kết thúc công việc về phòng, anh đã chờ tin nhắn rất lâu rồi mà vẫn không chờ được tin mà mình muốn thấy, thế là anh dứt khoát úp sấp nó ở tủ đầu giường, không lật ra nữa.
Vừa rồi, sau khi điện thoại vang lên, anh vội vã đi qua, lại không ngờ lại là cuộc gọi từ ông cụ.
“Khi nào các con về? Tuần tới A Châu sẽ đính hôn, hai đứa có thể về trong mấy ngày tới chứ?”
Văn Thiệu phản ứng chậm mất mấy giây, anh chậm rãi quay đầu nhìn sang Tôn Thanh Châu đang đau khổ xem tài liệu ở bên cạnh.
Anh xác nhận lại với ông cụ Tôn qua điện thoại: “Bố nói ai sắp đính hôn?”
Tôn Thanh Châu nghe xong thì trượt cái ghế đến bên cạnh anh, hỏi: “Chú nhỏ, ai sắp đính hôn vậy?”
Trong điện thoại, ông cụ Tôn tặc lưỡi, tức giận nói: “A Châu, cháu trai lớn của con đấy, có thể là ai nữa đây? Con ấy hả? Chẳng phải nếu như bố tự quyết định, tự tìm cô dâu cho con thì con sẽ cắt đứt quan hệ với bố luôn à?”
Hôm qua Tôn Hoàn Nam còn nghĩ, thật ra cô bé nhà họ Giang và thằng út Văn Thiệu nhà ông cũng khá xứng đôi.
Trên người ông cụ Ninh luôn có một loại hơi thở “nghèo mà xạo sự” của người trí thức, ông đã gặp Ninh Lăng vào hơn hai mươi năm trước, trong veo như nước, còn biết đọc sách, ông nghĩ, có lẽ cháu ngoại của ông cụ Ninh cũng sẽ hiểu tri thức biết lễ nghĩa không thua kém gì Ninh Lăng, hẳn là sẽ hợp với tính nết của Văn Thiệu lắm.
Nhưng con trai út của ông luôn đối đầu với ông, trước kia đã làm Từ Nhất Hàm tức giận chạy mất tăm hơi, bây giờ không thể làm cho con gái nhà họ Giang tức giận bỏ chạy luôn được, Tôn Hoàn Nam bèn dứt khoát tìm người dễ bắt bí hơn để kết hôn.
“Bố không quản được con, chẳng lẽ cũng không quản được nó hả? Con nói cho Tôn Thanh Châu biết đi, ngoan ngoãn kiềm chế lại rồi quay về kết hôn, nếu như nó lại ra ngoài quan hệ nam nữ lộn xộn nữa, bố sẽ đánh gãy chân nó!”
Văn Thiệu nhìn Tôn Thanh Châu tràn đầy vẻ hóng hớt ở bên cạnh, anh che phần thu âm của điện thoại lại, giọng điệu bình thản: “Ồ, cháu sắp đính hôn đó.”
Tôn Thanh Châu: “???
Cậu bật nhảy ra khỏi ghế: “Gì cơ?”
“Ông nội cháu còn nói, nếu như cháu không đồng ý thì sẽ đánh gãy chân cháu.”
Tôn Thanh Châu: “???”
Cái chân nào cơ?????
Văn Thiệu liếc mắt ra hiệu cho cậu im lặng, sau đó tiếp tục nói chuyện với ông cụ Tôn: “Sao bố nghĩ thế nào là làm thế ấy luôn vậy?”
“Cái gì gọi là “nghĩ thế nào làm thế ấy” hả? Bố đã gặp cô gái đó rồi, con không biết con bé tốt đến cỡ nào đâu! Xinh đẹp, điềm đạm, nho nhã, vừa ngoan ngoãn vừa có chủ kiến, khiến người ta thấy yêu thích vô cùng.”
Văn Thiệu hơi bất đắc dĩ: “Bố thích thì có tác dụng gì không?”
“Thế nó thích thì có tác dụng gì? Mấy cô gái nó thích đều là thứ gì gì đâu không đấy chứ? Cái cô minh tinh nhỏ lần trước đấy à? Lần trước bố nhìn thấy rồi, điên khùng ồn ào, giống kiểu gì?”
