Nhất Kiếm bước nhanh vào phòng, phản thủ đem môn khẩu mạnh mẽ đóng lại.
Mạc Thu vội vàng chạy theo sau lưng y, đẩy mở cửa phòng ra, cường thủ ôm lấy Nhất Kiếm, gắt gao siết chặt, cả người run rẩy.
“Buông ra!”
Nhất Kiếm phát ra thanh âm lãnh đạm.
“Ta không buông!”
Mạc Thu trả lời.
“Ta bảo ngươi buông tay ra!”
Nhất Kiếm gầm lên.
Mạc Thu càng gắt gao siết chặt vòng tay.
“Cữu, ngươi đứng sinh khí. Ta về sau không dám nữa, thật sự không dám nữa mà!”
Mạc Thu chật vật nói:
“Cữu, ngươi đừng sinh khí, đừng tức giận, đừng tức giận!”
Nhất Kiếm vốn nghĩ Mạc Thu sẽ hảo hảo giải thích lí do tại sao lại nói ra những lời như thế. Nhưng y cư nhiên lập tức thừa nhận, chứng tỏ mình không hề nghe sai, cũng không phải do mình hiểu lầm, Mạc Thu thật sự đã làm những việc này.
Lòng Nhất Kiếm đang cực điểm bi thống, hốc mắt dần phát nhiệt, thật không nghĩ mình phóng tâm giao phó cả một mảnh chân tình, đổi lấy kết quả đều bị Mạc Thu toàn tâm toàn ý tính kế.
Khóe mắt bất chợt dâng lên một làn hơi nước. Y hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ sợ nếu không làm như vậy, lệ thủy phút chốc sẽ tuôn rơi như đê vỡ.
Mặc dù sự tình đã đến nước này, Nhất Kiếm, vẫn chưa muốn từ bỏ ý định. Y hỏi:
“Những gì Lục Dao nói đều là sự thật sao? Ngươi đã làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để lật đổ Lục Ngọc, nghĩ muốn tiếp nhận ngôi vị môn chủ, phải không?”
Mạc Thu nói:
“Ta không thể lưu hắn lại!”
“Có hắn mới có ngươi, dù sao đi nữa hắn cũng chính là thân sinh phụ thân của ngươi mà!”
Nhất Kiếm gầm nhẹ.
“Ai lại có loại phụ thân như thế!”
Mạc Thu lạnh lùng nói :
“Hắn đối với ta thế nào, cữu đều đã nhìn thấy tất cả. Hắn sai Lục Minh hạ độc ta, lại nhiều lần muốn đoạt mạng ta. Vô luận ta có nợ hắn cái gì, tất cả đều đã hảo hảo trả hoàn! Lục Dự đối với ta chưa từng có một điểm ân huệ nhân tình nào, nếu không phải biết ngươi quan tâm đến việc đó, ta cần gì phải tốn sức lấy tính mạng bản thân ra cá cược?”
Mạc Thu tuy nói ra những lời bào chữa chân chính, nhưng nhất Kiếm phút chốc cũng theo đó mà nhận ra y tâm ngoan thủ lạt như thế. Mỗi một bước đi của y, đều đã được âm thầm suy tính hoàn hảo.
Nhất Kiếm nhớ tới ngày trước, khi chính mình quyết định cùng một chỗ với Mạc Thu, ánh mắt của Nhất Diệp thoáng vẻ không đồng tình. Nhất Diệp nhất định là nhận thức rõ điều này, hiểu được tâm của hài tử này đã sớm bị hận thù làm cho biến dạng.
Có lẽ, Nhất Diệp cũng hiểu rõ, thâm tâm Mạc Thu đã không còn tồn tại cái gì gọi là chân chính yêu thích.
Chỉ vì ngày trước, hai người gặp nhau trong một tình cảnh thực hảo, thực thuận lợi. Bởi vì ngày ấy hắn chính là nơi cho y nương tựa. Bởi vì ngày ấy, y cùng Lục Đương Quy có quen biết. Mà Lục đương Quy nắm Xích Tiêu kiếm trong tay. Cũng do hắn rất ngốc, thực sự rất ngốc, không hề biết rằng quan hệ giữa người với người trên đời này là thiên ti vạn lũ, chỉ biết nhất mực đối tốt với mọi người bằng trọn một mảnh chân tâm.
