Giờ tắm cũng qua, mặc dù đùa giỡn, chiếm không ít tiện nghi, nhưng lão nhị cũng không để những điều này trong lòng, chỉ là vui đùa một chút, dù sao người ta cũng không biết, mình cần gì vấn vương trong lòng. Sau khi tắm xong, các cô gái đều lấy cho mình một bộ y phục mà họ cho là đẹp nhất cho họ, Lam Vũ cũng không ngại gì, thậm chí anh còn rất nhiệt tình, đắn đo chọn lựa, phải nói là diễn cực kỳ nhập tâm.
Sau khi tắm xong, cả đám kéo nhau về sảnh đường của riêng bọn họ, là Diệu Hoa Cư, Hoa Hư Am này cũng phân cấp đệ tử, lớp đệ tử chia làm : cao, trung, thấp. Mỗi cấp đệ đều có tên chữ khác nhau và thực lực cũng vậy. Đệ tử cao cấp tên chữ "Hư", đệ tử trung cấp tên chữ "Diệu", đệ tử cấp thấp tên chữ "Ly", bọn họ chia ra như vậy để dễ dàng chỉ dạy, khổ thân đệ tử cấp thấp mạnh nhất cũng chỉ là Hư Linh đỉnh cao, tư chất không cao, không biết bao nhiêu năm nữa mới lên Chân Linh được, đãi ngộ cũng thua đệ tử trung cấp, không có cư xá riêng, không được dẫn người ngoài vào, không có quá nhiều đặc quyền mà còn bị sai vặt rất nhiều! Thế giới này là thế đó, yếu hơn người khác chỉ có thể cam chịu thôi, nhưng mà ở trong môn phái bọn họ thân phận thấp nhất phái nhưng ít ra, khi gặp phàm nhân, bọn họ đều là tiên gia, ngẩng cao đầu, có thể kiêu ngạo rồi, mà ở môn phái cũng có tuyển các thiếu nữ phàm nhân, thiên tư thấp, không có khả năng tu luyện lên cấp bậc gì đáng nói, ở lại môn phái làm những việc như nấu nướng giặt giũ, chẻ củi, không khác gì đi ở đợ, nhưng bọn họ cũng có phúc lợi, đó là người thân ở nhân thế được ăn no mặc ấm, bọn họ cũng mãn nguyện rồi.
Bởi vậy nhân thế có câu:"Làm người hầu cho tiên môn còn có tiền đồ hơn làm công chúa của hoàng gia". Công chúa tuy ăn sung mặc sướng nhưng nhiễm khói bụi trần gian, người trong hoàng gia tuổi thọ thường không cao, mà ở tiên môn, không khí max trong lành, lại còn thường xuyên hít "ké" linh khí tụ tập do các tiên sư tu luyện thải ra, cũng làm phàm nhân trường thọ rồi, ít nhất cũng trăm tuổi, cuộc sống vô âu vô lo, còn gì sung sướng hơn, đã thế còn để lại phúc lợi cho người nhà, ai mà chả ham. Đương nhiên mấy người tu luyện được thì họ chả ham gì chút tài vật với tuổi thọ năm ngắn ngủi, như bù lại bọn họ khó mà yên bình, nhân sinh cũng không trọn vẹn, ngoài tranh đấu ra cũng chỉ có thể tranh đấu. Tài nguyên tu luyện ít ỏi, mỗi cá nhân muốn mạnh mẽ bản thân mình cần đi tranh đoạt với hàng trăm thậm chí hàng ngàn người khác, ai cũng minh bạch, thà làm phàm nhân an hưởng cuộc đời bình yên, còn không nếu đã bước lên con đường tu luyện, không đấu tranh, không tiến tới ắt phải lùi, không mạnh mẽ thì sẽ không nắm giữ được vận mệnh bản thân...
Kế tiếp chuyện các cô gái muốn làm là kiểm tra mức độ phù hợp của Lam Vũ, gọi là linh giả tư chất, hay trong các tiểu thuyết mà chúng ta hay đọc gọi là linh căn, độ phù hợp từ tới , giữa các con số còn có thượng trung hạ các loại đẳng cấp, ví dụ như nhất đẳng thượng sẽ ngon hơn nhất đẳng trung.v.v Càng cao đẳng thì tư chất càng cao, tu luyện càng nhanh, ngoài ra thì còn các linh thể đặc thù mang theo hệ của nó, ví dụ gã áo đen khi xưa ở Trái Đất là nhầm tưởng Lam Vũ với loại thể chất cực hàn là Chí Ma Chí Băng Thánh Thể, tu luyện công pháp hệ hàn sẽ học hiểu , lên lv nhanh chóng. Giờ các cô kiểm tra xem, để coi Lam Vũ thuộc cái đẳng linh căn nào, để rồi làm thủ tục nhập môn và cho điều kiện tu luyện phù hợp với tư chất, đại khái có thể hiểu là nếu nhất đẳng thì chắc đi làm culi thị nữ giống mấy phàm nhân, còn nhị đẳng sẽ thành đệ tử cấp thấp, tam đẳng thì trung, mà tứ đẳng sẽ là cao cấp đệ tử, đãi ngộ khác nhau hoàn toàn.
Mọi người tìm chỗ ngồi trong đại sảnh Diệu Hoa Cư, rồi Diệu Hoa, đại sư tỷ trong lớp trung cấp đệ tử sẽ đi tạp vật đường mượn cái Linh Căn Dẫn, nôm na hiểu là một cái thiết bị kiểm tra đi. Diệu Hoa mang trước mặt Lam Vũ:
- Hạ muội muội! Ngươi mau đặt tay vão Linh Căn Dẫn này, sau đó tâm linh phải sạch sẽ, không chút suy nghĩ vẩn vơ, tự nhiên sẽ có kết quả. - Nàng mỉm cười, hướng dẫn Lam Vũ.
Lam Vũ cũng cười đáp lại:
- Vâng! - Anh theo ký ức của tên kia cũng biết cái này để làm gì! Không biết mình được mấy đẳng, chả nhẽ không được cũng được chứ.
Đặt tay vào, trong đầu anh cũng thanh tịnh. Chờ phút, phút, nửa tiếng rồi mà cái kia Linh Căn Dẫn không có tí biến đổi nào cả...
Sắc mặc của các cô ngày càng xấu đi, số cả nửa ngày cũng không nhảy lên được một bậc, Diệu Thanh, một cô gái không nhịn được thốt lên:
- Diệu Hoa tỷ, có khi nào cái Linh Dẫn Căn này sai rồi không, sao Hạ muội lại có thể là được. Trước giờ ta chưa nghe nói người nào như thế, trong sách thánh của các vị đại tiên cũng nói rõ, phàm là người sinh ra đều có mức độ hòa hợp với thiên nhiên là một, có thể hấp thu một ít linh khí để tu luyện tối đa là Luyện Thể cảnh, tức là tu linh giả cấp thấp nhất! Nhưng nếu linh chất chỉ tới nhất đẳng thì trừ khi gặp cơ duyên nghịch thiên nếu không cả đời cũng chỉ dừng ở Luyện Thể, đến khác rồi, có thể tu lên Hư Linh, may mắn thì tu tới được Chân Linh, rất hiếm người tu linh mà linh căn có mà có thể tu lên nguyên linh, nhưng mà cũng có một ngoại lệ, đó là tân tấn ma tôn Vũ của Ma Thiên Giới, linh căn chỉ có , ai cũng phán rằng ông ta không thể tu quá Nguyên Linh, vậy mà chỉ với năm từ một người phàm vọt lên đỉnh thiên hạ đạt cảnh giới Ma Tôn tức là Tiên cảnh ở Ngũ Hành Tiên Lục, không biết ông ta tu luyện thế nào, hiện nay ông ta đang là truyền kỳ của giới tu luyện Tam Thiên Giới, cũng chính là thần tượng của đám linh căn ,, này, cỗ vũ bọn họ cố gắng tu luyện, nêu cao tinh thần có cố gắng thì có thu hoạch, tư chất tuy hạn chế nhưng cũng không nói lên được điều gì, còn đối với đám trên ,,, thì cũng có hâm mộ, cũng có đố kỵ. Phải biết là tuyệt thế thiên tài cửu đẳng thượng của Ngũ Hành Tiên Lục gần tuổi mà mới chỉ Thiên Linh đỉnh phong, đủ biết ma tôn Vũ có bao nhiêu thần kỳ. Nghe nói ông ta tu luyện công pháp chí tôn Diêm Vương Thiếp, quỷ dị vô cùng, lại là công pháp do chính ông ta tìm hiểu và tự sáng tạo nên danh vọng của ông ta cực kỳ cao ở Ma Thiên Giới, ngay cả các ma tôn lâu năm cũng không dám nhờn mặt.
- Có thể lắm, nhất đẳng ta thấy nhiều rồi, nhưng con số này là sao? Ta đọc qua nhiều sách mô tả về căn bản của tu linh giới cũng chưa nghe nói có người nào mức độ hòa hợp với linh khí là cả, ngay cả phàm nhân cũng hòa hợp được tí, tệ nhất là tròn. Vậy mà có sao? Có lẽ có sai sót gì đó, muội tránh ra, ta thử lại đã.
Lam Vũ tránh ra, Diệu Hoa thế chỗ test lại, chờ có phút là cái Linh Căn Dẫn nhảy lên ,. Coi như là tam đẳng thượng, đâu có lỗi gì đâu ta, thế là bảo Lam Vũ tiếp tục. Chờ nửa tiếng vẫn là . Các cô lần lượt thử, vẫn thấy không sai, mà sao tới lượt Lam Vũ lại về . Cuối cùng các cô cũng buông tha, một số liền tiến tới an ủi:
- Muội muội đừng lo, có thể là do cái Linh Căn Dẫn này bị trục trặc gì đó thôi, hay là để chúng ta đi tìm trưởng lão giải đáp thử tại sao tới lượt muội lại không hoạt động.
...Lam Vũ cũng gật gù cho qua, thật ra trong lòng anh đã có đáp án, có thể là do mình đã tu luyện một hệ thống khác ở một thế giới khác, nên ở thế giới không thuộc về mình này, anh chả thể nào hưởng dụng được cái gọi là linh khí ở đây, không biết là mấy cái thiên tài địa bảo gì đó có tác dụng gì với mình không, chả nhẽ mình ra thế giới này cũng chẳng thể nào tu luyện được sao? Ít nhất ở trái đất anh còn hấp thu được năng lượng từ các nguyên tố, tuy chậm và ít nhưng vẫn có, còn ở Võ Lâm cảnh tuy cũng không tăng lên bao nhiêu nhưng vẫn có thể làm cho anh năm vừa chơi đàn thổi sáo vẽ tranh lại có thể lên tới tầng tinh thần lực, ngang với Chân Linh. Vậy mà ở đây không hấp thu được chút nào luôn, không biết có phải là do cái vòng phong ấn này không nữa. Nhưng mà anh tin tưởng cái khả năng "farm quái up lvl" của mình nhất định còn, quyển sách bóng tối ấy đã trở thành với chính mình, theo cấp độ quyển sách thì một cái vòng phong ấn của một tên Thiên Linh không thể nào mà táy máy được, nếu hết cách thì đành tu luyện kiểu ấy vậy, cái vòng ấy là để phong ấn linh lực, tuy của mình là tinh thần lực nhưng cũng có uyên nguyên từ linh lực diễn biến ra, dù sao Phong Linh Tinh Thần Quyển cũng là từ một vị tiên ở thế giới này tạo ra, mà do bị quyển sách màu đen nuốt đi mới tạo thành Hắc Ám Tinh Thần Quyển, tinh thần lực cũng thành hắc ám tinh thần lực có thêm đặc tính cắn nuốt, thôn phệ, ngoài ra còn có năng lực về không gian và thời gian...Cái này tạm thời chưa nói tới, về cả không gian lẫn thời gian Lam Vũ còn chưa biết gì, không gian còn đỡ, có một ký ức tu luyện của Bạch Hư Không dẫn đường, sau này bớt đi lòng vòng khổ cực, còn thời gian đúng mù tịt...
Diệu Hoa biết là có vấn đề, cô vội đi vào thư viện của Diệu Hoa Cư lấy ra một quyển Linh Quyết Cơ Sở, đưa cho Lam Vũ:
- Muội mau theo quyển sách này vận hành thử, coi có cảm giác gì không? - vẻ mặt khá nghiêm trọng.
Um một tiếng, Lam Vũ cầm lấy, theo lối vận hành trong sách mà làm thử, quả nhiên không có hiệu quả gì cả, một tia linh khí cũng không cảm nhận được chứ đừng nói là hấp thu. Kể lại y những gì mình đã trải qua, các cô gái càng đen mặt:
- Không thể nào, đến cả các thị nữ giúp việc dưới chân núi cũng có thể vận hành Linh Quyết Cơ Sở này, người kém cỏi nhất cũng hấp thu được ít nhiều một hai sợi linh khí cường tráng cơ thể, sao có thể không cảm nhận được gì? Nói vậy là hình như muội là một trường hợp đặc biệt, không có duyên lắm với linh khí thì phải! Không được, để ta tìm sư phụ hỏi thử!... - Nói trắng ra là vô duyên.
Lam Vũ lắc đầu, mỉm cười thái độ ung dung, lão đại ở trong hồn giới phải than thở, dm, sao có thể max thục nữ như thế:
- Không cần thiết đâu! Thực ra việc này ta đã sớm biết rồi, các tỷ tỷ còn nhớ ca ca của ta không, ta mới kể ấy! Biết ở đế quốc đó chúng ta được gọi là gì không?
- là gì? - Các cô gái rất hiếu kỳ với cường giả, đặc biệt là thiên tài.
- Yêu Hồ song kiêu!
- Yêu Hồ song kiêu? Là nói huynh muội người?
- Chính xác, có biết vì sao có cái tên đó không?
- Ngươi mau kể đi, còn cố câu dẫn bọn ta? Cẩn thận ta đánh mông ngươi. - Diệu Thanh đe dọa, biết người ta hứng thú rồi mà còn cố đưa đẩy, bộ tưởng đây là dân nghe kể chuyện ngoài đường à?
- Haha, vì ca ca ta là tuyệt thế thiên tài, tài mạo vô song, người người xưng là Yêu, yêu trong yêu nghiệt, còn ta là muội muội song sinh với huynh ấy, lại có thể chất gọi là Hư Không chi thể, đúng y tên gọi, không thể hấp thu bất cứ thứ gì, không thể tu luyện, chính vì sự đối nghịch này nên ta cũng trở nên nổi tiếng, người khác gọi ta là Hồ, hồ trong yêu hồ, vừa có yêu vừa có hồ... - Nói tới đây thì ngừng, mỉm cười đầy mê hoặc.
- A, ta hiểu rồi, là do Hạ Vũ muội muội của chúng ta tuyệt sắc khuynh thành, mị lực vô song, nên mới có hiệu là Hồ trong yêu hồ đúng không? Ca ca là Yêu, muội muội là hồ, không phải là hợp lại là yêu hồ sao! Còn tưởng lấy hiệu của muội đặt luôn ấy chứ.
- Còn nữa, ta hình như nghe muội nó ca ca muội tên Hạ Cửu Vĩ đúng không? Tên của ca ca muội đúng hợp với danh hiệu này, hợp lại không phải là Cửu Vĩ Yêu Hồ sao?
- Nghe rất có lý..
Các cô đúng là thành phần buông chuyện lv bán cá, nếu mà cho mấy cô về trái đất sống chắc trở thành chuyên viên nghiên cứu ngôn tình, phim hàn các loại quá. Câu truyện tất nhiên là Lam Vũ bịa ra, làm mọe gì có thật, cũng chả có thiên tài nào tên Hạ Cửu Vĩ ở Băng Phong đế quốc kia cả, nhưng mà anh nghĩ bịa chuyện ra kể để cho đám con gái tò mò, kích động, nhìn bọn họ bàn luận tới lui còn phản bác lẫn nhau, cũng rất vui vẻ.
- Haha, ta cũng không ngờ. - Anh rất vui, mấy cô gái này khá ngây thơ, nói cái gì cũng tin.
Đang cười vui thì trong đầu vang lên tiếng chửi rủa:
- Dm, mày có câm không? Không nói người ta bảo mày câm à? Làm ơn, có làm mọe gì tao cũng éo quan tâm, đừng có làm điệu bộ như con gái có được không? Không thấy mất hình tượng à? Đến khi các cô biết mày là con trai, lúc đó mày còn mặt mũi nào nữa không? Còn tao nữa. - Lão đại ruốc cuộc không nhịn nữa, đến cả mình cũng bị biểu cảm của "chính mình" mê hoặc, cảm giác này khác mọe nào...tí nữa là tự luyến, hơi tởm.
- Được rồi, không đùa nữa! Thật không biết thú vị là gì? Người như mày sống mãi chẳng hiểu được lạc thú nhân sinh, tao làm vậy không phải là lấy được tín nhiệm của các cô à, để vào tay mày chắc làm lạnh lùng ế "girl" cả đời ở chốn này, ok?
Nói thế nhưng lão nhị cũng không tiếp tục đùa giỡn, dù sao làm đúng lúc thì vui, giỡn quài cũng nhàm, coi chừng thành biến thái thật, buê đuê cái thì chết mọe luôn. Biết là thế nhưng các cô gái vẫn an ủi Lam Vũ vài câu, nói rằng nếu không có linh căn, không cảm nhận được linh khí thì môn phái sẽ không cho gia nhập, nhưng mà các cô sẽ nuôi Lam Vũ, coi như là giúp đỡ tận tình, dù sao đệ tử trung cấp cũng được mang một ít người vào cư xá của mình, chỉ cần là nữ, có điều bọn họ lần này đã vi phạm nội quy rồi...
Đang cười nói bỗng nhiên bụng vang lên ọt ọt, Lam Vũ đỏ mặt, lần này đỏ mặt thật sự nha, không phải diễn, chính anh cũng bất ngờ, từ lúc tu luyện thành tầng tức là mấy năm trước anh đã không cần ăn nữa rồi, chỉ cần thực khí mà sống thôi. Qua đây vừa bị yếu đi trầm trọng, lại không hấp thụ bất cứ thứ gì của thế giới này, tự nhiên cơ thể sẽ "đòi ăn", phản ứng bình thường. Các cô gái cũng che miệng cười, thế nhưng các cô cũng không thể cho Lam Vũ đồ ăn được, các cô có biết nấu nướng gì đâu, chỉ cần tu luyện là không đói rồi, từ lâu cũng không ăn gì, nhân tiện thế là dẫn Lam Vũ đi xuống chân núi để mấy phàm nhân dọn đồ ăn ra, các nàng đi theo chủ yếu là bồi Lam Vũ thôi.
Thế là từ ngày đó Lam Vũ ở lại Diệu Hoa Cư của bọn họ, nhưng anh cũng không rãnh rỗi, ngoài lúc bọn họ tìm ra thì anh vô thư viện tìm kiếm mấy cái sách miêu tả về truyền thuyết và cố sự khắp thế giới này, cái này cũng giống đọc tiểu thuyết, khá thú vị, ngoài ra thì bọn họ cũng không thể bồi theo Lam Vũ đi ăn hàng ngày được, Lam Vũ lại còn ăn rất nhiều, nên Lam Vũ đành tự tập tành nấu nướng mấy món ăn mà mình thích thôi, tuy rằng thế giới này con trai không bao giờ vào bếp, quan niệm con trai phải làm cái gì đó to lớn, nhưng mà Lam Vũ cũng chẳng để tâm, ở trái đất thế kỷ chẳng phải là đầu bếp giỏi toàn đàn ông sao? Phụ nữ có mấy ai chứ! Thỉnh thoảng thổi sáo cho tinh thần sảng khoái, sinh hoạt cũng bình thường! Ngoài ra thì anh vẫn lợi dụng lúc những người khác đi tu luyện, lén lút đi khắp nơi, tìm kiếm cơ hội ra khỏi đây, không thể làm đệ tử, đương nhiên không thể ra ngoài rồi, mấy phàm nhân ở dưới chân núi cũng thế, một khi vào đây cả đời đều không thể ra, lão nhị sống năm sướng quá, chỉ tội lão đại năm ở trong hồn giới không ngừng quát mắng, ói liên tục. Không phải anh không dám ra, mà mỗi lần gần đi ra khỏi phạm vi Hư Hoa Am anh đều cảm thấy có ai đó dò xét mình, chỉ sợ mình vừa bước ra khỏi ranh giới một bước cũng bị người ta giết, vì quy định của môn phái này với người ngoài và phàm nhân cực kỳ tàn khốc, đây là môn phái của oán phụ...
Ngày qua ngày chốc lát đã qua một năm trời, anh cũng dần quen thuộc với đám "chụy em" nơi đây, kho sách cũng đọc hết rồi, cũng không có quá nhiều thứ mà gã áo đen kia không biết, qua một năm này vì phục vụ chính mình, tài nấu ăn của anh cũng trở thành đệ nhất trong đám phàm nhân, nhưng mà anh chẳng nấu cho ai ngoài mình và mấy cô gái cả, mà các cô cũng ít ăn, nên chủ yếu mình ăn, anh cảm thán, đã rất lâu rồi chưa có sinh hoạt lại như trước kia, trước khi xảy ra biến dị đó, thật là hoài niệm sáng đi học, trưa ăn cơm, chiều đi cắm nét với bạn bè, tối lại ăn cơm, còn có những ngày lễ cả xóm tổ chức hội nữa, bình thường biết bao! Tuy đều là lão đại trải qua nhưng người vốn là một, cùng ký ức, nên anh cũng hơi đa sầu đa cảm rồi. Qua một năm sống nơi đây, anh cũng giao lưu cùng không ít thiếu nữ phàm nhân dưới chân núi, cũng qua họ anh đã tìm ra đại khái phương pháp ra khỏi đây, chỉ có ra khỏi đây anh mới có thể "farm quái" được, nếu không thì cả đời ở đây làm ni cô chắc?
Cứ cách vài tháng sẽ có một vài vị công tử thế gia hay thiên tài môn phái khác lén lút vào đây, do có sự bảo vệ của đám đệ tử cao cấp nên sẽ dễ dàng đi vào, đám cao tầng thì có người ủng hộ người thì căm ghét, nhưng mà người căm ghét cũng im hơn chẳng dám nói gì, dù sao thì quả thật môn phái bọn họ là nữ lưu đã vậy còn có những điều lệ hà khắc, không có các thế lực khác đồng minh hay chống lưng thì sợ khó mà tồn tại nổi. Tóm lại là bọn họ đều ngầm đưa ra lý do cho mình là:"Thôi chuyện của bọn trẻ, chúng ta già rồi không nên xen vào làm gì". Nhưng mà thực vô sỉ, nếu công tử nào đó gia thế tốt, lớn, có thế lực thì bọn họ mắt nhắm mắt mở, còn con trai mà thân đơn thế đơn hay thế lực yếu hơn bọn họ thì đừng hòng nhé, giết ngay tại chỗ bất luận chung tình hay không chung tình, thật lòng hay không thật lòng, mà nữ đệ tử đó cũng bị phạt nặng vì "dễ tin đàn ông lừa gạt".
Lam Vũ khinh bỉ, thế đặt ra cái điều luật cấm con trai làm mẹ gì, ghi mẹ ra tuyển rể cao cấp đi, cho rõ ràng, tránh các anh hùng hào kiệt nhà nghèo bị chết oan. Đúng là đám thực dụng thế giới nào cũng có...
Ngày hôm nay đã đến, ngày công tác "vượt ngục" bắt đầu, hôm nay như thường lệ thì Ngân Trung công tử, tu vi Nguyên Linh sơ kỳ, con của Ngân Thắng, gia chủ Ngân gia, một gia tộc lớn ở Lam Thiên Vực này, thế lực mạnh hơn cái am "tàn hoa bại liễu" này một chút, Ngân Thắng kia chính là Địa Linh trung kỳ đấy, ngon hơn bà Hoa Chủ một chút, gã ta nhìn trúng một đệ tử cao cấp trong am tên Hư Lan, cũng là một trọng điểm đệ tử, tu vi Chân Linh đỉnh phong, được cưng chiều từ nhỏ lại sống ở cái am "thiếu" nam này lớn lên nên cũng khá dễ dụ, vừa ra khỏi cửa am thì bị gã Ngân Trung nhìn trúng ngay cái dáng vẻ ngây thơ của cô nàng, thế là tán, quả nhiên bản lĩnh và kinh nghiệm tán gái cao siêu, chỉ vài chiêu anh hùng cứu mỹ nhân và chịu một kiếm không mất bao nhiêu máu đã cưa đỗ cô nàng, cô nàng lại đang trong tuổi lớn, dễ bị rung động, thế là yêu liền, tên này cũng không thật lòng bao nhiêu, nhưng thấy gái đẹp là không chịu được muốn "chịch", nhưng mà được cái là thằng này đàng hoàng hơn đám dâm tặc, gái hắn phá hoại đều tự tay tán được, không có cưỡng ép, nên biết là thằng này bại hoại lừa tình rất nhiều nhưng chẳng ai nói được gì. Lam Vũ chuẩn bị dụ dỗ hắn, cũng là xác định cuộc đời tầm hoa vấn liễu của hắn chấm dứt tại đây...
=====
Mai Kai sẽ phải lên đà nẵng đi học lại, tốc độ sẽ không còn ngày chương được đâu nhé!