Ông cụ Tôn đã hạ quyết tâm rồi: “Hai đứa nói cho bố biết câu trả lời chắc chắn đi, ngày nào về nước được?”
“Không về được, phía bên này xảy ra chút vấn đề.” Văn Thiệu nhìn thấy Tôn Thanh Châu cuống đến mức mặt đỏ lên thì không nhịn được mà cong khóe môi, chậm rãi nói: “Là bố cứ khăng khăng muốn cho nó đi công tác với con, kết quả là gây thêm chuyện cho con, đang sửa lại mấy vấn đề phiền nhiễu ấy đây.”
“Vậy thì để nó về trước đi.” Ông cụ Tôn suy nghĩ một lát: “Chậm nhất là thứ bảy tuần sau.”
“Không, ngày mai con đưa nó về cho bố.” Văn Thiệu nói xong thì cúp điện thoại.
Không có Tôn Thanh Châu cản trở, công việc sẽ thuận lợi hơn đôi chút.
“Chú nhỏ…” Tôn Thanh Châu vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần sau khi biết mình sắp đính hôn, hai mắt nhìn thẳng vào Văn Thiệu.
Văn Thiệu cười khẽ, nói theo kiểu như thể là việc không liên quan gì đến mình: “Nếu như ông nội cháu cho cháu đính hôn trước hai tuần thì bây giờ chú đã xong việc quay về núi rồi.”
Vốn dĩ Văn Thiệu đã mua vé hôm nay về nước, nhưng tài liệu trong tay Tôn Thanh Châu lại xảy ra vấn đề lớn, chỉ đành khiến mọi người bị ép ở lại đây tiếp tục tăng ca.
“Chú nhỏ, cháu thật sự…”
Tôn Thanh Châu cũng áy náy, nhưng cậu lại là thằng ngu không thể chịu nổi, cậu cũng không còn cách nào khác.
Cậu cũng đã nói trước là mình không hiểu về chuyện làm ăn rồi, là do Tôn Hoàn Nam cứ ép cậu học.
Tôn Thanh Châu biết, nếu mình làm sai thì sẽ gây tổn hại đến lợi ích công ty, cho nên cậu đã chuẩn bị tinh thần rất rất nhiều, còn chăm chỉ hơn cả lúc ôn tập hồi cấp ba, nhưng việc này khó hơn kiến thức cấp ba rất nhiều, chỗ nào cũng có hố, đâu dễ học như vậy đâu?
“Mấy ngày nay, tối hôm nào cháu cũng xem tài liệu hết, thật đó.”
“Được rồi, cháu đừng nói nữa.” Văn Thiệu xoa xoa mi tâm: “Ngày mai mua vé máy bay về nhà đi, chắc là chú không về kịp lễ đính hôn đâu, sau này bù cho cháu… bù cho cô gái kia bao lì xì lớn.”
“Cháu không về!” Về thì sẽ phải đính hôn, Tôn Thanh Châu thà chôn mình ở Đức còn hơn.
Tôn Thanh Châu xoa mũi: “Chú nhỏ, chú giúp cháu năn nỉ ông nội đi, cháu không muốn kết hôn, sau này cháu sẽ đi theo chú học làm ăn, nhất định là cháu sẽ cố gắng học mà!”
Văn Thiệu vừa nghe thấy cậu nói sau này sẽ đi theo mình học làm ăn thì sợ đến mức hận không thể cho thằng nhóc này nhảy dù về nước ngay tức thì.
Anh tự đánh giá và nhận ra rằng, hơn hai mươi năm cuộc đời anh chưa từng làm chuyện tàn nhẫn thất đức cả, cớ gì lại gặp phải kiếp nạn này cơ chứ?
“Không được.” Văn Thiệu bất lực, cũng không muốn quan tâm đến nữa: “Nếu như cháu không kết hôn thì ông nội cháu sẽ ép chú.”
Văn Thiệu vỗ vai Tôn Thanh Châu: “Cháu trai ngoan, giúp chú của cháu một chút đi.”