Chuyện duy nhất Mạc Thu muốn làm, chỉ là diệt trừ Lục Dự mà thôi.
Trong lòng Mạc Thu, không hề có hắn tồn tại.
Trong đầu Nhất Kiếm vẫn còn quanh quẩn mơ hồ câu nói của y:
“Ngươi làm cho ta buồn nôn!”
“Nam nhân cùng nam nhân, quả thực xấu xa đến cực điểm!”
Nguyên lai là như thế, lúc Mạc Thu gần gũi hắn, ôm hắn, trong lòng Mạc Thu đích thực đang nghĩ như thế…. Là cực điểm xấu xa…..
(Quỳnh: anh bắt đầu tự kỉ cuồng…..=_=”)
Nhất Kiếm phút chốc tựa như bừng tỉnh khỏi đại mộng, tâm tràn ngập giận dữ cùng hận ý.
Y giận, giận bản thân mình lạc giữa ôn nhu hương, mơ hồ đến không nhìn thấy được tâm ý của Mạc Thu, nên mới bị hãm sâu vào vũng bùn mộng tưởng.
Y cũng thực hận, hận nếu mình có thể sớm hiểu được sự thật, hôm nay sẽ không phải đi đến nông nỗi này.
Vì nỗi hận với Lục Dự, Mạc Thu đã dối lừa hắn, làm ra không ít những chuyện mất nhân tính.
Lục Dao lúc trước đối Mạc Thu quả thực từng dùng không ít tâm cơ, nhưng hiện nay đã hoàn toàn khăng khăng nhất mực. Còn có Lục Minh…. Một tiểu cô nương trong sạch như thế, không biết đã vì Mạc Thu rơi bao nhiêu nước mắt?
Hài tử này do chính y thân thủ dạy dỗ. Có thể nào làm ra loại chuyện thương thiên hại lý bực này!
Nhất Kiếm lặng yên không hề xuất ngôn, làm cho Mạc Thu cũng không thôi lo lắng. Y gắt gao ôm chặt Nhất Kiếm, không nguyện buông tay, thâm tâm luống cuống lo sợ. Nguyên lai bao nhiêu tâm cơ tính kế, đến nay gặp Nhất Kiếm đều trở nên vô dụng. Y hiện nay chỉ là đang sợ, thực sự sợ hãi.
Sinh khí… Sinh khí rồi… Nhất Kiếm thật sự đang sinh khí…. Nên làm gì bây giờ….
Nhất Kiếm chậm rãi nhớ lại sự tình đã xảy ra. Ngày bọn họ ngụ tại Hàm Dương, Mạc Thu giữa cơn hỗn loạn nhận thức Hoa Sơn chưởng môn làm nghĩa phụ. Tiếp theo đó, Lục Dự nghênh tiếp bọn họ về Thiết Kiếm môn. Y cùng Lục Cẩu Kỷ tương ngộ. Mạc Thu đêm khuya tham nhập sương phòng của Lục Dự. Ẩn Kiếm viện Lục Tam Thất bị sát hại.
Lồng ngực Nhất Kiếm loạn động, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, thanh âm trầm đục vang lên:
“Lục Tam thất là do ai giết?”
Mạc Thu sửng sốt, nhưng lại không trả lời, chỉ là đem Nhất Kiếm ôm lấy càng chặt hơn.
“Cũng là ngươi cho ngươi giết!!?”
Nhất Kiếm rống to, rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa, hung hăng tránh thoát khỏi vòng tay Mạc Thu. Hắn xoay người đối mặt với Mạc thu, lăng lăng nhìn.
Vẻ mặt Mạc Thu thoáng chốc không còn nữa điểm huyết sắc, chỉ biết gắt gao nhìn lại Nhất Kiếm.
“Chính ngươi giết Lục Tam Thất, rồi sau đó cấu kết với Lục Dao cùng Lục Minh để giá họa cho Lục Dự? Lục Dự vốn là trong sạch, ngươi lại vu hắn tội khi sư diệt tổ? Lục Minh ngày đó mang đến cho ngươi mai hoa cao có độc, ngươi cũng đã sớm minh bạch. Nhưng vì muốn Lục Dự phóng tâm đề phòng nên vẫn tự nguyện ăn vào, rồi sau đó trước mặt anh hùng thiên hạ dùng loại lời lẽ chính nghĩa, chỉ trích hắn đã nhẫn tâm hạ độc ngươi?”
Nhất Kiếm thực không thể tin Mạc Thu có thể làm ra loại hành động vô sỉ đến bực này.
“Thì đã sao?”,
Mạc Thu lãnh thần, thanh âm khẽ run rẩy.
“Ta không có sai.”
“Súc sinh!”,
Nhất Kiếm phản thủ, hung hăng hạ cái tát lên mặt Mạc Thu.
Miệng chảy tràn tơ máu, Mạc Thu bị một tát này đánh đến mơ hồ. Nhất Kiếm hoàn toàn không hề tiết chế lực đạo, một tát mạnh mẽ này làm cho mặt y nóng rát. đau đớn.
Mạc Thu ôm lấy mặt, hơi thở gấp gáp lại đứt quãng. Người này đánh y, người này nguyên bản xưa nay đau lòng y như vậy, hôm nay cư nhiên lại động thủ đánh y.
Nhất Kiếm giận dữ nói:
“Hậu nhân Duyên Lăng gia cả đời đỉnh thiên lập địa, mỗi người đều là hán tử tâm huyết, hành sự chính trực. Sống quang minh lỗi lạc không thẹn lương tâm. Người khác đối tốt với ngươi thế nào, ngươi liền phải đối tốt với họ như vậy. Vậy mà ngươi đã làm những gì! Cữu đã dạy ngươi thế nào, ngươi lại bỏ tất cả ngoài tai không hề ghi nhớ một phân một đểm nào!”
“Đừng luôn dùng thân phận cữu cữu này mà áp chế ta, ta cho tới bây giờ cũng không nhớ tới ngươi như là cái gì cữu cữu! Cái gì là Duyên Lăng gia, cái gì là quang minh lỗi lạc, đến thời điểm trọng yếu đều không cứu được mạng của ta. Tất cả đều hảo thối tha!”
Mạc Thu tâm trạng rối loạn, rốt cuộc cũng không thể áp chế được cơn giận đang bốc lên trong lục phủ ngũ tạng, hướng Nhất Kiếm rống giận.
“Lục Dự không nghĩ muốn để ta sống, ta liền bắt hắn chắc chắn phải chết! Ai vướng bận trước mặt ta, ta đều sẽ loại bỏ toàn bộ. Bọn họ tất cả đều đáng chết, tất cả đều bị trừng phạt là đúng a!”
Những lời này của Mạc thu làm cho Nhất Kiếm tâm càng thêm tức giận, y liều mạng xiết chặt song thủ, gân xanh trên thái dương loạn khiêu. Chỉ sợ nếu không làm như thế, chính mình liền sẽ không thể khống chế mà đánh Mạc thu thêm một lần nữa.
Nhất Kiếm cắn chặt răng lướt qua Mạc Thu, hướng môn khẩu mà đi.
“Ngươi là muốn đi đâu?”
Thanh âm của Mạc Thu đột ngột biến chuyển, bén nhọn chói tai.
Nhất Kiếm giận dữ nói:
“Ngươi đã không tiếp nhận ta là cữu, ta cũng sẽ không tái tiếp tục lưu lại. Duyên Lăng Nhất Kiếm ta tự mình biết phân lượng, nếu ngươi cho rằng Lục đại môn chủ ngươi thực ủy khuất phải bị người áp dưới thân, ngươi cho rằng xấu xa, ta cũng hiểu được ghê tởm.”
Mạc Thu thấy Nhất Kiếm nói xong lập tức xoay người rời đi, trong đầu nhất thời một trận thiên toàn địa chuyển.
[Y muốn rời đi, y nói mình ghê tởm…..]
Ngay lúc này, Xích Tiêu bí quyết phản phệ, cả kỳ kinh bát mạch loạn chuyển chấn động. Một luồng nộ hỏa đột nhiên tăng vọt, khiến y hai mắt biến thành hồng sắc.
“Ngươi không được đi!”
Mạc Thu bất khả khống chế bản thân, khuynh tẫn toàn bộ khí lực của mình hướng Nhất Kiếm đánh tới. Phẫn nộ không chỗ phát tiết vụt hóa thành chưởng lực, thật mạnh giáng xuống lưng Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm xưa nay đối với Mạc Thu không hề có nữa điểm phòng bị, nay thình lình bị một chưởng này, phế phủ liền đau nhức chấn động, lảo đảo một trận ngã về phía trước. Hắn thân thủ đỡ lấy khung cửa, hoảng hốt quay đầu nhìn lại, mi quang tràn ngập nỗi khiếp sợ cùng bất khả tin tưởng.
Một luồng huyết không thể khống chế phun trào từ cổ họng, Nhất Kiếm vội vàng dùng tay ngăn trở, huyết dịch theo khe hở bàn tay tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhiễm hồng một mảng đáng sợ kinh tâm.
Mạc thu trong cơn hỏa bạo, cũng không nhìn ra Nhất Kiếm đang trọng thương, thủy chung vẫn nhớ kỹ người này nói muốn rời đi, làm y thống hận đến mức không thể khống chế bản thân. Trong cơn cuồng điên, y tiếp tục tấn công Nhất Kiếm, hoàn toàn không để vào mắt chuyện như vậy sẽ làm bị thương đến người mình tối quan tâm.
Nhất Kiếm thân thủ ngăn cản, Mạc Thu bi thương hô :
“Ta nếu không phải vì thích ngươi, như thế nào cam tâm tình nguyện để ngươi đặt dưới thân? Ta nếu không phải sợ ngươi chán ghét ta, như thế nào lại cố tình giấu diếm không cho ngươi biết hết thảy mọi sự tình? Thế nhưng ngươi cư nhiên muốn đi, lại muốn đi sao? Duyên Lăng Nhất Kiếm, ngươi sao có thể đối với ta như vậy!”
Từ ngoại viện truyền đến một đạo thanh âm :
“Duyên lăng công tử?”
Nhất Kiếm nhìn ra bên ngoài, trong bóng đêm mờ ảo, có một vài đạo thân ảnh từ hoa viên tiến về phía mình. Này là nhóm hộ vệ mà ngày trước Tiểu Thất lưu lại cho hắn.
Hắn sửng sốt, liền lập tức hô lớn:
“Không cần đến đây! “
Tiếp theo phản thủ đem phiến môn đóng lại.
Bất quá chỉ trong thoáng chốc phân thần, Mạc Thu liền xuất một cước trúng vào ngực y, đau đến mức hắn phải nhíu mi, loan hạ thắt lưng. Mạc Thu lập tức đóng chặt cửa phòng lại, thấy Nhất Kiếm đứng dậy, liền nhanh tiến tới, hướng cổ y hung hăng cắn xuống, sống chết cũng không cho y tiến gần về phía đại môn.
Hai người kịch liệt triền đấu. Nhất Kiếm thoáng nghĩ muốn dụng lực đẩy Mạc Thu ra, nhưng rồi lại sợ lực đạo bất hảo, sẽ làm y bị thương.
Mạc Thu đem cổ Nhất Kiếm cắn đến huyết dịch đầm đìa, giận dữ hét:
“Ngươi không được đi, không được đi. Ta chỉ là sợ ngươi không cần ta, nên mới phải nhẫn lâu như vậy, ngươi cư nhiên lại nói ta xấu xa ghê tởm?”
(Quỳnh: túm lại ông gà bà vịt…lang cẩu cắn nhau….>.