Lãng Khách Vô Danh

chương 22: cửu vĩ yêu hồ xuất thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

==========Lúc đó tại Tuyết gia=========

- Lão gia! Bên ngoài ngày càng nhiều tới, chúng ta làm sao đây? - Một lão gia nhân hỏi Tuyết bá.

- Hừ, tình hình chúng ta bây giờ rất nguy hiểm, mặc dù chưa chắc bọn chúng đã làm gì được chúng ta nhưng mà không có dụ mà chỉ một lời vu vơ của lũ ma giáo có thể hiệu lệnh giang hồ tụ hợp chỗ ta như vậy, xem ra là có âm mưu lớn.

- Hay đóng thông báo lại giang hồ đồng đạo rằng chúng ta không có tổ chức đại hội gì kia?

- Vô ích, đối phương đã tính toán kỹ càng rồi, càng thông báo chỉ càng làm mất danh dự của nhà họ Tuyết chúng ta thôi, từ đời trước, aizzz, đáng ra Tuyết gia chúng ta đã có thể xưng đệ nhất thiên hạ, chỉ vì cha và đại bá mâu thuẫn.

- Vậy??? - Lão gia nhân cũng không biết cho ý kiến gì trong trường hợp này nên chỉ đành để chủ nhân trả lời.

- Tiếp, chúng ta tiếp hết, nhờ vào trận chiến năm trước, công lực ta có tiến triển thêm chút ít, bọn hắn muốn toại nguyện? Không dễ dàng gì đâu, thông báo cho hạ nhân chuẩn bị chiến đấu, nếu gặp vị tiểu thư thì kêu họ đi xa nơi này ra. - Tuyết Vô Song vừa đưa ra một quyết định qua trọng, tay nắm chặt đập xuống chiếc bàn.

- Vâng. - Lão nhân liền lui ra đi thông báo cho thuộc hạ.

Xem ra vụ đại hội võ lâm này Tuyết gia cũng không biết gì, mặc dù là tổ chức ở nhà mình. Tuyết bá cũng nhận ra nguy cơ lần này, giống như các cuộc chính biến trong võ lâm xưa, mồ chôn biết bao thế gia. Thế gia võ lâm chỉ có một chi, hạ nhân cũng không nhiều, chủ yếu là võ sĩ hộ vệ, nó giống một đại gia đình ở hiện tại vậy, một nhà có thế hệ thôi, không còn giây mơ rễ má gì khác giống như các thế gia tu chân.

==========Ở chỗ Lam Vũ==========

Dẫn theo một cô bé đi đường rừng, nhưng rất nhanh, Lam Vũ cũng hối hận vì lỡ xúc động nhất thời mà dắt theo một người khác, anh có bao giờ biết chăm sóc để ý người khác, có lần không để ý đi một mạch, bỏ quên mất cô bé, phải mở tinh thần lực ra quay trở lại tìm, làm cô bé khóc sưng mắt, cũng may một cái là Minh Nguyệt nha đầu này từ nhỏ bị gia đình bán vào Kim gia là nha hoàn nên tự biết chăm sóc bản thân, lâu lâu còn hỏi thăm Lam Vũ. Dù là nói vậy thì dọc đường đi có thêm một cô bé để chọc cũng không tồi:

- Muội tử, một ký lụa với một ký sắt thép, cái nào nặng hơn? - Bóp mũi cô bé.

- A, huynh bỏ ra! Đương nhiên là bằng nhau rồi, lừa trẻ con chắc!! - Không ngờ con nhỏ này vậy mà thông minh phết, đen một cái là ở nơi này nha hoàn đâu được đi học, tội.

- Haha, không ngờ muội tử của ta cũng rất thông minh nha! Chán chưa? Nghe nhạc không? - Lam Vũ cứ "múa may quay cuồng" lắc lắc cái đầu, đang phiêu nhạc, lúc nào không có gì làm anh cũng nghe nhạc hết, cho thoải mái, cơ thể có thằng kia niệm chú hồi phục hộ rồi.

- Nghe! Muội thích lắm. - Cô bé Minh Nguyệt này nghe từ "của ta" là thích lắm.

Lam Vũ liền lấy tay bịt tai nàng lại, truyền những rung động âm nhạc qua cho nàng nghe. Dọc đường đói thì bắt thú lại nướng ăn, mọi chuyện đều dễ dàng và vui vẻ. Nhưng qua đợt "khảo sát" Lam Vũ cũng nhận ra rằng, mình chỉ thấy thích cô bé này thôi, đúng là kiểu quan tâm bạn khác giới, nhưng không bao gồm yêu, chỉ muốn che chở, giúp đỡ mà không ôm tâm tư khác, nếu là ở hiện đại, tầm lớp thế này mà có để ý em nào là tán rồi, còn bây giờ không hiểu sao không có cảm giác ham muốn làm động tác thân mật(ôm, hôn.v.v)! Vả lại, nếu có yêu thật thì giờ anh nghĩ mình cũng không dám, người vốn không phải là cùng thế giới. Thế giới ở đây là tiên phàm cách biệt, anh sống ngàn năm, vạn năm, tỷ năm cũng chưa chắc có thêm nếp nhăn, mà những cô gái nơi này chỉ có cao lắm năm tuổi thọ, mặc dù chưa bao giờ trải qua cảm giác mất người thân nhưng anh cũng hiểu nó chả dễ chịu gì.

Nếu là trước kia anh hoàn toàn có thể giúp những người thân của mình cùng bước lên con đường tu luyện, kéo dài tuổi thọ, như Mỹ Hương vậy. Nhưng mà sau vụ quyển sách màu đen kia nuốt sạch công pháp trong ký ức của Lam Vũ, giờ ngoài Hắc Ám Tinh Thần ra Lam Vũ chẳng còn nhớ được cái gì cả, đúng là thế giới kỳ diệu, có quá nhiều thứ mà khoa học chẳng bao giờ giải thích được, đến cả Vạn Mộc Thiên Xuân là pháp quyết đầu tiên Lam Vũ học cũng không nhớ chữ nào nữa là. Hai người đang đi một lúc thì tự dưng nghe một tiếng động thật lớn "ầm", nhìn phía xa xa cây cối đổ ngã, khói bụi mập mờ, tiếng động ngày càng lớn, Lam Vũ mở tinh thần lực ra liền biết ngay phía trước có một đám người đang đánh nhau, nhưng thật lạ, bọn họ...bọn họ không phải là người. Ngay lúc đó trong đầu Lam Vũ vang lên các loại tiếng nói:

- Đúng vậy, bọn chúng là yêu thú, không phải người, không ngờ nơi này cũng có yêu thú. - Lão tam lên tiếng, anh là người ít suy nghĩ nhất trong người.

- Không phải, phía trước km có chấn động không gian, xem ra là bọn hắn vừa mới tới nơi này thôi! - Nói về cái gì còn có thể Lam Vũ không biết nhưng về không gian thì đã quá quen thuộc rồi, anh mà không rõ thì ai rõ, mặc dù là kiến thức, quy tắc của Hư Không chi chủ Bạch Hư Không nhưng mà hắn cũng đã dung hợp cùng Lam Vũ, lão tứ là người am hiểu không gian chi đạo nhất nữa.

- Haizz, giờ tao cũng không hiểu sao trong lòng tao mang nhiều háo hức như vậy mà không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở đây coi tụi mày "diễn" thôi. Cứ chơi thoải mái đi, tao buồn ngủ quá, càng ngày càng buồn ngủ. - Lão đại không ngờ ngồi thiền lâu như vậy cũng không có đứng lên, thở dài một câu, không hiểu mình nữa, cảm giác buồn ngủ ngày càng cao, anh cũng không hiểu thì đương nhiên bọn kia cũng không biết, hỏi bằng thừa, thôi buồn ngủ thì cứ ngủ.

Thật ra cũng không phải là buồn ngủ mà là do mọi thứ trong ký ức, kể cả sức mạnh hiện tại, tâm tình, suy nghĩ đều quá sức hấp thụ với lão đại, đã sống năm rồi mà đối với những thứ này còn mới mẻ quá, toàn những thứ huyền ảo, khoa học chẳng thể nào chứng minh được. Anh không theo kịp chúng bạn được, giống như một thanh niên tuổi mới vào cấp vậy, do trước đó không học cấp nên sẽ không thể học bằng bạn bè, cần phải có thời gian chăm chỉ bù lại, vì vậy linh hồn mới tự chủ điều chỉnh cơ chế, dành nhiều tinh thần lực hơn cho việc ôn dưỡng anh, khiến cho anh có cảm giác buồn ngủ, khi anh tỉnh dậy lần sau thì chính là thay đổi hoàn toàn, anh cũng biết đứa tụi nó đều là mình nên cũng không có lo ngại điều gì. Về người kia vốn là dung hợp với tàn hồn Hư Không chi chủ mà sinh ra nên không có cảm giác "ăn không tiêu" như lão đại.

- Phía trước thật náo nhiệt, phía trước toàn là cao thủ, cho tao ra đi, có thể là đối thủ. - Lão tam hưng phấn, gì chứ ở nơi này cũng tìm ra người có thể cùng đánh thoải mái không hề dễ dàng, giờ cả Lam Vũ đều là Lam Vũ, nhưng không giống Lam Vũ trước kia, Lam Vũ trước kia sở học hỗn tạp, không có sở trường, cái gì cũng học một chút, không có kinh nghiệm, không có khả năng linh hoạt sử dụng kỹ năng nên tosnh ra giờ bọn họ tách ra nhưng lại mạnh hơn trước nhờ phần kỹ xảo.

- Không được, để tao đi, bọn nó không phải đối thủ của mày, mà là đang vây công bắt người! Không ai rảnh mà solo với mày, bởi vậy nên để tao, tao cũng muốn thử nghiệm một vài ý tưởng trong đầu trước.

- Tao không biết, chỉ cần biết tao có thể buông tay với bọn hắn một lần.

- Tính chất không thích hợp, lão tam! Mày đừng dành của tao nữa, lần đại hội có mấy tên cao thủ, cho mày tha hồ solo, ok? Tao không có hứng đánh nhau.

- Thôi được. Nhớ đó! - Thật ra trong lòng lão tam cũng không có quá nhiều ham muốn, đúng là có thể đánh nhau để nâng khả năng sữ dụng kỹ năng, thêm kinh nghiệm chiến đấu, nhưng mà tình hình này hợp với lão tứ hơn, không biết sao nó luôn lãnh đạm với mọi chuyện sao tự dưng hôm nay lại có hứng thú ra ngoài chơi vậy?

- Tụi mày tranh dành gì thế, hôm nay là ngày của tao mà. - Lão nhị cáu gắt bên ngoài.

- Đã là anh em thì lúc cần nên nhường nhịn cái đi! Lúc mày cần thì anh em nhường lại, có ý kiến gì không? Ai chả có lúc gấp! - Lão tứ hôm nay tự dưng nói nhiều ra một câu rất có đạo lý.

- Được rồi, được rồi! Đợi tí! - Trao đổi với thằng kia xong lão nhị ới mở mắt ra nhìn Minh Nguyệt nói:

- Muội tử, qua bên gốc cây to kia núp đi, đợi ta một lúc được chứ! Ta sẽ trở lại, nhanh lắm!

Cô bé Minh Nguyệt ngyaf rất thông minh, nghe thấy âm thanh nổ to, cây cối sụp đổ và thấy đại ca ca liền muốn đi thì đoán ngay ra là qua chiến trường bên kia! Nàng ừ một tiếng:

- Vâng, muội sẽ ở đó chờ huynh trở lại!

============ phút trước bên khu vực đang xảy ra đánh nhau kia==============

Có một đám nam nhân hùng hổ đang vây lấy một lão già và một cô gái, có điều lạ là bọn họ có móng vuốt, lông hơi rậm rạp một tí, còn có răng nanh, cơ bắp cuồn cuộn, kể cả người bị vây công lẫn vây công đều ăn mặc kỳ lạ, tất cả đều mang quần lửng(dài tới quá đầu gối một chút), đầu gối thì có đeo một miếng bảo vệ bằng kim loại có in gia huy, giày của bọn họ cũng kỳ lạ, giày mang như ủng vậy, nhưng bó sát lại, để lộ ra ngón chân bên ngoài, áo bên trong mang lưới sắt, bên ngoài khoát áo màu đen có gai, hình thù kì lạ, chất liệu cũng vậy, nhìn thì mềm dẻo nhưng cực kỳ bền bỉ và chắc chắn. Không ngờ cả một đám đều là Chân Linh cảnh hết, có một trung niên cao to kia thì mới bước vào Nguyên Linh cảnh, lão già kia cũng không vừa, Chân Linh cảnh kỳ cuối, còn về cô gái thì càng không kém, là Chân Linh cảnh trung kỳ. Nguyên Linh kỳ cao thủ duy nhất kia hùng hồn lên tiếng:

- Ngao Thanh lão nhân! Hồn Bích tiểu thư! Phiền tiểu thư giao trấn tộc chi bảo Hồn Thiên Ngọc của gia tộc ra và khoanh tay chịu trói, để tại hạ dẫn về gia tộc chịu tội thì sẽ đỡ chịu đau khổ hơn đó. - Thái độ thì khiêm tốn mà lời lẽ thì đầy uy hiếp.

Đúng là một gia tộc yêu thú chính quy, đẳng cấp cực kỳ sâm nghiêm ngoại trừ con ông cháu cha của các cường giả thì tất cả đều phải "nhược nhục cường thực", kẻ yếu luôn phải nghe lời kẻ mạnh. Lúc gã Nguyên Linh cảnh cao thủ nói chuyện, thủ hạ của hắn đang bao vây người cũng không dám nói thừa câu nào như những bang phái ở Võ Lâm cảnh này.

- Không giao, nói cho ông nội ta, trừ khi đáp ứng yêu cầu của ta, nếu không ta có chết cũng không giao, ta đã giấu nó ở một nơi khác rồi, đừng hòng các ngươi tìm thấy.

- Tiểu thư, không cần thỏa hiệp với bọn họ, bọn hắn đều là tay chân của Hồn Thiên đại công tử, bọn hắn chắc chắn sẽ không tha cho người.

- Ngao Thanh, ngươi có điều không rõ! Gia chủ đã chấp nhận điều kiện của tiểu thư, chỉ cần tiểu thư mang Hồn Thiên Ngọc trở về, mọi thứ đều có thể đồng ý được! - gã mỉm cười từ tốn đáp, trong rất chân thành.

- Đừng cho ta là con nít, nếu không công bố tin tức đó ra cho thiên hạ biết thì đừng hòng ta trả lại Hồn Thiên Ngọc! - Hồn Bích cắn chặt môi.

- Đương nhiên ta biết tiểu thư từ nhỏ đến giờ đều là người rất cố chấp! Đã vậy...đắc tội rồi! Giết lão già kia đi, tiểu thư thì bắt lại!

Ngay lập tức tên ngay lập tức khởi động, con ngươi màu đỏ trong mắt chúng là ngày càng đậm, móng vuốt từ chân và tay dài ra, cả bọn đồng thanh:

- Tuân lệnh!

Lão nhân kia đang tính cách để đưa tiểu thư chạy đi nhưng mà bị bao vây rồi, chạy đường nào cũng không thoát, đành phải hét lên, chuẩn bị cho cái chết rồi:

- Graoooooooooooooo! - Tru lên một tiếng thật ghê rợn rồi lão già đó mọc răng nanh thật dài, lông tóc càng dài hơn trước, đôi mắt càng đỏ đậm lấn át cả tròng, móng vuốt ở tay và chân càng thêm nhọn, cơ bắp nổi lên như rồng, chiều cao cũng cao hơn gấp rưỡi.

Trạng thái cuồng hóa(hóa điên) của yêu thú, hóa điên lên, lực lượng và thể chất tăng lên một mảng lớn, tất nhiên có tác dụng phụ cực lớn, sức mạnh tăng lên càng nhiều tác dụng phụ càng khủng khiếp, giờ đây lão già đã dùng hết sinh mệnh của mình để kích hoạt cuồng hóa, bởi vậy sau khi hiệu lực qua đi lão sẽ chết, giống như sài chất kích thích vậy, chỉ tiếc một điều là không hiểu sao yêu thú bọn họ qua tới Võ Lâm Cảnh này thì không thể hóa nguyên yêu hình được, tối đa cũng chỉ là bán yêu, nửa người nửa thú, vì thế nên thực lực của bọn họ trong này giảm khá nhiều. Lão dùng những lý trí cuối cùng để gào lên:

- Lão đây sẽ liều mạng, tiểu thư thấy cơ hội ngay lập tức bỏ chạy! Cơ hội chỉ còn lần cuối này thôi!

