Bên trên xanh thẳm, bán trong suốt, để lọt ra chút ánh sáng, còn bên dưới đen kịt, sâu không lường được, nguy cơ bủa vây khắp chốn.
Thân thể Triệu Khải Mô chầm chậm chìm xuống, mái tóc dài của hắn tán ra trong làn nước, cổ áo mở rộng, bất kể là tóc tai hay quần áo, dường như đều có sinh mệnh, đang tự do hành động. Tứ chi Triệu Khải Mô không còn chút sức lực, hắn không có cách nào nhúc nhích, tựa lông chim, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào vực sâu không đáy.
Ánh sáng trên đầu chiếu rọi ở bên trong nước, rực rỡ phản lên trên y phục, trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đen láy không chút tâm tình, nhìn chăm chú vào chỗ phát ra ánh sáng.
Ánh sáng ngắn ngủi ảm đạm, một bóng người nhào vào trong nước, nhanh chóng trượt tới, đẩy ra dòng nước, đi về phía Triệu Khải Mô. Đó là một nam hài, cậu ấy chậm rãi tới gần, ở trong biển linh hoạt như một chú cá, ánh sáng chiếu lên nửa người cậu, khuôn mặt cậu, đó là một gương mặt đẹp, tựa hồ đang khẽ mỉm cười. Cậu duỗi ra một tay, từ từ vươn tới, Triệu Khải Mô thấy rõ trên cổ tay cậu buộc một sợi ngũ sắc, trên sợi dây đó còn rủ xuống một đồng xu nhỏ.
Triệu Khải Mô hơi nhếch khóe môi lên, mạch suy nghĩ chậm chạp của hắn bắt đầu hoạt động, Triệu Khải Mô nghĩ, mình biết cậu ấy.
Cái rơi vô tận bị ngưng hẳn, nam hài đỡ lấy eo Triệu Khải Mô, hai chân đạp lấy đà, đỡ Triệu Khải Mô dần dần trồi lên, Triệu Khải Mô càng ngày càng gần mặt biển, cũng càng lúc càng gần tia sáng chói mắt kia, rốt cục, trước mắt khắp nơi chỉ còn toàn màu trắng xoá.
Triệu Khải Mô từ trong giấc mộng tỉnh lại, mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, đã là ban ngày. Hắn nhắm mắt lại, đưa tay đặt lên ngực, để cảm giác hồi hộp dần dần tiêu tan đi.
Mở mắt lần nữa, Triệu Khải Mô ngồi dậy, chầm chậm dựa vào trên giường, phát hiện một con chim trên cửa sổ đang kêu chiêm chiếp.
“Công tử, ngươi đã tỉnh rồi, công tử có đói không?”
Khánh ca cầm tới một cái áo, khoác lên trên vai Triệu Khải Mô. Triệu Khải Mô tóc tai bù xù, sắc mặt hơi tái nhợt, còn mang theo vẻ mệt mỏi ủ rũ do nằm lâu trên giường.
“Không đói.”
Triệu Khải Mô mở miệng, nghiêng người dựa vào thành giường, mái tóc dài màu đen có vài sợi vương trên vành tai, cần cổ, gò má ưu mỹ tinh xảo, cực kỳ đẹp. Khánh ca đã miễn dịch, ngược lại mấy thị nữ vào phòng thu thập, không khỏi trộm liếc mắt nhìn qua.
Nỗi sợ chết đuối khiến cơ thể hư nhược, mệt mỏi, tâm thần bất an. Triệu Khải Mô nằm trên giường suốt hai ngày trời.
Khác với Lý Quả lớn lên ở vùng biển, Triệu Khải Mô không biết bơi, thậm chí trước khi đến xứ Mân, hắn còn chưa từng thấy biển. Không thể ra sức, cứ thế rơi vào đáy biển sâu thẳm, cảm giác sắp chết đầy tuyệt vọng, quá mức đáng sợ, tạm thời còn không có cách nào tiêu trừ.
Từ hôm suýt chết đuối, Triệu Khải Mô liền tạm nghỉ học, chỉ nằm ở trên giường đọc sách, giết thời gian.
Triệu phu nhân tiến vào, giúp Triệu Khải Mô kéo chăn, lót gối, Triệu Đề cử tiến vào, ngồi ở mép giường, vuốt mặt của con trai, sờ trán.
