Lần Trọng Sinh Thứ Ba

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Sau này, chắc chắn chúng ta sẽ ở bên nhau.]

Edit: Kally

Beta: Phong

- --------

Lăng Thần lấy từ trong ba lô ra một bình xịt y tế sau đó nhanh chóng xử lý hết vết thương trên tay Diệp Tiêu. Giang Xán Xán đợi cho tay bớt tê rồi lại bắt đầu lắm mồm.

"Xán gia bỗng nhớ lại lúc trước có một lần đi làm nhiệm vụ với Thần ca thì bị trật mắc cá chân nên nhờ anh ấy bẻ lại giùm, còn nhớ lúc đó anh ấy đã trả lời sao không Tiểu Mộc?"

"Tay em què à?" Giang Mộc vô cảm bắt chước giọng điệu của Lăng Thần.

Giang Xán Xán đấm tay trái vào lòng bàn tay phải, vẻ mặt như đang lên án: "Đúng đúng, là câu này! Lần đầu tôi gặp người lạnh lùng như vậy đấy!"

Sau đó lại thở dài: "Haiz, hoá ra anh lạnh lùng với em nhưng lại là thiên thần của nhóc con."

Lăng Thần bị gã nói nhiều quá nên bực, hắn nheo mắt nhìn: "Lại muốn bị trật chân tiếp à?"

Giang Xán Xán nhanh chóng lui về phía sau nửa bước: "Thần ca anh bình tĩnh đi! Anh là đội trưởng đáng kính, là chỉ huy thân yêu của chúng em, anh là chuẩn mực đạo đức của Cục Hai chúng ta!"

Lăng Thần cong miệng: "Vậy thì xin lỗi, chuẩn mực đạo đức của tôi thấp tới âm điểm rồi."

Giang Xán Xán nở nụ cười cầu hòa: "Đã vậy thì, thì...... Thì chúng ta cùng hát một bài đi! Đúng đúng, hát lên nào! Hát ca khúc chủ đề của Cục Hai để đánh thức lương tâm của chỉ huy Lăng nhà chúng ta nào."

Nói hát liền hát ngay, Giang Xán Xán hắng giọng, mở miệng ra là những lời ca oai hùng mãnh liệt dạt dào như tình mẹ bao la: "......Xương máu tế tuổi trẻ, thân mình gửi núi sông......" Gã hát được hai câu thì thấy Lăng Thần và Giang Mộc đều từ chối tham gia, thì cũng mặc kệ, một mình vui vẻ hát hết bài, hát xong thì hít một hơi: "Được rồi, bây giờ cho dù phía trước có là một ổ côn trùng tôi cũng không sợ! Các tiền bối ở Cục Hai đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi rồi!"

Lăng Thần đút hai tay vào túi quần, kiên nhẫn chờ Giang Xán Xán hát xong mới cầm súng tiến lên một bước: "Đi thôi. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để còn ăn cơm."

Cầu thang từ tầng hầm hai xuống tầng hầm ba được ngụy trang rất kín đáo – trong một góc đầy bụi bặm, là một lỗ tròn lớn và được che lại bằng một tấm thép dày vài inch.

Giang Xán Xán cất khẩu súng trong tay vào lại túi súng, "Tôi mở đây, các đồng chí xin hãy chú ý!" Nói xong, gã dùng cả hai tay để đẩy tấm thép dày sang một bên.

Ngay sau đó, Giang Mộc nhanh tay bịt miệng và mũi Giang Xán Xán lại. Lăng Thần còn dứt khoát hơn, hắn vô cùng tự nhiên mà ấn đầu Diệp Tiêu vào lồ ng ngực mình.

Một mùi ôi thiu nồng nặc bốc ra từ cái lỗ.

Lăng Thần cau mày, chán ghét không nói nên lời: "...Mùi còn gớm hơn cả khí gas Học viện Kỹ thuật vừa phát mình!"

Giang Mộc gật đầu, bàn tay đang che miệng và mũi Giang Xán Xán vẫn chưa bỏ xuống, "Là mùi mà chúng ta đã ngửi thấy khi mở cửa tầng hầm 1. Nhưng nồng hơn gấp mấy lần."

Mặt Diệp Tiêu áp vào lồ ng ngực Lăng Thần, trong mũi tràn ngập mùi hương của người này khiến cho lỗ tai cậu nóng lên, vừa giãy giụa một tí thì bị đối phương ấn lại.

Lăng Thần thuận miệng nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích, trẻ con mà ngửi thấy mùi này thì sẽ tụt chỉ số IQ."

Giang Mộc: "......"

Nhưng mà cũng không có cách nào tránh khỏi, khi họ đi xuống thì vẫn phải ngửi thấy thôi, khi cần thì có buồn nôn cũng phải ngửi.

Cầu thang đi xuống tầng hầm 3 rất hẹp nên chỉ có thể đi từng người. Giang Xán Xán dò đường trước, gã cầm đường pin chiếu xuống, sau khi xác định được dưới đất không có gì cũng không xuất hiện tiếng động nào khả nghi thì mới đi tiếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cái tầng hầm này cũng thú vị ghê, có cảm giác rất déjà vu, người ta thì đào vàng đào than, tôi thì đào quái vật...."

Diệp Tiêu là người đi thứ hai, trực giác của cậu cực kỳ nhạy cảm, nương theo ánh sáng của đèn pin trong tay Giang Xán Xán, cậu nhìn thấy một thứ gì đó giống như một sợi dây đang di chuyển trên tường, đồng tử của cậu đột nhiên co lại và rồi hét lên: "Cẩn thận!"

Nhưng đã muộn nên Diệp Tiêu mím môi, chân phải giẫm lên xã ngang rỉ sét, mượn lực nhảy lên không trung. 'Bộp —-' Trảm Thủy chạm phải vật gì đó đang xé toang không khí lao đến, tạo nên âm thanh nặng nè. Phản lực quá mạnh nên vết thương trên hổ khẩu của Diệp Tiêu lại nứt ra.

Ngay sau đó, Lăng Thần không biết từ khi mà đã đứng chắn trước mặt cậu, hắn cầm đao của mình chém đứt vật thể giống như sợi dây treo lơ lửng giữa không trung.

Lăng Thần quay người muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo của Diệp Tiêu thì lại im lặng, hắn lấy bình xịt ra giúp Diệp Tiêu băng bó vết thương nứt ra ở hổ khẩu.

Biết Diệp Tiêu vừa chặn đòn giúp mình, Giang Xán Xán tính đi lại cảm ơn thì bị Lăng Thần lườm nên đứng im.

Giang Xán Xán: Đây có phải là tính chiếm hữu cao của tổng tài bá đạo trong truyền thuyết không?

Giang Mộc đứng bên cạnh dùng đèn pin soi vào vật bị cắt trên mặt đất nói: "Là một loại cây họ dây leo, đường kính khoảng 8cm, màu đỏ, trên thân có gai."

Giang Xán Xán cũng ngồi xổm trên mặt đất nhưng không dám duỗi tay chạm vào: "Em có chắc nó không phải là xúc tu của bạch tuộc hay thứ gì đó tương tự không?"

Giang Mộc: "Là thực vật." Anh còn bổ sung, "Nó sẽ chủ động tấn công người và có khả năng ẩn nấp rất tốt. Có thể là một loại thực vật biến dị được tạo ra thông qua thí nghiệm, đồng thời cũng có khả năng nhận thức nhất định."

Nghe vậy Giang Xán Xán không còn quan tâm đ ến mùi hôi thối tràn ngập xung quanh nữa, chửi rủa: "Con mẹ nó ai đã thành lập cái Viện nghiên cứu này vậy?! Tôi mà bắt được nhất định sẽ xả một băng đạn vào bọn họ cho bõ tức!"

Gã đã từng đến nhiều Viện nghiên cứu trong các nhiệm vụ trước đây, nhưng cũng ít khi gã gặp trường hợp trộn lẫn gen của con người với động vật và thực vật như vậy. Sự dung hòa gen giữa các chủng tộc khác nhau rất thấp, không những vậy phương pháp này cũng rất tàn nhẫn, vật phẩm thí nghiệm cũng có độ nguy hiểm rất cao.

Giọng Giang Mộc vẫn lạnh lùng như thường ngày: "Lòng tham và sự độc ác của con người không hề giảm theo thời gian." Anh để đồ trên tay xuống, bắt đầu báo cáo: "Cấu trúc của ba tầng hầm hoàn toàn khác nhau. Căn phòng này trống rỗng, dưới mặt sàn không có gì ngoài 8 thanh xà chịu lực, cầu thang chúng ta vừa đi là lối ra duy nhất."

Lăng Thần dắt theo Diệp Tiêu: "Có xác định được thứ vừa tấn công là loài nào không?"

Ngón tay Giang Mộc di chuyển nhanh chóng trên bàn phím, hơn mười giây sau anh mới trả lời: "Hoa Rafflesia [1] đột biến, còn gọi là hoa quái vật, có mùi ôi thiu và là loài ăn thịt. Xét theo kích thước của dây leo thì bông hoa của nó sẽ là bông hoa khổng lồ."

Lăng Thần gật đầu, gật đầu: "Vậy thì suy đoán trước đó đúng rồi. Sản phẩm thí nghiệm ở tầng hầm một và hai có lẽ đã trở thành thức ăn cho hoa Rafflesia."

Giang Xán Xán run run giơ tay: "Tôi có một suy đoán không tốt lắm... Lối vào mà chúng ta vừa đi qua có phải là lối vận chuyển thức ăn không? Vì vậy khi tôi vừa đi xuống nó liền duỗi móng vuốt về phía tôi. Không, là duỗi dây leo về phía tôi."

Lăng Thần hoàn toàn không để tâm tới tâm lý mong manh của gã, gật đầu nói: "Gần như vậy." Hắn lại hỏi Giang Mộc: "Vị trí cụ thể để lắp đặt thiết bị ở đâu?"

Giang Mộc bấm nút vài lần: "Bản đồ đã được gửi tới máy liên lạc của mọi người. Khi mọi người đến địa điểm được chỉ định, máy liên lạc sẽ nhắc nhở."

"Được." Lăng Thần suy nghĩ, "Hy vọng chúng ta có thể lắp đặt thiết bị mà không cần phải đối đầu với Rafflesia. Nếu thật sự không tránh được thì đành phải đánh một trận thôi."

Làm một chỉ huy, hắn không thích cứ lao vào đánh nhau, dù sao mỗi sinh mạng đều quý giá, không thể tùy tiện mà hy sinh vô ích.

Bốn người đi sát tường tiến về phía mục tiêu, thi thoảng lại giẫm lên những cánh hoa Rafflesia đã rụng, nó dính đầy chất dính dính màu đen, đôi khi lại lẫn lộn với xương động vật chưa tiêu hóa.

Giang Xán Xán bị mùi hôi dọa sợ: "Thần ca, liệu Rafflesia sẽ bỏ qua cho chúng ta khi phát hiện chúng ta không ăn được không?"

Lăng Thần đi ở cuối cùng, nghe xong thì trả lời: "Sửa lại cho đúng, chúng ta ăn được."

Giang Xán Xán muốn hít sâu, nhưng nơi thối quá mà gã thì không muốn tàn phá phổi mình, vừa định lên tiếng tiếp thì Diệp Tiêu đi thứ hai đã dừng lại: "Chúng đến rồi."

Những gì xảy ra tiếp theo đã chứng minh Rafflesia không hề bỏ qua cho bất kì món ăn nào được đưa đến miệng. Ban đầu nó duỗi ra bốn sợi dây leo để thăm dò, sau khi các sợ dây leo đó bị cắt đứt, nó mất vài giây để tập hợp các sợi khác lại, hơn hai mươi sợi dây leo đỏ thẫm lao tới, giống như những xúc tu của một con quái vật bạch tuộc khổng lồ.

Lăng Thần đứng tại chỗ giương súng lên, bắ n ra một viên đạn phát sáng, trong nháy mắt hai con ngươi hắn sáng như ban ngày, sau đó hắn bắn thêm một phát bom, hai mươi mấy sợi dây leo nổ tung thành từng mảnh.

Những người khác cũng không hề hạ thấp cảnh giác, Lăng Thần hỏi Giang Mộc, "Trên bề mặt của nó có nhiệt à?"

Giang Mộc hiểu ý Lăng Thần: "Đúng vậy, có nhiệt."

Lăng Thần gật đầu ra lệnh: "Tắt đèn pin đi, đeo kính hồng ngoại vào." Bởi vì chất liệu của kính hồng ngoại khá mỏng manh nên trước đây Lăng Thần không dám sử dụng, sợ hỏng rồi thì khi cần lại không có.

Mọi người nhanh chóng đổi trang bị, Lăng Thần gõ gõ ngón tay trên thân súng: "Trước tiên thăm dò tình hình đã."

Giang Xán Xán đồng ý, gã bước khe khẽ đến khu vực trung tâm, cách Lăng Thần khoảng 20 mét, theo mệnh lệnh bắn một phát, cùng lúc đó Lăng Thần cũng nổ súng, hai phát súng cách nhau chưa đến 1 giây, chồng chéo lên nhau.

Những sợi dây leo to bằng cổ tay lần lượt tấn công Lăng Thần và Giang Xán Xán ngay lập tức, sau khi đánh bay chúng bằng một phát súng khác, Lăng Thần nói: "Có thể tấn công nhiều đối tượng cùng lúc."

Dù Giang Xán Xán đeo cái ba lô nặng 40kg vừa chạy vừa hét nhưng cũng không bị lạc giọng: "Mẹ nó! Dây leo đỏ chống được đạn! Biểu bì dày lắm, đạn không xuyên qua được! Chạy chạy chạy!" Ở phía sau gã có hơn mười dây leo đuổi theo.

Mọi người không chạy lung tung mà vẫn chạy theo thứ tự về hướng mục tiêu, sau lưng là những sợi dây leo màu đỏ thẫm. Lăng Thần vừa chạy vừa nhớ lại lúc mình bắn đạn sáng. Hắn bình tĩnh hỏi: "Tiểu Mộc, phía trước hướng 4 giờ có phải là thân hoa Rafflesia không?"

Màn hình thiết bị trong tay Giang Mộc tắt mở liên tục, nhìn rất không đáng tin, anh đổi sang chế độ điều khiển bằng tay, mười giây sau cho ra đáp án: "80% khả năng là bản thể! Theo hình dáng trên màn hình thì chắc là nó đã dùng dây leo quấn quanh thân mình rồi."

"Xán Xán, Tiểu Mộc hai người chạy tiếp đi. Diệp Tiêu theo tôi!" Nói xong, Lăng Thần dùng chân phải đá vào bức tường, cắm con dao găm sâu vào bức tường xi măng, sau đó dùng tay trái đỡ eo Diệp Tiêu, nắm lấy con dao và trèo lên tường, "Nín thở!"

Diệp Tiêu làm theo.

Quả nhiên những dây leo đang đuổi theo không phát hiện ra họ, chỉ chăm chăm đuổi theo sau Giang Xán Xán đang cố tình gây ồn ào. Lăng Thần biết chỉ cần họ thở và cử động trở lại thì kiểu gì cũng bị Rafflesia phát hiện, nhưng hai người họ chỉ cần một ít thời gian là được.

Lăng Thần: "Giúp tôi!"

Diệp Tiêu gật đầu, ngay khi đáp xuống đất thì thấp người xuống, tay trái chống trường đao để ổn định thân hình. Sau đó, Lăng Thần đáp xuống phía sau cậu, nhanh nhẹn rút súng bắn tỉa hạng nặng từ trong túi súng sau lưng ra, đặt lên vai Diệp Tiêu.

Hắn vừa điều chỉnh ống ngắm vừa thấp giọng nói: "Nếu tôi có lỡ làm đau em thì đến khi ra ngoài sẽ để em đánh lại, nhất định không đánh trả."

Âm cuối vừa dứt thì đạn sáng cũng được b ắn ra, quỹ đạo bay của nó hệt như ngôi sao băng vụt sáng trong trời đêm. Lăng Thần chỉnh lại ống ngắm rồi lại nhanh chóng b ắn ra một viên đạn xuyên giáp, trúng ngay tâm của bông hoa Rafflesia!

Những sợi dây leo sẫm màu của hoa Rafflesia lao đến, Diệp Tiêu giữ vững vai trái, tay phải đưa ra sau rút con dao găm mà Lăng Thần dính lên bắp chân, chém một nhát đầu của mấy sợi dây leo kia đều đứt hết. Dây leo hơi khựng lại — Điều này giúp Lăng Thần có cơ hội đổi đạn. Ngay khi tâm hoa bị bắn nổ tung thì những dây leo đang vươn đến cũng nhanh chóng bị Lăng Thần tiêu diệt.

Bốn người dừng ở chỗ được chỉ định, chả kịp nói gì nhiều bởi vì Lăng Thần phải lo lắp đặt thiết bị còn ba người kia luôn đề cao cảnh giác.

Lăng Thần lầy một khối hình vuông màu xanh lam có kích thước chỉ bằng một đốt ngón tay ra, đặt nó xuống đất. Sau đó sàn nhà xung quanh khối vuông 3cm trở nên trong suốt, có vô số chuỗi dữ liệu kì lạ chạy như nước chảy chạy xung quanh, sau khi khối vuông dung hoà với mặt đất thì mọi thứ trở lại bình thường.

Lăng Thần đứng lên, nhẹ nhàng thở phào: "Được rồi, lắp đặt hoàn tất!"

Nghe vậy Giang Xán Xán gần như ngã quỵ xuống đất: "Địa điểm thứ 3 này đúng thật là một cái bẫy! Cơn ác mộng tột cùng!"

Lăng Thần đá vào bắp chân gã, ngụ ý bảo gã không được mất cảnh giác, quay đầu lại thì phát hiện Diệp Tiêu và Giang Mục đều đang nhìn về phía Rafflesia: "Hai người đang nhìn gì thế?"

Giang Mộc: "Dù chúng ta có làm gì thì bông hoa Rafflesia cũng sẽ không rời khỏi vị trí ban đầu, có thể bên dưới có giấu thứ gì đó."

Diệp Tiêu: "Xem ra nó còn chưa chết."

Như thể xác thực lời nói của hai người, ngay lập tức hoa Rafflesia đang bị thương nặng đột nhiên di chuyển một khoảng nhất định về phía lối vào, để lộ chiếc hộp đen vốn được giấu dưới thân hoa trước đó.

Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày Giang Mộc bỗng lộ ra chút hưng phấn: "Bản năng của sinh vật sau khi bị thương sẽ muốn lấy năng lượng thông qua việc ăn uống, cho nên nó sẽ di chuyển về phía thường có nguồn thức ăn. Quan trọng là chiếc hộp đen kia chắc là thứ viện nghiên cứu muốn nuôi dưỡng, em cần thời gian để kiểm tra thứ bên trong!"

Lăng Thần gật đầu, "Nhanh lên, tụi anh sẽ kéo cho em một ít thời gian." Sau đó đưa cho anh một quả bom: "Xong việc thì em chôn nó cạnh máy dò, sau khi chúng ta rời đi nơi này sẽ nổ tung."

Giang Mộc cầm lấy, nhanh chóng chạy tới vị trí cái hộp đen. Lăng Thần kẹp dao găm vào khẽ tay, xoay hai vòng như đang thể hiện: "Để xem khi nào thì thứ này sẽ chết!"

Sau khi bố trí hai khẩu súng máy cỡ trung và một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, Lăng Thần ra lệnh: "Diệp Tiêu và Xán Xán mỗi người một khẩu, tuỳ tiện rải lưới lửa."

Nói xong, hắn nằm sấp sau khẩu súng hạng nặng, hạ giá thấp xuống, chống khuỷu tay trái xuống đất, tay phải ấn vào cò súng, quai hàm căng cứng, hơi thở nhẹ hết mức có thể.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tiêu sử dụng súng máy hạng trung, độ chính xác của cậu chỉ ở mức trung bình, nhưng việc của cậu là hợp tác với Giang Xán Xán để tạo lưới lửa, chặn Rafflesia quay lại và bảo vệ Giang Mộc đang kiểm tra dữ liệu ở phía sau là được.

Về phần Lăng Thần, hắn đeo kính nhìn hồng ngoại, nhắm chuẩn mục tiêu, hạ giọng đếm: "3-2-1-" Mỗi lần đếm đến một, hắn sẽ bắn một phát, những cánh hoa Rafflesia bị hạ rất nhanh, rơi lả tả, chỉ để lại nhuỵ hoa được bọc trong một lớp vỏ cứng. Dưới làn đạn dày đặc, những dây leo uốn lượn gần như đứt nát.

Lăng Thần hơi cao giọng: "Tiểu Mộc, báo cáo tiến độ."

Giang Mộc: "87%!"

Lăng Thần dùng ngón trỏ chạm vào cò súng, "Chúng ta sắp hết đạn xuyên giáp rồi, Tiểu Mộc xuất thông tin xong sẽ rút lui ngay. Ra tới cửa sẽ cho nổ tung nơi này, rõ chưa?"

Giang Xán Xán: "Đã rõ!"

Giang Mộc: "88%, ước chừng ba phút năm giây nữa!"

Diệp Tiêu: "Được."

Trong máy truyền dữ liệu vang lên 'Đinh' một cái báo hiệu đã truyền xong, Giang Mộc nhanh chóng nhét thiết bị lại vào túi, sau đó làm theo chỉ dẫn của Lăng Thần mà chôn qua bom bên cạnh máy dò. Bên phía Lăng Thần cũng rút vũ khí ngay lập tức, cả nhóm nhanh chóng chạy ra ngoài.

Họ đã leo lên cầu thang, Giang Xán Xán đi trước với khẩu súng trong tay đề phòng có cuộc tấn bất ngờ. Giang Mộc thứ hai, Diệp Tiểu thứ ba, Lăng Thần đi cuối.

Ngay khi Lăng Thần bước lên bậc thang cây Rafflesia bị bắn nát đã phun ra một đống chất nhầy vào người hắn. Chưa biết có độc hay không nhưng đã cực kỳ ghê tởm.

Không có chỗ che chắn, Lăng Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lí mình sẽ hứng trọn chiêu này nhưng từ đâu lại bất ngờ xuất hiện một chiếc áo khoác chiến đấu chống thấm nước cản cho hắn — Diệp Tiêu đã cởi áo khoác ra che cho Lăng Thần, sau đó cậu dùng tay phải nhấc giá ba chân của khẩu súng ném qua, lực quá mạnh khiến cho nó bị đẩy lùi lại đến 3m.

Lăng Thần ngước mặt lên nhìn cậu, hắn nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Diệp Tiêu căng cứng, trông rất tức giận. Sau khi xác nhận giá ba chân đã ném trúng bông hoa, cậu cúi đầu lo lắng nhìn hắn.

Lăng Thần nhìn cậu mỉm cười, ném chiếc áo khoác chiến đấu bẩn thỉu trong tay cậu xuống đất: "Ngoan, đi thôi."

Ra khỏi tầng hầm 3, Giang Xán Xán nhanh chóng đặt tấm thép dày trở lại chỗ cũ, họ chạy thật nhanh, xuyên qua hành lang tầng hai và tầng một rồi lao ra khỏi cửa.

Sau khi cách một khoảng an toàn, Lăng Thần cầm thiết bị điều khiển từ xa trong tay, ấn nút đỏ, ba giây sau một tiếng 'bùm' lớn vang lên, toàn bộ Viện nghiên cứu sinh học sụp đổ từng chút một như quân domino, bụi bặm và cát bay tứ tung, tiếng rung lắc rất lâu mới dừng lại.

Lăng Thần nói với Giang Mộc: "Đi kiểm tra xem hoa Rafflesia đã chết hoàn toàn chưa."

Giang Mộ và Giang Xán Xán đi qua, giẫm lên đống đổ nát rồi lấy máy dò tìm xem có còn dao động nhiệt nào hay không. Ba phút sau, nhận được kết quả: "Không còn sống".

Lăng Thần gật đầu, cất súng vào lại trong túi, quay lại dáng vẻ lười biếng hằng ngày: "Được rồi, tạm nghỉ một ngày, đi ăn cơm."

Mặc dù trong bốn người không ai mắc bệnh sạch sẽ, nhưng họ không thể chịu đựng được việc ăn trong khi người đầy mùi hôi thối và bụi bẩn. Giang Mộc mở bản đồ ra, phát hiện một cái thác nước từ trên núi chảy xuống, bốn người thay nhau đứng dưới tảng đá nhô ra từ vách đá, tắm dưới dòng nước trong lành tự nhiên.

Sau khi Diệp Tiêu thay quần áo đi ra khỏi thùng xe, theo thói quen đi tìm Lăng Thần trước. Khi thấy hắn và Giang Mộc đứng cách đó khá xa, vẻ mặt nghiêm túc và bầu không khí cũng rất âm u, cậu đoán có lẽ họ đang thảo luận điều gì đó quan trọng nên không đi tới mà ngồi cạnh Giang Xán Xán với mái tóc ướt.

Diệp Tiêu nhìn thoáng qua mấy hộp đồ ăn quân đội thơm phức kia, tò mò hỏi: "Ăn gì vậy?"

"Thịt!" Giang Xán Xán cười rạng rỡ: "Gà đóng hộp, gà cay, ngon lắm!"

Đã quá giờ ăn, ban nãy còn phải chạy tới lui trong Viện nghiên cứu, tiêu tốn rất nhiều sức lực, Diệp Tiêu rất đói bụng, thỉnh thoảng dạ dày lại co thắt từng cơn. Nhưng cậu vẫn chịu đựng, chỉ gật đầu rồi im lặng chờ.

Cậu mặc áo thun đen và quần jean, trong tay cầm một thanh trường đao, băng gạc trên cổ tay phải được thay bằng băng sạch, ngồi bệt xuống đất ôm đầu gối nhìn về phía Lăng Thần.

Động tác nhỏ của cậu bị Giang Xán Xán phát hiện, Giang Xán Xán bắt chước Diệp Tiêu nhìn Lăng Thần —— gã không thể không thừa nhận, danh xưng "Nam Vương" của hắn trong quân ngũ đúng là danh xứng với thật, khuôn mặt Lăng Thần quả nhiên rất đẹp, dáng người cũng đẹp, mỗi tội hắn có một cái khí chất rất hung dữ, không thân thiện tí nào, sát khí quá nặng. Gã nhìn Lăng Thần và Giang Mộc mãi chưa nói xong nên kéo Diệp Tiêu nói chuyện phiếm với mình.

"Cậu bạn nhỏ này, anh thấy nhóc nhìn lén Thần ca đấy nhá!" Gã dùng thìa inox khuấy gà cay, tò mò nói: "Trước đây anh cũng rất bất ngờ khi biết nhóc không hề sợ Thần ca đấy!"

Diệp Tiêu lắc đầu: "Tôi không sợ anh ấy, anh ấy rất tốt."

Giang Xán Xán: "Biết rồi biết rồi, cho nên Xán gia anh rất ngưỡng mộ nhóc! Nói đi cũng phải nói lại, lúc Thần ca mới mười mấy tuổi, mấy đứa nhóc ở gần anh ấy đều rất sợ ảnh, thấy ảnh là phải đi đường vòng, tránh được bao xa thì tránh, chỉ cần đụng mặt là sẽ khóc oà lên!"

Diệp Tiêu không biết chuyện này, cậu rất tò mò, hai mắt tròn xoe hỏi: "Chỉ cần gặp mặt thôi mà đã bị dọa khóc sao?"

"Đúng vậy!" Giang Xán Xán gật đầu: "Cho nên người trong Cục Hai của tụi anh đều cho rằng chỉ có cách thay đổi ảnh, làm cho ảnh không còn đằng đằng sát khí nữa, chứ không thì ảnh sẽ không bao giờ lấy được vợ mất, mấy cô gái vừa nhìn thấy anh ấy sẽ tự động trốn xa. Nhưng mà dù sao ảnh cũng lớn tuổi rồi, sắp tới đầu ba rồi mà vẫn còn là trai tân!"

Giang Xán Xán rất thích tám chuyện với Diệp Tiêu, đã nói thì không dừng được.

"Để anh kể cho nhóc nghe, tuy đường tình duyên của Thần ca với con gái rất kém, nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ." Giang Xán Xán vỗ ngực mình, nhiều chuyện kể: "Chuyện là vào 3 năm trước, lúc đó Thần ca mới 24 tuổi, anh ấy dẫn theo một đội đến đánh chiếm căn cứ của địch, bên trong có rất nhiều con nít, Thần ca thả chúng đi hết."

"Theo như lời người ta kể, lúc đó có một cô bé nhỏ nhắn đang bị thương, băng gạc quấn từ mũi xuống khiến ẻm không nói được. Nhưng mái tóc đen của cô nhóc xõa dài đến vai, làn da rất trắng, mắt to, mặc bộ quần áo vải trắng, trông xinh xắn lắm. Quan trọng là trước khi rời đi, cô bé đã dùng ngón tay viết gì đó vào lòng bàn tay của Thần ca, nói rằng sau này ẻm nhất định sẽ tìm ảnh. "

Bàn tay cầm dao của Diệp Tiêu đột nhiên siết chặt, nhịp tim đột nhiên đập mạnh, cổ họng khô khốc, cậu nghe thấy mình đang nói: "Sau đó thì sao?"

Giang Xán Xán cười trên nỗi đau của người khác: "Ha ha ha có lẽ sau khi vết thương lành cô bé đã tự do bay nhảy rồi, làm sao có thể nhớ tới Thần ca nữa? Lúc đi cứu người, Thần ca diện một cây trang phục tác chiến chỉnh tề, đẹp trai nhỏ dãi, vậy mà lâu vậy còn chưa tới tìm, chắc là không còn phần 2 rồi."

"Ôi, thật đáng thương, không có chút tin tức nào của bạn gái Thần ca nữa cả, đau lòng hết 3 giây!"

Chú thích:

[1] Rafflesia là một chi thực vật có hoa trong họ Rafflesiaceae. Loài hoa này có thể được phát hiện trong một khu rừng ở Tây Sumatra, Indonesia. Những bông hoa Rafflesia khi nở có đường kính lớn nhất có thể lên tới 1.2m và nó toả ra mùi hôi thối như mùi thịt thối rữa nhằm thu hút côn trùng thụ phấn. Vòng đời của nó rất ngắn ngủi, chỉ khoảng một tuần trước khi nó thối rữa và chết.

Kally: Không biết có ai từng đọc bộ Kỷ Cambri Trở Lại chưa, thì trong đấy có một anh thụ tên Liễu Phong Vũ và ảnh là biến chủng của loài hoa Rafflesia này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio