Nụ hôn của Văn Thiệu rất vội vã, gần như là va thẳng vào, anh hôn môi cô chẳng theo bất kỳ nguyên tắc gì cả.
Không hề có mập mờ và kiều diễm, chỉ có cánh môi đang không ngừng va chạm vào nhau.
Văn Thiệu dùng một tay vuốt ve khuôn mặt của Giang Vãn Ninh, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Nụ hôn của anh dần chứa chan chút dịu dàng, chứa chan chút lấy lòng, chứa chan chút hàm ý lừa gạt.
Giang Vãn Ninh cắn chặt hàm răng, nhìn anh với vẻ mặt đầy giận dữ và khó hiểu.
“Anh phát điên… gì vậy, ưm…” Cô quay đầu đi, hai tay không ngừng đẩy anh: “Văn Thiệu, anh thả em ra!”
Văn Thiệu bị cô đánh mấy cái, sau đó, anh cũng dần bình tĩnh trở lại.
Cuối cùng thì anh khẽ cọ vào khóe môi của Giang Vãn Ninh rồi kéo dãn khoảng cách với cô.
Là do sự hấp tấp của mình.
Vừa rồi đột nhiên biết được người cô muốn gả là cháu của mình, nhìn thấy cô lạnh mặt với mình, lại nghe thấy những lời nói tự hạ thấp giá trị bản thân của cô…
Bao nhớ nhung và đau lòng trộn lẫn vào nhau, bấy giờ, Văn Thiệu không thể khống chế được tình cảm như nước lũ trào dâng trong lòng mình nữa, cũng mặc kệ cô có muốn hay không mà đã hôn theo bản năng.
“Anh xin lỗi…” Anh cúi đầu, muốn nhìn vào mắt Giang Vãn Ninh.
Nhưng cô đang né tránh anh.
Hai người tự bình tĩnh lại một chốc, Văn Thiệu vẫn luôn duy trì tư thế chống hai tay lên cửa, cố định cô ở giữa hai cánh tay mình.
Hôm nay, để duy trình hình tượng cô gái ngoan ngoãn, Giang Vãn Ninh không mang giày cao gót, có lẽ còn thấp hơn anh hơn nửa cái đầu.
Giờ đây, hơi thở của cô không hề ổn định, hai gò má ửng hồng.
Giang Vãn Ninh nghiêng mặt qua một bên, khuôn mặt hơi dán vào cánh tay của Văn Thiệu, không ngừng hít thở sâu.
Đôi môi cô vẫn còn đỏ, ánh lên ánh nước, khiến lòng người ta dâng lên một loại xúc động muốn hôn thêm lần nữa…
Bây giờ nhìn thấy cô ở khoảng cách gần, Văn Thiệu mới phát hiện ra khuôn mặt vốn có chút da thịt của cô đã gầy đi trông thấy, đôi mắt đo đỏ giống như thỏ, còn hơi sưng lên.
Ngày hôm nay, vì người nhà họ Tôn mà Giang Vãn Ninh đã đặc biệt trang điểm rất lâu, nhưng quầng thâm mắt của cô quá đậm, thật sự không thể che giấu đi được.
Văn Thiệu biết trạng thái của cô sẽ kém, nhưng không ngờ lại kém đến mức độ này…
Anh cố ý dời tay lên một chút, muốn để cô dựa vào mình.
Sau khi Giang Vãn Ninh nhận ra hành động này của anh thì lập tức quay đầu lại, trừng anh với vẻ mặt “hung dữ”: “Anh làm gì vậy?”
Văn Thiệu không động vào cô nữa, khẽ nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Cứ nói thế này à?” Giang Vãn Ninh liếc mắt nhìn hai cánh tay anh đang chống bên đầu mình, tức giận nói: “Anh thả em ra rồi nói.”
“Được.” Văn Thiệu lập tức thu tay lại, đứng thẳng người lui lại hai bước, không còn cản trước mặt cô nữa.
Bấy giờ Giang Vãn Ninh mới nhìn thấy đây là một căn phòng dành cho khách, trên giường bọc vải trắng chống bụi.
“Ngồi bên kia rồi nói.” Giang Vãn Ninh chỉ vào ghế sô pha.
Cô nhắm ngay lúc Văn Thiệu quay đầu, bỗng xoay người thật nhanh, lưu loát mở cửa đi ra ngoài.
Nói cái con khỉ ấy!
Muốn nói thì anh tự đi mà nói với cháu trai anh và người nhà anh đi, cô không thèm nói với anh!
Sau khi Giang Vãn Ninh đi xuống lầu thì nhận được tin nhắn từ Giang Vãn Trừng, nói cậu và bố mẹ đã sắp đến rồi.
Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi, sửa sang lại kiểu tóc.
Vừa nãy nói bố mẹ ở dưới lầu là để lừa gạt Văn Thiệu, nhưng bây giờ sắp đến thật rồi.
Giang Vãn Ninh chạy vào vườn hoa, chờ bố mẹ và em trai tới.
Vốn dĩ cô đã chấp nhận chuyện sắp gả cho Tôn Thanh Châu, thế nhưng Văn Thiệu cũng là người nhà họ Tôn…
Hơn nữa, vừa nãy anh bảo rằng, cô hãy cân nhắc gả cho anh.
Giang Vãn Ninh ngồi trên một chiếc ghế mây trong vườn hoa, không sao nói ra được cảm giác trong mình.
Cô cũng không biết rốt cuộc Văn Thiệu có cảm giác gì với mình, thật sự thích hay do lòng chiếm hữu quấy phá.
Hai người họ đều cần phải tỉnh táo lại, hiện giờ tình cảm của hai người đã không còn là chuyện của riêng hai người nữa, mà là chuyện của hai nhà, không thể làm việc lỗ mãng được.
Rồi khi vô tình liếc mắt nhìn thấy biển số xe quen thuộc đỗ trong sân cách đó không xa, Giang Vãn Ninh đi qua, nhìn thấy người trên ghế lái.
Giang Vãi Ninh gõ vào cửa sổ ghế lái: “Anh Vũ.”
Lưu Tề Vũ đang chơi game giải trí, sau khi nhìn thấy Giang Vãn Ninh thì sợ đến mức điện thoại cũng rơi mất.
Cậu ta mở cửa xe, tiếng nhạc nền của game vẫn còn đang tiếp tục phát ra, cậu ta cũng không thèm quan tâm đến nó nữa.
“Cô Giang, cô, cô…” Lưu Tề Vũ nhanh chóng sắp xếp lại lượng tin tức trong đầu, sau đó vỗ đầu mình một cái, nghĩ thông suốt và hỏi: “Cháu dâu của sếp Văn là cô à?”
Giang Vãn Ninh giật giật khóe môi, không đáp lại tiếng gọi “cháu dâu” này của cậu ta.
“Anh chưa đi à? Buổi chiều anh ấy có việc hả?” Giang Vãn Ninh thuận miệng nói một câu.
“Không có việc gì, sếp Văn bảo tôi đợi ở đây, nói lát nữa ăn cơm xong sẽ đi tìm cô.” Lưu Tề Vũ chợt nhận ra, nếu Giang Vãn Ninh đã ở nhà họ Tôn rồi thì chẳng phải bây giờ cậu ta có thể tan làm rồi à?
“Trước khi anh ấy về nhà thì đã biết rồi à?” Giang Vãn Ninh bắt được ý chính trong lời nói của cậu ta.
Lưu Tề Vũ vội gật đầu: “Sau khi sếp Văn biết thì rất sốt ruột, muốn tìm chồng chưa cưới của cô đánh nhau luôn đó.”
Có điều, nếu đã là người một nhà thì chắc cũng dễ xử lý thôi, dù gì thì cháu trai cũng đâu thể cướp bạn gái của chú mình được đâu nhỉ?
“Cô Giang, hai người cứ từ từ tâm sự đi nhé, khoảng thời gian này sếp Văn ở Đức không nhận được tin nhắn của cô, mỗi ngày trôi qua, trông anh ấy không có tinh thần làm gì cả, có khi nào cô thấy anh ấy như vậy chưa…”
Giang Vãn Ninh hơi nhướng mày: “Đúng là chưa từng thấy, vẫn rất muốn nhìn thấy một chút.”
“Hả?” Lưu Tề Vũ mờ mịt trước phản ứng này của cô, sao cô lại không trả lời theo lẽ thường thấy vậy nhì?
Chẳng phải bình thường con gái nghe được lời này sẽ cảm động đến mức bối rối, sau đó ôm lấy Văn Thiệu nói đời này không phải anh thì không gả sao?
Giang Vãn Ninh cười cười: “Không có gì, tôi không làm phiền anh nữa.”
“Ôi, được…” Lưu Tề Vũ quay trở vào trong xe, nhặt điện thoại lên rồi lại chơi game tiếp.
Chẳng mấy chốc, Giang Vãn Trừng đã lái xe đi vào sân.
“Bố mẹ.” Giang Vãn Ninh đi qua, còn chưa kịp nói gì thì đã có một cặp vợ chồng trung niên chạy ra, tuổi tác xấp xỉ vợ chồng Giang Thành Quân.
Tôn Tung Minh vội đi tới: “Tổng giám đốc Giang, chào anh.”
“Vâng, Tổng giám đốc Tôn.” Giang Thành Quân bắt tay với đối phương: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Mặc dù bất mãn với quyết định kết hôn đầy vội vã của Giang Vãn Ninh, nhưng cũng đã đến nhà họ Tôn rồi, vẫn phải giữ lại phép lịch sự cơ bản.
Giang Thành Quân và Tôn Tung Minh chưa nói chuyện được mấy câu thì hai người đã bắt đầu xưng anh gọi em.
Vợ của Tôn Tung Minh là Văn Nhã Lệ đã phẫu thuật và vừa khôi phục cách đây không lâu, trông vẫn hơi suy yếu.
Văn Nhã Lệ kéo tay Giang Vãn Ninh, ôn hòa cười nói: “Dì nghe nói cháu cũng học đại học ở Đại học Giang Nam?”
“Đúng vậy thưa dì, có điều, cháu là sinh viên nghệ thuật…”
“Sinh viên nghệ thuật rất tốt, dì thích con gái biết vẽ, dì thường hay đọc truyện tranh đó.” Văn Nhã Lệ là giảng viên đào tạo tiến sĩ của Đại học Giang Nam, Giang Vãn Ninh còn tưởng là một giáo viên cứng nhắc, không ngờ lúc gặp mặt rồi thì lại cảm thấy cực kỳ thân thiết, khác với vẻ rập khuôn trong tưởng tượng của cô.
Đứng ở cổng ra vào nói chuyện vài câu, Tôn Tung Minh và Văn Nhã Lệ mời bọn họ vào nhà.
Có thể thấy được rằng, tình cảm của hai vợ chồng họ rất tốt, Tôn Tung Minh luôn dìu đỡ người vợ vừa phẫu thuật cách đây không lâu của mình, sau khi ngồi xuống thì cũng chu đáo lót nệm êm và thảm cho vợ.
“Xin lỗi, thằng út nhà tôi bỗng nhiên có việc gấp muốn nói với bố, có lẽ phải trễ một chút hai người họ mới xuống được.”
Sau khi Giang Vãn Ninh nghe thấy tiếng “thằng út” kia thì không nhịn được mà giật mình.
Tôn Tung Minh thấy cô mất tập trung mà bưng chén trà ngẩn người, bèn cất lời quan tâm hỏi: “Sao vậy Tiểu Ninh? Trà không hợp khẩu vị cháu sao? Chú bảo người lấy cho cháu một ly sữa ngọt nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn chú.” Giang Vãn Ninh lập tức lấy lại tinh thần.
Tôn Tung Minh ngồi với bọn họ một lúc, sau đó bảo dì giúp việc lên lầu gọi Tôn Thanh Châu.
Khi Tôn Thanh Châu xuống lầu, trái tim Giang Vãn Ninh như thắt chặt lại, sợ cậu sẽ nói ra mấy lời nguy hiểm gì đó.
Cả quá trình cô đều nhìn Tôn Thanh Châu chằm chằm, mãi cho đến khi cậu lần lượt chào hỏi người nhà mình rồi ngồi vào chỗ, Giang Vãn Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Văn Thiệu đã cảnh cáo cậu rồi, người cháu trai này của anh cũng khá hiểu chuyện đấy chứ.
Người nhà hai bên nói về việc nhà, tâm tư của Giang Vãn Ninh lại bay lên trên lầu.
…
Mười phút trước, Văn Thiệu gõ cửa phòng sách của Tôn Hoàn Nam rồi đi vào.
Tôn Hoàn Nam chuẩn bị xuống lầu, đang chỉnh sửa cổ áo. Thấy Văn Thiệu đi vào thì ông cũng không rảnh mà nói nhiều với con trai mình: “Có việc gì thì nói sau đi, nhà thông gia sắp đến rồi, bố đi xuống đón tiếp trước, tránh cho người ta cảm thấy nhà chúng ta sơ suất.”
Văn Thiệu cản ông lại: “Đợi một lát, bố, con có việc quan trọng.”
Tôn Hoàn Nam có vẻ không vui: “Quan trọng hơn cả chuyện cháu con kết hôn hả?”
“Đúng.”
“Vậy con nói đi.” Tôn Hoàn Nam lại ngồi xuống, tuyên bố với anh trước: “Nhưng bố nói cho con biết, đòi tiền thì thật sự không có nữa đâu, công ty của nhà cô gái kia xảy ra chuyện, bố đã lấy hết tiền trong tay đi…”
“Không cần tiền.” Văn Thiệu giật khóe miệng: “Giải quyết xong rồi.”
Nhắc tới thì cũng khéo thật, còn do Tôn Hoàn Nam dùng tiền giải quyết cơ đấy.
Văn Thiệu cúi đầu, chậm rãi lần chuỗi Phật châu mười tám hạt trên cổ tay mình: “Con nghe nói bố đã tìm người tính bát tự của Ninh… của cháu trai bố và cô gái kia rồi?”
“Đúng, con đừng nói với người khác, người ta tính ra kết quả không tốt lắm.”
Có điều, Tôn Hoàn Nam vẫn rất thoải mái về chuyện này: “Dù sao thì chị dâu cả của con cũng không nhớ chính xác được giờ sinh cụ thể của A Châu, có lẽ là nhớ nhầm rồi.”
Tôn Hoàn Nam không tin Thần Phật, hoặc là nói, ông không tin mặt xấu, ông chỉ tin mặt tốt mà thôi.
Nếu như đại sư nói lời hay, vậy thì tất nhiên là Tôn Hoàn Nam sẽ tin tưởng và cảm tạ bằng số tiền lớn.
Nếu như đại sư nói gì đó không xuôi tai, Tôn Hoàn Nam sẽ không để nó trong lòng, chỉ cho rằng đại sư tu hành không đủ, bịa chuyện và đặt điều, chỉ vậy thôi.
Ngay sau đó, Văn Thiệu chậm rãi đọc một chuỗi ngày sinh tháng đẻ, Tôn Hoàn Nam càng nghe thì sắc mặt ông càng kỳ lạ.
“Sao con lại có bát tự của Tiểu Ninh?”
Văn Thiệu vẫn đang lần chuỗi Phật châu mười tám hạt, nhìn về phía Tôn Hoàn Nam mà nói bằng giọng điệu nửa thật nửa giả: “Gặp một cao nhân đắc đạo trên núi, nói bát tự của con và cô gái này là sự kết hợp tuyệt vời.”
Tôn Hoàn Nam phản ứng chậm mất hai giây, tiện tay ném quyển sách về phía anh, tức giận mà rằng: “Con tưởng bố già nên hồ đồ hả?”
Mặc dù Văn Thiệu ở lâu trong núi nhưng anh chưa bao giờ tin vào những thứ này, càng không nói đến chuyện đi tìm thần tiên tính chuyện nhân duyên của mình, đã thế còn tính đến chuyện giữa mình và cháu dâu tương lai mà không sai sót chút nào.
“Con thích cô ấy.”
“Gì cơ?” Tôn Hoàn Nam nhìn cậu con trai bình thường thanh tâm quả dục của mình, ấy thế mà sự kinh ngạc trong ông đã lấn át đi cơn tức giận.
Nó nói gì vậy? Nó thích ai cơ?
Ngoài kia có nhiều cô gái như hoa thế mà nó còn không thích, sao nó cứ nhất quyết phải thích vợ chưa cưới của cháu mình?
Con mẹ nó, cái đam mê gì thế này?
Văn Thiệu cau mày, lặp lại: “Con thích cô ấy, con muốn kết hôn với cô ấy.”
Lần này, dáng vẻ hiển nhiên của anh đã khiến cho Tôn Hoàn Nam nổi nóng thật rồi: “Con đang nói lời vớ va vớ vẩn cái gì vậy?”
Ông huơ huơ cây gậy batoong, quất mạnh vào cánh tay Văn Thiệu, sau đó vẫn cảm thấy chưa nguôi giận, bèn đứng dậy “chào hỏi” lưng anh hai cái.
Tôn Hoàn Nam đập mạnh gậy batoong xuống đất, vô cùng tức giận mà rống lên với anh: “Văn Thiệu! Đó là vợ chưa cưới của cháu trai con đó!”
Văn Thiệu động đậy bả vai bị đánh đau, không có biểu cảm gì cả: “Vợ chưa cưới gì chứ, bọn họ vẫn chưa đính hôn mà.”
“Đính hôn hay chưa thì cũng là vợ chưa cưới của A Châu, nhà nó đã lấy tiền của ông đây rồi! Còn nhận cái vòng tay của bà nội con nữa, đó được tính là sính lễ đó, con có biết không?”
“Xem như là sính lễ bố cho con dâu thì cũng như nhau cả thôi.”
“Con…” Tôn Hoàn Nam tức đến mức phải xoa xoa ngực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con cũng không ngại cướp vợ của cháu trai con thật à.”
Văn Thiệu thấy thế thì nhanh chóng đưa lọ thuốc hoạt huyết tim qua cho ông rồi anh lại nói tiếp: “Nếu không phải do Tôn Thanh Châu ở Đức gây chuyện cho con thì không có khả năng cô ấy đến chỗ bố nương nhờ giúp đỡ đâu.”
“Vậy vẫn là lỗi của A Châu à? Hay là lỗi của bố?” Tôn Hoàn Nam nuốt hai viên thuốc hoạt huyết tim vào rồi uống thêm hai ngụm nước.
“Lỗi của con.”
Văn Thiệu đút hai tay vào túi, hiếm khi lộ ra dáng vẻ cậu ấm coi trời bằng vung, nhưng đây nào phải là dáng vẻ đã thấy mình sai?
Thế nhưng, dáng vẻ này của anh lại khiến cho Tôn Hoàn Nam không làm gì được anh cả.
Giọng điệu của Văn Thiệu chẳng hề thay đổi: “Hay là con xuống lầu hỏi xem cô ấy muốn gả cho ai.”
“Ăn nói linh tinh! Hôn nhân là trò đùa hả?” Tôn Hoàn Nam tức giận đến mức lại đánh anh nữa, lần này thì ông không dùng lực.
Gậy batoong “quay về” mặt đất một lần nữa, Tôn Hoàn Nam thở dài nặng nề: “Bố còn cần phải hỏi nữa hả? Cái mặt bánh bao của A Châu có thể so với con được à? Con gái nhà người ta có bị mù đâu!”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Thanh Châu: Mập tí thì có làm sao? Vợ chưa cưới đã bị chú cướp mất rồi mà mọi người còn nói mặt cháu như bánh bao nữa hu hu hu…