Lần Trọng Sinh Thứ Ba

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Em rất thích, em còn muốn nữa.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Phòng điều khiển chính.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng súng máy nổ "Bằng bằng bằng", trước bàn điều khiển chính, Lăng Thần chăm chú nhìn hình ảnh do camera giám sát quay lại, bàn tay ấn chặt vào góc bàn, gân xanh trên bắp tay rõ ràng đang phồng lên, bởi vì dùng quá nhiều sức, "bốp" một tiếng", góc bàn đã bị gãy.

Thấy mọi người tập trung chú ý, sắc mặt Lăng Thần lạnh lùng, ánh mắt dường như đông cứng: "Rảnh lắm à?"

Mọi người rùng mình, nhanh lẹ dời mắt.

Cùng lúc đó, trong một khung vuông nhỏ ở góc trên bên phải màn hình giám sát, Diệp Tiêu đã ngồi dậy một lần nữa sau khi bị con ngươi thẳng đứng hất văng va vào thân cây.

Giang Mộc nhìn góc nghiêng căng chặt của Lăng Thần, "Chỉ huy, lúc trước anh đã nói với Xán Xán là phải tin tưởng Diệp Tiêu."

Lăng Thần hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét, "Anh tin em ấy cho nên lúc em ấy nói mình muốn đi tìm con ngươi thẳng đứng mới để cho em ấy đi." Hắn nhắm mắt, giọng điệu trầm thấp, "Nhưng ông đây đau lòng em ấy."

Hắn tình nguyện để mình bị thương cũng không muốn Diệp Tiêu đau dù chỉ là một chút. Bé con của hắn trong mười mấy năm qua đã chịu quá nhiều đau khổ.

Trong tai nghe có rất nhiều âm thanh ồn ào, ngoài tiếng súng và âm thanh hỗn độn, tất cả âm thanh báo cáo tình hình hiện trường, chuyển động của Thánh Tài và thương vong của phe mình đều tập trung vào tai Lăng Thần. Nếu là người khác, hẳn sẽ bị tiếng ồn làm cho khó chịu, nhưng Lăng Thần không những không bị vậy mà còn phân biệt từng âm thanh một, thêm tất cả những âm thanh hữu ích vào "Sa bàn [1]" trong đầu hắn. Sau đó, các mệnh lệnh được ban hành rõ ràng và không có bất kỳ sai sót nào.

[1]: Sa bàn là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu... Trên thực tế, những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu.

Ngón tay hắn gõ mặt bàn, "Giang Xán Xán."

"Có! Em đây!"

"Đã tới chưa?"

Trong tai nghe lại truyền đến giọng nói vui vẻ của Giang Xán Xán, "Tới rồi tới rồi, em dẫn người đến địa điểm bên cạnh mục tiêu mà anh nói, mẹ nó, Thần ca anh đoán không hề sai, bọn họ thật sự để pháo hạng nặng ở đây!"

Lăng Thần trước đó đã suy đoán rằng người của Thánh Tài chắc chắn phải có nhiều kế hoạch. Nếu con ngươi thẳng đứng không chiếm được lõi khu vực trung tâm, họ có thể tấn công bằng vũ lực, vì vậy hắn đã yêu cầu Giang Xán Xán dẫn người đi tìm, không ngờ thật sự tìm thấy.

"Có bao nhiêu?"

"Mười khẩu pháo hạng nặng, đờ mờ, mẹ nó giàu điên, thậm chí còn mang theo một khẩu pháo đài dã chiến! Ngoài ra còn có một số đạn dược và khoảng bốn mươi pháo thủ."

Lăng Thần lời ít mà ý nhiều, "Đừng lãng phí vật tư được giao đến tận nhà."

Giang Xán Xán xoa tay hầm hè chuẩn bị làm một vụ lớn, "Rõ! Xán gia nhất định dẫn người cướp tất cả về! Một sợi tóc cũng không để sót lại."

Giọng nói của Giang Mộc truyền đến từ bên cạnh, "Có cuộc gọi đến ạ, là Giảm tướng quân."

"Nhận đi."

Sau khi kết nối liên lạc, Giảm Vân vào thẳng vấn đề, "Tin tức đã đến, lần này hoạt động của Thánh Tài được tiến hành ở sau lưng. Sau khi thuận lợi nhận được tin tức về căn cứ tạm thời, họ đã che giấu mọt chuyện, chắc là có ý định chiếm lõi khu vực trung tâm, người của quân khu tạm thời còn chưa biết."

Giọng nói của Lăng Thần tràn đầy mỉa mai: "Bị một tổ chức như vậy thao túng đũa giỡn, thậm chí cũng không biết rằng tai và mắt của mình đã bị che mất."

Phía dưới phòng nghiên cứu khoa học.

Hai người đối mặt nhau, đều thận trọng không ra tay trước.

Diệp Tiêu không thèm lau vết máu đông cứng trên khóe môi, một tay cởi bỏ dải băng màu trắng trên tay phải, cử động cổ tay hai lần. Cậu cụp mi xuống, trầm giọng nói: "Anh* đã nói, nếu không bị thương thì có thể thưởng cho tôi bất cứ điều gì tôi muốn."

Còn chưa kịp nghe thấy âm thanh cuối cùng của chữ "Muốn", Diệp Tiêu đột nhiên đứng dậy, gần như không ai có thể nhìn thấy cậu di chuyển như thế nào, chỉ để lại dư ảnh tại chỗ, tấn công người đàn ông có con ngươi thẳng đứng như một bóng ma!

Con ngươi thẳng đứng phản ứng cực kì xuất sắc nhận lấy một đấm của cậu, từng thớ cơ bắp của cậu căng chặt, xoay người giữa không trung! Khi con ngươi thẳng đứng dừng lại để đòn tấn công, không kịp bảo vệ mặt, Diệp Tiêu đã dùng trường đao dài chém một phát, để lại một vệt máu dài bằng ngón tay ở phần đuôi mắt người đàn ông có con ngươi thẳng đứng.

Một lần này chỉ kéo dài hơn mười giây, cậu rất nhanh tiếp đất, Diệp Tiêu chỉ mũi đao xuống đất, có chút chán nản nói tiếp: "Nhưng tôi bị thương, không có phần thưởng, tôi rất không vui."

Con ngươi thẳng đứng hếch mũi nhìn chằm chằm vào mũi đao của Diệp Tiêu, ánh mắt vô cùng đáng sợ, màu đỏ dưới mắt càng đậm hơn một chút. Vết sẹo máu ở khóe mắt gã lành rất nhanh, chưa đầy nửa phút là lành.

Bởi vì vừa mới vung ra con dao dài, máu trên vai Diệp Tiêu lại bắt đầu chảy máu. Ánh mắt cậu lướt qua khóe mắt của đối phương, Diệp Tiêu đột nhiên nói: "Anh cho rằng con đao này của tôi có thể đâm trúng đôi mắt của anh không? "

Không đợi Diệp Tiêu nói hết, con ngươi thẳng đứng đã tấn công trường, nhưng bởi vì gã kiêng dè mà cách tiếp cận không còn cứng rắn như trước nữa. Diệp Tiêu nhìn thấu, lạnh lùng nói, "Vậy, phải nhớ bảo vệ đôi mắt của mình đàng hoàng nhé!"

Nghe được những lời này, cú đá tiếp theo của con ngươi thẳng đứng lại trượt, Diệp Tiêu bình tĩnh né được.

Trong mắt Diệp Tiêu có một tia lạnh lẽo, cậu chậm rãi nhìn con ngươi thẳng đứng, "Anh lại phạm sai lầm nữa, như thế này có thể rất dễ chết dưới đao của tôi." Trong lúc nói, trường đao trong tay Diệp Tiêu linh hoạt cắt theo đường chéo lên trên, lại một vết máu được thêm vào mí mắt và đuôi mắt của người có con ngươi thẳng đứng bằng một góc độ xảo quyệt.

"Tôi đã nói rồi, bảo vệ đôi mắt của mình cho tử tế."

Sau khi cắt một đao, Diệp Tiêu không ham hề chiến, nhanh chóng lui ra phía sau. Con ngươi thẳng đứng bị chọc giận, không muốn buông tha Diệp Tiêu, phát ra tiếng rít gào, dùng tốc độ nhanh lẹ đánh thẳng về phía gáy Diệp Tiêu!

Mọi dây thần kinh đều đang nhắc nhở cậu phía sau có nguy hiểm đang đến gần, Diệp Tiêu chống lại bản năng, lăn một vòng, chủ động lộ ra sơ hở - đúng như cậu nghĩ, sự tức giận của đối phương chiếm thượng phong, vừa nhận ra cậu có sơ hở liền muốn muốn nhanh chóng nắm bắt cơ hội để ngăn chặn cậu.

Trong khoảnh khắc gã đưa tay ra nắm lấy cánh tay Diệp Tiêu, con ngươi thẳng đứng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, tuy nhiên, chưa kịp phản ứng thì cẳng tay của Diệp Tiêu đã gập lại, ngón tay biến thành móng vuốt, đầu ngón tay đâm sâu vào cơ bắp của gã. Sau đó có một lực rất lớn khiến gã hoàn toàn không giữ được thăng bằng, nặng nề ngã xuống đất.

Đế dày của Diệp Tiêu giẫm lên xương họng của người đàn ông có con ngươi thẳng đứng, mũi đao treo phía trên đôi mắt màu vàng huỳnh quang. Bởi vì hành động vừa rồi, vết máu trên vai cậu lại hở ra, rỉ máu.

Diệp Tiêu không nói một lời vô nghĩa, tay phải dùng sức, mũi đao rơi xuống, "Phụt" một tiếng đâm sâu vào nhãn cầu của con ngươi thẳng đứng. Máu tươi b ắn ra, rất nhanh, con ngươi thẳng đứng bị Noah phán định đã chết, biến mất dưới đao của Diệp Tiêu.

Bên tai là âm thanh máy móc, "Đã tiêu diệt Hải Điêu, thành công."

Diệp Tiêu đứng thẳng, đột nhiên hỏi, "Nếu tôi không tới thì hắn có cướp được lõi khu vực trung tâm không?"

"Có, nếu không có sự can thiệp của cậu, vào thời gian này Hải Điêu đã lấy người trong phòng nghiên cứu để uy hiệp Bạch Hoành Vân, yêu cầu Bạch Hoành Vân giao lõi khu vực trung tâm ra. Sau khi Bạch Hoành Vân từ chối, Hải Điêu bắt đầu cứ ba mươi giây là gi ết chết một người."

Diệp Tiêu ngắt lời kể lại của Noah, "Cuối cùng thì sao?"

"Phòng nghiên cứu khoa học nổ tung, cả tòa nhà không ai sống sót, Hải Điêu lấy đi lõi khu vực trung tâm."

Diệp Tiêu nắm chặt trường đao trong tay, mãi lâu sau mới nhẹ giọng nói, "Cảm ơn cậu."

"Con người mấy người lúc này nên trả lời không có gì đúng không?" Noah nhắc nhở, "Bây giờ tốt nhất cậu nên chữa trị vết thương trên vai trái và bụng."

Diệp Tiêu gật đầu, lấy miếng băng mình đã cởi ra trước đó ra, tùy ý quấn lại vài vòng quanh vết thương rồi thắt lại thành một nút xấu xí. Đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, thì tiểu đội trưởng chạy nhanh tới, dừng lại cách Diệp Tiêu mấy bước, ánh mắt vừa kiêng dè vừa sợ hãi. Hắn đưa máy liên lạc trong tay qua, "Lăng...... Chỉ huy Lăng muốn nói chuyện với cậu."

Diệp Tiêu lúc này mới nhớ ra lúc mình tới đây quên mang theo máy liên lạc. Cậu đưa tay cầm lấy, lễ phép nói cảm ơn rồi nói, "Đội trưởng, em đây."

Giọng nói của Lăng Thần mang theo tuyết, "Em tính đi đâu?"

Diệp Tiêu thành thật trả lời, "Đi hỗ trợ chiến đấu ạ"

"Chảy nhiều máu như vậy mà không choáng đầu à? Em đứng đó không được đi đâu hết, chờ ông đây đến đón em!"

Trời đã tờ mờ sáng, âm thanh của lửa đạn đã ngừng lại, Lăng Thần đứng trên hành lang, nghe xong báo cáo của cấp dưới rồi gật đầu để họ đi nghỉ ngơi trước. Lúc quay người mở cửa phòng bệnh bước vào, tình cờ nhìn thấy Diệp Tiêu đang ngồi trên ghế, bác sĩ đeo găng tay, đang định thô bạo kéo miếng băng trên vai Diệp Tiêu ra.

Mí mắt giật giật mấy lần, Lăng Thần vội vàng đi tới trước mặt Diệp Tiêu, không chớp mắt nhìn chằm chằm ông, ngữ khí không tốt nói: "Em ấy sẽ đau."

Bác sĩ chính là bác sĩ đã cứu Lăng Thần trước đó, ông chỉ vào vết thương trên vai Diệp Tiêu: "Băng này quá thô, nếu bây giờ không cởi ra, nó sẽ dính vào thịt, sẽ càng khó xử lý hơn.

Lăng Thần cũng biết phải nhanh chóng gỡ xuống, hắn tiến lên nửa bước, đưa tay che mắt Diệp Tiêu, an ủi xoa xoa gáy cậu, "Đừng sợ, đội trưởng ở đây."

Diệp Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.

Bác sĩ không thể chịu nổi loại người bám dính và quanh co này cản trở việc chẩn đoán và điều trị, nhưng ông không nói gì, lấy dụng cụ và bắt đầu điều trị vết thương.

Để cầm máu, Diệp Tiêu buộc chặt dải băng trước, mảnh băng màu trắng ướt đẫm máu dính sâu vào thịt, cần phải lấy nhíp và kéo kẹp gỡ ra từng chút một.

Lăng Thần chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, Diệp Tiêu vẫn ngồi im tại chỗ giống như không có cảm giác gì.

Lăng Thần lại nhẹ nhàng xoa gáy cậu, nhẹ giọng hỏi cậu, "Có đau không?"

"Đau một chút ạ."

Lăng Thần trầm mặc xuống dưới, "Ừm" một tiếng.

Sau khi bác sĩ làm sạch vết thương lần nữa, bôi thuốc rồi băng bó xong, Lăng Thần hỏi, "Có cần chú ý gì không ạ?"

"Đừng chạm vào nước, đừng cử động quá nhiều, cũng đừng dùng sức." Bác sĩ tháo găng tay và khẩu trang ra rồi đứng lên, "Được rồi, tôi đi trước."

Sau khi cửa phòng đóng lại, Lăng Thần đút cho Diệp Tiêu một viên kẹo sữa, nhìn cậu cười đến cong cong mắt, mình cũng cười theo.

"Anh ơi*."

"Hửm?"

Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, "Em bị thương." Cậu ủ rũ nỏi tiếp, "Không được nhận phần thưởng rồi ạ."

Lăng Thần thuận tay vuốt tóc cậu, bị vẻ mặt của cậu chọc cười, "Em không vui à?"

"Vâng, em không vui."

Lăng Thần giả vờ suy nghĩ một lát, "Vậy thì bé con của chúng ta nói cho tôi biết em muốn phẩn thưởng gì, để tôi xem xem có thể phá lệ không."

Diệp Tiêu không nói gì.

Lăng Thần nhướng mày, xoa vành tai cậu, "Hơi nóng." Hắn hạ giọng, "Cho nên, bé con muốn phần thưởng gì mà nghĩ đến mức tai tự đỏ ửng đây?"

Ánh mắt Diệp Tiêu đảo một hồi, cuối cùng chạm phải ánh mắt Lăng Thần, ngập ngừng nói: "Em muốn anh hôn em."

Lăng Thần nghịch ngợm cúi xuống bên tai Diệp Tiêu, trước tiên cắn d ái tai cậu, thở ra một hơi, "Hôn như thế nào?"

Diệp Tiêu trả lời kỹ càng tỉ mỉ, "Là lúc anh hôn em, hãy chạm vào eo em."

Lăng Thần không nghĩ tới phần thưởng cậu mong muốn lại chính là cái này, hắn đưa tay phải xuyên qua quần áo của Diệp Tiêu, sờ sờ cái eo thon của cậu hai lần, "Như vậy sao?"

Diệp Tiêu gật đầu, giọng nói mềm mại, "Vâng, như thế đó ạ."

Lăng Thần thở dài, "Bé yêu ơi, em có thể tham lam một chút mà." Nói xong, hắn bế Diệp Tiếu lên, ngồi lên ghế, sau đó đặt Diệp Tiếu ngồi lên trên đùi mình.

Hắn đặt tay lên vòng eo hơi lạnh của Diệp Tiêu không di chuyển, sau đó di chuyển lên một chút, lòng bàn tay nóng bỏng của hắn dừng lại ở xương sườn của Diệp Tiêu rồi không di chuyển nữa.

Diệp Tiêu rất thích cảm giác này, nhận ra tay Lăng Thần không động nữa, cậu không hiểu, "Sao thế ạ?"

Lăng Thần hít sâu một hơi, tiếp tục đưa lòng bàn tay hướng lên trên, rất nhanh liền đụng phải thứ nhô lên. Hắn cẩn thận khống chế sức lực, dùng đầu ngón tay thô ráp xoa xoa, cảm giác được toàn thân Diệp Tiêu run rẩy. Cổ họng hắn khô khốc, giọng nói càng khàn khàn: "Em không thích sao?"

"Không phải là em không thích." Diệp Tiêu lắc đầu, vô cùng thẳng thắn, "Em rất thích, em còn muốn nữa."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio