Sau khi rời khỏi quán trà giữa rừng trúc, Mông Chí và Mai Trường Tô lên đường trở về, một người ngồi kiệu vải xanh, một người cưỡi tuấn mã đỏ thẫm, đi theo phía sau là vài tên hộ vệ cấm quân và hai gia bộc Tạ Bật phái tới. Để tránh dòng người đông đúc trên tuyến phố chính, mọi người quyết định đi về theo đường nhỏ yên tĩnh.
Vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ đến một ngã tư, một tên kỵ úy thủ hạ của đại thống lĩnh cấm quân chạy tới bẩm báo, nói Hoàng đế bệ hạ truyền triệu.
Mông Chí nghe vậy đang do dự, thì Mai Trường Tô đã vén rèm kiệu, nói: “Đa tạ thịnh tình của Mông đại thống lĩnh, Bệ hạ đã tuyên triệu, tại hạ không dám lưu lại, xin phép cáo từ ở đây, ngày khác Tô mỗ sẽ đến phủ tạ ơn sau.”
“Tô tiên sinh khách khí quá.” Mông Chí chắp tay, xoay người lại dặn dò các hộ vệ cấm quân đi theo hộ tống cẩn thận Tô Triết về Tạ phủ, sau đó chào từ biệt rồi thúc ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Sau khi chạy qua mấy con đường lớn, Mông Chí đột nhiên nhớ ra hôm qua miếng ngọc bội đeo trên đai lưng bộ quan phục để trong phòng trực bị rơi, mặc dù ít người để ý nhưng đã đến gặp Hoàng thượng thì dung nhan trang phục chỉnh tề là chuyện rất quan trọng, vì vậy ông ta vội kéo dây cương ngựa chạy chậm lại, định lệnh cho tên kỵ úy truyền tin vòng qua phủ thống lĩnh lấy một chiếc đai lưng mới. Nhưng vừa quay đầu lại, Mông Chí phát hiện bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng người nọ, trong lòng lập tức nghi ngờ, lại suy nghĩ kĩ, mặc dù tên kỵ úy đó thoáng nhìn đúng là thuộc hạ mình thường gặp thật, nhưng lúc đến truyền tin hắn vẫn quỳ sát đất, chỉ nói hai, ba câu, ông ta vốn không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, quả thật rất có thể đó là người ngoài giả mạo.
Nếu lệnh truyền mình vào cung là giả thì chỉ cần vào đến cửa cung sẽ có thể bị vạch trần, cho nên mục đích của đối phương hiển nhiên không phải muốn lừa ông ta đi làm gì mà chỉ muốn điệu hổ li sơn thôi.
Nghĩ đến đây, Mông Chí chợt thấy giật thót trong lòng, vội vàng quay ngựa, phi như bay theo con đường vừa đi, lại vận nội lực quát người đi đường tránh ra, chỉ hận không thể mọc thêm hai cánh, hy vọng Mai Trường Tô không xảy ra chuyện bất trắc gì.
Lúc chạy tới ngã tư nơi chia tay Mai Trường Tô, nơi này đã không còn bóng dáng một ai. Bởi vì cách đó không xa có hai lối rẽ đều có thể đi về Tạ phủ, Mông Chí dừng lại, đánh ngựa quay mấy vòng tại chỗ mà vẫn không thể quyết định được. Đang trong lúc phân vân không biết phải làm sao, đột nhiên ông ta nghe thấy có tiếng hô hoán văng vẳng từ xa truyền đến, may mà nhờ có đôi tai linh mẫn nên mới phát hiện được.
Sau khi nhanh chóng phán đoán phương hướng và khoảng cách, Mông Chí tung người nhảy khỏi yên ngựa, bay thẳng lên nóc nhà bên cạnh, mũi chân khẽ điểm mấy lần, thân như tên rời cung bay vụt về phía trước, sau một lát đã chạy tới hiện trường hỗn chiến. Mới nhìn thoáng qua cảnh tượng ở đây, Mông Chí vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Chỉ thấy chiếc kiệu nhỏ Mai Trường Tô ngồi đổ lật bên đường, nóc kiệu đã bị đánh vỡ tan, kiệu phu và đám tùy tùng ngã ngổn ngang khắp nơi xung quanh, không biết là hôn mê hay chết rồi, ngay cả mấy hộ vệ ông ta lưu lại cũng không ngoại lệ. Chính giữa đường, Phi Lưu đang giao thủ quyết liệt với một người mặc hoàng sam, chưởng phong kiếm khí mạnh mẽ cuốn thành một khí trường bạo liệt, các hộ vệ không thể nhảy vào trợ chiến.
Mông Chí không có thời gian nhìn kĩ, lập tức đưa mắt nhìn lướt một vòng nhưng không phát hiện bóng dáng Mai Trường Tô. Vừa lo lắng vừa sốt ruột, ông ta hét lớn một tiếng rồi lao thẳng xuống, một chiêu Quang bộc chưởng hừng hực như lửa đánh thẳng về phía hai người đang giao đấu, định cùng Phi Lưu bắt giữ đối phương.
Ai biết một chưởng này đánh tới, mặc dù quả thật đã ép đối phương phải cấp tốc lui lại để né tránh nhưng không ngờ Phi Lưu lại rất không vui, lập tức thay đổi phương hướng, lật tay vận lực định ngăn cản.
“Là ta!” Mông Chí biết lúc này nếu giao thủ với Phi Lưu thì không dưng địch thủ lại có cơ hội đào tẩu, nhưng Phi Lưu trí lực đơn thuần, khả năng phán đoán cũng không tốt lắm nên Mông Chí cũng không kịp nhiều lời, chỉ đề khí nhảy lên muốn chuyển sang bên kia ngăn cản đường đi của người mặc hoàng sam đó.
Thấy ông ta thu tay lại, Phi Lưu cũng không dây dưa mà lập tức chuyển thế công về phía người mặc hoàng sam, tung liền một mạch mấy chưởng.
Trong chớp mắt, hắn đã liên tiếp hai lần thay đổi đối tượng giao thủ, nhưng quá trình lại trôi chảy tự nhiên, hơi thở không hề ngưng trệ, người mặc hoàng sam không khỏi liên tục kêu hai tiếng ngạc nhiên.
Lúc này Mông Chí đã nhảy qua vị trí mới, đang định gia nhập cuộc chiến lần nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạnh: “Mông đại ca…”
Ông ta quay đầu lại nhìn, đúng là Mai Trường Tô đứng dưới mái hiên ngôi nhà bên đường đang vẫy tay với ông ta. Sau giây lát sửng sốt xem xét vị trí đó, Mông Chí nhớ ra đúng là ngay bên dưới mái nhà vừa nãy mình đứng, do bị khuất mái hiên nên ông ta không phát hiện ra Mai Trường Tô.
Lướt người tới nắm lấy cổ tay Mai Trường Tô thăm dò, lại nhìn một lượt từ đầu đến chân, thấy mặc dù sắc mặt chàng trắng bệch nhưng không hề bị thương, Mông Chí mới yên lòng thở phào một hơi.
“Phi Lưu tạm thời không sao, huynh đừng can thiệp vội.” Ánh mắt Mai Trường Tô chăm chú nhìn hai người đang giao đấu trên đường, nhỏ giọng khuyên Mông Chí một câu.
“Ngươi không sao thì tốt, thân thủ của Phi Lưu, ta yên tâm…” Mông Chí vừa trả lời được một nửa đ không nói tiếp được nữa.
Vừa rồi tình thế cấp bách, ông ta vừa ra tay thì người mặc hoàng sam đã lập tức lui lại, cho nên chưa thể chú ý xem sức mạnh của đối phương như thế nào. Bây giờ nhìn kĩ một lát, ông ta không khỏi lấy làm kinh hãi.
Thân thủ của Phi Lưu hiện nay sớm đã có thể xếp vào danh sách mười đại cao thủ, nông sâu không thể lường được, ngay cả Huyền Kính sứ Hạ Đông cũng thua dưới tay hắn. Cho dù ông ta được xưng là đệ nhất cao thủ Đại Lương thì khi giao thủ với thiếu niên này cũng phải hết sức tập trung, không dám có một chút khinh thường.
Không ngờ người mặc hoàng sam tướng mạo tầm thường này lại có thể chiếm thế thượng phong trước những đòn tấn công toàn lực của Phi Lưu.
Mai Trường Tô im lặng nhìn một lát rồi cau mày, trong lòng đã có phán đoán, quay sang trao đổi bằng ánh mắt với Mông Chí. Qua ánh mắt Mông Chí, chàng biết kết luận của ông ta cũng giống như phán đoán của mình, thế là tiến lên trước một bước, cao giọng nói: “Thác Bạt tướng quân, ngươi ở xa tới là khách, luận bàn hai chiêu là được rồi. Hiện Mông Chí đại nhân đang ở đây, tướng quân có thể dừng tay, mọi người tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Người mặc hoàng sam bị chàng gọi đúng họ tên, lại nghe thấy người vừa đánh ra một chưởng cực mạnh về phía mình chính là Mông Chí, trong lòng biết nếu cứ đánh tiếp, cho dù có đánh bại được cao thủ thiếu niên vô danh này thì mình cũng chạy không thoát được, đành phải nhảy lùi lại, rời khỏi cuộc chiến.
Phi Lưu cũng nghe thấy lời Mai Trường Tô nói cho nên không áp sát mà chỉ nhìn người mặc hoàng sam chăm chăm bằng ánh mắt âm hàn sắc bén.
Bởi vì biết người trước mặt là đại cao thủ xếp hạng thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia nên Mông Chí cố ý đi phía trước, che chở cho Mai Trường Tô phía sau, chắp tay hành lễ, nói: “Thác Bạt tướng quân, sứ đoàn của quý quốc đã rời kinh nhiều ngày, tại sao lúc này tướng quân lại nể mặt đến chơi?”
Thác Bạt Hạo im lặng đứng yên, bởi vì trên mặt hắn đeo mặt nạ dịch dung cho nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn thế nào. Sau một lúc yên lặng, hắn ôm quyền đáp lễ, nói: “Sứ đoàn tệ quốc đến quý quốc tan tác mà về, dũng sĩ Bách Lý Kỳ do tứ hoàng tử của tệ quốc đích thân chọn lựa cũng bị vị Tô tiên sinh này dạy một bài học, đến bây giờ vẫn mất tích bên ngoài, không rõ đi đâu. Nếu ta không đến xem thì đúng là không còn chút thể diện nào.”
Mai Trường Tô nghe vậy thì cười, nói: “Chẳng lẽ tướng quân đến đây là muốn thay Bách Lý dũng sĩ dạy ta một bài học để trút giận? Vậy thì thật là quá oan uổng, lúc đó ta đã tìm mọi cách từ chối, nhưng vì lệnh vua khó trái, chính sứ của quý quốc lại lên tiếng khiêu khích nên mới đành phải dùng chút thủ đoạn. Mong tướng quân rộng lượng tha thứ.”
Thác Bạt Hạo “hừ” lạnh một tiếng. “Khi Bách Lý Kỳ xuất phát, ta đã kiểm tra võ công của hắn, cho nên trước khi đến đây ta cũng nghe nói ngươi là kẻ trong giới thư sinh, chỉ biết dùng thủ đoạn để thủ thắng, có điều qua cuộc chiến hôm nay…” Ánh mắt hắn chuyển qua thoáng nhìn Phi Lưu. “Có thể có một cao thủ như vậy làm hộ vệ bên cạnh, chắc hẳn ngươi cũng quả thật có chỗ hơn người.”
Mai Trường Tô cười khổ, nói: “Phi Lưu còn nhỏ, đâu phải đối thủ của Thác Bạt tướng quân. Nếu ta có chỗ hơn người thì cũng chưa đến mức bị tướng quân một kiếm chém vỡ nóc kiệu, phải chật vật chạy trốn như vậy…”
Nghe chàng nói, sắc mặt Mông Chí lập tức âm trầm, lên tiếng: “Thác Bạt tướng quân chưa gửi công hàm lại đến kinh đô Đại Lương ta, tự tiện tấn công khách khanh bản quốc là hà cớ gì?”
Thác Bạt Hạo nghẹn lời, hiển nhiên khó có thể trả lời câu hỏi này.
Hắn ỷ vào võ công cao cường, âm thầm lẻn vào kinh đô Đại Lương muốn xem xem gã Tô Triết dùng ba đứa trẻ ép Bách Lý Kỳ thua trận mất tích rốt cuộc là nhân vật ra sao, dự định ban đầu vốn không muốn thật sự làm Tô Triết bị thương mà chỉ thăm dò nông sâu một chút rồi đi. Ai ngờ bên cạnh Tô Triết có một cao thủ như Phi Lưu nên mới bị cầm chân, sau đó ngay cả đệ nhất cao thủ Đại Lương là Mông Chí cũng xuất hiện, kết quả không những không đi được mà thân phận cũng bị bại lộ, rơi vào tình cảnh khó xử không giải thích được như bây giờ.
Có điều mặc dù đuối lý nhưng Thác Bạt Hạo lại không muốn yếu thế, huống hồ hắn là người xếp thứ ba trên bảng cao thủ Lang Gia, Mông Chí xếp hạng thứ hai, nhưng hai người lại chưa bao giờ giao thủ chính diện, thật sự không rõ các chủ Lang Gia các dựa vào cái gì để sắp xếp thứ tự này, trong lòng từ lâu vẫn không phục. Bây giờ dù sao cũng đã bị người ta bắt quả tang, thay vì gắng gượng giải thích, không bằng nhân cơ hội đấu một trận cho xong.
Thác Bạt Hạo lập tức nâng kiếm lên trước ngực, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo: “Nơi này là địa bàn của Mông đại nhân, ta còn gì để nói nữa? Động thủ đi!”
Mai Trường Tô vốn muốn ngăn cản nhưng chỉ thoáng suy nghĩ lại thay đổi chủ ý, xoay người lùi đến một nơi khá xa xem tỷ thí.
Phi Lưu đi theo bên cạnh chàng, vẻ mặt dù lãnh đạm nhưng sâu trong hai mắt lại có một nét hưng phấn.
Bảng nhãn và thám hoa trên bảng cao thủ Lang Gia giao thủ trong một con ngõ ở kinh đô Đại Lương, nếu tin tức này truyền ra ngoài, bảo đảm một nửa số người giang hồ sẽ tìm mọi cách chen vào xem, còn một nửa không đến vì biết dù mình có cố đến mấy cũng không chen vào được.
Đáng tiếc chuyện này lại xảy ra quá mức đột ngột, bây giờ mới đi tung tin rồi thu tiền vào cửa thì đã không kịp, vì vậy chỉ có hai người được mở rộng tầm mắt là Mai Trường Tô và Phi Lưu đứng an nhàn bên cạnh.
Ngày xưa, quyền thần Bắc Yên lộng hành, hoàng tộc Mộ Dung bị ép phải nhường ngôi vua.
Trong đại lễ nhường ngôi, gia chủ Thác Bạt một chiêu thành công ám sát quyền thần, lúc đó binh mã đầy quanh điện, chỉ có ông ta một người một kiếm, gặp ma giết ma, gặp phật giết phật, y phục đẫm máu đỡ họ Mộ Dung giành lại ngôi báu.
Từ đó trở đi, họ Thác Bạt giữ vững địa vị đứng đầu kiếm tông Bắc Yên, gia chủ các đời không ai không phải cao thủ tuyệt thế.
So với tiếng tăm lừng lẫy như truyền kỳ của gia tộc Thác Bạt, tiếng tăm của Mông Chí giản dị hơn nhiều.
Toàn bộ công phu nội ngoại của ông ta đều tập từ Thiếu Lâm, võ công không hề thần bí hay khéo léo, chỉ dựa vào từng quyền từng cước để giành lấy địa vị hiện nay.
Khác với cuộc giao thủ lấy nhanh chế nhanh giữa Thác Bạt Hạo và Phi Lưu vừa rồi, mỗi chiêu mỗi thức của Mông Chí hình như đều quá rõ ràng chững chạc, dường như Thác Bạt Hạo đã đâm được hàng chục kiếm mà ông ta mới chậm rãi đánh được một chưởng.
Tuy nhanh chậm khác nhau nhưng trăm sông đều đổ về biển, kiếm của Thác Bạt Hạo nhanh như kết thành một tấm lưới đan bằng ánh sáng, chưởng của Mông Chí chậm lại ngưng tụ vững vàng thành một bức tường dày.
Lưới ánh sáng và bức tường dày va chạm vào nhau, tóe ra tia lửa chói mắt mà chỉ có hai đại cao thủ tuyệt thế này mới có thể đánh ra được.
Là một trong số rất ít người được xem cuộc chiến đỉnh cao, Mai Trường Tô lại không hề tỏ ra quý trọng cơ hội này, ánh mắt lơ đãng như đang phân tâm, thỉnh thoảng còn cúi đầu trầm tư một lát, căn bản không hề chăm chú quan sát. Đến tận lúc gió kiếm bóng ảnh nổ tung, hai người đều nhảy mấy bước về phía sau rồi lần nữa tập trung tinh thần nhìn nhau, chàng mới nhớ ra cần phải thực hiện tốt nghĩa vụ của người xem, vội vàng vỗ tay khen ngợi.
Nhìn bề ngoài dường như trận chiến này chưa phân thắng bại, còn cần tiếp tục đánh một trận mới đúng.
Nhưng khi Mai Trường Tô vừa cười khen “đặc sắc” vừa tiến đến gần, Mông Chí lại không nhắc nhở chàng quay lại chỗ cũ, ngược lại còn thu hết kình khí, dường như đang muốn nhân cơ hội đặt dấu chấm hết cho trận chiến này.
Vẻ mặt Thác Bạt Hạo bị che khuất dưới lớp mặt nạ dịch dung, không nhìn ra manh mối, nhưng bởi vì mặt nạ rất mỏng manh tinh xảo nên vẫn có thể phát hiện hắn đang cắn chặt răng, mắt đã hơi đỏ lên.
Tuy thế, cuối cùng hắn cũng kiềm chế được tâm tình của mình, tra bảo kiếm trong tay vào vỏ, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Kiếm pháp Hãn Hải của nhà Thác Bạt, quà nhiên sắc như gió nóng đại mạc, thế như sóng dậy biển xanh.” Mông Chí nghiêm túc khen một câu, nhưng giọng nói lập tức lại chuyển thành lạnh lẽo: “Có điều vẫn để ta nhắc tới vừa rồi, Thác Bạt tướng quân vẫn phải trả lời. Ngươi đi tới đế đô tệ quốc rốt cuộc là muốn làm gì?”
Ánh mắt băng lạnh của Thác Bạt Hạo nhìn thoáng qua gương mặt Mai Trường Tô, nói: “Sứ đoàn cầu thân của tệ quốc mang thiện ý mà đến, lại có một dũng sĩ tự dưng mất tích, quý quốc đã bao giờ cho chúng ta một lời giải thích?”
“Ngươi nói tên Bách Lý Kỳ đó?” Mông Chí mặc dù trong lòng biết rõ chân tướng vụ Bách Lý Kỳ mất tích nhưng ngoài mặt lại không để lộ mảy may. “Chân mọc trên người hắn, làm sao bọn ta biết hắn đi đâu? Nếu như Thác Bạt tướng quân cảm thấy mình có quyền hỏi tội tệ quốc thì vì sao không trình quốc thư để hỏi cho rõ ràng?”
“Hừ, người Đại Lương các ngươi xưa nay gian xảo quỷ quyệt, có hỏi cũng vô ích. Ta chẳng qua chỉ muốn đến xem rốt cuộc là người kiểu gì mà có thể ép Bách Lý Kỳ không còn mặt mũi nào quay về cố quốc.”
Mai Trường Tô mỉm cười, nói: “Thác Bạt tướng quân xem người đều vô cớ nhảy đến chém vỡ nóc kiệu của người ta để xem à?”
Thác Bạt Hạo bất khuất nói: “Ta không bao giờ hối hận vì chuyện đã làm, đã đắc tội Tô tiên sinh, các ngươi muốn làm thế nào thì cứ nói thẳng.”
“Chúng ta đương nhiên là…” Mông Chí đang chuẩn bị nói “đương nhiên là phải bắt ngươi lại rồi tính tiếp”, đột nhiên cảm thấy Mai Trường Tô khẽ chạm vào lưng mình, may mà ông ta phản ứng nhanh, lập tức đổi giọng, nói: “Đương nhiên là Tô tiên sinh bị ngươi tấn công nói làm thế nào thì làm thế ấy…”
Nghe thấy cách nói lạ lùng như vậy, Thác Bạt Hạo không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt không kìm được lại một lần nữa nhìn về phía Mai Trường Tô.
Bất kể là nhìn từ thân phận, địa vị hay là tuổi tác tư lịch thì người có thể quyết định ở đây vẫn nên là Mông Chí mới đúng, chẳng lẽ gã Tô Triết này lại có địa vị phi thường ở Đại Lương, có thể làm cho đại thống lĩnh cấm quân cũng phải nghe lệnh?
“Đại thống lĩnh lại cho ta một vấn đề khó rồi.” Mai Trường Tô vừa nhìn đã biết Thác Bạt Hạo đang kinh ngạc chuyện gì, không khỏi cười cười, nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái. “Vừa rồi Thác Bạt tướng quân một kiếm chém ra chỉ chém nát nóc kiệu chứ không làm ta bị thương, đối với đám tùy tùng cũng hạ thủ lưu tình, chưa dùng sát chiêu, hiển nhiên cũng không có ý định gây sóng gió.
Có điều chúng ta quả thật không biết rõ chuyện của Bách Lý Kỳ, nếu chính hắn cố ý bỏ đi thì tướng quân làm sao có thể tra được trong một giờ nửa khắc?”
Thác Bạt Hạo không phải tên ngốc, lập tức hiểu rõ ý tứ của Mai Trường Tô.
Hắn tới tìm Tô Triết chẳng qua là vì thể diện của Bắc Yên chứ không phải nhất định cần tra rõ tăm tích của Bách Lý Kỳ mới chịu bỏ qua, vì vậy cũng biết điều xuống thang, nói: “Tô tiên sinh đã nói không biết thì ta cũng không có lý do gì để không tin. Xin hai vị yên tâm, ta sẽ lập tức rời khỏi Kim Lăng, trong vòng mười ngày sẽ trở lại tệ quốc, trên đường tuyệt đối không dừng lại.”
“Tốt!” Mông Chí trầm giọng nói. “Ta tin tưởng Thác Bạt tướng quân là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như thế thì bây giờ chúng ta chia tay, sau này sẽ còn gặp lại!”
Mặc dù Mai Trường Tô đã tỏ ý sẽ thả hắn đi, nhưng Thác Bạt Hạo vẫn không ngờ Mông Chí lại đáp ứng dứt khoát như vậy, vốn đã chuẩn bị để ác đấu một phen, bây giờ không phải đánh nhau làm hắn cũng sững sờ.
Có điều trong lòng hắn biết rõ, một khi thân phận đã bại lộ, mình nhất quyết không thể ở lại thành Kim Lăng thêm nửa khắc nào nữa. Sau một thoáng sửng sốt, hắn lập tức phản ứng lại, ôm quyền, không đợi đối phương nói thêm câu nào đã xoay người nhảy lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Chờ đến khi cảm thấy cao thủ Bắc Yên thật sự đã đi xa, Mông Chí mới cúi xuống kiểm tra những người bị thương. Thấy bọn họ chỉ bị đánh bất tỉnh, không có gì đáng lo ngại, ông ta mới quay sang kéo Mai Trường Tô qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại thả hắn đi?”
Mai Trường Tô liếc nhìn ông ta. “Đại thống lĩnh có nắm chắc bắt sống được hắn không?”
“Việc này… e rằng sẽ phải khổ chiến. Có điều hắn cũng đã nói, nơi này là địa bàn của ta, đây lại không phải giang hồ quyết đấu, ta cũng không cần thiết phải một đấu một với hắn.”
“Bắt được hắn thì có thể thế nào?” Mai Trường Tô thản nhiên nói. “Giết hắn? Hay là cầm tù hắn?”
Hình như chưa hề nghĩ đến chuyện xử trí tiếp theo, Mông Chí tỏ ra do dự.
“Hắn là thượng tướng Bắc Yên, rể hiền của Yên đế, bất kể là giết chết hay cầm tù thì Yên đế và Thác Bạt gia chủ đều sẽ không chịu để yên. Đến lúc đó, nếu vì một Thác Bạt Hạo mà dẫn đến hai nước giao tranh, biên giới không yên thì ai sẽ bị điều đi trấn thủ?” Mai Trường Tô thở dài một hơi, nói. “Chắc chắn không phải là Thái tử hoặc Dự vương đúng không?”
“A.” Mông Chí chợt tỉnh ngộ. “Không sai, lúc này đương nhiên không thể để Tĩnh vương bị điều ra ngoài lãnh binh được…”
Mai Trường Tô nhìn theo hướng Thác Bạt Hạo vừa rời đi, ánh mắt như điện, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lạnh lúng nói: “Trước kia chưa giao thủ, không biết hắn dụng binh thế nào. Để lúc khác có thời gian rảnh, thiếu gì cơ hội đọ sức với hắn.”
“Không sai.” Mông Chí cười, nói. “Giao thủ với người này thật là đã nghiền, đến lúc đó đừng quên để ta làm tiên phong cho ngươi nhé.”
Mai Trường Tô cũng cười, ánh mắt sắc bén lập tức biến mất,lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ, điềm tĩnh, quay lại hỏi: “Không phải huynh nhận lệnh vào cung sao? Tại sao tự nhiên lại quay về?”
“Tên kỵ úy kia là giả, trên đường bị ta phát hiện, nhận ra đây là kế điệu hổ li sơn nên ta vội đuổi theo đến đây, may mà ngươi không có chuyện gì…”
“Giả à?” Hai hàng lông mày dài của Mai Trường Tô khẽ nhíu lại.
“Đúng vậy, thuật dịch dung không tồi, đóng giả thành một thuộc hạ quen thuộc của ta, cho nên lúc đầu mới lừa được ta, không làm ta sinh nghi. Nếu không phải nửa đường ta nhớ ra cần giao cho hắn một việc thì e là phải đến tận cửa cung mới biết bị lừa.”
Mai Trường Tô chậm rãi cất bước đi một đoạn về phía trước, vừa xoa hai bàn tay vào nhau vừa trầm tư.
Một lát sau, chàng quay đầu lại, giọng nói kiên định: “Mông đại ca, huynh lập tức vào cung bẩm báo với Hoàng đế bệ hạ chuyện hôm nay nhìn thấy Thác Bạt Hạo.”
“Hả? Tại sao? Chẳng phải đã thả hắn đi rồi sao?”
“Chính là bởi vì đã thả hắn đi cho nên huynh mới phải vào cung, vừa là bẩm báo, cũng coi như là thỉnh tội.” Đôi mắt đen thăm thẳm của Mai Trường Tô sâu không thấy đáy. “Bời vì nếu huynh không nói thì sẽ nhanh chóng có người tâu với Hoàng đế bệ hạ là huynh tự ý cho phép trọng thần nước khác ra vào kinh đô.”
“Sao có thể thế được? Chẳng lẽ tên Thác Bạt Hạo không cẩn thận đến mức đó, còn bị những người khác phát hiện hành tung hay sao?” Mông Chí hơi giật mình. “Làm sao ngươi biết?”
“Mông đại ca, có phải huynh cho rằng tên kỵ úy giả mạo kia là do Thác Bạt Hạo sai tới dẫn huynh đi chỗ khác không?”
“Chẳng lẽ không phải?” Mông Chí suy nghĩ một hồi rồi dần hiểu ra.
Vừa biết Hoàng đế thường xuyên có thói quen triệu kiến bất ngờ, vừa biết người nào phụ trách truyền báo lệnh vua trong phủ cấm quân, còn có thể giả mạo khuôn mặt và hành vi cử chỉ của người đó, vì vậy lúc đầu đã lừa được cả ông ta, người đứng sau vụ này tuyệt đối là người hiểu rất rõ và có khả năng khống chế một số thế lực ở Kim Lăng, chứ quyết không phải một người từ ngoại quốc vừa mới lén vào Kim Lăng chưa được mấy ngày như Thác Bạt Hạo.
Thác Bạt Hạo có thể hỏi thăm được Tô Triết hôm nay ra ngoài và mai phục trên đường chàng về là đã giỏi lắm rồi.
Mai Trường Tô nhìn vẻ mặt Mông Chí, biết ông ta đã hiểu rõ vấn đề, lại nói: “Ta có thể đoán được là có người định thừa dịp ta ra ngoài để hạ thủ, có điều kiêng kỵ huynh đi cùng nên mới lập kế điều huynh về trước. Không nghĩ tới Thác Bạt Hạo lại tự dưng xen vào làm xáo trộn kế hoạch của bọn chúng, bọn chúng còn chưa kịp đưa ra kế sách tương ứng thì huynh lại phát hiện bị lừa và quay về. Cho nên từ đầu đến cuối những người này vẫn chưa hề lộ diện. Nhưng cho dù bọn chúng không đến gần thì kiếm pháp Hãn Hải của Thác Bạt Hạo cũng quá kinh người, chúng ta không thể mạo hiểm cho rằng bọn chúng không phát hiện được gì. Cho nên huynh phải nhanh chóng đi về chủ động bẩm báo chuyện này với Bệ hạ.”
“Được.” Mông Chí vuốt cái cằm lởm chởm chân râu, gật đầu. “Bệ hạ bây giờ không có ý định trở mặt với Bắc Yên, đúng như ngươi nói, nếu thật sự bắt được Thác Bạt Hạo thì triều đình lại rất khó xử lý. Buộc hắn mau chóng rời khỏi Kim Lăng thực ra là phương pháp giải quyết gọn gàng nhất, Bệ hạ chắc cũng không trách ta tự ý thả hắn.”
“Nhưng huynh cũng phải lập tức hồi bẩm rõ ràng mới được. Nếu chỉ bí mật thả hắn mà không bẩm báo, nếu Hoàng thượng biết được thì chắc chắn sẽ sinh nghi.” Mai Trường Tô đẩy tay ông ta. “Đừng chần chừ nữa, đi nhanh đi!”
“Nhưng mà ở đây…”
“Đám tùy tùng cũng sắp tỉnh rồi, ta và Phi Lưu ở đây một lát rồi về sau.”
“Làm thế không được, vạn nhất đám người muốn âm thần hạ thủ ngươi còn chưa rút đi thì làm thế nào?”
Mai Trường Tô hơi buồn cười nhìn ông ta, nhỏ giọng nói: “Đại thống lĩnh, huynh thật sự cho rằng trong thành Kim Lăng này ta chỉ có thể dựa vào huynh bảo vệ à? Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Mông Chí hơi sững người rồi bật cười ngượng ngùng.
Ông ta bình thường không phải người thiếu quyết đoán, Mai Trường Tô vừa nói như vậy, ông ta liền không nói thêm nữa, chỉ cáo từ rồi phi thân đi trước.
Mai Trường Tô dẫn Phi Lưu đi kiểm tra những người nằm dưới đất, lệnh thiếu niên điểm vào một số huyệt vị trên người bọn họ.
Thác Bạt Hạo không định làm thương tổn người khác ngay tại kinh đô Đại Lương nên hạ thủ rất có chừng mực, chỉ một hồi sau tất cả đều đã tỉnh lại.
Nơi này đã cách Tạ phủ không quá xa, Mai Trường Tô không bảo tùy tùng đi thuê kiệu nữa mà bảo Phi Lưu dìu mình đi bộ về. Đến trước cửa phủ, chàng lại đuổi hết thủ hạ của Mông Chí về.
Đàng hoàng đi ra, nhếch nhác trở về, Tạ Bật nhìn chằm chằm chiếc kiệu nhỏ đã không còn nóc rồi mới nhớ ra cần hỏi Mai Trường Tô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không cần tra cũng biết những người hôm nay điều Mông Chí đi để hạ thủ đó không thể không có quan hệ với Thái tử.
Bởi vì nói một cách nghiêm túc thì sau khi tới Kim Lăng chàng chỉ đắc tội với phe phái của Thái tử, bên Dự vương vẫn còn 㯠tươtng có thể lôi kéo kỳ lân tài tử, chắc chưa đến mức hạ tử thủ sớm như vậy.
Chắc là Thái tử rốt cuộc cũng biết vai trò của chàng trong sự kiện quận chúa, không còn hy vọng chiêu nạp chàng vào Đông cung, vì thế mới dùng một chiêu “không ăn được thì đạp đổ”.
Đã là tác phẩm của Thái tử thì nhất định có liên quan đến Tạ Ngọc, nói không chừng con đường đi lại của đám kiệu phu Tạ phủ đó đều đã được xác định từ trước, nếu không tên kỵ úy giả hiệu kia cũng sẽ không thuận lợi tìm được Mông Chí trong thành Kim Lăng rộng lớn như thế.
Có điều xem dáng vẻ sốt ruột thăm dò của Tạ Bật và phản ứng của hắn khi nghe chàng kể lại, Tạ Bật lại có vẻ thật sự không biết gì về kế hoạch ám sát này.
Hơn nữa thông qua chuyện này để quan sát Tạ Bật, Mai Trường Tô dường như đã có thể khẳng định chắc chắn, với sự khôn khéo của Dự vương, sở dĩ hắn chưa từng hoài nghi Tạ Bật không phải là người của phe mình chính là bởi vì vị thế tử Ninh Quốc hầu này thật sự cho rằng phụ thân mình ngầm đồng ý ình thần phục Dự vương, cho nên lời nói, hành động đều không có gì sơ hở.
Nói cách khác, Tạ Bật hoàn toàn không biết phụ thân hắn đang lợi dụng hắn để chân đạp hai thuyền, theo đuổi kết quả tốt nhất trong tương lai.
Nghĩ đến chuyện Tạ Ngọc tâm tư kín đáo đến mức này, ngay cả đứa con trai hắn sủng ái nhất cũng lợi dụng triệt để, Mai Trường Tô cảm thấy rét lạnh trong lòng, khi thấy Tạ Bật vặn hỏi, chàng cũng tỏ ra hết sức nhã nhặn vì thông cảm với hắn.
“Thật sự không có đầu mối gì để điều tra ra là ai làm à?” Tạ Bật không hề biết tâm tư của vị Tô huynh trước mặt, hắn chỉ suy nghĩ rất nghiêm túc. “Một người cũng không bắt được à?”
“Mông đại thống lĩnh đã ra tay thì còn ai dám ở lại? Đương nhiên tất cả đều sợ quá mà chạy mất.” Mai Trường Tô cười mệt mỏi. “Cứ để ông ta đi điều tra, ta không muốn phải bận tâm vì việc này.”
“Nhưng đây rõ ràng là nhằm vào huynh mà.” Tạ Bật vội nói. “Hay là ta đến nói với Dự vương điện hạ, nhờ Dự vương điện hạ…”
“Không cần.” Mai Trường Tô thoáng nhìn Tạ Bật, giữ hắn lại. “Vụ án không có đầu mối, điều tra cũng vô ích, chung quy cũng không thể làm gì được kẻ chủ mưu. Sau này ta cẩn thận hơn là được.”
Tạ Bật ngơ ngác suy nghĩ một lát, buột miệng nói: “Chẳng lẽ là…”
Mai Trường Tô ngăn không cho hắn nói tiếp, nhắm mắt lại, nói: “Tạ Bật, ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Đợi Cảnh Duệ về, nếu hắn hỏi chuyện này thì ngươi giúp ta kể sơ qua đầu đuôi với hắn, ta không muốn nói lại một lần nữa.”
Tạ Bật im lặng nhìn nước da trắng xanh và vẻ mặt ủ rũ của chàng, trong lòng biết hai chữ “mệt rồi” này là thật, liền không quấy rầy thêm, chỉ nói một câu: “Tô huynh nhớ đi nghỉ sớm”, rồi chậm rãi rời khỏi Tuyết Lư.
Hôm đó Tiêu Cảnh Duệ theo trưởng công chúa Lỵ Dương ra ngoài, khi trở về thì sắc trời đã tối, nhưng nghe Tạ Bật nói chuyện Mai Trường Tô bị tấn công bên ngoài, hắn vẫn lập tức chạy tứ Tuyết Lư hỏi thăm.
Đến trước cửa khách viện, hắn mới phát hiện đèn trong viện đã tắt, hiển nhiên những người trong viện đều đã an giấc.
Nếu là trước kia, nói không chừng hắn còn không quan tâm, cứ thế xông vào gọi mọi người dậy. Nhưng không biết vì sao gần đây quan hệ giữa hắn và Mai Trường Tô lại ngày càng xa lạ, lễ số và những lời khách sáo còn nhiều hơn cả những ngày mới quen biết.
Lúc này nhìn cửa viện tối om và những tán cây trong bóng đêm, cảm giác này càng sâu sắc hơn, hình như người bằng hữu mà mình kính trọng giờ đây đã thật sự càng đi càng xa, không còn là Tô huynh nói cười ấm áp suốt quãng đường về kinh đó nữa.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tiêu Cảnh Duệ xoay người, chậm rãi đi dọc con đường lát đá về phòng mình.
Đêm khuya gió lạnh, trong không khí có mùi ẩm ướt, có lẽ sau nửa đêm sẽ lại có tuyết.
Lần đầu tiên gặp mặt, đó là một ngày tuyết rơi ở Tần Lĩnh, lấy mai kết bạn, uống rượu chuyện trò. Mới chỉ một năm trôi qua, người xưa cảnh cũ đều đã thay đổi, hắn bất giác sinh lòng thương cảm, bước chân cũng càng bước càng chậm, càng đi càng nhẹ.
Vừa mới rẽ qua hòn giả sơn, hắn chợt thấy bên má lành lạnh, đưa tay sờ thấy hơi ươn ướt.
Ngẩng đầu lên, bầu trời tối mịt, vốn chẳng nhìn thấy gì, nhưng da dẻ và miệng mũi đã nhanh hơn tai mắt, phát hiện những bông hoa tuyết đầu tiên đang nhẹ nhàng bay xuống.
Chưa tới canh ba, tuyết đã rơi, xem ra ngày mai cả kinh thành sẽ trở thành một thế giới băng tuyết long lanh.
Nếu như không có những sự vụ hỗn loạn của thế tục, có thể mời vài ba bằng hữu đến ngồi quanh lò sưởi uống rượu ngắm tuyết, tình này cảnh ấy, chỉ nghĩ đã thấy là một chuyện vui thú chốn nhân gian.
Chỉ tiếc là…
Lần nữa thở dài một hơi, Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, dường như muốn vứt hết những phiền muộn trong lòng, đưa tay lau nước tuyết trên mặt.
Hắn tiếp tục cất bước, hình như đuôi mắt thoáng nhìn thấy một bóng đen nhoáng qua rất nhanh, giống như ảo giác. Đến lúc hắn quay sang nhìn kĩ thì trước mắt đã không còn động tĩnh gì.
Không biết là vì linh tính mách bảo hay vì sự cảnh giác thông thường, Tiêu Cảnh Duệ ngừng mọi hành động, chỉ lẳng lặng đứng sau hòn giả sơn, nhìn về phía Tuyết Lư qua khe hở của hòn non bộ.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau lại có một bóng đen thoáng qua.
Lần này bởi vì đã tập trung chú ý nên Tiêu Cảnh Duệ thấy rõ ràng hơn.
Bóng đen nhảy vào qua bức tường phía đông Tuyết Lư, sau khi nhảy lên tường viện liền nằm sát xuống nóc nhà bất động. Lát sau lại thêm một bóng đen nhảy vào, như thế lặp đi lặp lại mấy lần, trên nóc Tuyết Lư đã có gần mười người.
Tiêu Cảnh Duệ đang thắc mắc tại sao Phi Lưu không có động tĩnh gì thì cửa sổ gian nhà phía tây Tuyết Lư đột nhiên mở ra, gần như đồng thời ngay lúc đó, một tiếng kêu đau đớn vang lên trên nóc nhà, đã có một cái đầu người rơi xuống dưới sân. Không biết từ khi nào, trong màn đêm có thêm một bóng dáng hơi gầy gò đang di chuyển như một bóng ma, mấy bóng đen còn lại đều đã bị bức lui về đỉnh chái nhà phía đông chật vật chống đỡ.
Trên mặt Tiêu Cảnh Duệ vừa nở một nụ cười tán thưởng thân thủ của Phi Lưu, ngay lập tức nụ cười này đã đông cứng.
Bởi vì trong tầm mắt hắn xuất hiện một đám người khác đến tấn công. Đám người này nhảy vào từ tường phía nam, vừa vặn tránh được Phi Lưu đang bị đám người đầu tiên ngăn cản.
Tiêu Cảnh Duệ không kịp nghĩ thêm, lập tức phi thân lên, đồng thời quát lớn một tiếng: “Người nào ban đêm dám xông vào Tạ phủ?”
Bời vì trên người không mang binh khí nên sau khi quát, Tiêu Cảnh Duệ chỉ có thể chọn một kẻ gần mình nhất rồi dùng tay không tấn công.
Đối phương hiển nhiên đã tìm hiểu về tình hình Tuyết Lư, không ngờ ngoài Phi Lưu lại có người thứ hai nên lúc đầu cũng hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Một kẻ có vẻ là tên cầm đầu làm một thủ thế, chia ra hai người ngăn cản Tiêu Cảnh Duệ, còn mình và các thủ hạ còn lại lao thẳng tới gian nhà chính nơi Mai Trường Tô sinh hoạt hằng ngày.
Tên thủ lĩnh đám thích khách mặc dù hành động quyết đoán nhưng hắn lại phạm phải hai sai lầm.
Thứ nhất, hắn đánh giá thấp võ công của Tiêu Cảnh Duệ.
Hai người áo đen được hắn chia ra ngăn cản Tiêu Cảnh Duệ đánh đến chiêu thứ ba đã bị đoạt mất binh khí, chiêu thứ tư đã cùng ngã xuống đất, chỉ có thể làm bước chân vị công tử hầu môn chậm lại một chút mà thôi.
Thứ hai, hắn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Phi Lưu.
Bời vì Mai Trường Tô vẫn trói buộc Phi Lưu, không cho hắn làm người khác bị thương nên một số người nhìn thấy hắn ra tay sẽ có nhận định sai lầm, cho rằng thiếu niên này chỉ có võ công à thôi.
Không ngờ trong đêm tối, Phi Lưu lại giống như thần chết, từng chiêu đoạt mạng, không để lại một tia sinh cơ nào, giải quyết đám người xung quanh không những nhanh chóng mà còn dứt khoát đến kinh người.
Nhưng đồng thời Tiêu Cảnh Duệ và Phi Lưu cũng phạm phải một sai lầm, bọn họ đều đánh giá thấp sức mạnh của gã thủ lĩnh này.
Sau khi ý thức được bất lợi của mình, gã thủ lĩnh đó nhanh chóng lệnh tất cả thủ hạ đi ngăn cản Phi Lưu, một mình đối mặt với một đao Tiêu Cảnh Duệ bổ tới.
Đao là cương đao, chiêu lại là chiêu kiếm.
Bởi vì là binh khí đoạt được, sử dụng không quen tay, nhưng đao mang hồn kiếm vẫn sắc bén vô cùng. Tên thủ lĩnh đó dịch chân xoay người, dùng gai sắt trên cổ tay đón đỡ, vừa ngăn chặn được nhát đao thì một chưởng của Tiêu Cảnh Duệ đã mạnh mẽ đánh tới.
Một chưởng đánh thẳng vào trước ngực, thân thể đối phương bay lên như diều đứt dây. Lúc này Tiêu Cảnh Duệ mới phát hiện không đúng, nhưng còn chưa kịp thu tay lại thì tên thủ lĩnh đó đã liều mạng đón đỡ sức mạnh của một chưởng này, thân hình như một mũi tên đụng vỡ cánh cửa bắn thẳng vào trong nhà chính.
Theo những gì Tiêu Cảnh Duệ biết, trong gian nhà này luôn luôn chỉ có một mình Mai Trường Tô yếu ớt gầy gò, thậm chí không có tôi tớ hầu hạ.
“Tô huynh!” Kêu lên một tiếng thất thanh, Tiêu Cảnh Duệ xông lên bậc thềm, giẫm lên cánh cửa bây giờ đã biến thành vụn gỗ vương vãi khắp nơi, chạy vào trong phòng tối như hũ nút.
Mùi máu xộc thẳng vào mũi, dù có thị lực nhìn trong bóng tối kinh người nhưng hắn cũng chỉ nhìn thấy một người lờ mờ đứng ở chính giữa phòng.
Trước khi não bộ xác định được hành động tiếp theo thì trước mắt chợt có ánh lửa, ngọn đèn trên bàn sáng lên. Trong ánh sáng màu vàng dịu, Mai Trường Tô khoác một chiếc áo khoác da, đứng vịn tay vào mặt bàn. Ánh đèn chập chờn chiếu lên gương mặt trắng nhợt khiến chàng càng trở nên yếu ớt.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ chỉ nhìn thoáng qua người Mai Trường Tô rồi liếc xuống một chiếc nỏ nhỏ nhắn chàng tiện tay ném trên bàn. Cánh nỏ đỏ như son, dây nỏ đen như mực, lẫy nỏ bằng bạch ngọc, trên thân có hoa văn nhìn như những giọt nước mắt.
“Họa bất thành?”
“Đúng, đây chính là “Họa bất thành”, loại nỏ cứng do Ban gia chế tạo.” Mai Trường Tô thản nhiên nói. “Kim Lăng quả nhiên hơn hẳn những nơi khác, lại có thể ép ta phải dùng đến nó.”
Tiêu Cảnh Duệ cúi xuống, thi thể gã thủ lĩnh thích khách nằm dưới nền nhà cách chân hắn không xa. Một mũi tên nhỏ cắm thẳng vào chính giữa cổ họng hắn.
Mặc dù trước ngực thích khách đỏ sẫm màu máu, nhưng hiển nhiên là máu từ vết thương do một chưởng của Tiêu Cảnh Duệ đánh trúng, còn vết thương trên cổ họng lại bởi vì mũi tên bắn quá mạnh kích thích da thịt người chết co lại nên không hề có máu chảy ra. Có thể tưởng tượng người bắn tên ngồi trong bóng tối khi đó có đôi mắt tinh tường ra sao, cánh tay vững đến mức nào.
“Tốt nhất là ngươi đừng xem.” Thấy Tiêu Cảnh Duệ có vẻ đang muốn lật chiếc khăn đen che mặt người chết ra, Mai Trường Tô nhẹ nhàng ngăn lại. “Muộn thế này rồi, ta không nghĩ ngươi lại đến.”
“Ta nghe nói hôm nay Tô huynh ra ngoài bị tấn công nên hơi lo lắng, sau khi chạy tới đây mới phát giác là trời đã tối.” Ngón tay Tiêu Cảnh Duệ đã cầm một góc chiếc khăn che mặt nhưng trong lòng lại có một sự do dự khó hiểu nên không lập tức vén ra.
Hắn không phải Tạ Bật, hắn đã tiếp xúc với giang hồ từ thuở nhỏ nên cũng hiểu chuyện giang hồ, hắn cũng từng tự tay giết người, cũng từng thấy hiện trường một vụ báo thù ngổn ngang thi thể trong giang hồ, hắn cũng không sợ thi thể, bất kể người nọ chết khó coi đến mức nào thì cũng chưa đến mức có thể làm Tiêu công tử xếp hạng thứ hai trên bảng công tử Lang Gia hoảng sợ.
Nhưng Tô huynh lại nói…
“Tốt nhất là ngươi đừng xem…”
Gã thích khách này đang nằm trước mặt, tướng mạo hắn bị che dưới lớp khăn đen, bất kể có xem hay không thì cũng vẫn là một khuôn mặt như nhau.
Cũng giống như một số sự việc, bất kể mình có biết rõ hay không thì những sự thật đó vẫn vĩnh viễn tồn tại không hề thay đổi.
Tiêu Cảnh Duệ cắn răng, cuối cùng vẫn lật chiếc khăn che mặt dù mỏng manh nhưng lại nặng tựa ngàn cân đó ra.
Vừa mới thoáng nhìn, hắn đã cực kỳ kinh ngạc. Bàn tay chậm rãi nắm lại thành nắm đấm, cơ mặt co rút vì căng thẳng.
Đó là một khuôn mặt dường như xa lạ, lại dường như quen thuộc.
Nói hắn xa lạ là bởi vì chưa bao giờ chào hỏi, nói chuyện, không biết tên hắn, không biết chức vụ của hắn.
Nói hắn quen thuộc là bởi vì thường gặp, ở ngay bên cạnh phụ thân, thường nhìn thấy hắn đi theo, nghe theo và chấp hành một số mệnh lệnh vặt vãnh.
Nếu như một khuôn mặt như vậy còn chưa thể nói rõ vấn đề gì, thì sự tĩnh lặng xung quanh lúc này càng giống như một tấm lưới đang từ từ siết lại, từ từ thắt chặt trái tim Tiêu Cảnh Duệ.
Sự tĩnh lặng đó khiến các loại âm thanh giao tạp càng trở nên rõ ràng.
Âm thanh của gió đêm mơn man, âm thanh của bông tuyết rơi xuống, âm thanh của trái tim đập mạnh, âm thanh của mỗi nhịp thở nặng nề… Tất cả những âm thanh không nên nghe thấy đều đã nghe thấy, nhưng âm thanh nên nghe thấy lại không hề vang lên.
Đường đường phủ Ninh Quốc hầu, đêm khuya bị tấn công, tiếng kêu tiếng giết tiếng binh khí va chạm sớm đã có thể xé rách trời đêm, nhưng lại chỉ như một viên sỏi rơi xuống giếng cổ, sau một gợn sóng lăn tăn liền hoàn toàn tĩnh lặng.
Phi Lưu ở bên ngoài sớm đã xử lý hết tất cả các đối thủ nhưng vẫn chưa đi vào, không biết đang làm gì.
Mùi máu tanh vốn nồng nặc đã nhạt dần trong gió đêm, nhạt đến mức có thể khiến người ta không để ý đến.
Không có ai đến trợ giúp, thậm chí không có ai đến xem xét, cả Tạ phủ đều như không nghe thấy gì, vẫn yên tĩnh như đang ngủ say, chờ đợi bình minh của ngày hôm sau.
“Cảnh Duệ.” Âm thanh điềm tĩnh của Mai Trường Tô vang lên, dường như không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và đau đớn của người thanh niên trước mặt, giọng nói vẫn bình thản. “Hôm nay ta ra ngoài xem một tòa viện, chỗ đó do Mông đại thống lĩnh giới thiệu, ở gần khu Trường Chất phường. Nhà cửa rất sạch sẽ, chắc chắn, tất cả đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, cảnh sắc trong vườn hơi kém một chút nhưng đằng nào ta cũng cần phải sửa sang lại. Cho nên… ta cũng nên chuyển ra ngoài rồi…”
“Chuyển ra…” Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ vẫn ngơ ngác nhìn thi thể trước mặt, lẩm bẩm nói. “Đúng vậy, cũng nên chuyển đi, Tuyết Lư này quả thật không ở được nữa…”
“Cảnh Duệ, ngươi nghe ta nói.” Mai Trường Tô đặt tay lên vai người thanh niên, hơi dùng sức. “Bây giờ ngươi quay về phòng mình, cứ coi như đêm nay chưa từng tới Tuyết Lư. Mọi chuyện ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Ngày mai gọi Dự Tân ra ngoài du ngoạn một chuyến, thả lỏng tâm tình, tất cả sẽ đều giống như trước kia. Ngươi không được suy nghĩ lung tung để mẫu thân ngươi phải lo lắng…”
“Tất cả… thật sự có thể vẫn giống như trước kia hay sao?” Tiêu Cảnh Duệ đứng dậy, quay lại chăm chú nhìn Mai Trường Tô. “Ta không muốn biết vì sao phụ thân phải giết huynh, ta chỉ muốn biết… vì sao huynh phải cuốn vào vòng xoáy ở thành Kim Lăng này? Huynh vốn là người giang hồ, loại người ta ngưỡng mộ nhất, vô câu vô thúc, tự do tự tại…”
Mai Trường Tô cười thê lương, nhìn ngọn lửa le lói trên chiếc đèn dầu trên bàn. “Ngươi sai rồi, trên đời vốn không có người tự do tự tại, chỉ cần một người có tình cảm, có dục vọng, người đó sẽ vĩnh viễn không thể tự do tự tại.”
“Nhưng huynh rõ ràng có thể tránh ra…”
“Cảnh Duệ.” Mai Trường Tô ngước lên, ánh mắt lạnh thấu xương. “Ngươi không phải ta, không được đưa ra phán đoán thay ta. Ngươi về đi, sáng sớm ngày mai ta đi. Trong những ngày ở Tuyết Lư, ta được ngươi chăm sóc chu đáo. Chờ ta dọn dẹp xong nhà mới, nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh ngươi đến làm khách.”
Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác nhìn chàng, hỏi: “Sau này chúng ta còn có thể qua lại sao?”
Mai Trường Tô mỉm cười. “Có gì mà không thể? Chỉ sợ sau này ngươi không muốn đến cũng chưa biết chừng.”
Tiêu Cảnh Duệ nghĩ đến tình hình mịt mờ như sương mù hiện nay, nghĩ đến lập trường của phụ thân trái ngược với chàng, trong lòng rối rắm như một mớ bòng bong, mờ mịt và ngỡ ngàng.
Vốn tưởng rằng chỉ có Tạ Bật rơi vào cuộc đấu đá, còn có thể nói không ảnh hưởng đến đại cục, tương lai dù có sảy chân cũng còn có Ninh Quốc hầu và trưởng công chúa bao che, hôm nay đột nhiên phát hiện thực ra phụ thân cũng không phải là trung lập như vẫn thể hiện, hắn mới rõ ràng nhà họ Tạ đã chìm bao sâu vào cuộc tranh giành quyền kế vị.
Mặc dù xưa nay vẫn buông tay mặc kệ, mặc dù thường xuyên thanh nhàn tự tại du ngoạn ở bên ngoài, nhưng dù sao hắn vẫn là một phần của nhà họ Tạ, không thể hoàn toàn không quan tâm được.
Bây giờ nghĩ lại, những lời Ngôn Dự Tân khuyên mình trên đồng cỏ quả thật chính xác như một lời tiên tri.
“Chuyện còn chưa tới nước đó, sao phải sớm ưu phiền?” Như nhìn thấy tâm tư của hắn, Mai Trường Tô mơ hồ cười, nói. “Ngươi chỉ cần giữ được bản tính thành thật của mình, có chuyện gì là không vượt qua được? Giống như cơn mưa tuyết này, mặc dù có vẻ ngày càng lớn, nhưng cả ngươi và ta đều biết cuối cùng nó vẫn phải dừng lại.”
Dường như để phối hợp với câu nói này của chàng, một cơn gió tuyết tràn vào qua cánh cửa đã bị đụng vỡ, mang theo từng đợt khí lạnh và một bóng người.
Phi Lưu đưa tay kéo thi thể nằm dưới đất ra ngoài.
Tiêu Cảnh Duệ đi theo ra cửa nhìn, chỉ thấy hắn tiện tay ném thẳng xác chết ra ngoài tường, lại thấy mặt đất trong viện đã được dọn sạch, không còn những thi thể ngổn ngang.
“Ngươi cứ ném ra ngoài là xong à?” Tiêu Cảnh Duệ giật mình hỏi.
“Được rồi.” Người trả lời là Mai Trường Tô. “Cứ ném ra ngoài, tự sẽ có người xử lý.”
Tiêu Cảnh Duệ nghe thấy giọng chàng lạnh như băng, hoàn toàn không giống vị Tô huynh điềm đạm hắn từng quen biết, trái tim không khỏi lạnh buốt, sau lưng cũng lạnh từng cơn.
Phi Lưu đã quay lại, cầm tay Mai Trường Tô. “Cùng nhau!”
“Tốt.” Mai Trường Tô dịu dàng cười với hắn, vẻ mặt thay đổi rất nhanh chóng, lại cực kỳ tự nhiên. “Tô ca ca và ngươi cùng đến chái nhà phía tây ngủ. Ngươi đưa Tiêu ca ca ra ngoài trước được không?”
Phi Lưu quay lại, trợn mắt nhìn Tiêu Cảnh Duệ còn đang ngơ ngác. “Không được.”
“Phi Lưu…”
“Không cần, không cần.” Tiêu Cảnh Duệ phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thấy đắng chát, buồn bã nói. “Huynh nghỉ ngơi đi, ta về trước đây. Sau nửa đêm… cũng phải cẩn thận.”
Mai Trường Tô cười nhẹ, gật đầu, nhìn Tiêu Cảnh Duệ xoay người nặng nề cất bước đi ra ngoài, nụ cười trên mặt dần chuyển thành một nỗi xót xa.
Nhìn từ sau lưng, người thanh niên đó cúi đầu, dáng người vốn cao ráo hơi khom xuống, dường như có một vật nặng vô hình đè trên lưng hắn.
Tương lai hắn sẽ phải đối mặt với chuyện gì? Có lẽ chỉ một mình chàng biết. Nhưng sự cố chấp như băng như sắt trong lồng ngực lại nói với chàng, cho dù chàng biết nhưng tất cả những gì cần xảy ra cũng vẫn sẽ xảy ra theo đúng quỹ đạo đã định.
“Mới chỉ là khởi đầu mà thôi… Cảnh Duệ… Mong rằng ngươi có thể vượt qua được mọi chuyện…” Thì thào nói nhỏ một tiếng, Mai Trường Tô kìm lại sự thương cảm trào dâng trong lòng, dắt tay Phi Lưu chậm rãi đi về mé tây.