Lan Nhân. Bích Nguyệt

nhất thụ bích vô tình-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dù cho rắn bạc không ăn quả ngân châu nhưng vẫn bị mùi hương của nó dụ hoặc, sở dĩ có quả ngân châu là do nó có tác dụng thử rắn, đáng tiếc Nhị công tử cư nhiên lại chẳng rõ.” Lan Thất lắc đầu thương tiếc ngồi xuống đối diện Minh Nhị, hoàn toàn đem mọi mưu tính trong lòng để qua một bên.

Ra khỏi Lê Hoa trủng, đi thêm nửa ngày về phía đông thì đến Diệp thành, rồi lại đi tiếp sẽ tới được Anh Châu, Anh Châu là nơi giáp với biển.

Mấy người vừa vào Diệp thành, chưa cần phải hỏi thăm gì thì tin tức đã lọt vào tai, bởi nơi nơi từ trên xuống dưới, tòan bộ võ lâm đều nói về đề tài này.

Lúc đó mấy người họ đang dừng chân nghỉ tạm ở một quán nước vệ đường, nghe thấy mọi người lớn tiếng thảo luận chuyện này, lắng tai nghe ngóng, nhất thời đều kinh ngạc chấn động vô cùng, Ninh Lãng hết hồn ngay tại chỗ. Minh Nhị, Lan Thất nhíu mày nhìn đối phương, sau khi nhìn một lúc, cảm thấy lòng nặng trĩu. Trong thiên hạ này môn phái nào có thể trong vòng một đêm diệt ba ngàn võ lâm cao thủ? Mà Đông Hải kia rốt cuộc là nơi chốn đáng sợ ra sao? Ba ngàn mạng sống nói mất là mất như thế thôi ư?!

“Chúng ta trước hết tìm một khách sạn ở lại, sau đó tìm hiểu tình huống cho kỹ càng, mới bàn bạc quyết định xem nên làm thế nào cho phải.” Minh Không là người đầu tiên phục hồi bình tĩnh, dẫn đầu mọi người ra khỏi quán nước, Phượng Duệ trầm mặc đi theo sau ông.

Lan Thất, Minh Nhị cùng lúc liếc nhìn Minh Không, quyết định trong lòng, cũng đứng dậy rời đi, Vũ Văn Lạc kéo theo Ninh Lãng vẫn còn ngơ ngẩn theo sau.

Khi đến một nơi khá yên tĩnh, Lan Thất mở miệng,“Minh tiền bối, ông đây là……”Không tiếp tục hỏi hết câu, chỉ một mực nhìn, mà mấy người kia cũng chăm chú vào Minh Không.

Minh Không dừng lại, sau một lúc trầm ngâm, mới nói:“Quả thật, đối với biển Đông Hải hay đảo Đông Hải, lòng ta có khá nhiều lo lắng, nghi vấn, cảm thấy lần này chúng ta đi hung hiểm khó dò, tựa như có kẻ đã vẽ sẵn một vòng tròn đợi chúng ta, mà chúng ta thì không còn cách nào khác phải tự nhảy vào. Cho nên ngày đó ta từng dặn dò Trường Thiên huynh mọi sự cần phải cẩn thận, chỉ là không nghĩ tới…… Ai!”

“Nói như vậy, Minh tiền bối đối với đảo Đông Hải có hiểu biết đôi chút?”Minh Nhị cũng hỏi.

Minh Không lại trầm xuống một lát, như đang suy nghĩ nên dùng từ thế nào cho đúng, sau đó mới nói:“Các ngươi đều biết môn phái chúng ta- tổ sư Hàn Phác cùng ‘Bạch Phong Tịch’ vô cùng thân thuộc, ngài từng viết lại việc hơn trăm năm trước ‘Bạch Phong Hắc Tức’ đã đặt chân đến đảo Đông Hải.”

“Hả?”Mấy người họ kinh ngạc.Đảo Đông Hải luôn luôn thần bí khó lường đối với người Hoàng triều, thì ra thực sự tồn tại, hơn thế nữa đã có người đến và bình yên trở về.

“Nếu ‘Bạch Phong Hắc Tức’ đã từng đến, vậy dựa vào đâu tiền bối lại nói đảo Đông Hải rất nguy hiểm?” Vũ Văn Lạc nghi hoặc nói,“Chẳng lẽ ngài ấy có ghi lại nói đảo Đông Hải……”

“Không.”Minh Không xua tay,“Ngọai trừ viết lại chuyện ‘Bạch Phong Hắc Tức’ đến đảo Đông Hải, thì chẳng còn gì nữa. Có điều……nếu ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ thật sự do đảo Đông Hải cướp đi, bọn họ hòan tòan có thể hành động mà không lưu lại dấu vết nào, thế nhưng tại sao ngược lại để một vết chưởng ‘Võng Nhiên’? đảoĐông Hải là mơi mà không ai ở Hòang triều biết được, cũng chẳng liên quanđến nhau, tại sao bọn họ lại đọat thánh lệnh? Hơn nữa còn trả một cái giá lớn đến thế! Nghĩ kỹ một chút, thật cảm thấy rất kỳ quái, có vẻ như người ta cố ý đào một cái hố, lại có cảm giác như không phải, mặc dù không thể chứng thực, lại không thể ngăn trở tòan thể anh hào. Thêm nữa, thánh lệnh bị cướp, là một phần tử của võ lâm, dù cho trước mắt là phúc hay họa, bị thương hay cái chết, bất cứ người nào cũng muốn đi đọat lại.”

“Thì ra là thế, khó trách.” Lan Thất bình luận, mắt ngọc nhìn Minh Không,“Khó trách tiền bối lại đến Lê Hoa trủng.”

Ánh mắt Minh Không ngưng đọng, quay đầu, nhìn phía phương hướng của Lê Hoa trủng, sau một thóang lẳng lặng, mới nhẹ nhàng nói:“Ta nghĩ rằng đời này đây là lần cuối cùng nhìn thấy sư phụ ngươi, cho nên ta muốn đi gặp nàng.”

Mọi người đột ngột hiểu ra, cũng đồng thời vì một tấm chân tình này của ông mà lấy làm cảm động, có ai ngờ vị võ lâm đệ nhất nhân đây sẽ có một đọan tình như thế, cũng có giây phút mềm yếu đến vậy. Bỗng chốc, đối với việc đảo Đông Hải sinh ra mấy phần lo lắng, đáy lòng cũng trở nên trầm trọng, đây có thể là con đường một đi không trở lại!

“Vậy các sư huynh…… Còn có mấy người Thu tiền bối, họ…… thật sự……” Ninh Lãng đến bây giờ mới tỉnh ra bỗng nhiên cất tiếng, gương mặt ngăm đen giờ chuyển trắng như tờ giấy, đôi mắt to tròn có thần cũng trở nên trống rỗng.

Không ai trả lời, tất cả đều trầm mặc, giờ phút này không một ngôn từ nào có thể an ủi, cũng không ai biết được đáp án là gì.

“Chúng ta đi thôi.” Minh Không bỗng dưng dứt khóat xoay đầu, sải bước đi thật nhanh.

Mọi người cùng liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng đuổi theo.

Tìm đến một vài khách sạn, nhưng nơi nơi đều đầy khách, cuối cùng Lan Thất nói một câu “Đi theo ta”Dẫn mấy người vào đến một nơi bề thế nhất trong thành-“khách sạn Hoa Diệp”,nào ngờ lại gặp người quen.

Vũ Văn Lâm Đông vốn không chú ý, nhưng lại phát hiện ánh mắt con mình tập trung vào một nơi, tòan bộ cơ thể theo đó mà khẩn trương, khiến ông cũng dõi theo hướng ánh mắt con trai.

Lúc này vào khỏang giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ, một người đứng giữa cửa ra vào của khách sạn, gương mặt do bị bóng râm che đi vẫn chưa rõ ràng, nhưng người đó so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, rực rỡ lộng lẫy, dung sắc tươi đẹp, khiến cho tất cả mọi ánh mắt đều dồn về một nơi, chỉ là nhìn một lần thôi mà tâm trí ngưng trệ, hồn phách cũng bị câu mất.

Vũ Văn Lâm Đông cũng nhìn rồi ngẩn ra, lại quay đầu nhìn về phía con trai, thấy con mình thu hồi tầm mắt, lạnh lùng cúi đầu, lúc ngẩng lên, tay đã rót đầy một ly rượu mạnh.

Rồi tiếp theo, sau lưng người nọ có mấy người bước vào, tức khắc, sảnh chính khách sạn như tràn đầy ánh sáng, tiểu nhị đi theo trưởng quầy ra tiếp khách lòng cảm thán không thôi, hôm nay là ngày lành gì nhỉ, có thể gặp được bao nhiêu người phong tư tuyệt thế!

Vũ Văn Lâm Đông lúc nhìn thấy người đi sau liền đứng dậy, nồng nhiệt tiếp đón:“Minh Không huynh!”

“Ra Vũ Văn huynh ở đây.”Minh Không mỉm cười đi qua.

“Bái kiến tiền bối.”Vũ Văn Phong đứng dậy chào.

Minh Không mỉm cười gật đầu, phía sau Phượng Duệ, Lan Thất, Minh Nhị, Ninh Lãng cũng tiến lên chào cha con nhà Vũ Văn, riêng Vũ Văn Lạc sợ hãi rụt rè tránh sau lưng mọi người.

Vũ Văn Lâm Đông sớm đã nhìn thấy con trai nhỏ nhà mình, chỉ có điều vừa gặp mặt mấy người Minh Không, không khỏi muốn hàn huyên vài câu, chẳng thể quan tâm nhiều quá. Nhìn Phượng Duệ, Minh Nhị, Lan Thất, Ninh Lãng mấy người long tư phượng nghi, tiêu sái bất phàm, tránh không được vì con trai mà mang chút uất ức hờn dỗi.Chỉ có điều nhìn một hồi mới phát hiện có gì đó khác lạ, ông không có được sự bình tĩnh bão táp không ngã của Minh Không, cũng không có sự nho nhã hàm dưỡng như Thu Trường Thiên, cho nên trực tiếp biểu hiện ra sự kinh ngạc của mình.

“Lan Thất thiếu…… Ngươi…… Dáng vẻ này……” Phải nói là đôi mắt xanh ngọc này quá mức đặc thù, vừa nhìn thấy mắt liền có thể chứng thực đây là Lan Thất, nhưng lại sơ sót bỏ qua bộ dáng của nàng, Vũ Văn Lâm Đông không khỏi có cảm giác xấu hổ trong lòng, chẳng lẽ là lão già mấy chục tuổi đầu rồi còn bị sắc đẹp mê họăc, người ta ăn mặc rõ rành như thế này mà mãi không nhận ra. Lại ngẫm mấy lời đồn thổi trên giang hồ, thầm nghĩ người này chẳng lẽ thực sự bất nam bất nữ hay sao?

Ngày đó Lan Thất mặc là váy áo nữ màu trắng.

Nói đến chuyện mọi người đi Lê Hoa trủng, vốn là không ai chuẩn bị hành lý gì cả, may mắn là ở nhà trúc của Tùy Khinh Hàn chẳng thiếu thứ gì, theo như lời Lan Thất, tất cả mọi thứ là Tùy Khinh Hàn vì chính mình và Đông Vị Minh mà chuẩn bị, chỉ tiếc Đông Vị Minh chưa bao giờ ở nhà trúc lấy một ngày, nên áo váy trang sức đều trở thành đồ của Lan Thất.

“Vũ Văn tiền bối, vãn bối như thế này chẳng lẽ không đẹp sao?”Lan Thất phe phẩy quạt ngọc hướng đôi mắt xanh nhìn về phía Vũ Văn Lâm Đông.

Đôi con người xanh thẳm có vẻ lơ đãng nhưng lại quét qua một luồng khí thế khiến ngực Vũ Văn Lâm Đông cứng lại, nhất thời á khẩu không trả lời được. Ngươi cũng không thể bắt ông, thân là một người sống hơn nửa cuộc đời, đường đường là tiền bối lại đi khen một vãn bối xinh đẹp?

May là lúc này Minh Nhị lên tiếng,“Ngươi muốn đi đâu?”

Vốn là Vũ Văn Lạc đứng một bên tính nhân cơ hội này chuồn êm.

Vũ Văn Lâm Đông vội vàng chuyển sự chú ý qua qua trai nhỏ của mình, khí thế vậy mới nổi lên, trừng mắt, thổi hếch râu mép, lớn tiếng quát:“ Tiểu tử con, không để cha mình vào mắt mà dám chuồn đi, lá gan không nhỏ a! Nói nhanh, mấy ngày nay con trốn đi đâu? Nếu làm sai điều gì, xem ta có lột da con không thì biết!”

“Cha, con không có gây chuyện xấu.”Vũ Văn Lạc cuối cùng không thể trốn tránh được chậm chạp đi đến trước mặt Vũ Văn Lâm Đông,“Con đi đến……”Rồi bỗng nhớ đến lời cảnh cáo của Tùy Khinh Hàn, vôi vàng nín thinh.

“Đi đâu?” Vũ Văn Lâm Đông hỏi sát.

“Đi……” Vũ Văn Lạc đưa ánh mắt khẩn cầu giúp đỡ về mấy người Minh Không, thấy mấy người bọn một là mỉm cười không nói, hai là lơ đãng nhìn đi chỗ khác,“Con đi……” Vũ Văn Lạc lắp bắp, dù cho ngày thường miệng mồm linh hoạt, thế mà bây giờ cái gì cũng không nghĩ ra.

“Vũ Văn bá phụ, đại ca và con đi theo mấy người Minh đại ca thăm hỏi một vị võ lâm tiền bối, chúng ta không có làm chuyện xấu.” Ninh Lãng đứng cạnh bỗng mở miệng, dù sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhưng thần trí đã tỉnh táo,“Sau đó lại gặp Minh Không tiền bối, liền kết bạn đồng hành, cuối cùng không ngờ được ngẫu nhiên gặp được bá phụ ở đây.”

Vũ Văn Lâm Đông vốn cũng chẳng tính trừng phạt con trai gì cả, chẳng qua là mượn cớ để thóat khỏi bối rối mà thôi, hơn nữa câu chữ của Ninh Lãng rất chân thành, đã sớm tin rồi, lại thấy Minh Không mỉm cười gật đầu, biết là không giả, lập tức nói:“Nếu như vậy tạm thời tha cho con, sau này về nhà chúng ta tính tóan sau!”

Vũ Văn Lạc tránh được một kiếp liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nhìn về phía Ninh Lãng, vẫn là nghĩa đệ mới đáng tin cậy. Hơn nữa,bình thường vốn thật thà chất phát lại biết tùy cơ ứng biến thế này. Tùy Khinh Hàn, Đông Vị Minh quả thật được xem như như võ lâm tiền bối, cho dù có nói ra cũng không bại lộ chân tướng, ừm, người thành thật đôi khi cũng có thể thông minh.

“Ngũ đệ, lần này đệ có thu họach gì không?”Vũ Văn Phong nãy giờ im lặng đột ngột lên tiếng.

Vũ Văn Lạc đang miên man suy nghĩ, nghe thấy không khỏi hỏang hốt, sau đó úp úp mở mở: “Ừm, gặp được mấy vị tiền bối, chứng kiến thân thủ của tiền bối rồi, tính sau này trở về chăm chỉ luyện võ.”

“Hiếm khi thấy đệ như vậy.”Vũ Văn Phong hừ mũi, dời ánh mắt không thèm nhắc nữa.

Vũ Văn Lạc cười gượng một tiếng.Thật sự bây giờ hắn vô cùng muốn khoe khoang với cha, anh mình: Con gặp được vị đứng đầu ma giáo Tùy Khinh Hàn, con còn gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Đông Vị Minh…… À, không, là nghe được tiếng nói của Đông Vị Minh! Còn ở chung với họ…… À, là ở nơi họ sống, được nửa tháng! Hè hè… Hai người cả đời chắc cũng không thể gặp được những người con đã gặp đâu!

Vừa vặn lúc đó là thời điểm ăn trưa, mọi người liền cùng nhau ngồi lại, vừa ăn vừa bàn chuyện ba ngàn anh hào bỏ mạng Đông Hải, ai nấy tâm tình bi thống. Sau khi ăn xong, thuộc hạ Lan Thất mang hành lý trước đây của mọi người đến, sắp xếp vào phòng, mấy người họ về phòng nghỉ ngơi, tiếp theo lại ra ngòai nghe ngóng tình huống.

Khi Lan Thất vừa bước chân ra khỏi cửa, đã khôi phục một thân nam nhi, áo tím quạt ngọc dáng vẻ phong lưu.

Đơn độc đi ra cửa, dọc theo con phố về phía đông, một mình một cảnh, tự mình dạo phố tự mình vui vẻ. Lúc đi đến một ngã tư vắng vẻ, từ phía bên phải một bóng người đột ngột lao ra, một thanh kiếm cũngtừ sau đâm tới, bất ngờ mạnh mẽ, nhưng ngay tại lúc người lao tới, lúc mà kiếm tưởng như đâm trúng người nọ, Lan Thất tay trái cầm quạt phất nhẹ, người nọ ngay tức khắc dội ngược lại xa chừng ba bước, tay phải vung lên, thanh kiếm bị kẹp giữa hai ngón tay,mọi thứ diễn ra như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, liền mạch lưu loát, không nhanh không chậm, hòan tòan vừa vặn, ai đó ở xa nhìn lại thấy được công phu của nàng không khỏi than thở sợ hãi.

Lan Thất nhìn người bị đánh dội lui, vừa thấy không khỏi kinh ngạc,“A, đây không phải Mi cung chủ à, sao bộ dạng lại trở thành thế này?”rồi nhìn phía bên phải mình, khẽ vẽ một nụ cười,“Thì ra là Thương cô nương, kiếm thuật càng lúc càng tiến bộ.”

Thương Bằng Hàn vận lực rút kiếm lui, thân kiếm lại không hề chuyển động, gương mặt càng lúc càng lạnh.

Lan Thất khẽ chuyển động ngón tay, thân kiếm chấn động, cánh tay cần kiếm của Thương Bằng Hàn bỗng nhiên tề rần, ngước mắt nhìn về phía nàng, thấy một đôi mắt xanh nghiền ngẫm nhìn mình, tựa như muốn nói: Ngươi ngoan ngoãn đừng hành động, bản thiếu còn nghĩ đến chuyện trả lại kiếm cho người, trái lại hành động lung tung đừng trách bản thiếu bẻ gãy nó. Cắn răng, không rút kiếm lui nữa.

Lan Thất vừa lòng buông kiếm ra, Thương Bằng Hàn cũng không có bất cứ động tác nào nữa, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm người đang nằm dưới đất, trong tư thế sẵn sàng, tựa như chỉ cần người này động đậy liền một kiếm đâm tới.

Lan Thất nhìn người không thể động đậy trước mặt, một quạt vừa nãy đã điểm huyệt của Mi Như Đại, lập tức quạt ngọc lại phất lên, giải huyệt cho nàng ta, nói:“Mi cung chủ vẫn nên dứng dậy trước đi.”

Mi Như Đại đứng dậy, một thân áo quần rách nát, cả người bẩn thỉu, dung nhan tiều tụy, nhìn như một kẻ ăn mày, không còn hơi hướng nào của vẻ phong tình trước kia. Lan Thất nhìn nàng, trán hơi nhăn lại, quay đầu nhìn Thương Bằng Hàn, vết thương ngày đó bây giờ đã in lại một vết sẹo mờ, nếu đứng xa cũng khó có thể nhìn ra, cho nên mỹ nhân mặt lạnh vẫn như trước là mỹ nhân mặt lạnh.

“Đây là…… Trả thù sao?”Lan Thất nhíu mày nói.Chuyện này phỏng chừng bất cứ ai nhìn vào cũng hiểu.

“Bằng không, Thất thiếu nghĩ hai chúng ta chơi trò mèo vờn chuột ư?”Mi đại như cười lạnh hai tiếng, giọng nói vẫn yêu mị mê hoặc người như trước, chỉ tiếc không xứng với khuôn mặt ngày hôm nay, chỉ có thể khiến người nghe thất vọng.

“À.” Lan Thất gật gật đầu, lại nói,“Lấy thân phận tôn quý đứng đầu của Mi cung chủ, cho dù mất đi võ công cũng không đến nỗi lưu lạc tới bước đường này mới đúng.”

“Cung chủ đứng đầu…… Mất võ công……” Mi Như Đại ha ha cười lạnh, ánh mắt tràn đầy óan độc cừu hận trừng Lan Thất,“ Mi Như Đại ta có hôm nay không phải do Thất thiếu ban tặng sao! Một thân võ công của ta bị ngươi phế bỏ, kinh mạch đứt đọan, trở thành thế nhân, còn có thể đứng đầu Bách Nghiên cung ư? Sư muội nhân cơ hội đoạt đi vị trí cung chủ, nếu ta không nhân cơ hội chạy trốn, hẳn bây giờ mộ đã xanh cỏ rồi! Chỉ tiếc thóat khỏi động sói lại vào hang hổ!”Nói xong ánh mắt quét về phía Thương Bằng Hàn, cũng một ánh mắt óan độc ngoan tuyệt.

Nhìn dáng vẻ của nàng ta lúc này đây, không cần hỏi lại, cũng biết thời gian vừa rồi đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ.

Lan Thất lại nhìn qua Thương Bằng Hàn.

Thương Bằng Hàn vẫn một gương mặt lạnh, ánh mắt sắc lẹm, giọng nói đương nhiên cũng rét căm,“Người giang hồ có oán báo oán, có thù báo thù! Ngươi khiến ta bị hủy dung, nếu là luận võ quang minh chính đại, ta đây chấp nhận! Thế nhưng ngươi lại sử dụng thủ đọan ti tiện, vậy đừng trách Thương Bằng Hàn ta hôm nay mặc kệ ngươi trói gà không chặt!”

“Ừm, rất có đạo lý.”Lan Thất nghe vậy gật đầu.

Mi Như Đại bây giờ không kích động cũng không bỏ chạy, đứng thẳng thắt lưng, ngửa đầu nhìn hai người,“Hôm nay ta khó thoát khỏi cái chết, bà cô ta cũng không có gì phải sợ, ta đây chết rồi thành quỷ báo thù các ngươi là được!”Dứt lời nhắm mắt, ngẩng đầy đợi cái chết.

Thương Bằng Hàn rút kiếm, Lan Thất nâng quạt ngọc, ngăn trở nàng.Mắt ngọc nhìn Mi Như Đại, có vài phần ngạc nhiên,nói: “Mi cung chủ, thời điểm như thế này cô không nên ương ngạnh mới đúng, theo như tác phong diễn xuất thường thấy của cung chủ, nên quỳ xuống đất cầu xin, nhân tiện yêu kiều nhỏ vài giọt nước mắt khơi gợi lòng tha thứ của người khác.”

Mi Như Đại trợn mắt, cười nhạo nói: “Khóc? Khóc có lợi gì sao? Khóc không đạt được quyền thế, khóc không ra tiền tài, khóc không lấy được địa vị! Khóc không có cơm ăn, khóc không có áo mặc, khóc cũng không ai thương ngươi, không ai bảo vệ ngươi! Kẻ yếu gặp kẻ mạnh mà khóc lóc chỉ khiến chúng cười cợt nhạo báng! Mi Như Đại ta vốn chẳng phải là người lương thiện gì, nhưng đã rơi vào bước đường ngày hôm nay, cần gì phải làm trò cười!”

“Vậy sao?” Lan Thất mắt xanh sáng ngời, đánh giá Mi Như Đại đang vô cùng chật vật, chậm rãi gật đầu,“Mấy câu nói này của Mi cung chủ thật vô cùng hợp lòng bản thiếu.”

“Hừ! Không cần mèo khóc chuột!”Mi Như Đại lạnh lùng trừng mắt. Nhớ đến chuyện sư muội phản bội, nhớ lại một đường bị đuổi giết, nhớ tới một tháng đào vong vừa qua…… Trong lòng chỉ có hận thù! Nếu đã không thể sống, như vậy thì chết một cách sảng khóai đi, dù có trở thành quỷ đi nữa cũng nhất định phải báo thù!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio