Lãng Khách Vô Danh

chương 94

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAhhhhhhhh! - Tiếng gào rú kinh thiên của Thiên gia lão tổ đang cực độ phẫn nộ, phẫn nộ con kiến trong tay bổng hóa thành bồ câu bay mất, đã vậy trước khi bay mất còn ăn hết nắm thóc của hắn.

Người thiên gia bây giờ nhất thời lâm vào đau thương, mặt kệ đấu tranh nội bộ thế nào nhưng chết hơn / Địa Linh cảnh đỉnh phong, Thiên gia trong tứ bá chủ của Thánh Hoàng Vực bỗng chốc trở thành nhà yếu nhất trong tứ bá, mất đi tương lai đã đành, giờ còn đánh rơi hiện tại, mọi thứ đều ập tới quá khó tin. Thiên gia lão tổ đã đánh mất lý trí, hùng hổ mang đại quân đi, nhục nhã kéo tàn quân về, hắn vừa gào thét vừa vung chưởng, skill loạn xạ nhằm phát tiết cộng tìm ra vị trí của Lam Vũ ẩn nấp( hắn cho là thế, vì hắn không tin là có Địa Linh cảnh tiểu bối trước mặt mình đào tẩu, chỉ là đối phương có bí bảo gì ẩn nấp đi thôi):

- Tiểu bối, biết điều thì hiện thân chịu chết, nếu không đợi thiên gia tra được thân phận của ngươi nhất định sẽ đồ sát cửu tộc nhà ngươi,aaaaaaaaaaaaaaaa. Chịu chết đi, aaaaaaaaaaaaaaaa.

Mọi người thấy vậy hoảng hốt chạy xa để khỏi bị tên bay đạn lạc, đúng lúc này Hoàng gia, Ngọc gia, Tài gia Thiên Linh cao thủ bắt được ngay cơ hội hiếm có, không hẹn mà đồng thời ra tay:

- Thiên lão nhị, mau dừng tay. Ngươi nên nhớ chỗ này là chỗ nào, ngươi ra tay lung tung trúng người của bọn ta thì đừng trách tại sao Thiên gia các ngươi có đi mà không có về, các ngươi Thiên gia mạnh mẽ nhưng cũng không thể cùng một lúc chọc giận nhà còn lại chứ? - Nói xong còn sợ chậm trễ cơ hội tốt người bọn họ mỗi người chưởng làm bộ như ngăn cản thế đánh bậy đánh bạ của Thiên lão nhị nhưng thực tế đều muốn trọng thương hắn ta. Cơ hội đường đường chính chính suy yếu thực lực đối thủ ngàn năm có một ngu gì bỏ qua. Nếu như chuyện này tiếp diễn một cách tốt đẹp như ý thì may mắn có thể loại bỏ Thiên gia ra khỏi hàng ngũ bá chủ, điều đó khiến thiên hạ tài nguyên vốn phân thì chỉ còn chia , tài nguyên mỗi nhà lại nhiều hơn, ngu sao không làm. Cái mà thế gian hay nói tứ đại thế gia đồng khí liên chi, liên hôn các kiểu chỉ là vấn đề dùng chính nghĩa lòe bịp người thôi, lợi ích mới là thực tế. Chính đạo vốn luôn là như thế, dùng đạo đức để khống chế người, mọi người đều hiểu điều đó nhưng không ai muốn đứng ra để lật đổ tấm màn giả tạo này cả.

Thiên lão nhị vốn đang bi thương mất lý trí nào có chú tâm phòng ngự, dù là Thiên Linh cảnh cường giả nhưng bất ngờ ăn đấm của cao thủ đồng cấp cũng khó mà toàn vẹn, đùng một tiếng từ trên trời rơi xuống đất phun ra mấy ngụm máu, thương thế không nhẹ, vết thương đã mang lý trí trở lại với hắn, hắn biết việc hôm nay đã xong rồi, nhà nắm tay nhau chèn ép hắn, nếu hôm nay hắn xử sự không khéo thì sẽ đem lại họa diệt tộc cho Thiên gia mất. Hắn cố lấy lại bình tĩnh:

