Tối ngày hôm đó Ngụy Châu xuất viện, được Hoàng Cảnh Du đón về Mễ Túc. Khi vào đến nhà, y đứng tần ngần trước phòng khách một hồi lâu, chân không buồn động. Không hiểu sao, Ngụy Châu cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, mặc dù chính mình chủ ý cho việc này, nhưng mà không khỏi cảm khái trong lòng. Y ngang nhiên như vậy mà chuyển đến ở cùng Hoàng Cảnh Du?
Nghĩ nghĩ, bỗng dưng Ngụy Châu cảm thấy thật buồn cười. Giữa bọn họ, cuối cùng cũng tiến đến mối quan hệ này. Nếu một ngày nào đó, khi Hoàng Cảnh Du biết ra thân phận thực sự của y, thì hắn sẽ phản ứng thế nào đây? Là điên cuồng tức giận hay thản nhiên bỏ mặc? Nhiều lúc, Ngụy Châu cũng tự hỏi mình, nhưng bất quá y không thể đa tâm quá nhiều. Được mất, dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chính là cái giá mà y phải trả cho việc báo thù này. Y cũng không có tư cách để oán trách hay hối hận nữa. Hoàng Thiếu Hoa và Nhược Lan kia phải khổ sở, đó mới chính là thứ mà y mong muốn. Trước hết tấn công Hoàng Cảnh Du, sau đó chính là Hoàng thị. Đồng thời mất cả người thừa kế và tập đoàn vào tay kẻ mà năm xưa đã bị bọn họ ruồng bỏ, Ngụy Châu thật muốn biết Hoàng Thiếu Hoa và Phùng Nhược Lan sẽ cảm thấy thế nào đây?
Chỗ ở của Hoàng Cảnh Du có bốn phòng, hai phòng ngủ, một thư phòng, một phòng khách cùng nhà bếp. Sau một hồi nhìn nhìn căn phòng của Hoàng Cảnh Du, nơi mà đêm đó bọn họ đã nằm cùng nhau, Ngụy Châu vẫn thấy mình nên ở căn phòng còn lại là tốt nhất. Là y chưa sẵn sàng, cũng là bởi vì Hoàng Cảnh Du có lẽ cũng thích không gian riêng. Y không muốn ngang nhiên đi phá hoại không khí tự do của người kia, làm hắn tức giận sẽ không có gì tốt đẹp. Dọn vào cùng ở một phòng, lúc này chưa phải là thời cơ thích hợp, huống hồ, y càng chưa muốn cùng hắn lăn giường!
Nghĩ gì làm ấy, Ngụy Châu mở ra phòng ngủ đối diện phòng Hoàng Cảnh Du rồi tiến vào. Đồ đạc y cũng không nhiều, cho nên khi chuyển đến chỉ mang theo một túi hành lý nhỏ, còn là do người giúp việc ở nhà họ Giang chuyển đến. Trước khi rời khỏi cửa, Ngụy Châu đã nói gì đó với y, khi quay người lại liền nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đang đứng khoanh tay trước ngực, tựa người ở mép cửa giương đôi mắt không hài lòng nhìn về phía mình. Thấy vậy, Ngụy Châu cong lên nụ cười tiêu chuẩn mà nhìn hắn.
"Hoàng tổng có việc gì đi?"
Hoàng Cảnh Du nãy giờ vào nhà tắm rửa mặt, nhưng khi bước ra thì không thấy Ngụy Châu ở trong phòng mình. Đến tìm y lại chứng kiến cái cảnh kia. Hắn bất giác cảm thấy có chút tức giận trong lòng. Người đã đến đây rồi còn muốn cùng hắn chia phòng hay sao? Rõ ràng được sủng mà sinh kiêu!
Hoàng Cảnh Du lúc này vô cùng không hài lòng, khi nghe Ngụy Châu gọi mình hai tiếng "Hoàng tổng" càng cảm thấy tư vị khó nói trong lòng. Hắn tốn nhiều thời gian như vậy cho một người, việc mà trước đây chưa bao giờ xảy ra, vậy mà luôn có cảm giác không chân thực, tựa như người đó lúc nào cũng có thể rời khỏi tầm mắt hắn. Điều này khiến Hoàng Cảnh Du vô cùng khó chịu.
