Trong khi Mai Trường Tô và quận chúa Nghê Hoàng ngắm cảnh tâm sự trên lầu Nghênh Phụng, tâm trạng mấy người trẻ tuổi trong lều gấm của Ninh Quốc hầu đều bồn chồn không yên. Lúc chàng vừa về đến nơi, mấy người đều vội đến vây quanh.
“Quận chúa nói chuyện gì với huynh?” Ngôn Dự Tân tò mò xông tới trước tiên.
Mai Trường Tô nở nụ cười đầy ẩn ý, nháy mắt, nói: “Quận chúa khen ta giống một con kỳ lân…”
“Kỳ lân?” Ngôn Dự Tân sững sờ một lát. “Là loại thánh thú không giống hươu, không giống ngựa, không giống trâu cũng không giống lừa đó hả? Huynh xác định đây là quận chúa khen huynh chứ?”
“Nói vớ vẩn gì thế?” Tạ Bật đẩy hắn sang bên cạnh. “Quận chúa khen Tô huynh là kỳ lân tài tử!”
Mai Trường Tô liếc Tạ nhị công tử một cái nhưng không nói gì. Tạ Bật lập tức phản ứng lại, đỏ bừng mặt vì nhận ra mình vừa lỡ lời.
Có điều Ngôn Dự Tân không vặn hỏi tiếp mà lại vô cùng cao hứng kéo Mai Trường Tô qua một bên để ba hoa vừa rồi có trận đấu nào hay, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ dù thần sắc khẽ động cũng làm như không nghe thấy, chỉ quay ra gọi người hầu ngoài lều mang trà nóng vào.
Mai Trường Tô không khỏi cảm khái trong lòng.
Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ, một xuề xòa không hề có tâm cơ, một mềm mỏng đơn thuần, hiền lành tốt bụng nhưng cả hai lại nhạy cảm hơn Tạ Bật đã chìm vào chính sự quyền mưu, ít nhất họ cũng biết những lời nào có nghe thấy cũng phải làm như không biết.
Tuy nhiên Tạ Bật lại biết đến bốn chữ “kỳ lân tài tử”, điều này cho thấy địa vị của hắn trong phe cánh của Dự vương tuyệt đối không thấp.
Bởi vì bất kể là Thái tử hay vương gia, nếu chuyện lôi kéo một người có là kỳ lân tài tử gì đó lọt đến tai đương kim Thánh thượng thì chắc chắn sẽ phạm phải điều tối kỵ của Hoàng đế, cho nên trừ những kẻ tâm phúc, chắc chắn hai người họ không thể để những người khác biết đến bí mật này.
Ngay cả quận chúa Nghê Hoàng, Mai Trường Tô cũng chưa thể đoán ra nàng biết chuyện này từ con đường nào.
“… Sau đó hắn liên lục nhảy tránh, đối phương vốn cũng không làm gì được hắn. Nhưng hắn quên mất mình đang ở trên đài cao, đang nhảy nhót ngon lành tự nhiên hụt chân rơi xuống. Ha ha ha…” Ngôn Dự Tân cười to một hồi, đột nhiên sầm mặt, cả giận nói: “Tô huynh, huynh có nghe ta nói không đấy?”
“Có nghe.”
“Không buồn cười à?”
“Rất buồn cười.”
“Nhưng mà huynh không cười!”
“Ta đang cười đây…”
Tiêu Cảnh Duệ đi tới đấm Ngôn Dự Tân một quyền. “Tô huynh có khí chất, cười nhã nhặn. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, mỗi lúc cười là chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất à?”
Ngôn Dự Tân đang định phản bác, Tạ Bật đột nhiên ho khẽ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ và Dự vương điện hạ đang đến đây.”
Trong lều lập tức yên tĩnh, Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói: “Phi Lưu, người đến là khách, không được ngăn lại.”
Một tiếng “dạ” rầu rĩ vừa vang lên bên ngoài thì đã có người kéo dài giọng hô: “Thái tử điện hạ đến… Dự vương điện hạ đến…”
Hai người một trước một sau đi vào lều, vừa nhìn đã biết là huynh đệ, dáng người đều cao lớn, khỏe khoắn, tướng mạo đều mắt sâu môi mỏng.
Thái tử Tiêu Cảnh Tuyên năm nay ba mươi lăm tuổi, khí chất lạnh lùng, còn khuôn mặt Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn thì tươi tắn hơn một chút, vừa đi vào đã tận lực lộ ra nụ cười bình thản.
Mọi người trong lều đồng loạt hành lễ, đương nhiên cũng lập tức được đỡ dậy.
“Cảnh Duệ và Dự Tân lại vừa ra ngoài chơi rất lâu mới về phải không? Đúng là khiến bản vương ngưỡng mộ.” Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn từng phụng chỉ trông nom đám con cháu thế gia học bài trong ngự thư phòng, cho nên quan hệ của hắn với mọi người ở đây thân thiết hơn Thái tử nhiều. Hắn cười cười, vỗ vai Tiêu Cảnh Duệ. “Sớm đã nghe nói ba người các ngươi dẫn khách quý vào kinh, có điều dạo này vướng nhiều chuyện quá nên bản vương chưa có thời gian đến thăm.”
Thái tử hơi nhếch miệng.
Cái gì mà không có thời gian? Nếu không phải hai phủ vẫn quan sát, kiềm chế lẫn nhau thì chỉ sợ hắn đã vội vã chạy tới từ lúc Tạ Bật báo cáo với hắn rồi. Dù thế, ngay hôm sau hắn vẫn chạy tới xin Hoàng hậu nương nương đi lôi kéo giúp hắn, nghe nói còn bị người ta từ chối không gặp, đáng đời!
“Vị này chính là Tô tiên sinh đúng không? Phong thái quả nhiên cao nhã.” Dự vương tiếp tục cười nói vui vẻ. “Mười bốn châu bên mé Giang Tả có thể bình yên nhiều năm, bách tính được no ấm, tất cả đều là nhờ có quý minh giúp đỡ. Bản vương vẫn muốn bẩm tấu Thánh thượng ban thưởng cho quý minh, có điều lại sợ quý minh tâm chí thanh cao, khinh thường chuyện thế tục nên vẫn chưa dám tự ý.”
Mai Trường Tô thản nhiên đáp: “Tại hạ Tô Triết, vào kinh theo bằng hữu, không có quan hệ gì với Giang Tả minh, mong Dự vương điện hạ đừng hiểu lầm.”
Thấy Dự vương bị một câu này chẹn họng, Thái tử lập tức mở cờ trong bụng, chớp cơ hội nói chen vào: “Lời ấy thực đúng, Tô tiên sinh chính là Tô tiên sinh, nói những chuyện không đâu như vậy làm gì? Nghe nói tiên sinh có bệnh trong người, vào kinh là để du ngoạn cho khuây khỏa, không biết tiên sinh đã đến những nơi nào rồi?”
“A, thần đã dẫn Tô huynh đi dạo một ngày trong thành, tất cả phường Thanh Lạc, chợ Thượng Khư, miếu Phu Tử, hồ Tẩy Nguyện đều đi hết rồi.” Ngôn Dự Tân ngây thơ đáp thay.
“Những chỗ này chỉ là chỗ ngươi thích vui chơi.” Thái tử trừng mắt trách Ngôn Dự Tân. “Tô tiên sinh là người tao nhã, sao lại thích đến những nơi ướt át, tầm thường này? Nói đến cảnh đẹp ở Kim Lăng thì phải nói đến vùng ngoại thành, tiếc là phần lớn đã bị khoanh vào uyển lâm của hoàng gia rồi. Nếu tiên sinh có hứng thú thì mong tiên sinh nhận tấm ngọc bài này, dù không có tác dụng gì lớn nhưng dùng để mở đường cũng rất thuận tiện.”
Mặc dù hắn nói năng khiêm tốn nhưng tấm lệnh bài bằng ngọc màu mỡ dê có đóng dấu ngọc tỷ vừa được đưa ra, tất cả mọi người có ai không biết giá trị của nó? Lông mày Tạ Bật hơi giật giật, không khỏi thoáng quay sang nhìn Dự vương.
Tạm rơi vào thế hạ phong, Dự vương mím môi, lạnh mặt chờ xem phản ứng của Mai Trường Tô.
Chỉ thấy vị tông chủ Giang Tả minh này dùng đầu ngón tay cầm tấm lệnh bài đưa lên nhìn, một nụ cười thoáng hiện trên môi, sau đó gọi một tiếng: “Phi Lưu!”
Chỉ trong nháy mắt, gã thiếu niên lạnh lùng, tuấn tú đó đã xuất hiện bên cạnh Mai Trường Tô, mấy quý công tử đã quen nên không sao, nhưng hai hoàng tử lại giật bắn mình.
“Đây, cầm lấy cái này. Sau này Phi Lưu của chúng ta ra ngoài chơi có thể đi đâu cũng được, nếu còn có đại thúc nào bắt ngươi thì cứ đưa lệnh bài này cho người ta xem, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!”
“Ờ, giờ thì đi chơi đi.”
Mọi người chỉ thấy loáng một cái, bóng dáng gã thiếu niên lại biến mất.
Thái tử ngẩn ra hồi lâu, sắc mặt hơi khó coi, vẻ mặt Dự vương lại như đang nhịn cười rất vất vả.
Tấm ngọc bài này chính là một lệnh phù đã đóng ấn tỷ của Hoàng đế, ngoài Thái tử, ngay cả các vương gia cũng không được Hoàng đế ban cho, là biểu tượng cho thân phận vô cùng tôn quý. Có tấm lệnh bài này, đến bất kỳ đâu cũng có thể buộc bá quan phải cúi đầu.
Vậy mà món quà gặp mặt quý giá như thế lại bị chàng đưa ngay cho hộ vệ cầm đi chơi, quả thực không biết nên nói là chàng không biết quý trọng vật báu hay nên nói chàng quá không nể mặt Thái tử…
“Thực ra du ngoạn cũng rất hao tổn sức lực.” Bây giờ lại đến phiên Dự vương phấn chấn tinh thần. “Tô tiên sinh vẫn nên điều dưỡng thân thể trước thì hơn. Vừa lúc bản vương có một gốc hà thủ ô ngàn năm ở đây, rất bổ dưỡng. Mặt khác, trong biệt cung Linh Sơn của ta có một dòng suối chữa bệnh, thường xuyên tắm suối này có thể ích khí bổ thần, ngay cả phụ hoàng cũng khen không dứt. Nếu không ngại thì mời tiên sinh qua đó ở một thời gian, bản vương cũng tiện đàm luận với tiên sinh về văn chương thơ phú để lây chút nhã khí của người đứng đầu bảng công tử.”
Hắn vừa đưa ra đề nghị này, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ cũng không khỏi động dung.
Nghĩ lại trên đường đi, mỗi lúc hơi mệt nhọc là Mai Trường Tô lại thở dốc, sắc mặt trắng nhợt, buổi tối cũng thường xuyên ho cả đêm, cây hà thủ ô ngàn năm và suối nước nóng Linh Sơn đó rõ ràng là một cám dỗ rất khó từ chối.
“Dạo này đệ bận như vậy, chẳng phải phụ hoàng đánh giá cao tài cán của đệ nên liên tiếp giao cho đệ công vụ sao?” Thái tử cười lạnh một tiếng. “Đệ đâu có thời gian đi cùng Tô tiên sinh đến biệt cung Linh Sơn gì đó chứ?”
“Hoàng huynh không cần lo lắng, hai việc ở bộ Binh và Kỳ Châu thần đệ đã làm xong rồi, hôm qua mới hồi bẩm phụ hoàng, đang chuẩn bị hôm nay hồi bẩm hoàng huynh. Còn vụ án liên quan đến Khánh quốc công, khâm sai phái đi đến giờ vẫn chưa trở về, nhất thời chưa thể khai thẩm được. Mấy ngày nay vừa vặn là thời gian rảnh rỗi, dù sao đệ cũng phải được nghỉ ngơi vài ngày đúng không?” Dự vương cười tươi trả lời, thái độ cực kỳ cung kính nhưng lại khiến Thái tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng nhìn càng muốn cho tên này một trận đòn, chỉ ước gì bây giờ xung quanh không có ai để mình có thể cho hắn vài cái bạt tai.
“Ý tốt của Dự vương điện hạ, tại hạ xin nhận.” Mai Trường Tô nhìn hai người mà bề ngoài như huynh đệ thân thiết nhưng thực tế lại giống như một cặp gà chọi say đòn, chậm rãi cúi người thi lễ. “Có điều đơn thuốc này là hàn y Tuân Trân kê riêng cho tại hạ, không thể tự ý tẩm bổ thêm. Hà thủ ô ngàn năm là bảo vật hiếm có, không thể hoang phí như vậy được. Còn suối chữa bệnh ở biệt cung Linh Sơn thì có lẽ tại hạ phải viết thư hỏi ý kiến Tuân tiên sinh một chút, nếu ông ấy nói tắm được thì tại hạ sẽ đến quấy quả điện hạ sau.”
Thấy Mai Trường Tô cũng từ chối Dự vương, Thái tử lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, vội nói: “Đúng thế, việc chữa bệnh tuyệt đối không thể qua loa được, làm sao có thể thấy loại thuốc quý nào cũng đưa ngay vào miệng, thấy nước nóng nước lạnh là nhảy ngay xuống tắm được chứ. Nếu trong phủ đệ không có đại phu nào giỏi hơn hàn y Tuân Trân thì cũng đừng đề nghị với Tô tiên sinh làm những việc vô bổ nữa.”
Dự vương biết Mai Trường Tô sẽ không tỏ thái độ rõ ràng là nghiêng về bên nào ngay trước mặt mình và Thái tử, cho nên hôm nay chẳng qua là mọi người tới gặp mặt một chút, hai bên đánh giá sơ qua đối phương, việc lôi kéo vẫn còn ở phía sau, không thể nóng lòng được. Thế là hắn lập tức cười ha ha, vẻ rất độ lượng. “Đây đúng là sơ suất của bản vương, đáng tiếc nơi này không có rượu, nếu không nhất định phải tự phạt ba chén mới được.”
Thái tử đứng dậy, nói: “Cảnh Hoàn, Tô tiên sinh hôm nay đến xem luận võ, chúng ta không được quấy rầy thêm nữa, đi thôi.”
Dự vương suy nghĩ một lát, mặc dù ngọc bài Thái tử tặng đã bị Mai Trường Tô đưa ngay cho hộ vệ nhưng dù sao cũng coi như đã nhận, mình sao có thể rơi xuống thế hạ phong được, hắn vội liếc Tạ Bật một cái.
“Đúng rồi, Tô huynh.” Tạ Bật hiểu ý, lập tức gọi một tiếng. “Không phải huynh vẫn muốn đến thăm di tích giáo đàn của Lê Sùng lão tiên sinh sao? Ta nhớ lão tiên sinh có một số bản thảo…”
“Ở trong phủ của ta, ở trong phủ của ta.” Dự vương lập tức đỡ lời. “Lê lão tiên sinh cũng là vị hồng nho bản vương luôn luôn kính trọng, cho nên bản vương đã sưu tầm mấy bản thảo của lão tiên sinh, không lẽ Tô tiên sinh cũng là…”
“Môn sinh của Lê lão tiên sinh trải khắp thiên hạ, Tô huynh cũng từng nghe giảng dưới đàn của người.” Tạ Bật phụ họa.
“Thế thì đúng là khéo thật!” Dự vương vỗ tay, cười. “Sau này chúng ta càng nên trao đổi với nhau.”
Đối với món quà này, ngay cả Mai Trường Tô cũng không khỏi chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Là những bản thảo nào? Có “Bất nghi sách luận” không?”
“Có, có.” Dự vương mừng rỡ nói. “Vẫn để trong tàng thư lâu của bản vương. Nếu tiên sinh muốn xem thì cứ việc đến phủ ta, tuyệt đối không có ai dám ngăn đại giá của tiên sinh.”
Hắn không nói sẽ tặng Mai Trường Tô mà chỉ mời Mai Trường Tô đến xem, rõ ràng là dùng bản thảo làm mồi để Mai Trường Tô phải thường xuyên qua lại.
Thái tử thấy tình hình không ổn, không khỏi có chút sốt ruột, vội nói: “Cảnh Hoàn, đệ đúng là keo kiệt. Không phải là mấy quyển sách sao? Tô tiên sinh thích thì đệ tặng Tô tiên sinh là được, lại còn bắt tiên sinh đến phủ của đệ xem nữa… Nếu đệ thấy tiếc thì mấy quyển sách đó đáng giá bao nhiêu, đệ cứ ra giá, bản Thái tử sẽ mua tặng Tô tiên sinh.”
Bị hắn châm chọc như vậy, Dự vương đành phải nói: “Ta chỉ sợ Tô tiên sinh không nhận, nếu tiên sinh chịu vui lòng nhận thì đương nhiên ta sẽ lập tức đưa tới.”
Mai Trường Tô cười lạnh nhạt. “Đó cũng là bản thảo Dự vương điện hạ yêu thích, Tô mỗ sao có thể giành mất của điện hạ được?”
“Đâu có, Tô tiên sinh giờ đây tài danh như vậy, nếu như Lê lão tiên sinh còn tại thế thì nhất định sẽ xem tiên sinh như đệ tử người đắc ý nhất, bản thảo này về tay tiên sinh thì đúng là không thể thỏa đáng hơn được nữa.” Dự vương vừa tỏ ra hào phóng vừa cố ý hạ thấp Thái tử. “Có điều đệ vẫn phải mạo muội nói một câu, lời nói vừa rồi của hoàng huynh cũng không ổn lắm, những bản thảo này trong mắt người bình thường thì không là gì, nhưng đối với những người kính trọng lão tiên sinh thì lại là vật báu vô giá. Hoàng huynh nói đệ cứ ra giá thì Tô tiên sinh nghe sẽ khó chịu đấy…”
Thái tử lập tức sa sầm mặt, nhưng quả thật xưa nay hắn không thích đọc sách nên cũng không hiểu tâm tư của đám văn nhân này, chỉ sợ lại nói gì sai mà đắc tội Mai Trường Tô nên đành nhẫn nhịn không nói nữa.
Hai người tranh đấu một phen, cũng không thể nói ai thắng ai thua. Thấy Mai Trường Tô đã có vẻ mệt mỏi, không tiện ở lâu, mỗi người lại khách sáo hỏi han vài câu rồi cùng cáo từ.
Ngôn Dự Tân ngồi trong lều nghe bọn họ nói xấu nhau không có gì hay nên đã ra ngoài xem đấu võ từ lâu, lúc bọn họ đi hắn mới chạy về. Thấy Mai Trường Tô ngồi trên ghế ho không ngừng, Tiêu Cảnh Duệ ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cho chàng, Ngôn Dự Tân vội hỏi: “Tô huynh làm sao vậy? Lại tái phát bệnh cũ à?”
“Không sao.” Mai Trường Tô nhận ly trà Tiêu Cảnh Duệ đưa, uống một ngụm, lau nước mắt vừa chảy ra vì ho. “Thái tử và Dự vương điện hạ đều dùng một loại hương thơm gì đó… Ta không thích mùi này…”
“A, ta biết. Đó là long diên hương ở Đông hải do Hoàng thượng ban thưởng, chỉ hai người bọn họ có. Đúng là mùi này hơi nồng, thảo nào Tô huynh lại thấy không quen. Nhưng nghe nói thứ này rất tốt, còn có công hiệu tráng dương nữa.”
“Thế à?” Mai Trường Tô thuận miệng hỏi, thoáng liếc mắt sang bên cạnh nhìn Tạ Bật vẫn làm như không hề chú ý nghe bọn họ nói chuyện.
Thông tin chàng ghét mùi long diên hương chắc chắn tối nay sẽ được Tạ Bật báo cho Dự vương, cho nên lần sau Dự vương đến gặp nhất định sẽ không xức mùi hương này.
Còn Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân thì chắc chắn không phải người của Thái tử, vì vậy sẽ không có ai nói chuyện này với Thái tử. Nhưng nếu lần sau Thái tử gặp chàng mà cũng không xức long diên hương thì có nghĩa trong phủ Dự vương có gián điệp của Thái tử.
Còn nếu Thái tử không biết tin tức này, lần sau gặp chàng vẫn xức hương thì chàng cũng phải đánh giá lại năng lực và thủ đoạn của Dự vương.
Sau đó tình hình yên tĩnh hơn nhiều, không có vị khách nào tới thăm nữa. Bọn họ có thể tập trung xem mấy trận tỷ thí, mặc dù vẫn chưa có cao thủ xuất hiện nhưng cũng không đến nỗi quá kém.
Buổi trưa có một canh giờ tạm nghỉ thi đấu, trên lầu Nghênh Phụng vẫn thấp thoáng bóng người, không biết Hoàng đế bệ hạ còn ở trên lầu không. Có thể Hoàng đế cũng chỉ đến một lát chứ không đủ kiên nhẫn để ngồi xem hết các cuộc so tài kéo dài những mấy ngày liền.
Không biết Ngôn Dự Tân đã lệnh cho hạ nhân đưa rượu và đồ ăn đến từ bao giờ, hắn rất hào hứng bình luận những trận tỷ thí diễn ra vào buổi sáng và ngóng chờ những màn so tài của buổi chiều. Có lẽ trong tất cả mọi người, cũng chỉ có hắn mới thật sự đặt hết tâm tư vào cuộc đấu võ này.
Vừa đến đầu giờ chiều, Tạ Bật đã lấy cớ biến mất. Thấy Mai Trường Tô có vẻ mệt mỏi, Tiêu Cảnh Duệ đề nghị sớm về phủ nghỉ ngơi. Ngôn Dự Tân cố giữ lại mà không được, cũng chỉ có thể đứng một mình bên lều tiễn hai người ra về.
Vừa lên xe ngựa, Mai Trường Tô đã tựa vào đệm, nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Cảnh Duệ cũng không quấy rầy chàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, trầm tư suy nghĩ gì đó.
“Cảnh Duệ, vừa rồi lúc đi ra ngươi có nhìn thấy không?” Sau một lúc lâu, Mai Trường Tô nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Cảnh Duệ hơi giật mình, bàn tay vô thức nắm chặt rèm cửa sổ, hồi lâu mới trả lời: “Có…”
“Có nhìn thấy… vậy có cảm giác gì không?” Mai Trường Tô mở mắt ra, chậm rãi quay sang nhìn người ngồi cùng xe. Tiêu Cảnh Duệ cũng đang chăm chú nhìn chàng, vẻ mặt hơi ghen tị, hơi ngọt ngào, hơi đắng chát, lại có vài phần ngỡ ngàng, nhưng hình như hắn đã suy nghĩ thông suốt.
“Cảm giác đầu tiên là… nàng đã đổi kiểu tóc. Mái tóc buông dài trước kia đã được vấn cao, rất đẹp, đẹp hơn trước kia nhiều…” Tiêu Cảnh Duệ hơi nheo mắt lại, dường như đang mơ màng hồi tưởng. “Sau đó nhìn thấy người bên cạnh nàng, hai người họ nắm tay nhau… Nói thật, lúc này trong lòng ta vẫn thấy khó chịu, có điều lại cảm thấy hai người họ rất hợp nhau. Khi đó nàng quay sang nói chuyện với hắn, hắn yên tĩnh lắng nghe, hình ảnh đó thoạt nhìn rất hài hòa, đặc biệt là khi hắn nhìn nàng… Ánh mắt đó… khiến ta cảm thấy sự chờ đợi của Vân cô nương là rất đáng giá. Có lẽ khi ta say mê nàng nhất cũng không thể nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy… Tô huynh, ta không biết vì sao, chỉ biết bây giờ ta nhất định vẫn không làm được, hình như còn thiếu sót gì đó, nhưng ta lại không biết thứ đó là gì…”
“Bởi vì người đã trải qua sống chết cũng giống như trở về từ thế giới bên kia, còn người chỉ sống ở một thế giới này sẽ rất khó có thể được như bọn họ…” Mai Trường Tô nhìn Tiêu Cảnh Duệ chăm chú, ánh mắt cực kỳ điềm đạm. “Nhưng vì sao phải giống như bọn họ chứ? Nếu có thể sống vui vẻ cả đời trong thế giới đơn thuần chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Lông mày Tiêu Cảnh Duệ giật giật. “Chẳng lẽ Tô huynh cho rằng… phu quân của Vân cô nương từng trải qua…”
“Nếu không từng trải qua cửa ải sinh tử thì sao có thể nói đến duyên số tiền kiếp?” Mai Trường Tô khẽ than một tiếng. “Bất kể giữa bọn họ từng có những chuyện gì, nhưng một mối tình si có thể đơm hoa kết trái như vậy cũng đáng để mọi người ngưỡng mộ.”
“Đúng vậy.” Tiêu Cảnh Duệ nặng nề gật đầu. “Một người tốt như Vân cô nương đương nhiên nên được hưởng tình cảm phu thê ân ái.”
Mai Trường Tô hơi quay mặt đi, che giấu một thoáng ánh sáng lóe lên trong đáy mắt, liền thấp giọng, lẩm bẩm: “Một người đơn thuần thiện lương như ngươi cũng nên có một kết cục tốt đẹp…”
“Tô huynh, huynh nói gì cơ?” Tiêu Cảnh Duệ ghé tai lắng nghe nhưng vẫn không thể nghe rõ.
“Ta nói… người đơn thuần, thiện lương như ngươi, sau này nhất định sẽ gặp được một cô nương như ý…”
“Sau này…” Tiêu Cảnh Duệ thở dài một tiếng, ngơ ngác đến xuất thần, kéo màn xe ra nhìn khung cảnh bên ngoài.
Vốn chỉ định nhìn bâng quơ nhưng vừa nhìn ra cửa xe đã thấy một đám người đang tụ tập tại ngã ba phía trước. Một chiếc xe ngựa đỗ giữa đám đông, có tiếng chửi bới vang lên từ phía đó.
“Cảnh Duệ, dừng xe xem có chuyện gì.” Mai Trường Tô cũng ngồi thẳng dậy nhìn ra. “Ta nghe thấy có tiếng trẻ con.”
“Được.” Tiêu Cảnh Duệ đáp lời, lệnh cho người đánh xe dừng lại, tự mình xuống xe đến gần xem xét. Thì ra đám đông nọ đều mặc phục sức gia đinh giống nhau, chiếc xe ngựa đó có treo biển Hà phủ, những thường dân xung quanh đều không dám đến gần, chỉ đứng phía xa xa xem náo nhiệt.
