Trên đường, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn sánh bước đi về khách sạn, bên đường có rất nhiều cửa hàng, Cung Tuấn chưa từng tới đây, theo tính cách của cậu thì chắc sẽ dạo vòng vòng mỗi cửa hàng.
Nhưng lúc này cậu khó chịu đến mức hận không thể bay về khách sạn ngủ một giấc thoải mái.
"Cảm ơn, đoạt vai diễn vốn nên thuộc về anh, còn mang đến cho anh nhiều phiền phức như vậy!" Cung Tuấn cúi đầu khàn giọng nói.
"Vậy cậu bồi thường thế nào?" Trương Triết Hạn nói.
"?" Cung Tuấn cho rằng mình nghe nhầm, quay đầu nhìn Trương Triết Hạn.
"Thế nào..." Trương Triết Hạn cũng rất mệt, giọng thều thào như người già: "Chỉ nói miệng vậy thôi, tôi nói bồi thường lại giả ngu."
Hóa ra anh ta đang đùa, người này không giống những người cậu gặp trong giới giải trí.
Căn bản mới quen có vài ngày, nhưng ở chung với nhau lại rất thoải mái.
Cung Tuấn nhếch khóe môi: "Anh muốn cái gì? Tôi chỉ là một nghệ sĩ chưa lên đến tuyến ...!anh nên hỏi lương tâm của mình xem."
Trương Triết Hạn híp mắt nhìn Cung Tuấn, đột nhiên cong môi cười cười xấu xa: "Vậy...!hát một bài đi."
Cố ý, Cung Tuấn có thể chắc chắn %, người này cố ý.
"Không được..." Cung Tuấn cười bất đắc dĩ: "Tại sao?"
"Còn chưa tới khách sạn mà, Trương Triết Hạn cười càng lúc càng lớn: "Nghe cậu hát cho đỡ chán."
Đây là lần đầu tiên Cung Tuấn mặt đối mặt, nhìn rõ nụ cười của Trương Triết Hạn.
"Vậy được, " Cung Tuấn nhếch miệng: "Anh đừng hối hận."
"Ừ, "Trương Triết Hạn đút hai vào túi, bước lên những khối đá nhấp nhô bên đường, chậm rãi giữ thăng bằng: "Hát."
Cung Tuấn hắng giọng, nhưng vừa nôn quá nhiều, làm thế nào thì giọng vẫn giống như có đồ mắc trong cổ họng.
"Anh rất thích em ú hu ~" Cung Tuấn cười nhìn về phía Trương Triết Hạn, bắt phản ứng của anh, đúng như dự đoán, Trương Triết Hạn trượt chân, đạp vào khoảng không.
Giọng hát này không thể nói là chói tai, cũng không thể nói rõ khó nghe ở chỗ nào vì nó lạc hết tất cả tông điệu.
Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn, cười càng ngày càng càn rỡ: "Yêu em ú hu ~ "
"Em là thượng đế...!hức, thượng...!ban tặng anh..." Cung Tuấn dừng lại: "Tôi quên lời rồi."
"Được rồi được rồi được rồi..." Trương Triết Hạn ra hiệu dừng lại: "Nhanh, đừng hát nữa, một ca khúc kinh điển không thể bị cậu hủy như vậy."
"Ha ha ha...!Tôi cứ hát, "Cung Tuấn cười vọt tới bên cạnh Trương Triết Hạn, nhắm lỗ tai anh tiếp tục hát: "Em là món quà Thượng Đế ban tặng tôi..."
Hơi thở thổi bên tai Trương Triết Hạn, làm anh theo bản năng lui về phía sau hai bước, dừng s mới nói: "Buổi tối cậu không uống rượu, sao lại giống kẻ say như vậy?"
Trương Triết Hạn đẩy vai Cung Tuấn: "Thật sự ngốc rồi?"
"Anh bảo tôi hát, "Cung Tuấn nói: "Ai ai ai, sao anh biết tôi không uống rượu, anh nhìn trộm tôi à?"
"Trộm cái rắm, nôn một hồi làm lá gan cậu lớn hơn hả?" Trương Triết Hạn trừng mắt, lôi cánh tay Cung Tuấn: "Nhanh trở về!"
Sau khi quay về khách sạn, Cung Tuấn liền tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng bị gõ, đành phải xuống giường đi mở cửa.
Là Trương Triết Hạn, cũng đã đổi xong áo ngủ, cầm trong tay mấy hộp thuốc: "Chỗ tôi có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, lúc không thoải mái, uống theo chỉ dẫn, trợ lý của cậu không quan tâm, chắc cậu cũng không tự chuẩn bị."
"Vậy còn anh?"Cung Tuấn hỏi.
"Tôi vẫn còn." Trương Triết Hạn ném thuốc cho Cung Tuấn, sau đó bước một chân vào, cầm lấy bịch bánh quy trên kệ cạnh cửa: "Ngủ đi.".