"Tôi mới vừa nói muốn cậu biểu thị, cậu sẽ không cho là tôi thực sự muốn cậu làm chuyện gì đó trái quy tắc đấy chứ?"
Chương : Điểm nghi hoặc.
Thẩm Nghiêm sửng sốt năm giây, sau đó mới phản ứng lại: "Đúng vậy, bọn họ nói ngày hôm nay anh mới vừa phục chức...!Nha đúng rồi, đôi mắt của anh, không sao chứ?"
"Ừ, tốt rồi, ngày đó chính là ngày tôi đi bệnh viện tháo băng đấy.
Đúng rồi, nói đến mới nhớ, ngày đó còn cần cảm ơn ân cứu mạng của cậu." Trình Tấn Tùng mỉm cười nói.
"Ha ha, anh cũng giúp tôi không ít việc." Nhớ lại tình cảnh ngày đó, Thẩm Nghiêm rốt cục phản ứng lại."Không trách anh đối với thân thể người quen thuộc như vậy đây, thì ra cũng là người trong nghề."
"Người trong nghề thì không dám nhận, thế nhưng làm phân tích nhiều, ít nhiều gì cũng biết đến một ít."
"À, đúng rồi, " Thẩm Nghiêm đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Ngày hôm nay...!bữa tiệc hoan nghênh anh...!Xin lỗi lúc ấy tôi có chút chuyện..."
Trình Tấn Tùng vẫn luôn lắng inghe, thời điểm nói tới câu này, trên mặt trắng nõn của Thẩm Nghiêm ửng đỏ lộ ra một tia áy náy.
"Ha ha, không có chuyện gì, cậu có việc gì thế, bọn họ nói lúc đó cậu có chuyện rất gấp gáp."
Thẩm Nghiêm tựa hồ có hơi lúng túng, không được tự nhiên mà nhúc nhích thân thể một chút: "Bọn họ nghe nói anh trở về cũng rất cao hứng, xem ra mọi người quan hệ rất tốt."
"Hợp tác nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng có chút tình cảm." Nhớ tới một đám nhân viên kia, Trình Tấn Tùng lộ ra nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Trình Tấn Tùng, Thẩm Nghiêm cũng mỉm cười: "Người của tổ trọng án có quan hệ tốt với anh như vậy, phỏng chừng người của tổ pháp chứng các anh có quan hệ tốt lắm.
Tôi nghe Hải Dương bọn họ nói, hình như bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc hoan nghênh anh trở về."
"Bọn họ? Ha ha, bọn họ là muốn tìm cớ ăn ăn uống uống thì có." Trình Tấn Tùng nói xong, bản thân cũng nở nụ cười: "Thế nhưng quan hệ của chúng tôi quả thật không tệ, phải biết, nếu như cậu và một đám người đồng thời vượt qua đống rác chui qua đường nước ngầm tìm kiếm vậy chứng, quan hệ không thân thiết thì không có khả năng lắm."
Trình Tấn Tùng chỉ thuận miệng trả lời không có lưu ý đến, thời điểm nghe thấy lời này, Thẩm Nghiêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói đùa một trận, Thẩm Nghiêm mới nhớ tới chính sự: "Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Há, tôi xem tư liệu của vụ án lần này, phát hiện được một nghi điểm, liền đến đây nói cho cậu một tiếng."
"Nhanh như vậy?!" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi.
"Nghe nói các cậu bên này vội vã tìm manh mối, đương nhiên chúng tôi cũng phải gấp gáp rồi." Trình Tấn Tùng lộ ra nụ cười.
"Nghi điểm gì?"
"Tôi từ bên trong máy vi tính của Lý Ngọc Trung tìm được bản thảo luận văn, tôi phát hiện một rất hiện tượng kỳ quái, từ bản thảo đến bản chính thức, có một người không có tên trong đó."
"Hả?" Thẩm Nghiêm nhíu mày.
"Hạng mục này của Lý Ngọc Trung được quốc gia tài trợ cho bệnh viện bọn họ làm nghiên cứu trọng điểm, một khi đạt được thành quả, sẽ tạo ra bước ngoặt lớn trong ngành sinh sản, cho nên có thể ký tên vào luận văn này không, đối với bọn họ mà nói là chuyện cực kỳ quan trọng.
Cái người bị lấy tên xuống, tuy rằng tôi không dám khẳng định hắn chính là hung thủ, mà tối thiểu tôi cảm thấy được, nếu như cậu tìm hắn hỏi chuyện, sẽ có được một ít tin tức hữu dụng."
Thẩm Nghiêm mở ra bản thảo luận văn Trình Tấn Tùng chỉ vào cái tên xuất hiện phía trên: "Lục Ngọc Bân..."
Lục Ngọc Bân, tuổi, là nghiên cứu viên bệnh viện đại học y khoa, người này đoán chừng là có quá nhiều bất mãn với Lý Ngọc Trung, Thẩm Nghiêm bọn họ mới vừa hỏi xong, anh ta liền thao thao bất tuyệt nói xấu.
"Lý Ngọc Trung?! Hừ, cái tên này là một tiểu nhân! Hạng mục này là mấy người chúng tôi cùng nhau xin phía trên phê duyệt, lúc trước chính là vì muốn giành được giải thưởng nghiên cứu khoa học năm nay.
Thời gian làm hạng mục này eo hẹp, có rất nhiều nhiệm vụ phải hoàn thành, chúng tôi cũng chia nhau ra làm.
Nhưng là, tiền của ông ta có thể nhiều hơn chúng tôi sao? Bên trong hạng mục này quy định có % kinh phí hoạt động tự do.
Cái tên này vừa bắt đầu liền nhét vào hầu bao của mình!! Lúc thường chúng tôi bận rộn mệt gần chết, một tháng ông ta mới phát cho chúng tôi đồng! Nhưng là ông ta đưa con trai đi xuất ngoại, lập tức bỏ ra ngàn!" Nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Thẩm Nghiêm, gã cười lạnh một tiếng: "Các người chắc cũng nghĩ tôi bởi vì việc này mà bất mãn ông ta? Hừ, tôi còn không dung tục như vậy.
Ông ta còn làm chuyện buồn nôn hơn! Hạng mục này của chúng tôi chính là nghiên cứu bệnh nhân mắc bệnh porphyrin.
Bệnh này rất khó trị, bệnh nhân cần truyền máu không ngừng để duy trì sinh mệnh, chi phí chữa bệnh cũng rất lớn.
Lúc trước thời điểm trình báo kinh phí hạng mục, trong đó để lại khoảng % hỗ trợ tài chính cho bệnh nhân.
Nhưng cái tên này ác độc đến mức, ngay cả số tiền này cũng biển thủ."
"Cái gì?!" Mấy người Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi.
"Sau khi tôi biết chuyện này, liền đi tìm ông ta lý luận, kết quả ông ta sống chết không thừa nhận.
Sau đó tôi nhắc nhở ông ta nếu như không lấy tiền ra, tôi sẽ đem việc này báo cho viện trưởng, lúc này ông ta mới đem tiền lấy ra.
Bởi vì chuyện này ông ta đối với tôi ghi hận trong lòng, cuối cùng tìm cái cớ đá tôi ra khỏi tổ nghiên cứu!" Thời điểm nói đến đây, tâm tình Lục Ngọc Bân càng thêm kích động, anh ta chống hai tay xuống bàn kêu to: "Tôi vì hạng mục này bận rộn hơn hai năm, toàn bộ hạng mục có một phần tư đều là tôi làm, nhưng cuối cùng ông ta lại coi tôi là đống rác mà đá đi, ngay cả tên tôi cũng không lưu lại."
"Cho nên, anh rất hận ông ta?" Phương Lễ Nguyên bên cạnh hỏi.
Lục Ngọc Bân nghe được lời nói mang theo thâm ý của Phương Lễ Nguyên, vì vậy cười lạnh một tiếng: "Hừ, tôi hận ông ta, thế nhưng tôi không giết ông ta.
Ác giả ác báo, ông ta làm nhiều chuyện ác như thế, sẽ có ông trời trừng trị ông ta!..."
"Vậy ngày tháng , cũng chính là ba ngày trước buổi tối giờ đến giờ, anh ở đâu?"
"Ba ngày trước? Nha, ngày đó tôi ở A thị có một bạn học chuẩn bị kết hôn, chúng tôi đi chúc mừng cậu ấy, vẫn luôn uống quá nửa đêm, tôi uống nhiều lắm, ngủ ở nhà người bạn ấy.
Anh không tin có thể đi hỏi cậu ta."
"Lục Ngọc Bân nói thật.
Bạn anh ta có thể chứng thực, đêm đó anh ta vẫn luôn ở A thị." Tần Khải để điện thoại xuống, nói với mọi người.
Xem ra, anh ta không thể nào là hung thủ giết người.
Thẩm Nghiêm nhìn về phía Trình Tấn Tùng vẫn luôn lắng nghe, nói: "Anh thấy thế nào?"
Trình Tấn Tùng tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi hắn, mới phục hồi tinh thần lại, hắn không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi một câu: "Vừa nãy, Lục Ngọc Bân có nói nghiên cứu của bọn họ chính là bệnh porphyrin đúng không?"
"Đúng."
"Cậu có biết bệnh porphyrin là bệnh gì không?"
"Hả?" Thẩm Nghiêm sững sờ.
Cái vấn đề này có liên quan gì?
Trên mặt Trình Tấn Tùng lộ ra một nụ cười thâm ý: "Bệnh Porphyrin là một loại bênh về rối loạn máu, bệnh nhân bị bệnh này, da dẻ sẽ trắng bệch, sợ ánh sáng, phải không ngừng truyền máu mới có thể duy trì sinh mệnh, bởi vậy cũng có người nói loại bệnh này là bệnh "ma cà rồng."
Bệnh ma cà rồng?!
Mọi người lập tức liên tưởng tới cái chết quỷ dị của Lý Ngọc Trung.
Mọi người đột nhiên có loại cảm giác lạnh cả sống lưng.
"Nói như vậy, chúng ta đã đi đúng hướng rồi." Đánh vỡ yên tĩnh chính là Thẩm Nghiêm.
Anh khẽ mỉm cười, nụ cười kia mang theo tự tin, trên mặt vốn là tuấn dật càng lộ vẻ phong hoa.
Thẩm Nghiêm nói với tổ viên của mình: "Lời nói của Lục Ngọc Bân đã cung cấp manh mối cho chúng ta, hiện tại chúng ta biết, người tên Lý Ngọc Trung này không phải loại người đơn giản giống như vợ ông ta và viện trưởng đã từng nói.
Lễ Nguyên, Hải Dương, hai người các cậu tiếp tục đi đến bệnh viện, hỏi đồng nghiệp của Lý Ngọc Trung, đặc biệt là những người tham dự hạng mục lần này, xem xem còn có ai mâu thuẫn với ông ta không, Tần Khải, cậu đi điều tra bệnh nhân tham gia nghiên cứu của bọn họ, nhìn xem có bệnh nhân nào bất mãn với Lý Ngọc Trung không, Giang Lệ, anh đi điều tra tình hình kinh tế của Lý Ngọc Trung, ông ta ăn nhiều tiền như vậy, đã đưa đi đâu rồi, nhất định phải tra rõ ràng." Nói xong, anh nhìn về phía Trình Tấn Tùng." Còn các anh..."
"Chúng tôi sẽ dựa vào manh mối này để điều tra, tiếp tục kiểm tra những vật chứng đã lấy về." Trình Tấn Tùng thay Thẩm Nghiêm nói xong nửa câu.
"Được." Thẩm Nghiêm khẽ gật đầu: "Mọi người hành động nhanh chóng, có phát hiện lập tức báo cáo cho tôi!"
Vòng thứ hai điều tra rất nhanh có kết quả ban đầu, sau khi Lý Ngọc Trung bị uy hiếp, rất nhanh liền nôn ra nguồn tiền chiếm trợ cấp, bởi vì đây là chuyện bí mật, bệnh nhân bên kia cũng không biết nội tình, mà tiền Lý Ngọc Trung độc chiếm thì lại dùng để đầu tư cho con trai ông ta ra nước ngoài du học, không liên quan tới việc ông ta bị giết.
Cuối cùng vẫn là pháp chứng bên kia phát hiện được manh mối.
"Tôi nghiên cứu một chút báo cáo của Lý Ngọc Trung, trong đó có một phần rất kỳ quái, bởi vì bệnh porphyrin còn gọi là bệnh ma cà rồng, cho nên bên trong bài luận văn này, có một ít nội dung liên quan đến ma cà rồng, cùng với nhóm người cổ đại làm sao trị liệu thậm chí git cht ma cà rồng.
Mà có ý tứ chính là, ở bên trong bộ sơ thảo này, có trích dẫn một câu chuyện về gia tộc ma cà rồng.
Mà gia tộc này, cũng không phải gia tộc ma cà rồng thông thường."
"Không phải thông thường?"
"Không sai, gia tộc này rất giống gia tộc Bruch, thế nhưng vẫn có chút khác biệt." Trình Tấn Tùng đem bản so sánh đưa cho Thẩm Nghiêm: "Bên trái này là chính bản, bên phải mặc dù là đạo văn, thế nhưng cũng có chút lai lịch." Nói tới chỗ này, Trình Tấn Tùng mỉm cười hơi nhíu nhíu mày: "Đây là tác phẩm của một câu lạc bộ ma cà rồng trứ danh.
"Câu lạc bộ mà cà rồng?" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi.
"Không sai, hơn nữa tôi đã giúp các cậu làm chút điều tra bối cảnh, nghe đâu thành viên của câu lạc bộ này tất cả đều trên dưới tuổi, không có người vượt quá tuổi."
"Nhưng là, tôi nhớ không lầm, người kí tên ở dưới luận văn tất cả đều là tuổi trở lên..." Thẩm Nghiêm vừa nói, một bên nhanh chóng lật xem hồ sơ đối chiếu.
Sau khi xác nhận nhận chính mình nhớ không lầm, anh ngẩng đầu lên: "Cho nên nói, đoạn chữ viết này là có người khác viết?..."
"Hơn nữa, tên của người này cũng không được bỏ vào trong luận văn, quan trọng nhất là —— người này khá hiểu biết về ma cà rồng."
Thẩm Nghiêm nghe được ý nghĩa trong lời nói của Trình Tấn Tùng, anh lộ ra một nụ cười đã hiểu: "Trình tổ trưởng bài tập về nhà anh đã hoàn thành đầy đủ như vậy, hẳn là cũng tra ra được địa chỉ câu lạc bộ này đúng không?"
Đến lúc này, Trình Tấn Tùng dĩ nhiên lại nửa úp nửa mở, "Nói cho cậu tự nhiên không thành vấn đề, chính là chúng tôi phục vụ chu đáo như thế, đội trưởng Thẩm có phải nên biểu thị một chút không?"
"Biểu thị?" Thẩm Nghiêm lặp lại cái từ này một lần, hơi nhíu mày: "Anh muốn tôi làm gì?"
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm không còn cười nữa mà lại cau mày, Trình Tấn Tùng biết đến Thẩm Nghiêm e sợ hiểu lầm, vội vã vung vung tay: "Đừng sốt sắng, không phải để cho các cậu làm chuyện trái quy củ gì đâu.
Kỳ thực tôi chính là muốn nhờ các cậu thời điểm đi ra ngoài phá án, giúp tôi chụp một ít bức ảnh kiến trúc ở đó, tốt nhất là chụp từ bốn phía.
"Chụp ảnh?" Thẩm Nghiêm bắt đầu sững sờ, rất nhanh liền phản ứng lại: "Có liên quan đến phá án sao?"
Trình Tấn Tùng nháy mắt mấy cái: "Cụ thể tạm thời không tiện tiết lộ, thế nhưng nếu như đội trưởng Thẩm đồng ý hỗ trợ, đợi bọn tôi làm xong, phỏng chừng đội các cậu sẽ có thu hoạch lớn."
Nghe đến Trình Tấn Tùng nói như vậy, Thẩm Nghiêm đã rõ ràng bản thân cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Vì vậy anh gật gật đầu: "Thành giao."
Nghe đến Thẩm Nghiêm đáp ứng, Trình Tấn Tùng lộ ra nụ cười thoả mãn, hắn đem tờ giấy nhỏ viết địa chỉ đưa cho Thẩm Nghiêm.
Một bên đưa vừa nói: "Tôi mới vừa nói muốn cậu biểu thị, cậu sẽ không cho là tôi thực sự muốn cậu làm chuyện gì đó trái quy tắc đấy chứ?"
Bị Trình Tấn Tùng phát hiện nghi hoặc vừa nãy của mình, Thẩm Nghiêm cảm thấy có chút lúng túng, anh giống như cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng trả lời: "Không có."
Trình Tấn Tùng không nói tiếp, hắn chỉ là mỉm cười đánh giá gương mặt Thẩm Nghiêm, nhìn ra được Thẩm Nghiêm đang lúng túng.
Thẩm Nghiêm nhận tờ giấy xong, nói tiếng cảm ơn liền đi ra ngoài.
Trình Tấn Tùng lộ ra một nụ cười phúc hắc, hắn một bên theo sau, một bên không nhanh không chậm mở miệng: "Ha, đừng có gấp a! Tôi cũng muốn đi xem đây, đi chung với cậu có được hay không?..."
Hết chương ..