Chìm xuống biển rồi được cứu lên, có thể nói trở về từ cõi chết, trong lòng phu thê lão Triệu vẫn còn sợ hãi.
“Công tử, Quả tử đến.”
Khánh ca dẫn Lý Quả đứng ở ngoài phòng ngủ, Lý Quả thấy phu thê lão Triệu ở đó, câu nệ đứng tại chỗ, không dám tiến vào.
“Hài tử, mau vào đi.”
Triệu Đề cử vẫy tay, hắn vô cùng biết ơn tiểu tử hàng xóm này. Ngày xưa chỉ cảm thấy cậu là một hài tử nghịch ngợm mà hiếu học, nhưng không ngờ hài tử này còn có phẩm chất rất đáng quý như vậy.
“Đến đây đi.”
Triệu phu nhân cũng mở miệng gọi vào.
Lý Quả lúc này mới chậm rì rì đi vào phòng ngủ, lúc trước cậu không có cơ hội tiến vào phòng ngủ Triệu Khải Mô, hai ngày qua đã đến vài lần.
“A Thiến, ngươi đi lấy chút trái cây, điểm tâm qua đây.”
Triệu phu nhân sai nữ tỳ.
“Khánh ca, lấy ghế cho Lý Quả.”
Triệu Đề cử sai thư đồng.
Ghế tựa đưa đến, đặt sát bên giường, Lý Quả ngồi xuống, nhìn Triệu Khải Mô, lại có chút ngại ngùng, không nói lời nào.
“Khải Mô, chiêu đãi bằng hữu cẩn thận nhé.”
Triệu Đề cử mang phu nhân rời đi, còn không quên dặn dò nhi tử.
Chờ hai vị trưởng bối rời đi, Lý Quả phảng phất như mới thoát khỏi trói buộc, thả lỏng cái lưng đang dựng thẳng, cầm kẹo trên bàn lên bóc vỏ ăn.
“Gia mẫu muốn cho ngươi một bộ áo choàng, lát ngươi mặc thử quần áo của ta, xem rộng nhiều không.”
Triệu Khải Mô dựa vào ở trên giường, tán gẫu.
“Nương ta bảo, không được để Đề cử quan nhân cùng phu nhân tạ ơn.”
Lý Quả nhét kẹo vào miệng, tiếp tục bóc vỏ viên thứ hai.
“Ngươi cứ nhận đi, không sao đâu.”
Triệu Khải Mô cảm thấy chỉ là một cái áo choàng, hoàn toàn không cần để ý.
“Không được.”
Lý Quả từ chối, dù sao Quả nương đã căn dặn rất nhiều lần, cứ nhận tạ ơn của phu nhân Triệu Đề cử, còn không bị nương trách cứ.
“Khải Mô, ngươi ăn không?”
Viên kẹo thứ hai đã bóc vỏ, Lý Quả cầm ở trong tay.
Hai ngày nay, Triệu Khải Mô ngay cả sơn trân hải vị cũng ăn không vô, liếc mắt nhìn viên kẹo trong tay Lý Quả, hé miệng, Lý Quả đưa kẹo vào miệng hắn.
Vị ngọt từng chút tan ra trong khoang miệng, Triệu Khải Mô nghiêng đầu, cười tươi với Lý Quả.
“Gia phụ muốn tặng ngươi năm lượng vàng, cho ngươi mua thêm dụng cụ thư phòng.”
Triệu Khải Mô nghĩ số tiền kia thừa sức mua giấy bút, đồ thư phòng này nọ.
Lý Quả nghe đến năm lượng vàng rõ ràng có chút dao động, cậu ghim hai miếng mứt, nhét vào trong miệng.
“A, hông thể nấy đực.”
“Ăn xong đồ trong miệng đi rồi hẵng nói.”
Triệu Khải Mô nói.
“Nói đúng là, không thể lấy tiền. Nương ta sẽ đánh chết ta.”
Lý Quả kỳ thực cảm thấy có tiền thì lấy, không gì tốt bằng, huống hồ đây là năm lượng vàng đấy, đối với Quả gia mà nói, tuyệt đối là số tiền lớn.
“Ngươi cũng là vì cứu ta, mới rơi xuống nước.”
Lý Quả cầm lên cái bánh, cắn “răng rắc răng rắc”.
“Ta cứu ngươi, coi như hòa nhau đi.”
Vỗ vụn bánh trên tay, Lý Quả không cho là đúng.
“Ngươi là bằng hữu ta mà, không cần thù lao.”
Cậu thật sự không thấy chuyện mình lao xuống dưới, túm lấy Triệu Khải Mô sắp chết đuối là chuyện ghê gớm đến mức độ nào, lúc đó hoàn toàn không suy nghĩ được gì, chỉ là phản ứng của thân thể.
Tuy rằng Triệu Khải Mô là bằng hữu xấu xa, cứ đột nhiên hờ hững, rồi đột nhiên lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Quả, Triệu Khải Mô yên lặng một hồi.
“Khải Mô, ngươi còn khó chịu phải không?”
Lý Quả thấy thần sắc Triệu Khải Mô thay đổi, cho là hắn còn đang sợ.
“Không phải.”
Triệu Khải Mô lắc đầu. Hắn đang suy nghĩ, nghĩ một chuyện rất quan trọng, song lại không biết mở miệng thế nào.
“Quả tử, lục công cùng phu nhân bảo ngươi lưu lại dùng cơm, lát nữa ngươi đừng về trước.”
Khánh ca đứng ở cửa, truyền đạt xong, liền nhanh chóng rời đi.
Trời sắp tối, nhà bếp Triệu trạch bắt đầu nhóm lửa.
“Ai nha, Khánh ca, ngươi đừng đi.”
Lý Quả đuổi theo, không tìm được Khánh ca, liền quay lại.
“Ở lại ăn cơm tối đi, cũng khá phong phú, ngươi cứ ăn thoải mái.” Triệu Khải Mô tựa hồ rất cao hứng, nương luôn ghét Lý Quả, nay thái độ với Lý Quả, rõ ràng có thay đổi.
“Không được đâu, Khải Mô, ta sẽ thành trò cười mất.”
Lý Quả biết gia đình giàu có lúc ăn cơm có rất nhiều điều chú ý, bộ đồ ăn cũng đặc biệt tinh xảo, bản thân cậu là người thô lậu không quy củ, thật không tiện ngồi trên bàn ăn người khác.
“Ngươi cùng ta dùng cơm ở trong phòng, không ai cười ngươi đâu.”
Triệu Khải Mô mỉm cười, cơ hội như vậy thật hiếm có.
“Ừ, vậy ta ở lại.”
Lý Quả mặt mày hớn hở.
Triệu trạch chuẩn bị cơm tối cho chủ nhân cực kỳ tinh xảo, hình thức vô cùng. Khánh ca bưng thức ăn từ trong hộp đựng ra bàn, Lý Quả nhìn chằm chằm không chớp mắt, thèm đến mức nước dãi nhỏ dài ba thước.
“Đây là vàng hả?”
Lý Quả cầm đũa lên soi cẩn thận, đũa vàng rực rỡ, tay cầm còn có hoa văn.
Triệu Khải Mô gật đầu.
Bàn ăn đặt ở trước giường, Lý Quả cùng Triệu Khải Mô ngồi đối diện, Triệu Khải Mô nhìn thấy Lý Quả dùng ngón tay miết đôi đũa, vẻ mặt Lý Quả rất phức tạp, vừa như ngạc nhiên lại tựa như có chút buồn rầu.
Đũa vàng, bát vàng, muôi bạc, khay bạc, thìa canh bằng ngọc chuôi vàng.
Lý Quả cẩn thận từng li từng tí cầm, giống như mỗi lần cẩn thận, vẻ buồn rầu trên mặt lại trầm trọng hơn nhiều, cũng may rất nhanh, món ngon mỹ vị thu mua dạ dày cậu, cũng điều chỉnh cả tâm tình của cậu.
“Cho người, chả cuốn chiên, ăn từ từ thôi.”
Triệu Khải Mô gắp miếng chả cuốn chiên cuối cùng bỏ vào bát Lý Quả, trải qua một phen bị Lý Quả “cướp đoạt”, một bàn đầy đồ ăn chẳng dư lại mấy.
“Ợ.”
Rốt cục Lý Quả ợ hơi một cái, sờ cái bụng tròn vo, để đũa xuống.
Thị nữ gọi là A Thiến đứng hầu ở một bên, thỉnh thoảng che miệng cười trộm, bất quá nàng đứng sau lưng Lý Quả, Lý Quả không phát hiện.
“Bưng đi.”
Triệu Khải Mô trừng mắt thị nữ một cái, A Thiến nhanh chóng đi tới thu thập, cúi đầu không dám tiếp tục lỗ mãng.
Bàn ăn được mang đi, Lý Quả dựa vào mép giường của Triệu Khải Mô, lẩm bẩm: “No qua, giờ ta không đi nổi rồi, đợi lát nữa thì về.”
“Nhanh nằm xuống đi, nằm ngang.”
Triệu Khải Mô dở khóc dở cười. Hắn ngồi ở bên giường, Khánh ca đang giúp lau tay, một thị nữ ngồi xổm ở dưới, đang rửa chân cho hắn.
“Quả tử, ngươi cũng rửa tay chân đi.”
Khánh ca đưa khăn ướt cho Lý Quả, ra hiệu Lý Quả lau tay.
Lý Quả tiếp nhận, xoa xoa tay, rồi liền co chân lên, cũng dùng sức lau chăn.
“Hì hì”, thị nữ ngồi xổm trên mặt đất không nhịn cười được.
Đó là khăn mặt, không dùng cho lau chân.
“Đi xuống đi.”
Triệu Khải Mô co chân lên, tự mình lấy khăn lau chân lau đi vệt nước, ném khăn bố xuống lại chậu, sai thị nữ ra ngoài.
“Vâng.”
Thị nữ thuận theo rời đi.
Lý Quả nằm thẳng ở trên giường, ôm bụng, cậu thấy thị nữ rời đi, Khánh ca đóng cửa phòng lại, đầy suy tư. Triệu Khải Mô lấy cái gối nhét xuống dưới đầu Lý Quả, Lý Quả mới phảng phất phục hồi tinh thần lại, không đầu không đuôi hỏi: “Khải Mô, hoàng tộc chính là con cháu hoàng đế sao?”
Dĩ vãng từng nghe người ta nói Triệu Khải Mô là hoàng tộc, Lý Quả không coi là chuyện đáng kể, Triệu Khải Mô chẳng phải cũng chỉ có hai mắt, hai chân thôi sao, thế nhưng đêm nay, cậu biết không giống nhau.
“Cũng không đúng hoàn toàn, ta là thế tôn sáu đời của Thái tổ hoàng đế, đã là qua sáu đời, được gọi kèm là hoàng tộc thôi, ở kinh thành cũng chẳng là gì.”
Triệu Khải Mô nằm xuống bên cạnh Lý Quả, kéo chăn đến ngực, hắn nằm thẳng, mặt chếch vào phía trong, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ.
“Ta nghe người ta nói, người kinh thành cực kỳ nhiều, mỗi ngày đều giống như trải qua lễ nguyên tiêu, trên đường chen lấn không nhúc nhích nổi.”
Lý Quả xoay người, mặt quay về phía Triệu Khải Mô, cậu nằm nghiêng, tay khoát lên bên gối Khải Mô, nghịch mái tóc rối của Khải Mô.
“Đường chính rất rộng rãi, rộng gấp đôi Lạc Cơ phố, nhưng mà vẫn rất chen chúc, người đặc biệt nhiều.”
Triệu Khải Mô quay đầu lại, thu mái tóc đang bị Lý Quả nghịch lại.
“Còn có, nghe đâu người kinh thành rất đẹp, cũng rất cao nữa.”
Lý Quả cũng là ở cửa hàng bánh bao nghe người ta tán chuyện, cậu cảm thấy rất có đạo lý, bởi vì ngoại hình của Triệu Khải Mô rất đẹp.
“Đều là nói bậy, cũng giống nơi đây thôi, có cao có thấp, có xấu có đẹp.”
Triệu Khải Mô không biết Lý Quả xem kinh thành trở thành nơi thế nào, nơi đó tuy rằng phồn hoa, song cũng chẳng phải nơi ở thần tiên gì.
“Ngươi đến là biết nó thế nào thôi.”
Triệu Khải Mô cũng chỉ là thuận miệng nói.
“Khải Mô, chờ ta lớn rồi, ta muốn cùng ngươi đi kinh thành chơi.”
Dưới ánh nến, đường viền khuôn mặt Lý Quả hiện ra đặc biệt ôn nhu, cậu dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Triệu Khải Mô chăm chú, mang theo mong đợi.
Thần sắc Triệu Khải Mô hơi ngưng lại, không đành lòng rũ bỏ tâm ý của Lý Quả, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”