- Đa tạ mấy vị huynh đệ đã cho ta tỉnh khỏi cơn mất bình tĩnh! Đa tạ, ta cũng là quá đau lòng trong nhà đệ tử tử thương. Ta cũng già rồi, haizz. - Nói xong hắn quay đầu bỏ đi, hắn biết không thể làm gì thêm ở đây được nữa, chuyện gì thì cũng phải đợi về nhà cùng đại ca bàn luận sau, nếu tiếp tục chày cối ở lại thì có khi lộ thêm sơ hở cho người bắt được. Thiên gia tàn quân cũng lặng lẽ theo sau, không ai dám nói gì cả, sợ bị lão tổ ghi nhớ về nhà trừng phạt.

Thiên gia rời đi, tiệc vui gần như là tàn, vì tuy rằng số người chết trong bí cảnh nhiều hơn mọi kỳ, nhưng chẳng ai cho rằng đó là điều bất thường cả, vì bí cảnh này tỷ lệ tử vong luôn luôn cao, cao hơn chút nữa thì có sao! Vả lại người thấy Lam Vũ ra tay đều nằm lại ở bí cảnh rồi, nên giờ cũng không có ai ra mặt vạch trần lý do cả. Chỉ còn lại các thế lực phân chia lợi ích rồi mặc niệm cho đệ tử xui xẻo!!!

Lam Vũ sau khi chạy mất dép thì tiến vào trong bí cảnh lại, vẫn còn mấy tiếng nữa bí cảnh mới đóng hoàn toàn. Dựa theo tinh thần lực anh dịch chuyển tới chỗ Lam Kết Y....

- Hahaha, tiểu nữ nhân, mau chóng đầu hàng đi, tránh cho đau khổ da thịt. Chỉ cần giao ra nhẫn trữ vật, đi theo bọn ta đêm, mai sẽ tha cho ngươi thế nào.

- Haha, Dịch huynh nói đúng. Yên tâm đi, uy tín bọn ta tuyệt đối không sai! Chưa bao giờ thất tín, nói tha sẽ tha.

Lam Kết Y từ lúc ly khai Lam Vũ thì thường xuyên tìm kiếm người để giao chiến, nàng tính cách tuy rằng không điên cuồng như lão tam nhưng cũng tựa tựa, vì mục tiêu truy cầu lực lượng mà không ngừng khiêu chiến, trong đám rời bí cảnh chậm này nàng nổi lên cái danh hiệu Chiến Tiên Tử. Một đường khiêu chiến, vốn đã là thiên tài tu luyện cộng thêm thiên phú chiến đấu cực cao, cùng cảnh giới không có ai là đối thủ của nàng. Cũng thêm bất ngờ là vốn vừa mới tiến hóa Địa Linh cảnh, Lam Kết Y nhanh chóng cũng cố đồng thời gần chạm mức trung kỳ, tốc độ này quá rung động. Chỉ là hôm nay khiêu chiến tên Địa Linh cảnh sơ kỳ, gần đánh bại hắn thì sư huynh và đồng bọn hắn ở đâu nhảy ra, người vây công Lam Kết Y, tất nhiên sư huynh của hắn cũng là đệ nhất thiên tài trong phái nọ, vừa may mắn đột phá Địa Linh cảnh trung kỳ trong bí cảnh.

Lam Kết Y rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng nàng không hề tuyệt vọng, nàng luôn như vậy, sau nhiều biến cố thì nàng nhận không thành công chính là chết, có cái gì mà nuối tiếc, chỉ có xíu không muốn, nhưng nó không ảnh hưởng toàn bộ tinh thần nàng được. Nhưng bỗng lúc này nàng lại thấy được cảm giác quen thuộc, cảm giác trống rỗng, không gian xung quanh như có thêm cái gì đó. Nàng thở dài một hơi, cuối cùng nàng vẫn không cần phải chết. Nàng mỉm cười.

Thấy Lam Kết Y mỉm cười, người bọn họ bỗng dưng tự ngộ, cười phá lên:

- Há há há, có phải suy nghĩ kỹ rồi phải không, buông tha chống cự đi, nhanh theo chúng ta. Hôm nay ta sẽ nếm thử coi hương vị của Chiến Tiên Tử là như thế nào!

Ba người bọn họ đang cười thì tắt, hoảng sợ ngẩng đầu lên trời nhìn xem, vì bọn họ thấy một chiếc bóng tay cực lớn dưới chân họ, và một giây sau thì cái gì đến cũng sẽ đến, người bị ép thành bụi phấn không kịp ú ớ.

- May mà ngươi tới kịp!

- May thật, ta đã đạt được mục đích rồi, chúng ta đi thôi. Thánh Hoàng Vực không còn bao nhiêu chỗ cho chúng ta phát triển nữa. - Lam Vũ trước giờ vẫn tự tin vào năng lực của mình, nhưng nếu nói để anh bảo vệ mình trước Thiên Linh cảnh cường giả, có thể! Nhưng chiến thắng và giết đối phương thì vẫn hơi quá đáng. Cần phải tìm cơ duyên, cơ duyên ở nơi cao cấp hơn, nơi mà Thiên Linh cảnh nhiều hơn, có người tất có tranh đấu, tất có người bị thương và có cả cơ hội. Chứ ở Thánh Hoàng Vực này Thiên Linh cảnh thì ít, ai cũng không dám đánh hết sức với đối phương, bị thương càng khó, một Thiên Linh cảnh cường giả toàn thịnh, Lam Vũ tự nhận không giết được. Đã như vậy tức là anh hết đường tiến hóa rồi.

- Được!

==== Ở Mộc Tiên Lục.

Sau chuyến đi tầm bảo chết chóc ở Kim Tiên Lục đoàn người Thanh Hoa Thiên đều trở về. Ngay tại cửa của Thanh Hoa Thiên, đều có đoàn người đứng chờ tiếp đón, bao gồm các trưởng lão có máu mặt, dù sao thì đi qua đại lục khác tranh đoạt cơ duyên là một chuyện hệ trọng, là thế hệ trẻ của các thế lực lớn giao tranh, đôi khi ảnh hưởng đến thế cục tương lai, nên đội nào giành thắng lợi lớn nhất chính là tương lai của thế lực đó. Bọn họ đang bàn luận xem đội nào mới là đội chiến thắng trong cuộc giao tranh nhỏ lẻ kia nhưng thấy đội thám hiểm trở về thì ai nấy không khỏi âm trầm, về thiếu không ít người, những đệ tử lâu la kia thì không nói nhưng quan trọng nhất là tên thiên tài Hoa gia và Giang gia thì lại không thấy đâu. Giang gia một vị trưởng lão khí thế bổng tăng lên ngút trời quát hỏi:

- Hoa Vô Tình, ta hỏi ngươi Giang Chiến đâu rồi? - Khí thế bạo ngược ép một số đệ tử khó thở.

Chợt khí thế khác đánh tan khí thế của Giang gia trưởng lão, chính là Hoa gia một vị trưởng lão:

- Giang Bá, ngươi hùng hùng hổ hổ làm gì, đều là người của Thanh Hoa Thiên, ngươi tưởng hung hăng chút thì làm được việc sao! Để ta! Vô Tình, ngươi nói cho mọi người nghe, Thanh Hà với Giang Chiến đâu?

Hoa Vô Tình nhìn một vòng xung quanh, đám người ở dưới cũng im thin thít, không khí nhất thời hơi căng thẳng, nàng cũng khó xử, giữa nhiều như vậy báo cáo ra thì sợ ảnh hương đến tông môn danh dự, lại liên quan tới Mỹ Hương, một đệ tử quan trọng của Thanh Hoa Thiên, nên nàng có chút do dự. Đều là người già thành tinh, Hoa gia trưởng lão đương nhìn ra được cháu mình có chút khó xử, hắn rất nhanh đưa ra cái thang cho nàng xuống:

- Được rồi, mọi người đường xa đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước đi! Chuyện này chúng ta tập hợp ở Trưởng Lão Điện báo cáo với tông chủ sau. - Hắn rất giỏi đưa đẩy.

- Hừ! - Giang gia trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tuy rất muốn biết lý do vì sao nhưng hắn cũng không ngu, cũng hiểu hàm ý trong câu nói của hao trưởng lão. Mọi người đều ân cần hỏi thăm chút rồi ai về nhà nấy, cuộc tiếp đón này không hề vui vẻ như trong tưởng tượng.

Mỹ Hương đi theo sau Vô Tình bộ dạng thấp thỏm, nàng biết chuyện này mình dù không sai tí nào nhưng chạy không thoát liên quan, bản tính nhút nhát không biết phải làm sao. Hoa Vô Tình cũng để ý biểu hiện của Mỹ Hương nhưng nàng chỉ thở dài, dù sao vụ việc lại liên quan tới Hoa gia, nàng không thể đứng ở bên này được. Ai về nhà nấy....

Đến hội nghị ở Trưởng Lão Điện, khi mọi chuyện được báo cáo rõ ràng. Mấy trưởng lão các thế lực thì âm thầm may mắn, là Mỹ Hương còn không có chuyện gì, nếu không thật xảy ra chuyện, nàng thuộc phe của Giang gia hay Hoa gia đều không phải tình huống mà bọn họ mong muốn, còn vụ thiên tài kia chết, bọn họ cũng không mấy tiếc nuối, có phải con cháu bọn họ đâu, trừ phi thiên tài đó là thiên tài đệ nhất tông môn bọn họ mới tiếc. Rõ ràng như vậy nên nhà thiệt nhất là Hoa gia và Giang gia đều quyết không bỏ qua chuyện. Giang gia trưởng lão với tính cách nóng nãy lỗ mãng của Giang gia lên tiếng:

- Không được, chuyện này không thể bỏ qua, các ngươi nói không liên quan là không liên quan sao? Cũng vì ả tiện nhân đó câu kết với ngoại tặc mới dẫn tới trụ cột tương lai của Thanh Hoa Thiên chúng ta nằm xuống, nếu như không giải quyết chuyện này thì Thanh Hoa Thiên ta còn gì mặt mũi đứng hàng Ngũ Hành Thiên nữa, dù sao thì nàng cũng là một phần tương lai của tông môn, ta cũng không muốn hành sự quá gắt. Chỉ cần nàng chịu về làm dâu nhà ta hoặc Hoa gia, là xong!

- Giang trưởng lão nói phải! Ta Hoa gia vô cùng tán thành! - Điều này hiển nhiên đã được nhà thương lượng kỹ càng rồi, thiên tài chết dù sao cũng đã chết rồi, báo thù tuy sướng nhưng không mang lại lợi ích thực tế nào cả, chi bằng kéo Mỹ Hương về phe mình, lời hơn nhiều, bất luận nàng về nhà nào thì nhà đó phải đưa ra cái giá tương đương cho nhà còn lại đề bù lỗ hay nói một cách thô lỗ là mua nàng.

Đám trưởng lão phe khác trong lòng phỉ nhổ, mắng câu cáo già, việc gì cũng mong vét được chút lợi ích cuối cùng, nhưng mà đừng hòng, bọn ta chính là những người đầu tiên đứng ra phản đối:

- Không được! Nàng chính là người đầu tiên sau hàng vạn năm của Thanh Hoa Thiên có thể tu luyện được công pháp đó, sớm dây dưa vào nhi nữ thường tình dễ trễ nãi tu luyện, lợi bất cập hại.

- Hoàng trưởng lão nói rất đúng! Hơn nữa chuyện này vốn không phải nàng sai, ai nghe qua cũng rõ tên công tử nhà các ngươi tng trùng lên não đầu dưới điều khiển đầu trên, tác oai tác quái hậu quả tự chịu, sao có thể đổ lỗi cho người khác chứ?

- Lâm trưởng lão, ngươi đừng ăn nói hàm hồ! Rõ ràng Vô Tình nói bọn họ là đồng hương, không quen biết nhau nói ra ai mà tin? Còn nữa, Hoàng trưởng lão nói ta không đồng ý, nếu nàng về nhà ta hoặc là Giang gia, chúng ta sẽ không ngại đầu tư vô số tài nguyên tu luyện cho nàng, càng đốc thúc nàng tu luyện, khẳng định tiến cảnh hơn xa hiện tại, nào có hại như Hoàng trưởng lão nói.

- Ngươi... cưỡng từ đoạt lý, trong này không có kẻ ngu, rõ ràng các ngươi muốn mở rộng nhân mạch, thế lực, cần gì phải ăn nói đàng hoàng như thế!! - Một vị trưởng lão tính tình bộp chộp nhịn không được quát lớn.

.... bla bla bla bla bla bla bla bla bla bla bla bla bla bla --- Cãi nhau loạn xạ giữa các bên.. Bỗng có tiến quát lớn lấn át các tiếng ồn:

- Đủ rồi! Các ngươi câm miệng hết, đều già đầu rồi gào thét còn cái thể thống gì nữa. - Người nói là một mỹ phụ tầm , ngồi ở vị trí trung tâm.

- Vâng, Thiên chủ!! - Tất cả trưởng lão đều cúi đầu. Tất nhiên nàng là Thiên chủ(môn chủ) của Thanh Hoa Thiên. Càng là Linh cảnh tôn giả, một trong top những cường giả mạnh nhất Tam Giới trừ Tiên Nhân. Lời nói của nàng rất có trọng lượng.

- Chuyện Hoa Vô Tình kể ta cũng đã nghe, lỗi không phải tại Mỹ Hương, không cần làm khó nàng, nhưng nàng có quan hệ với kẻ đã sát hại đệ tử Thanh Hoa Thiên ta nên không thể không có phạt! Như vậy đi, phạt nàng diện bích ở Hoa Vực ngày!

Hoa gia và Giang gia trưởng lão không cam lòng nhưng mà bọn hắn không dám cãi lời Thiên Chủ, chỉ có lão tổ bọn họ mới có quyền đó, nhưng chuyện này không đáng để lão tổ ra mặt. Tuy rằng Hoa Vực là khu vực cực kỳ nguy hiểm của Thanh Hoa Thiên, nơi đó đều trồng các thực vật thành tinh, đều biết ăn thịt, thậm chí có tinh quái cấp bậc Tôn giả, nhưng Thanh Hoa Thiên đều có sẳn khu vực cho các loại tội để cho đệ tử vào diện bích, chỉ cần không xông loạn khu khác sẽ không đụng tinh quái mạnh mẽ. Như kiểu Mỹ Hương chỉ cần vào khu vực của tinh quái cấp Địa Linh thôi, lăn lộn khổ sở chút là ra, không có vấn đề.

Hội nghị kết thúc, chấp pháp giả hành động, mọi người ra về. Tới một góc không có ai, bỗng dưng đám trưởng lão Hoa gia dừng lại, bàn luận chút gì đó:

- Chúng ta không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được! Nếu không Hoa gia sau này còn mặt mũi gì gặp đồng đạo nữa. Dù Hoa gia sai cũng không phải ai cũng có thể giết được, các ngươi chia người ra, một nhóm tra cho ta lai lịch tên sát nhân, một nhóm thuê người giết ả tiện nhân kia cho ta, nàng thiên tài thì thế nào? Không do Hoa gia sở dụng thì cũng thôi đi, có thù với Hoa gia thì đều phải chết, nhân tiện ả ở trong Hoa Vực, tạo tình huống giả xử lý đi, nhớ phải sạch sẽ, đừng để ai nắm đuối, dù với Giang gia cũng không được tiết lộ nữa điều! Nghe rõ chưa?

- Vâng đại trưởng lão! - Đám trưởng lão đều ôm quyền tuân mệnh Hoa Vinh, Hoa Vinh chính là Đại Trưởng Lão của Hoa gia, quyền thế chỉ thua Gia Chủ và Lão tổ. Đám trưởng lão khác nghe lời răm rắp.

=== Xin lỗi vì đã vắng mặt thật lâu, Kai đã trở lại với nội dung sẽ chau chuốt hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio