Láng Giềng

quyển 4 chương 107: cò thìa trong hồ thất tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Khải Mô đến Nam Kiếm Châu nhậm chức tri châu, Lý Quả thì đến Nam Kiếm Châu mua nhà ngay cạnh công giải, trở thành hàng xóm với tri châu đại nhân.

Quan dân Nam Kiếm Châu không biết lai lịch của Lý Quả, chỉ biết đây là một thương nhân người Thứ Đồng, nhưng cũng không biết cậu buôn bán gì, vì sao lại ở Nam Kiếm Châu.

Thu, hè hàng năm, Lý Quả đều sẽ đến đây, quần áo cậu xa hoa, tính cách lại ôn nhã, liền có mấy danh lưu ở địa phương muốn kết giao, có điều Lý Quả không thích vãng lai cùng người khác, ít giao du với bên ngoài. Buổi chiều, tiếng ve kêu rả rích, Lý Quả nằm trong đại viện hóng gió, một người hầu mang nước mát tới, một người hầu khác thì vớt dưa hấu được ngâm mát lạnh từ trong giếng lên.

Ngày hè oi bức, nằm dưới bóng cây trong viện, gió hiu hiu thổi, ngược lại vô cùng thích ý.

Lý Quả thoải mái ngủ, ở trong mộng, cứ như đang ở trong bụi lau sậy gần bến cảng Chân Lạp, mà cậu thì nằm trên một hải thuyền, hải thuyền ở trong gió nhẹ nhàng lay động.

Xuân, đông hàng năm, Lý Quả sẽ ra khơi, đến Đăng Lưu Mi buôn hương dược, còn mùa hè và thu, cậu sẽ ở Nam Kiếm Châu nghỉ ngơi. Nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh vô cùng đẹp, hơn nữa bầu không khí đọc sách rất rõ ràng, cứ năm bước lại có một trường tư thục, mười bước lại có một bức tường trường lớn. Nơi đây thương nhân ít, văn nhân nhiều, không giống Thứ Đồng, rộn ràng, trọng lợi khinh nghĩa.

Ở đây, cuộc sống Lý Quả trải qua rất thảnh thơi, nhà lớn của Lý Quả ở ngay dưới chân núi, sáng sớm, cậu sẽ tản bộ tới chân núi, có lúc đúng ngày nghỉ của quan nhân, bên cạnh cậu còn có thể xuất hiện thêm một người.

Dưới cơn mưa phùn lất phất bay, hai người sóng vai hành tẩu, hai thân ảnh nhẹ nhàng biến mất tại đường mòn trong rừng trúc.

Mua lại nhà lớn, nghe đâu nơi đó có một vị tri châu đã từng ở, Lý Quả đương nhiên tưởng là thật. Cửa hông của nhà này kề ngay cửa hông của công giải, ở giữa có một lối nhỏ, ra vào vô cùng thuận tiện. Triệu Khải Mô thường lúc hoàng hôn sẽ đi qua hẻm nhỏ, phía sau hắn có sai dịch, hoặc là quan viên thuộc hạ đi theo. Khi đó, Lý Quả sẽ đứng ở cửa sổ nhìn hắn rời đi, có lúc Triệu Khải Mô đột ngột nhìn lên phía cửa sổ, Lý Quả như bị bắt quả tang, hạ thấp đầu xuống, không để hắn phát hiện.

Buổi tối, Triệu Khải Mô sẽ đến nhà Lý Quả, cùng Lý Quả ngồi một chỗ dùng cơm.

Trong nhà có bốn người hầu, ba nữ một nam, đều mang từ Thứ Đồng đến, thành thật ít lời.

Màn đêm thăm thẳm, Triệu Khải Mô sẽ ngủ tại nhà Lý Quả.

Có lúc, Lý Quả cũng sẽ đi tới quan xá của Triệu Khải Mô, đó thường là lúc Khải Mô bận rộn. Lý Quả sẽ yên lặng ngồi ở một bên, nhìn Triệu Khải Mô vùi đầu vào án kiện, công tác.

Đến Nam Kiếm Châu, Triệu Khải Mô mang theo A Lý cùng một thị nữ mới, thị nữ này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, tên là A Khởi. Sắt Sắt đã được Triệu phu nhân an bài xuất giá, nàng đã đến tuổi xuất giá, không đành lòng lỡ chuyện chung thân của nàng.

Những đêm như vậy, A Khởi được dặn dò không cần tiến vào bưng trà đưa nước, hễ khi Triệu Khải Mô đói bụng khát nước, đều là Lý Quả làm giúp.

Muộn hơn nữa, Lý Quả từ phòng bếp bưng tới một bát canh, tự mình múc vào trong bát, bưng đến đặt trước mặt Triệu Khải Mô. Bởi vị quan nhậm chức trước đó để lại vấn đề, trong châu có người Di náo loạn, công văn từ các huyện ùn ùn gửi về.

“Nghỉ một lát đi, ta thấy ngươi ngồi một canh giờ không nhúc nhích gì rồi.”

Không ngừng đọc rồi viết, quên hết mọi vật quanh người.

“Làm phiền Quả viên ngoại tự mình đưa tới.” Triệu Khải Mô cười tiếp nhận bát thìa, lúc nhận, hắn còn sờ tay Lý Quả một cái.

“Biết được thì tốt, còn tưởng rằng ngươi quên cả ta luôn rồi.”

Lý Quả đốt nến, ánh sáng màu cam, chiếu lên gò má cậu. Triệu Khải Mô đặt bát xuống, giơ tay chạm lên mặt Lý Quả, ánh mắt hắn nhìn Lý Quả dịu dàng như nước.

“Vẫn vì chuyện Đồng man mà phiền lòng sao?” Lý Quả nắm chặt tay Triệu Khải Mô, quay đầu đi.

“Có thể dựa vào tập tục của bọn họ, chọn ra một Đồng chủ, dùng để quản lý bọn họ.”

Lý Quả ở hải ngoại từng gặp người phiên các nước, phong tục khác biệt, không can thiệp chuyện của nhau.

“Hiện giờ chính là một biện pháp, an cư lạc nghiệp, không quấy rầy nhau là được.”

Triệu Khải Mô làm chính sự có sự khoan dung của lão Triệu.

“Việc Đồng man đã được giải quyết, vậy chuyện của Quả viên ngoại ta thì sao?”

Lý Quả cười, cúi đầu hôn lên môi Khải Mô.

Lúc này đã là canh hai, bốn phía yên tĩnh, mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.

“Giao cái này.” Triệu Khải Mô cười khàn, hắn ôm lấy eo Lý Quả, kéo Lý Quả vào lòng.

Ban đêm ở Nam Kiếm Châu, lúc hạ thu thật ngắn ngủi.

Đối với một năm luôn có hai mùa lưu lại Nam Kiếm Châu, Lý Quả giải thích với người nhà là đi du lịch. Nhưng mà năm này qua năm khác, Lý Quả từ lâu đã đến tuổi kết hôn, đối với việc cậu không chịu kết hôn, Quả nương cũng bắt đầu cuống. Lý Quả không đành lòng giấu nương nữa, chỉ có thể thành thật báo cho. Lúc Quả nương mới vừa nghe thấy, trầm mặc hồi lâu, sau đó bật khóc, mắng Lý Quả một trận, hỏi Lý Quả nam tử kia là ai? Lý Quả nói là Triệu Xá nhân, Quả nương vừa nghe nhất thời bừng tỉnh, lặng lẽ đứng dậy, rút cành liễu dùng để giáo huấn Nhị Quả cắm ở đầu giường ra, không nói hai lời liền đánh lên người Lý Quả. Lý Quả không dám trốn, đánh mấy cái, ngược lại Quả nương không đành lòng, nghẹn ngào nói: “Sớm phải biết là hắn rồi, khó trách ngươi khi bé cứ chạy tới nhà hắn.” Lý Quả xoa xoa cánh tay cẳng chân bị đánh đau, oan ức nói: “Nương, con mười sáu tuổi đến Quảng Châu, gặp lại hắn, mới thích.”

Cuối thu, chào từ biệt với Triệu Khải Mô, Lý Quả trở về Thứ Đồng.

Biểu huynh Trần Hỏa vận chuyển hương dược quay về, giao tiền cho Lý Quả, cũng báo tin thương nhân nước ngoài bọn họ hợp tác ở Đăng Lưu Mi bị người nhà họ Vương cướp đi, bởi vậy lần này chỉ chuyển được chút ít hương dược. Lý Quả nói không sao, ngày đông khi cậu ra khơi, sẽ đi xử lý. Phiên Oa cùng Hầu Phan không sợ Trần Hỏa, nhưng thấy Lý Quả thì chỉ hận không thể đào đất chạy trốn, dù sao suốt ngày lo lắng đề phòng Lý viên ngoại sẽ trừng trị bọn chúng.

Tiễn biểu huynh đi, Quả nương dắt Nhị Quả vào, trong tay còn cầm một xấp thiếp mời.

“Thật không thành thân hả?”

“Nương, tâm tư con, nương cũng không phải không biết.”

Lý Quả không hề liếc mắt nhìn thiếp mời, cậu khom người ôm lấy Nhị Quả, Nhị Quả nằm trong lồng ngực cậu, vui mừng gọi ca ca.

“Đừng nhắc lại việc này nữa.”

“Đừng nhắc lại? Đến lúc ngươi bệnh, xem ai chăm nom ngươi.”

Đối thoại tương tự, hai mẹ con đã tiến hành nhiều lần.

“Có tiền còn sợ không người chăm nom sao, còn không thì bảo Hỏa ca cho một đứa làm con nuôi.”

Lý Quả thật sự cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, gia sản Lý gia đã có người kế thừa, không phải còn Nhị Quả à.

“Ngươi nói thì đơn giản, ngươi đi mà nói với bên cha ngươi kìa.”

Quả nương sủng ái Lý Quả, kỳ thực nàng cảm thấy Quả tử khoẻ mạnh, vui vẻ là tốt rồi. Quả tử thông minh, có chủ kiến của mình. Nhưng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy, làm mẫu thân, nàng có phải đã quá dung túng hài tử này không.

“Cha cũng không nói con thế đâu, nương, nếu nương cứ cằn nhằn con suốt thế, con sẽ đi hải ngoại định cư không trở lại luôn, nương còn không nhớ con muốn chết.”

“Ca ca, hải ngoại là nơi nào?”

Nhị Quả ba tuổi im lặng nghe mẫu thân và huynh trưởng tán gẫu, nghe thấy từ xa lạ, bé ngửa đầu hỏi.

“Chính là nơi có biển, ở rất xa.”

“Vậy ta cũng muốn đi.”

Nhị Quả ôm cổ Lý Quả, tình cảm hai huynh đệ rất tốt.

“Nhị Quả, lại đây.”

Quả nương ôm Nhị Quả đi, liếc Lý Quả một cái nói: “Còn có thể không trở lại, chuyến đợt hè trở về chẳng phải lại chạy tới Nam Kiếm Châu đó à.”

Lý Quả nghe thấy mà xấu hổ, liên thanh nói: “Con lần nào trở về chẳng ở Thứ Đồng mấy ngày.”

Quả nương lắc đầu rời đi, thực sự là con lớn không giữ được.

Hải thuyền không có nữ tử, bởi vậy chuyện nam nam ở ngoài biển, cho dù bách tính bình thường cũng có nghe phong thanh. Lúc Quả nương biết nhi tử mình yêu thích tiểu quan nhân Triệu gia, cũng không tức giận được. Tuy rằng cũng có mấy lần lén lút lau nước mắt, cảm thấy hài tử này về sau phải làm sao bây giờ. Lý Quả thiếu niên đắc ý, nhanh mồm nhanh miệng, mỗi khi Quả nương nói ra lo lắng của mình luôn bị Lý Quả bác bỏ, nàng phận nữ tắc, nghĩ không thông nhiều chuyện như vậy, chẳng qua cảm thấy Quả tử nói cũng có chút đạo lý.

Về phần Lý Nhị Côn, Quả nương không dám nói thẳng cùng hắn chuyện Lý Quả không kết hôn, chỉ nói bóng gió ra, Lý cha nhiều ít cũng đoán được. Ngược lại tự trách bản thân bị vây ở hải ngoại lúc Lý Quả còn nhỏ, không dạy dỗ Lý Quả được. Hài tử không cha, liền dính thói hư tật xấu của mấy người ngoài cảng.

Nếu đối phương là thương nhân, thủy thủ của Thứ Đồng, tất nhiên phải bị Lý cha đánh một trận nhừ tử, thế nhưng người ta là tri châu đại quan nhân. Không thể làm gì, bất lực, nhưng mỗi khi nhớ tới, Lý cha luôn oán niệm Triệu Khải Mô thật nhiều.

Ngày xuân, Triệu Khải Mô đến thăm châu học, hắn được một đám học quan bao vây, bước lên hồ Thất Tinh, trong hồ có con cò thìa đang nghịch nước, vỗ cánh phành phạch bay lên, hòa cùng đám mây trắng. Châu học nằm dưới đỉnh núi Tây, yên tĩnh an lành, văn nhân tập trung đông đúc.

Triệu Khải Mô đi qua cầu đá, đến Minh Luân đường, bên trong Minh Luân đường có mấy chục học trò, đang hết sức chuyên chú nghe học quan giảng bài. Trong nhóm thư sinh trẻ tuổi, không biết ai phát hiện ra quận thủ đứng xem ngoài cửa sổ, truyền tin cho nhau, mọi ánh mắt nhất thời đồng loạt nhìn về hướng cửa sổ. Dưới ánh nắng rực rỡ, vị quan nhân trẻ tuổi tuấn mỹ, đứng lặng trong đám người, như cây gỗ tốt xuất chúng trong rừng.

Ngày xuân, Lý Quả ra khơi, hải thuyền xuôi nam, lắc lư, băng qua khu vực mưa to gió lớn. Thủy thủ Tôn gia trên boong thuyền bình tĩnh ứng phó, hàng năm đều gặp phải lúc như vậy, nếu là thuyền cá nhỏ đã sớm bị cuốn vào biển sâu rồi, nhưng mà hải thuyền của Tôn gia rất lớn.

Lý Quả như giẫm trên đất bằng đi đến sảnh thuyền, trong sảnh từ sớm có mấy vị hải thương tụ tập, một nhóm người sắc mặt tái nhợt, một nhóm người lo lắng trò chuyện. Lý Quả tìm tới Trần Yên, cùng hắn thương nghị hành trình, Lý Quả bình tĩnh, trên mặt không nhìn ra có chút kinh hoảng nào.

Ba năm qua, Lý Quả ra khơi mấy lần, từng gặp phải bão, cướp biển, ở trên đất bằng còn từng bị người phiên tập kích hai lần, cậu đã là hải thương kinh nghiệm phong phú.

Hải thuyền vật lộn chạy thoát khỏi gió bão, thân thuyền từ từ vững vàng, sắc trời từ tối trở nên sáng rõ. Lý Quả cùng Trần Yên đồng thời lên boong trên, phóng tầm mắt tới hòn đảo cách đó không xa.

Chim biển chao lượn giữa không trung, buồm trắng căng phồng, Lý Quả đứng ở đầu thuyền nhìn thấy khói bếp trên cảng Chân Lạp, tựa như còn nghe thấy được tiếng người náo nhiệt ngoài cảng biển trong gió. Hải thuyền càng lúc càng tới gần cảng biển, Lý Quả khẽ mỉm cười, vung tay, như các thủy thủ trên thuyền, vui vẻ gọi nhóm thương nhân trên cảng.

Đến hè, vận chuyển hương dược đi ngược về Thứ Đồng, quan Thị bạc ty vì Lý Quả vận chuyển được lượng lớn hương dược, đưa cho Lý Quả một tấm hoành phi. Các sai dịch nhấc biển, diễn tấu sáo và trống đưa Lý Quả về Lý trạch.

Lý Quả băng qua Lạc Cơ phố, con phố khi bé thường chạy tới, mọi người vô cùng phấn khởi vây xem, Lý Quả nhìn thấy trong đám người có một hài tử bần cùng chạy về hướng mình, thằng bé buộc tóc thành hai cái sừng dê, mặc quần áo chật, khuôn mặt thật ngây thơ, vô tư, tựa như chính mình thuở hài đồng. Lý Quả lệ nóng tràn hốc mắt, năm xưa như đã cách cả một đời người, hài tử nghèo đói bụng năm đó nếu không gặp được hài tử tên Khải Mô kia, số mệnh của nó sẽ thế nào?

Khải Mô, thật muốn ngươi thấy cảnh này.

Tuy rằng khoảng cách đến lúc vận chuyển hương liệu đạt trăm vạn xâu tiền, được trao tặng chức Thừa tín lang còn rất xa xôi, nhưng Lý Quả vẫn thoả thuê mãn nguyện, nỗ lực tích góp tiền, chuẩn bị ngày sau mua thuyền, chiêu mộ đoàn thủy thủ của chính mình.

Một năm sau, Triệu Khải Mô mãn nhiệm kỳ, hắn được tiến cử làm tri châu của Thứ Đồng.

Một năm này, Triệu Khải Mô hai mươi lăm tuổi, Lý Quả hai mươi bốn tuổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio