Cung Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ.
Trương Triết Hạn đột nhiên nhón chân lên nghiêng đầu, thừa dịp Cung Tuấn không chú ý tiến lại gần, như chuồn chuồn lướt chạm lên môi của Cung Tuấn.
Chỉ chạm một cái rồi cúi đầu đẩy Cung Tuấn ra, chạy trốn khỏi hiện trường.
Cho dù như vậy thì nụ hôn phớt kia cũng đủ để Cung Tuấn thần hồn điên đảo, suy nghĩ rối loạn
Sao có thể để anh chạy được? Cung Tuấn lập tức phản ứng giang hai tay ra, khóa Trương Triết Hạn lại không cho anh nhúc nhích.
Rõ ràng đóng chính nhiều phim như thế, nụ hôn màn ảnh đầu tiên đã mất từ lâu, nhiều tình tiết cũng đã thử qua, hiện tại ở trước mặt Cung Tuấn lại như thằng nhóc ngây thơ không biết gì.
Trương Triết Hạn thấy trốn không được, liền vùi đầu vào hõm vai Cung Tuấn, tay ở sau lưng nện mấy cái, buồn bực mắng︰ "Cung Tuấn, em đó không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng có ngày anh đánh cho em ngoan ngoãn."
Có thể là bị Trương Triết Hạn dẫn dắt, Cung Tuấn hiếm khi nổi lên ý định muốn trêu người trong ngực, cậu hỏi︰ "Trương lão sư ngay cả hôn bạn trai cũng xấu hổ? Vậy trước kia quen bạn gái đều đợi bọn họ chủ động?"
Trương Triết Hạn rất nhanh trí, đầu óc vừa chuyển liền mò rõ ý đồ trong đầu Cung Tuấn, anh mất mặt còn để Cung Tuấn thoải mái? Liền tương kế tựu kế ︰ "Quen với phụ nữ thì tất nhiên là anh chủ động, em là phụ nữ à? Một tên con trai thô ráp như em bảo anh chủ động hôn thế nào được?"
Thật ra trước đây quen bạn gái, anh và họ cũng không đến bước này, giống như bây giờ, anh không phải là một người quá chủ động, đối phương cũng dễ xấu hổ, khi bọn họ thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, hôn trán, có lúc còn chưa đạt đến mức độ hôn trán thì cả hai đã chia tay rồi.
Cung Tuấn nghe được lời này của Trương Triết Hạn, cũng không có động tĩnh gì, đầu Trương Triết Hạn đặt trên vai Cung Tuấn giật giật, sau đó ngẩng lên, lập tức bị Cung Tuấn giữ lấy sau đầu rồi hôn lên, lực tấn công mạnh mẽ khiến Trương Triết Hạn có chút ăn không tiêu.
Sự thực chứng minh người dưới tình huống thiếu dưỡng khí cũng có thể suy nghĩ lung tung.
Em ấy tin? Em ấy tức giận? Đêm nay cơm tối còn có thể ăn đúng giờ với tên ngốc thuộc họ chó này không...!hừ..
còn cắn người!
"Hộc..." Đến khi được buông ra, Trương Triết Hạn lập tức thở hổn hển.
Mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Em là nam thì làm sao?" Cung Tuấn nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, tủi thân hỏi︰ "Tại sao em lại không được?"
Thật sự là quay đi quẩn lại vẫn bị lừa, vấn đề này tự em ấy bày ra, lúc này lại khó chịu, không thể gạt nữa rồi, gạt nữa lại nổi nóng.
Biết vậy lúc nãy giả vờ hồ đồ để em ấy chọc một lần, bây giờ phải đi dỗ em ấy, miệng anh còn đau đây này.
"Tên ngốc nhà em, lại bị lừa, cái tính này của anh, đối với ai cũng như nhau, " Trương Triết Hạn giơ tay lên chạm sống mũi cao thẳng của Cung Tuấn, "Nhưng với anh bây giờ, bất kể là phương diện nào, em..
và các cô ấy không giống nhau, em không thể cho anh chút thời gian để biệt nữu à?"
Câu "Bất kể là phương diện nào" có rất nhiều phương diện, bao gồm giới tính, tính cách, tình cảm, sự bướng bỉnh của anh và tình cảm của bản thân với Cung Tuấn, đều khác với tất cả đối tượng anh từng quen, ít nhất lần này anh không tưởng tượng ra nếu chia tay Cung Tuấn, bản thân anh sẽ trở thành dạng gì.
Những lời này anh không nói ra miệng được, không muốn để Cung Tuấn biết, cũng không trông cậy em ấy có thể hiểu, bởi vì anh tin Cung Tuấn đối với anh cũng như vậy, vậy là đủ rồi.
"Anh đói bụng." Trương Triết Hạn nói.
Một câu liền khiến Cung Tuấn buông hai tay ra, vội vội vàng vàng chuyển qua rửa rau.
Một chàng trai như vậy, sao Trương Triết Hạn có thể đi so sánh với những cô gái trước đây.
Chuyển sang Cung Tuấn, cậu nhìn cửa phòng bếp khép lại, ảo não xoa xoa tóc, rõ ràng mỗi lần ở một mình đều tự nhắc nhở bản thân không được vội, sao ở trước mặt anh ấy lại không nhịn được.
Sau khoảng tiếng đồng hồ, tất cả đều chuẩn bị xong.
Sau khi tập trung làm xong tất cả món ăn, bưng lên bàn ngồi xuống, Cung Tuấn mới chú ý góc bàn đặt hai cái ly, hình thù kỳ quái, cự ly có chút xa, Cung Tuấn nhìn không rõ lắm.
"Anh..." Cung Tuấn vừa định hỏi, Trương Triết Hạn đã cất hai cái ly xuống dưới bàn trà.
"Ăn cơm trước." Trương Triết Hạn nói.
"Được được được, " Cung Tuấn đặt chén đũa xuống, rất kích động vẫy tay với Trương Triết Hạn︰ "Mau tới nếm thử tay nghề của em.".