Thẩm Nghiêm, cậu so với tôi hạnh phúc hơn nhiều...!
Chương : Tìm kiếm
Thẩm Nghiêm nhìn bóng lưng Trình Tấn Tùng rời đi, trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần.
Trong mắt Trình Tấn Tùng có sự bất đắc dĩ rõ ràng, anh biết Trình Tấn Tùng còn muốn hai người giống như trước đây, nhưng là anh không làm được, sau khi để hắn biết được hết thảy tâm ý của mình, anh không thể giả bộ như chưa từng có cái gì xảy ra, chuyện duy nhất anh có thể làm được, chính là cùng hắn bảo trì khoảng cách thích hợp, không muốn tạo thêm áp lực cho hắn.
Thẩm Nghiêm nhìn ra được Trình Tấn Tùng có mấy lần tựa hồ muốn cùng mình nói chuyện, nhưng là anh không muốn nghe —— có lẽ, là không dám nghe, anh sợ sệt nghe đến cái người kia chính mồm nói với anh...!hai người không thể...!
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm không nhịn được cười khổ: Không nghĩ tới, đến lúc này, bản thân dĩ nhiên vẫn còn sót lại tâm lý lảng tránh sợ hãi.
Kỳ thực hai người mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, có thể trốn được khi nào? Thật sự muốn tránh chuyển công việc đến chỗ khác, thế nhưng anh vừa được điều tới nơi này không lâu, làm sao có khả năng mở miệng nói muốn chuyển đi? Lại nói, anh mới vừa cùng Tiểu Hạo làm hoà, bây giờ chuyển đi, anh thật sự không nỡ...!Thẩm Nghiêm không muốn thừa nhận, thật sự anh không muốn rời xa cái người kia...!coi như không thể cùng nhau, ít nhất vẫn có thể nhìn thấy hắn.
Đời này anh không hi vọng có thể cùng với ai ở chung một đời, cũng chưa bao giờ nghĩ tới tìm một người phụ nữ không yêu để kết hôn, làm như vậy chẳng khác nào làm khổ người ta.
Cho nên, có thể đứng ở bên cạnh người mình yêu, nhìn hắn cũng là một chuyện tốt đẹp rồi.
Có lẽ chờ ngày nào đó Trình Tấn Tùng thật sự kết hôn sinh con, bản thân có thể triệt để buông ra —— hoặc là, triệt để mà rời đi...!
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Thẩm Nghiêm, Trình Hải Dương đẩy cửa đi vào: "Đội trưởng, người nhà Triệu Nghiễm Kiến nói hiện tại có thời gian, chúng ta có thể đi qua gặp họ."
"Được." Thẩm Nghiêm đứng dậy ôm áo khoác đi ra ngoài: "Đi."
Xưởng vật liệu xây dựng của Triệu Nghiễm Kiến nằm ở bên cạnh đại học kiến trúc thành phố S, nơi này gần với đường cao tốc.
Thẩm Nghiêm cùng Trình Hải Dương thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có xe công chở hàng chạy qua nơi này, từ mấy tỉnh khác vận chuyển vật liệu xây dựng tới đây, hoặc là chở vật liệu xây dựng đi ra ngoài nội thành.
Vợ Triệu Nghiễm Kiến cười khổ nói: "Lão Triệu chết rồi, chuyện làm ăn này không biết sẽ ra sao đâu?..."
Vợ của Triệu Nghiễm Kiến gọi Lưu Mai, là một người phụ nữ Đông Bắc khoảng tuổi, trên mặt có sự ngay thẳng của người Đông Bắc cùng với sự khôn khéo của người làm ăn.
Tuy rằng cô ấy vẫn chưa hết đau buồn vì cái chết của chồng mình, nhưng cũng không tiếp tục kêu la khóc than giống như lúc đầu, cô hỏi, "Đồng chí cảnh sát, các anh tìm tôi muốn hỏi cái gì?"
"Chị Triệu, ngày ấy chồng chị xảy ra chuyện, là cùng đồng nghiệp đi ra ngoài uống rượu đúng không? Trình Hải Dương nói: "Có người nào khác biết chuyện này hay không?"
"Mọi người cơ bản đều biết.
Đây là quy củ của lão Triệu, mọi người đều bận bịu một năm, mời người ta ăn cơm cũng là chuyện thường tình.
Hàng năm vào lúc này lão Triệu đều bỏ tiền mời mọi người ăn một bữa, chính là ngày cuối tháng này."
"Vậy gần đây trong khoảng thời gian này các người có người nào xin nghỉ việc?" Trình Hải Dương dừng một chút lại nói: "Hoặc là, bị lão Triệu sa thải?"
Lưu Mai suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Trong nhà máy cơ bản đều là lão đầu, lão Triệu đối đãi với bọn họ không sai, không ai vượt quá quy củ cả; lại nói, coi như xin nghỉ, cũng sẽ không chọn đúng vào lúc này, nếu muốn nghỉ việc đợi sang năm sau lại nói, nhà máy sẽ phát tiền lì xì ăn tết, cho nên chưa có trường hợp nào lại nghỉ vào đúng lúc này cả."
Trình Hải Dương nhìn Thẩm Nghiêm một chút, thấy Thẩm Nghiêm ngầm đồng ý, vì vậy quay đầu lại tiếp tục hỏi: "Vậy chồng chị có kết thù oán với ai không?"
"Kết thù?" Lưu Mai rốt cục phát hiện không đúng, cô có chút hoài nghi lại có chút lo lắng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, không phải các người nói chồng tôi bị tên sát thủ dùng búa giết sao? Tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ nói lão Triệu..."
"Không không không, " Trình Hải Dương vội vã giải thích: "Chúng tôi chỉ là cả nghĩ quá cho nên mới hỏi thăm chị một chút, nhìn xem có thể phát hiện được manh mối gì không.
Chị tỉ mỉ nhớ lại một chút, chồng chị có kẻ thù nào hay không?"
"Kẻ thù..." Lưu Mai ngước đầu suy nghĩ một trận, chung quy vẫn lắc đầu một cái: "Hai chúng tôi từ lúc mở cái xưởng này, trên căn bản mỗi ngày đều ở trong nhà máy, làm gì có kẻ thù nào? Chúng tôi chưa bao giờ khất nợ lương công nhân, ngay cả tài xế giúp đỡ vận chuyển hàng, lão Triệu đều sẽ cho họ tiền lì xì, xảy ra chuyện gì cũng không tính toán với bọn họ, quan hệ rất tốt.
Còn bên ngoài, chắc là có người nhìn thấy chúng tôi làm ăn tốt, muốn học tập theo nhưng lại buôn bán không thành, nhưng mà không đến mức cầm búa đi giết người đâu..."
Hỏi một trận, vẫn như trước không có thu hoạch được gì, Trình Hải Dương ít nhiều có chút nhụt chí.
Thẩm Nghiêm an ủi vỗ vai hắn, cũng không nhiều lời, hiện tại tình huống như thế, tâm lý mọi người đều không tốt.
Vụ án một ngày không phá, mỗi người đều không vui.
"Đội trưởng, nếu bên này không có manh mối, tôi cùng Tần Khải đi điều tra công cụ gây án, được không?" Trình Hải Dương hỏi.
"Được." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, vì vậy Trình Hải Dương gọi điện thoại Tần Khải, ngay cả cửa cục cảnh sát cũng không vào, trực tiếp lại đi ra ngoài.
Thời điểm Thẩm Nghiêm trở lại cục cảnh sát, đã là ba giờ rưỡi chiều.
Ở bên ngoài bận rộn hơn nửa ngày, buổi trưa lại không ăn cơm, dạ dày đã mơ hồ đau bây giờ càng đau hơn.
Thẩm Nghiêm đi vào văn phòng dự định tìm thuốc đau dạ dày uống, nhưng anh mới vừa vào văn phòng không hai phút, liền nghe đến cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó Tưởng Duệ Hằng liền dò đầu vào.
"Ôi chao vừa vặn cậu ở đây." Tưởng Duệ Hằng nở nụ cười, giơ lên túi đồ trong tay: "Mới vừa đi ra ngoài ăn cơm, gọi hơi nhiều đồ ăn, dự định tìm các cậu hỗ trợ giải quyết.
Như thế nào, cậu ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Thẩm Nghiêm cười cười, đúng là nắng hạn gặp mưa rào.
"Cho nên nói cậu có phúc khí." Tưởng Duệ Hằng mỉm cười đi vào: "Vẫn còn nóng, nhanh ăn đi."
Thẩm Nghiêm mở ra hộp thức ăn nhanh, bên trong có một chén cháo trứng muối thịt nạc, bên trong cái hộp khác còn có năm cái bánh bao nhỏ, hết thảy đồ ăn còn bốc hơi nóng, một hương vị dụ người phả vào mặt.
Thẩm Nghiêm hơi sửng sốt một chút, giương mắt xem Tưởng Duệ Hằng: "Vẫn còn nóng?"
"Đương nhiên, nguội lạnh làm sao ăn?" Tưởng Duệ Hằng cười đến rất tự nhiên.
Thẩm Nghiêm mang theo hoài nghi nhìn bên ngoài —— hiện tại ngoài phòng nhiệt độ là dưới độ, loại khí trời này, nếu như mua đồ ăn nóng hổi bên ngoài, mang về đến cục cảnh sát, nhất định sẽ bị lạnh.
Vậy tại sao đồ ăn này lại nóng như thế?
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm liền quay lại nhìn Tưởng Duệ Hằng...!
"Ha ha, thật sự không lừa được cậu." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Thẩm Nghiêm, Tưởng Duệ Hằng rốt cục nhịn không được cười lên: "A, tôi nói thật với cậu vậy, tôi dùng lò vi sóng trong phòng tôi đun nóng một chút...!Vừa nãy không nói, là sợ ảnh hưởng khẩu vị của cậu."
Thẩm Nghiêm sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại —— trong phòng làm việc của Tưởng Duệ Hằng có một cái lò vi sóng, tất cả mọi người đều cho rằng Tưởng Duệ Hằng tự mình mua, thỉnh thoảng để đun nóng đồ ăn gì đó.
Làm cảnh sát rất nhiều lúc ăn uống không quy củ, có lúc mua đồ ăn không kịp ăn lại phải đi ra ngoài làm việc, chờ đến khi trở về đồ ăn đã sớm nguội lạnh, vì vậy đã có người muốn mượn cái lò vi sóng của Tưởng Duệ Hằng làm nóng đồ ăn, mà Tưởng Duệ Hằng cũng rất dễ nói chuyện, muốn mượn liền cho mượn.
Mãi đến có một ngày, Lý Gia Vũ nói cho Tần Khải mới vừa làm nóng xong bát mì, cái lò vi sóng kia thật ra năm đó vì nghiên cứu một thi thể bị phân thây, cho nên mới dùng nó làm dụng cụ thí nghiệm...!
Nghe đâu, lúc đó Tần Khải mặt trắng bệch tay run một cái, toàn bộ bát mì rơi xuống đất, sau đó liền che miệng chạy đi nhà xí.
Sau đó, thân phận của cái lò vi sóng phòng pháp y thực sự truyền khắp cục cảnh sát, nhóm lính cảnh sát tuổi trẻ rốt cục không ai dám mượn lò vi sóng này đun đồ nữa, nhưng là Tưởng Duệ Hằng lại tựa hồ dùng nó rất tiện tay, vì vậy, liên quan tới quan niệm "Pháp y đều là biến thái" ở trong lòng rất nhiều người càng trở nên chính xác.
Thẩm Nghiêm liếc mắt nhìn Tưởng Duệ Hằng, chỉ thấy Tưởng Duệ Hằng cũng đang nhìn anh, khóe miệng mang theo nụ cười giảo hoạt, đôi mắt giấu phía sau cặp kính hơi nhíu lại, tựa hồ đang xem Thẩm Nghiêm có can đảm này hay không.
Nói thật, Thẩm Nghiêm vừa nghe đến cái tin đồn này thật sự không tin tưởng, bởi vì Tưởng Duệ Hằng vừa nhìn liền biết là một người chú trọng sinh hoạt, người như hắn sẽ không đem đồ ăn để vào một cái máy nghiên cứu thi thể, Thẩm Nghiêm cũng thật là tương đối hoài nghi.
Lại nói, coi như là thật, Tưởng Duệ Hằng có thể ăn, vậy thì anh cũng không có gì không dám.
Vì vậy Thẩm Nghiêm nở nụ cười, cầm lấy một cái bánh bao cắn một cái: "Không nói gạt anh, buổi trưa tôi chưa ăn cơm, đừng nói bây giờ anh hù hoạ tôi, coi như anh để tôi đứng bên cạnh thi thể, tôi cũng có thể ăn được."
Bánh bao này mùi vị ngược lại là thật không tệ.
Tưởng Duệ Hằng nhìn bộ dạng Thẩm Nghiêm ăn rất ngon, lộ ra nụ cười.
"Được, vậy cậu từ từ ăn, tôi đi trở về.
Sức khoẻ quan trọng, đừng ngược đãi dạ dày cậu."
Thẩm Nghiêm cười cười: "Được, cảm ơn."
Tưởng Duệ Hằng đi ra phòng làm việc Thẩm Nghiêm, lại liếc mắt nhìn Thẩm đội trưởng ở bên trong ăn đến ngon miệng, vui mừng cười cười, lúc này trở về có thể cùng người nào đó bàn giao.
Nghĩ tới đây Tưởng Duệ Hằng cười cười mang theo một chút ước ao: Thẩm Nghiêm, cậu so với tôi hạnh phúc hơn nhiều...!
Hai ngày sau, sau khi tiến hành sắp xếp kiểm tra quy mô lớn rốt cục lấy được một ít thành quả.
Căn cứ vào danh sách công cụ gây án tổ pháp chứng kiến nghị, mọi người rốt cục phát hiện tung tích kẻ tình nghi tại một tiệm bán công cụ kim loại.
Theo ông chủ nhớ lại, tháng trước sau lễ giáng sinh, có một người hơn tuổi đi tới nơi này, mua hai cái cái giũa cùng một cái kìm.
Thân hình và đặc điểm của người kia vô cùng ăn khớp với miêu tả kẻ tình nghi nhân chứng chứng kiến.
Mà theo ông chủ nhớ lại, cái người kia nói chuyện là khẩu âm bản địa, cho người ta cảm giác hoà khí nhã nhặn, bộ dạng hoàn toàn không nhìn ra có khuynh hướng bạo lực.
Chỉ là bởi vì thời gian có chút lâu, nhớ không rõ dung mạo cụ thể của hắn.
Tin tức đối với tổ trọng án mà nói quả thực là quá trọng yếu, mọi người lập tức bỏ qua kiểm tra những người có nghề nghiệp là công nhân tự do, mà đổi sang hướng khác, mục tiêu chính là nhân viên công chức đã nghỉ việc đồng thời đã trải qua giáo dục nhất định.
Trong lúc tổ trọng án dần dần thu nhỏ được phạm vi, tên tội phạm lại một lần nữa ra tay...!mà người càng phách lối, càng phải trả cái giá cực lớn.
Ngày mùng tháng .
"Đội trưởng! Tên khốn kia lại gây án!" Trình Hải Dương chạy gấp rút tiến vào bên trong phòng làm việc Thẩm Nghiêm kêu to: "Lần này người bị hại không chết! Cô ấy nói có tin tức trọng yếu cung cấp cho chúng ta!"
"Thật?!" Thẩm Nghiêm giật mình một cái liền đứng lên: "Đi! Lập tức đi bệnh viện!!"
Hết chương ..