Hoàng Cảnh Du bế Hứa Chính Kỳ vào bồn tắm, vừa bế môi vẫn không rời khỏi người kia. Thì ra, hắn lại thích y nhiều đến như vậy! Ôm y trong lòng mà cảm thấy lồng ngực vang lên những tiếng thình thịch thình thịch không ngừng nghỉ. Trong quá khứ, hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ khát khao chiếm giữ một người đến thế.
Hoàng Cảnh Du tưởng rằng cuộc sống nhàm chán của mình cứ ngày qua ngày lặng lẽ trôi đi, thậm chí những ngày tháng cô đơn sẽ nối tiếp cùng cô đơn. Thế nhưng, chuyến trở về lần này đã thay đổi rất nhiều thứ, càng không thể ngờ rằng, mình vừa xuống sân bay đã nhìn thấy một người giống Hứa Ngụy Châu đến như vậy!
Hoàng Cảnh Du đương nhiên biết, nếu là Ngụy Châu, e là hắn cả đời này cũng không thể cùng y nói chuyện một cách thống khoái. Bởi lẽ giữa bọn họ có quá nhiều khúc mắc không thể lý giải được, dẫu biết rằng những điều đó cũng không phải do chính hai người gây ra, nhưng người trực tiếp gánh chịu chính là hai người bọn họ. Bởi lẽ, hắn mang họ Hoàng, còn y lại mang họ Hứa. Có lẽ, nếu Ngụy Châu vẫn còn sống, Hoàng Cảnh Du sẽ chỉ có thể âm thầm đứng một bên mà nhìn y. Có lẽ, hắn sẽ trở lại chốn cũ, những nơi ít ỏi còn lưu dấu kỷ niệm xưa của hai người mà ngẩn ngơ hoài niệm. Cũng không biết vì lý do gì, trái tim hắn luôn mang một gánh nặng mang tên Hứa Ngụy Châu mà nhiều năm nay vẫn chưa thể nào buông bỏ.
Khi nhìn thấy Hứa Chính Kỳ, một chút tư vị xưa cũ của Ngụy Châu lại phảng phất trên người y, cứ thu hút ánh nhìn của Hoàng Cảnh Du. Có nhiều lúc, hắn tự hỏi, nếu Hứa Chính Kỳ không mang lại cho hắn hoài niệm kia, phải chăng bọn họ mãi mãi chỉ là hai kẻ lạ? Hắn là tổng tài của Hoàng thị, còn y là trợ lý của Giang Hạo Phong, mãi mãi nước sông không phạm nước giếng, cho dù hai người có tình cờ lướt qua nhau đi chăng nữa cũng không có gì thay đổi. Câu hỏi này mãi mãi Hoàng Cảnh Du cũng không muốn trả lời. Bởi lẽ nếu là đúng, vậy thì hắn xem Hứa Chính Kỳ là thế thân của Ngụy Châu hay sao? Ngụy Châu là em trai của hắn cơ mà! Hoàng Cảnh Du không dám tiếp tục đào sâu suy nghĩ của chính mình nữa, giữa bọn họ mãi mãi tồn tại một cái gì đó ngoài ý muốn, hắn sợ hãi lý do thực sự từ phía sau.
Mấy tháng qua ở bên cạnh Hứa Chính Kỳ, Hoàng Cảnh Du nhận ra một điều, ban đầu có thể vì y thực sự rất giống Ngụy Châu nên thu hút sự chú ý của hắn. Nhưng những ngày tháng qua điều lưu giữ tình cảm của hắn dành cho y chính là ở sự nhàn nhạt phảng phất từ cốt cách của Hứa Chính Kỳ. Ở y, hắn luôn thấy điều gì đó thú vị mới mẻ, tựa như một quyển sách không hồi kết mà hắn mãi muốn khám phá, tìm tòi. Hoàng Cảnh Du hôm nay mang Hứa Chính Kỳ về nhà, không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn có được con người này. Hôn y, mơn trớn y làm hắn cảm thấy không đơn thuần là thỏa mãn mà còn là một chút hạnh phúc đan xen vào nhau, làm trái tim hắn luôn ở trạng thái loạn nhịp.
Hoàng Cảnh Du ôm Chính Kỳ đặt vào bồn tắm, khi lưng y vừa tựa vào thành bồn, hắn liền ập người đến, vừa hôn vừa cắn bờ môi tựa như thứ mật ngọt ngào mà hắn dù có nếm cả đời vẫn không thấy chán.
"Tôi thích em, Chính Kỳ, tôi rất thích em!"
Hắn xưa nay lúc làm tình đều không có hứng thú nói chuyện, lại chưa từng nói ra những lời ngọt ngào cho bạn tình của mình. Nhưng hôm nay, khi ôm y vào lòng, hắn chỉ muốn cho y những điều tốt nhất. Hắn thật sự rất thích người này! Hoàng Cảnh Du ngậm lấy vành tai Hứa Chính Kỳ mà liên tục nuốt nhả, má hắn áp vào má y, từng đợt hôn nóng bỏng lại đổ ập xuống làm Hứa Chính Kỳ hơi thở trở nên khó khăn. Bàn tay mềm mại với từng đốt dài rõ rệt đặt trên lưng Hoàng Cảnh Du vô thức để lại những vệt đỏ ửng. Hai cự vật trần trụi bên dưới ma sát vào nhau cứng rắn.
Bất giác, Hoàng Cảnh Du đảo người một cái đã đặt Hứa Chính Kỳ khóa ngồi trên eo mình. Hai khuôn mặt cận kề nhau cùng thở dốc, trong hơi nước mờ mịt của bồn tắm, hắn giương đôi mắt kích tình nhìn gương mặt hồng hồng cùng bờ môi đỏ ửng của Hứa Chính Kỳ mà không khỏi càng muốn nhìn kỹ hơn nữa. Bỗng dưng, Hoàng Cảnh Du vươn bàn tay lên che ngang khuôn mặt y, chỉ để lộ ra đôi mắt vì sắc tình mà ẩm ướt của Hứa Chính Kỳ. Từ lúc nào, Hoàng Cảnh Du đã nhíu mày thành hàng.
"Ngụy Châu!"
Trong cơn thảng thốt, bất giác Hoàng Cảnh Du kêu lên một tiếng khiến cả hai cùng giật mình. So với y hắn càng giật mình hơn. Vì sao lại gọi tên người đã mất kia? Trước mặt hắn không phải Hứa Chính Kỳ mà bản thân vô cùng thích thú hay sao? Vì sao vào giờ phút này lại gọi tên một người đã mất? Người đó còn là em trai cùng cha khác mẹ của mình!
Nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt Hứa Chính Kỳ, Hoàng Cảnh Du bất giác cảm thấy chột dạ. Hắn không muốn nhìn thấy nét mặt kia nhưng bất đắc dĩ hắn đã nói lên điều cấm kỵ đó. Nhưng vừa rồi, rõ ràng trong làn hơi nước mờ nhân ảnh, Hoàng Cảnh Du đã nhìn thấy Hứa Ngụy Châu của mười năm về trước. Đôi mắt đen lay láy trong vắt tựa như thần tiên không vướng bận sự đời, không thù không oán hiện về mồn một trước mắt hắn. Hoàng Cảnh Du đã mất đi khống chế mà gọi tên người kia.
Bất giác, hắn cảm thấy lòng bàn tay mình một mảng ẩm ướt, hóa ra Hứa Chính Kỳ trong lúc hắn thất thần đã hôn vào tay hắn, dường như còn dùng lưỡi liếm qua. Hoàng Cảnh Du nheo nheo đôi mắt nguy hiểm mà gầm lên một tiếng.
"Tiểu yêu tinh, ai dạy em kỹ xảo này? Hửm?"
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du điên cuồng nắm lấy cổ người kia giật đến, đồng thời miệng cũng tiến tới gặm cắn đôi môi hư hỏng vừa rồi liếm tay hắn. Hắn thích thú nhưng hắn cũng vô cùng tức giận. Hoàng Cảnh Du nhớ lại những thứ mình đã nhìn trong căn phòng ở K bar mà không khỏi máu trong người sôi sục. Hoàng Cảnh Du ghen rồi, trong cơn hứng tình hắn lại phát rồ lên. Hắn đè thấp đầu Hứa Chính Kỳ xuống, ấn sâu vào miệng y một nụ hôn cưỡng đoạt, môi miệng lấn sâu vào trong y, nuốt đến tận cùng chiếc lưỡi y làm Hứa Chính Kỳ hơi giãy giãy.
"Cho em biết hậu quả của việc làm tôi tức giận!"
Hoàng Cảnh Du vừa cắn vừa nuốt vừa buông lời hăm dọa. Bàn tay từ lúc nào chạy dọc sống lưng y mà đặt trên bờ mông, ve vãn tính khí dựng thẳng đầy sức sống của y. Hắn vừa sờ vừa nắn vừa hôn y mãnh liệt. Cùng với cử động tay của Hoàng Cảnh Du bên dưới, Hứa Chính Kỳ bất giác phát ra tiếng rên trầm thấp dụ hoặc linh hồn đang hứng tình của hắn.
"Ưm..."
Hoàng Cảnh Du bất giác trừng ra đôi mắt đầy dục vọng, bàn tay gấp gáp từ lúc nào vòng ra phía sau sờ sờ mật huyệt hút hồn kia, hắn thì thầm một câu khàn khàn vào tai Hứa Chính Kỳ.
"Tôi muốn em!"
Chưa kịp dứt lời, ngón tay của hắn đã len lỏi vào mật huyệt mềm mại bên dưới mà đâm thọc. Hắn không biết tình sử của Hứa Chính Kỳ ra sao, nhưng mà nơi tư mật kia như một mật đạo sâu thẳm chật khít. Hoàng Cảnh Du rất khó khăn mới có thể chèn một ngón tay của mình vào khiến hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên. Hứa Chính Kỳ ngồi trong ngực hắn cơ thể còn khẽ run run, vòng tay ôm trên cổ hắn có một chút bám chặt, tuy rất nhẹ nhưng Hoàng Cảnh Du cũng cảm nhận được y đang sợ hãi.
"Đã cho đàn ông thao còn sợ hãi sao? Hửm? Thứ hư hỏng này!"
Hắn mắng nhưng trong lời nói rõ ràng có sự yêu chìu cưng nựng, vừa nói, bàn tay còn lại vừa vả nhẹ vào mông y nghe chang chác, môi còn không tự chủ được mà cắn vào môi dưới căng mọng của y.
"Sau này, em là của tôi, từ trên xuống dưới đều thuộc về một mình tôi có biết không? Nếu có ai chạm vào, tôi liền trừng phạt em!"
Hứa Chính Kỳ hơi hơi nhìn hắn, trong đôi mắt mờ mịt ẩn chứa chút nghi hoặc. Hoàng Cảnh Du bỗng dùng ngón tay điểm vào mũi y một cái.
"Em muốn gì cũng được, tôi đều sẽ cho em! Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời!"
Dứt câu, hắn lại ngoạm vào môi y, di di xuống cắn vào yết hầu y nhiều cái, mỗi lần buông ra đều để lại những vệt bầm đỏ ẩn dưới làn da trắng tuyết. Ba ngón tay bên trong cúc huyệt vẫn đều đặn hoạt động khai mở, một cánh tay khác nắm lấy bàn tay Chính Kỳ đặt trên nam căn cứng ngắt dựng thẳng của mình mà xoa xoa, ấn ấn. Miệng vẫn gặm cắn lung tung trên cơ thể người kia.
"Cắn ai đều chặt như vậy?"
Hoàng Cảnh Du thốt ra một câu vô thưởng vô phạt khiến Hứa Chính Kỳ mở mắt ra nhìn hắn.
"Miệng dưới của em, cắn ai đều chặt như vậy sao? Hay chỉ có mình tôi mới vậy? Hửm?"
Hứa Chính Kỳ như hiểu ra, gò má liền ửng hồng, ánh mắt vô thức chớp chớp vài cái làm Hoàng Cảnh Du hết sức vui sướng. Người này như vậy mà lại mắc cỡ hay sao? Hắn thật thích thú, không ngờ Hứa Chính Kỳ còn có mặt này, lúc y e thẹn lại xinh đẹp đến như vậy! Chỉ tưởng những kẻ làm tình lần đầu tiên mới mắc cỡ, không ngờ hắn lại nhìn thấy điều mê người này ở y.
"Thực sự thích em!"
Hắn vùi đầu vào cổ y vừa liếm vừa cắn vừa hôn. Ngón tay bên trong y càng ra sức thao lộng làm Chính Kỳ cơ thể khẽ run lên, miệng vô thức hít khí.
"Ưm..."
Theo tiếng rên của Hứa Chính Kỳ, Hoàng Cảnh Du cảm thấy thân dưới của mình trướng đau đến lợi hại, hắn không đợi đến làm tiền hí đủ, nhanh chóng rút ngón tay ra, tay kia nâng mông y cao hơn một chút, tính khí thẳng dựng như thiết trụ liền đặt trước miệng huyệt y giật giật. Lúc Hoàng Cảnh Du định dùng sức đi vào bỗng dưng từ bên ngoài tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi gay gắt. Hoàng Cảnh Du hơi khựng lại một chút, bất quá hắn không định nghe máy.
"Hoàng tổng, nhận điện thoại đi!"
"Không cần thiết! Việc của chúng ta quan trọng hơn."
Hắn cười cười dâm tà, hơi nhấc người một chút, bất giác một bàn tay nắm vào vai hắn kéo lại.
"Cuộc gọi lúc nửa đêm hẳn là quan trọng, nếu không may công trình xảy ra sự cố nào thì sao?"
"Tiền cũng là của tôi, em gấp làm cái gì?"
Hoàng Cảnh Du thoáng chút không hài lòng.
"Nhưng mấy tháng qua em đã rất rất vả làm việc, không muốn nhìn thấy tâm sức của mình gặp phải sự cố gì, Hoàng tổng không giúp em sao?"
Hoàng Cảnh Du nghe những lời nói dịu ngoan này phút chốc trái tim mềm nhũn ra, cũng không ngờ người này bên ngoài lạnh lùng mà lời nói còn có thể êm tai đến như vậy. Hắn đánh "chụt" một cái lên miệng y rồi chống tay vào thành bể đứng lên.
"Em hại tôi cứng đến đau, một lát nữa phải bồi thường gấp đôi!"
Hứa Chính Kỳ nhìn Hoàng Cảnh Du cười cười làm hắn hết sức hài lòng, ngón tay điểm vào môi y khẽ buông lời hăm dọa.
"Ngồi yên đó đợi tôi!"
Hứa Chính Kỳ nhìn theo bóng dáng Hoàng Cảnh Du rời khỏi phòng tắm, môi khẽ nhếch lên thành một đường cong nhẹ. Bên ngoài nhanh chóng vang lên cuộc trao đổi qua điện thoại.
"Thiếu gia!"
"Có việc gì? Sao gọi tôi vào giờ này?"
"Thiếu gia mau trở về nhà, có một người gửi cho bà chủ cái gì đó của cậu, bà chủ xem xong thì liền ngất, hiện tại bác sĩ đang đến cấp cứu!"
"Cái gì?...Được, tôi về ngay!"
Hoàng Cảnh Du cúp máy xong mà không rõ trong lòng đang có tư vị gì. Thứ đó là gì chứ đến nỗi làm mẹ hắn phải ngất đi? Nhược Lan không phải là người dễ dàng bị kích động, xem ra lần này bị kinh hách không ít. Hắn tắt điện thoại xong hơi chần chừ một lúc rồi đi vào nhà tắm. Bên trong, Hứa Chính Kỳ vẫn ngồi tựa lưng vào thành bể. Hắn từ từ tiến đến, người hơi khom xuống hôn nhẹ một cái vào trán y, rồi đứng lên mặc quần áo vào.
"Ở nhà có việc, tôi phải trở về một chuyến!"
"Vậy em cũng sẽ trở về!"
Hoàng Cảnh Du hơi trầm ngâm một chút rồi tiến đến nắm lấy cổ y, vuốt ve.
"Em cứ ngủ ở đây, sáng mai tôi sẽ trở lại đón em đi làm!"
Nói xong, hắn hôn một cái nữa lên môi y rồi nhanh chóng rời đi. Hứa Chính Kỳ nở nụ cười nhẹ tiễn hắn cho đến khi nghe tiếng cửa nhà đóng lại, nụ cười liền tắt hẳn trên môi y. Hứa Chính Kỳ ánh mắt tối sầm lại, từ lúc nào tròng mắt bỗng đỏ ửng lên. Y vươn tay xả nước đầy bồn tắm, lấy cục xà phòng vô thức chà xát lên mặt, lên cổ, lên ngực, lên từng bộ phận trên cơ thể, càng chà y càng mạnh tay, vừa chà mắt vẫn trừng trừng nhìn vào một khoảng mông lung nào đó.
"A!!!!!!!!!!!!!!"
Y bỗng hét lên một tiếng rồi toàn thân trượt dần xuống thành bồn, đến khi gương mặt hoàn toàn chìm khuất vào trong nước. Khoảng một phút sau y liền ngoi lên, liên tục thở dốc. Y đập tay vào nước, ném xà phòng xuống mặt đất, tay liên tục kỳ cọ cơ thể mình, đặc biệt những nơi bị Hoàng Cảnh Du hôn qua, y đều mãnh liệt chà cho đến khi làn da của chỉ còn là một mảng đỏ ửng.
"KHỐN NẠN, KHỐN NẠN, KHỐN NẠN!"
Hứa Chính Kỳ vừa chà xát cơ thể mình vừa buông lời mắng chửi, khóe mắt từ lúc nào đã ẩm ướt. Đến khi cảm thấy mệt mỏi, y tựa lưng vào thành bồn, nước từ hốc mắt chảy tràn xuống gò má, cũng không biết là nước của bồn tắm hay chính là nước mắt của y.
Chính Kỳ ngồi đó thật lâu cho đến khi nước trong bồn trở nên lạnh ngắt, từng thớ thịt trên người khẽ run run, y cảm nhận trái tim mình vô cùng khó chịu. Bất giác có tiếng điện thoại vang lên, Chính Kỳ từ trong mộng mị tỉnh dậy, đôi mắt nhập nhằng mở ra, vẫn là căn phòng xa lạ đó, vẫn là cái nơi chứng kiến cảnh hoan ái hoang đường diễn ra vừa rồi. Hứa Chính Kỳ thở ra một hơi rồi từ từ bước khỏi bồn tắm lấy điện thoại từ chiếc quần treo trên móc, liền hiện ra một dãy số không lưu tên, nhưng hơn ai hết y biết rõ đó là người nào. Vừa nhấc máy, bên kia lập tức vang lên tiếng nói của nam nhân đầy gấp gáp.
"Ngụy Châu!"
"Ừm!"
"Anh không sao chứ? Mọi việc đã xong xuôi, không muộn chứ?"
"Tôi vẫn ổn! Cảm ơn cậu!"
"Anh không sao thì tốt rồi! Vậy...em đến đón anh được không?"
Bên kia điện thoại rõ ràng là tiếng cười nhẹ, sau đó thì hơi ngập ngừng một chút như nín thở chờ đợi câu trả lời của y.
"...Được!"
Dứt lời, điện thoại cũng vụt tắt. Hóa ra Hứa Chính Kỳ chính là Hứa Ngụy Châu. Mười năm trước khi nhảy xuống biển đã được một tàu du lịch cứu sống. Nhưng sau đó, trên đường trở về đất liền tàu cũng bị tai nạn. Số người sống sót không nhiều, trong đó có một gia đình họ Hứa. Trong lần tai nạn đó, họ đã mất đi đứa con trai tên là Hứa Chính Kỳ, trùng hợp cũng bằng tuổi Hứa Ngụy Châu. Sau khi nghe y kể đầu đuôi câu chuyện thì bọn họ nhận y làm con nuôi để nguôi ngoai phần nào nỗi đau mất con. Họ nương tựa vào nhau mà sống cho đến khi di cư sang Mỹ.
Những năm tháng sống trên đất Mỹ, chưa bao giờ Ngụy Châu quên đi cái chết oan uổng của mẹ mình, chưa bao giờ quên đi nỗi hận tuyệt tình đối với Hoàng Thiếu Hoa. Ngụy Châu luôn nung nấu trong lòng ý định trở về để trả thù cho mẹ và tìm lại công bằng cho bản thân mình.
Trong một lần đọc báo, tình cờ Ngụy Châu nhìn thấy hình ảnh của chủ tịch tập đoàn Giang thị là Giang Hạo Minh, liền nhớ ra người quen của bà ngoại mình từng gặp ở nhà họ Hứa. Ngụy Châu khi đó chỉ nói chuyện vài câu với Giang Hạo Minh, nhưng y biết rõ người này có thể giúp mình. Sau đó, bằng mối quan hệ của cha mẹ nuôi, y tìm cách gặp được Giang Hạo Minh, và kể cho hắn nghe hết những uất ức mà bản thân mình gặp phải.
Thật không ngờ, một năm sau, ba mẹ nuôi của Ngụy Châu bị tai nạn xe hơi mà qua đời, từ đó Giang Hạo Minh nhận y làm con nuôi và luôn mang theo bên mình bồi dưỡng. Y cũng nói rõ với Giang Hạo Minh ý định trả thù của mình.
"Con phải biết rõ, thù hận cũng không làm mẹ con sống lại, nhưng có thể làm con càng trở nên đau khổ hơn. Con đã lớn, hãy tự mình cân nhắc!"
Đó là những lời Giang Hạo Minh nói trước khi tiễn Ngụy Châu về nước. Y hoàn toàn nhớ rõ. Nhưng y có thể lựa chọn khác hay sao? Nỗi oan khuất mà hai mẹ con y phải gánh chịu ai sẽ thay y trả lại đây? Chỉ có một mình y, dù là Ngụy Châu phải đánh đổi cả mạng sống của mình y cũng phải trả thù. Cuộc đời này mắc nợ mẹ con y một lời xin lỗi!
Để tiếp cận với người nhà họ Hoàng thì con đường dễ dàng nhất chính là xuất phát từ Hoàng Cảnh Du. Mấy năm nay, Ngụy Châu đã thuê thám tử điều tra về Hoàng Cảnh Du, về tất cả người nhà họ Hoàng, về Hứa gia và những mối quan hệ liên quan đến họ từ mười bảy năm trước. Tình cờ, Ngụy Châu đã phát hiện ra rất nhiều chuyện đặc biệt, nhất là trong khoảng thời gian Hoàng Cảnh Du ra đời, Hoàng Thiếu Hoa rất thường xuyên ra ngoài chơi bời, dù trước đây nổi tiếng là người chung thủy và yêu vợ. Nghe nói lúc nhỏ Hoàng Cảnh Du từng bị bệnh nặng nhưng Hoàng Thiếu Hoa đi công tác xa cũng không một lần về thăm.
Sau đó, Hoàng Cảnh Du nhiều lần bị đưa sang Pháp sống cách xa gia đình. Trước đây lúc còn nhỏ nên Ngụy Châu hoàn toàn không hiểu, chỉ cho rằng Hoàng Thiếu Hoa muốn tạo môi trường tốt cho Hoàng Cảnh Du học tập, nhưng bây giờ y đã hiểu ra được một vấn đề, thời gian Hoàng Cảnh Du sang Pháp chỉ là học âm nhạc tại ngôi trường không mấy tiếng tăm, mặc dù với điều kiện của nhà họ Hoàng, hoàn toàn có thể mời lão sư danh tiếng đến kèm cập riêng cho hắn, không có lý do nào phải rời xa gia đình khi còn quá nhỏ.
Ngụy Châu bắt đầu nghiêm túc nhớ lại, trong ký ức, y cũng chưa một lần nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa ôm ấp hay cưng chìu Hoàng Cảnh Du. Tất cả chỉ là một thái độ nhàn nhạt có phần xa lạ. Trước đây, Ngụy Châu chỉ chú ý vào cảm nhận mất mát của bản thân mình mà chưa từng quan sát đến Hoàng Cảnh Du nên y đã không để ý đến, nhưng hiện tại khi nhớ lại quả nhiên có rất nhiều thứ đáng ngờ.
Xâu chuỗi lại tất cả, liền vấy lên trong lòng Hứa Ngụy Châu một hoài nghi mơ hồ, y không dám cho rằng đúng, nhưng điều không thể ngờ nhất đã xảy ra sau khi cầm trong tay mình tờ xét nghiệm ADN kia.
Năm đó khi bị bắt cóc, Ngụy Châu từng nghe kết quả xét nghiệm ADN của mình và Hoàng Thiếu Hoa, và y cũng hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của Lan Lăng, y biết mình là con ruột của Hoàng Thiếu Hoa, không thể sai biệt. Lúc Hoàng Cảnh Du ở bên Pháp, Ngụy Châu đã thuê một MB tiếp cận và lấy được mẫu tóc của hắn. Sau đó y đã âm thầm xét nghiệm cùng mình. Kết luận giữa y và Hoàng Cảnh Du không phải là anh em ruột thịt, điều đó đã khiến Hứa Ngụy Châu đau khổ suốt một thời gian dài.
Y không hiểu, vì cớ gì Hoàng Thiếu Hoa thà nhận đứa con không phải máu mủ của mình còn hơn thừa nhận y? Phùng Nhược Lan bao nhiêu năm nay vì sự ích kỷ mưu cầu danh lợi của bản thân mà lừa người dối mình, trăm phương ngàn kế loại bỏ đứa con ruột là y khỏi Hoàng thị, hại y và mẹ mình phải chịu bao nhiêu uất ức cùng khổ sở. Chính vì vậy, người nhà họ Hoàng phải trả giá cho tất cả những gì đã làm năm xưa đối với hai mẹ con bọn họ!
Sau khi nghe Hoàng thị tiến hành dự án xây dựng chuỗi khách sạn mới, Hứa Ngụy Châu liền biết rằng cơ hội của mình đã đến, y đề xuất với Giang Hạo Minh hợp tác với Hoàng thị, rồi chính bản thân mình về nước xuất hiện với tư cách là trợ lý bên cạnh Giang Hạo Phong.
Nhiều năm nay, y đã nghiên cứu rất kỹ về sở thích, thói quen và tác phong sinh hoạt của Hoàng Cảnh Du. Y biết, Hoàng Cảnh Du đối với thân phận của Hứa Ngụy Châu có một chút cố chấp. Cho nên đêm đó, khi biết Hoàng Cảnh Du đang qua đêm ở K bar cùng người tình, y đã cố tình xuất hiện để gặp hắn.
Lần đó, Giang Hạo Phong đang ở cùng một thiếu niên tại phòng VIP K bar, Ngụy Châu lập tức trong đêm chạy đến tìm cớ gặp hắn, đợi lúc Hoàng Cảnh Du đi qua thì cố tình từ bên trong bước ra để Hoàng Cảnh Du nhìn thấy mà không nghi ngờ thân phận của mình. Để y cùng hắn gặp nhau như một sự tình cờ nào đó.
Những lần gặp mặt sau đó, Ngụy Châu cố tình làm cho mình thật đẹp đúng như sở thích mà bao nhiêu năm nay y đã điều tra về Hoàng Cảnh Du, và quả nhiên đã hấp dẫn được sự chú ý của hắn. Nhưng mà, có một điều Ngụy Châu đã không ngờ đến, chính là sở dĩ Hoàng Cảnh Du để ý đến y không phải bởi vì bất kỳ thứ gì khác ngoài việc y trông giống với Hứa Ngụy Châu. Những người tình đã từng cùng hắn qua đêm suốt nhiều năm qua cũng mang trong mình một điểm nào đó tương tự Hứa Ngụy Châu của mười năm trước. Như vậy, cuối cùng Hứa Ngụy Châu lại tình cờ giả thành chính mình nhưng y lại không hề hay biết.
Hai tuần trước, sau khi bị Hoàng Cảnh Du hôn trong nhà vệ sinh Hoàng thị, y trở về nhà liền đập phá rất nhiều đồ đạc vì tức giận. Y tức giận chính mình vì trả thù mà biến thẳng thành cong, dùng thân thể để tiếp cận Hoàng Cảnh Du. Y ghê tởm chính bản thân mình. Trên cánh tay hiện tại vẫn còn để lại một vết sẹo mờ nhạt.
Sau đó, Ngụy Châu liền trở về Mỹ để làm Hoàng Cảnh Du sa bẫy. Rồi trở lại K bar thuê một cặp tình nhân làm tình để tạo hiện trường cho Hoàng Cảnh Du ghen. Mọi thứ diễn ra hoàn toàn đúng như kế hoạch của y, chỉ có một điều ngoài ý muốn, chính là hai tiếng "Ngụy Châu" mà Hoàng Cảnh Du vừa gọi y lúc nãy. Y không hiểu nó đại biểu cho cái gì, vì sao lúc cùng Hứa Chính Kỳ hảo hợp lại gọi y thành Ngụy Châu? Hoàn cảnh không thích hợp, thời gian không thích hợp, thân thế càng không thích hợp!
Hứa Ngụy Châu từ lúc nào đã rời khỏi khách sạn Mễ Túc, y đang ngồi trên một chiếc xe màu đen mà rời đi. Xe ngừng lại ở cột đèn đỏ, một thanh niên cao lớn còn rất trẻ, gương mặt anh tuấn khoảng ngoài hai mươi tuổi, có chút kích động đang ngồi trên ghế lái mà liếc mắt nhìn sang Ngụy Châu.
"Anh không sao chứ?"
Ngụy Châu cũng không quay đầu lại, ánh mắt chỉ phóng ra khỏi cửa xe, nhìn vào khoảng không vô định nào đó.
"Tôi không sao!"
"Anh nói dối!"
"Hửm?"
Ngụy Châu khó hiểu quay đầu lại nhìn thanh niên.
"Trên cổ anh..."
Ngụy Châu hơi nhíu mày một chút, tay cũng không buồn nhúc nhích, ánh mắt có chút thất thần.
"À...chỉ đụng chạm một chút!"
Lời chưa kịp dứt, bất giác thanh niên lao đến kéo lấy vai Ngụy Châu ôm chặt vào lòng, mặt vùi vào hõm vai y, hít hà mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể y, như thể muốn làm bản thân cảm thấy yên tâm phần nào.
"Ngụy Châu, xin lỗi...xin lỗi vì không giúp nhiều được cho anh, để thằng khốn đó chạm vào anh, để anh phải chịu thiệt thòi...Em thật vô dụng!"
Ngụy Châu hơi giật mình một chút, bất quá y cũng vươn cánh tay lên vỗ nhẹ lưng người kia trấn an, ánh mắt y lúc này chỉ còn lại một màn đêm sâu thẳm.
"Tôi không sao, cậu đừng trách mình, nếu không nhờ cậu, thứ kia cũng không thể đến tay người đàn bà đó, không phải sao? Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, Tống Huy!"
Đó là Tống Huy, em trai của Tống Thiến, người mà Ngụy Châu đã dạy thêm từ mười năm trước. Sau khi Ngụy Châu sang Mỹ được một năm thì tình cờ gặp Tống Huy cũng đến đó du học. Khi đó, họ đã nhận lại nhau, và Tống Huy cũng âm thầm bên cạnh Ngụy Châu như một người bằng hữu thân thiết suốt nhiều năm nay. Tống Huy học về công nghệ thông tin, hắn rất giỏi và cũng có một hệ thống thám tử riêng của mình. Nhiều năm nay hắn giúp đỡ Ngụy Châu không ít. Khi y quyết định về nước hắn cũng về theo, dù Ngụy Châu không muốn Tống Huy liên quan quá nhiều đến việc trả thù của mình, càng không muốn hắn bị liên lụy. Nhưng mà hắn hoàn toàn tự nguyện, y cũng hết cách.
Ở những tụ điểm ăn chơi của Hoàng Cảnh Du, bảo mật và an ninh vô cùng gay gắt, bên ngoài Hoàng Cảnh Du cũng ít khi lộ diện, cho nên bọn họ thậm chí cánh paparazzi cũng chưa từng chụp được bất kỳ thông tin nào từ Hoàng Cảnh Du. Cho nên việc hắn bao dưỡng nam nhân hoàn toàn giữ kín suốt mấy năm nay. Lần này, Tống Huy đã phải tốn không ít công sức mới có thể thu được một cảnh ân ái của Hoàng Cảnh Du cùng Minh Châu tại căn hộ mà hắn mua cho tình nhân vài tháng trước.
Vừa rồi, Tống Huy đã gửi đoạn phim cho Phùng Nhược Lan xem, và quả nhiên thu được không ít thành quả. Nếu tin tức này bị truyền thông phanh phui, e là Hoàng thị sẽ gặp sóng gió không ít. Bởi lẽ Hoàng Cảnh Du là người thừa kế duy nhất của Hoàng thị. Nhưng mà Ngụy Châu cũng không vội vã ra tay, bởi lẽ y muốn từ từ làm cho người đàn bà kia phải đau khổ, làm cho Hoàng Thiếu Hoa mất hết tất cả y mới cảm thấy hả dạ.
Đèn xanh sáng lên, chiếc xe lại từ từ lăn bánh. Bên ngoài trời mưa rơi lất phất, Ngụy Châu nhìn ra màn đêm thăm thẳm cùng những giọt mưa hối hả rơi xuống lòng đường, mà không khỏi bâng khuâng nhớ về mười năm về trước. Hoàng Cảnh Du trong những ngày đen tối nhất cuộc đời đã giơ bàn tay mình ra cho y nắm. Khi đó cũng không có ai khác ngoài hắn bên cạnh y.
"Cảnh Du, có những chuyện tôi không muốn làm, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác...xin lỗi anh!"
---------------
HẾT CHƯƠNG