Gào xong lão lao lên phía trước đánh bọn người vây công. Một tay gạt ngang làm cả một hàng cây to lớn phía trước mặt sụp đổ, trên mặt đất cũng xuất hiện hàng loạt vết cào khủng khiếp, tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt trong tên bao vây một tay đâm xuyên tim đối thủ móc một quả tim nóng còn đập ra bỏ vào miệng cắn nuốt, rồi lại gào lên:

- Gruuu!

Nguyên Linh cao thủ kia thấy vậy liền trầm xuống, hô lên:

- Các ngươi cẩn thận, hắn đã tận sinh cuông hóa rồi(hao hết sinh lực để rơi vào trạng thái phát điên), không còn sống được bao lâu nữa đâu! Bao vây cẩn thận, đừng cho hắn thoát được rồi, còn lại để ta. - Hắn vội nhắc nhở thuộc hạ, cũng không có đau buồn hay thương tiếc cho tên thuộc hạ chết oan vừa rồi.

- Graooo! - Lão sói già ngửa mặt lên trời há cái mồm đầy máu tươi vừa nhai tim ra.

- Hừ, tưởng cuồng hóa là có thể chạy thoát sao. Tụi bây mau canh chừng kỹ con ả kia đi, tránh ả chạy thoát. Ta và các ngươi không gánh nổi tội này đâu.

Gã đội trường nắm chặt nắm tay lại, thoát cái xuất hiện trước mặt lão già vung đấm ra, lão già đã phát điên nhưng còn bản năng chiến đấu đó, cũng kịp phản ứng đưa tay ra đỡ nhưng vẫn nghe tiếng rắng rắc, xương tay liền bị gãy. Nhưng mà họ là yêu thú, không phải người, hồi phục cũng rất nhanh, nên mặc kệ thế nào, cứ đánh tiếp, gã đội trưởng tiếp tục đưa chân lên sút một cước ngay đùi lão già làm lão bay thẳng xuống đất như một cái sao băng, uỳnh mặt đất xung quanh lão nứt như mạng nhện. Hồn Bích mặc dù thấy vậy, tỏ ra khá lo lắng nhưng lại không dám hành động gì, dùng mắt quan sát xung quanh, quả nhiên vòng bao vây đã mất một người, nhưng mà nó hiện giờ lại rộng hơn lúc trước, tuy thưa nhưng mà cũng không có sơ hở nào cho cô chạy cả, tuy là người lạc quan, đến phút cuối cùng cũng không bỏ cuộc nhưng mà cô vẫn dần cảm thấy tuyệt vọng, trong đầu luôn hiện ra một suy nghĩ:"Vì cái gì, vì cái gì mà người một nhà phải chém giết lẫn nhau". Đám truy đuổi đến đây đều là thủ hạ của anh họ nàng, anh họ nàng ra tay mà cha nàng là gia chủ của một yêu thú gia tộc cũng không can thiệp tức là ông ta đã ngầm đồng ý với hành động của đứa cháu mà không quan tâm đến sống chết của đứa con gái này, vì quyền lợi tài nguyên, vì một viên ngọc sao?

rầm rầm âm thanh chiến đấu kinh khủng như trời sập, động đất núi lửa vang lên, làm cho xung quanh bán kính km đều nghe rõ đến điếc tai, đúng lúc này Lam Vũ và Minh Nguyệt mới nghe thấy tiếng đánh nhau. Đất đá sụp đổ, cây cối gãy rạp, những người đều ít nhất mạnh bằng ngũ bá ở nơi này, trong đó lão già hóa điên kia mạnh gấp mấy lần Tuyết bá năm ngoái đại chiến với Lam Vũ, còn gã đội trưởng thì khó nói rồi, gấp trăm lần là ít, cũng may thế giới này không biết tại sao lại khiến bất cứ yêu thú dù mạnh nhất hay yếu nhất không thể hóa yêu hoàn toàn nếu không sẽ khủng khiếp hơn nữa...nhưng mà Lam Vũ lại có thể hóa yêu được...

Vì bị hạn chế sức mạnh cộng thêm % yêu thú lại không học được pháp thuật mà chỉ cậy vào cơ thể cứng rắn cùng sức hồi phục bền bỉ của mình mà chiến, nên giờ con yêu thú cứ như lưu manh mà ngươi đấm ta đá qua lại, tất nhiên là lợi thế nghiên hẳn qua một bên, lão già có ngẫu nhiên đánh trúng cũng chỉ gây bầm tím nhẹ cho gã đội trưởng mà thôi, còn tên kia gõ lão một phát thì lão phụt cả lít máu ra. So sánh với người Võ Lâm đánh nhau cũng không khác là mấy, không giống như tu chân giả pháp thuật phi kiếm pháp bảo bay đầy trời, ngoài ưu thế để yêu thú có thể chiến với tu chân giả là cơ thể biến thái thì còn ưu thế tốc độ nữa, tốc độ yêu thú cực nhanh, bây giờ có gọi Tuyết bá đến đây đua marathon km, chấp chạy trước km cũng không chạy lại mấy tên đàn em của tên đội trưởng chứ đừng nói lão già kia hay gã đội trưởng. Cũng không phải bất công hay do buff mà là ưu thế tuyệt đối của yêu thú với con người, đừng nói đám phàm nhân ở Võ Lâm cảnh, ngay cả tu chân giả cùng cảnh giới cũng không thể thắng được yêu thú ấy chứ. Đồng dạng tu chân giả cũng có ưu thế tuyệt đối trước phàm nhân, có học võ "lv max" tới đâu cũng không đánh lại tu chân giả đồng cảnh giới, ngoài đánh lộn bọn họ còn hàng tá các thủ đoạn huyền ảo khác, như lửa, như sét, như động đất, như băng, chỉ nội lực của phàm nhân sao so sánh.

Năm ngoái do Lam Vũ còn đang mê man, cũng chả biết mình đang có cái gì nên mới đánh loạn như lưu manh với Tuyết bá chứ nếu bây giờ ngũ bá cũng đánh không lại Lam Vũ, đâu phải ăn chay, đâu chỉ có mỗi tinh thần lực, mà còn cách vận dụng tinh thần lực nửa, còn có các pháp môn, hiệu ứng khống chế kèm theo tinh thần lực nữa, coi như năm ngoái Lam Vũ ngu ngơ không biết sài, tính ra chỉ toàn đánh chay, tuy có tưởng tượng ra đủ hình dáng để tấn công đấy, nhưng vẫn là đánh chay, không tính là sài kỹ năng hay chiêu thức gì.

Tên đội trưởng kia rõ ràng có thể dễ dàng giết lão già, nhưng hắn không làm vậy, hắn muốn đánh nhừ lão già ra để hù dọa cô nàng Hồn Bích, đánh đòn tâm lý trước để dễ dàng moi ra Hồn Thiên Ngọc, trấn tộc chi bảo của tộc đàn yêu thú Dạ Nguyệt Lang(sói đêm trăng), tộc Dạ Nguyệt Lang này là một tộc đàn yêu thú lớn trong thế giới màu kia, là tộc đàn phụ thuộc vào Thông Thiên Đại Thánh Kim Bằng Vương một trong vị đại thánh che trời ở Thiên Yêu giới, nếu không lấy được nó về thì hắn sợ mình sẽ thành thức ăn trong miệng những người cầm đầu kia mất, có câu trong tay hoàng đế không có phế vật, vua không cần những tên bất tài, tuy hắn chỉ là tôm tép đội trưởng trong mắt vua của Dạ Nguyệt Lang tức Dạ Nguyệt Lang Vương, cũng là tộc trưởng của tộc Dạ Nguyệt Lang, Hồn Quân cha của Hồn Bích. Lão tộc trưởng đến con gái cũng không ngại xuống tay, một tên đội trưởng có là gì.

- Haha, lão già này cũng ương ngạnh thật, đúng là khi cuồng hóa, cơ thể yêu tộc chúng ta hồi phục nhanh hơn bình thường nhiều, nhưng như vậy cũng không đủ, rõ là điên rồi giờ có hỏi cũng không được gì, haizz! - Nói xong hắn biết mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay phía sau lưng lão già há mồm thật to ra cắn mạnh vào cổ lão phập, rồi rứt thịt ra làm lão già cực kỳ đau đớn gào thét lên "Graooooo", tay hắn nhanh chóng đâm xuyên ngực lão, móc tim ra bỏ vào mồm nhai, sau đó lại chùi miệng mỉm cười:"Không tệ, không tệ". Rồi quăng xác lão già xuống đất, lão chết rồi dần dần hóa lại thành bản thể là một con sói màu nâu cực lớn, to cũng phải m.

