Rạng sáng một ngày đầu đông, gió ở bến cảng lạnh thấu xương, Lý Quả giấu một túi tiền nhỏ trong phong thư, gửi thủy thủ của hải thuyền Tôn gia mang về quê.
Từ lúc Triệu Khải Mô trở về kinh, Lý Quả liền rời khỏi Tứ Hợp quán, trở lại sống ở điếm xá tại Tam Nguyên hậu hạng. Cậu không đi kỹ quán nữa, tập trung tinh thần vào cửa hàng trân châu.
Ở Quảng Châu, bất giác gần một năm, Lý Quả vô cùng nhớ nương cùng muội muội, đặc biệt là cuối năm, chỉ cần Tôn gia có hải thuyền đến, Lý Quả đều nhờ người mang tin trở về.
Rời khỏi thuyền của Tôn gia, từ chân trời xa xa nhìn thấy có một chiếc cự thuyền tới gần, Lý Quả đứng quan sát cẩn thận, mơ hồ thấy có chút giống với thuyền của Vương Kình, Lý Quả cảnh giác, thân thể không khỏi căng thẳng. Rốt cục, thuyền kia tới gần, trên cờ xí phấp phới đề một chữ “Trần” thật to.
Lý Quả thoải mái quay người trở về, đi tới cửa hàng trân châu, cậu đứng chờ ở ngoài cửa, lần nào cũng là cậu tới sớm nhất, chờ chưởng quỹ mở khóa.
Sinh hoạt diễn ra như thường, chỉ là Lý Quả mười sáu tuổi bắt đầu cảm thấy cuộc sống thật cô đơn. Có thể là vì đến ngày đông, trên đường cây cối thưa thớt, có cảm giác lạnh lẽo, tịch liêu.
Chưởng quỹ và A Kỳ cùng đi tới, chưởng quỹ đi mở cửa, A Kỳ hỏi Lý Quả không lạnh sao? Lý Quả mới ý thức được mình vẫn chỉ mặc một cái bối tử nhét bông, mà A Kỳ, chưởng quỹ đều đã mặc hai tầng áo vải bông rồi.
Tháo khóa đồng xuống, Lý Quả, A Kỳ cùng nhau gỡ tấm gỗ chặn cửa đi, sau đó quét tước cửa hàng. Đến khi hai người làm xong xuôi hết, Đào Nhất Châu cùng Triệu Thủ mới khoan thai đến. Bọn họ trước giờ đều như vậy, toàn tự xưng là lão đầu.
Buổi trưa, chưởng quỹ sai Lý Quả đem hai viên tứ phân châu đi thành đông. Lý Quả cầm hộp đựng châu, hỏi rõ chỗ ở của khách nhân rồi liền rời đi.
Loại chuyện đưa châu này, bình thường đều do Lý Quả làm, dù sao cũng là việc chân chạy, có đưa đi đến nơi xa, qua lại một chuyến, một ngày cũng trôi qua.
Lý Quả đã chừng mấy ngày không đến thành đông rồi, bầu không khí nơi này vẫn nghiêm túc như trước, đình đài lầu các nguy nga, trang nghiêm. Chẳng biết vì sao, Lý Quả sẽ liên tưởng tới cảnh Triệu Khải Mô đứng lặng yên không nói một lời, điều này khiến cậu buồn bã ủ rũ.
Mỗi khi đi ngang qua quan xá Triệu Khải Mô từng cư trú, Lý Quả đều sẽ không nhịn được dừng chân, nhìn cánh cửa son đóng chặt cùng tường thành cao cao.
Có hai người mặc trang phục quan nhân cùng một đám người hầu đi ra từ ngõ hẻm, Lý Quả lui lại, cúi đầu, khom người đứng ở một bên.
Trong tay cầm tứ phân châu, phải đưa cho một vị tiểu thư lệ (nha dịch chuyên ghi chép) ở trong huyện. Tiểu thư lệ nhà ở xa, ra khỏi thành đông còn phải đi bộ khoảng mười dặm nữa mới tới.
Gia đình nhỏ mà mua châu, thường là vì đón dâu.
Lý Quả đưa đến, quả nhiên thấy được cảnh tượng náo nhiệt, đội ngũ gánh sính lễ, đang chuẩn bị xuất phát.
Lý Quả đúng lúc đem trân châu tới, thịnh tình không thể từ chối, bị giữ lại uống hai chén trà. Trở về thành tây, mặt trời cũng đã dần chuyển về phía tây, bất giác đi hai canh giờ.
Lý Quả đi bộ nhiều chân rất mỏi, đứng ở cuối Triều Thiên nhai nghỉ ngơi chút. Từ sau lần bị hành hạ, Lý Quả đi đứng tuy không bị tật, nhưng vẫn luôn cảm thấy không nhanh nhẹn, mạnh mẽ được như trước.
Cúi đầu xoa bóp bắp chân, đau đớn giảm bớt chút, Lý Quả tiếp tục lên đường. Cậu còn chưa đến gần cửa hàng trân châu, liền thấy Triệu Thủ đứng ở cửa hàng ló đầu ra ngoài. Người này vừa nhìn thấy Lý Quả, lập tức lén lút lủi đi.
Lý Quả không để ý tới gã, đi tiếp đến cửa hàng trân châu, còn chưa bước vào cửa hàng, đột nhiên từ bên trong lao ra bốn năm người, không nói lời gì đã bắt lấy Lý Quả.
“Làm cái gì!”
Lý Quả từ lần bị người đánh đập, cướp đi, vẫn rất sợ hãi với cảnh tương tự, cậu ra sức giãy dụa, hét to.
“Làm cái gì hả? Ăn trộm châu! Mi là tên trộm!”
Triệu Thủ nhéo đánh Lý Quả, Lý Quả bản năng lấy cánh tay chống đối, cậu nhìn vào trong cửa hàng cầu cứu, đã thấy Lý chưởng quỹ chỉ lắc đầu với cậu.
“Lý Quả, tên súc sinh này, bồi thường hạt châu cho ta!”
Một nam tử ục ịch lại đây kéo lấy cổ áo Lý Quả, dáng vẻ vô cùng hung ác. Lý Quả nhận ra hắn là người bán vải ở dịch nhai, ngày hôm trước Lý Quả mới đến giao cho hắn một viên tứ phân châu, lúc hắn nhận được trân châu, mặt mày còn rất hớn hở.
“Ông chủ Trang, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Quả mờ mịt chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra?
Họ Trang cầm một hạt châu, dùng sức đập vào mặt Lý Quả, chửi: “Còn giả ngu, ngươi thật cho là ta mắt mờ chân chậm hả?”
Lý Quả bị đập đau, dùng sức đẩy người bán vải ra, song không thoát được kiềm chế của người sau lưng, liền ngã nhào xuống đất, bốn năm người vừa đè vừa kéo thân thể cậu.
“Ở cửa hàng nháo loạn cái gì thế hả!”
Tiếng gào thét, tình cảnh hỗn loạn bị tiếng quát mà ngưng lại.
Lý Quả từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, mũi cậu đập vào bệ cửa, máu chảy ròng ròng, cậu nhìn thấy một đám người đã bao vây ngoài cửa hàng, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cậu.
Mọi người thả Lý Quả ra, Lý Quả ngồi dưới đất, dùng tay áo quệt máu mũi, cậu bình tĩnh đánh giá từng người trong cửa hàng, cậu phát hiện Đổng viên ngoại đông gia cửa hàng cũng có mặt, tiếng quát ban nãy chính là từ vị Đổng viên ngoại này.
“Lý Quả, ngươi sao có thể trộm viên tứ phân châu thượng hạng như thế hả? Ta có lòng tốt thu lưu ngươi, ngươi lại dám làm chuyện trộm gà bắt chó, vong ân phụ nghĩa này.”
Đổng viên ngoại cầm một cái hộp gỗ nhỏ, chính là hộp đựng viên trân châu Cẩn Nương tặng Lý Quả.
Lý Quả nhìn thấy hộp gỗ này, nóng ruột buồn bực, cậu còn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, lại biết có người xông vào nơi cậu ở.
“Đây là viên trân châu ta có hồi còn ở Thứ Đồng, mang theo trên người.”
Lý Quả dùng sức lau máu mũi, cậu cảm thấy choáng đầu, lại không phát giác máu mũi đã nhuộm đỏ toàn bộ ống tay áo.
“Ngươi? Ngươi mà có viên trân châu này, còn phải đến cửa hàng trân châu của ta làm tiểu nhị? Áp giải đi gặp quan gia, xem ngươi còn mạnh miệng nữa không.”
Đổng viên ngoại thổi mũi trừng mắt, dáng vẻ phẫn nộ. Thân là đông gia cửa hàng Thương Hải Châu, hắn rất ít khi xuất hiện ở cửa hàng, hiển nhiên là có người mời hắn tới.
“Hắn chính là tên trộm, không biết trộm bao nhiêu đồ rồi, ngươi dám nói áo bào đan kim này cũng là của ngươi?”
Triệu Thủ cực kỳ đắc ý, vẫy vẫy một cái tử bào trong tay.
“Trả ta!”
Lý Quả như phát điên đánh về phía Triệu Thủ, dù cho người này lúc nào cũng làm khó dễ cậu, cậu cũng không hận gã, nhưng lúc này, Lý Quả chỉ hận không thể cắn chết, bóp chết gã.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Lý Quả hung ác như vậy, Triệu Thủ sợ đến lùi lại, Lý Quả xông lên phía trước, ngón tay còn chưa chạm đến Tử bào, liền cảm thấy bên eo nóng lên, rất đau, có người tàn nhẫn đạp cậu một cước, đạp Lý Quả ngã xuống đất.
“Đừng đánh nữa, có phải là hắn hay không, đến Tư lý viện sẽ rõ thôi mà.”
Lý Quả nằm trên mặt đất, nghe thấy âm thanh cầu xin của Lý chưởng quỹ ở phía sau.
Lý Quả bị dẫn đến Tư lý viện, ném xuống dưới đường. Lý Quả lạnh lùng nghe nhóm người này luân phiên giảng giải “tội” của cậu với Tô Tư lý. Trang mập kể lại làm sao gã phát hiện ra Lý Quả đưa trân châu giả tới, Lý Quả khẳng định đã đổi trân châu, giấu viên thật đi. Triệu Thủ kể lại cửa hàng trân châu xưa nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, gã cảm thấy Lý Quả thường ngày tay chân không sạch sẽ, dẫn người đến lục soát chỗ ở của Lý Quả, quả nhiên tìm ra được viên tứ phân châu thượng hạng. Đổng viên ngoại nói hắn ban đầu không tin tiểu nhị cửa hàng mình sẽ trộm châu, mãi đến phát hiện ra Lý Quả tư tàng tứ phân châu. Thương Hải Châu làm ăn hơn mười năm qua, danh tiếng tốt đẹp, chưa bao giờ dùng hàng nhái, tráo giả với đồ thật, Lý Quả vô sỉ đến mức này, mong quan nhân trừng phạt thật nặng.
“Lý Quả, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Tô Tư lý ngồi trên bàn xử án tại công đường, trên bàn đặt chứng cứ phạm tội là tứ phân châu cùng một cái tử bào.
“Đây là trân châu chưởng quỹ Lâm gia ở Thứ Đồng tặng ta, ta có thể tự chứng minh. Chỉ cần viết thư báo cho, nàng sẽ đến đây.”
Lý Quả đứng, thân thể loạng choạng, bụng cậu đau, đầu lại choáng váng, máu mũi còn đang chảy.
“Cái áo bào này là tử bào đan kim, cho dù cự thương cũng không mặc nổi, ngươi là một tiểu nhị, sao lại có ở trong tay.”
Tô Tư Lý kỳ thực đã nhận ra đây là tử bào của Triệu Khải Mô, hắn lúc này cũng rất buồn bực, món đồ liền thân quý trọng như vậy của Triệu Khải Mô làm sao lại ở trong tay Lý Quả, nhưng hắn không tiện hỏi thẳng.
“Ta không có gì để nói hết, cái này cũng là áo bào của ta. Quan nhân đưa ta đi.”
Lý Quả ngước đầu, cậu tựa như đang khóc lại tựa như đang cười, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
“Trước tiên áp giải xuống.”
Tô Tư lý cảm thấy Lý Quả vô tội, chỉ vì cậu là bằng hữu của Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô là người không thể nào cùng đạo tặc làm bạn, giao hữu từ trước đến giờ luôn cẩn thận.
Trong nhà giam, Lý Quả viết một phong thư đưa cho sai dịch, để giao cho thuyền của Tôn gia, chờ Cẩn Nương đến làm chứng cho cậu.
Đã là ngày đông, trong phòng giam không có đệm chăn, Lý Quả nằm trên chiếu, thân thể tựa như trực tiếp kề sát với nền đá lạnh như băng.
Ban đầu, không có bất kỳ ai đến thăm cậu, cậu tựa như đã bị lãng quên. Ngày thứ hai, người đến chính là Lục Châu, Lục Châu nói là nhờ Hồ Cẩn nói cho nàng, nàng mới biết được. Lục Châu rưng rưng mang chăn bông, quần áo mùa đông cho Lý Quả, còn có chút bạc vụ, để Lý Quả đưa cho ngục tốt.
“Quả tử, nếu trong lòng ngươi khó chịu, ngươi cứ khóc đi, đừng im lặng như vậy.”
Nước mắt Lục Châu rơi như mưa, nàng thấy vành mắt Lý Quả đen xì, sắc mặt xám trắng, trong lòng không đành lòng.
Lý Quả ở trong ngục, một mạch tới mười ngày. Cậu mỗi ngày luôn trong trạng thái mê man, ngay cả khi Hồ Cẩn đến thăm cậu, cậu cũng không biết.
Sau mười ngày, Cẩn Nương đến nhà giam, nàng nhìn Lý Quả tiều tụy, gầy gò, khóe mắt đỏ lên.
“Đều là tại ta, hại ngươi đến đây.”
Cẩn Nương vô cùng đau lòng, vì nàng mà Lý Quả bị đuổi ra khỏi Hải Nguyệt Minh, cũng bởi vì một viên tứ phân châu của nàng, Lý Quả bị hạ giam.
“Cẩn Nương, cái này cũng không trách ngươi, là tiểu nhân hãm hại ta.”
Lý Quả hờ hững nói, cậu ra đời không sâu, không biết lòng người hiểm ác như vậy, cũng không biết ân tình bạc bẽo đến thế.
“Ta mang cả Quả Muội lại đây, nhưng ta sợ nhà giam tối tăm sẽ làm nàng sợ, nên để nàng ở bên ngoài rồi. Cả đường, nàng vẫn luôn nhắc tới ca ca. Ta đã hỏi quan nhân, buổi chiều xét xử xong là ngươi là có thể ra khỏi nhà giam.”
Cẩn Nương an ủi, nàng biết Lý Quả lần này đã chịu ủy khuất lớn thế nào.
“Quả Muội cũng tới à?”
Trên mặt Lý Quả hiếm khi lộ ra nụ cười, cậu ở trong ngục, nghĩ nhiều nhất là tới nương cùng muội muội.
Sau giờ ngọ, dưới công đường, Cẩn Nương đứng ra làm chứng cho Lý Quả. Tô Tư lý xử phóng thích Lý Quả, tên bán vải không phục, dưới công đường kêu gào. Cẩn Nương cười lạnh nói: “Nếu không phục, ngươi có thể tố cáo lên trên, chỉ là, đến lúc đó cũng đừng để bị xử là vu hại người vô tội, để bị phán có tội đấy.”
Trang mập ăn quả đắng, oán hận trừng mắt với Cẩn Nương.
“Hạt châu là của hắn, vậy còn Tử bào?”
Triệu Thủ vẫn không cam lòng, dùng sức chỉ vào “tang vật” tử bào trên mộc án của Tô Tư lý.
“Đây là vật phẩm của ta, ngươi còn ý kiến gì không?”
Hồ Cẩn vốn đứng ở ngoài công đường, nghe thấy có kẻ vẫn cắn chặt vụ tử bào không tha, Hồ Cẩn tiến lên, hỗ trợ giải vây.
Triệu Thủ trong lòng phẫn hận, gã ngược lại có biết Hồ Cẩn, người nọ là Tuần kiểm ty Hồ Thừa tín, thường đi ngang qua Thiên Nhai phố. Lý Quả rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại quen nhiều người như vậy, một đệ đệ của Triệu Thiêm phán đã hồi kinh, còn có Tuần kiểm ty Hồ Thừa tín che đậy cho nữa.
“Bãi đường.”
Tô Tư lý đứng dậy, liếc mắt một cái với Hồ Cẩn, ra hiệu hắn lại đây lấy tử bào. Hồ Cẩn dí dỏm chớp mắt với Tô Tư lý.
“Lý Quả, trở lại an dưỡng cẩn thận nhé.”
Hồ Cẩn tiện tay đưa tử bào cho Lý Quả, hắn vỗ vỗ vai Lý Quả, Lý Quả cảm kích nhìn về phía hắn.
Lý Quả ôm Tử bào, cùng Cẩn Nương ra ngoài, còn chưa đi tới cửa viện, liền thấy ngoài cửa, từ trong đám người chui ra một tiểu nữ hài mặc hồng y, vui vẻ lao về phía Lý Quả, tiếng gọi giòn tan: “Ca ca!”