Sau khi quay lại ký túc xá, Giang Vãn Trừng cấp tốc ăn cơm tối rồi đi tắm.
Anh vừa làm ướt người thì đã nghe thấy tiếng Điền Nghi Niên đập cửa đùng đùng.
“Anh Trừng, đó là cơm của tớ mà!”
“Tớ gửi bao lì xì cho cậu rồi, cậu đặt lại đi, tớ vội ra ngoài với Nhan Nghiên.”
Giang Vãn Trừng tắm rửa từ đầu đến chân thơm tho sạch sẽ, sấy khô tóc rồi đi ra, nhìn thấy Điền Nghi Niên đang cầm bao lì xì với số tiền lớn, chuẩn bị gọi một phần lẩu cua.
“Anh Trừng, lần sau cứ ăn cơm của tớ thoải mái đi nhé.” Điền Nghi Niên cười hì hì với anh không ngừng, bày ra dáng vẻ lấy lòng: “Đồ ăn ngoài ba mươi tệ đổi lấy bao lì xì hai trăm tệ, tớ muốn làm ăn như vậy mỗi ngày luôn.”
Giang Vãn Trừng liếc cậu ta một cái: “Chừa lại chút lẩu cua cho tớ với.”
Điền Nghi Niên ra dấu tay OK, sau đó đi đến bên cạnh nhìn Giang Vãn Trừng phối quần áo: “Lát nữa cậu ra ngoài làm gì vậy?”
“Luyện Bát đoạn cẩm.” Giang Vãn Trừng chọn một chiếc áo khoác thể thao tay dài mỏng màu đen.
“Vậy thì cậu tắm làm gì chứ?” Mặc dù Bát đoạn cẩm trông có vẻ là hoạt động rất dưỡng sinh, nhưng nếu động tác nào cũng làm đến nơi đến chốn thì cũng có tác dụng làm nóng người.
“Cậu về có tắm nữa không?”
“Tắm chứ.”
Điền Nghi Niên xoa mũi: “Thôi, chó độc thân không hiểu được.”
Những người có người yêu và sắp có người yêu như bọn họ, ngày nào cũng nóng lòng tắm rửa, chà sạch đến nỗi muốn rách hết cả da. Trước kia, lúc thằng ba có người yêu, một ngày nó cũng tắm ba lần, còn xịt nước hoa nữa chứ.
“Anh Trừng, tớ có nước hoa.” Thằng ba thò đầu ra khỏi giường: “Cậu xịt một tí rồi đi?”
“Tớ có.” Giang Vãn Trừng lấy một cái hộp trong tủ quần áo của anh: “Lần trước chị tớ cho tớ một hộp rồi.”
Giang Vãn Ninh thử nước hoa, nếu cảm thấy phù hợp với Giang Vãn Trừng thì sẽ cho anh, nhưng gần như Giang Vãn Trừng chưa dùng tới bao giờ, vô tình đã tích trữ được mười mấy chai rồi.
Điền Nghi Niên cầm lên xịt vào không trung, sau đó hít mạnh: “Ồ, thơm thật đó!”
“Trước có Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, sau đó Điền Nghi Niên ngửi nước hoa.” Giang Vãn Trừng cướp lại đồ, sau đó tìm một tờ giấy A4 mới toanh, xé thành mấy dải nhỏ: “Nên thử thế này này.”
Sau khi anh xịt xong lại đưa cho Điền Nghi Niên: “Cậu ngửi lại đi.”
Điền Nghi Niên cẩn thận đặt dưới mũi mình, nhắm mắt lại để dùng cái tâm mà cảm nhận…
“Ừm, vẫn thơm.”
Giang Vãn Trừng đánh cậu ta một cái, có vẻ là anh đang cạn lời lắm: “Chẳng lẽ lại thối?”
Anh chọn một chai có mùi hương mà theo Giang Vãn Ninh nói là “không một cô gái nào có thể chối từ”, xịt một ít ra cổ tay và sau tai.
“Tớ quen biết cậu hơn một năm rồi mà chưa bao giờ thấy cậu ăn diện một cách nghiêm túc như vậy.” Điền Nghi Niên chỉ vào đôi giày bên cạnh: “Tớ đề cử cậu mang đôi đó.”
“Vì sao?” Giang Vãn Trừng cầm lên nhìn, không hợp với quần áo của anh cho lắm.
“Bởi vì Nhan Nghiên có đôi cùng kiểu, lần trước tớ nhìn thấy rồi.”
Điền Nghi Niên vừa dứt lời, Giang Vãn Trừng đã vội vã mang đôi giày đó vào ngay.
Anh ngồi trên ghế bên cạnh cửa phòng ngủ chờ đợi, không bao lâu sau thì nhận được tin nhắn của Nhan Nghiên, cô gọi anh xuống lầu.
Bây giờ trời đã tối, Giang Vãn Trừng chạy chậm xuống lầu, anh thấy Nhan Nghiên đang đứng dưới ánh đèn.
Nhan Nghiên cầm theo hai chai nước khoáng trong tay, sau khi thấy anh xuống, cô cười vẫy tay với anh.
“Anh tắm rồi hả?” Khi tới gần anh, Nhan Nghiên ngửi thấy mùi thơm.
“Ừm, còn xịt nước hoa nữa.” Giang Vãn Trừng có chút ngượng ngùng gãi đầu, hỏi cô: “Nồng lắm à?”
“Không đâu, chỉ là không ngờ anh còn xịt nước hoa nữa cơ.”
“Chị anh tặng đó.”
“Hợp với anh lắm.” Nhan Nghiên chậm rãi bước đi, cô cúi đầu, nhìn thấy tay của mình và Giang Vãn Trừng đong đưa trước sau.
Cô cố ý đi một bước nhỏ về phía Giang Vãn Trừng, mấy giây sau, tay của hai người lại chạm vào nhau.
Nhưng Giang Vãn Trừng lại lui sang bên kia một bước, còn cố ý để tay sát vào người mình, tránh đong đưa ở phạm vi quá lớn.
Đồ đầu gỗ.
Nhan Nghiên lặng lẽ cười.
Hai người đều rất nghiêm túc khi làm chuyện cần phải nghiêm túc, Nhan Nghiên dẫn dắt Giang Vãn Trừng luyện Bát đoạn cẩm hai lần, nhấn mạnh và uốn nắn mấy động tác của anh.
Thật ra Giang Vãn Trừng đã sửa lại mấy động tác đó từ lâu lắm rồi.
Để cô dạy Bát đoạn cẩm cho mình là giả, lấy cớ gặp cô mới là thật.
Giang Vãn Trừng và cô ngồi song song trên ghế dài, hai người đều uống nước khoáng, không ai lên tiếng.
“Vậy chúng ta về nhé?” Nhan Nghiên hỏi anh.
“Anh có lời muốn nói với em.”
“Anh nói đi.” Nhan Nghiên vặn đóng nắp chai, nghiêng đầu nhìn anh.
Làn da của Giang Vãn Trừng rất trắng, giờ phút này, dưới ánh đèn ven đường, trông anh còn trắng hơn bội phần. Anh rũ mắt, đôi môi khép mở nhiều lần nhưng lại không phát ra bất kỳ một thanh âm nào.
Thấy dáng vẻ này của anh, Nhan Nghiên mơ hồ nhận ra anh đang muốn nói gì.
“Anh có nói không đó?” Cô cố ý trêu anh, giục anh lên tiếng: “Nếu như anh chưa nghĩ kỹ thì ngày mai nói sau đi.”
“Nghĩ kỹ rồi.” Giang Vãn Trừng lập tức tiếp lời.
“Vấn đề em hỏi anh lúc chiều ấy, anh đã có ý kiến mới.”
Anh cảm thấy trước khi yêu đương phải tiếp xúc bao lâu?
“Anh cảm thấy tiếp xúc hai tháng là đủ rồi.” Giang Vãn Trừng nhìn cô một cách trịnh trọng: “Chúng ta đã quen biết nhau chín tuần rồi.”
“Anh, anh rất thích em, hơn nữa, anh cảm thấy chúng ta rất hợp nhau.”
Nhan Nghiên thấy buồn cười bởi dáng vẻ này của anh: “Hợp nhau à?”
“Hợp.” Giang Vãn Trừng nói chắc như đinh đóng cột.
Anh và Nhan Nghiên tiếp xúc và giao tiếp với nhau rất thoải mái, kế hoạch của bọn họ với tương lai, yêu cầu với bản thân, bao gồm cả một vài suy nghĩ và cách nhìn nhận, bọn họ đều rất giống nhau. Hơn nữa, cũng đã quen biết lâu như vậy rồi mà, không có gì không vui trong thời gian tiếp xúc với nhau cả.
“Ồ, anh nói hợp thì coi như là hợp đi.” Nhan Nghiên mím môi: “Rồi sao nữa?”
“Cho nên; anh muốn hỏi em, em có muốn hẹn hò với anh không?” Giang Vãn Trừng thấy hơi căng thẳng.
“Anh cảm thấy sau khi hẹn hò thì chúng ta có gì khác so với bây giờ?”
Giang Vãn Trừng bị hỏi khó: “Khác à?”
Anh nhanh chóng suy nghĩ, hình như không có gì khác nhau cả, chờ cô tan học, cùng nhau ăn cơm, cùng đến thư viện học, lại đưa cô về phòng…
Cho nên, bây giờ anh đang hẹn hò với Nhan Nghiên ư?
Trong chớp mắt, Giang Vãn Trừng cảm thấy mình đã hiểu ý của Nhan Nghiên khi hỏi anh này.
“Em yên tâm, khi tiếp xúc chân tay hoặc là tiến thêm một bước nữa, anh đều sẽ hỏi ý kiến của em, anh hoàn toàn tôn trọng ý muốn của em.”
Nhan Nghiên: “…”
Cái ý tưởng rách nát gì vậy.
“Em có muốn hẹn hò với anh không?” Giang Vãn Trừng truy hỏi.
Bây giờ thì đến lượt Nhan Nghiên thẹn thùng, cô cúi đầu, liếc mắt nhìn về nơi khác, ra vẻ thả lỏng rồi nói: “Được thôi, thử một chút xem sao.”
Bỗng dưng Giang Vãn Trừng cười, cười vui vẻ hơn bất kỳ lần nào Nhan Nghiên từng trông thấy, thậm chí, trông anh hơi ngốc nghếch nhưng mà vẫn rất đáng yêu.
Nhan Nghiên cũng cười theo, đầu tiên là cười mỉm, sau đó dần không kiềm chế được nữa, khóe miệng cong lên, từ khóe mắt đến đuôi mày đều chứa chan ý cười.
“Chúng ta về đi.” Giang Vãn Trừng nhận lấy nước khoáng trong tay cô rồi cầm giúp cô.
Một tay anh cầm một chai nước khoáng, tay Nhan Nghiên trống không.
Nhan Nghiên gọi anh lại: “Chúng ta đang yêu đương hả anh?”
“Ừm.” Giang Vãn Trừng gật đầu.
Nhan Nghiên lấy nước khoáng trong tay trái của anh rồi đưa tay phải của mình tới.
Cổ tay trắng muốt của cô lung lay trước mắt Giang Vãn Trừng, sau đó cô nhét tay mình vào tay Giang Vãn Trừng để anh nắm tay mình.
“Vậy em nói cho anh biết, yêu đương thì phải nắm tay.”
Giang Vãn Trừng sửng sốt, bàn tay mềm mại không xương của Nhan Nghiên chui vào tay anh, cô còn dùng móng tay gãi vào lòng bàn tay của anh.
Anh nắm lấy đôi tay ấy theo bản năng, sau đó đổi tư thế nắm rồi nắm chặt lấy.
“Thả lỏng một chút.” Nhan Nghiên nhắc nhở anh.
Anh cầm tay cô chặt giống như là đang sợ cô chạy mất vậy.
“Thế này à?” Giang Vãn Trừng hơi thả lỏng sức lực, lòng bàn tay cọ vào da cô: “Sao tay em lạnh vậy?”
“Một năm bốn mùa đều như vậy cả.” Bàn tay của Nhan Nghiên luôn luôn lạnh, đến mùa đông là giống như đá.
“Tay anh nóng.” Giang Vãn Trừng kéo tay cô nhét vào túi áo của mình, nghiêng đầu nhìn phản ứng của cô, sau khi xác định là Nhan Nghiên không có ý kháng cự trước hành động này của mình thì anh mới quay lại nhìn đường tiếp.
Đi chưa được hai bước, trước khi đi ra khỏi rừng cây nhỏ, đột nhiên Giang Vãn Trừng dừng lại.
“Nhan Nghiên.” Giang Vãn Trừng nắm tay cô, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có phải yêu đương thì cần phải ôm nhau không?”
Nhan Nghiên hơi kinh ngạc, xem ra người cũng tiến bộ nhanh đấy chứ, vừa nắm tay là đã muốn ôm rồi.
“Vâng, đương nhiên là yêu đương thì có thể ôm rồi.” Cô nghiêng đầu nhìn tai Giang Vãn Trừng, thế mà nó lại không đỏ.
“Vậy em có muốn ôm không?” Nói xong lời này, hai má Giang Vãn Trừng hơi nóng lên.
Nhan Nghiên bỏ tay mình ra khỏi túi áo anh, sau đó bất đắc dĩ tiến lên phía trước: “Nếu anh muốn ôm thì em cho anh ôm là được rồi.”
Giang Vãn Trừng hơi cứng đờ mà vươn cánh tay mình ra, ôm vai cô.
Bàn tay của anh dán vào lưng Nhan Nghiên, không động đậy gì.
“Tay anh nóng quá.”
Thậm chí, lòng bàn tay dán vào lưng cô có vẻ khá giống như thiêu như đốt.
Cái ôm kéo dài nửa phút, Giang Vãn Trừng rất thành thật, nói ôm thì chỉ ôm thôi, không hề có hành động nào dư thừa, không động đậy chút nào cả.
Sau khi ôm xong, trước khi buông Nhan Nghiên ra, Giang Vãn Trừng đỡ vai cô: “Được rồi.”
Nhan Nghiên đưa tay mình ra một lần nữa: “Đi thôi.”
Bọn họ chậm rãi đi đến dưới ký túc xá, Nhan Nghiên bỗng lại gần anh: “Anh đừng nhúc nhích, bây giờ anh nhìn về phía bên phải đi, ở dưới cái cây ấy.”
Giang Vãn Trừng nghe theo lời cô, đưa mắt nhìn về phía bên phải… anh nhìn thấy ba, bốn cặp đôi đang hôn nhau.
Bên phải là vườn hoa, ánh đèn sẽ tối hơn một chút, bọn họ rất ăn ý mà đều đứng dưới tàng cây, hôn nhau rất chăm chú.
Giang Vãn Trừng hơi lúng túng, anh nhìn sang chỗ khác: “Anh, em…”
“Sao cơ?” Nhan Nghiên nín cười.
“Anh đi đây, em nhanh lên lầu đi.” Giang Vãn Trừng nói rất nhanh: “Sáng mai anh chờ em ở quán cà phê, ngủ ngon nhé.”
“Từ từ đã, anh vội gì thế?” Nhan Nghiên nhón mũi chân xích lại gần anh: “Bọn họ cũng đang hẹn hò mà.”
“Chúng ta không có kinh nghiệm, học hỏi người khác một chút cũng tốt mà?”
“Anh không muốn thật hả?”
Cô thấy cổ của Giang Vãn Trừng đã đỏ hết lên, tự nhiên có cảm giác mình đang đùa giỡn trai nhà lành, hình như hơi thiếu đạo đức thì phải?
“Sớm quá.” Nhan Nghiên cách quá gần, ngay cả thở mạnh mà Giang Vãn Trừng cũng không dám, anh thấy đầu óc mình đã thiếu oxy mất rồi, cứ mơ mơ hồ hồ, lồng ngực cũng rất khó chịu.
“Được thôi.” Nhan Nghiên kéo dài khoảng cách với anh.
Giang Vãn Trừng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Có phải anh xấu hổ không?” Nhan Nghiên biết rõ mà còn cố hỏi.
“Không có.” Giang Vãn Trừng phủ nhận ngay.
Nhan Nghiên cười khẽ một tiếng: “Anh tìm gương soi thử xem, nếu như quỹ ngân sách của em cũng có thể hồng [*] được như anh, có nằm mơ thì em cũng có thể cười đến tỉnh luôn ấy.”
[*] Một cách chơi chữ, “hồng” của Trung Quốc còn có nghĩa bóng là “nổi tiếng”.