Nhưng mà điều quan trọng chính là hắn vừa nhìn thấy trên cổ Ngụy Châu có một vết bầm rất khả nghi. Nó không giống là vết thương do tai nạn, càng nhìn càng giống vết cắn hơn. Hoàng Cảnh Du càng lúc càng cảm thấy vết bầm kia chói mắt. Hứa Ngụy Châu ấy vậy mà sau khi rời khỏi hắn liền phát sinh quan hệ cùng kẻ khác. Hắn làm sao mà chịu nổi cơn tức giận này đây? Bất quá lúc này hai người vừa ở bên nhau, hắn không muốn truy cứu nhiều hơn chuyện này, nhất là trong lúc y còn đang bị thương.
Ngụy Châu giương đôi mắt chờ đợi nhìn hắn, nhưng mà một hồi vẫn không có được câu trả lời. Ý cười phút chốc nhạt phai trên gương mặt y. Hoàng Cảnh Du nhíu mày thành hàng, ánh mắt âm trầm rồi đi vào phòng hắn. Ngụy Châu nhìn theo, bất quá y cũng không quá để ý. Ngày đầu tiên chuyển đến, Ngụy Châu cũng không muốn phải quá mệt mỏi vì những chuyện vụn vặt như vậy. Huống chi, hiện tại, bản thân còn bị thương. Những đau đớn trên cánh tay thỉnh thoảng truyền đến khiến y thập phần khó chịu.
Nhưng mà, Ngụy Châu phần nào cũng đoán được, có thể việc đường đột có một người lạ dọn đến nên Hoàng Cảnh Du chưa sẵn sàng tâm lý đón nhận, chuyện này Ngụy Châu có thể hiểu. Huống chi, Hoàng Cảnh Du xưa nay nổi tiếng là kẻ chưa từng biết nhượng bộ bất luận là chuyện gì, hôm nay dưới mí mắt hắn có một kẻ như thế, ắt hẳn hắn dù chấp nhận nhưng sẽ không hài lòng.
Ngụy Châu mở hành lý lấy ra vài bộ quần áo treo vào tủ. Sau đó để mấy quyển sách ở đầu giường. Y nhìn nhìn căn phòng của mình rồi ngã lưng xuống giường. Như vậy là đã chuyển vào ở cùng Hoàng Cảnh Du rồi sao? Còn là dưới tư cách của một tình nhân! Chuyện này thỉnh thoảng nghĩ lại y cũng cảm thấy nực cười. Nếu là mười năm trước, chắc là Ngụy Châu cũng không thể ngờ tới. Cuộc sống quả nhiên có quá nhiều thứ bất đồng mà bất kỳ ai cũng không thể lường trước được.
Khi nãy trước khi rời khỏi bệnh viện, Ngụy Châu có uống vài viên thuốc, cho nên hiện tại cảm thấy có chút buồn ngủ. Y vươn tay tắt ngọn đèn làm mình lóa mắt, dưới màn đêm thăm thẳm từ từ nhập mộng. Tai nạn này dù đến quá bất ngờ cũng ngoài ý muốn, nhưng mà trùng hợp lại là một cơ hội tốt để y có thể đến Mễ Túc sớm hơn dự định.
Đang lơ mơ ngủ thì cảm giác giường mình khẽ lún xuống, nhưng chờ thật lâu vẫn không có thêm động tĩnh gì. Ngụy Châu biết là Hoàng Cảnh Du đến nhưng cũng lười mở mắt ra, y làm như không hay không biết mà tiếp tục nhập mộng.
Sáng hôm sau thức dậy thì đã không nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đâu nữa, Ngụy Châu nghĩ hắn đã đến Hoàng thị, hắn bận trăm công nghìn việc, không phải sao? Người cuồng công việc như hắn nếu nhìn thấy ở nhà giờ này thì cũng là chuyện đáng ngạc nhiên. Ngụy Châu sau nhiều năm mới có một ngày có thể thanh thản không làm việc, thành ra rảnh rỗi cũng sinh phiền muộn. Nhiều hình ảnh vụn vặt của năm xưa lại tràn về chiếm lấy ý nghĩ làm Ngụy Châu cảm thấy mệt nhoài.
Y ra ban công ngồi hóng gió một lúc. Ở trên cao nhìn thấy mọi thứ bao quát hơn, Ngụy Châu hôm nay đã thấu hiểu được. Dưới chân y chính là C thị mờ mờ sương sớm. Từng con sông nhỏ tựa như một thước vải lụa dài uốn lượn xuyên qua lòng thành phố. Từng tòa nhà cao chọc trời, từng làn xe đầy ắp người qua kẻ lại tựa như đàn kiến chầm chậm di chuyển. Hình ảnh náo nhiệt cùng hơi thở hiện đại này sớm đã che khuất đi những ngôi nhà nhỏ hẹp, những góc khuất âm u, những mảnh đời bất hạnh của thành phố hiện đại. Tỷ như khu chung cư cũ kỹ của hai mẹ con Ngụy Châu sống mười năm trước, tựa như một thứ cỏ dại mọc len lỏi trong lòng thành phố mà không ai để mắt đến.
Ngụy Châu thả tầm mắt ra dòng người bên dưới, nhân loại thật nhỏ bé không phải sao? Bất quá chỉ là một loài tồn tại ngang nhiên với rất nhiều thứ khác mà thôi. Nhưng mà bọn họ lại nghiễm nhiên chỉ để ý đến sự tồn tại của chính mình. Và trong cái thế giới rộng lớn đó, con người chỉ nghĩ đến bản thân bọn họ trước tiên, nhiều lúc vì lợi ích mà tổn thương đến người xung quanh. Ví như hai mẹ con bọn họ, thế giới bao la rộng lớn nhưng vẫn không có chỗ dành cho hai người. Để một người ra đi khi đầu chưa bạc tóc, kẻ còn lại một mảnh đầu xanh đau khổ nhớ thương!
"Sao lại ngồi ở đây?"
Ngụy Châu trong cơn hồi tưởng bỗng nhiên giật mình. Từ lúc nào tại eo y đã xuất hiện thêm một đôi tay, y cũng không quay đầu lại, nhưng mà thân thể có chút không thoải mái.
"Em tưởng Hoàng tổng đã đến công ty rồi!"
"Vậy ai cho em ăn, hửm?"
"Em...em chỉ bị gãy một cái tay, cũng chưa phải tàn phế đi?"
Hoàng Cảnh Du nhìn Ngụy Châu một cái, trong đáy mắt hắn thoáng một chút âm u, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Bất giác, vòng tay đặt tại eo y rời ra, sau đó hắn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người vào trong.
"Miệng em lúc nào cũng cứng như thế? Hay đối với tôi mới vậy?"
Ngụy Châu không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với hắn chỗ nào, cảm thấy hơi chột dạ nên cũng nhanh chóng đi theo lưng hắn. Vừa đến nhà bếp đã nghe mùi thức ăn thơm phức phức. Trong nhà lại xuất hiện thêm một nữ nhân gần sáu mươi tuổi đang dọn dẹp.
"Đó là bà Thẩm, muốn ăn gì cứ nói với bà ấy!"
Dứt lời, hắn đi vào trong thư phòng, cánh cửa sau lưng Hoàng Cảnh Du nhanh chóng nghe "rầm" một tiếng. Ngụy Châu hơi nhíu nhíu mày. Y biết lúc này mình đã chạm vào nghịch lân của Hoàng Cảnh Du, hắn xưa nay thích mềm không thích cứng, sớm đã quen với các loại phục tùng cùng chiều chuộng, nên đối với sự nhàn nhạt của y, hắn không hài lòng. Hứa Ngụy Châu nghĩ nghĩ bất giác khóe môi khẽ cong lên.
Khoảng nửa giờ sau, đồ ăn sáng đã bày ra bàn nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn không có dấu hiệu đi ra. Ngụy Châu nhìn nhìn thức ăn trước mặt mà không rõ tư vị gì. Cánh tay phải bó bột, tay trái bị trầy xước không ít, những ngón tay hơi sưng nên cầm muỗng cũng có chút khó khăn. Y đặt chén cháo trước mặt, tay trái nâng lên từ từ từng muỗng cháo cho vào miệng. Ăn vơi nửa chén thì Hoàng Cảnh Du bước ra, trên tay hắn là tài liệu, hắn sải bước dài ngang phòng ăn nhưng cũng không ngừng lại, cứ thế mà rời khỏi nhà. Ngụy Châu cũng không nhìn theo, y cứ như vậy mà ăn hết chén cháo của mình. Sau đó thì vào phòng ngủ tiếp tục nghỉ ngơi. Thời gian này, y cần nhất chính là thanh tỉnh.
Trưa hôm đó, Ngụy Châu mơ màng tỉnh dậy liền cảm thấy đầu có chút đau. Y ngồi dậy tìm thuốc uống, sau đó lại tiếp tục nằm, bà Thẩm rời đi từ lúc nào y cũng không biết. Đến tối thì không tỉnh dậy nữa.
Khi Hoàng Cảnh Du trở về thì trong nhà chỉ là một mảng vắng lặng. Lúc này cũng đã gần mười giờ đêm. Người giúp việc đã trở về, còn Hứa Ngụy Châu thì cũng không nhìn thấy bóng dáng. Hắn bất giác nhíu mày thành hàng, cảm giác im ắng này khiến hắn hốt hoảng. Phải chăng Ngụy Châu trong lúc hắn không có ở nhà lại bỏ đi? Nhưng khi nhìn thấy đôi giày của y còn nằm trên kệ thì hắn bình tâm lại.
Suốt ngày hôm nay ở công ty hắn đều bực dọc, ai làm gì cũng không thuận mắt, thật muốn phát tiết! Thuộc cấp nhìn hắn như quả bom không hẹn giờ, không biết sẽ nổ bất kỳ lúc nào nên đều tận lực tránh hắn. Tất nhiên, tâm trạng như vậy chính là do Hứa Ngụy Châu mang lại. Hắn phải phá bỏ quy định của chính mình mới mang y về Mễ Túc, vậy mà còn cùng hắn cách xa như vậy, sáng nay cũng không gọi hắn cùng ăn. Rõ ràng chính là muốn đối đầu cùng hắn!
Vốn dĩ, hôm nay sau giờ làm, Hoàng Cảnh Du không có lịch gì, nhưng cuối cùng vẫn đến quán bar uống vài chai, có vài thiếu niên xinh đẹp phục vụ cho hắn. Nhưng sau đó vẫn không cảm thấy thoải mái nên quyết định về nhà. Hắn vốn mong muốn khi trở về sẽ nhìn thấy Hứa Ngụy Châu ngồi ở phòng khách chờ hắn. Nhưng không có, cả ngày hắn đi y không một tin nhắn, không một cuộc gọi hỏi thăm. Tình nhân kiểu gì lại như vậy? Xưa nay tình nhân hắn bao dưỡng chưa từng một ai kiêu ngạo như thế bao giờ!
Hoàng Cảnh Du tháo tháo cà vạt ở cổ cho dễ thở hơn, sau đó mở cửa tiến vào phòng Ngụy Châu, nhưng cũng không mở đèn. Trong bóng tối nhập nhằng hắn nhìn thấy thân ảnh y nằm trên giường, hắn quyết định hôm nay phải làm cho Ngụy Châu hiểu rõ ai mới là người làm chủ trong mối quan hệ này, và bổn phận của một tình nhân là phải như thế nào mới đúng. Dù là y cũng không ngoại lệ!
"Chính Kỳ!"
Hoàng Cảnh Du đứng một bên chống nạnh nhìn người đang vù vù ngủ mà không khói nhíu mày thành hàng. Hơi rượu trong người khiến đầu óc hắn càng thêm nóng giận.
"Ngồi dậy, tôi có việc muốn nói với em!"
Người trên giường không có phản ứng. Hơi thở trước sau vẫn đều đều như vậy. Hoàng Cảnh Du cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn vươn tay bật đèn, tiến đến giật chăn, liền hiện ra gương mặt Ngụy Châu đầm đìa mồ hôi, gương mặt ửng hồng, tóc mai tán loạn khiến hắn bất giác thấy tim mình hẫng lên một cái, liền ngồi xuống kéo người dậy ôm vào ngực mình.
"Chính Kỳ, Chính Kỳ!"
"Ưm..."
Hắn sờ sờ trán y, cũng may không nóng lắm!
"Em bị làm sao?"