Tiêu Cảnh Duệ nhướng mày, đại khái đã đoán ra là ai đang phô trương thanh thế. Hắn chen vào trong xem, quả nhiên chính là con trai thượng thư bộ Lại Hà Kính Trung tên là Hà Văn Tân, đang dùng chân đá một đứa bé gầy gò, vừa đá vừa không ngừng chửi bới: “Cái thằng ranh con này, mày dám chạy lung tung làm ngựa của bản thiếu gia hoảng sợ, suýt nữa làm hại bản thiếu gia bị ngã…” Vừa nói còn vừa giật roi ngựa trong tay gia đinh, đang định vung tay quất thì bị một người tóm lấy.
“Thằng khốn nào dám…” Hà Văn Tân giận dữ mắng được nửa câu, quay lại mới thấy rõ mặt Tiêu Cảnh Duệ, nửa câu sau đành nuốt xuống bụng.
Kỳ thực con cháu các thế gia thật sự trong kinh thành đều được dạy bảo đàng hoàng, rất ít kẻ ngang ngược giữa đường giữa phố như thế này, ngay cả một vài kẻ trong lòng không coi bình dân bách tính ra gì nhưng cũng vẫn giữ thân phận, không bao giờ tự tay đánh mắng người khác.
Phụ thân gã Hà Văn Tân này xuất thân khoa cử, sau khi làm quan bị điều nhiệm khắp nơi, con trai vẫn gửi bà nội nuôi nên không được dạy dỗ tử tế. Vừa vào kinh chưa được mấy năm, hắn đã để tiếng xấu khắp kinh thành, may là hắn vẫn biết điều, không bao giờ chọc vào những người không nên chọc mới yên ổn đến giờ.
Lúc này thấy Tiêu Cảnh Duệ ra mặt, hắn đâu còn dám nói nhiều, chỉ vớt vát thêm mấy câu: “Thôi, không thèm chấp vặt”, rồi mang thủ hạ nhanh chóng đi mất.
Mặc dù tức giận nhưng Tiêu Cảnh Duệ cũng không thể bắt hắn lại đánh một trận, hắn lắc đầu, ngồi xuống xem đứa bé nọ.
Đứa bé này có thân hình gầy gò, áng chừng còn chưa đến mười tuổi, trên gương mặt hơi sưng vẫn in hằn mấy vết bàn tay. Thấy người đánh mình đã đi, đứa bé đang co quắp mới hơi thả lỏng, nhanh chóng bò lồm ngồm tìm nhặt những quyển sách rơi khắp nơi dưới đất, xếp thành một chồng cao và dùng tấm vải gói đồ bọc lại, nhưng sách nhiều mà vải nhỏ nên một hồi lâu vẫn không bọc kín được.
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Cảnh Duệ cũng giúp đứa bé nhặt sách, đưa tay khẽ chạm vào vai nó. “Ngươi bị đá mấy cái liền, có bị thương không?”
Đứa bé đó co rúm người tránh bàn tay hắn, cúi đầu không nói.
“Cảnh Duệ.” Mai Trường Tô trên xe ngựa kêu lên. “Bảo đứa nhỏ đó đến đây ta xem xem.”
“Ờ.” Tiêu Cảnh Duệ đưa tay tóm lấy cánh tay đứa bé, nói rất nhẹ nhàng: “Nhiều sách như vậy làm sao ngươi bê đi được? Để ta sai người bê giúp ngươi. Đi, chúng ta qua bên này đã.”
“Tôi bê được…” Nó nhỏ giọng thầm thì nhưng lại không dám vùng vẫy, bị Tiêu Cảnh Duệ nửa kéo nửa ôm đến bên cạnh xe ngựa rồi ấn vào thùng xe. Bàn tay ấm áp, mềm mại của Mai Trường Tô đặt trên vai nó, từ từ đưa xuống, nhẹ nhàng kiểm tra toàn thân nó rất cẩn thận. Khi bàn tay chàng lần đến mạn sườn nó, nó kêu lên một tiếng đau đớn rồi cố gắng tránh né.
“Chắc là bị thương chỗ này.” Tiêu Cảnh Duệ đỡ lấy người đứa bé từ phía sau, nhẹ nhàng cởi áo nó ra. Vừa nhìn thấy người nó, hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Trên thân thể gầy gò của nó, ngoài vết thương mới màu xanh tím ở bên mạn sườn còn có vô số vết thương cũ. Hắn nhìn qua, dường như có chỗ bị gậy đánh, có chỗ bị roi quất, thậm chí còn có chỗ bị ấn bằng sắt nung đỏ, mặc dù dấu vết đã mờ nhưng vẫn có thể tưởng tượng khi đó đứa bé này đã bị hành hạ như thế nào.
“Ngươi là con nhà ai?” Tiêu Cảnh Duệ cố nén sự khiếp sợ, lớn tiếng hỏi. Nhưng nghĩ một lát, hắn lại đổi giọng: “Ngươi là người hầu trong phủ nào? Ai thường xuyên đánh ngươi như vậy…”
“Không…” Nó lập tức phủ nhận. “Mấy năm nay không bị, đó là trước kia…”
“Cho dù là trước kia thì cũng nói với ta là ai đánh?”
“Cảnh Duệ.” Mai Trường Tô nhỏ giọng ngăn cản. “Đừng hỏi nữa, dù xương sườn của nó không gãy thì chắc chắn cũng bị rạn, giờ đưa về phủ mời đại phu khám xem thế nào. Còn chồng sách kia cũng mang đi, xem ra nó vẫn rất coi trọng mấy quyển sách đó…”
Chàng nói không sai, vừa nhìn thấy chồng sách cũng được đưa lên xe, đứa bé thở phào một hơi, nhỏ giọng van xin: “Tôi không sao, mấy người cho tôi xuống, tôi có thể tự về được…”
“Ngươi cần về đâu?” Tiêu Cảnh Duệ thừa cơ vặn hỏi.
Phản ứng của đứa bé hết sức nhạy cảm, nó lập tức cúi đầu.
“Số sách này là ngươi đọc à?” Mai Trường Tô lật xem chồng sách, dịu dàng hỏi.
Có lẽ bởi vì chàng luôn luôn nhã nhặn làm người khác yên tâm, đứa bé ngẩng đầu liếc nhìn chàng, vẻ mặt lập tức bớt cảnh giác, khẽ đáp: “Một số quyển, còn một số xem không hiểu…”
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười một tuổi.”
“Tên là gì?”
Nó im lặng rất lâu, lâu đến mức hai người cho rằng nó sẽ không trả lời, sau đó nó mới thẫn thờ nói hai chữ: “Đình Sinh.”
“Họ gì?”
“Tôi không có họ, tên là Đình Sinh…”
Mai Trường Tô lại quan sát kỹ đứa bé này một lần nữa. Mặc dù hai má sưng đỏ, gương mặt non nớt nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt nó tương đối sáng sủa.
Từ đầu đến giờ lời nói và cử chỉ của đứa bé vẫn hết sức nhẫn nhục, dù người khác làm gì thì nó cũng không có ý định phản kháng, nhưng có một điều lạ là trên người nó lại không có dáng dấp của kẻ hầu người hạ, dường như nó có một cốt cách kiên cường, dù bị hiếp đáp thế nào cũng không trở nên hèn mọn.
“Đình Sinh, nếu bây giờ bọn ta thả ngươi xuống thì sau khi ngươi về, có ai tìm đại phu cho ngươi không?”
Đình Sinh mím chặt môi, hiển nhiên là đáp án phủ định, nhưng nó lại không muốn bịa đặt.
“Vậy chúng ta phải đưa ngươi về chỗ chúng ta ở trước, đợi đại phu khám xong, nếu ngươi không sao thì chúng ta lại đưa ngươi về. Như vậy có được không?”
Đình Sinh cúi đầu không nói, lông mày nhíu chặt.
“Có phải việc này sẽ khiến ngươi gặp phiền phức không?”
Đình Sinh hơi ngập ngừng, môi vẫn mím chặt.
“Ngươi đi ra ngoài một mình à?”
“Không… còn có một người nữa…”
“Người đó đâu?”
“Chạy trước rồi…”
“Nếu ngươi về muộn thì có ai đánh ngươi không?”
Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Đình Sinh, nó lắc đầu. “Bây giờ thì không… nhưng mà không có cơm ăn…”
Tiêu Cảnh Duệ lập tức cảm thấy máu nóng dâng trào, cả giận nói: “Không cho ngươi ăn cơm? Rốt cuộc ngươi ở nhà nào? Người ta đối xử với ngươi như vậy thì ngươi còn về làm gì? Ngươi mau nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi, đến nhà bọn ta cũng được, ít nhất cũng có cơm ăn!”
Đình Sinh ngước lên, ánh mắt già dặn và tỉnh táo hơn nhiều so với độ tuổi của nó. “Công tử thấy tôi đáng thương, muốn thu nhận tôi đúng không?”
Tiêu Cảnh Duệ ngẩn người, lúng túng giải thích: “Không… ý ta là…”
“Tôi không có quyền được thu nhận, tôi nhất định phải trở lại nơi đó… Nếu có thể thì đã có người thu nhận tôi từ lâu rồi…”
“Ngươi có khế ước bán thân đúng không?” Tiêu Cảnh Duệ suy đoán. “Là bán cho nhà ai? Ngươi nói đi, ta có thể thỏa thuận với họ.”
Đình Sinh hờ hững cúi đầu. “Không, như vậy không được.”
“Ngươi biết hắn là ai không?” Mai Trường Tô nhìn đứa bé, nói. “Phụ thân của hắn là hầu gia, mẫu thân là công chúa, hắn là người có địa vị rất cao. Trong thành Kim Lăng, bất kể ngươi bị bán cho nhà ai, chỉ cần hắn đứng ra thương lượng thì chủ nhân cũ của ngươi sẽ phải nể mặt hắn, ngươi hiểu chưa?”
Đình Sinh vẫn cúi đầu, nói bằng giọng rất kiên định: “Không, vẫn không được.”
Mai Trường Tô và Tiêu Cảnh Duệ nhìn nhau, đang định nói tiếp thì người đánh xe đã cao giọng báo: “Đại công tử, về đến phủ rồi.”
“Nào, cứ đi vào phủ đã.” Tiêu Cảnh Duệ bế đứa bé, nhảy xuống xe ngựa, phân phó đám hạ nhân: “Đi mời một đại phu đến.”
Mai Trường Tô cũng đi xuống theo, trên tay bê chồng sách nặng, trong lòng thắc mắc không biết đứa bé gầy gò này làm thế nào mà bê nổi.
“Để ta đỡ cho.” Tiêu Cảnh Duệ vừa bước tới thì một nô bộc đã vội vã tiến lên trước đỡ lấy chồng sách. Hắn liền dìu Mai Trường Tô bước xuống xe.
Đình Sinh nhanh chóng liếc thấy tấm biển đề “Phủ Ninh Quốc hầu” treo trên cổng, ánh mắt chợt trở nên u ám. Nó nhanh chóng cúi đầu nhưng sự thay đổi này vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Mai Trường Tô.
Hai người dẫn đứa bé đến Tuyết Lư, đại phu nhanh chóng tới khám bệnh cho nó, kết luận là xương sườn bị rạn, phải nghỉ ngơi, phải ăn uống tẩm bổ, hơn nữa tuyệt đối không được làm việc nặng, nếu không thân thể non nớt của nó sẽ rất dễ bị dị tật.
Nhìn dáng vẻ của Đình Sinh là biết điều kiện sống hiện nay của nó không tốt, nếu để nó trở về nơi đó thì sợ rằng cả hai điều đại phu dặn đều không thể làm được. Nhưng bất kể Tiêu Cảnh Duệ vặn hỏi như thế nào, Đình Sinh vẫn không chịu tiết lộ nó sống ở đâu.
Mai Trường Tô không nóng ruột như Tiêu Cảnh Duệ, chàng chỉ sai người đưa đồ ăn đến cho Đình Sinh và dặn dò nó ngủ sớm cho khỏe.
Sau đó thấy nó thật sự không ngủ được vì trong lòng bất an, chàng liền mở một quyển sách để thăm dò trình độ học vấn của nó.
“Ngươi không có thầy dạy học à?”
“Ừm.”
“Vậy ai dạy ngươi đọc chữ?”
“Mẹ tôi.”
Mai Trường Tô trầm ngâm một lát.
Xem ra đứa bé này tuy có lòng hiếu học nhưng kiến thức tương đối nông cạn, tạp nham, kể cả đống sách này cũng không có hệ thống, không giống như một danh sách mà người có học vấn kê ra cho nó. Có lẽ là tự nó đi chọn mua, có điều không biết nó lấy tiền ở đâu ra để mua số sách này?
“Đình Sinh, không thể đọc sách như vậy được.” Mai Trường Tô kiên nhẫn sắp xếp lại đống sách cho nó, lại lấy thêm rất nhiều sách trong phòng mình ra, ghi rõ thứ tự trước sau. “Ngươi phải đọc những quyển sách này trước. Những quyển này là nền tảng, văn phong ngừng, ngắt đều ngắn gọn, rõ ràng, đạo lý làm người cũng rõ ràng. Giống như dựng nhà, móng phải chắc thì nhà mới không nghiêng, nếu cứ đọc bừa thì không thể lĩnh hội được chân ý mà sẽ chỉ làm loạn tính tình. Còn mấy quyển này là sách hay, nhưng ngươi nhỏ tuổi, chữ còn chưa biết hết, không có người giảng giải thì sẽ xem không hiểu, giờ tạm thời để đó, sau này có cơ hội thì cứ việc tới hỏi ta.”
Mắt Đình Sinh lập tức sáng lên, nhưng rồi lại ảm đạm.
Bản năng cho nó biết vị đại ca trước mặt này nhất định là một người có học vấn rất cao, nhưng việc thường xuyên đến hầu phủ để thỉnh giáo chàng thì lại là điều không thể đối với nó.
“Xin đa tạ.” Đình Sinh đứng dậy, cúi mình vái chào thật sâu. “Tôi có thể đi chưa?”
“Cái đứa nhỏ này…” Tiêu Cảnh Duệ đau đầu nhìn nó. “Ngươi vốn đã có nhiều sách, bây giờ Tô tiên sinh lại cho ngươi thêm bao nhiêu nữa, ngươi làm sao mang đi được chứ?”
Đình Sinh nhìn đống sách cao như ngọn núi nhỏ đó, thật sự là không muốn bỏ lại một quyển nào, thế là cắn răng mạnh miệng đáp: “Tôi mang đi được.”
“Ngươi đừng nói xằng bậy.” Tiêu Cảnh Duệ vội kéo nó lại. “Giờ ngươi đang bị thương, không thể làm việc nặng như vậy được. Để ta sai người đưa ngươi về.”
Đình Sinh kiên quyết lắc đầu.
Tiêu Cảnh Duệ quả thực không thể làm gì được đứa nhỏ này, không khỏi chán nản quay sang nhìn Mai Trường Tô.
Mai Trường Tô suy nghĩ một lát, đang định nói chuyện thì một tiếng quát lớn vang lên bên ngoài Tuyết Lư, chính là giọng của Phi Lưu, ngay sau đó có người kêu to: “Tiểu thiếu gia, người này không đánh được, đây là…”
“Xông lên, đánh!” Phi Lưu lạnh lùng nói một câu, tiếng tay áo xé gió càng dữ dội.
“Ngươi là ai mà dám cản ta…” Tiếng một người khác giận dữ quát hỏi, nhưng lời nói dở chừng lập tức dừng lại, đại khái là bị thế công của Phi Lưu uy hiếp, căn bản không lên tiếng được nữa.
“Ra ngoài! Không đánh!” Có lẽ vẫn nhớ lời dặn dò của Mai Trường Tô nên Phi Lưu không hạ độc thủ, có điều ngữ điệu vẫn lạnh như băng, không hề có ý nhượng bộ.
Mặc dù không nghe ra nam nhân bị ngăn ở bên ngoài rốt cuộc là ai, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn lập tức chạy ra xem. Một lát sau tiếng hắn cũng vang lên: “Phi Lưu, không được đánh, người này là khách, có thể đi vào!”
“Không thể! Ra ngoài!” Phi Lưu kiên quyết nói.
Mai Trường Tô không khỏi chau mày.
Ngoài vài người Phi Lưu đã biết, bình thường khách khứa tới thăm đều có hạ nhân đi vào thông báo, nếu bằng lòng gặp thì chàng sẽ dặn Phi Lưu không cần ngăn lại, cho nên trước giờ chưa từng xảy ra xung đột gì.
Hiển nhiên là vị khách này dựa vào thân phận nào đó để đi thẳng từ ngoài vào đây, đám tôi tớ trong phủ không những không dám cản lại mà còn không kịp chạy vào thông báo trước, vì thế mới bị Phi Lưu chặn lại.
Đối với loại khách vô lễ như vậy, Mai Trường Tô vốn không muốn tiếp. Đang định cao giọng từ chối tiếp khách thì ánh mắt chàng chợt nhìn thấy Đình Sinh.
Mặt nó trắng bệch, ngẩng đầu há miệng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hai bàn tay nó nắm chặt vào nhau vặn vẹo.
Mai Trường Tô lập tức thay đổi chủ ý, nói vọng ra ngoài: “Phi Lưu, cho khách vào!”
Tiếng đánh nhau biến mất, tiếng Tiêu Cảnh Duệ lập tức vang lên, giọng nói rất khách khí: “Điện hạ không bị thương chứ? Sao ngài lại xông vào như vậy? Có việc gấp gì à? Phụ thân ta không có nhà, hay là ta đưa ngài đến chính sảnh đợi…”
“Không phải ta đến tìm Tạ hầu gia.” Người nọ vừa nói vừa đi vào Tuyết Lư, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mai Trường Tô, bước chân hắn lập tức không tự chủ được mà dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy Đình Sinh đang đứng ở đó yên lành mới định thần, hỏi một câu: “Đình nhi, ngươi không sao chứ?”
“Ngài biết đứa bé này à?”
“Cảnh Duệ.” Người nọ quay sang, nghiêm mặt nói. “Ta nghe nói đứa bé này không cẩn thận lao vào xa giá của quý nhân trên đường, có thể đã làm kinh động khách quý của ngươi, cũng khó trách ngươi lại tức giận. Có điều nói thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con, mong ngươi nể mặt ta, để ta nhận lỗi với khách quý của ngươi rồi tha cho nó về.”
Tiêu Cảnh Duệ sững sờ nhìn hắn một lát, đến tận lúc Mai Trường Tô cười một tiếng, hắn mới bật cười theo. “Chắc là điện hạ hiểu lầm rồi. Đình Sinh không lao vào xe của ta, chúng ta đi qua gặp phải nên nhân tiện đưa nó về xem xét thương thế thôi. Nếu ngài không tin thì có thể hỏi nó.”
Người nọ lập tức sửng sốt, quay lại nhìn vẻ mặt Đình Sinh, lại nghĩ đến tính tình Tiêu Cảnh Duệ trước giờ, biết hắn không bịa đặt, vẻ mặt lập tức tỏ ra khó xử.
“Thật sự không biết là Tĩnh vương điện hạ giá lâm.” Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy thi lễ. “Vừa rồi Phi Lưu mạo phạm điện hạ, mong điện hạ thứ lỗi!”
Tiêu Cảnh Duệ vội tiến lên giới thiệu: “Tĩnh vương điện hạ, vị này là Tô tiên sinh, Tô Triết.”
Thất hoàng tử Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm năm nay ba mươi mốt tuổi, là một người cao lớn, khỏe mạnh, tướng mạo không khác các huynh đệ của hắn bao nhiêu, có điều vì quanh năm cầm quân bên ngoài nên bên cạnh quý khí hoàng tộc lại thêm vài phần cương nghị, da mặt da tay cũng không được chăm sóc cẩn thận như các hoàng tử khác.
Nghe tên Tô Triết, hắn vẫn không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, đại khái là nể tình Tiêu Cảnh Duệ giới thiệu trịnh trọng như thế nên hắn mới khách sáo chào đáp lễ.
Ngược lại, dưới bề ngoài bình thản, ung dung, Mai Trường Tô lại chăm chú quan sát hắn thật tỷ mỉ.
“Đình Sinh là người trong phủ Tĩnh vương điện hạ à?” Sau khi mời khách ngồi, Tiêu Cảnh Duệ lập tức hỏi.
“Ơ… Không phải…” Tĩnh vương có vẻ hơi lúng túng, dường như không biết nên nói thế nào mới phải. “Đình Sinh bây giờ… ở trong Dịch U đình…”
“Dịch U đình?” Tiêu Cảnh Duệ chưa bao giờ nghĩ rằng Đình Sinh lại ở nơi này, buột miệng nói: “Đó chẳng phải chỗ giam giữ các cung nô bị phạt sao? Nó còn nhỏ như vậy, phạm tội gì mà bị nhốt ở đó?”
Đình Sinh mím chặt môi, đường nét cứng rắn, trên mặt không còn màu máu.
“Nó được sinh ra ở đó, bị giam cùng với mẹ.” Tĩnh vương biết, dù mình không nói thì Tiêu Cảnh Duệ cũng dễ dàng tra ra được nên dứt khoát nói thẳng. “Nếu không có chuyện gì thì mau để nó theo ta về. Theo quy định thì người trong Dịch U đình không thể qua đêm ở bên ngoài, bây giờ nhất định là mẹ nó đang rất sốt ruột…”
“Ngài biết mẹ nó?” Tiêu Cảnh Duệ biết không nên hỏi sâu thêm nhưng hắn thật sự không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ của mình.
Chính phi của Tĩnh vương qua đời nhiều năm trước, bây giờ bên cạnh hắn chỉ có hai thứ phi thành thân theo ý chỉ của Hoàng đế, không còn tì thiếp nào khác. So với các hoàng tử khác thê thiếp đầy nhà thì hắn thật sự là một kẻ khác người, nói không chừng, chính là bởi vì yêu mến một cung nô mang tội nào đó, nếu nghĩ xa hơn, có khi đứa nhỏ này chính là…
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy trí tưởng tượng của mình ngày càng thu hẹp khoảng cách sắp đuổi kịp Ngôn Dự Tân rồi, điều này quá nguy hiểm. Hắn vội ngừng tưởng tượng, hơi xấu hổ cười cười.
Tĩnh vương lớn hơn hắn vài tuổi, cũng từng trải hơn nhiều, lại là người thông minh, chỉ liếc qua đã biết Tiêu Cảnh Duệ nghĩ gì nhưng cũng không định bóc trần.
Thực ra hắn cũng mới vô tình phát hiện sự tồn tại của Đình Sinh mấy năm trước, khi đó đứa bé này thật sự bị hành hạ không còn ra hình người. Mấy năm nay, mặc dù hắn đã dùng quyền lực của mình để che chở cho nó không còn bị đánh đập nhưng dù sao vẫn không thể bảo vệ nó hoàn toàn.
Vì vậy mỗi lần rời kinh đi tuần biên cương, trong lòng hắn đều không tránh khỏi lo lắng.
Lần này vừa về kinh được vài ngày, sau khi làm xong một số sự vụ ở bộ Binh hắn mới thu xếp được thời gian đi thăm nó, nhưng lại nghe một đứa bé khác ở trong đình nói nó đã gây họa trên đường nên vội vã hỏi thăm rồi chạy tới đây cứu nó, may mà không xảy ra chuyện gì.
“Tự ý xông vào hầu phủ là lỗi của bản vương, hôm khác bản vương nhất định sẽ đến tạ lỗi.” Tĩnh vương không nói thêm nữa, đứng dậy liếc Đình Sinh một cái. “Thời gian không còn sớm nữa, ta xin…”
Hắn còn chưa nói xong thì Mai Trường Tô đột nhiên bắt đầu ho, dường như lúc đầu còn cố kiềm chế nhưng sau đó càng ho dữ dội như thể sắp xé rách cả lục phủ ngũ tạng, gân xanh nổi đầy trên trán, những giọt mồ hôi lạnh chảy ra to bằng hạt đậu.
Dù đã quen biết Mai Trường Tô nhiều ngày nhưng Tiêu Cảnh Duệ chưa bao giờ thấy chàng ho như vậy. Hắn lập tức hoảng hốt, vội chạy tới vỗ lưng cho chàng nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Lúc đưa khăn tay cho Mai Trường Tô, hắn phát hiện thái dương chàng nóng rát nhưng má lại lạnh buốt nên càng bối rối, vội gọi người đi mời đại phu.
Ngay cả Phi Lưu cũng xông vào ôm chặt thân thể đang run rẩy của Mai Trường Tô, giống như một đứa bé hoảng sợ nói không nên lời, chỉ biết kêu a a không ngừng.
Một hồi lâu sau Mai Trường Tô mới bình thường trở lại, nhẹ nhàng bỏ chiếc khăn tay che miệng ra. Một vết máu thoáng hiện trên chiếc khăn, nhanh chóng bị chàng gấp lại che mất.
Tiêu Cảnh Duệ đã nhìn thấy hết, trong lòng rất xót xa nhưng hắn không nói gì đến chuyện này mà chỉ nhỏ giọng nói thầm vào tai chàng: “Tô huynh, có cần uống một viên thuốc của Tuân tiên sinh không?”
“Không cần.” Mai Trường Tô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, quay sang nở một nụ cười với Phi Lưu. “Ta chỉ ho thôi mà, Phi Lưu đừng sợ, buổi tối Phi Lưu đấm lưng cho ta là được…”
“Đấm lưng!”
“Đúng vậy, có Phi Lưu của chúng ta đấm lưng, ta sẽ không việc gì hết…”
Tĩnh vương vẫn đứng nhìn bên cạnh, đi cũng không được, ở cũng không xong. Lúc này thấy Tô Triết đã đỡ hơn, hắn vội tiến lên hỏi han: “Sao vậy? Tô tiên sinh thân thể có bệnh à?”
Mai Trường Tô chậm rãi đưa ánh mắt nhìn Đình Sinh vẫn ngẩn ngơ mở to mắt, chàng mỉm cười đưa tay vẫy nó. “Đình Sinh, ngươi lại đây một lát!”
Đình Sinh thoáng nhìn Tĩnh vương, mặc dù không biết chàng định làm gì nhưng vẫn chậm rãi đi tới gần chàng.
“Đình Sinh, ngươi có muốn ta dạy ngươi học không?”
Đình Sinh giật mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Tĩnh vương cau mày, nói: “Tô tiên sinh, Đình Sinh là người trong Dịch U đình…”
“Ta biết.” Đại khái là vì vừa rồi ho quá dữ dội nên hai mắt chàng vẫn còn hơi ướt, nhưng chính vì vậy mà ánh mắt càng có vẻ nóng bỏng. “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn hay không?”
Đình Sinh hít sâu mấy hơi, không biết tại sao nó lại đột nhiên cảm thấy đây nhất định là một cơ hội, vì vậy nó cắn răng, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Tôi muốn!”
“Tốt!” Nụ cười trên gương mặt trắng xanh của Mai Trường Tô càng tươi hơn, chàng đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của nó. “Ngươi cứ đi về đi. Ta nhất định sẽ có cách để ngươi có thể đến chỗ ta.”
Nghe thấy lời hứa hẹn bất ngờ này của Mai Trường Tô, người kinh ngạc nhất lại là Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm, bởi vì hắn biết rõ thân phận của đứa bé kia hơn Tiêu Cảnh Duệ, cũng biết rõ đưa Đình Sinh ra khỏi Dịch U đình là chuyện khó khăn đến thế nào.
Mấy năm nay, một hoàng tử như hắn đã rất cố gắng mà cũng không thể thu nhận Đình Sinh vào phủ, còn người thanh niên này chỉ là một bằng hữu của đại công tử phủ Ninh Quốc hầu mà thôi, cho dù Tiêu Cảnh Duệ dốc sức giúp thì e rằng cũng chỉ phí công vô ích, còn khiến Đình Sinh lại thất vọng một lần nữa.
“Tô tiên sinh nhất định là người có tâm địa thiện lương, không muốn thấy đứa bé này phải chịu khổ.” Tĩnh vương thản nhiên nói. “Có điều người ở Dịch U đình phải được thánh chỉ đặc xá mới có thể rời khỏi, không phải chuyện dễ dàng như vậy. Tô tiên sinh cho rằng Ninh Quốc hầu chỉ cần nói một câu là được sao?”
Tiêu Cảnh Duệ vội nói: “Ta có thể nhờ phụ thân vào gặp Thánh thượng…”
Cảnh Duệ.” Tĩnh vương lập tức ngắt lời hắn. “Vì con của một cung nô trong Dịch U đình mà ngươi đi nhờ Ninh Quốc hầu vào gặp Thánh thượng? Đừng có nói chuyện buồn cười như vậy.”
“Nhưng…” Tiêu Cảnh Duệ còn định nói thêm nhưng Mai Trường Tô đã giữ tay hắn lại. “Cảnh Duệ, Tĩnh vương điện hạ nói đúng, mỗi người trong Dịch U đình đều có tội danh của mình, không đơn giản như việc ngươi thấy ai ngoài phố đáng thương thì cứ mua về. Chuyện này ngươi ngàn vạn lần không thể nói với hầu gia, cũng không được nhắc tới với bất kỳ ai khác, nhớ chưa?”
“Huynh không cần bọn ta giúp đỡ?” Tiêu Cảnh Duệ hơi kinh ngạc. “Vậy huynh định cứu nó thế nào? Chẳng lẽ phải đến nhờ Thái tử và Dự vương điện hạ hay sao?”
Lông mày Tĩnh vương khẽ giật, một tia sáng sắc bén như lưỡi đao lóe lên trong mắt, hắn lạnh lùng nói: “Thì ra Tô tiên sinh… lại có giao tình với Thái tử và Dự vương điện hạ, đúng là thất kính!”
Mai Trường Tô liếc nhìn hắn vẻ không hề quan tâm, tiếp tục nói với Tiêu Cảnh Duệ: “Cảnh Duệ, ngươi cứ tin ta. Chỉ khi những người khác không biết thì ta mới có thể nắm chắc cứu được Đình Sinh. Con của tội nô như nó, người càng có địa vị đến thỉnh cầu đặc xá thì Bệ hạ lại càng nghi ngờ. Nếu không phải như vậy thì Tĩnh vương điện hạ sớm đã có thể cứu nó ra rồi. Ngươi phải đáp ứng ta coi như không biết chuyện này, sau này cũng không được nhắc đến nữa, được không?”
Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác nhìn chàng, trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm và tôn kính đối với chàng nên hắn vẫn gật đầu.
Lúc này có gia nhân bẩm báo bên ngoài: “Đại công tử, hầu gia đã hồi phủ.”
Mai Trường Tô nảy ra một ý, nhân cơ hội nói: “Ngươi mau đi vấn an hầu gia đi, không cần ở đây với ta nữa.”
“Nhưng thân thể của huynh…”
“Không việc gì, ngươi cũng biết ta ho suốt ngày mà, không có gì đáng ngại. Hầu gia hồi phủ, ngươi làm sao có thể không đến vấn an? Nếu vì phải ở đây với ta mà quên cả lễ số của con cái đối với cha mẹ thì hầu gia nhất định sẽ cảm thấy ta là một bằng hữu tồi, không nên cho ngươi qua lại. Mau đi đi!”
Tiêu Cảnh Duệ nghe lời, đứng dậy quay sang Tĩnh vương, nói: “Tĩnh vương điện hạ, vậy tôi đưa ngài ra ngoài trước.”
“Tĩnh vương điện hạ có thể ở lại thêm chốc lát không? Về Đình Sinh… ta còn có vài chuyện muốn hỏi ngài…” Mai Trường Tô cười, nói.
Ánh mắt Tĩnh vương khẽ động, không đoán được người thanh niên ốm yếu, kỳ lạ này rốt cuộc là ai nên cũng muốn quan sát thêm một lát, vì vậy gật đầu, nói với Tiêu Cảnh Duệ: “Ngươi cứ đi trước đi, phong cách hành sự của Tô tiên sinh khác người như vậy, bản vương cũng muốn trao đổi thêm một chút.”
“Vậy thì ta xin phép đi trước.” Tiêu Cảnh Duệ áng chừng phụ thân đã vào đến cổng trong nên hơi sốt ruột, vội vã hành lễ rồi đi nhanh về phía chính viện.
Chủ nhà đã đi, hai người ở lại trong viện nhưng không nói chuyện ngay.
Sắc mặt lạnh như băng, Tĩnh vương quan sát kĩ người đang ngồi trên ghế dài dưới bóng cây với vẻ cảnh giác.
Không giống hắn, thái độ của Mai Trường Tô thoải mái hơn nhiều. Chàng vừa thấp giọng dặn dò Phi Lưu ra ngoài viện, vừa chọn một quyển sách đuổi Đình Sinh ra góc khác ngồi đọc, sau đó mới quay sang nhìn vị hoàng tử kia và mỉm cười.
“Cho dù Tĩnh vương điện hạ có địch ý với tại hạ thì cũng không cần phải thể hiện rõ ràng như thế.” Mai Trường Tô khoan thai nói. “Ít nhất thì bây giờ ngài và ta đều có một mục đích chung là phải cứu Đình Sinh.”
“Chính điều này khiến ta thấy khó hiểu.” Ánh mắt của Tĩnh vương tràn ngập hồ nghi. “Vì sao ngươi lại toàn tâm muốn cứu Đình Sinh như vậy? Chỉ vì thông cảm hay sao?”
“Đương nhiên không chỉ như thế.” Mai Trường Tô thoáng nhìn bóng dáng gầy gò đang cúi đầu đọc sách ở góc viện, ánh mắt rất dịu dàng. “Tư chất của nó rất tốt, ta muốn thu nhận nó làm đệ tử.”
Tĩnh vương “hừ” một tiếng. “Thiên hạ thiếu gì những đứa trẻ có tư chất tốt hơn nó, chỉ dựa vào bằng hữu của tiên sinh, công tử Ninh Quốc hầu, Thái tử điện hạ, Dự vương điện hạ, muốn thu nhận đệ tử có tư chất cao đến mấy cũng đâu khó gì?”
“Vậy vì sao điện hạ lại che chở Đình Sinh như thế? Đường đường là một hoàng tử, vậy mà lại xông vào phủ Ninh Quốc hầu chỉ vì một tội nô nhỏ bé, e là cũng không đơn giản chỉ vì thông cảm?”
Tĩnh vương nhẹ nhàng nói: “Ta rất thích mẫu thân của Đình Sinh, yêu ai yêu cả đường đi…”
“Ngài đích xác là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng “ai” ở đây tuyệt đối không phải mẫu thân của nó…” Mai Trường Tô thoáng nhắm mắt, trên gương mặt không hề có biểu cảm gì, giống như đã đeo lên một chiếc mặt nạ. “… Mà là phụ thân của nó…”
Tĩnh vương chấn động toàn thân, cơ mặt giật giật giống như không thể khống chế cảm xúc, hai tay buông xuôi bên người nắm chặt thành quyền, dường như đang vận hết sức kiềm chế để không đấm thẳng vào mặt người thanh niên này.
“Đại khái đây chính là ưu thế từ sự chênh lệch tuổi tác giữa ta và Cảnh Duệ, ta vừa nghe đã có thể suy đoán ra là chuyện gì, nhưng hắn không thể, bởi vì khi đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ biết học bài tập võ, đối với hắn, đó là chuyện quá xa xôi…” Mai Trường Tô căn bản không thèm nhìn Tĩnh vương, trên mặt lộ ra một nụ cười bi thương. “Đình Sinh mười một tuổi, sinh ra trong Dịch U đình, nó là con của ai? Căn cứ vào thời gian thì người hợp lý nhất chính là người nọ… Hai ngài từng cùng nhau xuất chinh, chắc là tình cảm rất tốt…”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm đâm tới như kim, giọng điệu lạnh băng: “Ngươi… rốt cuộc là ai?”
“Thái tử và Dự vương đều không phải bằng hữu của ta, bọn họ đang lôi kéo ta.” Mai Trường Tô cười, tự giễu. “Ngài biết Lang Gia các đánh giá ta thế nào không? “Kỳ lân tài tử, có người này sẽ có thiên hạ.” Nếu như những chuyện lớn liên quan đến các vị hoàng tử mà ta cũng không biết thì làm sao có thể được coi là kỳ lân tài tử gì đó chứ?”
“Nói như vậy nghĩa là ngươi đang dốc sức thu thập các bí mật và tư liệu để tích cóp vốn liếng cho hành động của chính mình sau này?”
“Không sai.” Mai Trường Tô nhanh chóng khẳng định. “Làm kỳ lân thì có gì không tốt? Được người khác nhờ cậy, kiến công lập nghiệp, nói không chừng sau này còn có thể được đưa vào Thái miếu, lưu danh vạn thế.”
Ánh mắt Tĩnh vương sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng: “Như vậy tiên sinh muốn chọn Thái tử hay là muốn chọn Dự vương?”
Mai Trường Tô hơi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tán cây đã bắt đầu thưa thớt lá, nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Rất lâu sau đó, chàng mới chậm rãi thu ánh mắt, quay lại, chăm chú nhìn Tĩnh vương. “Ta muốn chọn ngài, Tĩnh vương điện hạ.”
“Chọn ta?” Tĩnh vương ngẩng mặt cười to, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương. “Ngươi đúng là không có mắt nhìn người. Mẫu thân ta chỉ là một thứ tần, cũng không có ngoại thích hiển quý. Ta, ba mươi mốt tuổi còn chưa được phong thân vương, xưa nay chỉ giao thiệp với những gã thô tục trong quân, không hề có quan hệ với quan lại trong triều cũng như ba tỉnh sáu bộ. Ngươi chọn ta thì có thể làm gì?”
“Điều kiện của ngài quả thật không tốt lắm.” Mai Trường Tô thản nhiên nói. “Chỉ tiếc ta không có lựa chọn nào tốt hơn.”
“Ngươi nói vậy là sao? Thái tử và Dự vương đều rất có thực lực, bất kể là ai trong bọn họ giành được đế vị cũng không có gì lạ…”
“Chính là bởi vì bất kể ai trong bọn họ giành được đế vị cũng không có gì lạ nên ta mới không muốn chọn bọn họ. Chỉ dựa vào sức một mình ta mà đưa được một người ai cũng không ngờ lên bảo tọa, như vậy mới chứng tỏ được bản lĩnh kỳ lân của ta, không phải sao?”
Tĩnh vương nhìn Mai Trường Tô chăm chú, quả thực không xác định được người này đang nói đùa hay là nói thật.
“Tĩnh vương điện hạ, ngài nói thật đi!” Mai Trường Tô bình tĩnh nhìn Tĩnh vương, vẻ mặt như một ác ma đang dụ dỗ người khác sa đọa. “Chẳng lẽ ngài thật sự không muốn làm hoàng đế sao?”
Trái tim Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm như giật thót, hàm răng cắn chặt.
Thân là một hoàng tử, nếu nói từ trước đến nay đều không mơ ước ngôi vị hoàng đế thì là nói dối. Nhưng nếu nói hắn vẫn luôn nghĩ đến điều này mà coi việc giành được ngôi vị hoàng đế là mục tiêu quan trọng nhất của đời mình thì cũng không phải là nói thật.
Tuy nhiên, nếu có thể cắt đứt con đường giành ngôi báu của Thái tử và Dự vương thì hắn lại sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
“Nếu cứu được Đình Sinh thì coi như đây là món quà gặp mặt khi ta đến nương nhờ Tĩnh vương điện hạ.” Ánh mắt Mai Trường Tô hờ hững nhưng lời nói lại làm cho lòng Tĩnh vương như dậy sóng. “Đại hoàng tử, người huynh trưởng ngài tôn kính nhất, giúp cốt nhục duy nhất của đại hoàng tử rời khỏi một nơi như Dịch U đình có phải là tâm nguyện của ngài không?”
Lông mày Tĩnh vương rung rung, hắn gằn giọng hỏi từng chữ: “Ngươi thật sự có thể làm được?”
“Có thể.”
“Nhưng… ta không thích loại người lắm mưu nhiều kế như ngươi, cho dù ngươi nâng đỡ ta leo lên ngôi vị hoàng đế cũng chưa chắc đã có thể nhận được vinh sủng tột cùng, như vậy ngươi cũng không ngại sao?”
“Ta đã là người lắm mưu nhiều kế như vậy thì tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội để thương lượng điều kiện với Tĩnh vương điện hạ.” Mai Trường Tô nhoẻn miệng cười, cả người lại toát ra khí chất như trăng thanh gió mát, hoàn toàn không u ám như những gì chàng nói. “Ngài chắc cũng không phải loại người sẽ giết công thần chứ? Thái tử và Dự vương dù sao cũng giống loại người đó hơn ngài…”
Tĩnh vương mím môi, bắt đầu suy tư cẩn thận.
Lời của tên Tô Triết này nói thật sự quá khó tin, nhưng thần thái của hắn lại cực kỳ nghiêm túc. Nếu nói hắn đang dối gạt người ta thì lại không đoán ra được động cơ của hắn.
Hơn nữa, bất kể là Thái tử hay Dự vương đều chưa từng coi các huynh đệ còn lại là địch thủ đáng để lao tâm đối phó, nên sẽ không phái một người lợi hại như gã Tô Triết này đến chỉ để thăm dò thái độ của mình.
Vậy thì rốt cuộc hắn muốn làm gì? Thật sự chỉ vì chọn một người mà hắn muốn phò tá hay sao?
“Điện hạ vẫn nên suy nghĩ, quyết định sớm thì tốt hơn, dù sao trước khi trời tối, Đình Sinh cũng nhất định phải về.” Mai Trường Tô không nhanh không chậm thúc giục.
Cuối cùng, Tĩnh vương cắn răng hạ quyết tâm. “Được, chỉ cần ngươi thật sự có thể làm cho Thái tử và Dự vương vô duyên với đế vị, ta sẽ phối hợp với ngươi.”
“Quyết tâm ở mức độ đó vẫn không đủ, ngài nhất định phải coi đế vị như mục tiêu mình tuyệt đối phải giành lấy mới được.” Từng câu từng chữ của Mai Trường Tô lạnh như băng. “Thái tử và Dự vương có thực lực thế nào? Muốn làm bọn họ thất bại thì phải có một người khác thành công. Người này không phải ngài thì còn có thể là ai? Trong số các hoàng tử khác còn tại thế thì Tam điện hạ tàn tật, Ngũ điện hạ nhát gan như chuột, Cửu điện hạ quá nhỏ… Ta nói rồi, điều kiện của ngài không tốt, nhưng đã không còn lựa chọn nào khác…”
“Ngươi nói chuyện đúng là không khách sáo.” Trong mắt Tĩnh vương lóe lên tia sáng hứng thú. “Đã định đến nương nhờ ta mà ngươi cũng không sợ nói như vậy sẽ đắc tội ta ư?”
“Ngài chỉ thích nghe lời dễ nghe thôi sao?” Giọng Mai Trường Tô tỏ ra rất mệt mỏi, chàng tựa vào lưng ghế mềm, hai mắt như khép hờ. “Xin điện hạ yên tâm, cùng lắm là mười ngày sau đại hội kén rể của quận chúa Nghê Hoàng, ta sẽ có thể đưa Đình Sinh ra ngoài. Còn bây giờ… thứ cho ta không thể tiễn xa.”
Nói xong, chàng dứt khoát nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.
Đối với một cử chỉ vô lễ như thế, Tiêu Cảnh Diễm lại không hề để ý. Hắn chỉ thoáng nhìn Mai Trường Tô, không nói gì, đứng dậy gọi Đình Sinh tới, giúp nó cầm bao sách, rất dứt khoát rời khỏi Tuyết Lư.