Nhất Kiếm trở về phòng, thoáng thấy thư tín Mạc Thu lưu lại trên bàn liền biết Mạc Thu đã đi ra ngoài hành sự, vì thế một mình ngồi trong phòng, vừa phẩm trà vừa đợi Mạc Thu quay về.
Nhưng vì chờ rất lâu, lại có điểm mệt mỏi, Nhất Kiếm đành lên giường nằm, nghĩ thầm vừa ngủ vừa chờ cũng không sai biệt lắm.
Mạc Thu từ Ẩn Kiếm viện trở về, vươn tay liều mạng chà sát miệng, đôi môi phấn nộn bị lực đạo ma sát vô tâm ửng lên một mạt đỏ bừng.
“Lão tử chết tiệt, thực muốn cắt phứt cái miệng này cho rồi!”.
Tên Lục Dao ghê tởm kia cư nhiên đem đầu lưỡi kinh tởm của hắn xâm chiếm miệng y. Nếu không phải hắn còn giá trị lợi dụng, Mạt Thu nhất định sẽ cắn nát đầu lưỡi nhớp nhúa đó.
Mạc Thu vừa vào cửa lập tức thấy Nhất Kiếm nằm ngủ say sưa trên giường. Y vừa thấy Nhất Kiếm như miêu gặp thử, như kiến thấy đường, liền lảo đảo gấp gáp tiến đến.
“Ô, ách….!”
Nhất Kiếm đột nhiên bị một trận thái sơn áp đỉnh, phế phủ mém tí bị áp lực mạnh mẽ ép bay ra roài.
Thừa dịp Nhất Kiếm hé môi, Mạc Thu đổ ập người xuống, không ngừng khẳng cắn. Thẳng đến khi Nhất Kiếm cơ hồ không thở nổi nữa, giật giật tóc, kéo Mạc Thu ra, y mới thoáng chịu ly khai.
Phản chiếu vào mắt Nhất kiếm chính là đôi quang mâu thâm thúy u trầm của Mạc Thu, chậm rãi lướt nhìn xuống phía dưới, thấy khóe môi của y có một mảng vết thương còn vương tơ máu.
“Sao vậy?”
Nhất Kiếm vuốt vuốt đôi môi sưng đỏ của Mạc Thu, quan tâm hỏi.
Mạc Thu lại nhào trở về g ngực Nhất Kiếm, khẩu khí hổn hển nói:
“Bị ngã.”
“Sao lại bất cẩn như vậy!”
Nhất Kiếm nhu nhu một lọn tóc của Mạc Thu trong tay, không chút phát giác nhãn tình Mạt thu lập lòe quang có điểm kỳ quái.
Mạc Thu vòng vo đổi đề tài, hữu khí vô lực:
“Cữu, ta đói….”
Nhất Kiếm đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi mình từ Tàng Kiếm viện trở về, vẫn đang lưu tâm, nên chặn lời nói trước:
“Từ từ tiểu Thu, cữu có việc muốn hỏi ngươi, ngươi giúp cữu hảo hảo ngẫm lại.”
Mạc Thu dừng lại một chút, ngoan ngoãn hiếm có điểm đầu. Bụng nhỏ trống rỗng lại kêu gào, rên rĩ khe khẽ chỉ mình y nghe thấy.
Nhất Kiếm thuật lại toàn bộ sự tình vừa xảy ra cho Mạc Thu nghe. Sau cùng đơn giản hỏi một câu:
“Đối với kiếm khách mà nói “kiếm vi mệnh”. Huống hồ huynh đệ Lục Ngọc vốn dĩ kiếm thuật đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh cao thủ. Sao có thể cùng nhau dùng chung một thanh kiếm chứ?”
Năm xưa, khi Lục Dự rời khỏi Thiết kiếm môn đã giao Vô Thương lại cho Lục Ngọc. Nhưng vài năm sau đó, khi Nhất Kiếm giao thủ với Lục Dự tại Phụng Vương Hữu hà. Lúc đó trên tay Lục Dự cư nhiên lại cầm Vô Thương. Điểm này làm cho Nhất Kiếm cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu là về việc khác, chắc chắn Nhất Kiếm sẽ khó phát hiện ra được điều bất thường, nhưng về binh khí võ học cùng kiếm pháp, y rất dễ dàng nhận ra nghi vấn.
Mạc Thu ngây ngốc một hồi, vẫn không nắm bắt được trọng điểm mà Nhất Kiếm muốn nói tới, đành không kiên nhẫn nói:
“Lục Ngọc…. cũng chính là Lục Tiểu Ngọc, ngày trước thể nhược thân hư, vẫn luôn an dưỡng tại Nam thành. Sau đó Lục Đại Dự mất tích, Lục Tiểu Ngọc đột nhiên lại mang lệnh bài môn chủ cùng Vô Thương trở về. Vô Thương do Lục Dự trao cho Lục Ngọc dùng làm tín vật chứng minh với mọi người trong môn, hẳn là không có điểm gì đáng khả nghi.”
Mạc Thu bất giác nghi hoặc hỏi:
“Cữu, ngươi vì sao lại quan tâm đến Vô Thương kiếm?”
“Ân?”
Nhất Kiếm câu mày suy nghĩ.
“Ân……..”
Tiếp tục cau mày cố gắng suy nghĩ.
“Ách…… Lão tử ta cũng không biết.”
Hắn thực sự nghĩ không ra.
Mạc Thu nói tiếp:
“Kỳ thật kiếm trong tay ai cũng không phải điểm trọng yếu, quan trọng chính là…….Lục Dự mất tích chỉ là ngụy trang, hắn hẳn vẫn đang còn trong Thiết Kiếm môn, chưa từng ly khai.”
“A, điểm ấy ta cũng từng nghĩ tới.”
Hạ cằm Nhất Kiếm đặt trên đỉnh đầu Mạc Thu, cọ cọ mái tóc mượt, nói:
“Nếu trước kia không hiện thân là vì hắn muốn ngầm trợ giúp Lục Ngọc đối phó Duyên Lăng gia. Nay Duyên Lăng gia đã không còn, Lục Dự còn tiếp tục ẩn mình là có mục đích gì?”
“…..”
Mạc Thu cau mày không đáp, tĩnh tâm một hồi mới từ từ thở dài.
“Ta không biết.”
“Di, ngươi cũng không biết sao?”
Nhất Kiếm bất giác có chút kinh ngạc. Vốn nghĩ Mạc Thu hẳn sẽ có đáp án thỏa đáng cho y mới đúng.
“ Ta cũng không phải ám trùng trong bụng hai người đó, làm sao biết bọn họ đang ngoạn trò gì.”
Mạc Thu hờn giận hừ một tiếng.
“Huống chi địch nhân của Lục Tiểu Ngọc không phải chỉ có mình Xích Tiêu phường của ngoại công, trở ngại của ả còn có Tàng Kiếm viện cùng Ẩn Kiếm viện kia.”
Mạc Thu nói:
“Thiết Kiếm môn chinh là lấy “thâm niên vi tôn”, Lục Cẩu Kỷ là sư thúc tổ của ả, mà ả còn phải tôn xưng thiên la thất kiếm cùng Lục Tam Thất là sư thúc. Mà lão gia khoả này tâm vốn khinh thường nữ nhân, liên tiếp xuất thủ cản trở. Mấy năm nay Lục Tiểu Ngọc tuy chưa chịu ra mặt trực tiếp đối đầu, nhưng đã ám ngầm tương kế tựu kế phế đi một thân công phu của Lục Cẩu Kỷ lão nhân.”
Mạc Thu tiếp tục nói:
“Đáng lẽ nhân sự kiện ma giáo vừa rồi Lục Tiểu Ngọc chắc chắn lãnh án tử. Thế nhưng ngươi cư nhiên lại ra tay giúp ả thoát khỏi tai kiếp thân vong. Nữ nhân kia chưa từng là hảo nhân, người khác thắng ả một thước, ả tất sẽ thắng nhân một trượng. Thiên la thất kiếm khẳng định đã biết điểm ấy, thế nên khi ngươi đưa Lục Cẩu Kỷ trở về, bọn họ mới nghĩ ngươi muốn gây bất lợi cho lão, cho nên mới gấp gáp cùng ngươi liều mình.”
Nhất Kiếm vốn không biết hết mối quan hệ thiên ti vạn lũ trong Thiết Kiếm môn. Nhưng nghe sơ qua tình thế cũng hiểu được sự việc thực nguy cấp, không nhịn được đã giáng một quyền lên đầu Mạc Thu.
Mạc Thu đau đớn la lên, vội vàng đứng dậy, rời khỏi người Nhất Kiếm, tay ôm đỉnh đầu ai oán:
“Cữu, ngươi làm cái gì a?”
Nhất Kiếm tức giận nói:
“Ngươi đã biết rõ hiện giờ Thiết Kiếm môn nguy cơ trùng trùng. Sao trước đó ngươi lại không nói cho ta biết? Nếu ta biết nơi này nguy hiểm như thế. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi quay về!”
Nhất Kiếm xuất lực không nhẹ, Mạc Thu đau đến nước mắt lưng tròng. Y nghĩ đến Nhất Kiếm đánh mình mà không hề tiết chế, tâm lại âm ỉ đau.
Mạc Thu cắn răng nói:
“Nói cho ngươi biết thì được gì, ngươi không muốn tìm ngoại công sao? Kỳ thật ngươi cùng tiểu cữu đều như nhau. Người các ngươi quan tâm chỉ có ngoại công mà thôi. Chẳng qua tiểu cữu nói thẳng ra miệng, còn ngươi chỉ âm thầm để trong lòng. Ta ra sao cũng mặc kệ, không cần ngươi phải quan tâm! Lục Ngọc hiện nay tâm trí đều dùng để đối phó với mấy lão yêu quái kia, còn chưa động đến chúng ta. Lúc này chính là không được tùy tiện, ngươi có hiểu hay không!”
Mạc Thu lạnh lùng cười, lại nói:
“A, ta gấp quá nên đã quên, có người nào nhãn tình vừa thấy mỹ nhân là lập tức uống ngay tạ tửu người ta dâng, đáp ứng ả bỏ qua hết thảy chuyện cũ. Không phải là ngươi thì còn ai! Ta nhẫn nhiều năm như thế, khổ công tính toán nhiều như vậy, thực vất vả mới đợi được tới lúc” địa lợi nhân hoà” như hôm nay, đâu thể nào vì thất thủ của ngươi mà phí hoài cơ hội!”
Lời Mạc Thu nói, từng câu từng chữ sắc bén đâm thẳng vào tâm khảm của Nhất Kiếm, khiến sắc mặt y lúc thanh lúc hắc. Nhất Kiếm đứng dậy rời giường, nhìn chăm chú vào song nhãn của Mạc Thu, truy vấn:
“Ngươi oán cữu?”
Mạc Thu vốn định cắn răng xác nhận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Nhất Kiếm, ngôn bất thành lời.
Nhất Kiếm gục đầu xuống, thanh âm trầm thấp vang lên:
“Ta không quan tâm ngươi thì còn ai quan tâm ngươi chứ!”
Đơn giãn chi một câu, lại có thể bao hàm tất cả tâm tư Nhất Kiếm.
“Ta không muốn ngươi sa vào hiểm cảnh là sợ ngươi gánh chịu tổn thương.”
Nhất Kiếm nói.
Chỉ mong người luôn hảo, muốn người khoái hoạt, luôn được bình an, vô ưu vô lo.
Chỉ cần mình có thể, ngay ta trái tim đang mạnh mẽ đập trong g ngực mình đây, Nhất Kiếm cũng không ngần ngại mà lấy ra cho y. Từ trước đến nay Nhất Kiếm luôn ngỡ rằng Mạc Thu thấu hiểu mình giống như mình có thể hiểu thấu y. Nguyên lai trong lòng Mạc Thu vẫn luôn oán hận y như vậy.
Lời nói từng câu từng chữ đơn giãn, vô lực. Thế nhưng xuất ra từ phiếm môi ánh hồng của Mạc Thu lại tựa như ngân châm sắt nhọn, từng nhát từng nhát đâm sau vào tâm can của y, khiến g ngực Nhất Kiếm đau đến tê tâm liệt phế, mày kiếm nhíu chặt vì đau thương.
Nhất Kiếm từng bước ly khai, tiến đến ngoại phòng, đi tới một phiến ghế bên dưới mái hiên ngồi xuống.
Hai mắt y lướt nhìn tiểu viện hoang vắng. Nơi này so với nhiều năm về trước thật sự tốt lên rất nhiều.
Ngói trên mái nhà nay đã được tu bổ lại. Khi thiên hạ vũ cũng không sợ bị dột ướt. Khung cửa sổ cùng giấy dán cửa đã được đổi mới, đông phong lạnh lẽo thét gào giờ đây cũng không đủ sức mang đến lãnh hàn làm ai kia phải run rẫy nữa, hoa viên nay cũng đã ẩn hiện một vài thụ, thảo, hoa thưa thớt làm cho nơi này có thêm một tia sinh khí. Hài tử kia, ngày xưa luôn cần có người ôm chặt vào lòng mới an bình say ngủ. Nhưng bây giờ với tâm kế mưu lược, chí khí ngút trời, y đã dùng lời lẽ hùng hồn nói ra nguyện vọng muốn chiếm ngôi vị môn chủ kia.
Y chỉ toàn tâm toàn ý mong muốn hài tử kia hảo hảo sống.
Nhưng mấy năm nay, y lại không thể kề cận bên người Mạc Thu, cũng không biết hết được những đau khổ, vất vả mà Mạc Thu phải gánh chịu ngần ấy năm.
Đến giờ phút này, chính y cũng không ngờ sự kiên trì bảo hộ của mình hóa ra lại trở thành chướng ngại lớn nhất cho Mạc Thu
Nhất Kiếm vốn đã nhận ra.
Biết rõ y cùng Mạc Thu chân chính là hai người hoàn toàn bất đồng.
Sở cầu của bọn họ, môn quan bọn họ chọn, cuối cùng vẫn phải chia làm hai phương, khó có thể song hành.
Nhất Kiếm đột nhiên rời đi khiến Mạc Thu nhất thời kinh ngạc, thất thần. Nhìn lại đệm chăn hỗn độn, mới sực nhớ đến người vừa ngồi nơi đó chính là ái nhân trong tim.
Y bất chợt bừng tỉnh, hốt hoảng chạy ra ngoại phòng tìm kiếm thân ảnh Nhất Kiếm.
Khi quay đầu lại, phát hiện bóng dáng tịch liêu của Nhất Kiếm ngồi dưới mái hiên, hốc mắt sinh nhiệt thủy, vội vả tiến đến bên cạnh Nhất Kiếm, từng bước từng bước gấp gáp.
“Cữu….”
Mạc Thu quỳ gối bên cạnh Nhất Kiếm, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng, đầu nhẹ nhàng gối lên đùi y.
Nhất Kiếm đưa tay xoa đầu Mạc Thu, tầm mắt vẫn mông lung xa xôi.
Mạc Thu nức nở nói:
“Cữu, ta sai lầm rồi. Ta không nên nói những lời như vậy với ngươi. Ngươi tha thứ cho ta đi!”
Nhất Kiếm vỗ vỗ đầu Mạc Thu, ôn nhu nói:
“Đợi tìm được ngoại công, chúng ta lập tức trở về.”
“Hảo.”
Mạc Thu dùng giọng mũi nồng đậm đáp lời:
“Nhưng mà, cữu, ngươi tha thứ cho ta trước đi mà.”
“Ngốc tử, cữu không có trách ngươi. Những lời ngươi nói đều là sự thật. Do cữu trước nay vô tâm không nghĩ tới.”
Mạc Thu quỳ bên người Nhất Kiếm suốt nửa canh giờ. Đến khi tiếng rên rĩ âm ỉ phát ra từ bao tử y càng lúc càng lớn Nhất Kiếm mới chợt nhận ra, lý do y vừa rồi phát hỏa là vì mình xem nhẹ y đang đói bụng.
(Nguyệt: vì cái bụng mà hành hạ nhau thế nga T_T
Quỳnh:có thực mới vực được đạo…..m/>O