Ngụy Châu mở mắt ra mê man nhìn hắn, thật lâu sau mới nhận ra hắn là ai liền hơi mỉm cười một cái.
"Hoàng tổng, em không sao, chỉ cảm thấy khát nước một chút!"
Giọng nói đặc sệt âm mũi làm Hoàng Cảnh Du bất giác thấy tim mình nhói lên, toàn bộ tức giận của cả ngày nay đều không cánh mà bay. Cảm giác xót xa cho người tình đây là lần đầu hắn cảm thấy được. Hắn nhíu nhíu mày, hai tay ôm chặt lấy lưng người kia, cằm tựa trên đầu y khàn khàn giọng.
"Tôi lấy nước cho em. Chờ tôi một chút!"
Dứt lời, hắn đặt y nằm xuống giường rồi đi ra ngoài, rất nhanh sau đó đã trở vào, trên tay còn mang theo một ly nước cùng chiếc khăn.
"Em cảm thấy khó chịu từ lúc nào? Sao không gọi cho tôi?"
Hắn vừa đút y uống nước, vừa lấy khăn từng chút cẩn thận lau đi mồ hôi trên mặt y. Hành động hết sức nhẹ nhàng tựa như đang cầm trên tay mình trân châu bảo ngọc.
"Hoàng tổng nhiều việc, em làm sao dám làm phiền, huống chi đây cũng chỉ chút cảm mạo, ngủ một lúc sẽ không sao nữa!"
Hoàng Cảnh Du thoáng chút không hài lòng, hắn ngồi vào thành giường kéo lưng y tựa vào ngực mình, tay nâng lên ly nước đưa đến trước miệng y. Ngụy Châu há miệng đón nhận từng dòng nước mát lành chảy vào khoang miệng, lúc này cổ họng y đau đến lợi hại.
"Còn gọi tôi là Hoàng tổng?"
Hoàng Cảnh Du khàn khàn giọng, ý tứ trách cứ rõ ràng, Ngụy Châu hơi nheo mắt, vì bệnh nên đầu óc trì trệ có chút mờ mịt giương đôi mắt ngây ngô nhìn Hoàng Cảnh Du. Lúc này gương mặt hồng hồng vì sốt cao, tóc mai tán loạn, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ gương mặt xinh đẹp càng trở nên dị phần kinh diễm.
Nhìn Ngụy Châu như vậy, Hoàng Cảnh Du bất giác cảm thấy y bình thường khôn ngoan, hôm nay phá lệ vì bệnh mà trở nên có chút ngây ngô đáng yêu, khiến hắn nhìn y càng không muốn rời mắt.
"Hãy gọi tên tôi, tôi muốn nghe giọng nói của em!"
Dứt lời, hắn nắm lấy cằm y xoay lại, lập tức phủ miệng mình lên môi y mút vào một cái. Ngụy Châu một cánh tay bó bột, tay kia bị Hoàng Cảnh Du nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau khít chặt, cằm bị nắm, môi bị gặm mút khiến y chật vật hít khí.
"Em đang bị bệnh, Hoàng tổng không ngại bị lây đi?"
"Vậy em thử xem, có thể lây được tôi hay không?"
Hắn vừa thì thầm bên cạnh, lưỡi vừa luồn vào liếm liếm răng lợi, di chuyển lên khoang miệng đâm thọt vài cái khiến da đầu Ngụy Châu tê dại phát ra tiếng than trầm thấp trong cổ họng.
"Ưm..."
Hắn bất giác ngồi thẳng lưng, nâng lấy gáy y đẩy lên cao, làm lưỡi hắn lấn sâu như muốn chọc vào cổ họng, phút chốc làm Ngụy Châu sặc một cái, lập tức phát ra tiếng ho khan.
"Khụ...khụ..."
Hoàng Cảnh Du rút lưỡi ra, cười cười cắn cắn vào thùy tai, làm Ngụy Châu nhột mà khẽ rụt đầu lại.
"Ăn hiếp bệnh nhân, Hoàng tổng thật biết cậy mạnh đi!"
"Mạnh mới làm chồng em!"
Chữ "chồng" phát ra từ miệng Hoàng Cảnh Du thoáng chốc làm Ngụy Châu sững người. Chồng cái gì chứ? Nhân tình nhân ngãi còn chưa đến, khi nào đã biến thành vợ hắn rồi? Huống chi y cũng không hẳn là thích đàn ông đi? Nếu không phải vì sự việc kia, có lẽ giờ này y đã nắm tay một cô gái nhà nào đó mà tiến vào lễ đường, hà cớ lại nằm ở đây câu dẫn nam nhân thượng mình. Càng nghĩ y càng cảm thấy khinh bỉ chính bản thân, bất giác đáy mắt hơi dao động mà chùng xuống. Phản ứng này nhanh chóng bị Hoàng Cảnh Du thu hết vào tầm mắt, hắn nâng cằm y lên, ngón tay cái vân vê trên bờ môi vì nụ hôn chiếm đoạt vừa rồi mà đỏ hồng.
"Không thích?"
Ngụy Châu nhìn nhìn hắn, bất giác cũng không biết sẽ trả lời hắn ra sao nữa, y đang cảm thấy đầu óc mình trở nên mụ mẫm, cũng thật khó để nhanh trí trả lời hắn. Lúc này y chỉ muốn ngủ!
"Hay em thích tên họ Giang kia hơn? Hửm? Hắn mạnh hơn chồng em sao? Hay hắn làm em sướng hơn?"
Hoàng Cảnh Du mở miệng nói ra những lời không đứng đắn nhưng thái độ lại có chút tức giận cùng hờn dỗi. Hắn vừa nói vừa cúi đầu cắn mạnh lên cằm Ngụy Châu làm y nhoài người sang một bên né tránh, bất quá vẫn không thoát khỏi cánh tay hữu lực của hắn.
"Tên vừa rồi cùng em ở K bar là ai? Là Giang Hạo Phong?"
Ngụy Châu bất giác ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi con ngươi trong suốt qua ánh sáng của ngọn đèn ngủ long lanh tựa thứ rượu vang hảo hạng lên men đúng ngày, làm Hoàng Cảnh Du không uống mà tự say.
"Không phải hiện tại em đang ở đây hay sao? Những thứ đó sớm đã không còn quan trọng! Hay Hoàng tổng vốn dĩ chưa hề tự tin về chính mình?"
Y vừa nói, khóe môi còn khẽ hơi cong lên, thái độ rất đúng mực, lại trở về với Hứa Chính Kỳ mà hắn nhận thức trước đây. Quả nhiên, dù bệnh tật thì y vẫn không phải là quả hồng mềm để hắn tùy tiện muốn gì thì có thể làm. Người thanh niên này khiến Hoàng Cảnh Du càng lúc càng muốn chiếm giữ, y thông minh lại xinh đẹp như vậy, hẳn là ngoài kia có biết bao nhiêu kẻ thèm khát. Hắn càng nghĩ càng thấy khó chịu, chân mày nhíu đến lợi hại.
"Em đó, miệng lưỡi thật sắc sảo, bất quá cái lưỡi này của em tôi rất muốn ăn!"
Dứt lời, hắn lại lần nữa cắn lên môi Ngụy Châu làm y có chút ngoài ý muốn. Hôm nay là đêm thứ hai y dọn vào Mễ Túc, nhưng xem ra những ngày tháng sau này, đụng chạm thân thể với Hoàng Cảnh Du có muốn tránh cũng không còn được nữa. Người này cố chấp hơn những gì y từng nghĩ, cũng là người khó đối phó nhất mà y từng gặp.
Hoàng Cảnh Du dữ tợn gặm cắn môi Ngụy Châu, bờ môi căng mọng dai dai dẻo ngọt này là thứ mà hắn càng cắn càng sinh nghiện. Hắn hít một hơi thật dài, một tay áp lên gò má Ngụy Châu, tay kia vô thức vò vò mái tóc mềm mại trên đầu y, miệng lấn sâu vào trong, đầu lưỡi luồn vào trơn ướt như xà mà quấn lấy lưỡi y điên cuồng nút. Trong màn đêm tĩnh mịch nghe rõ tiếng nước "chốc chốc" cùng môi lưỡi ẩm ướt vang lên đầy kích động.
"Đau..."
Ngụy Châu bất giác rên lên một tiếng làm Hoàng Cảnh Du luyến tiếc rời ra.
"Chạm vào tay em?"
Hắn vừa nói vừa nắm lấy cánh tay băng bột của Ngụy Châu mà nhìn nhìn. Ngụy Châu thật ra không có đau nhưng y cố tình làm cho mặt mình trưng ra vẻ thống khổ để thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt kia.
"Đau lắm!"
Hoàng Cảnh Du ngẩng lên nhìn y, bất giác hắn bật cười một cái, vươn tay xoa xoa đầu y làm Ngụy Châu khẽ giật mình. Hình như từ ngày mẹ mất đến nay cũng chưa từng có ai xoa đầu mình như vậy, làm y có một chút không rõ tư vị gì, người liền trở nên ngốc lăng.
"Hôm nay tôi tha cho em, nhưng sẽ không có lần sau!"
Dứt lời, hắn rời khỏi giường đi ra ngoài. Ngụy Châu lúc này còn tưởng rằng hắn cứ như vậy mà rời đi cũng có chút ngạc nhiên, nhưng thoát khỏi ôm ấp của hắn khiến y cảm thấy thật nhẹ lòng. Y liền mỉm cười một cái, nhanh chóng vươn tay tắt đèn rồi nằm xuống giường. Nhưng mà khoảng mười lăm phút sau cánh cửa lần nữa lại bị mở ra, bên giường nhanh chóng lún xuống, chăn bị vén lên. Một thân thể cao lớn chui vào tiến sát vào thân thể Ngụy Châu, còn vươn tay ôm lấy y. Ngụy Châu vẫn chưa ngủ, mùi sữa tắm thơm mát phảng phất quanh mũi khiến y tỉnh lại. Hai mắt trong bóng đêm khẽ mở ra.
Hoàng Cảnh Du mò mẫm nắm lấy bàn tay Ngụy Châu. Năm ngón tay của hắn bao lấy bàn tay với những ngón thon dài nhỏ nhắn của y khẽ siết vào, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền vào y, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy khiến Ngụy Châu chân mày nhíu chặt, đôi mắt trong đêm trở nên không tiêu cự.
"Hoàng tổng không trở về phòng của mình hay sao?"
Trong đêm khuya tĩnh mịch, y thì thầm một câu.
"Đây là nhà của tôi, phòng này đương nhiên cũng là của tôi!"
"Nhưng mà...tay của em..."
"Đến ngày tay em lành lại tôi sẽ không muốn em. Cho nên, nhân lúc tôi nhân từ thì ngoan ngoãn ngủ đi!"
Ngụy Châu trằn trọc cho đến gần một giờ sau mới ngủ được. Nhưng khi bắt đầu ngủ thì y lại mơ thấy ác mộng. Giống như mọi đêm khác của mười năm nay, chính mà nhìn thấy Lan Lăng nằm dưới tử huyệt mà than khóc. Y nhiều lần vươn tay về phía nàng nhưng không được, tất cả chỉ có tiếng kêu gào tuyệt vọng của nàng mà thôi.
"Mẹ...ưm...mẹ!"
Trong cơn mê sảng, y run rẩy gọi mẹ mình, nước mắt từ lúc nào đã chảy dài xuống gò má. Hoàng Cảnh Du đang say ngủ bất giác nghe tiếng gọi nho nhỏ cùng thân thể run run của Ngụy Châu thì giật mình thức dậy. Hắn vươn tay bật đèn ngủ rồi nhoài người lên nhìn Ngụy Châu. Hắn nhìn thấy y khóc, môi còn vô thức bật ra hai tiếng "mẹ ơi!", hắn liền nhíu mày càng lúc càng chặt. Người này yếu đuối thương tâm như vậy, cảm giác dường như đã từng nhìn thấy ở đâu. Hoàng Cảnh Du vẫn không xác định rõ nhưng mà cảm giác này dị thường quen thuộc. Cánh tay hắn đặt ở vai Ngụy Châu từ lúc nào cũng trở nên run rẩy.
Phải rồi, chính là mười năm trước, khi đem Hứa Ngụy Châu từ tử huyệt của Lan Lăng trở về, hắn đã chứng kiến cảnh này. Tiếng khóc nhỏ nhặt vụn vặt đó khiến Hoàng Cảnh Du bị ám ảnh suốt nhiều năm. Năm đó, hắn đã bất lực trước số mệnh khiến cho nhiều năm sau này thỉnh thoảng lúc nhớ lại hắn đều cảm thấy ân hận, vì sao năm đó hắn không cố gắng ở lại bên cạnh Ngụy Châu, để rồi y vì vậy mà từ giã cõi đời? Hoàng Cảnh Du trong cơn mê sảng, nắm lấy vai Ngụy Châu mà lắc mạnh.
"Ngụy Châu, Ngụy Châu!"
Không phải Chính Kỳ mà là Ngụy Châu, hắn đã gọi y như vậy, nhưng mà dường như hắn cũng không nghĩ có điều gì không đúng, rõ ràng là rất đúng, không phải hay sao?
Ngụy Châu bị hắn lay mà tỉnh, trước mắt chính là gương mặt phóng đại của Hoàng Cảnh Du, trong đôi mắt mờ mịt ngấn nước, Ngụy Châu trân trối nhìn Hoàng Cảnh Du. Thấy y đã thức dậy, Hoàng Cảnh Du nhìn sâu vào đáy mắt y, bất giác hắn vươn ngón tay lên chạm vào, từng chút từng chút một vuốt ve đôi mắt đó. Trong đáy mắt hắn, Ngụy Châu cũng nhìn thấy rõ có một chút ẩm ướt.
"Ngụy Châu!"
Hắn khàn khàn giọng gọi hai tiếng, bất giác cúi người xuống hôn lên đôi mắt y một cái.
Ngụy Châu tưởng mình nghe lầm nên cũng không để ý lắm, nhưng mà y vẫn còn thút thít, mười năm rồi mỗi lần bật tỉnh giữa đêm đều là một mảng tối nhập nhằng cùng cô độc. Nhưng mà hôm nay, thứ y nhìn thấy lại là ánh sáng ấm áp của đèn ngủ cùng người đàn ông trước mặt này. Người mà mười năm trước đã từng hai lần cho y tựa vào.
"Đừng sợ, đã có tôi ở đây, đừng sợ!"
Hắn vừa nói vừa vươn tay lau đi dòng lệ trên gò má Ngụy Châu, thâm tình kéo y ngồi dậy rồi ôm vào lòng. Ngụy Châu tựa vào ngực hắn, cằm tùy tiện gác trên vai hắn mà cảm nhận từng cái vỗ về an ủi sau lưng, tay trái của y từ lúc nào vô thức bám vào eo hắn, từ từ nhắm mắt lại.
"Ngụy Châu, anh ở đây, em đừng sợ nữa có được hay không? Xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh em, để em phải chịu nhiều ủy khuất!"
Đó là những gì Hoàng Cảnh Du đang tự nói với chính mình, bất quá hắn biết người trước mặt cũng không phải Hứa Ngụy Châu, nhưng mà hắn cho phép mình thêm lần nữa dùng hình bóng này để tưởng nhớ về người đã rời khỏi cõi đời kia.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Hoàng Cảnh Du đã ôm lấy Ngụy Châu, hai người nằm lại trên giường. Hắn sớm đã đều đều hơi thở. Ngụy Châu thì vẫn còn thức. Y lắng nghe từng nhịp đập từ trái tim của người kia ngay sau lưng mình mà không khỏi bàng hoàng. Hoàng Cảnh Du càng ôn nhu, càng thâm tình sẽ càng khiến y cảm thấy chùng tay.
Vì sao chứ? Vì sao không thể lạnh lùng hoặc bỏ mặc y như những kẻ giàu có khác đối xử với tình nhân được bao dưỡng của mình? Ôn nhu với y như vậy càng khiến y cảm thấy thật ngoài ý muốn. Nhưng mà cảm giác ấm áp cùng an tâm khi nãy mà hắn mang lại cho Ngụy Châu cũng không phải là giả! Bất giác Ngụy Châu hoảng sợ, y sợ chính mình vì những ôn nhu kia mà sẽ quên đi mối hận với nhà họ Hoàng. Y không cho phép mình có bất kỳ sai lầm nào vào lúc này, liền siết tay lại thành quyền, đôi mắt chìm vào màn đêm thẳm sâu vô định.
------------------
HẾT CHƯƠNG