Mai Trường Tô ngồi dưới gốc cây đa cành lá um tùm trong vườn nhà mình, vừa chơi trò đoán tay phải tay trái với Phi Lưu vừa nghe Đồng Lộ bẩm báo những chuyện phát sinh lúc tiễn đưa quận chúa hôm nay.
Trừ lúc nói đến chuyện Vũ Văn Huyên bất ngờ xuất hiện, Mai Trường Tô chăm chú nghe một chút, còn những chuyện khác hình như chàng đều không quá chú ý. Nghe đến cuộc tỷ thí giữa Tiêu Cảnh Duệ và Niệm Niệm, truyền nhân của Át Vân, chàng cũng chỉ ờ một tiếng, thậm chí chân mày cũng không thèm nhíu lấy một lần.
Thực ra suy nghĩ tỉ mỉ thì thái độ này của chàng cũng không hề kỳ quái.
Bất kể là Tiêu Cảnh Duệ hay là đồ đệ của Nhạc Tú Trạch cũng không có danh tiếng gì lớn trên võ lâm, đối với Mai lang Giang Tả nắm thiên hạ đệ nhất đại bang trong tay, đã nhìn quen các cuộc quyết đấu đỉnh cao trong giang hồ thì việc tỷ thí ở trình độ này quả thật không thể làm cho chàng hứng thú.
Nếu không phải vì xem Tiêu Cảnh Duệ như một bằng hữu thì e là chàng còn chẳng muốn biết đến kết quả.
"Bên trái!" Phi Lưu kêu to một tiếng, bỏ bàn tay che mắt xuống.
Mai Trường Tô mỉm cười xòe tay trái ra, bàn tay trống không. Thiếu niên lập tức xị mặt, ngay cả Đồng Lộ đứng bện cạnh cũng không nhịn được cười.
"Được rồi, ngươi thua ba lần rồi, phải bị phạt. Đi bổ dưa lê giúp Cát thẩm, bây giờ Tô ca ca muốn ăn một miếng."
"Dưa lê!" Phi Lưu rất thích ăn trái cây, mùa quýt đã qua hắn bắt đầu ngày ngày ăn dưa lê. Mai Trường Tô thường cười trêu hắn một ngày có thể ăn hết một mẫu dưa, sợ hắn ăn no quá đau bụng nên chàng phải hạn chế số lượng.
Bóng dáng thiếu niên nhanh chóng biến mất, Mai Trường Tô lập tức thu lại nụ cười nhàn nhạt trên môi, giọng nói thoáng lộ vẻ lạnh lẽo: "Thông báo cho Thập Tam tiên sinh, có thể bắt đầu hành động với Hồng Tụ Chiêu rồi. Bước đàu tiên phải làm thật sạch sẽ."
"Vâng." Đồng Lộ vội khom người nhận lệnh. "Tông chủ còn có gì dặn dò không?"
Mai Trường Tô ngả người dựa vào gối, nhắm mắt lại. "Ngày mai ngươi có thể không cần tới đây...”
Đồng Lộ cực kỳ hoảng sợ, vội quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Đồng Lộ có chuyện gì làm không đúng ý tông chủ sao?"
Mai Trường Tô bị phản ứng quyết liệt của hắn làm giật nảy, quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: "Cho ngươi nghỉ ngơi một ngày thôi mà, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
"A..." Đồng Lộ thở phào một hơi, gãi đầu, nói: “Thuộc hạ cho rằng tông chủ bảo thuộc hạ sau này không cần tới nữa... Khó khăn lắm mới có cơ hội phục vụ tông chủ, Đồng Lộ tiếc nuối..."
“Tên ngốc này!" Mai Trường Tô bật cười, vỗ vỗ đầu hắn. “Thực ra là ta muốn hoàn toàn nghỉ ngơi một ngày, không nghĩ gì hết, không làm gì hết... sống một ngày an tường vứt bỏ mọi tạp niệm, cũng xem như tĩnh dưỡng tinh thần cho ngày kia...”
Đồng Lộ không rõ chuyện ngày kia quan trọng đến mức nào, nhưng hắn không phải một người quá tò mò và lắm chuyện, không biết cũng không hỏi, chỉ nhìn tông chủ của mình bằng ánh mắt tôn kính, lẳng lặng chờ đợi chàng phân phó.
"Nói với Cung Vũ, bảo nàng ngày mai cũng nghỉ ngơi cho tốt..."
"Vâng."
"Không còn chuyện gì khác, ngươi đi đi."
Đồng Lộ thì lễ thật sâu rồi lùi bước đi ra.
Lê Cương lập tức đi tới, trên tay bưng một chiếc mâm lớn phủ vải đỏ.
"Tông chủ, đồ đã được đưa tới, mời tông chủ xem."
Mai Trường Tô ngồi dậy, vén mảnh vải đỏ ra.
Một chiếc bình nhỏ bằng ngọc bích được đặt trên mâm, thoạt nhìn có vẻ không nổi bật lắm nhưng quan sát kĩ thì có thể thấy trên thân bình ngọc lại có một bức phù điêu tuấn mã phi nhanh rất hài hòa với hoa văn của ngọc thạch, sinh động như thật, kết cấu nghiêm cẩn, chạm khắc tinh xảo, lại giống như tự nhiên chứ không hề có cảm giác bị đục đẽo thủ công làm người ta không thể không cảm thán tán thưởng.
Tuy chiếc bình ngọc này đã đủ quý giá để người ta phải điên cuồng săn đuổi, nhưng trong bình còn có thứ quý giá hơn nhiều.
"Bao nhiêu viên?"
"Bẩm tông chủ, tổng cộng có mười viên."
Mai Trường Tô đưa tay cầm bình ngọc lên, mở nút bình bằng gỗ đàn hương, đưa lên mũi khẽ ngửi rồi lại đóng nút vào, cầm chiếc bình trên tay ngắm nghía một lát.
Ánh mắt Lê Cương chớp động, hình như muốn nói nhưng rồi lại thôi.
"Lê đại ca, huynh có lời gì cứ việc nói ra." Mai Trường Tô hoàn toàn không ngẩng lên, không hiểu sao chàng lại phát hiện sự thay đổi trên vẻ mặt Lê Cương.
"Tông chủ, món quà này có phải quá quý giá không?" Lê Cương nói nhỏ. "Bình ngọc do chính tay Hoắc đại sư chế tác, hộ tâm đan có thể cứu mạng, bất cứ thứ nào mang ra cũng đủ làm kinh hãi người đời, huống hồ còn đặt hai thứ này một chỗ?"
Mai Trường Tô yên lặng một lát, vẻ thương xót từ từ hiện lên trong mắt. "Sau ngày sinh nhật này, e là quà quý trọng đến mấy cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa với Cảnh Duệ nữa..."
Lê Cương cúi đầu, môi mím chặt.
"Có điều huynh nói cũng đúng, đưa thứ này ra ngoài quả thật sẽ khiến người ta chú ý, đúng là ta không suy nghĩ chu đáo." Đầu ngón tay Mai Trường Tô lướt trên thân bình, than nhẹ một tiếng. "Đổi một chiếc bình bình thường một chút."..
"Vâng."
Bình ngọc lại được đặt lên mâm, ánh mắt Mai Trường Tô cũng chậm rãi nhìn lướt qua bức phù điêu ngựa phi trên thân bình, cuối cùng quay sang bên cạnh rồi nhắm lại.
Thực ra ban đầu chàng lựa chọn chiếc bình ngọc này chính là bởi vì bức phù điêu đó, nghĩ Cảnh Duệ thích ngựa từ nhỏ, nhất định sẽ rất thích chiếc bình này, cho nên chàng không để ý đến giá trị kinh người của nó.
Xem ra tâm cảnh tự cho là yên lặng như nước rốt cuộc vẫn nổi lên một chút sóng gió khó kiềm chế khi ngày đó tới gần.
"Lê đại ca, lấy đàn của ta ra đây...”
"Vâng."
Lê Cương vẫn lo lắng quan sát vẻ mặt của Mai Trường Tô, lúc này vội lên tiếng rồi bưng mâm lui ra, nhanh chóng mang một chiễc đàn cổ đến đặt trên bàn nhỏ.
Chiếc bàn rất thấp, trước bàn không có ghế, chỉ đặt một chiếc bồ đoàn. Mai Trường Tô ngồi xếp bằng, đưa tay chỉnh dây đàn, đầu ngón tay lướt nhẹ, tiếng đàn chảy ra như nước, đó là khúc "Thanh bình lạc". m điệu chậm rãi.
Tiễng đàn làm lòng người nghe tĩnh lặng, cũng có thể làm lòng người chơi đàn tĩnh lặng.
Tiếng đàn như nước chảy rừng hoang, hoa tươi khe núi, ý cảnh tiêu dao như xa rời nhân thế, tẩy sạch những ủ dột trong lòng, xóa mờ những đau thương trên gương mặt.
Một khúc kết thúc, sắc mặt chàng đã bình thản không còn rung động, ánh mắt cũng bình yên trong suốt, phẳng lặng như mặt hồ không gió.
Đã quyết định từ lâu, hà tất dao động làm gì?
Những thông cảm và xót xa đối với Tiêu Cảnh Duệ đã không đủ để thay đổi bất cứ chi tiết nào trong kế hoạch từ trước, thì lời cảm khái vô nghĩa chỉ là sự dối trá rẻ tiền, bất kể là đối với chính mình hay là đối với người thanh niên đó đều chẳng có ý nghĩa gì.
Mai Trường Tô ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu.
Ánh nắng tươi sáng mùa xuân chiếu vào gương mặt chàng, lại không mang đến một chút ấm áp nào mà chỉ có cảm giác lạnh lẽo.
Gia tay lên, chàng nhìn kĩ hai bàn tay minh dưới ánh mặt trời, hơi trắng xanh, hơi nhợt nhạt yếu ớt, lại vô lực.
Đó là bàn tay từng ghìm cương vung đao trên lưng ngựa, đó là bàn tay từng kéo cung bắn rụng chim điêu. Giờ đây bỏ cương ngựa, bỏ dây cung, lại khuấy động phong vân ở chốn địa ngục đầy mưu mô nham hiểm.
"Lê đại ca." Mai Trường Tô quay lại nhìn Lê Cương đang lẳng lặng đứng phía sau. "Xin thứ lỗi vì đã để huynh phải lo lắng..."
Lê Cương cảm thấy trong lòng nóng rực, sống mũi cay cay, gần như không không chế được giọng nói run run: "Tông chủ..."
"Đi gọi Phi Lưu tới, gọt mấy quả dưa mà cũng lâu như vậy..." Mai Trường Tô dường như không chú ý tới sự kích động của Lê Cương, chỉ lặng lẽ cười nhạt.
Chàng vừa dứt lời, bóng dáng gọn gàng của Phi Lưu đã lao vào trong viện, trên tay bưng một chiếc đĩa sứ màu trắng, lớn tiếng nói: "Hoa!"
Mai Trường Tô quay sang nhìn, năm đóa hoa sen tỉa bằng dưa lê xếp thành vòng tròn trên đĩa, tuy lớn nhỏ khác nhau, kĩ thuật cắt tía vụng vể nhưng cũng xem như tương đối dễ coi.
"Đây là Phi Lưu tỉa à?"
"Ờ!" Phi Lưu nhướng mày, hết sức đắc ý. "Đẹp nhất!"
"Ngươi mang năm đóa hoa đẹp nhất đến đây à?" Mai Trường Tô cười chiều chuộng, xoa đầu thiếu niên. "Cát thẩm dạy ngươi à?"
"Ờ!" Phi Lưu gật đầu thật mạnh.
"Có ăn được không?"
“Ăn!” Phi Lưu cầm đóa hoa lớn nhất lên, đưa tới bên miệng Mai Trường Tô.
Lê Cương không khỏi bật cười, nói: "Phi Lưu này, đằng nào cũng ăn, sao ngươi cứ phải cắt tỉa thành hoa phiền phức như vậy?"
"Tô ca ca ăn!" Phi Lưu trừng mắt nhìn ông ta, nhấn mạnh.
"Phi Lưu của chúng ta ngoan lắm, vì là dưa cho Tô ca ca ăn nên phải làm thật đẹp đúng không?" Mai Trường Tô cắn một cánh hoa, tiện tay cầm khăn vải lau khóe miệng cho thiếu niên. "Ngươi đã ăn bao nhiêu? Nước dưa dính đầy cằm này...”
"Tỉa hỏng!" Phi Lưu bào chữa.
"Tỉa hỏng Phi Lưu mới ăn à? Vậy thì tốt. Có điều vẫn phải nhớ không thể ăn một lúc quá nhiều, sẽ bị đau bụng.”
"Vâng!"
Mai Trường Tô ăn xong đóa sen đầu tiên, lắc đầu với Phi Lưu.
Thiếu niên nhớ ăn quá nhiều sẽ đau bụng nên cũng không bảo chàng ăn đóa thứ hai, chỉ đứng ngẩn người nhìn đĩa dưa, cuối cùng hạ quyết tâm đưa chiếc đĩa chứa bốn đóa hoa sen đến trước mặt Lê Cương.
"Cho ta ăn à?" Lê Cương cười ha ha. "Đúng là được sủng mà kinh!"
Phi Lưu không hiểu câu thứ hai của hắn nhưng lại hiểu được câu đầu, vì thế lập tức gật đầu khẳng định.
Nhưng lúc Lê Cương bắt đầu ăn thật, trong đôi mắt - nơi duy nhất có thể hiển lộ tâm tình của Phi Lưu - lại chứa đẩy vẻ tiếc nuối.
"Ngươi cũng ăn đi, chúng ta mỗi người một nửa." Tâm tư của trẻ con chỉ cần thoáng nhìn là hiểu ngay, cho nên Lê Cương nhịn cười, lại đưa hai đóa cho Phi Lưu.
Phi Lưu quay lại thoáng nhìn Mai Trường Tô.
"Vừa rồi Phi Lưu tỉa hỏng mấy quả dưa trong bếp?"
"Ba!"
"Phi Lưu ăn hết tất cả à?"
"Cát thẩm cùng!"
Mai Trường Tô nhìn Phi Lưu, lộ vẻ trách cứ. "Không phải Phi Lưu đã đồng ý với Tô ca ca mỗi ngày chỉ ăn một quả à?"
"Tia hỏng!" Phi Lưu cực kỳ tủi thân, khóe miệng hơi phụng phịu.
"Ờ..." Mai Trường Tô nghiêm túc suy nghĩ một lát. "Vậy thì không trách Phi Lưu của chúng ta được, là Tô ca ca không nói rõ. Bắt đầu từ bây giờ, bất kể là tỉa hỏng hay không tỉa hỏng, chỉ cần là dưa ngọt thì mỗi ngày Phi Lưu không thể ăn quá một quả. Hiểu chưa?"
Trên gương mặt tuấn tú của Phi Lưu vẫn không có vẻ gì rõ ràng, nhưng qua giọng nói có thể thấy trong lòng hắn cực kỳ không muốn: "Thật ít!"
"Cũng là vì Tô ca ca sợ Phi Lưu bị ốm mà." Mai Trường Tô cười xấu xa nhìn hắn. "Hay là chúng ta gọi Lận Thần ca ca đến?"
Phi Lưu kinh hãi lao thẳng vào trong lòng Mai Trường Tô, ôm chặt lấy chàng, sống chết không chịu buông tay.
Lê Cương vốn đã nhịn cười rất vất vả, lần này hắn không thể nhịn được nữa, vội vã ôm bụng lui ra ngoài cửa.
"Phi Lưu vẫn chưa trả lời." Mai Trường Tô vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng đẩy thiếu niên ra, nghiêm túc hỏi: "Một?"
Phi Lưu gian nan lựa chọn giữa Lận Thần ca ca và dưa ngọt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. "Một..."
Mai Trường Tô vuốt tóc Phi Lưu tỏ ý khen ngợi, ánh mắt và nụ cười đều rất dịu dàng.
Ngoài viện đã không còn thấy bóng dáng Lê Cương. Vị trợ thủ chững chạc, trung thành này chắc đã đi tìm chiếc bình khác để đựng những viên linh đan làm quà sinh nhật Tiêu Cảnh Duệ.
Những tâm tình u ám lúc trước bị thiếu niên đáng yêu này xua tan một chút, nhưng hình như vẫn còn lưu lại dư âm trong lồng ngực, thỉnh thoảng vẫn thấy bực bội mơ hồ, đau xót âm thầm, chỉ có điều Mai Trường Tô đã kiên quyết xem nhẹ những cảm giác này.
Cách một ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tiêu Cảnh Duệ.
Mai Trường Tô biết rõ, đối với vị quý công tử danh môn này, sinh nhật năm nay sẽ là một ngày khó quên nhất trong đời hắn...
Đối với đa số mọi người, đầu giờ Dậu đã là hoàng hôn, sắp kết thúc một ngày vất vả. Tuy nhiên đối với đường Loa Thị xa hoa tấp nập thì giờ này mới là thời khắc thanh nhàn khi vừa ngủ dậy, còn chưa bắt đầu quét tước đình viện tiếp đãi khách.
Cả con đường dài đều đóng cửa im im, vắng vẻ thê lương, yên tĩnh đến mức làm người ta không tưởng tượng được cảnh ngựa xe như nước, phồn hoa như gấm ở nơi này khi đêm đến.
Tuy nhiên, trong cảnh yên lặng, tĩnh mịch này, một chiếc xe ngựa khảm đá quý, nóc màu đỏ son đang lắc lư chạy từ đầu đường vào.
Đi chếch phía sau xe ngựa là một con tuấn mã trắng như tuyết với ánh mắt hiền lành, trên lưng tuấn mã là một công tử trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn, phục sức sang trọng, đầu mày khóe mắt vẫn còn đọng lại vẻ vui mừng.
Nhìn phong thái ngồi trên lưng ngựa tự nhiên, phóng khoáng của hắn không giống như đang đi trên phố không người mà giống như đang đi giữa gác tía lầu hồng phấn son thơm nức.
Cùng với một tiếng ken két rất nhỏ và tiếng vó ngựa lộc cộc, chiếc xe ngựa và công tử đó một trước một sau đi qua cánh cổng sơn đỏ trước đó vẫn đóng chặt, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa hông của Diệu m phường.
Người đánh xe ngựa nhảy xuống, chạy đến cửa, gõ ba tiếng. Không bao lâu sau có một a hoàn đi ra nàng ta chỉ thò đầu ngó xem khách đến là ai rồi lại rụt vào mà không hề nói gì.
Người đánh xe và công tử đó đều không vội, chỉ nhàn nhã đứng chờ ở bên ngoài.
Sau thời gian khoảng một nén hương, cửa hông lại được mở ra, một nữ tử từ đầu đến chân đều che dưới lớp sa mỏng được một tiểu nha đầu chậm rãi dìu đi ra, mặc dù gương mặt không rõ nhưng qua vóc người thướt tha và dáng đi nhẹ nhàng, thanh nhã có thể thấy nàng là một giai nhân xinh đẹp động lòng người.
Công tử ăn mặc đẹp đẽ sớm đã xuống ngựa nghênh đón, vừa hạ thấp người thì lễ vừa cười vang. “Cung Vũ cô nương quả nhiên là người thủ tín, dạ yến sinh nhật của Cảnh Duệ có thể mời cô nương đến làm khách, nhất định sẽ khiến một nửa số người ở cung thành ngưỡng mộ mà chết."
"Ngôn công tử quá khen." Cung Vũ dịu dàng nhún nhường, lại thu váy hành lễ tạ ơn. "Làm phiền công tử đã đích thân tới đón, Cung Vũ thật sự là ái ngại."
"Mấy khi có cơ hội hộ hoa như thế này, đương nhiên ta phải tranh giành bằng được." Ngôn Dự Tân mặt mày hớn hở. "Cảnh Duệ là khổ chủ nên không thể đi được. Tạ Bật lại sắp thành thân, trong lòng có muốn cũng không dám nói ra miệng, những người khác lại không quen Cung Vũ cô nương, còn ai có thể tranh giành với ta chứ?"
Hai mắt Cung Vũ lấp lánh dưới lớp sa mỏng, nàng che miệng cười, nói: "Ngôn công tử luôn hài hước như vậy..."
Ngôn Dự Tân cũng không khỏi bật cười, nghiêng người nhường đường. "Xe ngựa đã chuẩn bị chu đáo, cô nương lên đường luôn chứ?"
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Cung Vũ nhỏ giọng dặn dò tiểu nha đầu kia một câu rồi bước lên xe ngựa. Tiểu nha đầu khoanh tay lui về sau cửa, không theo lên xe.
"Nó không đi theo à?"
"Ta đến để chúc mừng sinh nhật Tiêu công tử, mang nó theo làm gì?"
Ngôn Dự Tân suy nghĩ một lát, gật đầu, nói: "Cũng đúng, đến Tạ phủ có rất nhiều nha đầu hầu hạ cô nương. Cô nương không còn dặn dò gì thì chúng ta xuất phát luôn nhé? Tuy còn hơn nửa canh giờ nữa mới bắt đầu dạ yến nhưng các vị trưởng bối cũng đến dự, chúng ta đến sớm một chút thì tốt hơn."
"Vâng. Có thể đi được rồi."
Cung Vũ vừa nói xong, người đánh xe vung roi quất một tiếng giòn vang, có công tử trẻ tuổi áo hoa ngựa trắng đi cùng, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, lộc cộc đi trên mặt đường trải đá xanh, cuốn lên một chút bụi mù.
Cùng lúc đó, trong phủ Ninh Quốc hầu cũng đang bận rộn chuẩn bị cho buổi dạ yến sinh nhật đại công tử của bọn họ.
Bởi vì Tiêu Cảnh Duệ là con hai nhà nên rõ ràng tiệc chúc mừng sinh nhật của hắn sẽ có thêm một ý nghĩa sâu xa mà không mấy quan hệ đến bản thân hắn. Tạm không nói đến phu thê Trác Đỉnh Phong luôn thương yêu hắn, ngay cả Tạ Ngọc luôn luôn dạy con nghiêm khắc cũng chưa từng biểu thị ý kiến gì trước đãi ngộ đặc biệt mà Tiêu Cảnh Duệ được hưởng này.
Danh sách khách mời đã được xác định từ lâu, lúc đầu Tiêu Cảnh Duệ báo cho Tạ Ngọc, nhìn thấy hai chữ Tô Triết, vẻ mặt ông ta cũng thay đổi một chút nhưng không nói gì thêm.
Mặc dù đã là mỗi người thờ một chủ, nhưng Tạ Ngọc không có ý định ngăn cản con trai mình qua lại với vị mưu sĩ của Dự vương này. Bởi vì ông ta rõ Tiêu Cảnh Duệ biết rất ít chuyện, cho dù có bị Tô Triết thăm dò hết cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Mà nhìn từ phương diện khác thì có lẽ, một ngày nào đó ông ta cũng có thể lợi dụng được quan hệ tốt đẹp của Tiêu Cảnh Duệ và Tô Triết, cho dù không lợi dụng được thì ít nhất cũng không có tổn hại gì lớn.
Cho nên đối với danh sách khách mời vừa có mưu sĩ phe đối địch vừa có nữ tử chốn mua vui này, cuối cùng ông ta cũng chỉ mơ hồ nói một câu: “Cho mẫu thân ngươi xem xem.”
Tạ Ngọc đã không tỏ ý phản đối, trưởng công chúa Lỵ Dương luôn luôn thấp điệu, cả ngày chỉ ru rú trong nhà đương nhiên càng không có ý kiến gì, vì vậy thiếp mời cũng chính thức được phát ra một cách thuận lợi.
Bình thường Tiêu Cảnh Duệ cũng có một số bạn rượu thích chơi đùa quậy phá, sinh nhật những năm trước đều mời bọn họ tới, sau khi các bậc trưởng bối đã ra về, cả đám bắt đầu thoải mái chơi bời, chẳng qua là có thêm lý do để chơi một cách danh chính ngôn thuận mà thôi.
Nhưng năm nay Mai Trường Tô sẽ đến, Cung Vũ không bao giờ ra ngoài phục vụ cũng đến, vì vậy Tiêu Cảnh Duệ vô cùng coi trọng bữa dạ yến này, không muốn để tiệc sinh nhật cùa mình lại trở thành một buổi tụ tập bát nháo như trước kia. Nhưng những năm trước đều mời mà năm nay đột nhiên không mời người ta thì hình như không phải phép cho lắm, vì vậy hắn cũng cảm thấy khó xử.
Ngôn Dự Tân nhìn thấu tâm tư hắn, đưa ra một chủ ý cho hắn, nói cha mẹ yêu cầu buổi dạ yên phải thanh nhã, phải có ngâm thơ bình họa, thưởng đàn luận nhạc, sợ làm mọi người mất hứng nên đã bao trọn một quán rượu ở kinh thành vào trước ngày sinh nhật, cho đòi mười mấy cô nương xinh đẹp đến phục vụ, mời đám bằng hữu này tới đập phá cả ngày.
Đám quý công tử đã được chơi đùa thoải mái nên càng thêm kính nhi viễn chi với buổi dạ yến nghe nói sẽ hết sức tao nhã, thanh đạm vào ngày hôm sau, tất cả đồng loạt biểu thị không muốn đến làm phiền, vì vậy vấn đề khó khăn của Tiêu Cảnh Duệ cũng được giải quyết thuận lợi.
Thế nên dạ yến sinh nhật Tiêu Cảnh Duệ vào tối ngày Mười hai tháng Tư không có nhiều người đến dự, ngoài người nhà thì lẽ ra chỉ có bốn vị khách là Mai Trường Tô, Hạ Đông, Ngôn Dự Tân và Cung Vũ. Tuy nhiên, lúc thiếp mời được đưa đến Tô trạch thì Mông Chí cũng đang ở đó, Mông đại thông lĩnh thuận miệng nói một câu: "Cảnh Duệ, tại sao ngươi không mời ta?" Đương nhiên Tiêu đại công tử phải vội vàng bổ sung một thiệp mời đưa tới, vậy là thêm một vị khách quý nữa.
Mặc dù nhân số không nhiều nhưng việc chuẩn bị tiệc rượu vẫn có rất nhiều thứ cần làm.
Nữ quyến chỉ lo liệu bố trí sảnh đường, sai phái tôi tớ, còn lại tất cả việc mua sắm vật phẩm đều do Tạ Bật thu xếp. Vì vậy mỗi lúc được nhàn rỗi, Tạ nhị công tử lại nghiến răng nghiến lợi oán giận với đại ca: "Dựa vào cái gì mà ngươi tổ chức sinh nhật lại nhàn hạ ung dung, còn ta thì mệt sống mệt chết vì ngươi? Không được, quà cáp phải chia cho ta một nửa!"
"Ngươi và ta là huynh đệ cốt nhục, làm sao phải chia chác gì? Đồ của ta ngươi thích cái gì thì cứ lấy thoải mải." Tiêu công tử bốn lạng đẩy ngàn cân, một câu nhẹ nhàng đã khiến Tạ Bật không thể tiếp tục oán thán được nữa, nhân tiện còn đưa tin cho Tạ Bật: "Mẹ và mẫu thân gọi ngươi vào, nói là cần bàn bạc thực đơn trong dạ yến. Ngươi cứ làm việc đi, ta không làm ngươi mất thời gian nữa..."
Nhìn Tiêu Cảnh Duệ đủng đỉnh đi ra cửa, Tạ Bật cũng chỉ có thể oán hận giậm chân một cái rồi cam chịu số phận, tiếp tục bận rộn.
Buổi tối tổ chức dạ yến, người đến sớm nhất đương nhiên là Ngôn Dự Tân và Cung Vũ.
Vừa nhìn thấy Tiêu Cảnh Duệ từ bên cửa phủ đi ra nghênh đón, công tử quốc cữu đã nhẹ nhàng cúi xuống bên tai giai nhân, cười nói: "Hôm nay có cô nương nên ta được thơm lây, bình thường ta đến Tạ phủ, Cảnh Duệ chưa bao giờ đi ra đón tiếp, đều là một thân một mình ta đi vào tìm hắn..."
Quả nhiên Tiêu Cảnh Duệ chắp tay, vừa mở miệng đã nói: "Cung cô nương hạ giá tới chơi, thứ cho Cảnh Duệ không tiếp đón từ xa. Mau mời vào!"
"Này!" Ngôn Dự Tân lạnh mặt nói. "Ngươi có nhìn thấy ta không?"
"Đúng, đúng, đúng." Tiêu Cảnh Duệ ngoan ngoãn dỗ dành hắn. "Ngôn công tử cũng vào đi."
"Ngươi còn chưa xin ta thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa..."
"Vâng, Ngôn công tử thứ lỗi cho tại hạ không tiếp đón từ xa, tại hạ có cần cõng công tử đi vào không?"
"Không cần, chỉ cần dìu là được rồi."
Cung Vũ không nhịn được bật cười, lắc đầu, nói: "Hai vị... đúng là một đôi hảo bằng hữu..."
"Đó là ta nhường hắn. Nếu không phải hảo bằng hữu thì một ngày chắc phải đánh nhau tám trận." Ngôn Dự Tân nghiêm túc nói. "Nếu có người muốn biết thế nào là bao dung độ lượng thì cứ gọi người đó đến xem ta là được..."
"Ngươi còn không mau lăn vào đi?" Tiêu Cảnh Duệ cười, mắng. "Định bắt Cung cô nương ở đây hóng gió với ngươi bao lâu nữa?"
Ngôn Dự Tân vội vàng chắp tay với giai nhân, cất giọng hát: "Ai da, đó là lỗi của tiểu sinh, nơi đây gió lớn, tiểu thư mau tiến vào trong..."
"Ngươi nghiêm túc chút đi, trò còn chưa bắt đầu mà ngươi đã hát trước rồi." Tiêu Cảnh Duệ lườm hắn rồi dẫn Cung Vũ vào khách sảnh.
Đợi khách uống tách trà xong, nghỉ ngơi chốc lát, Tiêu Cảnh Duệ lại mời nàng đi vào gặp nữ quyến trong nhà.
Lúc này Cung Vũ đã bỏ lớp sa mỏng, để lộ một bộ váy áo nhã nhặn màu vàng nhạt.
Gương mặt không son phấn cũng không làm giảm bớt sự xinh đẹp của nàng, ngược lại càng tăng thêm phong vận trẻ trung, tươi tắn.
Nghe thấy lời mời thịnh tình của Tiêu Cảnh Duệ, nàng rất nghiêm túc đứng dậy thi lễ, thấp giọng từ chối khéo: "Tuy Cung Vũ nhận được thiệp mời nhưng dù sao cũng chỉ là một người bán nghệ đến quý phủ trợ hứng cho công tử mà thôi. Trưởng công chúa điện hạ là người tôn quý cỡ nào, Cung Vũ sao dám tiến kiến?"
Ngôn Dự Tân nhướng mày, đang định mở miệng nói chuyện thì Tiêu Cảnh Duệ đã giành trước, ôn tồn nói: "Đây là quan hệ cá nhân, cô nương cần gì phải băn khoăn quá nhiều? Hơn nữa trong nội viện, mẹ ta và Thanh Di đều là người giang hồ, không hề để ý lễ nghi thế tục, Tạ Khởi cũng là người tính tình hào sảng. Mẫu thân ta tuy là người lạnh lùng nhưng xưa nay không kiêu ngạo, hơn nữa mẫu thân thích âm luật, cũng đã nghe danh cô nương từ lâu. Mẫu thân đã dặn lúc nào cô nương tới, ta nhất định phải đưa vào cho mẫu thân gặp trước."
Hắn nói những lời này rất thành khẩn, Cung Vũ cũng không tiện từ chối nữa, chỉ tạ ơn vài câu rồi theo hắn đi vào.
Ngôn Dự Tân không có lý do để đi theo, chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng khách. May mà chẳng bao lâu sau Tiêu Canh Duệ đã quay lại tiếp hắn, Cung Vũ không đi ra cùng, có thể thay là đã được giữ lại trong nội viện
Trò chuỵện được mấy câu, Ngôn Dự Tân cảm thấy cũng đã gần đến giờ, đang định hỏi tình hình thế nào rồi thì thấy Tạ Bật đi nhanh vào, từ xa đã bắt đầu gọi to: “Đại ca mau ra đây, Mông đại thống lĩnh đến rồi!"
Hai người vội đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.
Bởi vì Mông Chí là đồng liêu trong triều của Tạ Ngọc, thân phận tôn quý, cho nên người gác cổng đi vào thông báo cho lão gia trước. Nên lúc Tiêu Cảnh Duệ chạy tới thì Tạ Ngọc và Trác Đỉnh Phong đã cùng ra nghênh đón, hai người đang đứng nói chuyện với Mông Chí trong môn sảnh.
Tiêu Cảnh Duệ không dám quấy rầy các trưởng bối hàn huyên, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh chờ lúc nào có cơ hội thì đi tới chào. Ngoài cửa lại có tiếng hạ nhân cao giọng thông báo: “Tô Triết, Tô tiên sinh đến..."
Mọi người trong môn sảnh đồng loạt xoay người lại, Tiêu Cảnh Duệ vừa chuẩn bị đi ra đón thì gương mặt tươi cười của Mai Trường Tô đã xuất hiện trong tầm mắt.
Tối nay chàng mặc một chiếc ngoại bào màu xanh nhạt, bên trong là áo kép màu xanh lam, khí sắc thoạt nhìn rất tốt. Dáng vẻ thanh nhã, hiền hậu của chàng khiến mọi người không thể tưởng tượng được bao nhiêu sóng gió trong kinh thành gần một năm qua là do bàn tay chàng gây ra.
Chỉ thoáng nhìn qua, Mai Trường Tô đã bao quát được toàn bộ tình hình trong môn sảnh.
Theo đúng lễ tiết, trước hết chàng khom người thăm hỏi Tạ Ngọc. "Tô mỗ bái kiên hầu gia."
"Một bữa tiệc sinh nhật tầm thường của tiểu nhi lại có thể mời được đại giá của tiên sinh ghé thăm, thật sự là vẻ vang cho tệ phủ." Tạ Ngọc trả lời khách sáo, giơ tay giới thiệu những người bên cạnh. "Vị này là Trác trang chủ Trác Đỉnh Phong."
Mai Trường Tô mỉm cười, nói: "Trác trang chủ và ta đã gặp nhau vài lần, chỉ có điều vẫn vô duyên chưa từng được nói chuyện. Không ngờ hôm nay lại vinh dự được gặp ở đây."
"Mai tông chủ khách khí quá. Trác mỗ ngưỡng mộ phong thái của tông chủ đã lâu, hôm nay cũng cảm thay rất vinh hạnh." Trác Đỉnh Phong ôm quyển trước ngực xá dài, hành lễ ngang hàng. Hai người thanh niên bên cạnh chợt giật mình phát hiện trước giờ mình vẫn qua lại với Mai Trường Tô mà dần quên mất địa vị cao ngất của chàng trên giang hồ.
Sau đó Mai Trường Tô lại chào hỏi Mông Chí, mấy người khách sáo với nhau một hồi lâu.
Ngôn Dự Tân sớm đã thấy sốt ruột, có điều ở đây đều là bậc trưởng bối, hắn cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể đứng yên ở bên cạnh, thầm hối hận vì đã đi ra cùng Tiêu Cảnh Duệ. Nhìn xem, ứng xử như Tạ Bật người ta mới là thông minh...
May mà lời khách sáo rồi cũng đến lúc nói xong.
Xã giao xong xuôi, Tạ Ngọc thân là chủ nhân và Trác Đỉnh Phong thân là nửa chủ nhân liền cùng hai vị khách quý đi vào chính sảnh phụng trà. Tiêu Cảnh Duệ đương nhiên phải đi theo, nhưng Ngôn Dự Tân lại lẳng lặng đi sau rồi biến mất cùng Phi Lưu vừa mới thoáng xuất hiện.
Tạ phủ là sự kết hợp của phủ phò mã và phủ hầu nhất phẩm, quy chế cao hơn các phủ đệ cùng cấp. Trừ phòng nghị sự, phòng sưởi, phòng khách, phòng hoa, phòng bên như bình thường, giữa nội viện và ngoại viện còn xây một tòa thủy tạ độc lập, tinh xảo bên hồ nước, đặt tên là Lâm Linh các.
Do năm nay nhân số vừa phải nên trưởng công chúa Lỵ Dương đã quyết định tổ chức dạ yến sinh nhật của Tiêu Cảnh Duệ ở chỗ này.
Saukhi vị khách cuối cùng là Hạ Đông cũng đã tới, Tạ Ngọc liền phái người thông báo cho nội viện và dẫn khách vào Lâm Linh các.
Bởi vì mọi người đều là người quen thường ngày vẫn hay qua lại với nhau, chỉ có Trác phu nhân biết ít người hơn một chút, cho nên thời gian giới thiệu rất ngắn, không bao lâu sau mọi người đã ngồi vào vị trí của mình.
Do là yến tiệc không chính thức tại gia nên vị trí ngồi không quá mức nghiêm cẩn. Phu thê Tạ Ngọc là chủ tọa, phu thê Trác Đỉnh Phong ngồi bên cạnh, Hạ Đông và Mông Chí nhường nhau một hồi lâu, cuối cùng Mông Chí lớn tuổi ngồi ở vị trí đầu tiên trong dãy ghế bên phải dành cho khách, còn Hạ Đông thì ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái. Mai Trường Tô ngồi bên phải Mông Chí, còn bên trái Hạ Đông là Ngôn Dự Tân.
Để đề phòng Hạ Đông tỷ tỷ tiện tay véo má mình theo thói quen, Ngôn Dự Tân rất cẩn thận kéo ghế về phía sau hơn một thước.
Những người trẻ tuổi còn lại đều ngồi theo thứ tự tuổi tác, chỉ có Cung Vũ nhất quyết muốn được ngồi ở vị trí cuối cùng. Mọi người không thuyết phục được nàng nên cũng đành đồng ý.
Bởi vì rất thích tỷ tỷ này nên Trác Thanh Di chen vào ngồi cùng bàn với Cung Vũ.
Tiêu Cảnh Duệ còn muốn tìm Phi Lưu vào tiếp đãi đàng hoàng nhưng tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng hắn đâu. Mai Trường Tô cười, bảo Tiêu Cảnh Duệ không cần để ý đến Phỉ Lưu.
Hôm nay Tiêu Cảnh Duệ mặc một chiếc áo bào mới do Trác phu nhân tự tay may.
Mặc dù tay nghề của nữ hiệp giang hồ không bằng tay nghề của thợ may ở Thụy Phù trai, nhưng bà lại chú ý tỉ mỉ đến từng chi tiết, cổ áo và cổ tay áo đều thêu hoa văn hình mây, vạt áo thêu bằng chỉ vàng, đai lưng cũng khảm đủ châu ngọc mã não, nhìn rất quý phái, sang trọng.
May mà Tiêu Cảnh Duệ bụng có thi thư, khí chất tao nhã nên mặc vào mới không đến nỗi giống mấy tay công tử ăn chơi ngoài đường.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc chiếc áo này, Ngôn Dự Tân vẫn bình luận rất nhẹ nhàng: "Cảnh Duệ, thấy ngươi chịu mặc chiếc áo này, ta mới biết ngươi thật sự là một đứa con hiếu thảo."
Lúc khai tiệc, quà tặng của mọi người đều đã được đưa vào.
Các trưởng bối đều tặng y phục giày tất, phu thê Trác Thanh Diêu tặng một cây sáo ngọc, Tạ Bật tặng một chiếc nghiên mực Đoan Khê hình vuông, Trác Thanh Di thì tự tay tết một chùm tua kiếm mới.
Ngôn Dự Tân tặng nguyên một bộ yên cương bàn đạp đẹp đẽ.
Hạ Đông và Mông Chí đều tặng đồ chơi thông thường, Cung Vũ thì mang đền một bức bình phong thêu tinh xảo bày trên bàn.
Kẹp giữa những món quà này, lúc đầu hộ tâm đan của Mai Trường Tô không hề nổi bật, nếu không phải Ngôn Dự Tân tò mò đến gần hỏi chàng, sau khi hỏi còn kinh ngạc, than thở vài tiếng thì người ngoài cũng không để ý là chàng lại tặng món quà quý giá như thế.
"Không được, không được, Tô huynh đúng là quá bất công rồi, tặng thứ tốt như vậy cho Cảnh Duệ thật sự là lãng phí, ngay cả ta còn chưa được Tô huynh tặng, mà rõ ràng là Tô huynh thích ta hơn!"
Ngôn Dự Tân đang cười đùa, đột nhiên một bàn tay thon dài bên cạnh đưa tới véo chỗ nhiều thịt nhất trên má hắn, chỉ hơi vặn mạnh, nửa bên mặt hắn đã đỏ ửng.
"Ngươi kêu cái gì mà kêu? Không phải còn chưa tới rằm tháng Bảy sao? Nói không chừng đến lúc đó Tô tiên sinh còn tặng ngươi thứ tốt hơn ấy chứ." Hạ Đông cười khanh khách, thổi khẽ một cái lên mặt Ngôn Dự Tân.
Công tử quốc cữu che mặt tránh sang bên cạnh, oán hận. "Sinh nhật đệ không phải rằm tháng Bảy, là ngày Bảy tháng Bảy, Hạ Đông tỷ tỷ không được nhớ nhầm!"
"A, Thất Tịch..." Hạ Đông liếc hắn một cái. "Cũng gần đến giữa tháng Bảy rồi, ngươi cuống lên làm gì?"
Ngôn Dự Tân nước mắt lưng tròng, trợn mắt nhìn nàng ta. Thôi đi Hạ Đông tỷ tỷ, Thất Tịch và rằm tháng Bảy không chỉ khác ngày mà ngay cả cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau...
"Được rồi, được rồi." Tạ Bật cười, đến giảng hòa. "Ngươi đúng là chỉ thích tranh giành, hộ tâm đan dù rất quý giá nhưng cũng không phải thứ để ăn hằng ngày. Một ngày nào đó nếu ngươi hộc máu hay tắt thở, ta nghĩ đại ca nhất định sẽ cho ngươi ăn một viên..."
Ngôn Dự Tân lập tức chuyển ánh mắt giận dữ sang người Tạ nhị công tử. "Ngươi mới hộc máu, ngươi mới tắt thở!"
Đám thanh niên ồn ào một hồi, bầu không khí câu nệ ban đầu mới tan bớt, ngay cả trưởng công chúa Lỵ Dương cũng không nhịn được cười, nói: "Dự Tân thỉnh thoảng lại đến khóc lóc kể lể với ta là các ngươi bắt nạt nó, trước đây ta còn không tin, nhưng hôm nay xem ra quả thật các ngươi vẫn thường bắt nạt nó..."
"Được rồi." Tạ Ngọc mỉm cười, nói. "Đâu có đạo đãi khách nào như vậy? Duệ Nhi, mau rót rượu cho mọi người."
Tiêu Cảnh Duệ vừa vâng dạ vừa đứng dậy cầm bầu rượu bằng bạc đi rót đầy những ly rượu để trên bàn trước mặt mọi người theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Tạ Ngọc nâng chén mời hai dãy trái phải, nói: "Tiểu nhi tổ chức sinh nhật, các vị đích thân tới dự, Tạ Ngọc thật lấy làm vinh hạnh. Rượu nhạt một chén để tỏ lòng kính trọng, tại hạ xin phép cạn trước." Nói rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch
Mọi người cũng lần lượt cạn chén, chỉ có Mai Trường Tô khẽ nhấp môi rồi đặt ly rượu xuống. Tiêu Cảnh Duệ biết sức khỏe của chàng không tốt nên không bắt ép mà chỉ sai người dâng trà nóng lên.
"Nào, đây là yến tiệc tại gia, mọi người không cần khách sáo. Tạ mỗ trước giờ vẫn không am hiểu đạo đãi khách, các vị cứ tự nhiên như ở nhà là được." Tạ Ngọc cười ha ha, vừa lệnh cho các thị nữ mau đưa đồ ăn lên vừa đích thân bước xuống từng bàn giải thích.
Rượu qua ba tuần, Hạ Đông gạt lọn tóc buông xuống bên má, đưa tay chống cằm, đôi mắt phượng mông lung nhìn chủ nhân, nói: "Tạ hầu gia nói bọn ta cứ coi nơi này như nhà mình, không biết câu này có phải thật sự?"
"Lời ấy tất nhiên không giả, sao Hạ đại nhân lại hỏi vậy?"
"Chẳng qua là ta muốn xác nhận một chút thôi." Hạ Đông để lộ nụ cười đẹp đẽ tà mị, nói khẽ. "Ở nhà mình ta luôn luôn tùy tiện, nếu có hành động gì vô lễ mong hầu gia đừng trách!"
Tạ Ngọc cười ha ha, nói: "Hạ đại nhân vốn đã khí khái không kém đấng mày râu, Tạ mỗ có gì phải trách chứ?"
“Vậy thì tốt." Hạ Đông mím môi, chậm rãi gật đầu, ánh mắt mơ màng đột nhiên trở nên lạnh như băng, sắc như kiếm, nhìn qua vai Tạ Ngọc, cao giọng nói với Trác Đỉnh Phong đang ngồi bên cạnh ghế chủ tọa: "Hạ Đông ngưỡng mộ võ công cao tuyệt của Trác trang chủ đã lâu, hôm nay may mắn được gặp, xin được chỉ giáo."
Cùng với những lời lạnh lùng này, thân hình cao ráo của Hạ Đông bay vọt lên, dùng chiếc đũa dài bằng gỗ mun trong tay làm kiếm đâm thẳng về phía cổ họng Trác Đỉnh Phong.
Biến hóa này quá bất ngờ làm mọi người đều sững sờ. Còn chưa kịp phản ứng lại, hai người đó đã giao thủ được mấy chiêu.
Mặc dù chỉ dùng đũa làm kiếm nhưng chiêu thức vẫn cực kỳ manh mẽ, kình phong mãnh liệt làm người ta cảm thấy ngạt thở.
Chỉ sau phút chốc, hai người đã giao thủ hàng chục chiêu, Hạ Đông bung người lui ra khỏi vòng chiến, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước cũng như lúc bất ngờ ra tay. Nàng ta đưa tay vuốt tóc mai, đến tận lúc thân hình đã đứng vững, tà váy phất phơ mới chậm rãi buông xuống.
Trong mắt những người bình thường, lúc này thần sắc Hạ Đông vẫn không có gì thay đổi, chỉ số ít người có thể nhạy cảm phát hiện một thoáng hoang mang, nghi hoặc vừa hiện lên nơi đáy mắt nàng ta.
Khóe miệng Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc lộ ra một nụ cười lạnh mơ hồ.
Hạ Đông quả nhiên là người cố chấp.
Thực ra bây giờ vụ án nội giám bị giết đã nguội rồi, nhưng nàng ta vẫn không từ bỏ truy tra. Có điều hôm nay ông ta dám mời Hạ Đông đến thì cũng đã chuẩn bị chu đáo rồi, vị nữ Huyền Kính sứ này muốn so sánh góc độ ra đòn của Trác Đỉnh Phong với vị trí của những vết thương trên xác các nội giám, nhưng e rằng chuyện này không hề dễ dàng.
"Tuyệt vời! Hay lắm!" Sau một lát yên lặng, Mông Chí vỗ tay khen ngợi trước tiên. "Hai vị tuy chỉ giao thủ vài chục chiêu nhưng lại rất tinh tế, ảo diệu, cả nội lực và kiếm pháp đều khiến người khác phải ngưỡng mộ, hôm nay tại hạ thật sự rất may mắn nên mới được chứng kiến."
Hạ Đông cười duyên. "Động thủ trước mặt Mông đại thống lĩnh thật sự là múa rìu qua mắt thợ, để Mông đại thống lĩnh phải chê cười."
Trác Đỉnh Phong cũng khiêm tốn: "Là Hạ Đông đại nhân hạ thủ lưu tình, nếu đánh thêm mấy chiêu thì tại hạ sẽ phải xin thua."
"Cao thủ gặp nhau, há có thể thiếu rượu? Nào, mọi người thoải mái uống mấy chén!" Tạ Ngọc cầm bầu rượu, tự mình rót đầy một chén đưa tới trước mặt Hạ Đông, hiển nhiên là muốn dùng cách này để làm cơn sóng gió bất ngờ này lắng xuống.
Hạ Đông đứng yên nhìn ông ta một lát rồi mới chậm rãi đưa tay nhận ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Lúc này Trác Thanh Diêu cũng dẫn phu nhân đi tới, chắp tay, nói: "Tửu lượng của Hạ đại nhân cao quá. Thanh Diêu cũng mượn cơ hội này kính đại nhân một chén, sau này gặp nhau trên giang hồ, mong đại nhân vui lòng chỉ giáo."
Hạ Đông cười nhạt, lại uống một chén nữa mà không nói một lời.
Sau đó Tạ Khởi, Tạ Bật và Trác Thanh Di được các bậc trưởng bối ra hiệu liền tới tấp đến kính rượu, ngay cả Trác phu nhân cũng đứng dậy cùng phu quân kính Hạ Đông chén thứ hai.
Ngôn Dự Tân đang thầm thì gì đó với Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy kỳ quái, liền nhỏ giọng hỏi: "Họ đang làm gì thế? Chuốc rượu à?"
Tiêu Cảnh Duệ cũng thấp giọng trả lòi: "Ta rất ít khi thấy Hạ Đông tỷ tỷ uống rượu, tửu lượng của tỷ ấy thế nào? Hay là ta đến đỡ cho tỷ ấy?"
"Ta cũng rất ít thấy tỷ ấy uống rượu... Ngươi xem, mặt tỷ ấy đỏ rồi, ngươi đến đỡ rượu cho tỷ ấy đi, ta sợ tỷ ấy uống say lại hành hạ ta..."
Mông Chí tình cờ đi qua bên cạnh hai người, không nhịn được cười thành tiếng, quay lại an ủi: "Không sao đâu, Hạ Đông uống một chén đã đỏ mặt, uống một ngàn chén cũng vẫn chỉ đỏ mặt thôi... Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì thế?"
"Không phải nói chuyện, ta chỉ nhắc Cảnh Duệ bây giờ bầu không khí đang thoải mái, nên mời Cung Vũ cô nương biểu diễn luôn." Ngôn Dự Tân vừa nói vừa đưa mắt nhìn Cung Vũ đang ngồi yên bên cạnh, thấy nàng ngẩng đầu nhìn lại, hắn lập tức tặng cho nàng một nụ cười tươi như hoa.
Tiêu Cảnh Duệ cười, dùng mũi chân đá hắn. "Được rồi, nuốt nước miếng vào đi, ta sẽ đến nói với mẫu thân." Dứt lời, hắn vừa mới chuyển bước đã nhìn thấy nhũ mẫu bên cạnh trưởng công chúa đang nhanh chóng đi tới bên canh Tạ Ngọc, cúi đầu bẩm vài câu gì đó. Tạ Ngọc lập tức gật đầu, xoay người đi về vị trí chủ tọa, hắng giọng, nói: "Các vị, nhã yến không thể không có nhã nhạc, có Cung Vũ cô nương ở Diêu m phường tại đây, sao không mời Cung Vũ cô nương diễn tấu một khúc để tẩy sạch bụi trần cho chúng ta?"
Đề nghị này vừa được đưa ra, mọi người đương nhiên đều tới tấp đồng ý.
Cung Vũ dịu dàng đứng lên, nâng váy thi lễ bốn phía, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ hầu gia nâng đỡ. Cung Vũ dù bất tài nhưng cũng mong được giúp vui cho các vị."
Lúc này đã có thị nữ ôm đàn tới bày, Tiêu Cảnh Duệ nhận ra đó là chiếc đàn cố mẫu thân hắn cực kỳ yêu quý, bình thường ngay cả đám con cái trong nhà cũng không được chạm vào, hôm nay lại mang ra cho một nữ tử xa lạ diễn tấu, có thể thấy bà quả thật vô cùng ngưỡng mộ tài danh của Cung Vũ.
Mà thân là cầm giả, mặc dù Cung Vũ không rõ bình thường trưởng công chúa Lỵ Dương trân trọng cây đàn này ra sao nhưng nàng biết rõ sự quý giá của cây đàn này hơn Tiêu Cảnh Duệ nhiều, vì vậy sau khi ngồi xuống nhìn kĩ một lát, nàng lại đứng lên lần nữa, quỳ gối thì lễ với trưởng công chúa.
Ngoài mặt trưởng công chúa Lỵ Dương vẫn lạnh lùng nhưng chỉ cần thấy bà hơi nhún mình đáp lễ đã biết vị hoàng muội tôn quý này thật sự trọng đãi Cung Vũ, khiến Tạ Ngọc vốn hiểu rất rõ tính tình của bà cũng không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
Sau khi ngồi xuống lần nữa, Cung Vũ chậm rãi đưa tay thử mấy âm, quả nhiên là âm vàng tiếng ngọc, khác xa những cây đàn tầm thường.
Ngay sau đó tay ngọc nhẹ đưa, tiếng đàn tuyệt diệu vang lên, người sành nhạc vừa nghe đã biết là khúc "Phượng cầu hoàng" nổi tiếng.
Bình thường, người diễn khúc đều sẽ chọn bản nhạc phù hợp với hoàn cảnh, có điều một bậc thầy về âm luật như Cung Vũ thì không cần để ý đến vấn đề này. Vì vậy dù nàng đàn khúc nhạc tình trong tiệc sinh nhật nhưng lại không có cảm giác thiếu hài hòa, ý cảnh "phượng bay phượng bay, cầu hoàng bốn biển, về làm vợ ta, trọn đời sát cánh” trong tiếng nhạc lại như dòng nước Tiêu Tương dịu dàng làm xúc động tâm can người nghe, một khúc chưa xong mà đã có vài người ngơ ngẩn.
Tạ Ngọc dù đọc không ít sách nhưng hiểu biết âm luật lại rất sơ sài, cho dù cũng cảm thấy tiếng đàn dễ nghe nhưng lại không thể hiểu được chỗ tuyệt diệu của nó. Quay sang thấy thê tử có vẻ bi thương, trong mắt như có lệ quang lấp lánh, ông ta cảm thấy có chút không vui.
Sau khi khúc "Phượng cầu hoàng" đã dứt, Tạ Ngọc liền ho một tiếng, nói: "Cung Vũ cô nương quả nhiên tài nghệ phi phàm. Có điều hôm nay là ngày vui, mời cô nương tấu một khúc vui vẻ hơn một chút."
Cung Vũ khẽ vâng một tiếng, lại chỉnh dây đàn, những nốt nhạc vui vẻ tuôn ra, là một khúc "Ngư ca", âm vận réo rắt, nhạc điệu vui tươi, làm người ta như được đặt mình trong ráng chiều bình yên, xem người đánh cá cất tiếng hát trên thuyên sau một ngày chài lưới, mải vui quên cả lối về.
Ngay cả người không hiểu âm luật khi nghe khúc này của nàng cũng cảm thấy vui tươi, thanh thản. Nhưng Tạ Ngọc không quan tâm đến điều này, ông ta vừa lẳng lặng nghe vừa thoáng nhìn vẻ mặt trưởng công chúa Lỵ Dương, thấy gương mặt bà tươi tắn, khóe miệng có nụ cười mơ hồ, ông ta mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hai khúc tấu xong, tiếng khen ngợi vang lên không dứt.
Ngôn Dự Tân vừa khen hay vừa mặt dày yêu cầu tấu một khúc nữa.
Cung Vũ mỉm cười, còn chưa trả lời thì một nam bộc của Tạ phủ đột nhiên chạy nhanh từ bên ngoài vào, quỳ xuống trước mặt Tạ Ngọc, vẻ mặt hốt hoảng, thở gấp, nói: "Bẩm... bẩn hầu gia... bên ngoài có... có khách... khách..."
Tạ Ngọc cau mày, hỏi: "Khách nào? Không phải đã dặn các nguơi đóng cửa từ chối tiếp khách sao?”
"Tiểu nhân không ngăn được, bọn họ đi... đã đi vào rồi…”
Lông mày Tạ Ngọc khẽ động, một giọng nói sang sảng đã vang lên ngoài cửa: "Đã có hẹn từ trước, vì sao Trác huynh lại cự khách? Chẳng lẽ ở lại phủ Ninh Quốc hầu là để tránh né tại hạ khiêu chiến hay sao?”