Ai ai cũng biết, người thừa kế ngai vàng của Lang tộc xưa này đều để nam giới thừa kế.
Nhưng lần này, lại là một ngoại lệ.
Bên trong tẩm cung sang trọng, có một gã đàn ông vóc người khá nhỏ nhắn đang vùi mình trong một góc chăn, khóc sướt mướt.
"Ô ô ô, tỷ tỷ, tỷ là người xấu! Đệ muốn đi xem buổi biểu diễn mà, tại sao không thả cho đệ ra!"
Mọi người không nhìn lầm đâu, vị này chính là hoàng tử Lang tộc, là người đàn ông sẽ được bước lên ngai vàng theo dự tính, nhưng mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, bộ dạng yếu ớt này của hắn, cho dù là ai cũng đều sẽ không tin hắn lại là một vị vương.
Theo lẽ tự nhiên, thống lĩnh tương lai của Lang tộc - trách nhiệm nặng nề này liền rơi vào đầu người chị của hắn.
"Tiểu tử trời đánh, đệ còn muốn khóc đến bao giờ, tỷ bị đệ hại chết rồi!"
Tiếng vang như sấm rền, một vị mỹ nữ tóc vàng vừa vào cửa liền vỗ đầu che mặt la mắng.
"Sớm biết có một thằng đệ đệ như đệ, lúc đầu độ kiếp, đến lượt ta để thiên lôi đánh chết cho rồi, còn tốt hơn sống bị đệ làm cho tức chết!"
Mỹ nữ tóc vàng vừa nói, vừa một bên giậm chân.
"Ô ô, tỷ tỷ, tỷ lại hung đệ, đối mặt trước một đệ đệ khả ái như đệ, tỷ cũng nỡ xuống miệng được."
Gương mặt Cảnh Thiếu Kỳ đầy vẻ vô tội.
"Đm, cái thằng vô tích sự, chức tộc trưởng lần này rơi xuống đầu ta, cũng nghĩa là sau này ta phải ngây ngốc ở cái chỗ quỷ quái này đến khi già khú đế, đi theo đám cổ hủ kia vào trong cái thất chứa đầy bụi bặm."
Mỹ nữ tóc vàng càng nghĩ càng giận.
Cảnh Thiếu Kỳ hơi thò đầu ra, yếu ớt hỏi:
"Tỷ, vậy có phải nghĩa là đệ có thể hạ phàm chơi, nếu như chức vị tộc trưởng không phải do đệ thừa kế!"
Mỹ nữ tóc vàng hung hăng trừng hắn một cái, Cảnh Thiếu Kỳ lập tức sợ hãi rụt cổ về.
"Haha, hảo đệ đệ của ta, đệ cứ vậy muốn ra ngoài chơi, để cho tỷ tỷ xinh đẹp của đệ ở đây chịu oan ức thay đệ, nằm mơ đi!"
Vị nữ vương khí thế bức người này, mười phần chính là cô gái sẽ thừa kế ngai vàng lần này của Lang tộc, cũng chính là tỷ tỷ của Cảnh Thiếu Kỳ, Cảnh Tình.
Cảnh Tình đột nhiên tới trước mặt Cảnh Thiếu Kỳ, nham nhiểm nhìn hắn.
"Hảo đệ đệ của ta, tỷ thế nhưng phải đi trước đệ một bước, đệ liền ngoan ngoãn ở lại đây cùng đám cổ hủ kia tâm sự đi!"
Nói xong, thân người cô chợt loáng cái biến mất không thấy đâu.
"Cái gì? Tỷ tỷ, đợi đã, tỷ, đừng bỏ đệ lại một mình mà! Mang đệ theo với! A a a, buổi biểu diễn của tôi!!!"
Cả đêm bên trong tẩm cung đều vang lên tiếng sói tru gào khóc thảm thiết của Cảnh Thiếu Kỳ.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Tên họ."
"Tôi tên Tư Minh Vi." Nhẹ nhàng nói.
"Tuổi tác."
"Tôi...! tuổi."
Khảo hạch viên nhìn sơ yếu lý lịch, bỗng nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn về phía cô gái trẻ tuổi ngồi trên ghế như đang muốn co rút cả người lại.
"Cô có con rồi sao?"
"Da....!dạ vâng." Cô gái trẻ tuổi yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Nhưng trong phần hôn nhân của mình cô ghi là chưa lập gia đình mà?!"
Âm thanh khảo hạch viên có chút vang lên.
Cô gái trẻ đối diện nhất thời không nói nên lời.
Cúi đầu ở đó không nói tiếng nào.
Phỏng vấn viên lắc đầu, lãnh đạm nói:
"Cô về trước đi, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô."
Tư Minh Vi rụt rè áy náy rời khỏi phòng, trong nháy mắt khi cửa đóng lại, cô rõ ràng nghe được âm thanh giễu cợt của khảo hạch viên.
"Chậc, sinh viên thời nay đúng là không có lòng tự trọng."
Mắt đau xót, nước mắt xém chút không nhịn được rơi xuống.
"Hi, chào buổi sáng các mỹ nữ!"
"Đổng sự trưởng, chào buổi sáng!"
"Lão bản, chào buổi sáng!"
Như thường ngày vậy, Cảnh Tình ăn mặc đặc biệt hấp dẫn tiến vào công ty của mình, thư ký của cô rất hiểu ý đúng lúc bưng ly cà phê tới, thư ký Hoa Linh rất hiểu Cảnh Tình, mỗi sáng bước vào công ty chuyện đầu tiên cô ấy muốn làm chính là uống một ly cà phê do cô pha.
Tâm trạng Cảnh Tình rất tốt nhận lấy ly cà phê, ném lại ánh mắt quyến rũ.
"Tiểu Linh Linh, cô đúng là ngày càng đáng yêu."
Hoa Linh sớm đã quen với thói quen nói những câu bông đùa của cô.
"Vậy Cảnh tổng, cô có cần cân nhắc tới chuyện qua lại với tôi không."
"Tiểu Linh Linh, tuy tôi có mị lực rất lớn, nhưng tôi rất là kén ăn nha."
Tư Minh Vi yên lặng chuẩn bị rời khỏi công ty căn bản không hề nhìn thấy người đối diện đang đi tới, nên cái đầu thẳng tắp đụng vào ngực Cảnh Tình.
Cà phê trên tay cô lúc này rơi xuống, bẩn hết quần áo.
Cô vừa định mắng là ai lỗ mãng như vậy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô bé sinh viên, nước mắt vẫn còn đang lưng tròng.
Nhất thời lời muốn mắng chửi cũng nín trở vào.
Tư Minh Vi lúc này sợ hãi, mở miệng câu đầu tiên chính là:
"Xin lỗi, là tôi không tốt."
Khi ánh mắt nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn chăm chú mình, trái tim cô liền đập nhanh một nhịp, tại sao trên đời lại có thể có người có dáng dấp xinh đẹp như vậy.
Cô thấy bản thân tự ti luôn miệng xin lỗi Cảnh Tình.
Cảnh Tình nhìn cô bé trẻ tuổi này, thấy dáng vẻ cổ chỉ còn chưa quỳ xuống đất dập dầu nhận lỗi với mình nữa thôi, cảm thấy rất thú vị, vì vậy nghiêm túc nói.
"Em làm ở bộ phận nào, có biết bộ quần áo này tôi vừa mua không, rất mắc tiền đó?"
"A? Tôi sẽ bồi thường...!có điều lúc này tôi chưa có tiền...!đợi tôi kiếm được tiền nhất định sẽ bồi thường cho chị."
Tư Minh Vi gấp đến độ nước mắt cũng sắp rớt ra ngoài, cô thật sự không phải cố ý, thật vất vả mới có công ty kêu cô tới phỏng vấn, rốt cuộc bản thân lại vô tình làm bẩn bộ quần áo đắt tiền của người ta, nên làm sao bây giờ, cô bây giờ ngay cả phí sinh hoạt cũng đều rất khó khăn, nhìn khí chất nữ nhân tóc vàng xinh đẹp này, quần áo trên người cô ấy nhất định là không rẻ.
"Ai nha? Em đừng khóc ah, làm như tôi đang khi dễ em vậy." (==")
Cảnh Tình vốn chỉ định trêu chọc cô bé này chút thôi, không ngờ rằng cô ấy lại khóc, bất quá lúc đầu vừa nhìn thấy ánh mắt cô ấy, đúng là giống như bị ủy khuất gì đó.
"Không phải vậy...!là tôi sai, chị cho tôi số di động đi...!đợi tôi có tiền, tôi sẽ gọi cho chị."
Tư Minh Vi ấp úng hồi lâu, cô bây giờ chỉ muốn sớm được thoát khỏi chỗ này.
Cảnh Tình lấy tấm danh thiếp trong túi xách của mình đưa cô, vừa định nói chuyện thêm, Tư Minh Vi kéo danh thiếp một phát, liền chạy biến ra ngoài.
Ha? Cô đáng sợ như vậy sao? Cảnh Tình giờ phút này có chút hơi nổi giận.
Vậy nên tâm trạng tốt sáng sớm của cô đã bị phá hủy như vậy, cô ngồi trước bàn làm việc, vẫn nghĩ đến cô gái ban sáng.
Nhìn bộ dạng em ấy chỉ mới ngoài hai mươi, hẳn là sinh viên vừa tốt nghiệp.
Có điều trong công ty chưa từng nhìn thấy em ấy, tò mò, cô cho gọi nhân viên phòng nhân sự tới, muốn có hồ sơ của nhân viên.
Nhưng không tìm thấy người nọ.
Không có? Đúng rồi, công ty gần đây có tuyển người, phải chăng là tới phỏng vấn? Nghĩ như vậy, cô gọi giám đốc phụ trách tuyển người tới, hỏi thăm một phen.
"Cảnh tổng, cô muốn sơ yếu lý lịch của cô gái này?"
Thấy dáng vẻ quản lý Vương có vài lời muốn nói.
"Sao vậy? Cô ấy có vấn đề?"
"Thứ cho tôi lỗ mãng, cô bé này không trúng tuyển."
"Tại sao?" Cảnh Tình lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
"Chuyện đó...!cuộc sống riêng tư của cô ấy có chút hơi...!không được lề lối lắm..."
- --
Trở về căn phòng trọ cũ nát.
Tư Minh Vi vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cô lập tức chạy đến cạnh giường của em bé, bế em bé lên, một bên dỗ dành.
"Bảo bảo ngoan, mẹ về rồi nè, có phải con đói rồi không? Đều là mẹ không tốt, mẹ về trễ mất."
Tiểu nhân vật trong ngực giống như nghe hiểu lời của mẹ mình, ngưng khóc.
Đôi mắt xanh dương ti hí nhìn chằm chằm mẹ mình, cười rộ lên.
Tư Minh Vi thấy nét mặt con mình tươi cười, cũng cười theo, cưng chiều nựng lên mặt em bé.
Mọi ủy khuất cũng vào thời khắc này biến mất, chỉ cần con nhỏ được tốt, thì cô sao cũng được.
————————————————
Xin lỗi nhé, mình up muộn rồi.
Mới chương đầu mình đã muốn đánh mông bạn Cảnh Tình rồi, chậc, thiệt tình (sau khi đọc đến giữa truyện các bạn sẽ hiểu vì sao mình muốn đánh mông bạn Cảnh Tình).
E hèm, phần này mình phải nói nó khá là cẩu huyết nha, tuy nhiên cũng không kém phần hấp dẫn đâu, hi vọng có thể đem lại cho các bạn những giây phút bất ngờ, giải trí và vui vẻ cùng nhiều cảm xúc khác nữa.
P/S: Nhân vật Cảnh Thiếu Kỳ có xuất hiện trong ngoại truyện phần đó, các bạn đọc phần rồi còn nhớ không =)))
P/S : Các bạn đã xem phần rồiơi, xem phần vui lòng mình đừng spoil nha, để các bạn đọc lần đầu đọc được trọnvẹn cảm xúc hơn các bạn nhé.
Mình cảm ơn các bạn nhiều nè ^^~.