Diêu Diệu miễn cưỡng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, “Tiểu Thiên Nhi này, anh cảm thấy chúng ta phải vượt khó mà tiến lên mới đúng, em nói xem…”
Cát Tiểu Thiên tạo một cái kết giới cho mình, anh không chê phí nước bọt thì cứ nói đi, tôi coi như không nghe thấy.
Diêu Diệu cũng không để ý, một lúc câu này một lúc câu khác, cái gì nên nói đều tuôn ra hết.
Khó khăn lắm mới sang được chỗ lối ra, Cát Tiểu Thiên lái xe lên đường phụ xong cuối cùng cũng mở miệng: “Em trần đời mới biết thần tượng của anh là Đường Tăng đấy!”
Nghe thấy câu này, Diêu Diệu cũng rốt cuộc không kiềm chế được nữa: “Ha ha ha, em thật sự độc miệng thật đấy, trước đây nhẫn nhịn khó khăn cho em rồi.”
Cát Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắm, bị tổn hại mà lại là cái phản ứng đắc ý như thế, anh vẫn còn sức để nhiếc móc () người ta cơ à?
() Từ 损 – tổn không chỉ có nghĩa là giảm bớt, bị hủy hoại mà còn có nghĩa là nhiếc móc. Tớ nghĩ tác giả đang chơi chữ.
Thấy Cát Tiểu Thiên không có động tĩnh gì, Diêu Diệu đụng một cái vào cánh tay hắn, “Đừng có không nói lời nào chứ, anh thích nghe em nói chuyện.”
“Diêu tổng, ngài có thể truy cầu cao hơn một chút không?”
“Theo đuổi em còn chưa đủ cao sao?” Thời điểm nói câu nói này, Diêu Diệu vậy mà lại nghiêm túc chăm chú nhìn Cát Tiểu Thiên.
Vốn đang là nhịp điệu tranh cãi, đột nhiên tới đây Cát Tiểu Thiên thật sự tiếp không nổi nữa, không thể làm gì hơn ngoài dán mắt về phía trước làm bộ nghiêm túc lái xe.
Diêu Diệu hơi tựa đầu vào lưng ghế, ngâm nga một ca khúc mà Cát Tiểu Thiên không biết, nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, Cát Tiểu Thiên chỉ cần nhấc mắt lên là có thể bắt gặp ánh mắt của Diêu Diệu ở trong gương.
Lần thứ nhất, Cát Tiểu Thiên nhanh chóng dời tầm mắt, lần thứ hai thì liếc mắt nhìn Diêu Diệu một cái, lần thứ ba lại thẳng thắn quay đầu nhìn thẳng, dù sao bây giờ cũng đang là đèn đỏ.
Diêu Diệu xuất kỳ bất ý () đột nhiên tiến về phía trước một chút, nhẹ nhàng hôn một phát, sau đó cấp tốc lùi lại, gáy dán cả lên cửa kính xe, hướng về phía Cát Tiểu Thiên đang sửng sốt liếm môi một cái, vẻ mặt vui sướng vì ăn vụng thành công.
() 出其不意 – Xuất kỳ bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
Cát Tiểu Thiên nhìn Diêu Diệu cũng theo bản năng mà liếm môi một cái, Diêu Diệu hít một hơi thật sâu đem hai tay che lên mặt, động tác nho nhỏ kia nhìn vào trong mắt thật sự chết tiệt gợi cảm mà!
“Tiểu Thiên Nhi, chúng ta lúc nào có thể tiến thêm một bước nữa?” Diêu Diệu tự nhận mình không phải là người quá nhục dục, nhưng chắc chắn không phải là một kẻ ăn chay niệm phật, suy cho cùng thì, cũng không thể cứ là Plato () mãi chứ?
() Platonic love – tình yêu thuần khiết, được đặt tên theo Plato, một nhà triết học, cũng là người đầu tiên giải thích loại tình yêu này. Theo tớ biết thì đây là loại tình yêu không dựa trên thể xác hay tình dục mà chỉ dựa vào sự quan tâm chăm sóc, không phải là tình yêu kiểu “lãng mạn” mà giống với người thân, bạn bè hơn.
“Diêu tổng, có những lúc thật sự không thể tán gẫu được với ngài.”
Hai chữ Diêu tổng này Diêu Diệu không thích nghe đâu, vì vậy xoẹt một phát ngồi thẳng dậy, nhưng khi y phát hiện từ tai đến cổ Cát Tiểu Thiên đều đỏ đến mức rất không tự nhiên, mới giơ tay sờ một cái: “Em nghe vẫn hiểu mà đúng không?”
Cát Tiểu Thiên thật sự có một chút muốn cắn đứt cái ngón tay đang nắm lấy vành tai hắn! Thế nhưng thứ nhất là với không tới, thứ hai làm tài xế không thể phân tâm, còn thứ ba là hắn đang lên máu ().
() Raw là 晕血 – v ự ng huyết, theo một từ điển Trung – Anh thì là kiểu thiếu máu (tại không tìm được tiếng Việt).
Diêu Diệu có vẻ đã thấy đủ, kéo kéo hai lần thì thu tay về, mắt liếc về thiết bị định vị: “Này đằng trước quẹo phải là ta đến rồi.”
Thế nhưng Cát Tiểu Thiên không có ý định đánh đèn rẽ phải.
“Sao đấy? Không ăn hả?”
Cát Tiểu Thiên đưa tay chỉ vào một cái biển cấm rẽ ở đầu ngõ: “Ngài là đang có quá nhiều tiền để đốt hay là đang sợ gây không đủ huyên náo vậy?”
Diêu Diệu sờ mũi một cái, bài tập thực hiện chuẩn không đúng chỗ rồi.
Đi về phía trước một đoạn tìm được bãi đậu xe xong, Cát Tiểu Thiên trả lại chìa khóa xe cho Diêu Diệu, “Hôm nay em tuyệt đối không muốn cầm lái nữa! Đoạn đường này lấp lấy đến buồn nôn.”
Diêu Diệu cảm thấy việc Cát Tiểu Thiên ở ngay trước mặt y hỉ nộ đều treo hết lên mặt tốt lắm, vì thế nhận chìa khóa xe xong tiện thể sờ sờ sau gáy Tiểu Thiên Nhi: “Buồn nôn nhiều sẽ thành thói quen.”
Cát Tiểu Thiên đang ngẩn người rụt đầu về một chút, nhưng cũng không phải là muốn né tránh, chỉ là không thích kiểu đụng chạm này của Diêu Diệu: “Cuối tuần sau chúng ta ra ngoài có thể đạp xe đi không?”
Diêu Diệu đang vòng tay quanh Cát Tiểu Thiên thì dừng lại: “Tiểu Thiên Nhi, em thuận miệng nói hay là nghiêm túc đấy?”
Cát Tiểu Thiên rất bồn chồn, “Đạp xe mà còn phải nghiêm túc hả?”
“Suy nghĩ thêm được không?”
Sau khi Tiểu Thiên Nhi lướt qua một lần nữa lời nói của mình trong đầu, đẩy nhẹ Diêu Diệu đang ở trước mặt một cái: “Thôi đi nhanh đi không là bữa tối với bữa khuya phải gộp làm một đấy.”
Diêu Diệu cảm thấy hôm nay tâm tình thực sự là tốt đến một tầm cao mới, lát nữa nhất định sẽ có thể ăn nhiều hơn bình thường một đĩa thịt!