Sau đó, Chu Mặc Sắc ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, không phát ra một tiếng.
Sớm biết vậy, hà tất phải như ban đầu.
Nhưng tôi cũng đừng vội đắc ý, tuy vẫn không có sự khiêu chiến của Chu Mặc Sắc, Trang Hôn Hiểu xem ra vẫn rất nguy hiểm... anh cũng không nói một câu .... Kinh nghiệm trước kia cho tôi biết, đây chính là sự yên lặng trước cơn dông tố.
Thấp thỏm ăn xong bữa, sau khi ông ngoại bọn họ cùng bạn gái tạm biệt tôi, liền lên gác tiếp tục dây dưa.
Còn lại bốn chúng tôi ngồi trong phòng khách.
Chu Mặc Sắc được bài học, tuy rất muốn nói gì đó, nhưng để tránh họa nhà giam, chỉ có thể nín nhịn tới mức mặt đỏ rực.
Trang Hôn Hiểu vẫn trầm lặng ngồi, vẻ mặt gió yên sóng lặng như cũ.
Còn Liễu Bán Hạ đang trầm lặng suy nghĩ.
Không chịu nổi nữa rồi, tôi thanh lọc cổ họng: "Tôi nghĩ nên giải thích sự việc ngày hôm nay."
"Đúng, đúng, đúng, rốt cuộc em chọn ai? Anh cả hay Hôn Hiểu?" Chu Mặc Sắc vội vàng hỏi.
Tôi liếc nhẹ anh ta một cái: "Quên giao dịch dưới bàn rồi à?"
Chu Mặc Sắc lập tức im miệng.
"Có lẽ là để tôi nói." Liễu Bán Hạ đứng lên, tháo lỏng cà vạt.
May mà còn gặp người có trách nhiệm, tôi vỗ vỗ ngực, yên tâm.
"Sự thực chính là ...... tuy tôi và Chúc Thảo Nhĩ đều có cảm tình với nhau, nhưng tạm thời là trong sáng, không phải người yêu. Được rồi, ai muốn café, tôi đi rót." Nói xong, Liễu Bán Hạ liền bước vào bếp.
Tôi vuốt trán, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội.
Đây chẳng phải càng lau càng đen ư.
Chu Mặc Sắc thấy tình hình bất lợi với mình, cũng đứng lên: "Anh cả, em qua giúp anh." Rồi chuồn mất.
Chỉ còn lại tôi và Trang Hôn Hiểu.
"Thực ra, những điều này đều là chủ ý của anh cả anh......" Tôi quyết định nói rõ chân tướng với anh.
"Chúng ta về thôi." Anh ngắt lời tôi, đứng lên.
"Về? bây giờ?"
"Trời cũng không còn sớm nữa." Trang Hôn Hiểu lấy áo khoác, choàng lên cho tôi.
"Vậy chào tạm biệt bọn họ một câu nhé."
"Không cần, nhà anh không thực hiện những nghi thức xã giao đó." Trang Hôn Hiểu vòng qua vai tôi, đưa tôi ra ngoài, nhét vào trong xe.
Trên đường, anh đều chỉ yên lặng lái xe, khóe miệng hơi cong lên.
"Là anh trai anh muốn em giả làm bạn gái anh ấy." Tôi lẩm bẩm giải thích: "Em bị ép buộc."
"Anh hiểu." Trang Hôn Hiểu vẫn bộ dạng nhẹ như gió thoảng mây tan, như thể chưa có gì xảy ra.
"Anh không trách em?" Tôi dè dặt hỏi.
"Sao anh phải trách em." Trang Hôn Hiểu một tay vuốt vuốt tóc tôi.
Số đỏ thế ư? Tôi vui mừng quá nhưng lại có chút lạ lùng, không nghĩ ra Trang Hôn Hiểu cũng có nhân tính.
Cho dù thế nào, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống rồi.
Về tới nhà, tôi mở tủ lạnh, nhìn một chút, rồi hỏi: "Muốn ăn hoa quả gì, nho hay táo?"
"Không cần phiền đâu, anh sẽ ăn thịt em."
Lại đến rồi, tôi bất lực thở dài, quay người dựa vào cánh cửa tủ lạnh: "Em nói thật đấy."
Trang Hôn Hiểu cởi áo khoác, tháo cà vạt, chầm chậm bước về phía tôi: "Anh cũng nghiêm túc...... cởi quần áo đi."
Tôi đóng tủ lạnh.
"Cạch" một tiếng, không phân biệt rõ là tiếng cửa hay tiếng tim rơi xuống.
Tôi cảm thấy, Trang Hôn Hiểu thực sự nghiêm túc.