Nhìn Hồn Bích đang thất thần, cô nàng đã tuyệt vọng hết mức rồi, trong lòng cũng không quan tâm sống chết gì nữa, không để ý lão già kia, nếu bây giờ thỏa hiệp mà mang Hồn Thiên Ngọc về nhà thì gã anh họ Hồn Thiên kia nhất định làm cho nàng sống không bằng chết, chi bằng giờ chết luôn để cho gã không có được Hồn Thiên Ngọc, thực lực sẽ gia tăng chậm hơn nhiều, coi như là báo thù. Nàng thả lỏng toàn thân, đôi mắt vô thần, bây giờ nàng đang hối tiếc về cuộc đời mình, sinh ra trong danh gia vọng tộc, từ nhở được thiên hạ ngưỡng mộ nhưng mà cuộc sống phải nói là như "quần què", chả tự mình làm chủ được cái gì hết, cái gì cha nàng cũng tính sẳn hết, cả sở thích của nàng cha nàng cũng cấp cho nàng luôn, chỉ tiếc nhỏ giờ nàng quá nhu nhược, cái gì cũng nghe lời cha, sống một cuộc đời như con rối, không có chính kiến, nếu trời cho nàng một cơ hội làm lại cuộc đời, nếu một lần được làm lại...

Cầu được thì ước..thấy, gã đội trưởng đang bay lại chỗ Hồn Bích, tính bắt nàng đi, và bọn thủ hạ đúng là quân chính quy có khác, rất nghiêm minh, không có lệnh thì tuyệt đối không hành động, đều vây thành một vòng lớn không hề di động.

- Hồn Bích tiểu thư, suy nghĩ thế nào rồi! Hồn Thiên Ngọc ở đâu?

- Giết ta đi, đừng hòng ta cho ngươi biết Hồn Thiên Ngọc ở đâu! Không giết ta thì ta thề sẽ không tha cho các người đâu, một người cũng không tha! Cả tên bỉ ổi Hồn Thiên kia nữa! - Nàng biết nàng nếu bị bắt về thì sẽ thảm lắm, nên giờ ráng cứng giọng đe dọa để được chết nhanh, nàng cũng nghĩ đến tự sát, nhưng mà yêu tộc sức sống dồi dào lại không có khả năng tự bạo chân nguyên như tu chân giả, trước mặt một cao thủ cao hơn một cảnh giới, tự sát còn khó hơn lên trời.

- Haha, ta nào lại dám giết tiểu thư, vậy mời tiểu thư theo ta về gặp gia chủ và công tử đại nhâ...- Chưa nói hết câu thì đâu ra một cục đá bay thật nhanh vào đầu hắn, quá nhanh, hắn không kịp đề phòng đành đưa tay ra đỡ.

Đùng va chạm gây ra lực cực mạnh, hất văng gã đội trưởng bay xa, hung hăng đập trên nền đất. Hắn gào lên:

- (Là đứa nào, đứa nào ném đá tao.[đùa thôi, hehe!]) Ai, là ai đánh lén sau lưng ta?

Trước mặt hắn xuất hiện một thanh niên tóc trắng xóa như tuyết, khuôn mặt anh tuấn khác thường, mang một bộ áo bào cũng trắng, trên lưng thắt cái dây lưng bằng bông( cái đuôi đấy), phong đạm vân khinh đáp xuống, lạnh lùng nhìn hắn. Lão tứ vốn là như vậy lười nói nhảm với người khác(trừ chính mình), bá khí xung thiên, áp gã đội trưởng đến đổ mồ hôi, còn tên kia thì cảm giác khó thở. Hồn Bích thì mắt sáng ra, si mê nhìn thanh niên trước mặt, mị lực của Cửu Vĩ Thiên Hồ chưa bao giờ yếu thế, trước kia Lam Vũ còn hỗn loạn chưa thể phát ra, nay bá khí của một vị chúa tể và mị lực của một yêu hồ hiện càng rõ.

---------------Lời tác giả--------------

Kai đang học quân sự nha, ngẫu nhiên tuần ra - chương thôi, các bạn cứ nhận xét cốt truyện và bàn luận nhiệt tình thì Kai mới có động lực được, chứ cứ vào page toàn thấy câu hỏi:"Khi nào có chap mới?" Nản luôn à.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio