Láng Giềng

quyển 1 chương 33: cẩn nương, tầm mắt từ cửa sổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Khải Mô, ngươi chảy máu.”

Lý Quả vội vàng qua bảo Triệu Khải Mô há miệng, cậu cẩn thận quan sát, phát hiện hắn do chịu một quyền của Tử cá kình, làm răng cắn xuống rách môi chảy máu, may mắn vết rách không lớn.

“Không có chuyện gì.” Triệu Khải Mô gỡ bàn tay đang sờ lên mặt mình của Lý Quả.

“Triệu Khải Mô, ngươi chớ đắc ý, trong học quy quy định cấm sinh đồ ẩu đả, tổn hại thân thể người khác sẽ bị phạt thế nào đấy? Tiểu Tôn, ngươi thuộc chứ.”

Vương Kình cười gằn, Phan Hầu đi qua muốn nâng hắn dậy, bị hắn hất tay từ chối.

Nghe nhắc đến học quy, mặt Tiểu Tôn lập tức trắng xanh, ban nãy hắn đánh nhau, đã quên béng mất vụ học quy rồi.

Học quy có ghi rõ, phàm là sinh đồ ẩu đả (vô luận ở trong trường hay ngoài trường), bị phạt gậy (đánh một trận), cũng lệnh học trí trưởng báo cho gia trưởng biết.

Vương Kình bị đuổi khỏi trường đã một thời gian dài, hắn vẫn còn nhớ rõ học quy như thế, chính là bởi trước đây hắn nhiều lần phạm phải.

Triệu Khải Mô cảm thấy có người cầm tay hắn, quay đầu lại nhìn thì thấy là Lý Quả, vẻ mặt Lý Quả đầy lo lắng. Triệu Khải Mô ngược lại rất hờ hững, trước khi đánh nhau hắn đã biết trước phải lãnh hậu quả gì rồi.

“Các ngươi chờ bị phạt đi.”

Thời điểm Vương Kình nói lời này, hắn còn chỉ tay về phía Tôn Tề Dân và Triệu Khải Mô.

“Ta thấy không hẳn sẽ vậy.”

Một giọng thanh lãnh vang lên, là giọng nữ. Hóa ra tiểu công tử luôn làm bạn bên cạnh vũ cơ lại là nữ tử, đóng giả là nam. Bởi vì dáng người khá cao, lại không có thái độ e thẹn của nữ nhi gia, không mở miệng ra, thực sự khó mà phân biệt nam nữ.

“Ẩu đả là một chuyện, trừng phạt hương bá ác ôn (kẻ xấu ở thôn xóm) lại là một chuyện khác, chỉ cần nói rõ nguyên do, học quan không đến nỗi không phân được thiện ác.”

Lời nữ tử vừa nói ra, Phiên Oa liền nhổ nước bọt xuống, tựa hồ vô cùng xem thường.

Ngõa Tứ nam nữ hỗn tạp, ở đây có không ít nữ nhân vây xem, có điều đều là bình dân. Nữ tử giả nam này, thoạt nhìn không quá mười lăm, mười sáu tuổi, khí chất lời nói không tầm thường, nghĩ hẳn cũng có chút địa vị.

“Lão tử nói chuyện, ngươi là yêu nhân bất nam bất nữ, đi ra chõ miệng vào, còn không biết xấu hổ.”

Vương Kình tức giận, từ trước đến giờ hắn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, huống hồ đối mặt lại là một nữ nhân.

“Miệng ngươi sạch sẽ chút.”

Tôn Tề Dân không quen nhất chính là sỉ nhục nữ nhân, huống chi lời nói của nữ tử này, không phải không có lý, kiến thức không hề thua kém hơn nam tử.

“Nguyên tiêu xuất hành, nữ trang có nhiều bất tiện, bất đắc dĩ phải làm vậy, ta vô ý mạo phạm mọi người.”

Bị nhục mạ, nữ tử vẫn cư xử đúng mực.

“Ta chẳng qua chỉ là gia quyến của Đô Tuần kiểm, ở trước mặt vị công tử ca đại hải thương này, xác thực không có chỗ để nói chuyện.”

Thời điểm nữ tử lên tiếng, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng tỏ vẻ châm chọc.

Lời nói và cử chi của nữ tử, không hiểu sao lại khiến Tôn Tề Dân cảm thấy yêu thích, Tôn Tề Dân gật đầu không ngừng.

Đô Tuần kiểm, chức quan không lớn, nhưng là đầu lĩnh tuần sát phụ trách ngoài khơi, trong tay còn có binh.

Vương Kình líu lưỡi, phẫn nộ đứng dậy, kêu Phiên Oa cùng Hầu Phan rời đi.

Thương không bằng quan, thương không bằng quan, nhịn.

“Khải Mô, sao Tử cá kình lại đi thế?”

Lý Quả không rõ, hỏi Khải Mô.

“Ngươi biết Đô Tuần kiểm làm gì không?”

Khải Mô mỉm cười, trong lòng nảy sinh mấy phần tán thưởng đối với vị nữ tử xa lạ này.

Lý Quả lắc đầu, cậu là một người dân thường, làm sao biết mấy chức quan này nọ chứ.

“Phụ trách tuần tra vùng duyên hải, Vương gia là hải thương, nếu Đô Tuần kiểm có ý làm khó dễ, nói những điều như thuyền nhà hắn che giấu cướp biển, buôn lậu muối, đây chính là chuyện khá phiền phức.”

Khải Mô không quá tin tưởng nữ tử này chính là nữ nhi của Đô Tuần kiểm, có thể chỉ là mượn danh này hù dọa Vương Kình.

Vũ cơ lại đây tạ ơn, Tôn Tề Dân nói không cần, Lý Quả chỉ cười khúc khích.

Lúc này đám đông vây xem cũng lục tục tản đi, bọn họ đến để xem đánh nhau, nếu bá vương thành đông đi rồi, bọn họ đương nhiên cũng giải tán, nên làm chuyện của mình thôi.

“Đa tạ tỷ tỷ đã ra tay giúp đỡ.”

Vũ cơ vô cùng cảm kích đối với vị nữ tử hiệp nghĩa đã ra tay giúp đỡ tại trà lâu này.

“Không cần khách khí.”

Nữ tử chào từ biệt, cùng “thư đồng”, nhưng thật ra là nữ tỳ, kết bạn rời đi, rất nhanh biến mất vào biển người.

Đánh nhau một trận, hứng thú của Tôn Tề Dân đối với Ngõa Tứ giảm đi rất nhiều, tâm lý ưu tư ngày mai bị Vương Kình viết tờ cáo trạng lên trường huyện, cộng thêm trên người có vết thương, rời khỏi Ngõa Tứ, Tiểu Tôn liền từ biệt với Triệu Khải Mô, Lý Quả.

Nhìn Tiểu Tôn cùng A Hà rời đi, Triệu Khải Mô, Lý Quả, Khánh ca ba người cũng ly khai thành đông, trở về ngoài nha môn.

Cũng là tại ngoài nha môn, Lý Quả nhận ra phía trước có hai người đang cầm đèn hành tẩu, chính là nữ tử cải trang và nữ tỳ của nàng họ mới gặp trước đó.

“Khải Mô, là các nàng.”

Lý Quả lay tay áo Khải Mô, ngạc nhiên nghĩ, hóa ra các nàng ấy cũng ở nơi này.

“Tạm dừng chân.”

Triệu Khải Mô truy cản.

Nữ tử dừng chân, cũng nhận ra đám người đã gặp gỡ tại Ngõa Tứ, nói: “Triệu công tử có chuyện gì chăng?” Nàng dĩ nhiên biết Triệu Khải Mô.

“Vì sao ngươi biết được ta?”

Nữ tử cười, dùng tay chỉ vào Lý Quả, nói: “Ta còn biết được cậu ta gọi là Quả Tặc Nhi.”

Lúc này, Triệu Khải Mô đã mơ hồ đoán được, nữ tử này chỉ sợ cũng là láng giềng, chỉ là luôn ở khuê phòng, nên bọn họ chưa từng gặp mặt.

“Ta là nữ nhi Lâm gia, tên gọi Cẩn Nương, nhà liền kề Tịnh Công trạch, ngày xưa từng đứng trong cửa sổ nhìn thấy các ngươi.”

Cẩn Nương sau khi giải trừ nghi hoặc cho Triệu Khải Mô, không nói thêm nữa, cùng nữ tỳ rời đi.

Triệu Khải Mô cùng Lý Quả đứng tại chỗ nhìn nhau.

“Khải Mô, lỡ Tử cá kình bẩm báo cho trường thật, thì ngươi làm sao bây giờ?”

Đưa Triệu Khải Mô đến cửa Tây Hôi môn, Lý Quả hỏi Khải Mô.

“Không có chuyện gì, ta cùng lắm bị gia phụ răn dạy, lại cấm túc mấy ngày, chính là Tiểu Tôn có chút chịu thiệt.”

Triệu Khải Mô tại trường huyện là học bá nổi tiếng, không nghi ngờ chút nào, các sư phụ đều yêu thích hắn, cũng vô cùng tán thưởng hắn, hắn sẽ không bị dùng cách xử phạt về thể xác. Còn Tiểu Tôn, bởi vì thường ngày thành tích đã kém, lại phạm không ít lỗi nhỏ, sợ khó thoát bị trừng phạt.

“Vậy ta và ngươi qua đó, cùng cầu xin Triệu Đề cử, nói cho ông ấy biết, ngươi là vì giúp ta mới đánh nhau cùng Tử cá kình.”

Lý Quả không đành lòng để Triệu Khải Mô vì vậy mà bị phạt, bị mắng.

“Không cần đâu, ngươi trở về đi.”

Triệu Khải Mô nói lời từ biệt, đi vào nha phường, quay đầu lại vẫn thấy Lý Quả còn đứng ở cửa.

“Mau trở về đi.”

Triệu Khải Mô phất tay.

Cẩn Nương mười lăm tuổi, lớn hơn Triệu Khải Mô một tuổi.

Cư dân nha phường phần lớn là gia quyến của quan lại, cũng có phần nhỏ không phải, là những phú gia. Lâm gia chính là gia đình giàu có. Nguyên tiêu, phụ nhân khuê nữ quý gia đều sẽ du lịch ngắm đèn lồng, Cẩn Nương bởi vì không có người nhà làm bạn xuất môn, mới giả nam trang, mang tỳ nữ đi ra ngoài.

Lâm cha ba năm trước đã qua đời, mẫu thân Cẩn Nương là một nữ tử cứng rắn, tiếp nhận chuyện làm ăn của vong phu, Lâm gia tại Lạc Cơ phố có cửa hàng ngọc trai, một mình nuôi nấng Cẩn Nương và một nhi tử nhỏ tuổi.

Tuổi dần lớn lên, Cẩn Nương thể hiện ra nét khác biệt với các khuê phòng nữ tử khác, nàng hết sức tò mò với thế giới bên ngoài, gan lại to. Lợi dụng ánh trăng, hoá trang che lấp, Cẩn Nương không chỉ hay đi thành đông, thậm chí chuyện đến Ngõa Tứ cũng chẳng phải chỉ một lần.

Nữ hài mười lăm tuổi này, kinh thế hãi tục, khuyết thiếu quản giáo, kiến thức rộng rãi, không thua gì nam tử.

Lúc còn nhỏ bị nhốt ở trong viện, niềm vui của Cẩn Nương là chơi đánh đu. Có thể bay lên rất cao, dường như muốn bay lên cả trên trời. Nàng yêu thích cảm giác chơi đánh đu, mạo hiểm mà tiêu dao.

Đối với nữ công, Cẩn Nương không hề có hứng thú, nàng ngược lại yêu thích đọc Đường nhân truyền kỳ, yêu thích nghe người ta kể truyện, cái này cũng là một trong những lý do nàng đi du đãng ở Ngõa Tứ.

Ban ngày ở nhà, Cẩn Nương xuyên qua cửa sổ khuê phòng ở lầu hai, nhìn ra thế giới bên ngoài, có thể nhìn thấy cửa Tịnh Công trạch. Nàng mấy lần thấy Triệu Khải Mô và Lý Quả.

Người hầu thích nhất nói chuyện phiếm ở quê nhà, bởi vậy nàng cũng biết được Triệu Khải Mô là nhi tử của Triệu Đề cử, mà Lý Quả là hài tử bần hàn nghịch ngợm phá phách ở ngoài nha môn.

Một nhi tử của quan, một nhi tử của bần dân, hòa thuận với nhau, trở thành bạn bè, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng thú vị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio