Triệu Khải Mô tỉnh dậy, đầu tiên phát hiện ra ván giường quá cứng, ngay sau đó là nhận ra có một người đang nằm trong lòng. Lý Quả nằm sấp trên người Triệu Khải Mô, ngón tay còn không thành thật, đang sờ lên mặt mày Triệu Khải Mô.
Xung quanh tối mờ, xuyên qua màn mơ hồ có thể thấy bầu trời xam xám ngoài cửa sổ, cúi đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười của người bên cạnh.
Hai người thân mật dính sát vào nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của đôi bên.
Việc đêm qua phát sinh trong bóng tối, Triệu Khải Mô nhớ lại liền cảm thấy huyết khí dâng trào. Hắn mở ngón tay đang sờ loạn trên người hắn của Lý Quả ra, rồi ôm lấy Lý Quả, vươn mình nằm đè lên trên người Lý Quả.
Hai người đều còn là thiếu niên, nhất thời tham hoan.
Nhiệt độ thân thể dưới tấm chăn dày tăng cao, đầu hai người đổ đầy mồ hôi, bờ vai cần cổ dính sát vào nhau. Đợi cho đến khi nhịp tim ổn định trở lại, Triệu Khải Mô khôi phục bình tĩnh, hắn ngồi dậy, nhặt quần áo rơi trên đất lên.
Lúc này, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, cũng là bỏ lỡ cơ hội cuối cùng tranh thủ lúc trời còn tờ mờ sáng mà rời đi.
Lý Quả dịch tới, từ phía sau lưng ôm lấy Triệu Khải Mô, hai cánh tay cậu ôm lấy eo Triệu Khải Mô, đầu gối lên vai Triệu Khải Mô, hơi thở ấm áp phả bên tai hắn.
Lý Quả cũng không phải là giữ lại, chỉ là còn mê luyến, chưa muốn buông ra thôi.
Triệu Khải Mô nhặt chỗ quần áo rơi tán loạn trên mặt đất lên giường, Lý Quả thì lựa quần áo của từng người, tách riêng chúng ra.
Hai người yên lặng ở trên giường mặc quần áo, thỉnh thoảng còn giương mắt nhìn sang đối phương.
Nhìn thấy vết thương do dao chém trên cánh tay trái Triệu Khải Mô, Lý Quả vươn tay ra chạm đến, nét mặt đầy vẻ đau lòng. Triệu Khải Mô nhìn kỹ vết thương dữ tợn trên đùi Lý Quả, hai con mắt hắn ảm đạm, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên vết thương, lặng lẽ không nói gì, trong lòng hắn rất khó chịu.
“Không có chuyện gì đâu, quần áo che lên là không nhìn thấy nữa.”
Lý Quả lấy bàn tay Triệu Khải Mô ra, cậu tỏ vẻ không hề gì.
Triệu Khải Mô vẫn lặng lẽ, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ôm Lý Quả vào lòng.
Đêm qua, vết thương dữ tợn trên đùi này bị Triệu Khải Mô phát hiện. Triệu Khải Mô hỏi nguyên nhân bị thương, Lý Quả nói là do lúc đào trai ngọc, bị cá Nhám cắn. Lúc đó, Triệu Khải Mô im lặng không nói, chỉ ôm Lý Quả thật chặt, sức lực cánh tay hắn rất lớn, ghìm Lý Quả đến suýt nữa không thở nổi.
Cũng may sáng nay, Triệu Khải Mô không ghì Lý Quả như thế nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy.
“Khải Mô, ta đã có tiền, sẽ không lại vì tiền mà mạo hiểm để bị thương nữa. Hiện tại, Vương Kình cũng không dám bắt nạt ta, gã còn sợ cha ta mấy phần cơ.”
Lý Quả cười, vẻ vui sướng này của cậu xuất phát từ tận sâu trong nội tâm.
“Ừm.”
Nhìn nụ cười vui vẻ của Lý Quả, Triệu Khải Mô dùng lược giúp chỉnh lý mái tóc xù của Lý Quả.
Triệu Khải Mô rất rõ ràng, thế gian này, muốn được sống tự do tự tại theo ý mình, chỉ có ít tiền căn bản không làm nên chuyện được.
“Khải Mô, tóc của ngươi cũng rối, để ta chải giúp ngươi.”
Lý Quả lấy lại cái lược, để Triệu Khải Mô ngồi ngay ngắn xong, cậu liền chải tóc giúp Triệu Khải Mô. Ngón tay Lý Quả rất linh hoạt, song búi tóc Lý Quả làm không khỏi giống kiểu của dân thường. Búi tóc của Triệu Khải Mô mọi khi hình thức phức tạp, cầu kỳ, nó được làm bởi thị nữ khéo tay.
Triệu Khải Mô trầm ổn ngồi ở trên giường, tùy ý Lý Quả làm bừa, không chê Lý Quả chải cho hắn một kiểu tóc quê mùa, lỗi thời.
Chải tóc xong, Triệu Khải Mô đứng dậy mặc quần áo. Lý Quả đứng ở bên nhìn, rảnh rỗi không được, lại tiến lên giúp Triệu Khải Mô mặc quần áo. Đầu tiên là sam tử màu trắng, sau đó là bối tử, sau đó sẽ là ngoại bào. Rồi buộc thắt lưng ở bên hông, và treo ngọc bội. Tựa hồ quên mất cái gì đó, còn phải mang theo khăn mũ. Lý Quả mang khăn mũ tới, cẩn thận giúp Triệu Khải Mô mang vào. Một thiếu niên lang ung dung thanh tao lịch sự, nhẹ nhàng đứng ở trước mặt Lý Quả.
Lý Quả lùi lại hai bước, hiếm khi ngượng ngùng nhìn Triệu Khải Mô, đồng thời còn ngốc nghếch mà cười khúc khích.
Triệu Khải Mô nhìn ra ngoài cửa, xác nhận không có tiếng người, hắn tiến lên hôn Lý Quả, nói nhỏ: “Ta đi đây, hôm sau lại tới thăm ngươi.” Lý Quả đỏ bừng mặt thẹn thùng, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Triệu Khải Mô lặng lẽ ra khỏi dịch quán, hắn cưỡi ngựa trở về Quốc tử giám. Lý Quả mở cửa sổ ra, đứng ở trước cửa sổ, nhìn Triệu Khải Mô rời đi. Triệu Khải Mô như không có chuyện gì xảy ra mà đi thẳng, không quay đầu lại lần nào.
Đợi Triệu Khải Mô đi xa rồi, thân ảnh biến mất trong phố thị nhộn nhịp. Lý Quả đóng cửa sổ lại, rồi đột nhiên nhảy nhót lên, nhào lên trên giường lăn lộn.
Cũng không quản tóc tai bù xù, lại chỉ mặc mỗi cái áo sát người.
Lý Quả túm lấy chăn mang mùi Long Tiên Hương ôm vào lòng, nằm ở trên giường cười khúc khích.
Sau khi cười ngốc xong, nhớ tới hai người đã làm chuyện thân mật, thì mặt liền đỏ bừng lên, kéo chăn lên, che mặt lại.
Sáng sớm, Lý Quả ăn mặc chỉnh tề, trở về trạch viện đã thuê ở thành nam.
Trạch viện này nằm ở mặt sau của cửa hàng trân châu.
Lý Quả mới vừa bước vào cửa, liền gặp phải Lục Châu. Lục Châu hỏi cậu: “Quả ca, ngươi đã về rồi.”
Tối hôm qua, Lý Quả nói với Lục Châu là phải đi xã giao với một vị bằng hữu ở kinh thành, khả năng qua đêm không trở lại.
“A, phải.”
Lý Quả chột dạ, cũng may Lục Châu không hoài nghi cậu.
“Vẫn chưa tỉnh rượu à, sao mặt đỏ cả lên như thế.”
Lục Châu vội vã vào nhà, giúp Lý Quả chuẩn bị khăn ướt lau mặt.
“Lục Châu, để ta tự lau.”
Lý Quả nhận khăn bố, lau lung tung lên mặt.
Lục Châu đứng ở một bên, nàng ngửi thấy trên người Lý Quả có mùi hương xa lạ, bất quá cũng không để ở trong lòng. Nếu là đi xã giao, khó tránh khỏi nhiễm chút yên phấn hương dược, đây vốn là chuyện bình thường.
“Ngươi nếu như mệt, cứ nằm lên giường nghỉ ngơi đi trước đi, ta đi mua chút đồ ăn về.”
Trên đường từ Quảng Châu tới kinh thành, Lục Châu luôn quan tâm chuyện sinh hoạt thường ngày, ăn uống của Lý Quả.
“Ta, đúng là đói bụng quá.”
Lý Quả che bụng đang sôi lên lột rột.
Chưa tới một khắc, Lý Quả đã ngồi ở trước bàn, ăn điểm tâm như lang như hổ. Cậu vừa nhét xong cái bánh bao cuối cùng vào miệng thì thấy Chu Chính Mẫn đi tới.
Chu Chính Mẫn tùy tiện tìm cái ghế tựa ngồi xuống, xoa tay nói: “Quả viên ngoại, mọi người đều xong rồi, chỉ chờ ngươi thôi.”
“A, ta cũng xong rồi.”
Lý Quả ra sức nuốt xuống cái bánh bao, lau tay, cùng Chu Chính Mẫn ra khỏi phòng, đi vào trong viện.
Trong viện, Lý chưởng quỹ, A Kỳ, A Tiểu đã có mặt, đồng loạt nhìn Lý Quả, xác thực đều đang chờ cậu.
“Ta cũng muốn đi.”
Lục Châu nghe thấy tiếng thì từ phòng bếp chạy ra, lau tay trên tạp dề.
“Ta có thể giúp vẩy nước quét nhà, giặt giũ.”
Lục Châu sợ Lý Quả không tán thành, liền vội vàng nói rõ công dụng của nàng.
“Cùng đi đi.”
Lý Quả hết cách với Lục Châu rồi, cậu vốn muốn để Lục Châu nghỉ ngơi ở trong nhà, không cần ló mặt ra ngoài, còn định tìm một nha hoàn hầu hạ cho Lục Châu.
Nhưng mà, Lục Châu dĩ vãng từng bị nhốt trong kỹ quán, bởi vậy nàng có tâm hồn yêu thích tự do.
Bàn ghế, tủ gỗ của cửa hàng trân châu đều đã đóng xong, thợ mộc bận rộn ở cửa hàng trân châu hơn một tháng, để lại một đống hỗn độn trên mặt đất. Nhóm Lý Quả, Chu Chính Mẫn gồm sáu người, bắt đầu quét dọn cửa hàng trân châu, Lý Quả là người duy nhất mang theo tiểu tư. Mọi người để cậu và Chu Chính Mẫn ngồi ở một bên—— dù sao bọn họ cũng là đông gia.
Lý Quả nào chịu được rảnh rỗi, liền vén tay áo, nhặt mảnh vỡ nát trên đất lên. Chu Chính Mẫn từ trước đến giờ luôn khiêm tốn, hắn ra ngoài cùng A Kỳ xách nước.
Rót nước ào ào vào chậu, Lục Châu cùng A Tiểu vẩy nước quét nhà, lau bàn tủ.
Một đám người khí thế ngất trời cùng nhau bận rộn cả một ngày.
Buổi tối, ở trong trạch viện, mọi người tụ tập cùng một chỗ, thương nghị tên của cửa hàng trân châu. Lý Quả cùng Chu Chính Mẫn suy nghĩ rất nhiều cái tên, đều cảm thấy không tốt lắm, Lý chưởng quỹ nói: “Không bằng, cứ lấy họ của hai người ghép thành Lý Chu, gọi là cửa hàng trân châu Lý Chu.”
“Hay quá, cái tên này vừa đơn giản lại rõ ràng.”
Chu Chính Mẫn là người đầu tiên tán thành.
“Vậy dùng nó đi.”
Lý Quả gật đầu, cũng cảm thấy đơn giản như vậy là rất tốt.
Vốn mở cửa hàng trân châu, Lý Quả góp bảy phần, Chu Chính Mẫn góp ba phần. Bởi vậy Lý chưởng quỹ đặt “Lý” trước “Chu”. Chu Chính Mẫn làm người hào hiệp, cũng không ngại những thứ này.
Lý Quả thuê lại trạch viện này, có sáu phòng lớn, một đại sảnh, một nhà bếp.
Lý chưởng quỹ cùng A Kỳ ở một gian, Lục Châu một gian, Lý Quả một gian, A Tiểu sẽ ngụ ở phòng nhỏ sát vách Lý Quả. Còn lại hai gian phòng trống.
Ban đêm Chu Chính Mẫn ngủ ở trong trạch viện, có phòng trống cho hắn ngủ. Chu Chính Mẫn tập trung toàn bộ tâm tư vào cửa hàng trân châu, dù sao toàn bộ tài sản của hắn cũng bỏ vào đây rồi.
Lý Quả mời một đầu bếp mua thức ăn làm cơm, phụ trách ba bữa cho bọn họ. Người trong nhà không ít, cũng không thể để Lục Châu cả ngày quanh quẩn trong nhà bếp đầy mỡ, tanh mùi cá thịt được.
Ngay cả như vậy, Lục Châu vẫn phụ trách vụ ăn uống, sinh hoạt thường ngày của Lý Quả, Lục Châu nói:
“Ngươi nếu cái gì cũng không chịu để ta làm, vậy không bằng ta đi Ngõa Tứ hát rong, còn tự tại hơn.”
Lý Quả bất đắc dĩ, đành cho Lục Châu làm.
Trước ngày khai trương, mấy ngày liên tục bận rộn, những ngày này Chu Chính Mẫn ở lại luôn trạch viện, không trở lại Chu gia ngủ nữa.
Một đêm muộn, mọi người đang cùng nhau ăn cơm, Lý Quả hỏi hắn: “Chính Mẫn, ngươi không về nhà thay quần áo, thì cũng nên về thăm nương thăm nhà một chút chứ.”
Chu Chính Mẫn ngửi ngửi ống tay áo, thấy toàn mùi mồ hôi, gương mặt tuấn tú trùng xuống, lẩm bẩm: “Đúng là bốc mùi rồi.”
“Phì.”
Lục Châu ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Sắc mặt Chu Chính Mẫn nhất thời đỏ như gan lợn.
“Buổi trưa ta đã về, nương ở nhà rất khỏe. Ta bận quá nên quên phải mang quần áo đổi giặt qua đây.”
Chu Chính Mẫn nhỏ giọng biện giải.
“Lấy y phục ta mặc trước đi, A Tiểu, ta có cái bào tử màu đỏ thẫm, ngươi mang tới đi.”
Lý Quả chú ý vụ ăn mặc, quần áo không ít, bào tử màu đỏ thẫm kia vừa rộng lại dài, cho Chu Chính Mẫn mượn mặc là thích hợp.
“Vậy thì cám ơn Quả viên ngoại.”
Chu Chính Mẫn chắp tay, vô cùng cảm tạ.
Đêm khuya, bốn phía tĩnh lặng, mọi người đã ngủ. Chu Chính Mẫn sau khi tắm xong, mặc sam tử đơn bạc, ngồi xổm ở trong viện giặt áo choàng.
Hắn châm một ngọn đèn đặt bên cạnh giếng, mặt không chút cảm xúc, giặt bộ đồ bẩn của mình.
Xưa kia trong nhà Chu Chính Mẫn có gia bộc, đồng thời cũng khá giàu có. Nhưng sau khi Chu cha qua đời, Chu Chính Mẫn quá nhỏ, nương Chu Chính Mẫn – Hạ thị vốn là một người tuân thủ nữ tắc, không quản gia sự, gia sản đại khái bị mấy vị bá phụ ăn hết rồi.
Trong nhà không có gia bộc, nấu cơm giặt giũ đều là Hạ thị làm. Sau khi thân thể Hạ thị không tốt, quần áo của Chu Chính Mẫn liền tự mình giặt. Nhưng mà hắn là một đại nam nhân, thật không tiện giặt trước mặt người khác, bởi vậy chỉ có thể lén lút giặt.
“Muộn như vậy, ngươi còn ở đây làm gì?”
Lục Châu nghe thấy trong viện có tiếng động, cầm đèn đi ra kiểm tra.
“Á, ngươi một nữ tử, nửa đêm canh ba, một thân một mình ra đây làm gì?”
Chu Chính Mẫn nghe thấy phía sau có âm thanh, bị dọa nhảy dựng lên. Thấy là Lục Châu, hắn càng thêm xấu hổ, vì xấu hổ mà ngữ khí không khỏi nặng hơn.
“Viện nhà ta, sao ta không thể đi ra?”
Lục Châu che ngọn đèn trong tay, cây ngay không sợ chết nói trở lại.
“Ồ, ngươi đang giặt quần áo?”
Lục Châu đi tới nhìn, kinh ngạc nói.
Chu Chính Mẫn hoang mang làm ra động tác đừng nói.
“Ta giặt giúp ngươi.”
Lục Châu hạ thấp giọng, nàng cũng thật sự thấy Chu Chính Mẫn có chút đáng thương.
“Cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì, ngươi mau trở lại phòng đi.”
Chu Chính Mẫn thấy Lục Châu kề tới, vội vã né tránh.
“Chỉ biết quát tháo người khác.”
Lục Châu tức giận trở về phòng. Nàng thuở nhỏ bị bán vào kỹ quán, không hiểu được làm một nữ tử đàng hoàng là thế nào.
Chu Chính Mẫn trách cứ như thế, trong lòng Lục Châu khó tránh khỏi có chút khổ sở. Nghĩ thầm vẫn là Quả tử tốt, Quả tử chưa bao giờ nói nữ tử phải thế nào cả