Tôi cuộn tròn trong đống to quần áo, đầu như bị nổ, ngơ ngẩn nghe sự tương hỗ.... của Chí Chí và Hoa Thành.
"Biến thái! Anh ra đi! Ra đi!" Cũng là nói, đã... vào trong rồi.
"Khi làm việc này, dùng miệng nói chính là giết chết phong cảnh." Hoa Thành nói xong liền phong kín miệng Chí Chí, bởi vì Chí Chí chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư .
"A!" Hoa Thành đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng.
Sao vậy? Sao rồi? Tôi vội vàng dựng đứng tai.
Tiểu Hoa nhà anh ta bị gãy rồi, trẹo bị thương rồi, thể xương xốp gãy rồi?
"Bỏ miệng anh ra, không em gắn đứt lưỡi anh!" Chí Chí lại nói chuyện rồi, xem ra vừa nãy cắn là môi.
"Lẽ nào em không biết phản kháng như vậy càng thu hút "hứng tình" của đàn ông?" trong giọng Hoa Thành hàm ý cười.
"Chẳng trách anh muốn em thưởng thức?" Chí Chí cắn răng nói.
"Thực ra, em cũng rất thích... chẳng phải ư?" Hoa Thành nói nhỏ, giọng nói cuốn hút, hơn nữa... còn quyến rũ nữa, khiến tôi đỏ mặt tía tai.
Chí Chí thốt ra một câu từ kẽ răng: "Anh, đúng... là... cặn bã!"
Hoa Thành không để ý, chỉ nói khẽ: "Còn em, lại là người phụ nữ của kẻ cặn bã."
Anh dùng lực, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu khẽ của Chí Chí...
Sau đó thế giới yên tĩnh.... Từ ý nghĩa nào đó mà nói.
Bởi vì, hai người tuy dừng cãi nhau, nhưng đổi thành dùng từ ngữ khí và từ tượng thanh cấu thành đối thoại rất đặc biệt.
Ví dụ như Chí Chí cắn chặt môi, nói: "A... ư...ư....ư...a...."
Hoa Thành liền đáp lại: "xi xi ....ư .... ua.... Xi xi..... âu
Điều vui mừng duy nhất là hai người bọn họ không biểu đạt tình cảm tới nỗi thốt ra từ tiếng anh: R......o......o......m ( phát âm tiếng anh từng âm tiết nhé!)
Nếu không chắc tôi sẽ xuất huyết mạch máu não.
Thực ra, chỉ cần nghe kĩ một chút, tần suất Hoa Thành sử dụng dường như... chín nông một sâu.
Quả là nhân tài.
Đang hết sức chăm tâm vào hai người trên giường, tiếng thở đằng sau thô ráp, tôi chầm chậm quay đầu, thấy sự hắc ám, ánh mắt Trang Hôn Hiểu trở nên xanh mờ mờ, nhìn tôi chăm chú.
Ánh mắt đó, giống như con sói bụng đói cồn cào, hận không nhào lên ăn tươi nuốt sống tôi.
Xong rồi, chất adrenalin cũng bắt đầu tiết ra.
Tai trái nghe sự tương hỗ cảm xúc mãnh liệt của hai người trên giường, tai phải nghe sự ham muốn bị kìm nén của Trang Hôn Hiểu, tôi khóc không ra nước mắt, hận không thể trực tiếp đập đầu vào tường.
Sau khi ôm đầu giả vờ ngủ một tiếng, cuối cùng đợi xong hai người trên giường kết thúc vận động.
"Anh có thể đi rồi." Chí Chí hồi phục trạng thái bình thường.
"Không phải anh, là chúng ta." Hoa Thành mặc quần áo, vì tôi nghe thấy tiếng cài thắt lưng.
"Em sẽ không đi với anh."
"Vậy được, chúng ta tiếp tục, tới khi bạn thân em về nhà mới thôi, để cô ấy xem xem thế nào?" Hoa Thành nói xong, liền bắt đầu tháo thắt lưng.
Khóe miệng tôi cứng lại, hà tất đợi, tôi đã xem xong rồi, toàn bộ sự tuyệt vời đều chưa bỏ qua.
"Anh đừng có làm xằng." Chí Chí có phần kinh hãi.
"Vậy chúng ta đợi ở đây, hay về nhà?" Trong lời nói của Hoa Thành bao hàm sự uy hiếp.
Hai người giằng co.
Một lúc lâu sau, Chí Chí tức giận nói: "Được, em đi!" Sau đó hai người mặc quần áo, rời đi.