"Cậu có cảm thấy hay không, cảnh tượng này có chút...!Kỳ lạ?"
Chương : Thi thể ngủ say.
Mọi người lập tức cầm theo trang bị đi đến bãi đậu xe, mọi người vừa đến, Phương Lễ Nguyên đơn giản giới thiệu vụ án: "Là chồng của nạn nhân báo án, nói anh ta đi công tác về nhà, phát hiện vợ mình nằm ngủ ở trên giường, toàn thân lạnh lẽo.
Chồng của nạn nhân liền gọi điện thoại báo cảnh sát."
"Địa điểm" Giang Lệ hỏi.
"Tiểu khu viễn cảnh lệ hồ."
"Hả? Người có tiền a?" Tần Khải lập tức triển khai hình thức "Đoán mò": "Sẽ không phải là câu chuyện vợ chính và tiểu tam tranh giành tình nhân, sau đó uẫn ức quá thắt cổ tự sát đấy chứ?"
"Tần Khải, thời điểm cậu học trường cảnh sát.
Thầy giáo không dạy cho cậu, điều tra vụ án không thể đoán mò?" Lý Gia Vũ vỗ vai Tần Khải.
Lần này người đi làm nhiệm vụ của tổ pháp chứng chính là Lý Gia Vũ và Hứa Nhu —— đương nhiên, còn có pháp y Tưởng Duệ Hằng.
"Kỳ thực tôi đây cũng không phải đoán mò, tôi nói như vậy cũng có chứng cứ mà, không tin anh trở lại hỏi Tiểu Mặc Hàm một chút, hỏi xem bây giờ tỉ lệ phạm tội loại hình này có phải lớn nhất hay không..."
Nói chuyện phiếm một lúc, mọi người đã đi tới bãi đậu xe, Thẩm Nghiêm và Trình Tấn Tùng đã chờ ở xe bên cạnh.
Nhìn thấy mọi người đến, Thẩm Nghiêm đơn giản vẫy tay: Lên xe, xuất phát!
Hai chiếc xe một đường chạy nhanh, đi đến tiểu khu viễn cảnh lệ hồ nằm ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố S.
Đây là một khu biệt thư sang trọng, bao bọc xung quanh là khu phong cảnh tuyệt đẹp, tiếp giáp với một hồ nước ngọt lớn.
Năm đó thời điểm thành phố S mới bắt đầu xây dựng rất rầm rộ, một công ty bất động sản nhìn trúng khu vực này, đã đấu thầu xây lên khu biệt thự xa hoa, đây là kiến trúc biệt thự được xây dựng sớm nhất ở thành phố S, hơn nữa lại gần khu du lịch, lúc đó đã đưa tới náo động không nhỏ.
Sau khi tiểu khu xây dựng xong, có không ít người có tiền đều tới đây mua nhà, nhất thời nơi đây trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Thế nhưng không nghĩ tới chính là, sau đó thành thị quy hoạch, trọng điểm phát triển của thành phố S lại nằm ở phía nam, rất nhanh, phía nam trở thành vùng phát triển bậc nhất, mà phía bắc lại bởi vì không được để ý cho nên có vẻ hơi sa sút, cái tiểu khu này cũng sắp trở thành một ốc đảo giữa vùng đất hoang khô cằn.
Hiện tại dân cư sống ở đây không nhiều, rất nhiều người đều là cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ nghỉ phép mới đến đây nghỉ hai ngày.
Dù sao ở đây sinh hoạt kỳ thực có rất nhiều bất tiện, mà người có tiền khẳng định không thiếu nơi ở.
Tiến vào tiểu khu, mọi người đi tới biệt thự báo án số .
Cảnh viên đứng cùng một cụ ông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi đứng ở cửa, xem thần sắc ông lão có chút hoảng hốt, đoán chừng là bảo vệ tiểu khu.
Nhìn thấy xe cục cảnh sát đi đến, cảnh viên trực ban cùng cụ ông nói một tiếng, sau đó chạy về hướng xe đi tới.
"Tình huống thế nào?" Thẩm Nghiêm đi thẳng vào đề tài chính.
"Người chết tên gọi Phương Mẫn, tuổi, là cư dân sống ở đây.
Chồng cô ấy tên là Lý Á Đông, đang ở trong nhà." Cảnh viên trực ban nói xong, lại chỉ ông lão phía sau, "Ông ấy là bảo vệ khu này, người phụ trách chính đang trên đường tới đây."
"Tần Khải, cậu lưu lại nơi này, tìm hiểu một chút tình huống." Thẩm Nghiêm vừa đi vừa sắp xếp nói: "Những người khác cùng tôi vào nhà."
Mấy người đi vào bên trong nhà, dựa theo lời nói của cảnh viên trực ban, đi đến phòng ngủ lầu hai.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục tối màu đang đứng ở cửa phòng.
Người đàn ông đại khái khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, cao to, mặt chữ quốc, trên mặt đeo một cái kính mắt gọng vàng, âu phục mặc trên người chỉ nhìn chất liệu cũng biết giá tiền không ít — -- -- dáng dấp như vậy khẳng định là thương gia buôn bán.
Duy nhất khác hẳn với bộ âu phục xa hoa mặc trên người chính là đầu tóc đã bị xoa đến rối tinh rối mù của người này.
Người đàn ông ở ngoài cửa phòng đi đi lại lại, biểu tình hoảng hốt có chút luống cuống, xem ra bị kch thích không hề nhỏ.
"Lý Á Đông?" Thẩm Nghiêm mở miệng.
Đối phương dừng bước lại, ngẩng đầu lên.
Thẩm Nghiêm đi tới: "Xin chào, chúng tôi là đội trinh sát cục cảnh sát hình sự, tôi gọi Thẩm Nghiêm."
Lý Á Đông nhẹ nhàng gật gật đầu, tiện đà chỉ chỉ phòng ngủ, âm thanh khàn khàn mà mở miệng: "Em ấy ở bên trong..."
Thẩm Nghiêm đi vào trong phòng.
Đây là một căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu, cả phòng được dán giấy dán tường màu hồng cánh sen, một cái đèn thuỷ tinh cỡ lớn treo ở phía trên trần nhà, đồ dùng trong phòng đều là màu tím nhạt: Tủ quần áo, tủ đầu giường, bàn hóa trang, hơn nữa phía trên còn có hoa văn điêu khắc hoa lệ.
Mà bắt mắt nhất chính là, một cái giường hình tròn đường kính khoảng hai mét, phía trên rèm trắng buông nhẹ xuống, cơ hồ vòng lấy cả cái giường, xuyên thấu qua rèm, có thể nhìn thấy, trên ráp trải giường màu hồng cánh sen, có một người yên tĩnh nằm ở đó—— không nhúc nhích.
Thẩm Nghiêm đi tới nhẹ nhàng vén rèm lên, bộ dạng người chết xuất hiện rõ ràng ở trước mặt mọi người: Người chết đại khái hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cô mặc trên người áo ngủ tơ tằm màu trắng, nằm ngửa ở trên giường, cả người cô hiện ra tư thế vô cùng đoan trang, hai tay đè lên để ở trước ngực, tóc đen thật dài phân tán ra hai bên.
Trên mặt người phụ nữ rõ ràng cho thấy đã trang điểm, trên môi còn có màu sắc son môi, hơn nữa, trên mặt của cô không có dấu hiệu trắng bệch người chết, mà lại ửng đỏ giống như quả anh đào.
Nhìn cảnh tượng như vậy, mấy người nhất thời đều không có lên tiếng.
Thành thật mà nói, nếu như nằm trên giường kia không phải người chết, cảnh tượng này quả thực giống như hình ảnh nữ chính đang ngủ trong mấy bộ phim thần tượng, mà một người chết xinh đẹp an tường như vậy, làm thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có chút nổi da gà.
Trình Tấn Tùng cùng Tưởng Duệ Hằng đều tiến tới, nhìn thấy dáng dấp người chết, Tưởng Duệ Hằng nhíu mày: "Trúng độc cacbon monoxit?"
Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng gật gật đầu.
Xác thực, làn da màu anh đào này chính là triệu chứng khi trúng độc cabon monoxit.
Trình Tấn Tùng lại không lên tiếng.
Thẩm Nghiêm phát hiện Trình Tấn Tùng không lên tiếng, liền quay đầu, chỉ thấy Trình Tấn Tùng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tựa hồ hơi có nghi hoặc.
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng?"
Trình Tấn Tùng nhìn một phút chốc mới mở miệng: "Cậu có cảm thấy hay không, cảnh tượng này có chút...!Kỳ lạ?" Đang nói hắn lại dừng một chút, tựa hồ là đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp.
Thẩm Nghiêm lại nhìn người chết một chút: "...!Cái chết quá an tường...!Tóc không loạn, vỏ chăn không bị nhăn nheo, thấy thế nào cũng không giống người chết tự tay làm."
"Không phải, tôi không phải nói cái này, phải.." Trình Tấn Tùng phản bác rất nhanh, lại không nói ra là lạ ở chỗ nào, chỉ là lại lâm vào bên trong đăm chiêu.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng tựa hồ không có khả năng lập tức tìm ra đáp án, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Anh liếc mắt nhìn Lý Gia Vũ đã mở ra thùng dụng cụ, và Tưởng Duệ Hằng đã đeo lên khẩu trang và găng tay, hướng bọn họ ra hiệu: "Nơi này giao cho các người."
Hai người kia gật đầu với Thẩm Nghiêm, bắt đầu từng người chia nhau ra làm việc.
Bên này, Thẩm Nghiêm cùng mọi người đi ra phòng ngủ, Lý Á Đông đứng ở ngoài hành lang, đang lấy điện thoại di động gọi điện thoại.
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm cùng mọi người đi ra, hắn đối với đầu kia điện thoại trầm thấp nói hai câu, liền vội vã cúp điện thoại, nhìn về phía Thẩm Nghiêm vừa đi tới.
"Giang Lệ, Hải Dương, các cậu đi những phòng khác nhìn xem." Thẩm Nghiêm quay đầu lại, nhẹ giọng nói với hai người phía sau
Giang Lệ cùng Trình Hải Dương gật gật đầu, quay người đi đến những phòng khác.
Lý Á Đông đi tới trước mặt Thẩm Nghiêm, một mặt bi phẫn kích động: "Cảnh sát Thẩm, vợ tôi nhất định đã bị giết hại! Các người phải giúp tôi bắt được hung thủ.."
"Lý tiên sinh, nguyên nhân cái chết của vợ anh, chúng tôi đang điều tra." Thẩm Nghiêm mở miệng: "Hiện tại, anh có thể kể lại thời điểm anh phát hiện ra người chết được không?"
"Tôi...!Kỳ thực lúc thường chúng tôi không ở nơi này, ba ngày trước tôi công tác về, trở về lại phát hiện trong nhà không có ai, gọi điên thoại di động của cô ấy lại không có ai nhận, tôi nghĩ có thể là cô ấy đã đến nơi này, trước đây lúc tẻ nhạt chúng tôi sẽ tới đây ở hai ngày....!Vì vậy tôi liền tới xem một chút, ai biết vừa mở cửa, liền phát hiện cô ấy nằm ở trên giường..."
"Vậy thời điểm anh vào nhà, có phát hiện có chỗ nào không đúng không?"
"Không đúng?..." Lý Á Đông theo bản năng mà thuật lại một chút, cau mày hồi tưởng một trận, đột nhiên phản ứng lại: "Đúng rồi! Lúc đó cửa lớn không khóa trái! Lúc đó tôi phát hiện cửa lớn không khoá, mới biết cô ấy khẳng định ở đây..."
Phương Lễ Nguyên ghi lại tin tức này vào sổ, Thẩm Nghiêm hỏi tiếp: "Ngoại trừ cái này còn gì nữa không?"
"Ngoại trừ cái này...!Giống như không có cái gì..."
"Lúc vào cửa anh có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi vị?" Lý Á Đông liền suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái: "Hẳn là không...!Xin lỗi hiện tại đầu óc tôi có chút loạn, tôi..."
Nói tới chỗ này, hắn hít mũi một cái, làm ra biểu tình lập tức liền muốn khóc lên, nhưng hắn lập tức lấy tay che miệng lại, quay đầu giương mắt đình chỉ nước mắt.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu ý bảo hiểu rõ, hỏi tiếp: "Xin hỏi nghề nghiệp của anh là gì, đi công tác ở đâu?"
Nghe đến cái vấn đề này, thân thể Lý Á Đông nhất thời cứng đờ, hắn trợn mắt lên quay đầu trở lại, trên nét mặt mang theo điểm đề phòng: "Đồng chí cảnh sát, anh đây là..."
Nhìn thấy phản ứng này của Lý Á Đông, lông mày Thẩm Nghiêm hơi nhúc nhích một chút, anh không có mở miệng, Phương Lễ Nguyên phía sau thì lại giải thích: "Anh đừng sốt sắng, chúng tôi chính là theo lệ hỏi một chút."
Nghe đến Phương Lễ Nguyên giải thích, thân thể Lý Á Đông lúc này mới bình tĩnh: "Tôi kinh doanh sản phẩm điện tử, lần này là đi Bắc Kinh đàm luận nghiệp vụ, sáng sớm hôm nay mới trở lại B thị, không tin anh có thể hỏi thư ký của tôi..."
Phương Lễ Nguyên gật gật đầu, nhìn thấy Trình Tấn Tùng cùng Tưởng Duệ Hằng từ trong phòng ngủ đi ra, vì vậy liền mở miệng: "Như vậy Lý tiên sinh, anh theo tôi lại đây, tôi muốn tỉ mỉ xác nhận một chút..."
Nhìn Phương Lễ Nguyên dẫn Lý Á Đông ra, Trình Tấn Tùng cùng Tưởng Duệ Hằng đi tới bên người Thẩm Nghiêm, Tưởng Duệ Hằng mở miệng trước: "Bước đầu xác định, thời gian người chết tử vong là tối hôm qua từ giờ đến giờ, nguyên nhân cái chết là trúng độ cacbon monoxit, từ vết thương trên thi thể, người chết không có bị di chuyển, nơi này chính là hiện trường đầu tiên.
Còn kiểm nghiệm kỹ hơn, cần phải trở về cục để làm."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu.
Trình Tấn Tùng mở miệng: "Vật chứng trong phòng cũng thu thập đủ rồi, có một số vân tay có chút không hoàn chỉnh, phỏng chừng không phải là bị người lau đi, chính là hung thủ đeo găng tay.
Tiểu Nhu đã kiểm tra cửa lớn và cửa phòng ngủ đều không phát hiện ra vết tích cạy cửa."
Trong lúc này, Trình Hải Dương từ dưới lầu chạy tới, sắc mặt cậu có chút nghiêm túc nói với mấy người: "Nhà bếp có phát hiện, tốt nhất mọi người tới xem một chút..."
Hết chương .