Edit: Cult
“Chuyện này quá mức thần kì.” Bác sĩ không thể tin được nhìn vào Lục Minh còn hôn mê nằm trên giường.
“Cậu ta xảy ra chuyện gì sao?” Lệ Trạch lo lắng nói.
“Không không không, khứu giác nhận biết tuyến thể của cậu ta đã khôi phục.”
“Cái gì?” Lệ Trạch trong nháy mắt có chút mờ mịt.
Bác sĩ giống như phát hiện đại lục mới, “Tôi sống nhiều năm như thế vẫn chưa từng thấy chuyện này, tuyến thể nhận biết của một người đột nhiên biến mất, bây giờ lại đột nhiên khôi phục rồi? Hơn nữa độ nhạy cảm còn cao hơn chỉ số trước kia của cậu ta, chỉ cần kiên trì dùng thuốc…”
“Thiếu tướng Lệ? Ngài muốn đi đâu?”
Lệ Trạch thẫn thờ quay đầu, cười cười, “Tôi ra ngoài hóng mát một chút.”
Bác sĩ có chút hoang mang, không phải đây là chuyện nên vui mừng sao? Tại sao trông Lệ Trạch cứ như đang khóc vậy?
“Tướng quân, ngài không sao chứ?”
Lệ Trạch khoát tay.
Người binh sĩ kia cũng chưa đi, “Tướng quân Lệ, tôi muốn nói xin lỗi với ngài, cho dù ngài và tướng quân Lục không tuân thủ điều lệ duy trì trật tự, nhưng các ngài đều là quân nhân tốt nhất.” Mỗi lần tác chiến Lục Minh đều đi đầu, lần này nếu không có anh đúng lúc cho bọn họ lui lại, bọn họ sao có khả năng toàn thây trở ra.
Lệ Trạch sửng sốt, nhận ra người trước mặt là cậu binh nhì trong đội duy trì trật tự, “Đó là hai chuyện riêng biệt, các ngươi trước đó làm rất tốt.”
Binh lính thẹn thùng nói: “Tướng quân Lục nhất định không có chuyện gì đâu, ngài ấy nhất định cũng luyến tiếc ngài.” Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tình bạn chói mắt nhất quân đội Liên Bang, Lệ Trạch vào lúc Lục Minh mất liên lạc thì lập tức nôn ra máu, không để ý mọi người ngăn cản, kiên trì tìm Lục Minh trở về, là bác sĩ tiến hành xử lí khẩn cấp cho họ rồi chuyển về bệnh viện khu trung ương.
Lệ Trạch quay đầu liếc nhìn Lục Minh đã thoát khỏi nguy hiểm, “Binh nhì, chúng tôi đều là Alpha. Cậu ấy cần chính là một Omega, không có tôi… Cậu ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Binh lính đứng tại chỗ có chút mờ mịt, tình bạn chói mắt kia thì có liên quan gì tới việc cả hai người bọn họ đều là Alpha sao?