Lang Hoặc

chương 8: 8: thương lãng thác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Oái oái, mù mắt chuột ta rồi!! Nghiêm Yên nhìn hai người tình chàng ý thiếp, phát sáng khiến cô chói mắt.

Lấy hai tay che mắt lại, Lang bà đứng một bên đôi chân mày cũng nhăn thành chữ giếng "井" luôn rồi.

Cắn khăn tay, nhe nanh toét miệng, tiểu thư, tiểu thư yêu dấu của ta, cô chuẩn bị không cần lão nhân nữa, là muốn có đôi có cặp với cô gái loài người này rồi đúng không?

Ô ô ô, mình tuyệt không thể dễ dàng nhân nhượng cho chuyện này xảy ra được.

Mình phải trở về Lang tộc tìm cho tiểu thư một lang quân như ý, thống lĩnh thị vệ Lang Nhị hình như ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, còn có sơn tây lão Hoàng ngưu cũng đã để ý tiểu thư rất lâu rồi, cái tên đông bắc Hùng lão đại cũng không tồi.

Lang bà đếm đốt tay, đếm số người theo đuổi Lang nữ vương.

Nghiêm Yên góp ý.

"Lang bà ah, bà không thích loài người cũng không nên gieo họa cho Lang nữ vương ah, mấy tên đầu trâu mặt gấu này, bộ dạng phải nói là đại lang uy vũ tái thế, nói sao thì Lang nữ vương cũng mang cốt cách cao quý của huyết thống hoàng tộc, bà đây là đang muốn lai giống sao?"

Lang bà nghe vào cảm thấy có lý, lau lau nước mắt.

"Tiểu Thử a, Lang bà chăm sóc cháu từ nhỏ đến lớn, cháu với tiểu thư thanh mai trúc mã, phải giúp tiểu thư quay trở lại con đường chính đạo, đoạn tuyệt với loài người mặc kệ có hùng tính hay là thư tính, sinh vật nào cũng được!"

Trong mắt Nghiêm Yên lóe lên tia sáng, tính kế trong đầu.

"Chuyện này hả, Lang bà, cháu cảm thấy bà hẳn cứ về Lang tộc trước xem xét sói hùng gấu mãnh gì đó cho Lang nữ vương, chứ cứ lưu lại đây cũng đâu phải là cách đúng không?"

Trong lòng Hoàng Thử Lang thích thú cười trộm, mau về Lang tộc đi, đừng quấy rầy bổn tiểu thư xem trò vui.

Nghiêm Yên lại vỗ vai Lang bà.

"Yên tâm, cháu sẽ thay bà trông nom kỹ Lang nữ vương."

Để lộ ánh mắt chân thành, cô dụ dỗ từng bước.

Đúng như dự đoán, Lang bà nhìn Lang nữ vương quyến luyến không thôi, lắc mình biến mất.

Nghiêm Yên thở phào nhẹ nhõm, hướng Cảnh Tình hô lên.

"Lang nữ vương a, cậu còn không cảm ơn tớ, xem tớ giúp cậu đuổi phiền phức đi rồi."

Cô vẫn đang đắm chìm trong phục vụ ôn nhu của Tư Minh Vi, đương nhiên không vui khi có người quấy rầy.

"Tiểu Thử, quán cậu chẳng phải còn nhiều việc cần xử lý sao? Còn chưa về đi?"

Ý nói, biến khỏi đây nhanh lên chút.

Đm! Nghiêm Yên hôm nay đã biết cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, có tình yêu liền quên bạn bè rồi.

"Cảnh nữ vương, cậu qua cầu rút ván như vậy luôn à! Chị dâu, tui kể chị nghe, trước kia ở quán bar của tui á Cảnh nữ vương tối nào tới chơi cũng được rất nhiều các em nhìn ngắm, có một lần Lang nữ vương uống rượu say vô tình đã..."

Lời còn chưa dứt, Tiểu Thử liền trực tiếp bị ném ra khỏi cửa, văng xa trên đất, cửa đóng lại một tiếng "rầm".

Tư Minh Vi kinh ngạc trước Cảnh Tình vừa rồi hình như là nhấc Nghiêm Yên lên ném ra ngoài, tổng giám đốc mạnh thật ah.

Bất quá mấy lời Nghiêm Yên vừa nói, cô vẫn có chút để ý, nhưng ngẫm lại thì, đây là chuyện riêng của tổng giám đốc, cô cũng không có quyền hỏi nhiều.

Thấy biểu tình ngơ ngác của Tư Minh Vi, Cảnh Tình lập tức nhìn thẳng vào mắt cô.

"Đừng nghe lời Nghiêm Yên, đầu óc cậu ấy có lúc không xài được, nói toàn những chuyện mơ hồ, chẳng là tôi thường hay đến quán cậu ấy uống rượu thôi."

Vốn không cần phải giải thích, nhưng Cảnh Tình vẫn nói.

Tư Minh Vi thật lâu mới nói.

"Uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe...!tổng giám đốc sau này chị uống ít một chút..."

"Sau này em nấu cơm cho tôi, tôi sẽ mỗi tối về nhà đúng giờ."

Cảnh Tình lại tiếp tục trêu chọc Tiểu Lang Lang.

Cảm giác ngọt ngào xông thẳng lên đầu, Tư Minh Vi thì ngốc ra cười haha.

Nghiêm Yên bốn chân chổng lên trời, ngửa mặt nhìn trời.

"Mẹ nói không sai tí nào, Hoàng Thử Lang mà làm chuyện tốt là sẽ bị trời phạt!"

Lê tấm thân đau nhức trở về quán bar, không sai biệt lắm cũng đến thời gian mở cửa.

Nhưng không ngờ có một người đang đứng trước quán rồi, ồ?

"Thương hỗn cầu là cậu?"

"Hoàng Thử Lang, haha, không ngờ cậu vẫn còn nhận ra tôi!"

Thương Lãng Thác hào sảng nhún vai.

"Không gặp nhau nhiều, có điều cậu là chỗ sinh tử chi giao với Lang nữ vương, tôi làm sao quên cậu được!"

Hai người tiến vào quán bar, Nghiêm Yên tự rót cho cô một ly.

"Thương hỗn cầu, tối nay tôi khao, cậu cứ tự nhiên."

"Khách khí như vậy, vậy tôi càng không thể khách khí rồi!"

"Sao cậu lại ở đây, lẽ nào đặc biệt đến thăm tôi sao?" Nghiêm Yên trêu ghẹo.

"Tốt nghiệp rồi, đang chuẩn bị tìm việc." Thương Lãng Thác châm điếu thuốc.

"Hỗn cầu, học hút thuốc lá bao giờ vậy."

"Thời gian chán nản, tự nhiên biết."

Thấy gương mặt cô đầy mất mát, Nghiêm Yên an ủi.

"Chuyện cũng trôi qua lâu rồi, cậu vẫn không buông bỏ được?"

Thương Lãng Thác gật đầu.

"Hai năm đó, tôi cảm thấy đã dùng hết cả cuộc đời mình..."

Duỗi người vươn vai, cô một hơi uống cạn ly rượu.

"Nhắc đến thì cậu đang đi tìm dạng công việc gì, tất cả công ty trong thiên hạ có rất nhiều vị trí tha hồ cho cậu chọn!"

Thấy Thương Lãng Thác mặt hơi biến sắc, Nghiêm Yên phát hiện mình đã nhỡ lời, làm bộ ho khan.

"E hèm, tôi lắm chuyện thôi, cậu cũng hiểu mà."

"Tiểu Hoàng, tôi rất nhớ cô ấy..."

Càng nói, Thương Lãng Thác càng nghẹn ngào.

Nghiêm Yên xoa lưng cho cô.

"Khóc ra hết, sẽ thấy dễ chịu hơn...!đã như vậy, thì đi tìm cô ấy, tình cảm mà, cả đời có thể tìm được một người duy nhất không phải chuyện dễ dàng."

"Tìm...!đi đâu mà tìm...!đã có lòng tránh mặt, thì tìm thế nào cho ra được..."

Thương Lãng Thác lại rót đầy ly rượu, uống một hớp.

Cả đêm, Nghiêm Yên hầu rượu cùng cô.

Cuối cùng Thương Lãng Thác say khướt, Nghiêm Yên đỡ cô ra phòng nghỉ sau quán.

Đối với chuyện Thương Lãng Thác, cô biết được một chút từ Lang nữ vương.

Cảm thấy đáng tiếc cho cậu ấy, hôm nay nhìn thấy Thương Lãng Thác ra bộ dạng này, Hoàng Thử Lang cô cũng bị lây nỗi niềm cảm xúc từ cậu ấy.

Thật sự hy vọng các đôi yêu nhau cuối cùng có thể đơm hoa kết mật.

Suy nghĩ vẫn là nên điện cho Lang nữ vương một chút.

Cảnh Tình dỗ Tiểu Lang Lang ngủ xong, mới xuống lầu.

Về chuyện bảo bảo, Tư Minh Vi cảm thấy Cảnh Tình để ý so với người mẹ ruột là cô chỉ có hơn.

Mấy thứ vật dụng dành cho con nít này, đều là hàng tốt nhất.

Cô ấy còn đích thân trang hoàng phòng ngủ cho Lang Lang, bận bịu đến tận lúc này.

Cảnh Tình nhìn thấy Tiểu đà điểu đứng ngồi không yên ở sô pha.

"Em nghỉ sớm đi, sáng mai còn đến công ty với tôi."

"Hm...!chuyện đó...!tổng giám đốc, tôi đi xe buýt không tốt hơn sao, tôi vẫn là nên đi xe buýt đi, bị người trong công ty nhìn thấy...!sẽ...."

"Tôi nói luôn, gọi tôi là Cảnh Tình, còn nữa, em chuẩn bị dậy lúc giờ sáng để chạy bộ, ra đến trạm xe buýt sao? Ở đây là ngoại ô, em hiểu rồi chứ."

Ánh mắt nghiêm nghị, Tư Minh Vi lại run rẩy một trận, mỗi khi đối mặt Cảnh Tình, cô liền bắt đầu hốt hoảng.

"Có thể ngừng cơn run rẩy của em lại được không? Sợ tôi đến vậy?"

Cảnh Tình lại gần cô, Tư Minh Vi theo bản năng lùi về sau một bước.

"Tôi, tôi..."

Lại lắp bắp, Tư Minh Vi tuyệt đối là nói năng lưu loát, không có tật cà lăm, nhưng từ khi gặp Cảnh Tình, số lần đầu lưỡi cô líu lại chỉ ngày càng tăng.

"Tôi, tôi..."

Cuối cùng, Cảnh Tình giống như quả bóng căng bị xì hơi, thanh âm bất đắc dĩ mềm nhũn xuống.

"Ngủ đi.

Tôi cứ tưởng em đã coi tôi là bằng hữu của em rồi."

Bước chân Tư Minh Vi ngừng lại, tổng giám đốc bảo cô là bằng hữu của cô ấy...!

Thì ra tất cả mọi thứ tổng giám đốc làm với cô, chỉ vì xem cô là bằng hữu của cô ấy...!

Chỉ là nghĩ tới đây thì...!địa vị tổng giám đốc cao hơn người khác...!bình thường đều sẽ cảm thấy cô đơn...!nhất định cô ấy không có nhiều bạn bè...!

Tổng giám đốc ở một mình trong căn nhà lớn như vậy...!nhất định sẽ cảm thấy rất cô độc đúng không...!

Cô thể hiện nét mặt tươi cười với Cảnh Tình nói.

"Tổng giám đốc, cảm ơn chị, tôi sẽ xem chị là người bạn thân nhất trong đời của mình!"

Bị nụ cười ấm ấp kia vây hãm, trái tim Cảnh Tình càng trở nên mềm mại, nhưng cô ấy nói là bạn thân nhất trong đời.

Mình thật sự chỉ muốn làm bạn với cô ấy?

Nhận được điện thoại của Nghiêm Yên, Cảnh Tình lái xe ra ngoài.

Tư Minh Vi từ cửa sổ nhìn theo xe đi xa, có chút nghĩ ngợi tổng giám đốc ra ngoài muộn như vậy, lẽ nào lại đi uống rượu mua vui.

Vốn định đi ngủ, Tư Minh Vi lại ngồi một mình trong phòng khách xem tivi, cô sợ Cảnh Tình trở về sẽ say khướt, cô muốn ngồi đợi cô ấy về, muốn chuẩn bị trà giải rượu cho cô ấy.

Thời điểm Cảnh Tình tới nơi, Thương Lãng Thác đã ngủ say như chết.

"Lang nữ vương, hay là cậu nhận hỗn cầu vào làm công ty cậu luôn đi."

Cảnh Tình cũng đang có ý đó, Thương Lãng Thác tuổi trẻ lông bông dường như đã không còn, hôm nay nằm ở đây chỉ còn là một lãng tử đau khổ vì tình.

"Tiểu Thử, đợi cậu ấy tỉnh rượu, đưa cậu ấy danh thiếp của tớ, bảo sáng mai đến công ty tìm tớ."

Cảnh Tình giao phó xong, liền chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã!"

Nghiêm Yên nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, sờ cằm một lúc, lắc đầu nói.

"Lang nữ vương, chậc chậc, cậu nhanh chóng về nhà như vậy để làm chi!"

Ngay lập tức cái gạt tàn thuốc bay qua đầu Nghiêm Yên.

"Làm chi hả? Đương nhiên về ngủ!"

"Khặc khặc khặc, còn làm bộ làm tịch, mấy con sói chẳng phải đều hoạt động về đêm cả sao? Tối nay quán bar lại có mấy em xinh đẹp tới chơi, Lang nữ vương, không bằng..."

Nghiêm Yên vẻ mặt gian tà.

"Tớ không có hứng thú, hàng đêm sanh ca, cậu coi chừng bị suy kiệt chức năng thận nha." Lang nữ vương hung tợn nói.

"Xì~ tổng vẫn tốt hơn ai đó chỉ có thể giương mắt nhìn, không được ăn, làm người phải thành thực, khi đã yêu thì phải thành thực thành thực."

Nghiêm Yên ra vẻ hiểu chuyện đời.

Một cái tát vỗ lên gương mặt cô cái bốp.

"Không ngờ cậu có thể hạ lưu như vậy, tớ chỉ thuần túy có duyên với đứa nhỏ, mới thu nhận mẹ con cô ấy."

"Ma mới tin cậu? Mặt mũi đứa nhỏ kia như đúc ra từ một khuôn với cậu, còn không thừa nhận là sản phẩm của mình."

Nghiêm Yên biết trước dùng tay bảo vệ cái đầu.

"Cút! Sản với phẩm cái gì, lão nương còn nguyên tem! Ở đâu ra sản phẩm!"

Cảnh Tình tức giận.

"Loại chuyện này, liên quan gì tới việc cậu còn tem hay không, nhìn một cái liền biết cậu là công rồi."

Nghiêm Yên tiếp tục không chừa miệng, thấy Lang nữ vương nói thật như vậy.

"Thôi chết, không thể nào, cậu nuôi đứa con loài người? Bị đội nón xanh sao!"

"Vô liêm sĩ! Nói cái gì vậy? Cái gì mà nuôi con loài người, đó là con gái nuôi bảo bối của lão nương!"

Cảnh Tình tức điên người, Hoàng Thử Lang chết bầm, nhất định là chưa đánh răng, bằng không lời nào nói ra cũng đều thối như phân vậy!

"Tớ cho cậu hay! Mấy lời này cậu ngàn vạn lần không được nói trước mặt Tiểu đà điểu, nghe biết chưa! Bằng không tớ sẽ cho cậu bốc hơi cả người đưa tiễn cũng không có đấy."

Đm! Mình bất bình thay cậu ấy, bị người ta cho đội nón xanh, thế mà còn đe dọa mình! Còn nói không có tình cảm với người ta~ Lang nữ vương đúng là miệng và con tim nói lời không giống.

"Còn gọi người ta Tiểu đà điểu thân thiết như vậy, vị kia nhà cậu triệt để chính là trái hồng mềm, ai cũng có thể bóp nha."

"Trái hồng mềm thì thế nào, nói cậu biết muốn bóp, cũng chỉ mình tớ là được bóp!"

Cảnh Tình không kềm được mở miệng nói..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio