“Một phần cháo hải sản mang đi ạ.” Vừa nãy trong bữa tiệc Trần Thư Nhiễm đã ăn nửa chén cháo hải sản, cảm thấy mẹ của cô sẽ thích hương vị này, thế là nhân lúc Giang Vãn Ninh nói chuyện với người khác, cô đã đi ra ngoài mua mang về.
Trong phòng quá ồn ào, cô lười quay lại nên đã ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh tầng hai chờ.
Chốc lát sau, Trần Thư Nhiễm liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông đi ra khỏi phòng. Anh nói chuyện với quản lý vài câu một cách quen thuộc, sau đó đi vào một căn phòng mà nhân viên không được vào.
Là bạn học ở lớp bên cạnh thời cấp ba của cô, họ Tôn.
Trần Thư Nhiễm không phải là người có trí nhớ quá tốt, nhưng cô rất giỏi nhớ tướng mạo của đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông có dáng dấp đẹp mắt như kia, đã gặp qua là không thể quên được.
Dáng dấp anh đẹp, cho nên hôm nay, khi Trần Thư Nhiễm mới gặp anh là đã nhận ra anh ngay.
Năm mười hai đó, bọn họ ở cùng một trường thi, trước khi Trần Thư Nhiễm vào trường thì đã không cẩn thận hắt cà phê đầy người anh. Sau đó, anh mặc chiếc áo ướt đẫm hương cà phê kia ngồi đằng trước Trần Thư Nhiễm cả một buổi sáng.
Khi đi học thì da mặt vẫn còn mỏng, Trần Thư Nhiễm nhớ, khi đó mình chỉ nói một câu xin lỗi với anh rồi thôi. Cô nhớ sau khi nói xin lỗi xong mặt cô đã đỏ lên, tim đập cực nhanh, còn thi rớt môn Toán mà bình thường mình học rất giỏi nữa.
Sự động lòng thuở thiếu thời, cho dù đã động lòng thì cũng không nhất thiết sẽ có ý tưởng và hành động gì. Hơn nữa, Trần Thư Nhiễm cũng không chỉ động lòng một lần, cô là người cuồng nhan sắc, gặp người nào đẹp là động lòng lần đó.
Nhưng bây giờ thì lại khác, Trần Thư Nhiễm biết hôn nhân của mình không phải do mình kiểm soát, cho nên, trước khi được quyết định phải kết hôn với ai, cô nhất định phải hẹn hò với mấy người mình thích, thế mới không thiệt thòi.
Cô nhanh chóng đứng dậy đi theo, dựa vào bên cạnh cánh cửa kia, cúi đầu lướt nhóm WeChat.
Hôm nay, những người đến buổi tụ họp này đều nằm trong nhóm, đa số đều để tên thật. Điều không may lại chính là, hình như anh không ghi tên thật ra, bởi vì Trần Thư Nhiễm tìm chữ “Tôn” thì chỉ nhảy ra hai người, còn là con gái.
Cô nhìn khung tìm kiếm đến mất hồn, không hề chú ý tới cánh cửa phía sau đã mở ra.
“Tìm tôi à?” Tôn Thanh Viễn dựa vào bên kia khung cửa, nhìn cô.
Tôn Thanh Viễn vẫn còn nhớ cô, cô là người năm đó hắt cà phê lên đầy người mình mà còn không chịu nói xin lỗi. Khi đó anh tức đến mức không nhịn nổi, đang định lải nhải vài câu, nhưng khi thấy bạn học nữ ấy đã đỏ mặt lên giống như con cua, anh cũng ngại nói thêm.
Cái trí nhớ này của anh ấy à, chuyện đứng đắn thì không hẳn là sẽ nhớ được, bài khóa từ vựng cũng không nhớ, nhưng anh thù dai vô cùng.
“Ừm, tìm cậu đó.” Trần Thư Nhiễm không ngại, cô ngẩng đầu nhìn sang một cách vô cùng thoải mái, lắc lắc điện thoại trong tay: “Thêm WeChat nhé?”
Tôn Thanh Viễn báo tên WeChat của mình ra, khi anh còn muốn nói thêm gì đó nữa thì lại nhìn thấy Văn Thiệu gọi điện thoại cho mình.
“Tôi có việc đi trước.” Anh vội rời đi, bước vào phòng bao lấy áo khoác. Hiếm có lúc Văn Thiệu chủ động tới đón anh, Tôn Thanh Viễn cũng không dám để anh ấy chờ quá lâu.
Trần Thư Nhiễm thấy bóng lưng anh chạy trối chết, cuối cùng vẫn không thêm WeChat.
Ngày hôm sau, khi đã lấy lại được tinh thần, khi cô thấy hối hận muốn vào nhóm thêm WeChat thì nhóm đã giải tán rồi…
…
Mùa hè, Trần Thư Nhiễm cùng Giang Vãn Ninh đến tham gia tiệc từ thiện do gia đình Văn Thiệu tổ chức, không ngờ lại gặp anh.
Cô không muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng anh lại “tự đưa mình tới cửa”.
“Sao lần đó cậu không thêm WeChat của tôi?” Tôn Thanh Viễn đẩy người anh họ Tôn Thanh Châu đang gây trở ngại ra, đứng đằng đám người cùng Trần Thư Nhiễm.
Trần Thư Nhiễm liếc anh một cái, sau đó cúi đầu nhìn bọt rượu trong ly, hờ hững nói: “Quên mất.”
Tôn Thanh Viễn nhìn chằm chằm điện thoại của cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy bây giờ thêm đi.”
Trần Thư Nhiễm không nhúc nhích, cô chống khuỷu tay lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn anh: “Văn Thiệu là chú của cậu à?”
“Ừm.” Tôn Thanh Viễn lắc lắc chất lỏng trong ly, chậm rãi nói: “Lần trước chú giục tôi xuống lầu cho nên không nói được mấy câu với cậu.”
“Ồ… Anh ta giục cậu xuống lầu.” Trần Thư Nhiễm mở WeChat, sau đó đưa điện thoại cho anh, cô thuận miệng hỏi: “Cậu sợ anh ta lắm à?”
“Cũng tạm.” Tôn Thanh Viễn nhanh chóng thêm WeChat của mình cho cô: “Không phải là sợ lắm, chỉ là khi gặp thì hơi run thôi.”
Trần Thư Nhiễm khẽ “xì” một tiếng, cong môi.
Hai người không có hứng thú nghe ông cụ Tôn đọc hết lời chào mừng, Trần Thư Nhiễm thấy anh đã đứng đây lâu rồi mà người nhà họ Tôn cũng không tìm anh, bèn hỏi: “Cậu có thể đi được không?”
Tôn Thanh Viễn gật đầu, dẫn cô rời khỏi hội trường từ cửa sau. Ở cửa trước có thư ký của ông cụ trông coi, anh không đi được.
Xe chạy đến một quán đồ nướng bên cạnh trường trung học số 1, sau khi Tôn Thanh Viễn dừng xe hẳn thì không vội xuống xe, mà anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Trần Thư Nhiễm lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ xem có người hay không: “Cậu…”
Tôn Thanh Viễn nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô thì lặng lẽ cười cười. Cậu cởi áo sơ mi ra rồi tới gần, tiến đến bên tai Trần Thư Nhiễm rồi khẽ nói: “Giúp đỡ tí.”
“Gì cơ?”
“Cậu đang dựa lưng vào áo thun của tôi đó.”
Trần Thư Nhiễm: “…”
Bảo cô giúp đỡ lấy áo thun thôi mà, vậy tại sao phải làm cho bầu không khi trở nên mờ ám như vậy thế hả?
Cô ném áo thun lên đùi anh rồi xuống xe trước.
Gọi đồ ăn xong, Trần Thư Nhiễm thuần thục múc nửa ly đá, sau đó thêm đầy bia.
Một cô gái mặc lễ phục dạ hội như cô ngồi trong quán đồ nướng trông cực kỳ chói mắt. Một tay cầm chai bia, một tay cầm đồ mở nắp chai, dáng vẻ tùy tiện đó thật sự không hề ăn khớp với chiếc váy cô đang mặc.
Tôn Thanh Viễn ngồi trên ghế nhựa, nhận lấy bia mà cô đưa tới rồi uống một ngụm: “Lần này không hắt lên người của tôi nữa nhé.”
Trần Thư Nhiễm tặc lưỡi một cái: “Cậu cũng thù dai quá rồi đó, đã nói xin lỗi rồi mà cậu còn muốn thế nào nữa? Về sau định đền một cái áo khác cho cậu nhưng bạn cùng bàn của cậu lại nói cậu không cần.”
“Cậu nói xin lỗi rồi à?” Tôn Thanh Viễn hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Trần Thư Nhiễm thấy vẻ mặt của anh, có vẻ như anh thật sự không biết, cô bỗng cười ra thành tiếng: “Này, cậu bị dọa đến đờ người nên không nghe thấy hả?”
“Chắc là vậy, bị khuôn mặt cao nguyên đỏ của cậu dọa đến đờ người luôn.” Tôn Thanh Viễn vừa cắn xiên que vừa nhìn cô: “Cậu có bạn trai chưa?”
“Chưa có.” Trần Thư Nhiễm không ngước mắt lên, chăm chú ăn đồ ăn trong dĩa.
Tôn Thanh Viễn yên tĩnh tầm hai giây, sau đó, anh đặt xiên trong tay xuống: “Tôi thì thế nào?”
Trần Thư Nhiễm dừng lại một giây, khi ngước lên nhìn anh thì trong mắt cô đã lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Cậu ấy à?” Cô đặt đũa xuống, ngoắc tay với Tôn Thanh Viễn ra hiệu cho anh đến gần hơn. Trần Thư Nhiễm gần như dán vào tai anh, nói khẽ: “Kiểm hàng trước đã.”
Rạng sáng, Trần Thư Nhiễm ở trong phòng tắm, vừa tắm xong thì đã nhìn thấy tin nhắn của Giang Vãn Ninh.
Cô vừa trả lời vừa đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa nằm vật người xuống giường là người đàn ông phía sau lại tiến tới.
“Em chúc ai ngủ ngon đấy?” Tôn Thanh Viễn nhẹ nhàng cắn gáy cô, bàn tay lưu luyến trên làn da nhẵn mịn của cô, không nỡ buông ra.
“Thím của anh.” Trần Thư Nhiễm xoay người lại, mới đây thôi, bàn tay cô còn đang chống ở trên ngực anh, mà bây giờ lại đang bắt đầu thăm dò xuống phía dưới.
Tôn Thanh Viễn thở nặng nề hơn, anh luồn tay vào mái tóc của Trần Thư Nhiễm, để cô và mình gần nhau thêm một chút, gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau, gần đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở và nhịp tim của nhau.
“Hài lòng không?” Tôn Thanh Viễn làm hành động đẩy hông.
“Cũng được.” Trần Thư Nhiễm ngẩng đầu lên hôn vào môi anh, lời nói mơ hồ không rõ: “Ồ, miễn cưỡng, tàm tạm, bình thường, cũng vui…”
Lượng từ ngữ cả đời này của cô đều được sử dụng vào việc này, tóm lại là không chịu khen anh một câu.
“Vậy à?” Tôn Thanh Viễn phủ lên một bên tai cô, khi nói chuyện thì anh như mang theo ý cười: “Vừa rồi em đâu có nói như vậy.”
“Vừa rồi em nói thế nào? Em quên rồi.” Trần Thư Nhiễm trông vô cùng vô tội mà chớp mắt với anh: “Không nhớ được nữa.”
Tôn Thanh Viễn trở mình, đè ép nửa sức nặng của cơ thể mình lên người cô: “Anh giúp em nhớ lại nhé?”
Vừa dứt lời, ngón tay của Trần Thư Nhiễm bỗng dùng sức, nghe thấy anh “hừ” một tiếng thì cười nói: “Được thôi, vậy anh giúp em nhớ lại nhé?”
…
Ở bên nhau một đêm, hai người nhanh chóng xác định quan hệ.
Nhưng khác với những gì Trần Thư Nhiễm tưởng tượng, quan hệ của bọn họ lại phát triển đến ban ngày.
Tôn Thanh Viễn là một người bạn trai rất chu đáo, gọi là đến, bao đưa đón. Hơn nữa, ngoại trừ buổi tối ra, thì gần như Trần Thư Nhiễm nói gì là anh sẽ nghe nấy.
Anh ghét ăn rau thơm, nhưng vừa rồi, vì để dỗ dành cô, Tôn Thanh Viễn đã mạnh mẽ nhét mấy miếng rau thơm vào miệng rồi nuốt xuống, bây giờ anh đang uống nước dữ dội để xua đi mùi vị trong miệng và cổ họng.
Trần Thư Nhiễm đưa nước trái cây của mình cho anh: “Uống để át mùi đi.”
“Không cần đâu, tự nhiên anh cảm thấy rau thơm cũng ngon lắm.”
“Mặt anh tái hết cả rồi mà còn mạnh miệng nữa.” Trần Thư Nhiễm đưa nước trái cây đến bên miệng anh: “Uống đi.”
Tôn Thanh Viễn cúi đầu uống hai ngụm, sau đó cẩn thận nhìn cô: “Em không giận chứ?”
“Không giận, em không rảnh để mà giận với anh đâu.” Trần Thư Nhiễm có chút bất đắc dĩ, thúc giục anh: “Nhanh ăn đi, ăn xong đưa em về nhà một chuyến, sau đó đưa em đến công ty sau.”
Cô có tài liệu để ở nhà, buổi chiều họp cần dùng. Mấy ngày nay công việc bận rộn, cô vừa vào công ty là đã theo một dự án lớn, ngày nào cũng phải xốc dậy một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, sợ xảy ra chút sai sót nào đó.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở trong sân.
“Anh vào không?” Trần Thư Nhiễm vội xuống xe.
“Không vào đâu, anh ở trong xe chờ em.”
Hai người đã yêu nhau gần ba tháng rồi nhưng Tôn Thanh Viễn vẫn là lần đầu đến nhà cô, anh sợ nếu mình đi tay không vào nhà gặp người nhà của cô thì sẽ không lễ phép, anh nghĩ sau này sẽ chính thức đến nhà chào hỏi sau.
Trần Thư Nhiễm gật đầu rồi bước nhanh vào nhà.
Sau khi cô cầm tài liệu xuống lầu thì nhìn thấy Trần Tề Đông ngồi trên ghế sô pha dưới lầu.
“Bố, sao bố lại về giờ này?”
“Bố nghe nói con hẹn hò với người nhà họ Tôn à?” Trần Tề Đông rất không hài lòng với việc cô ra ngoài làm việc, lâu rồi không nhìn cô với sắc mặt tốt.
“Con nói con xem, đến công ty khác làm việc mà không nói với bố thì cũng thôi đi, sao hẹn hò mà cũng không nói với bố một tiếng?”
“Nói gì ạ?” Trần Thư Nhiễm nhìn thoáng qua thời gian, giọng điệu có chút nóng nảy: “Chẳng phải bố chưa bao giờ quan tâm chuyện con hẹn hò hay sao? Bố chỉ quan tâm cuối cùng người con gả có phải là người bố bảo con gả hay không thôi.”
“Nhiễm Nhiễm, những đối tượng trước kia có tình hình gia đình như thế nào? Tám lạng nửa cân với nhà ta, nhưng người bây giờ thì khác.”
Trần Thư Nhiễm thấy phiền nhất là khi Trần Tề Đông nói chuyện này với mình, cô tức giận nói: “Sao lại khác? Khi con tốt nghiệp đại học là bố đã nói với con, yêu đương chơi bời thế nào bố đều không quan tâm, bố sẽ tìm đối tượng kết hôn cho con mà.”
“Những đối tượng kết hôn bố tìm cho con có ai tốt được như Tôn gì đó không?”
Trần Thư Nhiễm dừng lại một giây: “Bố có ý gì?”
“Ý chính là con phải giữ chặt nó vào, sau khi gả vào nhà họ Tôn thì công ty của chúng ta, cũng như là việc làm ăn của nhà họ sẽ ổn cả thôi.” Gần đây, việc đàm phán hợp tác của nhà họ với tập đoàn Tôn thị đang rơi vào thế bí, mắt thấy sẽ thất bại, ai ngờ trời không tuyệt đường của ai, con gái của ông ta lại yêu đương với người nhà họ Tôn.
Trần Tề Đông thở dài, thái độ dịu đi trông thấy: “Nhiễm Nhiễm ạ, bố không chỉ vì công ty mà cũng vì tốt cho con nữa, chắc chắn là bố vẫn hy vọng con gả cho người đàn ông mà con thích. Tin tức con yêu đương do chú Vương của con nói cho bố biết lúc sáng, năm ngoái chú ấy muốn giới thiệu con gái cho nhà họ Tôn mà người ta còn không thèm gặp, hôm nay người ta khen con có bản lĩnh đó.”
“Khen con có bản lĩnh?” Trần Thư Nhiễm tức cười: “Bố, bố thấy người ta đang khen con ư?”
Trần Tề Đông là một người thành thật, làm ăn trung thực, giữ bổn phận, đối xử với vợ con và gia đình cũng không tệ.
Nhưng năng lực của ông ta cũng chỉ có hạn, chỉ có thể làm chủ thủ thành, bao năm trôi qua mà sản nghiệp ông nội để lại vẫn không hề được mở rộng thêm một chút nào. Nhìn công ty nhà người ta càng làm càng lớn, tâm tính của ông ta cũng dần mất cân bằng, ký gửi tất cả hy vọng vào hôn nhân của cô.
Trần Thư Nhiễm cảm thấy ông ta lăn lộn làm ăn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng biết đạo lý đối nhân xử thế, nhưng sao hôm nay, ngay cả lời phải trái mà cũng không hiểu vậy?
Nhưng chẳng mấy chốc cô đã kịp nhận ra, không phải Trần Tề Đông nghe không hiểu, mà là ông ta và những người kia giống nhau, chấp nhận việc con gái ra đời là để tìm con rể tốt trông nom công ty, cho nên ông ta mới cảm thấy việc cô yêu đương với Tôn Thanh Viễn là vì cô “có bản lĩnh”.
“Sao lại không phải là khen con cơ chứ? Vừa nãy dượng của con cũng gửi tin nhắn cho bố, hỏi xem chuyện này có phải là thật hay không.”
Trần Thư Nhiễm mím môi, vừa nghĩ tới việc bây giờ Tôn Thanh Viễn còn đang ở bên ngoài đợi cô, cô đã cảm thấy khó xử.
Nếu ngay cả dượng cũng có thể nhận được tin tức thì chắc là chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi. Bọn họ đều cho rằng mình vì nhà họ Tôn nên mới yêu đương với Tôn Thanh Viễn à? Vậy Tôn Thanh Viễn thì sao, anh sẽ nghĩ thế nào?
Cô nhìn Trần Tề Đông, cười tự giễu: “Không phải thật, con chia tay rồi.”
Trần Tề Đông nổi giận lôi đình ngay: “Chia tay? Con làm cái quái gì mà phải chia tay nó? Con gái phải quý trọng danh tiết của mình, con biết không hả?”
“Chơi đùa thôi mà, lại không xem là thật, vì sao con không thể chia tay?” Giọng nói của Trần Thư Nhiễm cao lên không ít: “Là bố nói cho con biết, bất kể yêu đương, hẹn hò thế nào thì đối tượng kết hôn cũng phải nghe theo bố, chẳng phải con đang ngoan ngoãn nghe lời bố sao?”
“Mày… sao tao lại đẻ ra đứa con gái không biết tốt xấu như mày chứ?” Trần Tề Đông tức giận đến mức cổ đã đỏ hết lên, ngồi trên ghế sô pha thở mạnh.
“Có biết tốt xấu hay không thì cũng là do bố dạy mà ra.” Trần Thư Nhiễm không muốn nói thêm gì nữa, cô đi thẳng đến cửa.
Khi cô đi ra mới phát hiện ra, vừa nãy mình vào nhà không đóng cửa, giờ phút này, Tôn Thanh Viễn đang đứng trong sân nhìn cô, hốc mắt anh hơi đỏ lên.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Thanh Viễn: Hu hu hu hu hu, bạn gái tôi vừa hẹn hò được ba tháng mà đã muốn chia tay với tôi Q^Q
Tổng giám đốc Văn: Ba tháng? Nghe quen ghê…